• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn triền miên không dứt, âm thanh môi lưỡi quấn quýt cùng với nhiệt độ của cả hai cơ thể đều tăng nhanh một cách chóng mặt. Nam Thừa Húc và Kiều Tuyết Vãn cũng không biết là họ đã dính chặt lấy nhau bao lâu rồi nữa.

Cơ thể cường tráng của nam nhân cứ liên tục thúc đẩy hạ bộ vào bên trong nơi tư mật kia, còn Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ biết ngửa mặt rên rỉ đầy hưởng thụ… Quả nhiên là Nam Thừa Húc, nơi này vẫn rất được, cơ bụng cũng rất được… Có thể cân nhắc rồi.

Nam Thừa Húc bị cô sở mà càng phấn khích hơn, trực tiếp hôn nhẹ lên tai cô, nhỏ giọng gọi:

- Vãn Vãn… Anh không thích thứ này… Anh muốn ở bên cạnh em, hưởng thụ với em… Được không?

Nói chung thì có phóng túng tới đâu cũng không nên chơi lớn như sáu năm trước, cô càng không muốn sinh thêm một đứa nào nữa đâu, một lần sinh là đủ để cô sợ tới già rồi.

Vì để bảo vệ cả hai người nên Kiều Tuyết Vãn đã ép buộc Nam Thừa Húc phải dùng biện pháp an toàn, nếu như anh từ chối thì xem như là chưa có gì xảy ra cả, hai người cũng giải tán mưu sinh… Nhưng mà súng đã lên nồng thì làm sao có chuyện bỏ dở được, Nam Thừa Húc đành ngậm ngùi đồng ý.

Ở bên trong vách thịt kia quả thật là rất chật chội cũng như ngứa ngáy khó chịu, anh không thể chịu nổi hơn nữa rồi… Anh muốn dính chặt lấy cô cả đời.

Kiều Tuyết Vãn đưa tay chỉ vào môi anh, lại rên rỉ nói:

- Ah…a… Tiểu Húc Tử… Anh đừng được voi đòi tiên… Biết chưa?

Nam Thừa Húc cũng nhanh chóng cắn nhẹ lên tay của cô, sau đó lại hì hục đưa đẩy, còn nhỏ giọng nói:

- Vãn Vãn, chúng ta sắp dùng hết rồi…

- Vậy thì anh đừng đẩy nữa… Mau đem thứ đó của anh cùng cút đi.

Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ, lần cuối cùng Nam Thừa Húc thỏa mãn cũng là chiếc áo mua cuối cùng, vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn còn định sẽ dừng việc này ở đây… Nhưng mà thật ra cô cũng chưa thỏa mãn lắm.

Nam Thừa Húc ôm cô lên, để cô ngồi lên trên mình, lại còn hôn cô điên cuồng nữa chứ, sự kích thích này khiến cho đầu óc của Kiều Tuyết Vãn bắt đầu trống rỗng, cô cũng thuận tay choàng qua cổ của anh, đáp lại nụ hôn ướt át kia.

Đến đây Nam Thừa Húc lại cắn nhẹ lên vai cô, lại nói:

- Vãn Vãn, anh không nhịn được… Anh muốn em… Được không?

- Chỉ một lần thôi.

- Được!

Vừa nhận được sự đồng ý của cô, Nam Thừa Húc liền không thể nhẫn nại mà đưa hạ bộ đã được giải phóng hoàn toàn đẩy vào bên trong vách thịt non mềm kia, vốn dĩ vừa rồi đã làm không biết bao nhiêu lần… Nhưng tại sao lần này lại thoải mái hơn nhỉ?

Nam Thừa Húc cũng ôm lấy eo của cô, tiếng thở gấp cùng với chất giọng trầm thấp của anh lại thì thầm vào tai cô, nói:

- Vãn Vãn, chúng ta sinh thêm một bé gái có được không? Bé gái xinh đẹp như vậy…

Tuy rằng Kiều Tuyết Vãn khó mà kiềm chế được dục vọng, nhưng cô cũng không dại mà đâm đầu vào vết xe đổ thêm lần nào nữa. Sáu năm trước là cô đã lén chạy trốn nên mới được sống thời khắc thảnh thơi này, nếu như bây giờ cô chấp nhận sinh con cho anh thì chẳng phải sẽ bị Nam Thừa Húc đưa về làm Nam thiếu phu nhân sao?

Sự tự do của cô… Cô còn chưa chơi đủ đâu.

Đến đây Kiều Tuyết Vãn lại liếm liếm môi, giả vờ suy nghĩ một chút, sau đó lại nói:

- Nếu như Nam tổng đồng ý cho em nạp thêm vài sủng nam… Thì em sẽ suy nghĩ đến lời đề nghị này.

- Kiều Tuyết Vãn, em đúng là biết cách trả giá thật đó.

Dừng một chút, Nam Thừa Húc lại đem Kiều Tuyết Vãn đè xuống, hung hăng hôn lên môi cô, lại nói:

- Nhưng em nghĩ cũng đừng nghĩ… Em! Chỉ có thể là của anh thôi… Cũng chỉ có anh mới thỏa mãn được em.

Kiều Tuyết Vãn bật cười, cô lại đưa tay mân mê múi bụng mê người của Nam Thừa Húc, sau đó còn chủ động hôn lên ngực anh, rồi lại hôn lên gương mặt của anh, nhỏ giọng thì thầm:

- Vậy đêm nay anh phải cố gắng thật tốt, biết đâu em sẽ đổi ý thì sao… Ca ca ~

Hai chữ “Ca ca” này đủ làm cho Nam Thừa Húc không thể nghĩ thông rồi, chết rồi, anh thật sự bị ma trảo của tiểu yêu tình này mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo rồi.

Anh không muốn nhịn nữa, Nam thị gì chứ, Nam gia gì đó hay thậm chí là Diêu thị gì đó anh cũng không thèm quản nữa… Anh bây giờ muốn điên cuồng xiên xỏ người phụ nữ này, Kiều Tuyết Vãn… Kiều Tuyết Vãn… Kiều Tuyết Vãn… Cô phải là của anh! Chỉ có thể là của anh thôi!

- Nam tổng à, anh bị kích thích rồi sao? Thứ đó hinh như… Ah…a…ưm… Lại hung hăng rồi…

- Không gọi là ca ca nữa sao?

- Hóa ra Nam tổng thích kiểu này à?

Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại đem Nam Thừa Húc đẩy ngã xuống, cô còn trực tiếp trèo lên người anh, nhẹ nhàng mân mê múi bụng kia, còn nũng nịu nhìn anh, gọi:

- Ca ca à ~

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK