• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận nhau cũng nhận rồi.

Vả mặt cũng đã vả rồi.

Kiều Tuyết Vãn bây giờ còn muốn đứng dậy để xin phép đưa con trai về nhà, nhưng Nam lão phu nhân liền giữ cô lại, đương nhiên trước khi để cô ở lại thì phải tiễn Thẩm Quân Dao về nhà rồi.

Lúc Thẩm Quân Dao rời đi còn lườm liếc Kiều Tuyết Vãn mấy lần, cô cũng chỉ biết nhún vai thở dài, ngay từ đầu cô cũng đâu có ý định là sẽ bước chân vào Nam gia làm dâu đâu chứ, lườm cô làm gì? Có ai dành đâu hả trời… Đúng là đẹp quá cũng khổ.

Trong lúc Nam Thừa Húc và hai đứa nhỏ đã đi tắm thì Kiều Tuyết Vãn lại được Nam lão phu nhân đưa lên phòng, vừa ngồi ở trong phòng, bà ấy đã nắm lấy tay cô, nói:

- Vãn Vãn, con có người mình thích rồi sao? Là cậu Diêu gì đó à?

- Không có ạ, cháu không có thích ai cả.

- Thật ra hôm qua Thừa Húc đã có nói chuyện với mẹ rồi. Thằng bé đó tuy khó gần, gương mặt hơi gợi đòn một chút, nhưng là đứa tốt tính, cũng là đứa rất ngoan ngoãn.

Kiều Tuyết Vãn gật đầu, chỉ cần nhìn cái cách anh chăm sóc cho cháu trai như con trai, mặc kệ bị người đời gièm pha là cô cũng hiểu anh là người tốt. Nhưng mà… Ngoan ngoãn? Nam Thừa Húc có ngoan ngoãn luôn hả ta? Sao cô không nhìn ra nhỉ?

- Từ trước đến nay ở Nam gia vẫn luôn đề cao người tài hơn cả con trưởng, cho nên dù Thừa Húc có là cháu trai đích tôn cũng không thể lơ là được. Thằng bé cũng chưa từng khiến cha mẹ phải phiền lòng, sau này… Khi cha nó mất, nó càng hiếu thuận với mẹ hơn, cũng chưa từng đi qua đêm mà không về.

Cô hơi ngạc nhiên đó, vốn dĩ ai cũng biết Nam Thừa Húc là tổng tài cao lãnh lạnh lùng, lại còn khó gần với gương mặt đằng đằng sát khí… Nhưng hóa ra đó chỉ là biểu hiện của anh khi ở thương trường thôi, còn về đến nhà lại biến thành một đứa con trai ngoan ngoãn, hay nói đúng hơn là cực kỳ ngoan ngoãn của mẹ.

Vậy có nghĩa là vào đêm đó cách đây sáu năm là lần đầy tiên Nam Thừa Húc đi cả đêm không về, cho nên Nam lão phu nhân mới nghĩ rằng Kiều Tiêu Mặc rất có thể là con của anh? Vì lẽ đó cho nên bà ấy từ đầu đã rất vui vẻ đón nhận Kiều Tiêu Mặc rồi.

- Vãn Vãn, mẹ biết con đang nghĩ rằng mẹ đã đoán được Mặc Mặc mà con của Thừa Húc nên mới chấp nhận đúng không?

Cô chỉ cười, ôi thần linh ơi… Người này sao lại có thể dễ dàng đoán ra suy nghĩ của cô vậy chứ?

- Hôm qua, mẹ và Thừa Húc đã nói chuyện với nhau về con. Câu đầu tiên mẹ hỏi nó chính là về việc con có con riêng, nhưng nó cũng không nói rằng con là cô gái năm đó, chỉ nói rằng nó đang tìm con dâu cho mẹ thôi. Chuyện con là mẹ đơn thân, là mẹ nghe từ Phù Phù.

Nghe đến đây Kiều Tuyết Vãn còn ngạc nhiên hơn, dường như trước đến giờ cô chưa từng tiếp xúc với thằng bé Nam Bỉnh Phù đó, vậy tại sao thằng bé đó lại nhắc đến cô chứ? Lẽ nào là thằng báo con nhà mình?

- Sau khi cha mẹ qua đời, Phù Phù vẫn luôn sống trong bóng ma tâm lý, có khi thằng bé còn lẩm nhẩm vì mình và cha mẹ mới qua đời. Mẹ nhìn rất sót, nhưng cũng không biết phải làm sao nữa… Nhưng rồi hôm đó đột nhiên thằng bé lại nhìn mẹ và Thừa Húc, rồi nói rằng Mặc Mặc có một người mẹ rất tốt, thằng bé cũng rất muốn có mẹ.

Nói đến đây thì Kiều Tuyết Vãn còn nhìn thấy vai của Nam lão phu nhân có chút run rẩy, nếu nói đến mẹ thì hẳn là bà ấy đang nhớ đến người con gái quá cố của mình, dù sao thì Nam Bỉnh Phù cũng là cháu ngoại của bà ấy cơ mà, nhắc đến chuyện đau lòng đó, cô cũng chẳng biết phải làm sao cho phải phép, chỉ nhẹ nhàng an ủi bà ấy thôi.

Sau đó bà ấy lại nói rằng Nam Bỉnh Phù rất ganh tỵ với Kiều Tiêu Mặc, vì mối quan hệ mẹ con giữa hai người rất tốt, nhìn vào lại không thấy giống mẹ con, mà giống với hai người bạn hơn.

Vì Nam Thừa Húc quá cứng ngắc, nên nhiều khi giữa hai người cũng không thể trải lòng tâm sự được, nhưng sau khi gặp được Kiều Tiêu Mặc, thằng bé mới bắt đầu trải lòng nhiều hơn, nghe Mặc Mặc kể về cô càng làm cho Nam Bỉnh Phù tò mò hơn, sau đó là quyết định lén lút nhìn.

Mỗi lần Nam Bỉnh Phù nhìn thất Kiều Tiêu Mặc và cô gọi điện thoại đều rất vui, thằng bé rất thích cảm giác đó… Cho nên là mới mạo muội muốn nhận cô làm mẹ.

Nam lão phu nhân cũng đã nghĩ đến chuyện cô có con riêng, nếu nói cho Nam gia biết thì chắc họ sẽ khó chấp nhận, nhưng bà ấy cũng không quản nhiều như thế, chỉ cần con trai của bà thích, rồi hai đứa sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi.

Mẹ đơn thân thì sao chứ?

Nam Thừa Húc chẳng phải cũng là cha đơn thân sao?

Hai người cô đơn lại tìm được mảnh ghép phù hợp, ngại ngùng gì mà tiến tới chứ?

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK