Thứ hai, theo như Bùi Hằng đã điều tra về Mã Diệu Xuyên, thì cô ta cũng chỉ là con gái nuôi của Mã gia, hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, hơn nữa chuyện Mã Diệu Xuyên được nhận nuôi cũng không ai biết, mục đích mà Mã gia nhận nuôi là để giúp đứa con trai duy nhất nhà họ Mã xung hỉ mà thôi. Vì thế cho nên lai lịch của Mã Diệu Xuyên vô cùng khó xác nhận, và hiển nhiên, chuyện cô ta cố ý tiếp cận lão già họ Lâm cũng là cố ý chứ không phải ngẫu nhiên.
Thứ ba, sau khi Nam Thừa Húc đã xác nhận lại một việc từ các nguyên lão trước kia của Nam thị thì động cơ gây án lớn nhất là một gia đình nhỏ họ Nhâm, vì trước kia Nhâm gia và Nam gia từng có một số xích mích trong việc làm ăn, mà chị cả của anh lại là luật sư chính của Nam gia, kiện cho Nhâm gia phải phá sản.
Vì chuyện đó Nhâm gia hoàn toàn sai cho nên họ cũng không nghĩ là Nhâm gia sẽ ghi hận, hơn nữa sau đó anh rể của anh còn đưa người nhà họ Nhâm vào Nam thị làm việc cơ mà, chung quy là sẽ không liên quan. Nhưng có lẽ số mệnh của người nhà họ Nhâm không thọ, sau khi phá sản thì không lâu sau đó một nhà bốn người đều đã chết ở trong trận cháy chung cư cách đây mười lăm năm. Cho nên chuyện chị gái và anh rể bị hại là không thể nào.
Nhưng lúc Kiều Tuyết Vãn nghe đến đây thì có suy nghĩ một chút, sau đó cô lại nói:
- Có khi nào có người nhà họ Nhâm không hiểu rõ ngọn ngành… Hoặc là có ai đó sai khiến không?
- Không thể, anh đã cho hỏi lại vụ tai nạn mười lăm năm trước, nhà họ Nhâm có bốn người, đều đã chết rồi.
- Anh có chắc là đã chết hết không?
- Ý em là… Em nghi ngờ có người động tay động chân vào những cái xác lúc đó?
Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ là suy đoán thôi, vì theo như những gì các nguyên lão Nam thị kể lại thì chuyện hỏa hoạn đó họ chỉ đưa ra được bốn người nhà họ Nhâm ở gần nhau, hoàn toàn không có đem đi xét nghiệm hay kiểm chứng cụ thể, cho nên chuyện một trong bốn người chạy thoát khỏi vụ hỏa hoạn là có khả năng.
- Vậy em nghi ngờ Mã Diệu Xuyên là người nhà họ Nhâm năm đó sao?
- Em không chắc, nhưng nếu như Mã Diệu Xuyên thật sự là người nhà họ Nhâm thì năm đó cô ta chỉ mới có bảy, tám tuổi… Có thể cô ta đã nghĩ rằng người phóng hỏa có liên quan tới chuyện gia đình cô ta phá sản, ôm hận nên trả thù?
Nam Thừa Húc cũng thấy có lý, nhưng Mã Diệu Xuyên này hành sự rất cẩn thận, tới cả chuyện cô ta sai khiến Thẩm Quân Dao mà cũng khó có người phát hiện ra. Vậy thì những chứng cứ năm đó cô ta ra tay hại chết chị gái của anh chắc đã sớm bị xóa rồi.
Nhưng Kiều Tuyết Vãn lại không cho là như thế.
- Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Còn mà đã làm, thì chắc chắn sẽ để lại bằng chứng.
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại nói:
- Chuyện tai nạn của anh chị cứ để cho em.
- Không được Vãn Vãn, hiện tại em đang mang thai, ngoan ngoãn nghỉ ngơi là được rồi. Còn lại cứ để anh.
Nói xong Nam Thừa Húc cũng nhẹ nhàng hôn lên trán của cô một cái, chuyện này quá đỗi nguy hiểm, anh không thể đem tính mạng của vợ con mình ra cược được.
Lúc này Kiều Tuyết Vãn cũng nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào lòng anh, nhỏ giọng nói:
- Thừa Húc, nếu như chỉ là hiểu lầm thì chúng ta có thể giải thích với cô ta, đánh người chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại. Dù rằng cô ta đã gây ra nhiều chuyện nhưng hãy để pháp luật xử lý, anh đừng làm gì quá đáng, biết chưa?
- Anh biết rồi, anh cũng không thể nào bỏ lại vợ con của mình để bồi táng với cô ta. Bà xã, đừng nghĩ lung tung nữa, đi ngủ thôi.
Buổi tối hôm đó thì Kiều Tuyết Vãn và Nam Thừa Húc cũng có thể ngủ một giấc ngon rồi, những ngày này họ cứ phải chạy đôn chạy đáo để tìm ra mối liên kết giữa chuyện Mã Diệu Xuyên tính kế và chuyện cái chết của anh chị cả của anh, bây giờ gần như họ đã giải xong rồi, chỉ cần tìm ra bằng chứng xác thực nữa thôi.
Đêm tối thật yên ắng và tĩnh mịch, ở bên kia Mã Diệu Xuyên đã ngồi ở trước phần mộ của ba người, trên đó viết rất rõ là “Nhâm gia chi mộ”, cô ta đã ngồi ở đây rất lâu, rất lâu… Trên tay còn có một ly rượu, nhìn vào cha mẹ và em trai, Mã Diệu Xuyên cười nhạt, nói:
- Cha, mẹ, A Minh… Cuối cùng con cũng sắp trả thù được cho ba người rồi… Chờ con… Nhất định con sẽ đến tìm ba người…
#Yu~