Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 971 Giang Trần điên rồi sao? 1

Lúc ấy cử động của Giang Trần, từng khiến cho Vô Ngân trưởng lão âm thầm chú ý hắn kinh ngạc.

Thế nhưng mà, ai cũng không biết vì cái gì Giang Trần không đi tranh linh dược, mà chọn chọn lựa lựa vài cây.

Lúc này, Giang Trần lấy ra những linh dược kia, tự nhiên có tác dụng của hắn.

Từ lúc Giang Trần vừa tới bờ hồ cùng mọi người tập hợp, Giang Trần liền cảm thấy hoàn cảnh bốn phía hồ này tương đối kỳ lạ.

Nhất là sương mù ngũ sắc mờ mịt phía trên hồ, càng khiến cho Giang Trần âm thầm lưu tâm.

Tiến nhập hòn đảo, loại khí tức che dấu trong sương mù kia, càng làm cho Giang Trần xác định, sương mù năm màu nhìn như hoa lệ này, vậy mà ẩn chứa chướng khí vô hình.

Loại chướng khí này, cũng là một loại Mê Thần Chướng!

Tuy cùng Mê Thần Chướng mà phụ thân của Lăng Bích Nhi trúng hoàn toàn bất đồng, nhưng Mê Thần Chướng vô hình này, so với Lăng Túc trúng chỉ mạnh không yếu.

Trình độ phức tạp của nó, là hơn gấp bội.

Giang Trần một đường lưu ý, trải qua hắn cẩn thận quan sát, hắn lại phát hiện, Mê Thần Chướng này hẳn là đại nhân vật mở thượng cổ Dược Viên kia cố ý bố trí.

Nói rõ ràng một chút, kỳ thật chỉ là một khảo nghiệm.

Nếu như người có thể cảm nhận được Mê Thần Chướng, có thể phát giác được Mê Thần Chướng này, liền biết Mê Thần Chướng này ra sao, ở trên hòn đảo liền có biện pháp cứu chữa đối ứng.

Đây là một sinh tử đại cục, trong sinh có tử, trong tử có sinh.

Thế nhưng mà, ngoại trừ Giang Trần, ánh mắt của mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào linh dược, căn bản không ai xem hiểu!

Duy chỉ có Giang Trần, hắn vừa đến liền phát giác được một tia vi diệu, còn có kiến thức kiếp trước rộng rãi, làm cho hắn rất nhanh liền khám phá sinh tử đại cục.

Mà những linh dược Giang Trần ngắt lấy kia, cũng chính là nhằm vào Mê Thần Chướng bốn phía. Hiện giờ, hắn thừa dịp phía trên vẫn còn đang khai thác Thiên cấp linh dược, đi tới nơi này luyện chế giải dược.

Những giải dược này, tự nhiên là độc nhất vô nhị của hắn.

Mà mấy vị linh dược luyện chế những giải dược này, đã bị Giang Trần ngắt lấy toàn bộ.

Cũng chính là nói, ở trên đảo, linh dược có thể đối ứng giải Mê Thần Chướng, đã không có khả năng có phần thứ hai.

Kể từ đó, chờ giải dược của hắn ra lò, mặc kệ những người kia lấy được ít nhiều Thiên cấp linh dược cùng Địa cấp linh dược, cuối cùng phân phối như thế nào, còn phải do Giang Trần hắn định đoạt.

Bằng không, Giang Trần tuyệt không chú ý ném toàn bộ giải dược vào trong hồ nước. Ngoại trừ đồng môn, ai cũng đừng hòng ăn được một viên giải dược.

Hiển nhiên, đảo này cực kỳ quỷ dị, nhìn như khắp nơi đều là cấm chế, nhưng trên thực tế, những cấm chế kia chỉ là hù dọa người, chỉ cần không xông loạn, kiên nhẫn chờ đợi, cấm chế sẽ không tồn tại bất kỳ lực sát thương.

Bởi vì nơi này ba ngàn năm mở ra một lần, bản thân đã tạm thời tiêu trừ uy lực, cho phép mọi người tiến nhập.

Thế nhưng, một hòn đảo như vậy, muốn nói để cho mọi người trôi qua tự nhiên, hiển nhiên là không thể nào.

Cho nên, cấm chế chỉ là khảo nghiệm biểu hiện bên ngoài, khảo nghiệm chân chính, lại là sinh tử đại cục che dấu.

Không thể không nói, sinh tử đại cục vô cùng bí mật.

Hơn nữa cũng vô cùng xảo diệu.

Người lên đảo ngắt lấy linh dược, đều là chuyên gia phương diện đan dược.

Nếu là thiên tài đan dược, như vậy sinh tử đại cục này chính là khảo nghiệm cho phương diện này. Nếu không ai có thể phát hiện sinh tử đại cục, kia chỉ có thể nói rõ, những cái gọi là thiên tài đan dược này, còn không có đủ phúc duyên tới hưởng thụ bảo vật ở đây.

Như vậy, sống chết có số.

Bị Mê Thần Chướng xâm lấn trong cơ thể, vẫn lạc ở chỗ này là không đáng đồng tình.

Trên thực tế, đại nhân vật thiết trí sinh tử đại cục này, đã lưu lại rất nhiều sinh cơ. Hắn ở trong mảnh lớn linh dược kia, trộn lẫn rất nhiều tài liệu luyện chế giải dược Mê Thần Chướng.

Nếu quả thật có thiên tài cấp bậc Đan Vương, dù cho rời đi hòn đảo, phát hiện thân trúng Mê Thần Chướng, cũng có thể từ trong linh dược càn quét đến, lựa ra tài liệu luyện chế giải dược.

Hiển nhiên, người thiết trí ván cục này, cũng đoán được khi có người đi vào, tất sẽ càn quét tất cả linh dược. Như vậy trong quá trình càn quét, khẳng định cũng sẽ mang đi tài liệu giải dược Mê Thần Chướng.

Cho nên, sinh tử đại cục này, trong tử có sinh, trong sinh có tử.

Mấu chốt nhất vẫn là nhìn người lên đảo, có đủ sức quan sát, ngộ tính hay không.

Mà Giang Trần lại là người duy nhất quan sát được điểm này, hơn nữa vừa vặn hắn cũng có đủ ngộ tính.

Đây cũng là vì cái gì Giang Trần như đã tính trước.

Mặc kệ những người kia phân phối Địa cấp linh dược như thế nào, phân phối Thiên cấp linh dược như thế nào, hắn đều thờ ơ. Nguyên nhân của nó, ngay ở chỗ này.

Lúc trước sắc mặt Uông Hàn tiểu nhân đắc chí, Giang Trần chẳng những không có nửa phần phiền muộn, ngược lại cảm thấy Địa cấp này linh dược càng nhiều càng tốt.

Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì hắn dám cùng Uông Hàn tiếp tục đánh cuộc.

Bởi vì Giang Trần đã sớm tính đến hết thảy, cho dù Thiên cấp linh dược cùng Địa cấp linh dược trân quý hơn nữa, cũng không trân quý bằng cái mạng nhỏ của mình.

Lúc ấy Mộc Cao Kỳ còn từng bất mãn khi phân phối Địa cấp linh dược, cảm thấy Thánh Kiếm Cung cố ý chèn ép Đan Can Cung. Mà Giang Trần lại bình tĩnh nói với Mộc Cao Kỳ, cuối cùng phân phối làm sao còn chưa biết.

Về phần Uông Hàn đạt được Địa cấp linh dược hướng bọn họ khoe khoang, Giang Trần lại nói thế sự vô thường, nói không chừng đến lúc sau Uông Hàn còn phải xin mình nhận lấy Địa cấp linh dược của hắn.

Đây hết thảy, sớm đã nằm trong kế hoạch của Giang Trần.

Giải dược cũng không khó luyện chế, khó khăn là nhìn thấu sinh tử đại cục, khó khăn là làm sao từ những linh dược kia chọn ra tài liệu.

Ước chừng hai canh giờ sau, Giang Trần liền luyện chế ra trên trăm viên giải dược.

Cất kỹ giải dược, lúc này Giang Trần mới chậm rì rì thu Thiên Toa đỉnh, thong thả đi lên tầng thứ ba.

Mà lúc này, phân phối Thiên cấp linh dược cũng gần kết thúc.

Nhìn thấy Giang Trần xuất hiện lần nữa, Mộc Cao Kỳ bận rộn đi tới:

- Trần Ca, sao giờ ngươi mới đến? Chậc chậc, Thiên cấp linh dược, thật đúng là bất phàm. Bất kỳ một cây nào đều kinh người a. Thiên cấp linh dược, phảng phất như có sinh mệnh vậy, loại linh khí kia, thật sự là...

Trong lúc nhất thời, Mộc Cao Kỳ tìm không được từ phù hợp để hình dung.

Nhìn hắn mặt mày hớn hở, Giang Trần ngược lại có thể hiểu được. Rốt cuộc, đối với Vạn Tượng Cương Vực mà nói, Thiên cấp linh dược thật sự là quá hiếm thấy.

Cơ hồ là trăm năm cũng khó xuất hiện một lần. Cho dù xuất hiện, cũng là Cự Đầu đỉnh cấp lấy đi, trên cơ bản sẽ không lưu lạc trên thị trường.

Cho nên, đối với những người tuổi trẻ này mà nói, đây tuyệt đối là một cơ hội mở rộng tầm mắt.

Đương nhiên, đối với Giang Trần mà nói, tuy Thiên cấp linh dược trân quý, nhưng chỉ là đối với hắn hiện tại mà nói.

Đối với Giang Trần kiếp trước mà nói, vườn ngự uyển của Thiên đế, cho dù là một cây cỏ dại, cũng đáng giá hơn Thiên cấp linh dược ở phàm tục.
Chương 972 Giang Trần điên rồi sao? 2

Người khác là mở rộng tầm mắt, Giang Trần lại coi trọng giá trị thực dụng của Thiên cấp linh dược ở giai đoạn hiện tại.

Phân phối Thiên cấp linh dược, ngược lại không có tranh luận gì.

Mười hai gốc Thiên cấp linh dược, một nhà hai gốc, phân phối vô cùng bình quân.

Mà những Ngũ phẩm tông môn kia, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ. Để cho bọn họ tham dự phân phối Địa cấp linh dược, cũng đã là vô cùng khai ân.

Nếu như bọn họ còn muốn phân Thiên cấp linh dược, e rằng ngay cả Địa cấp linh dược ăn vào rồi cũng phải nhổ ra.

Cho nên, tuy cường giả mấy Ngũ phẩm tông môn đều vô cùng hâm mộ, lại rất có tự mình hiểu lấy, không dám ồn ào cái gì, càng không dám toát ra chút ham muốn.

Phân phối Thiên cấp linh dược hoàn tất, nhìn bốn phía tế đàn này, cũng không có địa phương đặc biệt gì khác.

Thế nhưng sắc trời đã tối, cho nên nhiều người quyết định ở trên đảo đóng quân một đêm, ngày hôm sau sẽ rời đi.

Mười hai gốc Thiên cấp linh dược, 400 gốc Địa cấp linh dược, còn có vô số linh dược chân Thánh cấp. Sản lượng linh dược trên đảo, có thể nói đã vượt xa mọi người dự đoán.

Cho nên, tất cả Đại Tông môn, có thể nói đều vui vẻ.

Chỉ có Vô Ngân trưởng lão, nội tâm còn băn khoăn gốc Thiên cấp linh dược kia của Giang Trần.

Đi xuống tế đàn, mọi người tạm thời đóng quân ở tầng thứ nhất. Tất cả tông môn lẫn nhau vẫn duy trì một khoảng cách, hiển nhiên cũng lo lắng gây thêm rắc rối.

Bây giờ là thời khắc vô cùng vi diệu, trong tay ai cũng có Thiên cấp linh dược cùng Địa cấp linh dược trân quý, vạn nhất có người lòng mang ý xấu, này là sự tình không thể không đề phòng.

May mà, một đêm này tính cảnh giác của mọi người đều rất cao, tuy Vô Ngân trưởng lão rục rịch, nhưng thủy chung tìm không được điểm đột phá để tới gần Giang Trần.

Chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xúc động xuống, nghĩ thầm cách thời gian chấm dứt còn có hai ngày, hai ngày này, chỉ cần Giang Trần không ly khai Huyễn Ba Sơn, vậy còn có cơ hội!

Hơn nữa, ngoại trừ Thiên cấp linh dược kia, Vô Ngân trưởng lão còn dám khẳng định, Uông Hàn nói mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo nhất định cũng bị Giang Trần lấy đi.

Giá trị mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo kia, mặc dù so ra kém một cây Thiên cấp linh dược, nhưng chênh lệch không xa.

Thánh Anh thảo luyện chế Thánh Anh đan, ở Vạn Tượng Cương Vực là tồn tại cung không đủ cầu.

Một đêm bình tĩnh, vừa rạng sáng ngày thứ hai, tất cả mọi người liền trở lại biên giới hòn đảo, nhìn tầng tầng sương mù quanh hồ sắp tản đi.

- Được rồi, sương mù trên mặt hồ sắp tản mất. Chuẩn bị rời đi.

Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão mở miệng trước.

- Đúng, vẫn là nhanh đi, ta cuối cùng cảm thấy đảo này có chút quỷ dị, chưa rời đi, nội tâm ta luôn bất ổn.

Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão tiếp lời nói.

- Ồ? Ngươi cũng có loại cảm giác này?

Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão có chút giật mình.

Mấy trưởng lão đỉnh cấp trao đổi một ánh mắt, lẫn nhau đều toát ra một tia kinh ngạc.

Hiển nhiên, tất cả mọi người ẩn ẩn có một chút cảm giác quỷ dị, chỉ là, vô luận bọn họ cảm ứng như thế nào, lại không biết vấn đề từ đâu.

Cho nên, việc này ai cũng không có nói ra.

Hiện giờ vừa nói phá, mọi người mới phát hiện, nguyên lai có cảm giác này không phải là một hai cái, mà ai cũng có.

Ngược lại là Vô Ngân trưởng lão cười lạnh một tiếng:

- Quản nó quỷ dị hay không quỷ dị, sắp rời đi nơi này, nó quỷ dị hơn nữa, cùng chúng ta có quan hệ gì? Thiên cấp linh dược kia lại không giả.

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý, nhao nhao nói:

- Đi thôi, đi thôi!

Từng đạo độn quang, không ngừng bay ra ngoại vi. Giang Trần có chút lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn cảm thấy cứ như vậy rời đi, có chút không cam lòng.

Đến cùng tế đàn thần thánh kia cùng chuôi đao của mình có liên quan gì?

Vấn đề này còn chưa hiểu a!

Chỉ là, ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể đi tra xét rõ ràng. Cho nên, chỉ có thể tạm thời theo mọi người rời đi, dù sao còn có hai ngày thời gian.

Giang Trần quyết định, sau khi rời khỏi, sẽ tìm cái cớ phản hồi đến xem, có thể tìm đến một chút manh mối hay không.

Hiển nhiên, trừ Giang Trần ra, trong lòng tất cả mọi người đều áp chế một tảng đá lớn, thẳng đến thân ảnh của bọn hắn trở xuống bên cạnh bờ, tâm tình mới thoáng buông lỏng một ít.

Đi đến bên cạnh bờ, Hạng Can trưởng lão nhìn chung quanh một vòng:

- Được rồi, tất cả mọi người là thắng lợi trở về, hiện tại giải tán. Từ giờ phút này bắt đầu, tất cả mọi người nên coi trọng đồ đạc của mình. Nhân tâm khó lường, còn có hai ngày thời gian, phát sinh ngoài ý muốn, lại chẳng trách người khác.

Ý tứ của Hạng Can trưởng lão rất rõ ràng, từ giờ trở đi, mọi người nên trở về trạng thái chú ý, nếu như nhà nào bị đánh cướp, hoặc bị ám toán, thuận theo ý trời, trách không được người khác.

Trong lòng mọi người đều nghiêm nghị.

Rất nhiều người đều quyết định, sau khi ra ngoài, lập tức tìm đến Truyền Tống Trận, bóp nát ngọc giản, dẫn đầu ra ngoài.

Dù sao thu hoạch đều đã tới tay, rời thượng cổ Dược Viên, những linh dược phía ngoài kia, cũng chưa chắc để ý.

Thời điểm mấu chốt, không có khả năng bởi vì nhỏ mất lớn, nhặt được hạt vừng, ném đi dưa hấu.

Mọi người tâm sự nặng nề, đang muốn rời đi, chợt nghe đến một thanh âm đạm mạc:

- Khoan đã.

Thời điểm này mọi người tâm sự nặng nề, căn bản không muốn nói thêm cái gì.

Cho nên thanh âm này lộ ra mười phần đột ngột.

Nhìn lại nơi phát ra thanh âm, lại là Giang Trần, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở trên tảng đá bên bờ hồ, trên cao nhìn xuống mọi người.

Uông Hàn cười lạnh một tiếng:

- Như thế nào? Tiểu tử ngươi còn có cái rắm muốn thả?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn cũng không nhìn Uông Hàn, mà nhàn nhạt đảo qua trên mặt tất cả Cự Đầu.

- Chư vị, bây giờ không phải nên nói vấn đề phân phối những Thiên cấp linh dược, Địa cấp linh dược kia sao?

Giang Trần vừa nói ra, tất cả mọi người ngạc nhiên.

Nhìn biểu tình kia của bọn họ, hiển nhiên phản ứng đầu tiên đều cảm thấy có phải Giang Trần điên rồi hay không?

- Vân Niết, tiểu tử này của Đan Can Cung ngươi, hẳn là điên rồi sao?

Trần trưởng lão cười lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới Giang Trần, mà chất vấn Vân Niết trưởng lão.

Trần trưởng lão vừa hỏi, hiện trường đều cười vang.

Hiển nhiên, ý nghĩ của mọi người cùng Trần trưởng lão không sai biệt lắm, chỉ bất quá, bọn họ cùng Đan Can Cung rốt cuộc không có cừu hận gì, hơn nữa xưa nay Đan Can Cung làm người cũng không tệ, cho nên những người khác tuy nghĩ như vậy, lại không có nói ra.

Khóe miệng của Tiêu Dao Tông Vô Ngân trưởng lão lại là tràn ra một tia mỉm cười quỷ dị, hiển nhiên cũng là vui vẻ xem náo nhiệt, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Giang Trần này làm cái quỷ gì?

Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão cười lạnh một tiếng:

- Vân Niết, Đan Can Cung các ngươi thực nên hảo hảo quản giáo tuổi trẻ hậu bối a!
Chương 973 Giang Trần chưởng khống hết thảy 1

- Đúng vậy a, nếu như đầu óc của tiểu tử này có bệnh, phải sớm xử lý. Bằng không sau khi ra ngoài, hắn nói hưu nói vượn, liền để lộ toàn bộ bí mật của thượng cổ Dược Viên!

Tiêu Dao Tông Vô Hối trưởng lão cũng mở miệng.

Hiển nhiên, lúc này ai cũng không để ý Giang Trần là thiên tài tổ quán quân của Huyễn Ba Sơn Đan Đẩu, thậm chí, thân phận quán quân của Giang Trần, càng khiến người khác có động lực chèn ép.

Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão chỉ cười lạnh không nói, hiển nhiên, đối với Giang Trần sinh sự từ việc không đâu, hắn cũng rất bất mãn, chỉ bất quá hắn ngại chuyện giao dịch Vạn Thọ Đan, nên không tiện công khai quát lớn.

Ngược lại là Bắc Minh tông trưởng lão cười nói:

- Được rồi, được rồi, người trẻ tuổi đầu óc nóng lên, mọi người không nên tưởng thật. Vẫn là sớm rời đi a.

Nói xong, trưởng lão này đi đến bên cạnh Vân Niết trưởng lão:

- Vân Niết đạo huynh, cùng mọi người nói cái không phải, sau đó rời đi a, nơi này, luôn cho người ta cảm thấy hãi sợ.

Hiển nhiên Vân Niết trưởng lão cũng vô cùng kinh ngạc, hắn không biết, vì cái gì Giang Trần luôn luôn lãnh tĩnh, sẽ bỗng nhiên nói ra lời kinh thế hãi tục như vậy.

Lời này tuyệt đối là phạm vào kiêng kị.

Vật đã chảy vào túi những người này, Giang Trần nói vấn đề phân phối. Đây không thể nghi ngờ là cực kỳ kiêng kị.

Bất quá Vân Niết trưởng lão là người bao che khuyết điểm, hiển nhiên không có khả năng quát lớn Giang Trần.

Mà cười nhạt một tiếng:

- Người trẻ tuổi vui đùa một câu, mọi người không cần coi là thật.

Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão hừ lạnh nói:

- Vui đùa? Nếu như sau khi hắn rời Huyễn Ba Sơn, nói ra loại vui đùa này, vậy không phải là một câu vui đùa đơn giản nữa rồi!

Thoạt nhìn, Trần này trưởng lão là không định bỏ qua, mà ý định nghiên cứu sâu xuống.

Tham Lang trưởng lão cũng gật gật đầu:

- Ta cảm thấy, nói như vậy, tuyệt đối không thể coi là một câu vui đùa. Hẳn là nên khiển trách!

- Đúng, Đan Can Cung hắn không biết quản giáo, mọi người cũng không ngại giúp Đan Can Cung quản giáo một chút.

Vô Hối trưởng lão cũng kêu gào lấy.

Vân Niết trưởng lão nhíu mày, nhìn qua Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão, mong hắn đứng ra giảng hòa.

Biểu tình của Hạng Can trưởng lão lại đạm mạc, hiển nhiên đối với Giang Trần nói, hắn cũng vô cùng chú ý, không tính giảng hòa.

Ngược lại là Hạng Tần, nói khẽ với Hạng Can trưởng lão cái gì đó. Lại bị Hạng Can trưởng lão lấy mục quang nghiêm khắc nhìn chằm chằm.

Hiển nhiên, Hạng Tần muốn cầu tình, lại bị Hạng Can trưởng lão cự tuyệt.

Xem ra, Giang Trần nói, cũng chọc giận tới điểm mấu chốt của Hạng Can trưởng lão rồi.

Người bên Đan Can Cung, cũng mạc danh kỳ diệu. Ngoại trừ Vân Niết trưởng lão ra, mấy trưởng lão khác đều không hiểu nhìn Giang Trần, thậm chí có chút phẫn nộ.

Vốn là sự tình tất cả đều vui vẻ, Giang Trần ngươi lắm miệng cái gì chứ.

Ngược lại là Mộc Cao Kỳ cùng Lăng Bích Nhi, lại vô điều kiện duy trì Giang Trần. Tuy bọn họ không hiểu vì sao Giang Trần nói vậy, nhưng bọn họ lại không có bất kỳ ý tứ trách móc Giang Trần.

Thánh Kiếm Cung Uông Hàn, thì vẻ mặt xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, hiển nhiên, thấy Giang Trần chọc nhiều người tức giận, hắn tuyệt đối là vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Chỉ là, biểu tình của Giang Trần đạm mạc như trước.

Sở dĩ hắn vẫn không có mở miệng, là quan sát phản ứng của những người này.

Thẳng đến biểu hiện của tất cả tông môn hắn đều nhìn một vòng, mới cười nhạt một tiếng:

- Nói nhảm ta cũng không muốn nhiều lời. Vừa rồi các ngươi biểu hiện ta đều thấy được. Ta chỉ nói một câu, muốn chết, các ngươi rời đi là được. Hoặc là, nếu các ngươi có nắm chắc có thể cởi bỏ Mê Thần Chướng, các ngươi cũng có thể rời đi.

Lời này vừa nói ra, mọi người sợ hãi.

Mê Thần Chướng?

Ba chữ kia, tựa như ma chú, chỉ nghe một chút, liền làm cho người ta sởn tóc gáy, sắc mặt trắng bệch.

- Giang Trần, ngươi có ý tứ gì?

Tam Tinh Tông Chúc Phi Dương quát lớn.

- Đừng tưởng rằng ngươi là quán quân đan đấu, liền có thể nói chuyện giật gân.

Giang Trần căn bản không để ý tới Chúc Phi Dương, mà đạm mạc cười nói:

- Vốn, nếu như có thể công bình phân phối Địa cấp linh dược, ta sẽ sớm báo chuyện này cho mọi người. Bất đắc dĩ, các ngươi lại nghe Thánh Kiếm Cung gièm pha, phân phối Địa cấp linh dược, để Đan Can Cung ta bị bất công. Nếu các ngươi muốn bá đạo chế định quy tắc phân phối, vậy không có ý tứ, ta cũng chỉ có thể bá đạo một hồi.

- Người bảo ta nói chuyện giật gân, hiện tại các ngươi có thể rời đi, coi như là ta đánh rắm. Bất quá ta có thể khẳng định, các ngươi căn bản không kiên trì được tới lúc rời đi Huyễn Ba Sơn, sẽ chết bất đắc kỳ tử ở chỗ này!

Khóe miệng Giang Trần tràn ra một tia cười quỷ quyệt:

- Không tin, các ngươi có thể tra xét thần thức của mình một chút, nhìn xem có trúng phải Mê Thần Chướng trên đảo hay không.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy nói chuyện giật gân, nhưng vẫn có mấy người trẻ tuổi chiếu theo lời của Giang Trần đi điều tra một chút.

Vừa tra xét, mỗi một cái đều biến sắc, bọn họ phát hiện, xung quanh thần thức của mình, che kín một tầng chướng khí nhàn nhạt!

Người trẻ tuổi biểu hiện, lập tức đưa tới đám lão gia hỏa coi trọng.

Mỗi một cái đều tra xét thần thức, rất nhanh, trên mặt những Cự Đầu này, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Không phải các ngươi cảm thấy bầu không khí của hòn đảo kia rất quỷ dị sao? Đây không phải ảo giác. Các ngươi cho rằng trên hòn đảo kia, nguy hiểm chính là cấm chế trận pháp, lại không biết sát khí chân chính, là những sương mù Ngũ Thải Ban Lan kia! Loại vật Mê Thần Chướng này, chắc hẳn chư vị cũng không lạ lẫm a?

Ngữ khí của Giang Trần khoan thai, lại không có nửa điểm nhân tình vị.

Vừa rồi những tông môn này biểu hiện, ngoại trừ Bắc Minh tông còn có chút nhân tình, cái khác như Thánh Kiếm Cung, Tam Tinh Tông cùng Tiêu Dao Tông… đều hận không thể bỏ đá xuống giếng.

Tuy Đại Thánh Đường không có lên tiếng, nhưng hiển nhiên Hạng Can trưởng lão cũng có tâm khiển trách mình.

Điều này làm cho Giang Trần thấy rõ nhân tình ấm lạnh. Cái gọi là tình cảm khi giao dịch Vạn Thọ Đan, căn bản nhạt như một tờ giấy trắng, chịu không được bất cứ khảo nghiệm gì.

Đã như vậy, Giang Trần tự nhiên không cần khách khí cái gì.

Những Cự Đầu này, từng cái sắc mặt âm trầm, cảm ứng đến sương mù bốn phía, nhìn lại chướng khí trong thức hải của mình, bọn họ bi ai phát hiện, Giang Trần nói, vậy mà đều là thật sự!

Khinh thường!

Lần này thật sự là khinh thường rồi.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ được, tiến vào đảo thuận lợi như vậy, phá vỡ cấm chế cũng không tốn tinh lực gì, cuối cùng đạt được Địa cấp linh dược cùng Thiên cấp linh dược, đều là dị thường thuận lợi. Nhưng mà…

Cuối cùng chân chính uy hiếp bọn họ, dĩ nhiên là sương mù mờ mịt trên đảo, cái sương mù thoạt nhìn giống như tiên cảnh màu sắc rực rỡ kia.

Kỳ thật, những sương mù màu sắc rực rỡ kia thật sự là linh lực, thế nhưng trong linh lực này, lại xen lẫn Mê Thần chướng, làm cho người ta căn bản khó lòng phòng bị.
Chương 974 Giang Trần chưởng khống hết thảy 2

Khó trách mọi người cảm thấy rời đi hòn đảo, nội tâm có ý niệm không tốt, thủy chung vô pháp thoát khỏi, nguyên lai là có chuyện như vậy!

Trong lúc nhất thời, trên mặt những Cự Đầu kia đều tràn ngập ngưng trọng.

Mê Thần Chướng, ở đây đều là thiên tài đan đạo, mặc kệ già trẻ, cái từ này ai cũng sẽ không lạ lẫm.

Nhất là Lăng Bích Nhi, thân thể mềm mại lay nhẹ. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, cha mình trúng Mê Thần Chướng, vậy mà mình cũng bị nhiễm Mê Thần Chướng.

Mà độc tính của Mê Thần Chướng nơi này, càng hơn phụ thân nàng trúng không chỉ gấp mười lần.

Thời điểm này, những Cự Đầu tông môn lúc trước hô muốn khiển trách Giang Trần kia, từng cái nghẹn họng nhìn trân trối, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Bắc Minh tông trưởng lão cười khan một tiếng:

- Giang Trần hiền chất, làm sao ngươi nhìn thấu Mê Thần Chướng này? Chẳng lẽ ngươi không có trúng độc?

Giang Trần dung hợp Kim Thiền huyết mạch, Bách Độc Bất Xâm, hắn tự nhiên là không có trúng độc.

Bất quá, ở loại trường hợp này, Giang Trần tự nhiên sẽ không nói mình không có trúng độc.

Mà cười nhạt một tiếng:

- Mặc dù ta trúng độc, nhưng sớm có phòng bị, lại dùng chút thủ đoạn, liền giải quyết độc này.

- Hả?

Hai mắt của Bắc Minh tông trưởng lão tỏa sáng.

- Ngươi biết giải độc?

Giang Trần nói giải quyết xong độc, những người khác cũng âm thầm buông lỏng một hơi. Nếu như độc này còn có giải dược, vậy liền dễ dàng.

Nghe nói Mê Thần Chướng là độc rất khó giải, vừa rồi trong nháy mắt đó, bọn họ đều là tâm như tro tàn, gần như hoài nghi mình phải chết trong Huyễn Ba Sơn này.

Giang Trần thấy ánh mắt của mọi người sáng rực nhìn về phía mình, lại cười nhạt một tiếng:

- Ta biết giải độc, nhưng tại sao phải giúp các ngươi giải độc?

Tất cả mọi người không lời, tiếp theo lại là một hồi trầm mặc xấu hổ.

Thời điểm này, dù da mặt bọn họ dày, cũng không cách nào bảo Giang Trần hỗ trợ giải độc.

Vì ngay trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ vẫn còn luôn mồm muốn giáo huấn Giang Trần, giúp Đan Can Cung quản giáo Giang Trần.

Hiện giờ vừa dứt lời, lại phát hiện vận mệnh của bọn hắn, bỗng nhiên đã nắm giữ ở trên tay Giang Trần.

Tuy trước mắt còn không biết thật giả, thế nhưng mà ai cũng không dám mạo hiểm a.

Bọn họ rất rõ ràng, Mê Thần chướng này, bọn họ căn bản là thúc thủ vô sách. Nếu như Giang Trần không mở miệng, đợi bọn họ từng cái chết bất đắc kỳ tử, như cũ có thể sửa mái nhà dột.

Cũng chính là nói, mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, lúc này vận mệnh của bọn họ, đã không thể tự mình làm chủ.

Thế nhưng mà, Uông Hàn lại không nghĩ như vậy, con mắt đỏ bừng, quát ầm lên:

- Giang Trần, ta hoài nghi Mê Thần Chướng này, căn bản chính là ngươi làm ra!

- Đúng vậy, ta cũng hoài nghi như vậy.

Tam Tinh Tông Chúc Phi Dương cũng kêu lên.

Giang Trần đạm mạc cười cười:

- Các ngươi hoài nghi hay không là chuyện của các ngươi, ta cứu hay không cứu, là chuyện của ta. Nếu như lúc này hai tên ngu xuẩn các ngươi vẫn không quên vu oan ta, ta không hảo hảo thưởng thức cảnh các ngươi độc phát chết bất đắc kỳ tử, ngược lại là xin lỗi chính mình rồi.

Nói xong, Giang Trần nhìn chung quanh một vòng, cười nói:

- Còn có ai cảm thấy là Giang Trần ta thả độc hay không?

Cho dù là những trưởng lão kia, lúc này thậm chí có một loại cảm giác chột dạ không dám cùng Giang Trần đối mặt.

Bọn họ đều rất lý trí, biết độc này căn bản không thể nào là Giang Trần thả ra. Bởi vì những sương mù mờ mịt kia, có từ trước khi Giang Trần tới.

Hơn nữa toàn bộ hồ nước đều có, quy mô căn bản không phải Giang Trần có thể làm ra.

Mấu chốt nhất chính là, bây giờ còn vu oan Giang Trần, không phải để cho hắn phẫn nộ càng thêm phẫn nộ sao?

Chọc giận Giang Trần, vạn nhất hắn thật sự có biện pháp giải độc, lại không giải độc cho mọi người, chẳng phải là tự mình tìm chết?

Rốt cuộc, những Cự Đầu ở đây đều là người thông minh, cũng biết rõ Mê thần chướng mình trúng bá đạo đến cỡ nào. Tuy tạm thời không có phát tác, nhưng một khi xâm nhập thức hải, rất nhanh sẽ bạo phát.

Một khi độc tính kia bạo phát, bọn họ cũng chỉ có phần ngồi chờ chết.

Mắt thấy dáng điệu từ tốn của Giang Trần, trong lòng mọi người lại lướt qua một tia bất an.

Nhất là mấy trưởng lão lúc trước mở miệng ngậm miệng muốn giáo huấn Giang Trần, lại càng hối hận cuống quít.

- Giang Trần, ngươi cũng quá ngoan độc a. Chuyện lớn như vậy, vậy mà ngươi không nói ra. Cho dù ngươi hung ác với chúng ta, chẳng lẽ ngay cả đồng môn nhà mình cũng không để ý?

Chúc Phi Dương kia nhịn không được nói.

Giang Trần đạm mạc cười cười:

- Đồng môn nhà mình, lại không cần ngươi quan tâm?

Giang Trần nói xong, nói với Vân Niết trưởng lão:

- Vân Niết trưởng lão, sự tình là có nguyên nhân, nên không kịp bẩm báo.

Nói xong, ngón tay của Giang Trần liên tục búng ra.

Bảy viên giải dược nhao nhao bay tới, rơi xuống trong tay bảy đồng môn.

- Lập tức nuốt, càng nhanh càng tốt.

Bảy viên giải dược này, Giang Trần đã sớm chuẩn bị xong. Bốn trưởng lão, ba thiên tài tuổi trẻ. Về phần hắn, căn bản không có trúng độc, tự nhiên là không cần dùng.

Đám người Vân Niết trưởng lão cũng không chậm trễ, sợ sẽ sinh biến, đều bằng tốc độ nhanh nhất nuốt giải dược, ngồi xuống đất luyện hóa.

Những người bên cạnh kia, mỗi một cái đều là tim đập thình thịch, thậm chí sinh ra xúc động động thủ cướp bóc. Bất quá người ta cầm đến giải dược liền dùng tốc độ nhanh nhất nuốt xuống, cho dù bọn họ có tâm cướp bóc, cũng căn bản không kịp.

Huống chi, hiện tại bọn họ cũng không dám lỗ mãng, vạn nhất cướp không thành, triệt để chọc giận Giang Trần, kia là một con đường chết.

Nếu như Giang Trần dám cho đồng môn phục dụng giải dược, hẳn là thật sự có giải dược.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí hiện trường cực kỳ quỷ dị, tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Thời gian ước chừng uống cạn chun trà, Vân Niết trưởng lão dẫn đầu đứng lên, cười ha ha:

- Giang Trần, giải dược này của ngươi thật đúng là nghịch thiên, dựng sào thấy bóng a!

Kỳ thật nội tâm của Vân Niết trưởng lão vô cùng chấn kinh.

Hắn chấn kinh không đơn thuần là giải dược này có hiệu lực quá nhanh, hiệu quả tốt.

Càng chấn kinh là, nhiều người như vậy cũng không có phát hiện trên đảo này có Mê Thần Chướng, hết lần này tới lần khác Giang Trần phát hiện. Hơn nữa không chỉ phát hiện, còn có thể phân tích ra Mê Thần chướng, sau đó phối trí ra giải dược.

Tuy Vân Niết trưởng lão không biết Giang Trần làm thế nào phối trí giải dược, thế nhưng có một điều có thể khẳng định, là Giang Trần lấy tài liệu ngay tại chỗ.

Loại nhãn lực này, loại thiên phú này, loại ngộ tính nghịch thiên này, cùng với năng lực bố cục kinh người kia, làm cho Vân Niết trưởng lão đối với Giang Trần lại có một nhận thức hoàn toàn mới.

Một Nguyên cảnh ngũ trọng, lại có thể đùa bỡn một đám cường giả Thánh cảnh ở trong bàn tay, làm cho mọi người đều không thể không dựa theo tiết tấu của hắn, mặc dù nói đây hết thảy có nhân tố khách quan, nhưng trí tuệ, năng lực bố cục của Giang Trần, tuyệt đối là kinh người.
Chương 975 Đầu cơ kiếm lợi

Đón lấy, những người khác của Đan Can Cung, cũng nhao nhao luyện hóa giải dược, loại trừ toàn bộ độc tính của Mê Thần chướng, nhao nhao đứng lên, đứng ở bên người Giang Trần.

Hiển nhiên, tất cả mọi người hình thành ăn ý, cùng Giang Trần đứng ở trận tuyến thống nhất.

Cho dù là Thẩm Thanh Hồng, cũng hổ thẹn không thôi. Ở một khắc lấy đến giải dược của Giang Trần, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác mặc cảm.

Khi luyện hóa giải dược, loại trừ Mê Thần Chướng, Thẩm Thanh Hồng rốt cục nhận thức mình rõ ràng, cũng bài trừ ma chướng hình thành trong lòng hắn.

Cho nên, ở thời khắc này, hắn là vui lòng phục tùng, cam tâm tình nguyện đứng ở bên Giang Trần.

Mắt thấy người Đan Can Cung luyện hóa giải dược xong, bộ dáng đều là sinh khí dồi dào, sắc mặt những người khác lại càng thêm ngưng trọng.

Trước một khắc, có lẽ bọn họ còn hoài nghi giải dược của Giang Trần.

Thế nhưng giờ khắc này, ai cũng không hoài nghi.

Nếu như giải dược không phải thật, những người của Đan Can Cung trúng Mê Thần Chướng, tuyệt đối không vui sướng phối hợp Giang Trần diễn kịch như vậy.

Bắc Minh tông trưởng lão than nhẹ một tiếng:

- Ai, mỗi một cái đều là mắt bị mù, lại đắc tội thiên tài đan đạo chân chính.

Hắn nói vậy, lại rất vui mừng. Bởi vì lúc trước Bắc Minh tông không có bỏ đá xuống giếng, mà còn vì Giang Trần, vì Đan Can Cung hoà giải.

- Giang Trần hiền chất, giải dược này, ngươi nói cái giá đi.

Bắc Minh tông trưởng lão cười khổ mở miệng. Bắc Minh tông hắn vào được bảy người, vẫn lạc một cái, còn có sáu cái, cần sáu phần giải dược.

Vân Niết trưởng lão liếc nhìn Giang Trần một cái, mặc dù không nói gì, nhưng hiển nhiên là có chỗ ám chỉ.

Giang Trần tự nhiên biết quan hệ giữa Bắc Minh tông cùng Đan Can Cung.

Cười nhạt một tiếng:

- Bắc Minh tông cùng Đan Can Cung ta xưa nay giao hảo, chuyện này, nếu như không phải bởi vì phân phối Địa cấp linh dược chọc giận ta, ta vốn có ý định công bố. Bất đắc dĩ, nếu như tất cả mọi người nghe lời gièm pha của Thánh Kiếm Cung, lúc phân phối Địa cấp linh dược bài trừ ta ra ngoài, vậy Giang mỗ tự nhiên sẽ không cầm mặt nóng đi dán mông lạnh. Nhân tình ấm lạnh, tin tưởng chư vị có thể lý giải.

Lời này nói hợp tình hợp lý, Bắc Minh tông trưởng lão khẽ gật đầu:

- Việc này là chúng ta sai trước, không thể trách ngươi.

Người mấy tông khác nghe vậy, trong nội tâm cũng thầm hối hận. Tại sao phải nghe lời gièm pha của Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão, thời điểm chia cắt Địa cấp linh dược, cố ý nhằm vào Đan Can Cung?

Hiện giờ hối hận, lại không kịp rồi.

Trần trưởng lão nhìn khắp nơi, tựa hồ rất là bất thiện, trong lòng cũng âm thầm tức giận. Trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông của những người này mấy lần:

- Những lão khốn kiếp này, thời điểm ta đưa ra đề nghị, bọn họ vì lấy nhiều một phần Địa cấp linh dược, không ai đi ra phản đối. Lúc này, lại trách ta lắm mồm?

Bất quá loại sự tình này, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Hiện tại, nội tâm những người này đều đè ép một tảng đá lớn. Lúc trước Giang Trần nói cần phân phối lại Thiên cấp linh dược cùng Địa cấp linh dược.

Tất cả mọi người cảm thấy hắn điên rồi.

Nhưng mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều biết. Giang Trần không điên, điên chính là bọn họ.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Bắc Minh tông cùng Đan Can Cung ta quan hệ hảo hữu, vừa rồi không có bỏ đá xuống giếng, cũng không có xuất khẩu vô lễ muốn giáo huấn ta. Rất đơn giản, Bắc Minh Tông các ngươi thu được Địa cấp linh dược đều phân ra một nửa.

Bên Bắc Minh tông, tổng cộng có năm người tham dự chia cắt, tổng cộng lấy được năm mươi bốn gốc Địa cấp linh dược.

Giang Trần mở miệng, toàn trường xôn xao.

Giải dược này quá quý đi? Đây còn là giá bằng hữu?

Bắc Minh tông trưởng lão suy nghĩ một lát, lại sảng khoái gật đầu:

- 27 gốc Địa cấp linh dược, mua sáu tánh mạng, cái giá này rất công đạo.

Nói xong, hắn cũng sảng khoái, nói với đồng môn đạt được Địa cấp linh dược:

- Địa cấp linh dược, mỗi người lấy ra một nửa.

Đây là mua mệnh, dù không bỏ được cũng phải bỏ, cả đám nhao nhao lấy ra một nửa Địa cấp linh dược.

Giao 27 gốc Địa cấp linh dược cho Giang Trần, sáu khỏa giải dược rất nhanh đã đến trong tay mỗi người Bắc Minh tông. Người đạt được giải dược, cũng không dám lãnh đạm, lập tức luyện hóa.

Thấy được loại giao dịch này, bốn Tông môn còn lại, đều tính có nên từ chỗ Giang Trần mua sắm giải dược hay không.

Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão là cái thứ nhất cười nói:

- Hảo hảo hảo, lão phu ngược lại là nhìn lầm. Giang hiền chất, lúc trước lão phu có mắt không tròng, có chỗ đắc tội. Lại không nghĩ rằng, ở trong nhóm người chúng ta, sẽ Ngọa Hổ Tàng Long, có một thiên tài như hiền chất. Lần này nếu như không có ngươi, e rằng chúng ta sẽ chết ở chỗ này.

Lời này nói cực kỳ phóng thoáng, hiển lộ hào khí vượt mây.

Bất quá Giang Trần lại thờ ơ. Tham Lang trưởng lão này là người nào, có lẽ Giang Trần không rõ lắm. Nhưng vừa rồi trong đám người tuyên bố muốn giáo huấn mình, cũng có một phần của hắn. Hơn nữa, người này còn là người thứ nhất công khai nói muốn dạy dỗ Giang Trần hắn.

Thấy Giang Trần thờ ơ, mặc dù trong nội tâm Tham Lang trưởng lão có chút xấu hổ, nhưng biểu hiện ra lại là vẻ mặt rộng lượng, cười nói:

- Lão phu cũng biết, chuyện vừa rồi, mọi người hơi quá phận một chút, lúc trước phân phối Địa cấp linh dược, đích xác cũng không đủ phúc hậu. Như vậy đi, Tam Tinh Tông ta cũng nguyện ý lấy ra một nửa Địa cấp linh dược tới mua giải dược.

Nghe được lời ấy, Mộc Cao Kỳ thật sự là mở cờ trong bụng, âm thầm bàn tính, nội tâm lại càng vui cười nở hoa, Trần ca muốn phát tài a.

Tổng cộng có 400 gốc Địa cấp linh dược, ngoại trừ số Đan Can Cung lấy được, tông môn khác đạt được 367 gốc.

Nếu đều lấy ra một nửa, vậy Trần ca thoáng cái liền có thể có được gần hai trăm gốc Địa cấp linh dược. Tài phú khoa trương bực này, quả thật có thể lập tức biến hóa nhanh chóng, trở thành trẻ tuổi giàu nhất Vạn Tượng Cương Vực!

Giang Trần mặt không biểu tình, bỗng nhiên đạm mạc cười nói:

- Lúc nào ta nói qua sẽ bán giải dược cho các ngươi?

Lời vừa nói ra, những người khác đều biến sắc.

Cái gì? Không bán? Chẳng lẽ Giang Trần muốn ngồi xem mọi người độc phát bỏ mình?

Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão lập tức châm ngòi thổi gió:

- Mọi người có nghe hay không, tiểu tử này vô cùng ác độc, là muốn ngồi xem chúng ta độc phát bỏ mình, để Đan Can Cung hắn một nhà độc đại.

Lời này, lập tức đưa tới mọi người cùng chung mối thù.

Uông Hàn hô:

- Tiểu tử này quá ác độc. Ta thấy mọi người nên cùng tiến lên, cưỡng đoạt giải dược! Vạn Tượng Cương Vực có thể không có Đan Can Cung, nhưng tuyệt đối không thể để cho Đan Can Cung một nhà độc đại!

Lời này của Uông Hàn, lại động đến tâm tư của tất cả mọi người.

Từng cái mục quang ngưng trọng, nhìn chằm chằm Giang Trần, trong mắt toát ra, đều là mục quang bất thiện.

Giang Trần đạm mạc cười cười, lòng bàn tay bỗng nhiên quán một cái, một bình thuốc nằm trong tay hắn, thoáng nghiêng đi. Nắp bình thuốc cũng bị mở ra, treo trên không hồ nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK