Ngoại trừ nhà cửa tư nhân không được sự cho phép thì không được tự tiện xông vào, gần hết khu biệt thự đều bị ba người Ôn Duệ Quân, Cố Lẫm và Lâm Dư Tình liên thủ kéo lưới cày qua cày lại mấy lần, ngay cả Lương phó tổng tập đoàn Phương thị cũng tự mình tới gia nhập đoàn tìm kiếm giữa đêm.
Vợ chồng Phương chủ tịch vừa ra nước ngoài không bao lâu, con trai nhỏ yêu thương duy nhất lại gặp phải cảnh bị bắt cóc, lúc Lương phó tổng nhận được tin báo thì như bị sét đánh giữa trời quang, thiếu chút nữa tức ngất đi, nếu Thương Hành mà thiếu sợi tóc nào, anh cũng không biết phải đối mặt ra sao với hai người đã gửi con mình cho anh chăm sóc.
Ánh đèn pha rất mạnh chiếu sáng mỗi một mảnh đất xung quanh, hoa chim cá trùng bị tiếng người ầm ĩ làm hoảng sợ chạy trốn quanh bốn phía, mỗi một thân cây, mỗi một ngọn cỏ đều được cẩn thận điều tra qua một lần, chỉ còn kém chưa có đào đất múc hồ.
“Ôn tổng.” thư kí Ngô dùng cổ tay áo lau lau trán đầy mồ hôi: “Đã lục soát khắp xung quanh, hoàn toàn không có dấu tích của Thương tổng, trừ bỏ tháo nước hồ nhân tạo, chỉ còn đất trong các biệt thự tư nhân là chưa tìm.”
Lâm Dư Tình hít sâu một hơi thuốc, trực tiếp dùng ngón tay bóp tắt lửa tàn thuốc lóe ra, hai mắt buông xuống xuyên thấu qua sương khói nhìn về phía mặt hồ tối đen.
Anh nhẹ giọng nói: “Nếu như là hành động của Dung Trí, hẳn sẽ không làm Thương Hành bị thương, hồ nhân tạo không cần rút, tôi đoán tám chín phần mười là giấu ở trong khu biệt thự liền kề này.”
Cố Lẫm lãnh đạm nói: “Vậy thì qua tìm từng nhà một.”
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán trợ lý A Mạc rơi xuống: “Cố tổng, thế không ổn đâu, đây là nhà của người dân, hơn nữa người có thể ở đây không giàu cũng sang, không bằng chờ đến sáng mai, lấy danh nghĩa cảnh sát triệu tập các hộ gia đình hỗ trợ điều tra, cũng coi như danh chính ngôn thuận.”
Cố Lẫm nhăn mày lại, mắt hung hăng đảo qua: “Ngày mai? Rau cỏ cũng lạnh hết rồi, ai biết họ Dung kia sẽ làm ra chuyện gì? Nhìn cậu ta bình thường giả vờ dịu ngoan săn sóc, không ngờ lúc ác độc đến cả Thương Hành cũng hạ thủ được.”
Anh khiêu khích nhìn về phía Ôn Duệ Quân đang trầm mặc không nói: “Ôn Duệ Quân, nếu anh không có đủ quyết đoán, để cho tôi tới.”
Ôn Duệ Quân ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn, chỉ tập trung nhìn vào điểm hư không nào đó, thản nhiên nói: “Không cần các hạ phải nhắc nhở, tôi đã phái người đi thăm dò từng nhà.”
Y híp mắt: “Nếu tôi là Dung Trí, nhất định sẽ mua một căn nhà trong đống nhà xung quanh chỗ Thương Hành, tầm nhìn tốt nhất, lúc cậu ấy đến có thể do thám hướng đi.”
“Ôn tổng!” Thư kí Ngô hiếm thấy mà lộ ra biểu cảm kích động: “Ngài nhìn cái này! Là phát hiện được ở căn nhà gõ cửa mà không có ai ra mở nằm bên cạnh!”
Thư kí Ngô mở lòng bàn tay ra, để lộ một con sói len lông nhỏ, trên thân dính đầy vụn cỏ và bụi đất, bẩn lấm lem.
“Là Thương Hành!” Đồng tử Ôn Duệ Quân chấn động, lập tức nắm chặt món đồ trong tay, đẩy đám người ra chạy như điên về hướng thư kí Ngô chỉ trỏ.
Lâm Dư Tình và Cố Lẫm liếc nhau, không nói hai lời theo sát ngay sau đó.
※※※
Đầu giường dưới hầm ngầm mở một chiếc đèn ngủ
Trong phòng không có đặt bất kì chiếc đồng hồ nào, Thương Hành chỉ có thể ước tính thời gian thông qua lúc đưa cơm hằng ngày của Dung Trí.
Dung Trí không chịu nổi sự khẩn cầu của Thương Hành, rốt cuộc đồng ý cởi bỏ xiềng xích bên tay phải cho hắn, để hắn được thả lỏng thân thể một chút.
Thương Hành không hề biểu hiện ra bất kì hành động kì lạ nào, rất an phận nằm ở trên giường, nhắm mắt như đang ngủ.
“Thương Hành, em đã ngủ chưa?”
Đáp lại Dung Trí chỉ có tiếng hít thở vững vàng dài lâu.
Không biết qua bao lâu, bên giường lún xuống một vùng nhỏ, nam nhân đứng ở trước giường thật cẩn thận ngồi dựa vào mép giường, cúi người ngóng nhìn góc mặt nghiêng của Thương Hành.
Anh không nhịn được khe khẽ gọi tên của hắn, lại sợ quấy nhiễu, khiến cho đối phương không vui, âm thanh nỉ non gần như càng nhẹ hơn so với sợi lông chim.
Dung Trí chậm rãi nằm xuống sau lưng Thương Hành, ánh mắt giống như thước đo tỉ mỉ đo lường tính toán khoảng cách, bàn tay không có chỗ đặt hết nâng lên lại hạ xuống, mãi tới quá ba lần xác nhận Thương Hành không có động tĩnh, mới nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau lưng.
Giống như ôm giấc mộng đẹp chỉ đâm một cái là vỡ.
“Anh biết em tỉnh rồi.” Dung Trí thấp giọng nói.
Thương Hành vẫn không nhúc nhích mà đưa lưng về phía Dung Trí, lông mi khẽ run lên.
Ánh sáng đèn đầu giường lướt qua vòng cung nơi cần cổ, Dung Trí nhìn chằm chằm từng sợi lông tơ được ánh đèn chiếu sáng phía sau cổ Thương Hành, một lúc lâu, dựng trán lên.
“Trong lòng em, nhất định là vô cùng thất vọng về anh đúng không?” Dung Trí giống như muốn trò chuyện, lại như tự lầm bầm: “Kỳ thật anh cũng không muốn đối xử với em như vậy.”
“Ngay từ đầu, anh đã rất vui, trời cao thương xót, có thể cho anh cơ hội một lần được đứng bên cạnh em.”
“Nhưng không ngờ, trời cao lại tàn nhẫn như thế, cho chúng ta tới đây, lại mang đến nhiều kẻ địch bám chung quanh em như vậy.”
“Lòng tham con người là không đáy, lúc ban đầu, anh chỉ hy vọng có thể làm hàng xóm của em, thường xuyên nhìn thấy em là đã thỏa mãn, sau đó mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em tại công ty, cùng em đi làm đi về, anh lại không cam lòng.”
“Bên cạnh em lúc nào cũng có người khác, Cố Lẫm ngạo mạn lại ngu xuẩn, Lâm Dư Tình miệng lưỡi trơn tru, Ôn Duệ Quân cao cao tại thượng, rõ ràng bọn họ đều không hợp với em, vì sao anh lại không được đâu?”
“Để đi theo em, anh tìm hiểu tất cả những gì em thích, vì một câu khích lệ của em, anh mỗi ngày luyện tập nấu ăn, để giúp em, công việc anh cũng có thể không cần.”
“Chỉ cần em đồng ý quay đầu lại liếc nhìn anh một lần, anh có thể vì thế mà trả bất cứ giá nào!”
“Yêu em nhất, chẳng lẽ không phải anh sao?”
Cánh tay bên hông buộc chặt thêm một chút, Thương Hành rốt cuộc mở mắt ra, hít sâu vào một hơi: “Xin lỗi, Dung Trí, vì sao cậu không sớm nói cho tôi biết những chuyện này?”
Dung Trí chấn động toàn thân, vội ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn hắn: “Em nói cái gì?”
Thương Hành suy yếu chớp chớp mắt, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng có vẻ rất là cố sức: “Tôi nói, nếu tôi biết cậu bỏ ra nhiều tâm tư vì tôi như vậy, tôi nhất định sẽ rất cảm động.”
Dung Trí theo dõi hắn không dám chớp mắt, ngón tay run rẩy, xoa gò má của hắn.
Những cảm giác oán hận cùng ghen ghét chôn sâu trong lòng, tựa hồ vào thời khắc này cũng thấy được hi vọng hồi đáp, ngay cả khi khả năng chỉ có một phần vạn.
Một số khát vọng gần như đã mai một trong lòng lại hừng hừng khí thế mà cháy lên.
Chuyện cho tới bây giờ, anh còn có hi vọng sao? Anh còn có cơ hội làm lại từ đầu sao?
※※※
Cửa biệt thự bị vệ sĩ của Ôn Duệ Quân mở tung, một đám người nối nhau xông vào, lật thảm lục soát căn nhà nhìn qua trống vắng như không có người ở.
“Phòng bếp có dấu vết sinh hoạt, nước trà vẫn ấm! Trong phòng nhất định có người.”
“Ôn tổng! Ngài mau đến xem!” Thư kí Ngô mở cửa thư phòng cuối hành lang, kinh ngạc mà quay đầu lại gọi một tiếng.
Trên mặt tường là tầng tầng lớp lớp ảnh chụp, giá sách bày đông đúc sách, toàn bộ gian phòng giống như phòng tối rửa ảnh, rèm cửa nặng nề nghiêm mật che kín thư phòng không kẽ hở, khắp phòng lộ ra không khí âm trầm u ám.
Cố Lẫm căm tức mà nhìn chằm chằm những ảnh chụp kia, ảnh chụp hình mình còn bị gạch vài đường chéo: “Người này là kẻ cuồng theo dõi sao?”
“Trên thư viết thế giới trong sách là có ý gì?” Ôn Duệ Quân nhíu mày nhìn giá sách âm tường, bên trái và bên phải hàng sách ở giữa bị trống mất hai quyển sách, hình như đã đặc biệt bị lấy đi.
Cố Lẫm thu hồi ánh mắt từ trên ảnh chụp, há miệng muốn nói lại thôi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh thật sự không muốn bí mật này bị người ngoài biết được.
Lâm Dư Tình đột nhiên nâng cao giọng: “Các anh mau đến xem, chỗ này hình như có màn hình giám sát!”
Mấy người lập tức xúm qua chỗ bàn làm việc, chốt màn hình bị Lâm Dư Tình mở ra, chia thành tám cái màn hình nhỏ, mỗi cái lại quay hình một cửa của biệt thự, một trong số đó là nơi cửa nhà Thương Hành, ngoại trừ nhân viên điều tra, không có người bên ngoài.
Khi màn hình phân chia cuối cùng được mở ra, nhìn thấy hình ảnh hiển thị trong căn phòng, mấy người đều sợ hãi hốt hoảng, sau đó đồng thời cũng vô cùng giận dữ!
Trong màn hình theo dõi, Thương Hành đang suy yếu nằm ở trên giường, tóc và vạt áo hỗn độn, một sợi xích vắt ngang qua giường, Dung Trí đang đè lên bờ vai của hắn, cúi đầu từng chút ——
Âm thanh đối thoại của hai người như có như không truyền đến:
“… Em thật sự nguyện ý theo anh rời khỏi nơi này? Rời khỏi Ôn Duệ Quân?”
“… Tôi lựa chọn anh ta, chỉ là vì anh ta hữu dụng nhất đối với sự nghiệp của tôi… Cậu cũng biết với tôi mà nói, kiếm tiền mới là chuyện trọng yếu nhất…”
Không khí trong thư phòng đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, khóe mắt Cố Lẫm và Lâm Dư Tình giật giật, yên lặng mà nhìn về phía Ôn Duệ Quân.
“Thương Hành…” Ôn Duệ Quân há hốc miệng, đột nhiên cảm thấy nóng cháy chạy dọc trái tim đốt tới yết hầu, trong nháy mắt, y gần như quên mất nên hít thở như thế nào.
Tim giống như bị kim đâm ra một cái lỗ nhỏ, hóa ra đây là cảm giác đau thấu tim gan sao…
Ôn Duệ Quân dùng sức chớp chớp con mắt, đáy mắt dầy đặc mệt mỏi đỏ sậm, y nắm chặt nắm tay, không nói được một lời xoay người bước đi.
“Ôn tổng!” Thư kí Ngô kiên trì hỏi: “Đã lục soát khắp biệt thự, không có tìm được, chúng ta…”
Ôn Duệ Quân dừng bước, không quay đầu lại, chỉ khàn khàn lạnh giọng nói: “Hầm an toàn dưới đất, nhất định ở nơi đó!”
※※※
Hầm an toàn được giấu dưới sàn biệt thự, ban đầu nó được thiết kế nhằm tránh tai nạn và chiến tranh, cách âm cách nhiệt, chống đạn phòng nổ, nếu muốn dùng cách đặc biệt mở ra, ít nhất cũng phải san phẳng nhà.
Lúc nhóm người Ôn Duệ Quân định phá mật khẩu hầm an toàn một cách bạo lực, Dung Trí đã ngay lập tức nhận được tín hiệu cảnh báo.
Dung Trí tiếc hận mà nhìn Thương Hành trong ngực: “Không ngờ có thể tìm đến nhanh như vậy… Anh cứ tưởng rằng, trước khi đưa em đi, còn có thể cùng em ở trong này an tĩnh bình lặng một đoạn thời gian.”
“Cậu định đưa tôi đi đâu?” Thương Hành giật giật môi: “Bây giờ tôi căn bản không có cách nào đi lại, cậu tốt xấu cũng để tôi khôi phục một chút sức lực đã.”
“Xin lỗi, anh sẽ khôi phục sức lực cho em, nhưng hiện tại không được.” Dung Trí cười cười khoái trá: “Anh muốn đưa em đến một hòn đảo nhỏ trên vùng biển quốc tế, nơi đó phong cảnh rất đẹp, chỉ có hai chúng ta, em có thể làm bất cứ việc gì em muốn. Nhưng mà bây giờ, chúng ta cần phải đi.”
Anh nói xong, tắt màn hình giám sát trong góc phòng, lấy ra một cái còng tay từ tủ ngầm trong tường, còn có hai quyển sách bìa đen và trắng.
Dung Trí khóa lại hai tay đã không thể nhúc nhích của Thương Hành, ôm ngang người hắn đứng lên: “Để em chịu khổ một hồi, chờ chúng ta lên thuyền, anh sẽ tháo xuống cho em.”
Thương Hành nhìn chằm chằm hai quyển sách kia, khó khăn cử động cổ tay: “Cậu cứ đi ra ngoài như vậy không sợ gặp bọn họ sao?”
Dung Trí ôm hắn, dùng con ngươi mở khóa cửa trượt, bước nhanh lên một lối đi khác: “Yên tâm, lúc thiết kế hầm an toàn này, đã tạo thêm một lối ra khác, bây giờ là ban đêm, chờ bọn họ phát hiện, chúng ta đã đi xa rồi.”
Đi qua cánh cửa trượt cuối cùng, hơi cỏ và mùi bùn đất ướt át nháy mắt bị hít vào miệng mũi.
Bốn phía chỉ thấy tối đen, Thương Hành dùng sức quay đầu lại nhìn, miễn cưỡng có thể nhìn thấy ánh đèn pha hội tụ phía biệt thự và đầu người nhốn nháo.
Ngay lúc bị ôm lên ghế sau xe, Thương Hành hít sâu vào một hơi, dùng hết sức lực toàn thân tích góp, hướng về phía ánh sáng hô to: “Ôn Duệ Quân!!!”
Bóng đêm yên tĩnh phóng đại vô hạn âm thanh của Thương Hành, truyền đi thật xa theo gió đêm ẩm ướt.
Trong chớp mắt, sắc mặt Dung Trí trắng bệch, theo bản năng quay đầu lại nhìn liếc nhìn Thương Hành, người sau không hề đáp lại tầm mắt của anh, thở hổn hển tựa vào cửa sổ, dùng còng trên cổ tay máy móc đánh vào cửa sổ xe.
Cái nhìn kia bao hàm đau đớn và tuyệt vọng khó nói thành lời, cuối cùng Dung Trí cắn chặt răng, hai mắt đỏ hồng, trong ánh đèn và tiếng người dần dần sôi trào tới, dùng sức nhấn chân ga, nhanh chóng rời đi.
※※※
Trước ánh bình minh, là thời gian đen tối nhất của một ngày.
Thân xe màu đen lao vút trên con đường ven biển bị bao phủ dưới bóng đêm, xa xa là tiếng sóng rung chuyển đá ngầm cứng rắn, đèn hai bên đường yên lặng tiễn đưa hai người.
Thương Hành nhìn sắc trời đen kịt ngoài cửa sổ xe, thản nhiên nói: “Trốn không thoát đâu, bây giờ cậu quay đầu còn kịp.”
Trong kính chiếu hậu, mấy nhóm thế lực Ôn Duệ Quân, Lâm Dư Tình, Cố Lẫm và Lương phó tổng tập đoàn Phương thị đã đuổi theo không bỏ, mơ hồ hình thành lưới vây quanh, hai người bọn họ đã thành con mồi trong lưới, giữa cơn bão xóc nảy, bị lật ngã chỉ là sớm muộn.
Dung Trí không nói được một lời, nằm lẳng lặng trên ghế phó lái là hai quyển sách.