• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  • Chị…!
Mặc dù Nguyễn Tri Vân rất tức giận, nhưng cô ta biết bây giờ không phải lúc bốc đồng nên cũng chỉ biết nuốt cục tức vào trong. Đến đây Hàm Thước lại nhẹ nhàng nhìn Kiều Tuyết Vãn, nói:

- Bạn gái của Thừa Húc đúng là có cá tính thật đó, bảo sao thằng nhóc đó lại thích cháu như vậy, chẳng bù cho Tiểu Vân nhà cô, lúc nào cũng hiền lành như vậy, từ trước đến nay cũng chưa từng dám có bạn trai… Vốn còn tưởng Thừa Húc và Tiểu Vân sẽ có thể… Ai da cháu xem, cô lại nói linh tinh rồi, thật ngại quá.

- Không sao đâu Nguyễn phu nhân.

Kiều Tuyết Vãn cười một cái, lúc này Hàm Thước lại thuận thế đẩy thuyền, nói tiếp:

- Đúng là đứa nhỏ rộng lượng, gặp người khác thì chẳng đã nhảy đổng lên rồi, Thừa Húc, người bạn gái này của cháu đúng là hiểu chuyện thật đó.

- Đúng rồi, cho nên nếu phu nhân đã biết bản thân thích ăn nói lung tung, nói chuyện hồ đồ như vậy thì sau này hãy ngậm miệng lại, đừng nói gì nữa.

- Cô…!

- Lại làm sao? Nguyễn gia các người nghĩ rằng tôi sẽ sợ khí thế của các người sao? Nếu như bây giờ chính phủ biết rằng, đường đường là một Thiếu tướng, một Nguyễn gia có truyền thống quân nhân lại vì con gái không có được tình yêu mà kéo hùm kéo hổ thị uy với người khác… Liệu cái chức vị Thiếu tướng đó còn ngồi được bao lâu?

Nguyễn Tri Vân có chút giật mình, nhưng rồi sau đó cô ta liền cười xòa, nói rằng Kiều Tuyết Vãn đã nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện cô ta muốn thị uy chứ, đơn giản là vì lâu rồi Nam Thừa Húc không đến chơi nên cô ta mới có nhã ý mới thôi.

Nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng đâu phải là đứa bé mới đẻ ngày hôm qua, lẽ nào còn không nhìn ra mưu đồ của Nguyễn gia này sao?

Cô chỉ cười cợt nhả, sau đó lại nói:

- Muốn mới dùng cơm thì ít nhất cũng phải mới về nhà, trang phục cũng phải thoải mái một chút. Đã mới tới tận thao trường, trên người cũng mặc luôn quân phục rồi… Có thật sự là chỉ đơn giản muốn mời ăn cơm không?

Nguyễn gia dường như đã có hơi chột dạ, tuy nhiên thì họ vẫn cứng miệng biện minh, Kiều Tuyết Vãn thật sự không có kiên nhẫn với lời biện minh này, nhìn qua một chút thì thấy rằng nơi này đã được bố trí rất chu đáo, hay nói đúng hơn là muốn chơi với cô chứ gì?

Nếu như vậy thì cô cũng không khách khí nữa, muốn chơi tới đâu thì cô hầu tới đó.

- Đừng diễn nữa, bắt đầu đi, diễn xuất của cả nhà các người dở tệ như vậy, nhìn qua đã biết không có lòng mời bữa cơm.

Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại nhìn Nguyễn Tri Vân, cười nói:

- Trái lại tôi lại muốn lời các người một bữa cơm đó, tôi cũng muốn xem… Quân nhân Nguyễn gia có tài cán gì để người ta tung hô là lực lượng nồng cốt của Long thành, đến đi, ai trước?

Khi này Nguyễn Duy cũng bước đến, từ khi Kiều Tuyết Vãn xuất hiện thì cậu ta đã thấy có chút quen mặt rồi, nhưng vẫn không nhớ rõ là gặp ở đâu, vừa hay có thể kiểm tra một chút.

- Kiều tiểu thư, cô biết bắn súng không?

- Sao cũng được.

Vậy có nghĩa là Kiều Tuyết Vãn đã chấp nhận lời thách đấu.

Đi đến khu dành riêng cho bắn súng, Nam Thừa Húc còn muốn kéo cô lại, vì ở Long thành ai cũng biết Nguyễn Duy có tư chất bắn súng rất tốt, thành tích của cậu ta so với cha mình chỉ có hơn chứ không có kém. Tuy nhiên Bùi Hằng lại kéo anh trước, còn nói:

- Đừng qua đó, chị Vãn đang chơi vui, nếu làm hỏng tâm trạng của chị ấy thì lần tới sẽ không phải nhắm vào bia đâu, mà là vào não đấy!

- Ý cậu là sao?

- Anh cứ xem đi đã… So với tên nhóc đó, chị Vãn không thua đâu.

Nam Thừa Húc không biết Bùi Hằng lấy tự tin ở đâu để chắc rằng Kiều Tuyết Vãn không thua, nhưng lúc anh nhìn sang Diêu Xu và Diễm Túy thì họ cũng bình thản như vậy, tựa như là đã hoàn toàn tin tưởng Kiều Tuyết Vãn.

Nếu người khác còn tin, thì anh làm sao lại nghi ngờ năng lực của cô chứ?

Đến đây, Kiều Tuyết Vãn và Nguyễn Duy cuối cùng cũng đã đứng trên sân, trên tay của cô cầm một khẩu súng rất lớn, so với vóc dáng của cô thì e rằng sẽ khó khăn hơn.

Lúc này Hàm Thước ở bên dưới liền nói:

- Bạn gái của Thừa Húc à, nếu cháu không được thì cũng không sao, đừng để bản thân bị thương nhé.

- Phải đó chị Vãn, đừng để bị thương nha.

Kiều Tuyết Vãn cảm thấy hai mẹ còn nhà này đáng thương thật đó, chỉ là vì một chút chuyện nhỏ mà phải làm ra bộ dạng trà xanh như vậy… Haiz, đúng là tạo nghiệp mà.

Nguyễn Duy ở bên cạnh cũng nhẹ giọng nói:

- Tôi sẽ nương tay một chút, dù sao thì chuyện này cũng là Tri Vân sai trước… Kiều tiểu thư cô chỉ cần nhắm vào…

- Đừng lải nhải nữa, nếu không thì thứ tôi nhắm vào không phải tấm bia đằng kia đâu, mà là đầu của cả nhà cậu đấy. Câm miệng và đấu đi.

Nguyễn Duy cũng có hơi giật mình, nhưng rồi cậu ta vẫn nhanh chóng tham gia vào cuộc đấu.

Lần đầu tiên Nguyễn Duy bắn trúng hồng tâm được 10 điểm, hiển nhiên Kiều Tuyết Vãn cũng không sợ hãi mà bắn trúng hồng tâm 10 điểm.

Lần nổ súng thứ hai Nguyễn Duy bắn trúng bia bên ngoài gần hồng tâm, tính ra được 9,5 điểm. Và Nguyễn Tri Vân cũng không ngoại lệ, cô cũng bắn lệch ra khỏi hồng tâm một chút, cũng được 9,5 điểm.

Lần thứ ba, Nguyễn Duy phát huy khá tốt nên đã trúng hồng tâm 10 điểm, Kiều Tuyết Vãn cũng không kém cạnh, trực tiếp ăn chắc 10 điểm.

Theo như ba lượt bắn thì cả hai người đã hòa điểm… Cơ mà có chỗ nào đó làm cho Nguyễn Duy thấy không đúng lắm.

Đến đây thì một quân nhân đang quan sát bia liền nghiêng đầu, nói:

- Có phải tôi hoa mắt rồi không? Sao tôi lại nhìn thấy vị trí bắn của vị tiểu thư kia và Đại úy rất khớp nhau vậy?

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK