• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211 Khách đến thăm thần bí 2

- Không có chỗ dựa...

Giang Trần nhớ tới ân oán giữa mình cùng Long gia, nhớ tới Long Cư Tuyết, nói lên chỗ dựa, điểm này, thật đúng là cùng Diệp Dung có chút tương tự.

- Giang Trần, ngươi cũng không có chỗ dựa. Ta nghe nói, ngươi cùng một đệ tử thiên tài của Tử Dương Tông kết tử thù. Đây cũng chính là nói, ngươi cả đời này, tiến vào tông môn, ít nhất bị phong tỏa một nửa. Nếu như ở lại Đông Phương Vương Quốc, ngươi không có khả năng được bất luận tông môn nào nhìn trúng. Nhưng mà, nếu như ngươi đi Thiên Quế Vương Quốc, liền bất đồng. Tử Dương Tông năng lượng lại lớn, cũng ảnh hưởng không đến Thiên Quế Vương Quốc ta. Bởi vì, người ủng hộ sau lưng Thiên Quế Vương Quốc, là Bảo Thụ Tông một trong bốn đại tông môn.

Bảo Thụ Tông, là ở trong liên minh 16 nước, số ít đại tông môn có thể cùng Tử Dương Tông sánh vai.

- Nói cách khác, nếu như ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc có biểu hiện kiệt xuất, ngày khác bị Bảo Thụ Tông nhìn trúng, tiến vào Bảo Thụ Tông tu hành, cũng có thể xem như một con đường. Bởi như vậy, ngươi không cần lo lắng ngày sau luôn bị Tử Dương Tông nhìn chằm chằm. Có Bảo Thụ Tông bảo hộ, dù đắc tội đệ tử Tử Dương Tông, kia cũng là râu ria. Tại liên minh 16 nước, đệ tử Bảo Thụ Tông, đủ để cùng đệ tử Tử Dương Tông sánh vai.

Ngữ khí của Diệp Dung thong dong, tiếp tục cười nói:

- Cho nên nói, hai người chúng ta giống nhau, lẫn nhau đều cần đối phương. Giang huynh, ta đã nói rõ ngọn nguồn với ngươi, ngươi suy nghĩ một chút a.

Giang Trần trầm tư một lát hỏi:

- Ngươi có kế sách lui địch gì?

Diệp Dung lộ ra một dáng tươi cười ý vị thâm trường:

- Kế sách lui địch của ta vô cùng đơn giản thô bạo, cái kia chính là chém giết Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh Nhâm Phi Long.

- Trong trăm vạn đại quân, lấy thủ cấp thống soái? Cái này... Ngươi cho rằng ta là Linh Đạo cường giả sao?

- Ta biết rõ ngươi không phải Linh Đạo cường giả, nhưng mà ngươi đã từng đối kháng qua Linh Đạo cường giả. Thực lực của ngươi, ta rất có lòng tin. Nhưng mà, muốn ám sát Nhâm Phi Long, còn cần một ít phụ trợ.

- Phụ trợ gì?

Giang Trần hỏi.

- Đương nhiên là Linh khí.

Diệp Dung mỉm cười tầm đó, bỗng nhiên như làm ảo thuật, lấy ra một thanh Trường Cung đen kịt.

Cung này vừa xuất hiện, liền tản mát ra một cỗ khí tức làm cho lòng người kinh sợ.

- Linh cung?

Lông mày Giang Trần có chút nhảy dựng.

Hắn chuyển sinh thế giới này, lý luận tri thức một chút cũng không thiếu, nhưng lại thiếu các loại thực tế, như vũ khí, đan dược cùng với các loại tài liệu...

- Đây là một thanh Linh khí tứ luyện, uy lực phi phàm. Lúc trước nếu Giang huynh có một kiện Linh khí, đối kháng Sở Tinh Hán, cũng không phải không có khả năng.

Giang Trần động tâm, nhưng lại áp chế tham lam.

- Nếu ta thu Linh cung này, liền chẳng khác gì là đáp ứng làm khách khanh của ngươi?

Giang Trần nhàn nhạt hỏi.

- Một mã quy nhất mã. Trước cho mượn cung, sự tình mời ngươi làm khách khanh, về sau chúng ta có thể bàn lại. Điều kiện chúng ta có thể chậm rãi thương lượng.

- Không cần thương lượng, ta đáp ứng ngươi.

Giang Trần trải qua thăm dò, cũng coi như đã đồng ý Diệp Dung này. Hắn nhìn ra được, Diệp Dung này là chân tâm thật ý.

Dù sao Giang gia là khẳng định phải ly khai Đông Phương Vương Quốc, Thiên Quế Vương Quốc, với tư cách một trong bốn Vương Quốc cường đại nhất liên minh 16 nước, có thể xem là một nơi để đi.

Diệp Dung nghe vậy đại hỉ:

- Giang huynh, nói như vậy, ngươi đã đáp ứng.

- Câu nói kia của ngươi nói rất hay, chúng ta đều là vàng giấu trong cát, tạm thời không có sáng lên. Bất quá, ta và ngươi đều không phải loại người cam tâm vĩnh viễn chôn dấu ở trong cát. Có lẽ, ta và ngươi liên thủ, vẫn có thể xem là một loại lựa chọn lý tưởng.

Ba ba ba ba!

Diệp Dung vỗ tay cười to:

- Tốt, thật sự là thống khoái! Giang Trần, Diệp Dung ta thật lâu không có gặp được loại người thống khoái như ngươi rồi, đến, cạn một chén!

Cạch!

Giang Trần chuyển sinh vào thế giới này, một mực bôn ba, cơ hồ không có cơ hội đi ra ngoài gì. Ngoại trừ tiền nhiệm lưu lại Tuyên Bàn tử cùng Hồ Khâu Nhạc, hắn cơ hồ không có bằng hữu.

Câu Ngọc công chúa có lẽ tính toán một cái, nhưng quan hệ của bọn hắn, cơ bản đã vượt ra khỏi phạm trù bằng hữu.

Về phần những người khác, hoặc là thân nhân, hoặc là thủ hạ.

Mà Diệp Dung này, cho hắn cảm giác đầu tiên là nói chuyện rất hợp ý, có thể sinh ra cảm giác bằng hữu. Ít nhất, hai người bọn họ rất hợp nhau!

- Giang huynh, ta và ngươi mới quen đã thân, Đại Vũ cung này ngươi nhận lấy, tính toán là một phần lễ gặp mặt của ta, còn túi tên này, có ba mươi sáu mũi, cùng cung này là nguyên bộ. Bảo cung phối thần tiễn, mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.

Tâm tình của Diệp Dung rất tốt, cùng Giang Trần uống vài chén rượu, vậy mà phát hiện hai người nói chuyện rất hợp ý.

- Diệp vương tử, ngươi cũng đừng gọi ta Giang huynh, nghĩ đến ngươi có lẽ so với ta lớn hơn một hai tuổi, có thể bảo ta Giang Trần, hoặc là Giang lão đệ.

- Hắc hắc, vậy ta gọi ngươi Giang huynh đệ hoặc là hiền đệ a. Đúng rồi, Giang Trần, cho ngươi Đại Vũ cung này, nhiều lắm chỉ thêm một thành nắm chắc. Muốn giết Nhâm Phi Long, còn không phải vẹn toàn.

Hoàn toàn chính xác, dù có linh cung trong tay, nhưng mà trong thiên quân vạn mã, bên người Nhâm Phi Long cũng không biết có bao nhiêu cường giả bảo vệ, muốn giết Nhâm Phi Long, kia không dễ dàng.

- Hẳn là Diệp huynh ngươi còn có biện pháp gì khác?

- Biện pháp thì có, bất quá lại có chút độc.

Diệp Dung có chút do dự.

- Hai quân giao chiến, không nói tới độc hay không độc. Nếu để Hắc Nguyệt Quốc sát nhập Đông Phương Vương Quốc, Nhâm Phi Long kia tên hiệu Sát Thần, mười phần đồ tể. Con dân Đông Phương Vương Quốc ta, sợ rằng chết phải dùng ngàn vạn đến tính toán.

Diệp Dung gật gật đầu:

- Hai quân giao chiến, xác thực cố kỵ không được nhiều như vậy.

Nói xong, Diệp Dung lại tựa như ảo thuật, tay phải trảo một cái, trên tay rõ ràng nhiều hơn một con rắn toàn thân thanh ban, quấn quanh trên cánh tay Diệp Dung.

Xà này ánh mắt dài mảnh, đầu tam giác, tròng mắt đen lúng liếng, lộ ra một cỗ hung ác đáng sợ.

- Huynh đệ. Xà này, tên là Thất Tinh Liên Nguyệt Xà. Rắn này độc, phi thường quỷ dị, người trúng độc rắn này, huyết dịch toàn thân sẽ sôi trào, lục phủ ngũ tạng phát sinh nhiễu sóng, chậm rãi biến thành quái vật khát máu. Hơn nữa quái vật kia khẩu vị kỳ lạ, sẽ có một loại xúc động ăn uống Nguyên Thủy, đối với người sống cùng máu tươi rất khát vọng. Thử nghĩ thoáng một phát, trăm vạn đại quân, nếu có một nhóm người trúng loại độc này, một cái cắn một cái, như là Thất Tinh Liên Châu, một người tiếp một người xuyến cùng một chỗ. Dùng không được bao lâu, trăm vạn đại quân, sẽ không chiến mà bại.

- Thất Tinh Liên Nguyệt Xà?

Trong đầu Giang Trần, hiển hiện qua trí nhớ của kiếp trước, rắn này đúng như Diệp Dung nói, có một loại độc tính kỳ quái, có thể không ngừng lây bệnh.

Người trúng độc, chỉ cần cắn người khác một ngụm, như vậy người bị cắn, sẽ lây loại độc này. Như thế một truyền mười, mười truyền trăm.
Chương 212 Vàng giấu trong cát

Trăm vạn đại quân, có thể kéo bao lâu?

Chỉ là, nghe nói loại độc xà này rất khó nuôi. Diệp Dung này, sao có thể nuôi được một con?

- Huynh đệ, ngươi đừng nhìn ta. Xà này cũng không phải là ta có thể nuôi được. Ta là hướng một vị bằng hữu Bảo Thụ Tông mượn tới. Kỳ hạn chỉ có mười lăm ngày, qua mười lăm ngày, liền phải trả cho hắn. Nếu như hắn biết ta dùng loại độc này đến tham gia chiến tranh Vương Quốc thế tục, chỉ sợ còn có thể chịu liên quan.

Diệp Dung nói đến đây, cũng hơi có chút khó xử. Nhìn ra được, hắn vì mời chào Giang Trần, kết giao bằng hữu, cũng là tiêu hết cả tiền vốn.

- Diệp huynh không cần lo lắng. Độc của Thất Tinh Liên Nguyệt Xà này, có thể tinh luyện thoáng một phát, hoàn toàn có thể biến thành một loại độc khác, để cho người nhận không ra là độc của Thất Tinh Liên Nguyệt Xà.

- Tinh luyện?

Diệp Dung nháy mắt mấy cái, có chút khó có thể tin.

- Huynh đệ, ngươi vậy mà hiểu luyện độc chi đạo?

Giang Trần cười ha ha:

- Nói như vậy, công tác tình báo của ngươi, còn không đủ cẩn thận a. Loại bàng môn tả đạo như dụng độc này, ta ngược lại có hiểu sơ một chút.

- A? Đây là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Dụng độc chi đạo, cuối cùng là ở đan dược chi đạo. Huynh đệ, ngươi hẳn là ở đan dược chi đạo, cũng có nghiên cứu?

- Có biết một chút.

Giang Trần khiêm tốn cười nói.

- Huynh đệ, nếu như ngươi thật sự có thiên phú đan dược, vậy cơ hội gia nhập Bảo Thụ Tông, liền lớn hơn nhiều rồi. Bảo Thụ Tông, bản thân là một tông môn phi thường chú trọng thiên phú đan dược. Bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, Bảo Thụ Tông luận phương diện đan dược, đây tuyệt đối là tồn tại nhất đẳng.

Đã có Thất Tinh Liên Nguyệt Xà, linh cảm của Giang Trần thoáng cái bị kích phát, kiếp trước các loại thủ đoạn dụng độc, kết hợp cùng một chỗ, lập tức liền diễn sinh ra rất nhiều chiến thuật.

Ngày hôm sau, lúc Giang Trần tái xuất hiện, trên mặt lại càng nhiều vài phần tự tin.

Trải qua một ngày một đêm tinh luyện, hắn đã đem nọc độc của Thất Tinh Liên Nguyệt Xà, tinh luyện thành rất nhiều rất nhiều biến chủng.

Mà những nọc độc này, thì bị chứa vào mấy trăm bình nhỏ, phân phát cho những đại đội trưởng, trung đội trưởng cùng tiểu đội trưởng kia.

...

Đại quân Hắc Nguyệt Quốc, ly khai vương đô Hắc Nguyệt Quốc, đã là ngày thứ bảy rồi.

Một ngày này, đại quân ở trong một sơn cốc tập kết, các loại trận tuyến an bài thỏa đáng, mới bắt đầu hạ trại.

Đi thêm hai ngày sẽ đến biên cảnh, Đông Phương Vương Quốc liền xa xa có thể thấy nhìn.

Đông Phương Vương Quốc thổ địa phì nhiêu, mỹ nữ khêu gợi, vô số tài phú, tựa hồ đang hướng bọn hắn ngoắc lấy.

Mà trong đại doanh thống soái, Nhâm Phi Long đang triệu tập tất cả tướng lĩnh.

- Các vị, qua Ba Vân Cốc này, chính là biên cảnh của Hắc Nguyệt Quốc chúng ta rồi. Đại quân chia làm hai đường, một đường lấy Đông Phương Vương Quốc Tây Khê Lĩnh. Một đường đánh nghi binh Đông Phương Vương Quốc Giang Hãn Lĩnh.

- Đánh nghi binh Giang Hãn Lĩnh?

Một tướng quân cấp cao hiếu kỳ hỏi.

- Đúng, Giang Hãn Lĩnh có Giang gia, Giang gia am hiểu dùng Kiếm Điểu đại quân, nếu ngạnh công, tuy chúng ta có biện pháp ứng đối, nhưng cuối cùng là tiêu hao chiến. Kiếm Điểu đại quân, chết bao nhiêu bọn hắn cũng không đau lòng. Nhưng mà chúng ta lại phải lấy tánh mạng của tướng sĩ đi điền, không có lợi!

- Thống soái nói có đạo lý, cùng Kiếm Điểu đại quân tiêu hao, kia là không cần. Chỉ cần đánh tan Tây Khê Lĩnh, đại quân dũng mãnh tiến vào, đằng sau bộ đội liên tục không ngừng tới, chờ Giang gia kịp phản ứng, đại quân của chúng ta đã vào Đông Phương Vương Quốc. Đến lúc đó, bọn họ khó chú ý hai đầu, chúng ta lại đến song quỷ gõ cửa, mấy lộ đại quân cùng một chỗ vây công Giang gia, để cho bọn hắn được cái này mất cái khác, không chiến mà bại.

Người lên tiếng này, là một gã tướng lãnh khác, cũng là một chư hầu tương đối xuất chúng của Hắc Nguyệt Quốc.

Hắn lời nói này, nửa phần trước, xem như lĩnh ngộ ý đồ chiến lược của Nhâm Phi Long, bất quá phần sau, lại còn không có lĩnh ngộ đến ý đồ của Nhâm Phi Long.

- Đại quân chúng ta thông qua Tây Khê Lĩnh tiến vào Đông Phương Vương Quốc, cái này là không hề nghi ngờ. Bất quá, đây chỉ là một tay chuẩn bị của chúng ta. Đòn sát thủ chính thức của chúng ta, là từ khu vực Đông Nam của Đông Phương Vương Quốc, cắm vào một khối lãnh địa. Quang co vài nghìn dặm, lẻn vào Giang Hãn Lĩnh.

- Đòn sát thủ?

Các tướng lĩnh đều có chút hồ nghi.

- Đúng vậy, những đại quân này của chúng ta, chỉ là ngoài sáng an bài. Đòn sát thủ chính thức đối phó Giang gia, lại không phải chúng ta. Chúng ta những người này, chỉ là làm dáng. Thử hỏi chư vị một câu, dù chúng ta có trăm vạn đại quân, thậm chí thêm nữa, nếu như liều mạng, muốn tiêu diệt Kiếm Điểu đại quân, sẽ hao tổn bao nhiêu? Ba thành, hay là một nửa? Nếu thương vong đạt tới một nửa, như vậy tinh thần của chúng ta chắc chắn không cách nào kiên trì tái chiến. Đông Phương Vương Quốc dù sao còn có chút sức chiến đấu, đến lúc đó lại quyết nhất tử chiến, ai thắng ai thua liền khó mà nói rồi. Cho nên, muốn hạ Giang gia, phải tập kích bất ngờ!

- Tập kích bất ngờ?

- Đúng, là tập kích bất ngờ.

Nhâm Phi Long tràn đầy tự tin.

- Bản soái phái ra nhóm sát thủ này, đều là Chân khí đại sư, bọn hắn sẽ thông qua phương thức thẩm thấu, lẻn vào Giang Hãn Lĩnh, Ba Giang Thành. Mà trong Ba Giang Thành, nằm vùng của Hắc Nguyệt Quốc chúng ta, khẳng định sớm đã an bài tốt, nội ứng ngoại hợp, lẫn vào Ba Giang Thành, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, sát nhập Giang Hãn Hầu phủ. Mục tiêu của chúng ta, là Giang Phong.

- Giang Phong?

- Đúng, chỉ cần bắt được Giang Phong, bắt lấy Giang gia tộc nhân. Giang Trần kia ném chuột sợ vỡ bình, chẳng khác nào đã mất đi sức chiến đấu. Dù hắn nhanh nhẹn dũng mãnh, có thể khu động Kiếm Điểu đại quân, nhưng hắn tuyệt không có khả năng vì Đông Phương Vương Quốc, mà hi sinh thân nhân của mình. Cho nên...

Nhâm Phi Long nói đến đây, những tướng lãnh khác đều rộng mở trong sáng, đều nhao nhao tán thưởng:

- Không hổ là đại soái, an bài bực này, hư hư thật thật, quả nhiên là để cho người xem thế là đủ rồi.

Đại quân điều động, các loại tiến công, đánh nghi binh, vậy mà đều là biểu hiện giả dối, mục đích thực sự, là vì yểm hộ cho đám sát thủ kia, tê liệt Giang Trần, tập kích bất ngờ Giang Hãn Hầu phủ.

Không thể không nói, Nhâm Phi Long an bài chiến thuật, kiếm đi nhập đề, nhưng hết lần này tới lần khác là thích hợp nhất, cũng có khả năng thành công nhất.

Nếu không dùng phương thức bực này, muốn đánh tan Kiếm điểu đại quân, Hắc Nguyệt Quốc sẽ trả giá thảm trọng.

- Tốt rồi, đều chuẩn bị một chút. Ngày mai đại quân tiếp tục đi tới, đến biên cảnh, đại quân lại chia làm hai đường, theo như kế hoạch tác chiến, không được sai sót.

- Vâng.

Đã có Nhâm Phi Long an bài chiến thuật, cảm xúc của những tướng lãnh này càng tăng vọt. Vốn, tâm tình của bọn hắn cũng có chút phức tạp.

Dù sao, cùng Kiếm Điểu đại quân tác chiến, bọn hắn còn chưa từng trải qua. Ngẫm lại loại tràng diện kia, bọn hắn cũng thấy rất khó giải quyết.
Chương 213 Trêu đùa đại quân Hắc Nguyệt Quốc 1

Dù có thể thắng, đó cũng là thắng thảm, là một cái giá lớn.

Nếu như chiến thuật này của đại soái có thể thành công, không tổn binh tướng bắt hạ Giang gia, quả thực là hoàn mỹ.

Ngay thời điểm những tướng lãnh này chuẩn bị hồi doanh, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng kèn bén nhọn…

Đây là có địch tập kích!

- Toàn quân chuẩn bị chiến đấu! Có địch tập kích!

Ngay lúc này, dưới ánh trăng, trên bầu trời, đột nhiên hiện ra vô số chim bay, như là một màn đen cực lớn, che khuất bầu trời, hướng sơn cốc lướt đến.

- Là Kiếm Điểu, là Kiếm Điểu!

Đại quân lập tức gọi quát lên.

- Vội cái gì? Bố trí khiên tròn đại trận!

Khiên tròn đại trận này, đúng là biện pháp đối phó không trung tập kích tốt nhất. Khiên tròn tạo thành trận pháp, có thể cam đoan lực lượng không trung lao xuống, cơ hồ sinh ra không được sát thương gì.

- Tiễn trận, chuẩn bị!

- Trường thương đại trận, chuẩn bị!

Hai đại trận này, thì cùng khiên tròn đại trận kết hợp.

Nếu như nói khiên tròn đại trận là phòng ngự không trung tập kích, như vậy tiễn trận cùng Trường Thương Trận, chính là chiến trận công kích Kiếm Điểu đại quân.

Không thể không nói, nhằm vào Kiếm Điểu đại quân, Hắc Nguyệt Quốc làm bố trí phi thường nghiêm mật.

Ngay khi phía dưới trận địa sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị tác chiến, nhóm Kiếm Điểu kia lại từ trên không chạy như bay mà qua, căn bản không có lao xuống, như là một màn đen cực lớn, từ phía trên khung phía kéo qua, đến nhanh, đi cũng nhanh.

- Con mẹ nó, đây là đùa nghịch người sao? Còn tưởng rằng muốn đánh lén chúng ta chứ!

- Đám súc sinh này, muốn dọa người, cũng chỉ có thể ở Đông Phương Vương Quốc đùa nghịch hung ác, ở trước mặt đại quân Hắc Nguyệt Quốc chúng ta, cũng chỉ như vậy.

Các tướng sĩ Hắc Nguyệt Quốc, nguyên một đám chửi ầm lên. Xếp đặt trận thế cả buổi, kết quả bọn Kiếm Điểu này rõ ràng cứ như vậy bay qua, ngay cả cọng lông chim cũng không rơi xuống.

- Gặp quỷ rồi!

Nhưng mà, tướng lãnh chủ trì trận pháp, lại không dám xem thường, không dám triệt tiêu trận pháp. Trọn vẹn qua một phút đồng hồ, cũng không thấy Kiếm Điểu đại quân kia có xu thế phản hồi, lúc này mới phát lệnh.

- Rút trận!

Binh binh pằng pằng, trận pháp triệt tiêu, trong tiếng hùng hùng hổ hổ, riêng phần mình ngồi xuống, lưng tựa lưng, từng đôi từng đôi, chuẩn bị nghỉ ngơi tại chỗ.

Đây chính là hành quân chiến tranh, ban ngày phải hành quân, dù ban đêm không thể nằm ở trên mặt đất, nhưng cũng phải ngồi nghỉ ngơi một chút.

Ngồi còn chưa tới một phút đồng hồ, bỗng nhiên tiếng kèn bén nhọn kia, lại lần nữa vang lên.

- Lại có địch tập kích, bày trận, bày trận!

Lúc này, lại một đám Kiếm Điểu, từ phương hướng Đông Phương Vương Quốc, chạy như bay mà đến. Lần này, đồng dạng ước chừng có mấy ngàn con Kiếm Điểu, dưới sự dẫn dắt của Kim Dực Kiếm Điểu, thuần một sắc đều là Ngân Dực Kiếm Điểu. Vậy mà không có một con Thanh Dực Kiếm Điểu.

- Trên lưng chim có người, lúc này thật sự là đánh lén a!

- Lập trận, Trường Thương Trận, chuẩn bị xuất kích!

Hưu, hưu, hưu!

Thu, thu, tíu tíu!

Kiếm Điểu đại quân đông nghịt kia, lại một lần nữa trêu đùa đại quân Hắc Nguyệt Quốc. Lúc này, tuy trên lưng chim có người, nhưng mà căn bản không có phát động tiến công. Từ trên không trung lướt qua, dù là Cung Tiễn Thủ mạnh nhất, cũng bắn không đến loại độ cao này.

Lại bị chơi xỏ một lần nữa.

Bọn người Hắc Nguyệt Quốc, có chút sốt ruột phát hỏa rồi. Vừa híp mắt trong chốc lát, liên tục hai nhóm Kiếm Điểu bay qua, chiến lại không chiến, luôn bay tới bay lui như vậy, đến cùng náo loại nào?

Trận pháp triệt hồi, lúc này đây, ngược lại qua gần nửa canh giờ.

Trong lúc đó, tiếng kèn bén nhọn kia, lại một lần nữa đem các tướng sĩ từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh.

- Địch tập kích, địch tập kích, tất cả đứng lên, bày trận, bày trận!

Vội vàng hấp tấp, trận pháp lại một lần nữa khởi động. Cũng may những quân sĩ này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, coi như còn buồn ngủ, tốc độ cùng hiệu suất bày trận đều không chậm.

Binh binh pằng pằng, trận pháp rất nhanh lại bố tốt rồi. Mà Kiếm Điểu đại quân bị điều tra đến, lại một lần nữa từ phương hướng Đông Phương Vương Quốc chạy như bay mà đến.

- Lúc này đây, hẳn cũng là quấy rối a? Đám Kiếm Điểu này, cũng không quá đáng là mấy ngàn con, không có lực sát thương gì, thật muốn đánh, trận pháp bên ngoài của chúng ta có thể tiêu diệt chúng.

- Chắc chắn sẽ không đánh, những súc sinh này thuần túy là đến quấy rối, không cho chúng ta ngủ ngon giấc!

- Đáng giận, Đông Phương Vương Quốc không có thực lực, như thế nào ra loại thủ đoạn hèn hạ này?

- Hai quân giao chiến, không đường đường chính chính đối kháng, lại làm loại tiểu xiếc này, mất mặt!

Bọn hắn nhao nhao chửi bậy, nhưng lại đành chịu. Ai quy định, hai quân giao chiến không thể dùng thủ đoạn hèn hạ? Bởi vì cái gọi là binh bất yếm trá.

Thống soái Hắc Nguyệt Quốc bọn hắn, chính là một Quân Thần cực kỳ am hiểu giảo quyệt chi đạo.

- Ai, lui trận a, dù sao cũng là quấy rối, bọn hắn không có dũng khí cùng Hắc Nguyệt Quốc chúng ta chính diện giao chiến!

- Đông Phương Vương Quốc, đều là người nhu nhược!

- Phế vật Đông Phương Vương Quốc, có gan đi xuống chiến, bay tới bay lui trên đỉnh đầu, tính toán cái bổn sự gì?

Quân sĩ phía dưới, nhao nhao chửi bậy, ý đồ chọc giận Võ Giả Đông Phương Vương Quốc trên lưng Kiếm Điểu.

- Đánh thì đánh!

Trên bầu trời, truyền đến một tiếng đáp lại, đột nhiên, tất cả Võ Giả trên lưng Kiếm Điểu, nhao nhao rút Trường Cung sau lưng, mũi tên cột dầu hỏa, bỗng nhiên như hạt mưa bắn xuống dưới.

Mấy ngàn người đồng thời bắn, mỗi người bắn hai mươi mũi tên, vậy cũng khoảng chừng mười vạn mũi.

Mười vạn mũi tên này ở trong một mảnh không gian nhỏ hẹp như vậy, lực phá hoại là rất lớn.

Tuy phía dưới có chiến trận chặn đại bộ phận mũi tên, nhưng vẫn có một số mũi tên, rơi xuống trên doanh trướng.

Những mũi tên cột dầu hỏa này, vừa đến trên doanh trướng, liền điên cuồng bốc cháy lên.

Đón lấy, liền có tướng sĩ trên người bị lửa đốt.

Sau một vòng bắn tên điên cuồng, đại quân Kiếm Điểu căn bản không ngừng lại, gào thét mà đi, chỉ để lại một biển lửa dưới mặt đất.

- Cứu hoả, tranh thủ thời gian cứu hoả!

Mười vạn mũi tên lửa, dù bị phá hủy hơn phân nửa, cũng có mấy ngàn mũi tên rơi xuống đất, đủ để bốc cháy lên mảng lớn mảng lớn biển lửa.

Trong lúc nhất thời, trong đại quân, bị lửa đốt có chút chật vật.

Nhâm Phi Long lập tức truyền lệnh:

- Hắc Ô kỵ sĩ chuẩn bị, trên không giới nghiêm. Gặp được bộ đội Kiếm Điểu, lập tức tiếp chiến, chỉ có thể thắng không cho phép bại!

Trên thực tế, bên Hắc Nguyệt quốc này, cũng trang bị bộ đội không trung, tên là Hắc Ô kỵ sĩ.

Chỉ là, Hắc Nguyệt Quốc ở phương diện này điều kiện có hạn, miễn cưỡng huấn luyện một chi đội ngũ 3000 người. Tuy luận thân thể, Hắc Ô là xa xa không bằng Kim Dực Kiếm Điểu, nhiều lắm là tương đương Ngân Dực Kiếm Điểu. Nhưng mà người trong đội ngũ, đều là Cao giai Chân Khí cảnh, tiêu chuẩn tuyển bạt phi thường cao, hệ thống huấn luyện cũng phi thường nghiêm mật.

So với Giang Trần tạm thời tổ kiến Kiếm Điểu kỵ sĩ đội, lực chiến đấu mạnh hơn rất nhiều.
Chương 214 Trêu đùa đại quân Hắc Nguyệt Quốc 2

Hắc Ô kỵ sĩ lên không không có bao lâu, liền nghênh đón một lớp Kiếm Điểu đại quân. Bởi như vậy, đại chiến trên không liền trình diễn.

Luận chiến thuật rèn luyện hàng ngày, Hắc Ô kỵ sĩ không thể nghi ngờ là cường đại hơn nhiều.

Nhưng mà, Kiếm Điểu kỵ sĩ cũng có ưu thế của bọn hắn, cái kia chính là ưu thế của bản thân Kiếm Điểu. Kiếm Điểu với tư cách linh cầm hung hãn, lực phòng ngự của nó hết sức kinh người, hoàn toàn không phải Hắc Ô có khả năng so sánh.

Ưu thế và khuyết điểm triệt tiêu, song phương ngược lại là đấu lực lượng ngang nhau.

Bất quá đội Kiếm Điểu kỵ sĩ này, hiển nhiên không có cách nghĩ ham chiến. Cùng Hắc Ô kỵ sĩ đối xạ một hồi, liền gào thét bay đi.

Hắc Ô kỵ sĩ thậm chí hoài nghi, Kiếm Điểu đại quân này, đến cùng có bao nhiêu nhóm? Kiếm Điểu kỵ sĩ đội ở bốn phía xoay quanh, bay tới bay lui a?

Dù sao không trung phi hành, cùng mặt đất hành tẩu không giống, từ phía đông đến, hơi quấn một vòng, lại có thể trở lại phía đông.

Chỉ là quấn như vậy, có thể cho cá nhân một loại ảo giác, tựa hồ có rất nhiều Kiếm Điểu kỵ sĩ đội.

Nhưng mà, rốt cuộc là một đội hay là nhiều đội Kiếm Điểu kỵ sĩ, ai cũng không thể biết. Cho nên đội trưởng Hắc Ô kỵ sĩ quyết định truy kích một hồi, nhìn xem Kiếm Điểu kỵ sĩ đội này đến cùng chơi cái bịp bợm gì.

Bên này truy kích chiến vừa mới bắt đầu, đột nhiên ba phương hướng phía đông, phía tây, phía bắc, tuôn ra từng mảnh Kiếm Điểu đại quân.

- Chết tiệt, trúng kế. Đây là điệu hổ ly sơn! Bày trận, đại quân dưới mặt đất, bày trận!

Hắc Ô kỵ sĩ bị hấp dẫn bay về phía nam, phòng ngự trên không trung tương đương bị rút sạch. Bởi như vậy, phía dưới không thể không kiêng nể gì cả cứu hoả, phải bố trí phòng ngự trận, canh phòng nghiêm ngặt không trung tập kích.

Chỉ là, cái hỏa thế kia, không phải nói bày trận là bày trận. Tuy mỗi một cái đều mặc áo giáp, nhưng dù sao đều là phàm thai, ai cũng gánh không được thế lửa mãnh liệt kia.

Ngay lúc này, ba đội đại quân Kiếm Điểu trên không trung, ngay ngắn phát động thế công, vô số vũ tiễn, như là mưa to trút xuống.

Phía dưới có thế lửa mãnh liệt, làm cho trận hình phòng ngự không ổn bằng trước kia.

Một khi khiên tròn đại trận bất ổn, liền sẽ xuất hiện rất nhiều khe hở. Đây đối với vũ tiễn công kích dày đặc mà nói, bất luận một khe hở nào, cái kia đều là trí mạng.

Trong khoảng khắc, liền có tiếng kêu thảm truyền tới.

Đón lấy, càng nhiều tiếng kêu thảm nữa không ngừng truyền đến.

Có trúng tên kêu thảm thiết, cũng có bị hỏa thiêu kêu đau. Trong lúc nhất thời, đại quân lâm vào bạo động.

Cũng may, đại quân này được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau khi bạo động ngắn ngủi, liền ổn định trận hình. Dập lửa thì dập lửa, bày trận thì bày trận, bắt đầu khôi phục trạng thái ổn định.

Chỉ là, dưới một phiên công kích như vậy, mặc dù chủ lực đại quân không tổn thương, nhưng ít ra có mấy ngàn tướng sĩ, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo thương tích.

Dù sao ba đội nhân mã kia, trên vạn người, bắn xuống mũi tên, đó cũng là trọn vẹn hai ba mươi vạn, dù bắn không chết người, nện cũng nện chết không ít.

Chiến thuật quấy rối cùng du kích có hiệu quả, những đại quân Kiếm Điểu kia cũng không ham chiến, ở trong tiếng rít, lại một lần nữa ly khai.

Lưu lại đại quân phía dưới mắng chửi liên tục.

Độ cao đại quân Kiếm Điểu kia phi hành, căn bản không đến phạm vi công kích của bọn hắn.

Từ cao xuống thấp, tuy uy lực cung tiễn yếu bớt, nhưng ít ra còn có thể hình thành lực sát thương. Nhưng mà bọn hắn từ dưới đáy bắn lên, uy lực tự nhiên là kém hơn rất nhiều.

Coi như là Võ Giả lực cánh tay tốt nhất, tầm bắn cũng mới khó khăn lắm với tới. Nhưng mà vừa vặn với tới, làm sao có thể tổn thương Kiếm Điểu?

Cánh chim trên người Kiếm Điểu kia, cứng rắn như sắt thép, đó là tồn tại như biến thái.

Cho nên, một trận chiến này, đánh cho đại quân Hắc Nguyệt Quốc nổi giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.

Chỉ là, đại quân Hắc Nguyệt Quốc này, ai cũng không ngờ tới, tai nạn chính thức, giờ mới bắt đầu.

Đột nhiên, một quân sĩ trúng tên trong chăn, thân thể thập phần cứng ngắc bò lên, đột nhiên bổ nhào về phía trước, hướng yết hầu của một quân sĩ bên cạnh táp tới.

- A!

Một tiếng kêu thảm, tên quân sĩ bị cắn kia thống khổ che cổ, máu tươi từ trong cổ bão táp chảy ra.

Lại một tên quân sĩ đang bị chiến hữu băng bó, con mắt bỗng nhiên tràn đầy đỏ tươi, hàm răng lạc lạc, xoay đầu, hung hăng cắn lấy mu bàn tay của tên đồng đội kia.

- Ngươi... con mẹ nó điên rồi hả? Lão tử băng bó miệng vết thương cho ngươi, ngươi còn cắn ta?

Chỉ là, trường hợp như vậy, giờ mới bắt đầu.

Một cái, hai cái...

Từng tiếng kêu quỷ dị, phá vỡ bình tĩnh trong đại quân. Các loại tiếng kêu thảm thiết, tiếng quát mắng, truyền khắp cả sơn cốc.

Rõ ràng địch tập kích đã chấm dứt, thế nhưng mà vì sao còn có tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng?

Trong lúc nhất thời, cả đại quân lâm vào một loại khủng hoảng không hiểu. Loại cảm xúc khủng hoảng này, tựa như ôn dịch lan truyền.

Chỉ là, độc tính đáng sợ kia một khi hình thành quy mô, tốc độ truyền bá, có thể nói là khủng khiếp.

Nửa canh giờ đi qua, cả sơn cốc đã loạn thành một bầy. Ngay từ đầu, còn có tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, cùng với quân tướng các cấp chủ trì trật tự.

Về sau, loại thế cục này căn bản không khống chế được, dần dần không khống chế được.

Một khi sợ hãi truyền ra, coi như là đội quân thép, cũng sẽ vỡ tung. Huống chi, loại sợ hãi này căn bản không phải địch nhân mang đến, mà là từ trong quân doanh xuất hiện.

Bên trong khủng hoảng, so với kẻ thù bên ngoài đột kích còn đáng sợ hơn, nguy hại càng lớn.

- Đại soái, đại sự không ổn, đại quân triệt để rối loạn. Những quân sĩ bị thương kia, nhao nhao cắn chiến hữu. Mà người bị cắn, chỉ một lúc sau, lại đi cắn những người khác. Một truyền mười, mười truyền trăm. Hiện tại muốn giết, cũng giết không hết rồi. Hơn nữa các tướng sĩ lòng người bàng hoàng, đối với chiến hữu của mình hạ sát thủ, bọn hắn căn bản làm không được.

Trong đại doanh Chủ soái, ngay từ đầu Nhâm Phi Long chỉ cho là một ít tiểu đả tiểu nháo. Trên thực tế, coi như là vừa rồi tiếng giết rung trời, hắn cũng không có dao động chút nào.

Hắn biết rõ, Kiếm Điểu kỵ sĩ kia, là quấy rối, tuyệt đối không có khả năng ở nơi này theo chân chủ lực của bọn họ giao chiến. Đông Phương Vương Quốc không có lực lượng này, hơn nữa, ở đây cũng không phải khu vực tác chiến phù hợp.

Chỉ là, lúc này Nhâm Phi Long tự tin, lại có chút tự tin quá độ.

- Đại soái, thật sự khống chế không nổi rồi. Xem ra, đại quân đã loạn. Chúng ta phải thừa dịp loạn phá vòng vây, bằng không mà nói, đại quân sẽ triệt để sụp đổ!

Nhâm Phi Long hung hăng ném chén trà trong tay xuống đất:

- Phế vật, đều là một đám phế vật! Chỉ là mấy ngàn Kiếm Điểu, liền đảo loạn trăm vạn đại quân của ta?

- Đại soái, lần này không giống. Ai nghĩ đến, tướng sĩ của chúng ta, lại đột nhiên công kích người một nhà? Hơn nữa tựa hồ như trúng ma chú, một cái cắn một cái, căn bản không giảng đạo lý. Giống như nguyên một đám trúng tà độc, thành cái xác không hồn không cảm giác.
Chương 215 Bắn chết đệ nhất tướng tinh

- Tà độc?

Hai mắt Nhâm Phi Long nhảy lên.

- Chẳng lẽ... Không tốt!

Đột nhiên Nhâm Phi Long nhớ tới một loại khả năng đáng sợ, bề bộn hạ lệnh:

- Thu nạp đại quân, kiểm kê lại một chút, phàm là quân sĩ bị cắn, hết thảy giết chết. Không bị cắn, toàn bộ tập kết, chuẩn bị đột phá! Tất cả quân doanh, lẫn nhau kiểm kê, dò xét lẫn nhau. Không thể lẫn vào một người bị cắn!

Nhâm Phi Long lúc này, thật sự có chút dao động. Hắn tòng quân ba mươi năm, lập vô số chiến công, bái kiến vô số sinh tử đại chiến.

Nhưng mà, đêm nay một trận chiến này, hoàn toàn bất đồng dĩ vãng. Thậm chí nói, cái này căn bản không phải một cuộc chiến, mà là một hồi tai nạn.

- Đại soái, thuộc hạ yểm hộ ngươi đi!

- Đại soái, đi bên này, mở to mắt nhìn tinh tường, bị cắn, hết thảy giết chết!

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, bốn phía đại doanh Nhâm Phi Long cũng không ngoại lệ.

Thế cục phát triển đến một bước này, hiện trường đã không có đội ngũ nguyên vẹn. Đội ngũ cơ hồ bị tách ra, có bị cắn hay không, tất cả đều là dựa vào vận khí.

Cũng may, ở đây đều là thống quân thiện nghệ, rất nhanh, đại quân không có bị cắn, mấy trăm mấy trăm tụ tập cùng một chỗ, không bao lâu, liền tụ tập mấy vạn.

Tả xung hữu đột, rốt cục giết ra một con đường máu.

Lúc này, ánh trăng trên không trung bỗng nhiên ảm đạm, phảng phất bị vật gì che chắn.

Sau một khắc, vô số đại quân Kiếm Điểu xuất hiện ở trong bầu trời đêm. Lại một vòng công kích đáng sợ, mũi tên như mưa to rơi xuống.

- Giết, giết cường đạo Hắc Nguyệt Quốc, giết Nhâm Phi Long!

- Nhâm Phi Long, ngươi được xưng Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh, hôm nay một trận chiến này, sợ rằng phải đổi tên là Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất hung tinh đi à nha? Ha ha ha ha.

Nhâm Phi Long nghe vậy, tức cơ hồ thổ huyết.

Một trận chiến này, quả thực là quá buồn bực. Cơ hồ bị đối thủ đùa bỡn, hơn nữa là một chút lực phản kháng cũng không có.

Cho nên cái gọi là chiến lược chiến thuật, hoàn toàn không có hiệu quả.

Đúng vậy, đích thật là đùa bỡn.

Muốn nói đại quân Kiếm Điểu của Đông Phương Vương Quốc, cũng không có giết bao nhiêu người Hắc Nguyệt Quốc. Hiện tại Hắc Nguyệt Quốc tử thương, cơ hồ đều là nội chiến.

Khuôn mặt Nhâm Phi Long âm trầm, ở dưới bộ hạ yểm hộ, trong bóng đêm hốt hoảng bỏ trốn.

Giờ phút này, cái gì khiên tròn đại trận, tiễn trận hay là Trường Thương Trận gì đó, đã hoàn toàn sụp đổ, căn bản không có cách nào tổ chức.

Không có những đại trận này, muốn đối kháng đại quân Kiếm Điểu, vậy thì khó khăn nhiều lắm.

Ngay từ đầu, đại quân Kiếm Điểu chỉ là quấy rối, đã không có đại trận yểm hộ, độ cao của đại quân Kiếm Điểu càng ngày càng thấp, thậm chí đã bắt đầu lao xuống đánh giáp lá cà.

- Hắc Ô kỵ sĩ là chuyện gì xảy ra? Sao vẫn chưa trở lại bảo hộ đại soái?

- Đại soái, chúng ta không thể không có mục đích chạy loạn như vậy, phải tìm công sự che chắn, lảng tránh bộ đội không trung này thoáng một phát. Nếu không, người của chúng ta, sẽ bị chúng chậm rãi xơi tái.

- Đại soái, bên kia núi rừng rậm rạp, chúng ta...

Nhâm Phi Long chửi ầm lên:

- Núi rừng rậm rạp, ngươi là muốn đi chịu chết sao? Hiện tại đại bộ phận tướng sĩ của chúng ta đã biến thành ác ma cắn người. Tiến vào núi rừng, tầm mắt không lớn, như thế nào phá vòng vây? Hơn nữa, tiến vào núi rừng, mùa này cỏ cây khô héo, một khi đối phương lần nữa áp dụng hỏa công, chúng ta lên trời không đường, độn địa không cửa.

Tiến vào núi rừng, bất tiện trốn tránh tướng sĩ cắn người, còn phải đề phòng hỏa công của đối phương.

Không tiến vào núi rừng, lại phải đối mặt đại quân Kiếm Điểu đuổi giết.

Cái này thật sự là thế khó xử.

...

Cao giữa không trung, hai con Kim Dực Kiếm Điểu bay song song. Trên lưng Kiếm Điểu đều có người cưỡi, một người là Giang Trần, người khác là Diệp Dung.

Diệp Dung vốn có tọa kỵ, nhưng mà đây là Hắc Nguyệt Quốc cùng Đông Phương Vương Quốc chiến đấu, hắn cũng không tiện rêu rao. Cho nên không có cưỡi tọa kỵ của mình, mà là cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu.

- Huynh đệ, thấy được không? Bên kia, cái kia, ngân giáp áo bào trắng, là Nhâm Phi Long. Ngươi xem trên áo bào trắng của hắn, thêu lên Phi Long, đây là tiêu chí độc nhất vô nhị của hắn.

- Nhâm Phi Long này, sắp chết đến nơi cũng không quên sĩ diện, thời điểm chạy trốn, bận áo bào trắng làm gì?

Giang Trần thật sự có chút hoài nghi, cái gọi là đệ nhất tướng tinh kia, đầu óc có phải có vấn đề hay không?

- Cái gọi là đệ nhất tướng tinh, cuối cùng cũng là phàm nhân, trước mặt đại tai đại nạn, so với người bình thường cũng không khá hơn chút nào. Lần này hắn đối mặt loại yêu nghiệt như ngươi, thua cũng là mệnh trung chú định. Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa. Ta đi giúp ngươi phô trương thanh thế, một mũi tên trí mạng, còn phải ngươi tới bắn. Xạ Thuật của ngươi so với ta còn tốt hơn, trang bị cũng tốt hơn ta.

Diệp Dung cười hắc hắc, vỗ Kim Dực Kiếm Điểu, đột nhiên hướng Nhâm Phi Long vọt tới.

- Nhâm Phi Long, nhận ra Giang Trần ta không?

Diệp Dung hú lên quái dị, cố ý phô trương thanh thế, trong tay kéo một thanh Trường Cung.

Hưu!

Cung như Mãn Nguyệt, mũi tên như lưu tinh.

- Bảo hộ đại soái, bảo hộ đại soái!

Thân vệ đại soái phía dưới, đều không muốn sống hướng bên người Nhâm Phi Long dựa vào, ý đồ dùng thân thể đi ngăn cản mũi tên như lưu tinh kia.

Tuy Diệp Dung báo cáo láo danh hào Giang Trần, nhưng mà tu vi mười một mạch Chân khí đại sư lại là thật. Hơn nữa xu thế Kim Dực Kiếm Điểu lao xuống, uy lực mũi tên này, có thể nói là khí thế đoạt người.

Phốc!

Mũi tên hóa thành một đạo khí lưu bay thẳng xuống, vậy mà bắn thủng mười mấy người.

Cũng may, thân vệ bên người Nhâm Phi Long kia, cả đám đều hung hãn không sợ chết, hơn nữa nhân số đủ nhiều. Người ta tấp nập, tạo thành bức tường người, so với bất luận khôi giáp gì còn tốt hơn.

Lực hiệu triệu của đệ nhất tướng tinh, thật đúng là không phải thổi. Chỉ từ hành vi thấy chết không sờn của những cận vệ này, là được biết một hai.

Diệp Dung liên tục hô to, mũi tên không ngừng bắn xuống. Thủ pháp cực nhanh, hoàn toàn không thua kém Giang Trần.

Trong lúc nhất thời, mũi tên đầy trời, hóa thành từng đạo lưu quang, hình thành góc độ bất đồng, công kích cơ hồ bao dung các mặt.

Tiễn kỹ bực này, có thể nói là vô cùng kì diệu.

Giang Trần trong lúc nhất thời, cũng nhìn có chút ngây người. Thiếu chút nữa đã quên Diệp Dung đây là đánh yểm trợ thay mình, đòn sát thủ chính thức, là Giang Trần hắn.

Nhìn thấy huyễn kỹ của Diệp Dung, đột nhiên Giang Trần cũng ngứa nghề.

Đại Vũ cung trong tay, lập tức dâng lên cảm giác trầm trọng mà chỉ Linh khí mới có, phảng phất đột nhiên, hô hấp của Giang Trần cũng sáp nhập vào trong tiết tấu của Linh khí.

Mũi tên đáp trên dây cung!

Giang Trần thúc dục Kim Dực Kiếm Điểu, một đạo lưu quang kim sắc như Bạch Hồng quán nhật, lao thẳng xuống.

Mà cùng lúc đó, Đại Vũ cung như một con quái thú thức tỉnh, Linh lực đáng sợ ở dưới Giang Trần điều khiển, nương theo xu thế Kim sắc lưu quang lao xuống, ầm ầm bắn ra.

Một đạo khí lưu kim sắc, so với Hạo Nguyệt còn sáng chói, còn chói mắt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang