• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng hôm sau, vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn vẫn còn đang ngủ rất ngon thì lại bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô định vươn tay tìm nhưng lại bị Nam Thừa Húc ở bên anh nắm lại, không chỉ thế mà anh còn không biết xấu hổ mà hôn lên tay cô, nói:

- Mới sáng sớm mà Vãn Vãn đã muốn phi lễ anh rồi sao?

Kiều Tuyết Vãn có hơi ngơ ngác không hiểu anh đang nói gì, nhưng sau khi cô tỉnh táo thì mới biết bản thân đã sờ múi bụng của anh cả một buổi tối, bảo sao sắc mặt của Nam Thừa Húc lại khó coi như thế.

Nhưng rồi sau đó Kiều Tuyết Vãn cũng không quan tâm nữa, trực tiếp đá anh sang một bên rồi tìm lấy điện thoại của mình, mắt nhắm mắt mở chưa tỉnh ngủ hẳn liền nhận máy.

- Ai vậy?

Ở đầu dây bên kia liền truyền đến sự im lặng đến đáng sợ, cuối cùng Kiều Tuyết Vãn cũng chẳng có kiên nhẫn mà muốn tắt máy, đến đây thì ở đầu dây bên mới ho khan một tiếng, lại nói:

- [Cô là ai? Sao lại cầm điện thoại của Thừa Húc?]

Nghe đến đây thì Kiều Tuyết Vãn cũng ngơ ra, cô lại đưa điện thoại lên xem lại… Ê nó thật sự không phải là điện thoại của cô thật nè, vậy điện này là của…

Ở bên cạnh, Nam Thừa Húc cười đầy gian xảo, sau đó anh cũng đón lấy điện thoại của mình, nhưng không vội nói chuyện mà lại hôn lên môi của cô một cái, âm thanh rõ ràng đến mức người ở đầu dây bên kia đều nghe rõ mồn một.

- Vãn Vãn đúng là đáng yêu thật đó, sợ ca ca mệt nên mới nhận máy giúp ca ca sao?

Nếu như ở đây có một cái hố thì chắc chắn rằng Kiều Tuyết Vãn sẽ nhảy xuống đó cho đỡ quê chứ làm gì được đây, xấu hổ quá mà…

Nhưng bỏ qua chuyện xấu hổ đi, Kiều Tuyết Vãn lại nhìn anh, có hơi nhíu mày một chút, vừa rồi giọng nói ở bên kia là một người phụ nữ, tuổi tác thì chắc không lớn lắm, còn gọi thẳng tên anh là “Thừa Húc” chứ không phải Nam tổng… Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai vậy? Còn có số điện thoại riêng của anh nữa chứ.

Nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm của cô vợ nhà mình, Nam Thừa Húc cũng bật loa ngoài, lại nói:

- Mã tiểu thư, mới sáng sớm cô gọi tôi làm gì vậy?

- [Anh Thừa Húc, ông ngoại nói rằng ông ấy rất nhớ anh, hi vọng anh về nhà một chuyến]

- Ồ, ngạc nhiên thật đó, sớm không nhớ muộn không nhớ, vừa đúng lúc Lâm gia sắp vỡ nợ… Liền nhớ tới tôi rồi?

- [Anh Thừa Húc… Thật ra ông ngoại nhớ anh từ lâu rồi, chỉ là mối quan hệ của hai nhà Nam - Lâm vốn không tốt, nên là…]

- Hóa ra Mã tiểu thư cũng biết hai nhà không thuận hòa, vậy hà cớ gì phải gọi cho tôi!

Nói xong Nam Thừa Húc cũng trực tiếp tắt máy mà không nói thêm lời dư thừa nào.

Còn về lý do khiến cho anh không muốn quay về Lâm gia cũng là vì cái chết của cha anh năm đó còn rất nhiều uẩn khúc, nhưng anh lại không có chứng cứ để xác thực chuyện năm đó.

Mẹ anh trước kia là tiểu thư nhà họ Lâm, nhưng rồi sau đó cha và mẹ anh đã được liên hôn với nhau, trong những năm tháng kề cận thì họ cũng đã đơm hoa kết quả và sinh được hai người con.

Những năm trước kia Lâm gia càng làm càng lớn, liên tục nhận được nhiều dự án lớn nhỏ, chen chân thành công vào một trong tứ đại gia tộc của Thành Đô, còn riêng Nam gia lúc đó vì cha anh qua đời liền như rắn mất đầu, cộng thêm việc chị gái cả anh rể cũng mất vì tai nạn, Nam gia đã rơi vào bế tắc.

Lúc đó mẹ anh đã đến cầu xin tình thân từ Lâm gia, nhưng họ chẳng mảy may quan tâm, còn mặc kệ anh và mẹ sống tự sinh tự diệt.

Nhưng ông trời không phụ lòng người, cuối cùng Nam gia hiện tại đã vực dậy còn Lâm gia thì dần suy thoái.

Mã Diệu Xuyên kia là cô cháu gái nuôi của Lâm lão gia, ông ấy cực kỳ yêu thương Mã Diệu Xuyên, nên khi biết Nam gia niết bàn trùng sinh, vực dậy mạnh mẽ đến mức này liền muốn đem Mã Diệu Xuyên đến chỗ của anh, làm Nam thiếu phu nhân.

Nhưng đáng tiếc, anh đã sớm có người trong lòng rồi, kế hoạch của Lâm gia vĩnh viễn cũng không thành.

[…]

Dù rằng Nam Thừa Húc đã kể lại hết mọi chuyện, nhưng cô vẫn để anh quỳ ở dưới sàn nhà, gương mặt của anh có hơi ấm ức một chút, dù sao thì anh cũng đã nói là anh và Mã Diệu Xuyên không có quan hệ rồi mà… Tại sao cô vẫn bắt anh quỳ chứ?

- Bà xã Vãn Vãn… Anh…

- Suỵt!

Anh vốn dĩ đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Kiều Tuyết Vãn chặn miệng lại, không chỉ thế mà cô còn nhìn anh, rồi lại cười nói:

- Mã Diệu Xuyên có số điện thoại cá nhân của anh… Xem ra quan hệ không tồi, có suy nghĩ đến hôn lễ chưa?

- Không, không, không! Anh không hề có tâm tư gì với cô ta hết, anh chỉ yêu em thôi, Vãn Vãn.

- Vậy sao?

- Xóa, anh xóa số cô ta ngay! Cũng cho cô ta vào danh sách đen, có được không?

- Tùy anh.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK