Thương Hành trên danh nghĩa là nhà sản xuất, quang minh chính đại tự hưởng xái độ nóng của mình, lấy hình thức quà tặng hiện vật, kêu gọi đại chúng gây quỹ cộng đồng.
@ Thương Hành V: Nghỉ dài hạn rất lâu, khó lòng đi ngủ, nhìn trúng một kịch bản hay, bất đắc dĩ trong túi ngượng ngùng, cầu mọi người tài chính quay phim, đồng thời cũng muốn cùng mọi người chơi một trò chơi tương tác nhỏ ——
Nếu bộ phim “Ta: kẻ cấm kị” này được phát hành ít hơn năm ngày liên tiếp, chính chủ sẽ chọn một trong số các hình phạt để phát trực tiếp.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã lên hotsearch tận mấy lần, Thương Hành quá quen thuộc với lượng tương tác khổng lồ, một bài vừa được đăng lên, ngay lập tức hấp dẫn quần chúng không chê chuyện lớn đi vào theo dõi và chuyển tiếp.
Khu bình luận sôi nổi khí thế ngất trời:
“Để tôi phiên dịch cho người mới theo dõi anh Thương một chút: Tôi bị nhà tư bản lòng lang dạ sói đóng băng! Lo âu đến mức ngày ngày mất ngủ! Không thể tiếp tục cảnh này nữa tôi đành phải đổi nghề, nguồn thu nhập chẳng có, khoản cuối cùng đã đầu tư vào điện ảnh, phải tiếp tục kinh doanh, nay dựa vào khả năng tiên đoán miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai, nếu muốn tát tôi một cái hãy nhanh chóng chia sẻ tin này!”
“Xuất hiện rồi! Là trò chơi tương tác tiên đoán trong truyền thuyết! Tôi đúng là vẫn còn muốn nhìn thấy anh Thương lên livestream nhận phạt!”
“Còn ngơ ngác làm gì? Nhanh mang tiền đến cho ca ca! Ngươi không đầu, ta không đầu, ca ca khi nào có thể xuất đầu!”
“Hức thảm quá, anh Thương chỉ có chúng ta!”
“Số tiền tối thiểu cần có là 100 tệ, 100 tệ là có thể bao dưỡng anh Thương, trở thành kim chủ của anh Thương! Có thể nói là phí theo đuổi thần tượng tiết kiệm nhất trong lịch sử!”
Trong những lời bình luận hoặc đồng cảm hoặc trêu đùa, fan của Lâm Dư Tình có vẻ càng kích động hơn:
“Em không nhìn lầm chứ, anh Lâm thế mà lại diễn một bộ phim điện ảnh kinh phí thấp cần huy động vốn từ cộng đồng?”
“Thương Hành đến tột cùng đã cho anh Lâm của chúng ta bùa mê thuốc lú gì?!”
“Gì cũng được, tôi mua tất! 100 tệ đồng thời bao dưỡng hai anh siêu đẹp trai, tôi kiếm lời!”
Ngay lúc làn sóng người hâm mộ oanh tạc trang chủ của Lâm Dư Tình, xác minh tính chân thực của bộ phim này, Lâm Dư Tình bất ngờ mà @ Thương Hành:
“Lần đầu trong đời nhận đóng bộ phim âm thù lao, đều bởi vì cậu, cậu phải phụ trách đến cùng đó. [ bé đáng thương. jpg] ”
Chỉ một câu ngắn ngủn, khu vực đề tài vốn đã cuồn cuộn sóng ngầm, nay bỗng chốc bùng nổ!
“Trời ạ! Lời này của anh Lâm có ý gì? Anh và Thương Hành có quan hệ gì???”
“Hình như tôi có chút hiểu ra vì sao anh Lâm muốn diễn bộ phim kinh phí thấp này rồi, rõ ràng là để tiếp tế cho người nào đó, lấy được niềm vui của lam nhan!”
“Chuyện này mà là thật thì tôi cũng không ngờ, cái danh vương tử scandal của anh Lâm không thể sụp!”
Trong lúc nhóm fan đang ầm ầm dậy sóng, Lâm Dư Tình làm như vô tình bị trượt tay, sửa lại bài đăng ban đầu.
Câu ái muội nhất “Đều bởi vì cậu” được sửa thành “Đều bởi vì ánh mắt của cậu”.
Nhưng mà như vậy cũng không thể ngăn được tấm lòng buôn dưa cháy hừng hực của các quần chúng ăn dưa, ngược lại gió càng thổi mãnh liệt.
“Trong những đối tượng scandal của anh Lâm, tui tuyên bố Thương Hành là sắc đẹp cao nhất, cực xứng đôi! Không nhận phản bác!”
“Yêu anh nên đầu tư bộ phim mà anh diễn & yêu em nên nhận đóng bộ phim nát của em, còn có cái gì chân tình hơn được nữa không? Cp này đã khóa! Cái chìa khóa tui nuốt!”
Một hòn đá gợn lên ngàn ngọn sóng. Vụ cướp trong tiệc tối còn chưa qua, lấy oán trả ơn cho nghỉ dài han đang buôn đến vui vẻ, không ngờ đảo mắt một cái sóng cũ chưa bình sóng mới đã nổi.
Tin tức ảnh đế vì yêu mà nhận đóng phim không thù lao trợ giúp lam nhan ngay lập tức biến thành tin tức đầu đề và con cưng hotsearch.
Có độ nóng và lượng tương tác cực cao thêm vào, không đến một ngày, quỹ tài chính cộng đồng đã vượt qua con số 1 triệu.
Ba ngày sau, tổng kim ngạch đạt tới 5 triệu, Thương Hành tuyên bố gây quỹ thành công, bộ điện ảnh “Ta: kẻ cấm kị” chính thức được thông qua với số vốn 25 triệu, kênh gây quỹ cộng đồng được đóng lại.
Đạo diễn Lục nhìn tiền trong tài khoản ngân hàng lục tục tăng lên, cảm động đến nước mắt sụt sùi, số tiền này so với dự tính 20 triệu ban đầu của ông còn dư ra không ít, có thể thuê một đoàn đội sản xuất và đầu tư âm nhạc chuyên nghiệp hơn.
Càng trọng yếu hơn là, “Ta: kẻ cấm kị” lần đầu xuất hiện trên internet đã dính hương, thậm chí còn có diễn viên muốn hưởng ké độ nóng của Lâm Dư Tình, chủ động tìm tới cửa xin thử những vai nhỏ còn lại.
※※※
Phòng họp công ty Chúng Sinh.
Cô gái tiếp tân đang đứng bên cạnh rót cà phê cho mỗi người, những chiếc chén bằng sứ trắng được đặc biệt làm theo yêu cầu của Thương Hành, trên mỗi chiếc chén đều in hình một con dê nhỏ béo mũm mĩm mềm mại, mỗi con có một kiểu dáng khác biệt, còn riêng chén của Thương Hành lại in hình một con sói lớn màu trắng xám.
Cô gái tiếp tân sau khi làm xong việc của mình thì yên tĩnh ngồi một góc, ghi chép lại cuộc họp, thỉnh thoảng lại vẽ vẽ trên mặt giấy, cũng không biết đang vẽ cái gì.
“Giới thiệu cho mọi người hai thành viên mới của công ty.”
Thương Hành đứng dậy khỏi ghế bành, hắn không mặc áo vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng áo gile màu xám chì để vạt tự do không đóng cúc, cổ áo rộng mở, không đeo caravat, để lộ ra chút phóng túng trong trầm ổn.
Hắn dẫn chị Lý và Trâu Đình đào từ Hoài Mộng vào, giới thiệu họ với từng thành viên trong nhóm.
“Chị Lý là người đại diện của tôi ở Hoài Mộng, năng lực rất mạnh, về sau sẽ phụ trách hết thảy công tác đối ngoại liên lạc, Trâu Đình là cậu bạn nhỏ đồng nghiệp của tôi, tinh thông nhảy múa, cũng có học qua diễn xuất.”
Thương Hành vỗ vỗ vai hai người, ý bảo hai người không cần lo lắng: “Mấu chốt nhất chính là, hai vị đều có một lòng không chịu thua.”
Phòng họp nhỏ diện tích còn chưa đến 15 mét vuông, nhưng cũng là đất ngọa hổ tàng long.
Thương Hành chắp hai tay sau lưng, vừa lòng mà nhìn trái phải chung quanh, giống như một ông lão đang tuần tra đàn dê nhà mình.
Phải chăm sóc cẩn thận cho từng con dê con, ngày ngày ngóng trông dê con khỏe mạnh trưởng thành, chờ đến khi lớn lên lông thật dài mượt, thay người cha già này kiếm tiền.
Phòng họp sáng đèn, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Thương Hành sáng ngời lê hai ngôi sao, đi lại như mang theo điện và gió.
Chị Lý ngồi vào chiếc ghế mà Thương Hành kéo tới, hai chân khép lại, tư thế ngồi rụt rè, che miệng nhẹ nhàng cười: “Tôi chỉ mang tâm lý xem thử tới đây, không ngờ cậu lại mời Lâm Dư Tình đến trợ trận.”
Lâm Dư Tình ngồi đối diện nâng một chân dài, một tay chống má, mỉm cười với Thương Hành: “Hiện tại cậu ấy chính là bạn trai tin đồn của tôi, những việc này hẳn là việc nên làm.”
Dung Trí ngồi bên cạnh chị Lý, cũng mặt đối mặt với Lâm Dư Tình.
Anh yên lặng lấy từ trong tay ra một tờ “hợp đồng lăng xê”, mặt trên liệt kê một danh sách dài những “hạng mục bị cấm khi sao tác cp”.
Dung Trí đẩy đẩy mắt kính, thanh âm lãnh đạm: “Để đảm bảo quyền lợi song phương giữa Thương Hành và Lâm lão sư không bị xâm hại, mời hai vị xem và kí tên.”
Lâm Dư Tình tiếp nhận tờ hợp đồng, liếc Dung Trí một cái đầy ẩn ý, đọc lên:
“Không được hôn môi, chỉ cho phép chụp hình không gây hiểu nhầm, không được tiếp xúc chân tay, chỉ được phép nắm tay trước mặt chó săn tin, thời gian ôm không quá một phút, không được lén lút ở riêng cùng nhau, nhất định phải có người thứ ba ở cùng…”
Lâm Dư Tình bị hợp đồng nghiêm túc của Dung Trí chọc cười, híp mắt: “Người thứ ba ở cùng, chắc không phải là chỉ cậu đâu nhỉ?”
Dung Trí giương mắt, tươi cười nhã nhặn: “Đương nhiên, đây là nghĩa vụ của tôi.”
Lâm Dư Tình giơ ngón trỏ nhẹ nhàng chà lên môi: “Chậc, tôi với Thương Hành hẹn hò mà cậu cũng muốn đi theo sao, thật là kỳ cục.”
“Này này.” Thương Hành có chút đau đầu: “Diễn trò kiếm độ nóng mà thôi, hai người các anh phải diễn sâu như vậy à?”
Lâm Dư Tình và Dung Trí liếc nhau, hai người giống như hai tấm gương phản chiếu, đồng thời nhếch một bên khóe miệng.
Lâm Dư Tình: “Diễn trò cũng phải diễn tròn vai.”
Dung Trí: “Phòng chó sói không bao giờ thừa.”
Thương Hành: “…”
Hắn ho nhẹ hai tiếng, quyết định vượt qua cái đề tài này: “Kế tiếp, toàn lực phối hợp với đội ngũ sản xuất của đạo diễn Lục, biến dự án của chúng ta trở thành tốt nhất.”
※※※
Tầng trên cùng của giải trí Hoài Mộng, văn phòng tổng giám đốc.
Ngồi trong ghế sô pha, Cố phu nhân một thân váy dài bó eo vạt đuôi cá đang lật xem tạp chí giải trí bằng một vẻ mặt quá mức bất ngờ, ném tờ báo lên bàn trà thủy tinh.
“Tiểu Dương, biện pháp của con không có hiệu quả, không phải con đã đáp ứng lời bác, chỉ cần bác ủng hộ con trong cuộc họp cổ đông, giao quyền kinh doanh cho con, con sẽ khiến cho cái tên Thương Hành kia hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Cố Lẫm hay sao?”
Bộ móng tay đỏ tươi thon dài của Cố phu nhân bóp mạnh vào đầu đề tờ tạp chí: “Nó không phải là nghệ sĩ kí hợp đồng với công ty của con ư? Thế mà tại sao một người con cũng không quản nổi…”
Phương Dương ngồi dựa lưng trong một ghế sô pha đơn, hai gò má hồng lên vì giận, lại mạnh mẽ áp xuống, lãnh đạm nói: “Bác Cố, tên nhãi đó cầm tiền bác cho, bắt đầu từ số không.”
Nghĩ đến hành vi “tư địch” (giúp kẻ địch) của chính mình, sắc mặt Cố phu nhân nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
“Nhưng mà nếu hắn đã dại dột đầu tư vào điện ảnh, con tự có biện pháp khiến hắn cả vốn gốc cũng không còn…”
“Nếu công ty còn bị cậu gây sức ép dùng cho việc riêng, mới thật sự là cả vốn gốc cũng không còn.”
Phương Dương và Cố phu nhân kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Cố Lẫm một thân tây trang thuần đen, tay trái cắm trong túi quần, khóe miệng nhếch một tia cười lạnh, đứng thẳng trước cửa văn phòng.
Anh vừa kết thúc một hội nghị dài ba ngày, đi về vội vàng, giày da cũng bám đầy bụi đường, mái tóc được xịt keo gọn gàng cũng hơi rối, một lọn tóc rớt ra rủ xuống bên thái dương.
Ngũ quan Cố Lẫm kiêu ngạo lạnh lùng, nhờ mái tóc này mà có thêm ba phần sinh động: “Công ty có thay đổi lớn như vậy đã được sự đồng ý của tôi chưa?”
Hai gò má của Phương Dương hơi căng thẳng: “Cố tổng hiếm khi một lần đến đây, chỉ để bất bình vì người tình nhỏ thôi sao? Anh cũng biết hắn đã nhận 4 triệu của bác Cố, rồi quay đầu nói lung tung với truyền thông, làm tổn hại hình ảnh của công ty, người có mắt cũng nhìn thấy hắn chỉ là con sói vô ơn thấy tiền sáng mắt!”
“Không đem tiền đầu tư vào loại người này, em cũng là vì suy nghĩ cho sự phát triển của công ty.”
Cố Lẫm ném một tờ báo lên bàn trà thủy tinh, híp mắt:
“Nhờ phúc của cậu, báo cáo cổ phiếu cuối ngày của Hoài Mộng giảm xuống đúng 3 điểm, tôi chính thức cảnh cáo cậu, tôi có thể đầu tư, cũng có thể rút đầu tư, bởi vì cậu kinh doanh thất bại tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho công ty, tôi có quyền đề xuất với ban giám đốc hủy bỏ quyền lợi của cậu.”
Bà Cố kéo tay áo anh: “Cố Lẫm, Phương Dương cũng là suy nghĩ cho con, sao con lại nói như thế…”
“Mẹ.” Cố Lẫm rút cánh tay về, chậm rãi cài lại cúc tay áo: “Con cho rằng mẹ không thích hợp tham gia vào quyết sách của công ty, không bằng ở nhà an hưởng thái bình, không cần quá bận tâm?”
Cố phu nhân còn muốn tranh luận, bị Cố Lẫm một tay ngăn lại: “Nếu ngài cảm thấy lời của con không đúng, con cũng có thể cân nhắc chuyện để ban giám đốc biểu quyết bằng phiếu bầu, chẳng qua khi đó, mặt mũi ngài sẽ không dễ nhìn lắm.”
Sắc mặt Cố phu nhân khó coi dị thường.
Cố Lẫm lấy ra một giấy vay nợ từ trong túi áo: “Việc 4 triệu kia, con đã sớm biết, Thương Hành luôn luôn trả tiền đúng hạn, con thay cậu ấy đưa cho ngài trước.”
“Không có sự đồng ý của tôi, tôi nhất định không chấp nhận. Hy vọng hai người không làm những chuyện buồn cười thêm lần nữa.”
Nói xong, Cố Lẫm xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
※※※
Cố Lẫm đóng cửa xe, tựa vào ghế da mềm mại ở sau lưng, miết miết ấn đường.
Trợ lý A Mạc liếc anh qua kính chiếu hậu: “Ông chủ, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Cố Lẫm mở máy tính bảng ra xem tin tức mới nhất, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, đặc biệt chú ý tin liên quan đến người kia, nhìn thấy rõ ràng tương tác của Thương Hành và Lâm Dư Tình:
“Lần đầu trong đời nhận đóng bộ phim âm thù lao, đều bởi vì cậu, cậu phải phụ trách đến cùng đó.”
Thương Hành không có minh xác đáp lại những lời này, chỉ đăng một bức ảnh chụp hai vé xem phim và một tờ thiếp mời, ảnh chụp rất tài tình, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay của người đối diện, trên cổ tay đeo đồng hồ giống với của Lâm Dư Tình.
Khu bình luận đã nổ tung, sôi nổi hỏi có phải hai người chuẩn bị công khai quan hệ hay không.
Cố Lẫm chậm rãi mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt hung ác nham hiểm, một ngọn lửa tàn ác cháy lên từ bụng dưới cháy thẳng tới đáy mắt.
A, được lắm.
“Đến văn phòng mới của Thương Hành.”