Thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tuổi không lớn lắm nhưng tính tình thì không nhỏ, thích giao du cùng đám bạn xấu, cứ năm ba bữa là lại trốn học ra ngoài chơi game, quần áo không mới thì không mặc.
Ở nhà thì vênh mặt hất hàm sai bảo, nhìn vào chẳng thấy giống hai anh em mà ngược lại giống y chang chủ tớ.
Thương Hành cúi đầu suy xét tình cảnh chật vật của mình, nhíu mày.
“Cô Dung, cháu về trước ạ, tiền thuê nhà cháu sẽ nghĩ cách trả đủ.”
Chủ nhà nhìn hắn thông cảm: “Thật sự là vất vả cho cháu, tiền thuê nhà để tháng sau trả cũng được, cô còn phải cảm ơn cháu nữa kìa. À đúng rồi, tay cháu không bị thương chứ? Có muốn cô bôi thuốc cho không? Dung Trí, nhanh đi lấy thuốc…”
Thương Bảo Bảo khinh thường cau mày: “Rõ là đàn ông đàn ang mà lắm mồm thế? Nhanh nấu cơm đi, ba mẹ giục rồi đấy! Lằng nhà lằng nhằng…”
Thương Hành chậm rãi nheo mắt, ánh mắt quét qua như đao, Thương Bảo Bảo không hiểu sao tự nhiên giật mình, lời chưa nói xong đành nuốt vào trong bụng, lập tức hừ thật mạnh một tiếng, căm tức đóng sầm cửa lại, lớn tiếng mách với ba mẹ.
Thương Hành nhìn sang vẻ mặt mẹ con Dung Trí, lần thứ hai chuyển thành tươi cười khả ái: “Không cần phiền ạ, chỉ bị xước da một chút mà thôi, hai người xin cứ tự nhiên.”
Cánh cửa sắt xám gỉ sét ma xát ra một âm thanh chói tai rồi khép lại, bà chủ nhà thương hại mà lắc lắc đầu: “Tại sao có thể có kiểu gia đình như thế này?”
Bà quay sang nhìn con mình: “Mẹ nhớ rõ lúc còn bé, con đặc biệt thích chơi với Thương Hành, sao vài năm không gặp, con có vẻ lạnh nhạt như vậy?”
Dung Trí vẫn luôn ngóng nhìn cánh cửa kia như có điều suy nghĩ, nghe vậy thu hồi ánh mắt, khẽ đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi.
Bóng đêm xanh đen bao phủ nửa gương mặt anh, nửa mặt còn lại được ánh đèn hành lang chiếu sáng lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Có thể là rất lâu không gặp nên cảm giác cậu ấy có hơi khác trong trí nhớ, con không chắc chắn lắm cậu ấy có phải là người con từng biết không.”
Bà chủ nhà không hiểu ý của lời này: “Con đang nói gì đấy, nó chính là Tiểu Thương chúng ta quen mà.”
Dung Trí cười cười, không nói gì.
※※※
Trong căn phòng chung cư gần bốn mươi mét vuông này, chất đầy đồ gia dụng cũ kĩ lộn xộn.
Tường xanh bong tróc sơn, kính cửa sổ mờ đục, nóc phòng có gắn quạt trần và đèn chân không, sàn nhà nhựa dưới chân cũng đã bị dẫm phai cả màu, chỗ lồi chỗ lõm.
Trên ghế sô pha bằng da rách nát vứt đầy tạp chí khiêu dâm và truyện dân cờ bạc ăn may đổi vận.
Nếu không phải quyển lịch trên bàn có in rõ ngày tháng năm, trong nháy mắt Thương Hành đã hoảng hốt cho là mình trùng sinh về những năm chín mươi thế kỉ trước.
Hắn bước nhanh về căn phòng ngủ nhỏ đến mức không có chỗ để chân, phát hiện khóa ngăn kéo tủ đã bị gãy đôi.
Ánh mắt Thương Hành hơi trầm xuống, mở ngăn tủ ra xem xét, bên trong bị lục lọi tứ tung, chiếc hộp nhỏ bằng đồng đựng đồ quan trọng đã bị bẻ thành hai nửa, chi phiếu hai triệu quả nhiên đã không cánh mà bay!
Phành một tiếng, cửa phòng ngủ đâm vào tường bật ngược ra.
Thương Hành nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy một nam trung niên dáng người cao lớn cường tráng mang bụng bia, một tay đỡ khung cửa, một tay khác chỉ vào mũi hắn mắng to:
“Thằng nhãi con! Mày gan nhỉ? Dám đánh em trai mày? Đừng tưởng ở bên ngoài leo được lên kẻ có tiền là cánh cứng rồi nhá, có tiền mà dám giấu, không hiếu kính cha mẹ à? Ông đây hai mươi năm nuôi phải đứa ăn cháo đá bát!”
Thương Bảo Bảo ôm trong tay một chiếc chổi lông gà, nép sau lưng ba hùa theo: “Phải phải! Muộn như thế còn không về nhà nấu cơm, chắc chắn là ở bên ngoài lêu lổng, giấu trộm nhiều tiền như vậy, nói không chừng vẫn còn nhiều lắm cho mà xem!”
Thương Hành lãnh đạm liếc nhìn con ma cờ bạc say khướt đứng trước mặt: “Chi phiếu ở đâu? Kia không phải là tiền của mấy người, cũng không phải tiền của tôi, tôi còn phải đem trả người ta.”
“Còn? Tao thấy mày lại thích ăn đòn rồi! Xin hỏi tiền của ông đây đem cho người khác á?” Ba nuôi như thể nghe thấy chuyện gì đáng cười lắm, cười gằn, một phen đoạt lấy chổi lông gà trong tay Thương Bảo Bảo, giơ lên định đánh vào Thương Hành ——
Thương Hành theo bản năng nghiêng người tránh, bất đắc dĩ không gian phòng quá nhỏ, không lưu ý bị đánh hai nhát, cánh tay hiện lên vài vết đỏ hồng.
Thương Bảo Bảo tránh sau khung cửa, cười he he vui sướng khi người gặp họa, còn dám lườm tao trước mặt người ngoài này, đáng đời!
Thương Hành cạn lời, chỉ nhăn mày lại: “Quậy đủ chưa?”
“Còn dám trốn? Còn dám tranh luận? Tao cho mày trốn!” Ba nuôi bị hành động của hắn chọc giận, đổi đầu chổi lông gà, một lần nữa giơ lên hung hăng đánh tới đối phương!
Không ngờ lần này không đánh được vào da thịt, mà lại rơi vào một lòng bàn tay như kìm sắt.
Thương Hành nắm chặt cán chổi trong tay không chút sứt mẻ, mặt lạnh như sương, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt hung thần ác sát của cha nuôi, khóe miệng từ từ cong lên một nụ cười.
Đèn chân không hắt xuống ánh sáng nhợt nhạt, bóng đổ chia gương mặt người làm hai, lộ ra vài phần vô cảm lạnh nhạt, đọng lại nơi khóe miệng hơi cong cong.
“Quậy đủ chưa?” Thương Hành chậm rãi mở miệng, tay dùng sức, kéo chổi lông gà ra, hai tay cầm hai đầu, cạch một tiếng bẻ gẫy thành hai đoạn.
Hàng năm tập thể hình, tố chất cơ thể của Thương Hành khác hẳn với nguyên chủ yếu đuối, ngược lại thì cha nuôi ham mê rượu chè cờ bạc chỉ là một thứ thùng rỗng kêu to.
Ba nuôi không ngờ đứa con nuôi lúc nào cũng nhẫn nhục chịu dựng lại dám phản kháng, ngơ ngác, đến khi kịp phản ứng, đột nhiên nổi điên, gân cổ màu xanh tráng kiện gồ lên, đỏ thấy cả máu:
“Mày, thứ bất hiếu lòng lang dạ sói! Tao cung phụng mày ăn uống, cho mày tiền tiêu bao nhiêu năm trời! Mày không biết cảm ơn còn dám chống đối?”
Lão đi chung quanh tìm thứ gì đó khác để có thể đánh người: “Hôm nay tao không dạy bảo thằng ranh mày một chút thì không được rồi!”
“Ha! Dám chọc ba tức giận, anh xong đời! Ngu xuẩn!” Thương Bảo Bảo bay nhanh vào phòng bếp mang theo một chiếc chày cán bột thô to tới, đứng một bên bơm kích: “Ba, hôm trước con nhìn thấy, anh ấy lên xe của một tay nhà giàu!”
“Chắc chắn anh ấy không chỉ có 2 triệu đâu, quỷ keo kiệt trộm giấu đi, không chịu cho chúng ta! Cũng không ngẫm lại nếu chúng ta không nhận nuôi, không chừng giờ này sẽ ở chỗ nào xin cơm đâu!”
“Căn nhà này vừa nát vừa nhỏ, hại con ở trước mặt bạn học không thể ngẩng đầu, bảo anh ấy lấy hết tiền ra đổi cho nhà mình một căn nhà lớn ở trung tâm đi! Ba cũng có thể mua cái xe đẹp! Có thêm thể diện!”
Thương Hành cười thành tiếng, thằng ngốc này không có bản lĩnh gì, đứng bên thổi gió thì rất là giỏi, quả nhiên là cha con ruột giống nhau như đúc.
Ba nuôi mang theo chày cán bột, miệng hùng hùng hổ hổ, giương tay định đánh! Lần này nếu đánh thật, nhẹ thì đầu rơi máu chảy, nặng thì gãy xương rách cơ.
Thương Hành híp mắt, giơ nửa cái chổi lông gà trong tay lên đập thật mạnh vào cổ tay phải của đối phương, trong nháy mắt chày cán bột rời khỏi tay ba nuôi, rơi vào tay hắn, hắn trở tay đánh trúng đầu gối mập mạp ngắn ngủn của ba nuôi!
Nam trung niên cồng kềnh mềm nhũn chân, bất ngờ ngã xuống đất, nhìn qua như đang quỳ trước mặt Thương Hành!
Ba nuôi cực kỳ bại hoại vội muốn đứng lên đánh người, không ngờ lại bị Thương Hành túm tóc, bắt ngửa cổ lên, một bóng đen nhọn hoắt chợt đâm tới, trong chớp mắt là sẽ chọc thủng con ngươi của lão!
Ba nuôi đang định chửi mắng bỗng nhiên câm nín, âm thanh gãy trong cổ họng, hoảng sợ há to miệng —— một ngòi bút bi đang đứng lẳng lặng trước mắt phải, cách con ngươi chưa đầy 2cm.
Thương Hành mặc áo sơ mi đơn bạc giống như một học sinh nhã nhặn bình tĩnh mỉm cười, ngón cái của hắn đặt trên đuôi bút, mỗi lần ấn xuống, ngòi bút lại xê ra dịch vào.
Hắn chậm rãi mở miệng: “Còn cần mắt không?”
Ba nuôi mặt cắt không còn một giọt máu, tóc gáy cũng dựng thẳng, ngón tay không ngừng run rẩy.
“A!” Thương Bảo Bảo sợ tới mức la lên hoảng hốt, chân trái vấp vào chân phải trượt ngã, cái mông dập trên mặt sàn.
Thương Hành mặc kệ thằng ngốc, lặp lại lời của mình một lần nữa:
“Tôi hỏi lại, chi phiếu đâu? Tôi còn phải đem đi trả người ta. Nợ cờ bạc của ông, ông tự trả, nhà ở xe hơi tự đi mà mua, đừng cho rằng tôi là Thương Hành ngày xưa để mặc cho mấy người chà đạp.”
“Chọc giận tôi, tôi không ngại đem ông đi ép lấy dầu đâu.”
Ba nuôi là một kẻ chỉ giỏi bắt nạt người yếu, ngày thường hết quát nguyên chủ thì lại đánh mắng, đến lúc bị người tới cửa đòi nợ bỗng hóa ninja rùa, không chút do dự đẩy nguyên chủ ra gán nợ, không ngờ trong một đêm Thương Hành như thay đổi thành người khác, cường thế đến phát sợ.
“Chi phiếu kia… đổi tiền mặt… Đã tiêu năm trăm ngàn… Dư lại để trong túi du lịch dưới giường…”
Chỉ còn 1.5 triệu?
Thương Hành cố nén xúc động trợn trắng mắt, may là chỗ còn lại chưa bị nướng vào cờ bạc.
Hắn buông tay ra, bỏ ba nuôi đầu đầy mồ hôi lạnh sang một bên, xoay người đi tìm túi du lịch, tự nhiên bị gán trên lưng món nợ 500 ngàn, hắn còn chưa biết nên làm như thế nào đâu.
“Tiểu Hành à! Sao con có thể cướp đi tiền cứu mạng của ba mẹ?!”
Mẹ nuôi nhìn toàn bộ quá trình, mới vừa rồi ba nuôi đánh người thì không lên tiếng, lúc này lao tới khóc trời gào đất, bộ dáng khóc rống thương tâm kia, không khác gì một người phụ nữ nhu nhược bị cường đạo cướp bóc.
“Con muốn lấy tiền đi, nhỡ đòi nợ tới cửa là chém chết ba mẹ và em trai của con đấy! Sao con nhẫn tâm hại chết chúng ta như thế! Con oán giận chúng ta thì thôi, nhưng em trai tuổi còn nhỏ như vậy, nó chỉ là đứa bé thôi, vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, con không thể nhẫn tâm như vậy!”
Mẹ nuôi hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, tuy rằng bình thường bạc đãi Tiểu Hành một chút, nhưng nó là anh, nhường em một chút chắc là được, Tiểu Hành dễ xuôi tai, chỉ cần mình hơi đối tốt với nó, nó nhất định sẽ mềm lòng.
Quả nhiên, Thương Hành dừng chân trước mặt bà.
Mẹ nuôi chờ mong đầy cõi lòng mà nhìn hắn, bà ta biết đứa con nuôi này tâm địa thiện lương, chỉ cần tỏ ra yếu thế, hắn sẽ cam tâm tình nguyện nhượng bộ.
Thương Hành ngồi xổm xuống, ánh mắt từ ái, nhẹ nhàng đặt chiếc chày cán bột kia vào lòng bàn tay bà: “Ngài nói rất có đạo lý, cho nên vũ khí này tôi để lại cho mọi người, cố lên, đến lúc đó nhớ báo cảnh sát đấy.”
Mẹ nuôi: “…”
※※※
Rời khỏi khu nhà cũ, trời đã vào đêm.
Gió đêm phơ phất lướt qua đầu cành cây, dẫn theo hai tiếng ve sầu cao vút. Ánh trăng mới lên, trên đường người đi bộ còn nhiều, đèn neon cũng rực rỡ khắp nơi.
Trừ hai túi tiền mặt kia phải đem trả cho Cố Lẫm, triệt để giải trừ khế ước bán thân, Thương Hành hoàn toàn không có một đồng nào trên người, đã vậy còn phải đeo một cục nợ 500 ngàn khó hiểu.
May là dựa theo cốt truyện gốc, tình tiết chuyển vận đang ở ngay trước mắt rồi.
Nhờ bề ngoài xuất chúng, nam chính được người tuyển trạch của một công ty giải trí nhìn trúng, ký một hợp đồng khắt khe, bước vào giới giải trí – cái chảo thuốc nhuộm lớn nơi cả bẩn thỉu và cơ hội cùng tồn tại.
Không ngẫu nhiên không thành truyện, công ty giải trí kia vừa mới bị tập đoàn Cố Lẫm thu mua, buổi đàm phán hợp đồng được tổ chức ở khách sạn Bác Sơn gần đó.
Thương Hành cúi đầu nhìn thời gian, đã trễ thế này, ngân hàng cũng đóng cửa, mang theo số lượng tiền mặt lớn như vậy không hề an toàn. Nhưng chờ đợi người tuyển trạch không biết khi nào mới xuất hiện kia thì không bằng nắm chắc cơ hội, chủ động tiến tới.
※※※
Tiệc rượu của câu lạc bộ Lam đã chấm dứt một tiếng trước.
Xe Porsche màu bạc chạy trên đường cao tốc, đèn đường ngoài cửa xe vùn vụt lao qua tạo thành một bức tường ánh sáng màu cam, đèn neon kéo thành một dải dài vòng vèo tới tận phương xa.
Cố Lẫm ngả vào chỗ ngồi phía sau đóng cửa tĩnh tâm, không còn tiếng tán gẫu của tiệc rượu, tai anh thanh tịnh không ít.
Tuy rằng mới xuyên vài ngày, nhưng dựa vào kinh nghiệm phong phú từ quá khứ, Cố Lẫm đã nắm được rõ ràng bức tranh tư bản ở đây —— trừ bỏ duy nhất chuyện xấu Thương Hành.
Hồi tưởng trận đối đầu ngắn ngủi vào ban ngày, Cố Lẫm mở mắt ra nhìn về phía màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ.
Trong tay của anh cầm một tờ hợp đồng mỏng manh, cửa kính xe màu đen nửa trong suốt phản chiếu ra hai hàng lông mày cau có, hôm nay nhìn thấy Thương Hành tựa hồ không giống lắm với nhân vật chính trong trí nhớ.
Cảm giác có chỗ nào không ổn, khó mà miêu tả được.
Chẳng lẽ, thật sự là do anh có thành kiến từ trước, hiểu lầm Thương Hành?
“Cố tổng.” Trợ lý A Mạc ngồi ghế phó lái đột nhiên quay đầu, nói thật cẩn thận: “Tấm chi phiếu kia đã bị sử dụng.”
Cố Lẫm híp mắt, nhẹ nhàng phun ra một tiếng tức giận, đầu ngón tay lôi hợp đồng ra, tùy ý để nó bay xuống mặt thảm.
“Được lắm, tên Thương Hành này so với tưởng tượng của tôi còn tham lam hơn.”
Trợ lý A Mạc do dự hỏi: “Có cần tìm hắn lấy tiền về hay không?”
Cố Lẫm lãnh đạm nói: “Không cần, coi như tiêu tiền mua sự thanh tịnh. Nếu hắn lại đến tìm, không cần để ý tới.”
“Vâng, Cố tổng.”
Cố Lẫm ngả người ra ghế sau, chỉnh chỉnh lại cúc áo: “Lịch trình buổi tối thế nào?”
“Có một cuộc họp đàm phán kinh doanh tại khách sạn Bác Sơn, giám đốc điều hành của công ty giải trí Hoài Mộng đang chờ ngài đến.”
“Đã biết.”
______________________________
Tác giả có lời muốn nói: 1, truyện này đề cập giới giải trí không nhiều lắm, nhân vật chính không đi làm diễn viên
2, thân xuyên, không tồn tại thân thể nguyên chủ