• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù rằng chuyện kết hôn là của hai người, nhưng Kiều Tuyết Vãn từ nhỏ đã không có cha mẹ, cho nên những người bạn cũng xem như là gia đình của cô, việc kết hôn trọng đại như thế thì cô cũng phải thông báo cho mọi người một tiếng.

Ban đầu khi mẹ Mậu và Mậu Thanh nghe nói rằng Kiều Tuyết Vãn sẽ cùng Nam Thừa Húc kết hôn thì có hơi ngạc nhiên một chút, tuy nhiên sau đó Mậu Thanh lại cười nói:

- Từ khi Mặc Mặc nói thích anh Nam thì tớ đã đoán chắc hai người có vấn đề rồi. Quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn là về chung một nhà.

Dù là bữa cơm thân mật nhưng cũng xem như là khá đầy đủ người rồi, với cả Kiều Tuyết Vãn cũng không có ý định tổ chức hôn lễ quá long trọng, chỉ cần đơn giản, ấm cúng là được rồi.

Và đương nhiên, lời vợ là thiên ý, ý vợ là ý trời, đội vợ lên đầu chính là Nam Thừa Húc.

Tuy nhiên, Diêu Xu từ trước đến nay vẫn luôn xem Kiều Tuyết Vãn là em gái, người em gái lấy chồng thì thân làm anh trai cũng phải đứng lên phát biểu vài câu, anh ta nhìn Nam Thừa Húc, nói:

- Tuy rằng cậu là cha ruột của Mặc Mặc, nhưng cậu có hỏi xem thằng bé có thích cậu làm cha của nó hay không? Có muốn đổi từ họ Kiều sang họ Nam hay không, nếu như thằng bé không thích đổi họ thì làm sao?

Mặc dù mẹ của anh cũng có mặt ở đây, nhưng Nam Thừa Húc cũng không ngần ngại mà nắm chặt tay của Kiều Tuyết Vãn, lại nói:

- Hôm qua tôi và Vãn Vãn đã có nói qua rồi, chỉ cần cô ấy gả cho tôi, muốn tôi đổi sang họ Kiều vẫn không thành vấn đề.

Diêu Xu cũng chỉ gật đầu, thật ra thì Kiều Tuyết Vãn cũng không hẳn là họ Kiều, từ bé cô đã sống ở trại trẻ mồ côi và có tên là Tuyết Vãn, sau này khi đã đủ tuổi trưởng thành thì cô mới tìm bừa một cái họ gắn vào tên mình.

Khi đó, người chăm sóc cô nhiều nhất ở cô nhi viện họ Kiều, bà ấy cũng không có con cháu gì, để đền ơn cho bà nên cái tên Kiều Tuyết Vãn mới ra đời. Hơn nữa cô cũng đã đưa bài vị của bà ấy thờ ở nơi trang trọng nhất trong nhà, tuy đây không hẳn là họ thật của cô, nhưng cô vẫn luôn trân trọng nó.

Cho nên bây giờ con trai có họ lớn như họ Nam, thì cô rất muốn thằng bé có thể nhận lại họ của mình. Tuy rằng nó chỉ là một cái tên, nhưng sống trên đời này thiên biến vạn hóa, vạn sự khó lường, có họ lớn chống lưng cũng đỡ hơn là không có gì chống lưng.

Cứ như thế, bữa cơm ấm áp cũng đã diễn ra vô cùng suôn sẻ.

[…]

Ngày hôm sau.

Nam Thừa Húc đã chuẩn bị sẵn sàng, mới sáng ra Mặt Trời còn chưa kịp ló dạng thì anh đã thức giấc rồi, trước tiên thì không nên đánh thức cô, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô một cái rồi liền rời giường.

Tới khi cô thức dậy thì đã thấy Nam Thừa Húc đang ngồi ở trước gương chỉnh lại tóc, cô nhìn đồng hồ thì đã hơn bảy giờ một chút, nhìn anh tỉ mỉ chỉnh từng sợi tóc làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy buồn cười, sau đó cô lại cất tiếng nói:

- Anh chuẩn bị nhanh vậy sao?

Nam Thừa Húc quay sang nhìn cô với gương mặt cực kì hưng phấn, tuy rằng đêm qua anh chỉ ngủ được có vài tiếng đồng hồ thôi, nhưng năng lượng vẫn rất dồi dào, tựa như là không biết mệt là gì vậy.

Đến đây Kiều Tuyết Vãn cũng đi xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh để chuẩn bị mọi thứ.

Lần tới khi cô bước ra khỏi phòng thì là tám giờ hơn, ăn sáng xong thì Nam Thừa Húc còn sốt sắng mà kiểm tra xem giấy tờ, nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, gương mặt cũng căng thẳng giống như là sắp ra chiến trận.

Hành động của anh không chỉ làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy buồn cười, tới Mặc Phong đang lái xe cũng phải nhịn cười. Mặc Phong sống gần ba mươi tuổi rồi mà chưa thấy trường hợp này bao giờ, Nam tổng của cậu ta hôm nay lạ lắm…

Đi đến Cục Dân Chính thì họ đã được ưu tiên vào trước, làm xong mọi thủ tục thì phải ngồi lại để lĩnh chứng.

Nếu là bình thường thì chắc hẳn người phụ trách sẽ hỏi người nam có bị ép kết hôn hay không, sao lại căng thẳng như vậy.

Riêng hai người thì người phụ trách lại nhìn cô, rồi nói nhỏ:

- Em gái, nếu như em bị cưỡng ép thì hãy đưa ra tín hiệu SOS, chị sẽ báo cảnh sát ngay.

Kiều Tuyết Vãn nghe xong cũng bật cười, nhưng rồi cô lại nói:

- Không có đâu ạ, em là tự nguyện kết hôn.

Người phụ trách kia bày ra gương mặt với biểu cảm rất kì quái, tựa như đang gào thét nói “Tôi không tin, tôi không tin, tôi không tin!”

Sau khi kí xong giấy tờ thì hai người cũng ngồi sang một bên, lúc đó cũng có những cặp đôi khác đi vào để làm thủ tục. Nhưng mà hình như Nam Thừa Húc đang rất gấp gáp, anh hoàn toàn không thể ngồi yên một chỗ được, cứ đi tới đi lui, làm cho mấy cặp khác cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Có một chị gái khác lại ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu khó hiểu, giống như là đang muốn mở miệng hỏi “Sao bé lại có thể gả cho cái tên đó vậy? Là bị ép hôn đúng không? Hãy đưa ra tín hiệu SOS đi!”

Nhưng có vẻ như chị ấy sợ Mặc Phong nên cũng không dám nói gì nhiều, cho tới khi chồng của chị ấy đến thì chị ấy lại đặt vào tay cô một mảnh giấy, mở ra thì thấy ở bên trong viết hai chữ “Cố lên”

Kiều Tuyết Vãn ngơ ngác… Cô cố lên cái gì?

Nhưng khi nhìn sang thì thấy chị ấy đang cổ vũ tinh thần cho cô, những cô dâu khác cũng gật đầu đồng tình.

Xem ra… Nam tổng Nam Thừa Húc trong mắt các cô gái bây giờ không khác gì thổ hào cướp đoạt cô dâu nhỉ?

Đột nhiên, Kiều Tuyết Vãn cảm thấy anh chồng nhà mình đáng thương quá.

Đến đây cô cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh, nói:

- Ông xã, anh đáng thương thật đó.

Nam Thừa Húc cũng không hiểu bà xã nhà mình đang nói gì, nhưng anh cũng không quá quan tâm, thứ anh quan tâm là tại sao bây giờ còn chưa cho anh lĩnh chứng? Nhanh lên, chứ nhà bao việc!

Sau khi nhận được chứng nhận thì Nam Thừa Húc cũng không giấu được sự vui mừng, chẳng những vậy mà anh còn cướp luôn chứng nhận của cô, nhét vào trong túi áo, sau đó liền ôm lấy cô, nói:

- Chứng nhận này anh sẽ giữ.

- Hả? Chẳng phải nói mỗi người một bản sao?

- Không đời nào, lỡ như em muốn ly hôn thì sao đây? Chứng nhận này anh sẽ giữ hết, cả đời em đừng hòng ly hôn với anh.

Kiều Tuyết Vãn phì cười, sau đó cũng hôn một cái lên môi anh, còn cười nói:

- Không ly hôn, cả đời cũng không ly hôn.

- Anh yêu em, Vãn Vãn.

Vậy là từ nay anh đã danh chính ngôn thuận trở thành chồng của cô!

Nam Thừa Húc là chồng của Kiều Tuyết Vãn.

Và…

Kiều Tuyết Vãn chỉ có thể là vợ của Nam Thừa Húc mà thôi!

Vĩnh viễn là như vậy!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK