Ban đầu Nam Thừa Húc còn cho rằng cô ta cuối cùng cũng ngoan ngoãn rồi, nhưng ai mà có ngờ sau đó thì Nguyễn Tri Vân lại hẹn họ đến Nguyễn gia, nói rằng cha của cô ta cũng lâu rồi không gặp anh, nên muốn mời anh đến nhà dùng cơm.
Kì lạ thật đó, mời dùng cơm nhưng không mời về Nguyễn trạch, thay vào đó lại mời đến… Thao trường của Nguyễn gia? Ha, đây còn không phải là muốn dùng quyền lực của Nguyễn gia thị uy với cô à?
Chỉ là đáng tiếc, Kiều Tuyết Vãn từ khi cha mẹ sinh ra đã không biết sợ là gì, người tới tiếp thôi.
Bước chân vào thao trường của Nguyễn gia, tuy không muốn nhưng phải công nhận rằng nơi này rất tuyệt, trang thiết bị cũng rất đầy đủ, nếu như nói rằng Nguyễn gia là nơi đào tạo tinh anh cho đất nước thì cũng không phải nói quá… Nhưng đem thao trường này ra thị uy với Kiều Tuyết Vãn thì xưa rồi diễm, dăm ba mấy cái này, so với chuyện sinh con một mình ở bệnh viện cũng chẳng thấm thía vào đâu.
Xuất hiện trước mặt của họ là ba người, hơn nữa thì cả ba người mặc quân phục, đến đây thì Nam Thừa Húc cũng nắm tay của cô, nhẹ giọng nói:
- Thiếu tướng Nguyễn Trí là cha của Nguyễn Tri Vân, Trung tá Nguyễn Hoắc là anh cả của cô ấy, cuối cùng là Đại tá Nguyễn Duy, anh hai của cô ấy.
Kiều Tuyết Vãn nhìn qua, hình như cô từng gặp qua Nguyễn Duy rồi thì phải, tuy nói rằng không có nhiều ấn tượng, nhưng dáng vẻ này… Gương mặt này… Hừm… Hình như thật sự đã gặp qua rồi.
Nguyễn Trí bước đến chỗ của Nam Thừa Húc, nhìn qua một lượt rồi lại nói:
- Thừa Húc đến rồi đó à, cũng lâu rồi cháu không đến thăm chú nhỉ?
- Chú Nguyễn, đã lâu không gặp, chú vẫn khỏe chứ ạ?
- Chú vẫn vậy, còn mẹ cháu thì sao?
- Vẫn rất tốt.
Nguyễn Trí cũng chỉ cười, nhưng rồi lại nhìn sang Kiều Tuyết Vãn, ánh mắt của ông ấy có hơi híp lại một chút, lạnh giọng nói:
- Còn vị này chắc là Kiều tiểu thư Kiều Tuyết Vãn nhỉ? Tri Vân nhà tôi nhắc nhiều về cô lắm.
- Vậy sao? Đúng là kinh ngạc thật đó, không ngờ Tiểu Vân Nhi còn nhắc đến tôi.
Đừng nói là Nguyễn Trí ngạc nhiên, tất cả những người khác có mặt ở đây cũng hết sức kinh ngạc khi thấy Kiều Tuyết Vãn không sợ hãi. Từ trước đến nay ai nấy nhìn vào Thiếu tướng Nguyễn Trí đều sợ đến mức run rẩy lẩy bẩy, có người vì quá sợ mà còn ngất đi nữa. Trái lại với người khác, Kiều Tuyết Vãn chẳng những không sợ mà trong câu nói còn có hơi… Châm biếm?
Đúng rồi, chính là châm biếm đấy.
- Kiều tiểu thư quả nhiên là không giống với những người khác, xem ra Thừa Húc thích cô như vậy đều có lý do.
- Cảm ơn Thiếu tướng đã quá khen, nhưng chắc là không được như ngài đã nói, vãn bối cùng lắm cũng chỉ là thú vị hơn một chút so với những người khác thôi.
Sắc mặt Nguyễn Trí có hơi khó coi, nhưng mà ở bên này Diêu Xu lại cười nhẹ, xem ra nhiều năm qua như vậy miệng lưỡi của Kiều Tuyết Vãn vẫn không thua kém bất kì ai.
Nếu nói đến việc miệng lưỡi sắc như dao thì chỉ có thể là Kiều Tuyết Vãn thôi, lần này xem ra… Người xui xẻo là Nguyễn gia rồi, chọc ai không chọc, lại thích chọc vào tiểu tổ tông này.
Lúc này Nguyễn Tri Vân và mẹ của cô ta là Hàm Thước cũng đi vào, dáng vẻ của Nguyễn Tri Vân hôm nay có hơi khác biệt một chút, có lẽ là vì có cha mẹ và các anh trai cho nên cô ta tự tin hơn hẳn?
Nhưng tiếc ghê, cho dù nơi này có là Nguyễn gia, là địa bàn của Nguyễn Tri Vân thì cô cũng không sợ, bất quá thì cùng nhau xấu mặt thôi… Tới đó còn phải xem, ai mới là kẻ mạnh, ai mới là người chiến thắng.
- Thừa Húc cuối cùng cũng đến rồi, mấy ngày hôm nay Vân Vân ở nhà cứ nhắc cháu suốt.
- Mẹ…
Ôi trời, ở trước mặt Kiều Tuyết Vãn lại nói rằng Nguyễn Tri Vân nhớ tới nam nhân của cô? Xem ra thì cái tính trà xanh này không phải là chỉ có Nguyễn Tri Vân, mà là cả nhà Nguyễn gia đều đang nhắm vào cô.
Lúc này Nam Thừa Húc lại choàng tay ôm eo của Kiều Tuyết Vãn, lại cười nói:
- Cô đừng nói như vậy, bà xã nhà cháu dễ ghen lắm, nếu như tối nay cô ấy không cho cháu lên giường ngủ cùng thì tội cháu lắm.
- Ây da, xem cô nói cái gì vậy chứ, Tiểu Vân cũng có nói với cô rằng Thừa Húc đã có bạn gái rồi. Cô suýt nữa là lại khiến hai đứa lục đục, thật ngại quá, xin lỗi nhé bạn gái của Thừa Húc.
Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ cười nhẹ, xem ra thì hai mẹ con nhà này cũng chỉ được đến đó thôi nhỉ?
- Mẹ đừng lo, chị Vãn Vãn chắc chắn là không để bụng đâu, đúng không chị?
Kiều Tuyết Vãn nghiêng đầu rồi lại cười một cái, nói:
- Tiếc quá, tôi chính là tuýp người để bụng.
#Yu~