Cơ mà cô ấm ức cái gì?
Khi này Nam Thừa Húc cũng bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:
- Sao vậy?
- Em còn chưa làm gì mà? Mới khởi động tay thôi…
- Anh biết rồi, đợi sau này sẽ cho em chơi tiếp, được không?
Tuy không muốn nhưng Kiều Tuyết Vãn vẫn phải gật đầu thở dài chán nản, vốn dĩ cô chỉ định chơi vui một chút thôi, nhưng mà hình như chỗ này của Nguyễn gia cũng chỉ được có cái mã là hoàn hảo không vết xước, chứ thật ra ở bên trong đã sớm rỗng tuếch rồi.
Nguyễn Hoắc tựa như không tin vào mắt mình, còn chưa tới năm phút… À không, còn chưa đầy hai phút thôi mà hệ thống phòng vệ thông tin đã sập rồi, không chỉ thế mà còn suýt chút nữa thì mất hết dữ liệu gốc, thời gian khôi phục ít nhất phải nửa tháng…
Nhìn sang Kiều Tuyết Vãn, rồi lại nhìn qua các máy tính, Nguyễn Hoắc liền nhíu mày, căng thẳng đến cực độ.
Các nhân viên khác cũng đổ hết mồ hôi hột, nhìn thấy tình trạng hỗn loạn thế này cũng khiến cho Nguyễn gia có hơi bối rối. Tuy nhiên Nguyễn Tri Vân cứng miệng còn nhìn Kiều Tuyết Vãn, nói:
- Là do sự cố thôi, chứ Kiều Tuyết Vãn làm sao lại dễ dàng đánh bại máy móc của Nguyễn gia được. Chắc chắn là trùng hợp! Chỉ là trùng hợp thôi.
Mặc dù họ rất muốn tin đây là sự trùng hợp, nhưng mà loại virus này không phải ai cũng có thể vào máy tính của Nguyễn gia đâu, hơn nữa tường lửa do Nguyễn gia lập nên cũng đã nhiều năm rồi nhưng chưa ai có thể phá vỡ được, lần này Kiều Tuyết Vãn chỉ mới động ngón tay thôi đã sập trong tích tắc, xem ra năng lực nghiệp vụ của Kiều Tuyết Vãn thật sự rất cao.
Đến đây Diêu Xu cũng không nhịn được mà bật cười, sau đó lại nói:
- Nói về nghiệp vụ máy tính của khu quân sự thì Nguyễn gia Long thành cũng chẳng bằng một góc nhỏ của Mị Quốc. Đến tập đoàn Diêu thị mà cô ấy còn chạy vào được, thì những thứ này có là gì.
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại nhìn Nguyễn Tri Vân cười nói:
- Chắc Tiểu Vân Nhi không biết đâu nhỉ? Chuyên ngành chính tôi học là IT đó, còn quản lý kinh doanh chỉ là ngành nghề tay trái thôi. Nhưng chắc do Diêu Xu trả nhiều tiền, nên tôi mới quên mất chuyên ngành chính của mình.
Nguyễn gia cảm thấy có chút xấu mặt, chỉ là chơi một chút thôi mà vớ phải thiên tài IT thì còn gì xấu hổ hơn.
Nói đến đây thì những kẻ thông minh và biết thức thời sẽ im lặng, nhưng mà hình như có kẻ không được thông minh lắm lại lên tiếng.
- Kiều Tuyết Vãn, cô cố ý đúng không?
Kiều Tuyết Vãn cười nhạt, bước đến chỗ của Nguyễn Tri Vân, không nói nhiều liền nâng gương mặt của cô ta lên, lại nhẹ nhàng cười, nói:
- Nguyễn tiểu thư nói vậy là sai rồi, rõ ràng là cô cố ý chơi tôi. Nhưng tiếc là cô đấu sai người rồi.
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại còn mân mê gương mặt của Nguyễn Tri Vân, nghiêng đầu một chút, nói:
- Một tiểu thư danh môn như cô, suốt ngày chỉ biết ăn chơi rồi báo hại gia đình phải dọn dẹp hậu quả, thấy vậy là hãnh diện lắm sao? Nếu như cô nghĩ tôi báo cáo chuyện này đến chính phủ, thì cái hào quang gia đình quân nhân truyền thống này sẽ sớm bay màu thôi.
- Cô dám!
- Tại sao lại không dám? Tôi có bằng chứng nhìn thấy rõ rằng Nguyễn gia đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Hơn nữa đây đều là các quan chức của chính phủ, nếu như chỉ vì một con tép như cô mà bị buộc rời khỏi quân đội, tới lúc đó không biết sẽ còn thú vị đến đâu ha?
- Cô uy hiếp tôi?
- Sai rồi, tôi không uy hiếp cô, mà là cảnh cáo cô!
Đến đây Kiều Tuyết Vãn liền hung hăng bóp lấy gương mặt của Nguyễn Tri Vân, trừng mắt đáng sợ, khí tức toát ra cũng vô cùng bức người, nói:
- Nguyễn Tri Vân, tôi cảnh cáo cô đừng bao giờ bén mảng đến người đàn ông của tôi. Nam Thừa Húc hiện tại là của tôi, trừ khi tôi đá anh ấy, còn nếu không thì cả đời này cô cũng không được phép bén mảng tới.
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại nở một nụ cười quỷ dị, nói:
- Và đương nhiên cô có thể tố cáo rằng tôi uy hiếp đe dọa cô, nhưng Tiểu Vân Nhi nên suy nghĩ thật kĩ nhé… Một khi tôi đã nổi điên, thì nếu có chết… Tôi cũng sẽ kéo Nguyễn gia các người lót đường cho tôi, bất quá thì cùng nhau chết thôi… Biết chưa?
Nguyễn Tri Vân run rẩy không nói nên lời, Nguyễn Trí đương nhiên thấy xót xa cho con gái liền đi đến muốn kéo cô ra, nhưng bị Kiều Tuyết Vãn quay qua nhìn một cái đã sợ hãi. Khi này Hàm Thước cũng run sợ, nói:
- Điên rồi… Cô ta điên rồi! Thừa Húc, cháu mau cứu Tiểu Vân, cô ta bị điên rồi, cô ta muốn giết Tiểu Vân…
Nghe đến đây thì Kiều Tuyết Vãn cũng di chuyển tay xuống cổ, sau đó ấn mạnh Nguyễn Tri Vân xuống đất, lại nhìn Hàm Thước, nói:
- Nguyễn phu nhân nhìn cho rõ, đây mới là muốn giết người nè. Nếu như phu nhân đã muốn tôi giết Nguyễn Tri Vân, thì tôi sẽ thành tâm cho bà.
- Không, không, không! Là tôi nói sai rồi… Bạn gái của Thừa Húc…
- Tôi có tên, không biết gọi thì đừng gọi nữa!
Nói đến đây thì lực tay của Kiều Tuyết Vãn có chút mạnh hơn, khiến cho Nguyễn Tri Vân phải ho sặc sụa. Nhìn thấy con gái như vậy thì Hàm Thước liền sợ hãi mà khóc lớn, còn luôn miệng vang xin cô.
- Kiều tiểu thư, Kiều tiểu thư… Tôi sai rồi, tôi sai rồi… Tôi sẽ quản giáo lại con gái cẩn thận, sẽ không để nó đi tìm Thừa Húc nữa, cầu xin cô đừng làm hại nó.
Bà ta dứt lời thì Kiều Tuyết Vãn cũng buông ra, còn nhìn Nguyễn Tri Vân, nói:
- Nguyễn Tri Vân, quản cho tốt cái thân của cô đi… Lẽ nào một hình ảnh như Lại Thúy Hoan còn chưa đủ để cô sáng mắt sao? Hay là… Cô cũng muốn như vậy?
- Kiều Tuyết Vãn… Cô… Cô…
- Làm sao?
Nhìn thấy khí thế này thì Nguyễn Tri Vân cũng im bặt không nói nữa.
Có vẻ như lần này cô ta sẽ ngoan ngoãn hơn rồi.