Nhận được tin thì anh cũng mang đến nói cho Kiều Tuyết Vãn nghe, lúc nghe xong cô cũng chỉ biết cười, nếu như cô đoán không nhầm thì bây giờ Nguyễn Tri Vân đang đem mười tám đời tổ tông nhà cô ra để chửi mắng và nguyền rủa, trái lại Vưu Lẫm chắc là đang chuẩn bị lễ vật cảm ơn cô đây mà.
Nghĩ ngợi một lúc thì đột nhiên Kiều Tuyết Vãn lại thấy có chút đau đầu choáng váng, cô đưa tay xoa xoa đầu, vừa đúng lúc bị Nam Thừa Húc nhìn thấy, anh bước đến giúp cô xoa đầu, còn rất đau lòng, nói:
- Dạo này em xanh xao lắm, hay anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một lượt nhé?
Kể từ sau khi quay về từ Long thành thì cô đã bắt có cảm giác nặng đầu, nhiều khi đang làm việc cũng hoa mắt chóng mặt, có lúc còn bị chảy máu mũi nữa, lúc đó Diễm Túy cực kỳ sợ hãi, còn khuyên cô nên nghỉ ngơi một chút, nhưng công việc nếu không nhanh chóng hoàn thành thì sẽ rất phiền toái.
Đến đây thì Kiều Tuyết Vãn cũng không thể từ chối được, cô nhìn anh, lại nói:
- Em biết rồi, em sẽ đi kiểm tra mà.
- Không được, anh nhất định phải đi cùng em. Vãn Vãn, sức khỏe của bản thân không được lơ là.
Kiều Tuyết Vãn chỉ biết cười, người nam nhân này càng lúc càng giống cha cô hơn rồi đó. Còn chưa đợi cô nghĩ xong thì Nam Thừa Húc đã bế cô lên, trực tiếp đem cô đặt lên giường, không chỉ thế mà anh còn ngồi bên cạnh, kéo chăn lên đắp cho cô, lại nói:
- Nhắm mắt lại ngủ một chút đi.
- Nhưng công việc của em còn chưa xong, em không thể…
- Chẳng phải chủ tịch của Diêu thị cũng ở đây sao? Em lo lắng cái gì chứ, mau nhắm mắt lại ngủ đi.
Kiều Tuyết Vãn có hơi ngạc nhiên, xem ra lần này Nam Thừa Húc đã nổi giận thật rồi. Vì từ trước đến nay anh chưa từng nghiêm giọng như vậy, vốn dĩ cô còn nghĩ người này không biết nghiêm túc, nhưng cô lại quên mất chính Nam Thừa Húc mới là tổng tài toàn năng kéo lại Nam thị.
Nghĩ đến đây, Kiều Tuyết Vãn liền dang hai tay ra, lại nhỏ giọng nói:
- Anh ôm em ngủ có được không?
Mặc dù Nam Thừa Húc đang rất tức giận, nhưng nhìn thấy vợ mình làm nũng thì làm sao mà giận được chứ.
Ném cục tức qua một bên, anh cũng nằm xuống bên cạnh cô, còn ôm cô vào lòng, hiển nhiên Kiều Tuyết Vãn cũng rất hợp tác, cô tựa vào lồng ngực của anh rồi nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Nằm bên cạnh nhau một lúc thì Kiều Tuyết Vãn cũng đã ngủ rồi, anh nhìn cô, sau đó lại đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ của cô, bà xã của anh hình như lại gầy hơn rồi… Tất cả đều tại cái công ty chết tiệt này, việc gì mà nhiều vậy chứ, báo hại vợ anh làm việc cả ngày không được nghỉ ngơi.
Trái lại thì cái tên chủ tịch Diêu Xu kia lại rảnh rỗi đến mức đưa mỹ nhân đi du lịch, anh đúng là điên rồi mới để cho Vãn Vãn ở đây.
Mặc dù Nam Thừa Húc rất muốn đem vợ về nhà rồi nhốt lại, nhưng anh biết tính cách của cô sẽ không chịu ngồi im đâu. Hơn nữa… Diêu thị là nơi cô khởi nghiệp, sẽ có tình cảm rất sâu đậm, nên chắc chắn không thể nào rời đi ngay lập tức được.
Đến đây thì Nam Thừa Húc cũng chỉ biết thở dài, biết sao bây giờ, vợ mình thì tự mình sủng thôi, cho dù có thế nào cũng không thể kêu ca được.
[…]
Ngủ được một lúc thì Kiều Tuyết Vãn cũng đã tỉnh giấc, Nam Thừa Húc ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng ôm cô, lại nhỏ giọng nói:
- Sao lại thức rồi, ngủ thêm một chút đi, vẫn còn sớm.
Kiều Tuyết Vãn nhìn anh, sau đó cũng hôn lên môi anh một cái, nói:
- Không ngủ nữa, ngủ vậy là đủ rồi.
- Em… Thôi bỏ đi, mỗi ngày anh sẽ giám sát em, chắc chắn không để em làm việc quá sức nữa!
Cô cũng chỉ gật đầu, trước khi rời giường cô còn hôn lên môi của anh, đột nhiên nhận được nụ hôn làm cho anh có hơi khó hiểu một chút.
Nhưng hôn rồi lại hôn, sự dây dưa không dứt kéo theo một chút rạo rực khiến cho Nam Thừa Húc cảm thấy sắp không nhịn được rồi.
Đột nhiên lúc này Kiều Tuyết Vãn lại nói:.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
- Nam Thừa Húc, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?
- Hả? Em nói gì cơ?
- Em nói là… Ngày mai chúng ta đến Cục Dân Chính, đăng ký kết hôn, có được không?
Đại não của anh vừa chạy xong câu nói của cô liền đứng dậy, trực tiếp đem Kiều Tuyết Vãn nâng lên, còn cười rất hạnh phúc, nói:.
- Thật sao? Thật sự là em đồng ý kết hôn với anh sao? Bà xã, em không lừa anh chứ?
- Không lừa anh. Hơn nữa… Còn phải đưa Mặc Mặc đi đổi họ, anh nói đúng không? Ông xã…
- Không cần đổi họ cũng được, sau này con đều theo họ của em. Bà xã, chỉ cần em đồng ý kết hôn với anh thì Nam thị đổi thành Kiều thị cũng được, anh đổi sang họ của em luôn cũng được.
Kiều Tuyết Vãn phì cười, người đàn ông này sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ?
Cô đưa tay véo nhẹ lên gương mặt của anh, lại nói:
- Ai cần anh đổi họ chứ, dù sao thì sắp tới cũng phải về nhà cổ Nam gia, cũng nên để Mặc Mặc nhận tổ quy tông.
- Được được được, đều nghe em hết. Bà xã, yêu em chết đi được.
- Được rồi, mau thả em xuống, em còn phải làm việc.
- Anh ôm em đi làm việc.
- Không cần mà.
- Bà xã ngoan.
#Yu~