• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu khẳng định thẳng thắn như vậy cũng làm cho Mộng Giai ngớ người, nhưng rồi sau đó cô ta chỉ cười nhạt, lại nói:

- Nhưng cho dù bây giờ thầy có thanh minh cũng chẳng làm được gì nữa rồi. Kiều Tuyết Vãn đã sớm định không phải của thầy, Kim Thính Tuân à… Món quà này em tặng thầy có thích không?

Kim Thính Tuân thật sự hết lời nào để nói với cô ta rồi.

Tuy nhiên, Kiều Tuyết Vãn thì có nhiều lời muốn nói lắm.

Cô nhẹ nhàng nhìn Trương Siêu, lại nói:

- Trương tổng, những năm qua sống với loại bà điên này chắc anh cũng cực khổ lắm nhỉ? Tôi sẽ xem xét ưu tiên hợp đồng của Trương thị, hi vọng với số tiền ít ỏi đó thì anh nên đưa vợ mình đi khám bệnh đi.

Dừng một chút, cô lại nói:

- Phải nhớ là đến khoa tâm thần nhé, chứ người bình thường sẽ không ai ngu đến mức độ này. Với tình trạng của Mộng Giai, chắc cũng đã đủ hội chuẩn là bị điên rồi đấy.

- Mày nói ai điên? Kiều Tuyết Vãn, mày nghĩ mày leo lên giường của Nam Thừa Húc, sinh con cho anh ta là có thể thuận lợi bước vào Nam gia sao? Một đứa con hoang như mày làm sao có thể trở thành phu nhân Nam gia chứ? Nằm mơ!

Nam Thừa Húc nghe qua thì cũng nhíu mày khó chịu, anh vốn dĩ rất muốn đánh chết người đàn bà điên này, nhưng thứ anh quan tâm hơn lại là trạng thái của Kiều Tuyết Vãn.

Cơ mà… Cô hoàn toàn không tức giận, trái lại còn cười rất thỏa mãn, nói:

- Ai nói rằng tôi muốn làm phu nhân Nam gia chứ?

- Ý cô là sao?

- Tôi bây giờ vừa có tiền vừa có sắc, tôi muốn hẹn hò mỗi ngày một anh, một tháng ba mươi anh, hay một năm ba trăm anh đều rất thoải mái. Cuộc sống tự do tự tại như vậy, ngu gì mà bỏ hả?

Nam Thừa Húc liền đen mặt, người phụ nữ này hình như là quên mất anh cũng đang đứng ở đây rồi. Ngay lập tức anh liền ôm lấy eo của cô, kéo cô về phía mình, lại nhẹ giọng, cười nói:

- Mẹ sắp nhỏ à, em quên mất chồng em ở đây rồi sao?

- Chồng? Chúng ta còn chưa kết hôn đâu.

- Tới con cũng đã lớn như vậy rồi. Chuyện kết hôn cũng chỉ là một tờ giấy, chỉ cần em muốn, ngày mai chứng nhận kết hôn sẽ được gửi đến trước mặt em.

Kiều Tuyết Vãn biết rằng người đàn ông này sẽ không nói đùa đâu, đừng nói là anh sẽ thật sự tự mình dùng năng lực của Nam gia để lấy được giấy kết hôn đấy nhé?

Nếu thật sự như vậy thì cũng quá đáng sợ rồi.

Cuối cùng thì ngày hôm đó Nam Thừa Húc đã đưa được Kiều Tuyết Vãn rời đi, anh lái xe đưa cô và hai đứa nhỏ về nhà cũ Nam gia.

Riêng Mậu Thanh lại được Mặc Phong đưa về nhà bằng xe của Kiều Tuyết Vãn.

Nếu như cô đoán không nhầm thì sau hôm nay Trương gia chắc sẽ dậy sóng lắm, nhưng đó cũng là quả báo mà Mộng Giai nên nhận, cô ta vốn dĩ chỉ là một con cờ thí của Mộng gia, gả được vào Trương gia, hưởng vinh hoa phú quý của mệnh phu nhân lại không hài lòng, lại vương vấn người đàn ông khác, còn ở trước mặt chồng mình nói ra những lời như thế.

Cơ mà đó cũng không phải là quả báo nữa, rõ ràng đó là ngu thì chết chứ bệnh tật gì đâu.

[…]

Trên đường về nhà cũ Nam gia thì Kiều Tuyết Vãn còn cầm tờ xét nghiệm kia xem lại thật kĩ lưỡng, ban đầu cô còn nghĩ rằng là thằng con trai của mình không muốn mẹ khó xử nên đã nhờ Nam Thừa Húc đến giúp, cứu cánh một lần.

Nhưng nhìn vào ngày giờ ở bên trên bảng xét nghiệm thì nó không phải là cứu cánh nhất thời… Nó là sự thật… Kiều Tiêu Mặc… Con trai của cô và Nam Thừa Húc thật sự là cha con.

Kiều Tiêu Mặc lúc này còn nhìn anh với cặp mắt vô cùng hiếu kì, lại nói:

- Chú Nam… Chú thật sự là lão cha già đáng chết của con hả?

Nam Thừa Húc có hơi nhíu mày, nói:

- Lão cha già đáng chết?

- Phải đó, mỗi lần con hỏi mẹ về cha, thì mẹ luôn bảo đó là lão cha già đáng chết… Chú Nam… Thật sự là chú hả?

Nam Thừa Húc hay thậm chí là Kiều Tuyết Vãn còn chưa kịp lên tiếng thì cậu nhóc lại đưa vuốt vuốt cằm nói:

- Nhưng so với mami thì chú già thật.

Kiều Tuyết Vãn liền muốn phụt cười, nhưng để giữ mặt mũi cho Nam Thừa Húc nên cô đã kiềm nén đến mức sắp nổ tung rồi.

Còn Nam Thừa Húc bây giờ là mây đen quay quanh đầu, anh cùng lắm là ba mươi tuổi thôi mà? So với Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ lớn hơn cô có bốn tuổi chứ đâu có nhiều lắm đâu?

Chẳng lẽ vì những năm qua anh ham công tiếc việc nên đã già đi rồi à?

Thấy Nam Thừa Húc có chút tổn thương, Kiều Tuyết Vãn lại nhỏ nhẹ dỗ dành:

- Nam tổng đừng nghe trẻ con nói bậy, anh vẫn còn đẹp trai phong độ lắm.

- Vậy sao? Vậy anh có đúng là gu của em không… Kiều tổng?

- Phải phải phải, anh chính là gu của tôi.

Kiều Tuyết Vãn vừa dứt lời thì Kiều Tiêu Mặc ở phía sau liền thở dài, chán nản nói:

- Hết cứu rồi…

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK