- Trần trưởng lão, đừng trách lão phu không có nhắc nhở ngươi. Giang Trần kia được rất nhiều đồ vật, khẳng định sớm đi ra ngoài.
Tham Lang trưởng lão cười hắc hắc.
Nói xong, cũng mang theo người của Tam Tinh Tông đi.
Trần trưởng lão nghiêm mặt, nhìn mọi người rời đi, bên cạnh hắn Tịch Trưởng Lão đi tới:
- Trần huynh...
- Đừng vội, chúng ta rời đi nơi này trước.
Trần trưởng lão khoát tay, mang theo đội ngũ của Thánh Kiếm Cung hóa thành độn quang, tiêu thất ở chỗ cũ.
Thánh Kiếm Cung tiêu thất không lâu, người của Đại Thánh Đường lại xuất hiện lần nữa.
- Hạng Can trưởng lão, tại sao chúng ta lại tới nơi này?
Một trưởng lão của Đại Thánh Đường hỏi.
Hạng Can trưởng lão nhàn nhạt cười nói:
- Chúng ta có thiên địa thệ ước hạn chế, người của Thánh Kiếm Cung không có hạn chế. Nếu như Thánh Kiếm Cung đắc thủ, chúng ta lại ra tay với Thánh Kiếm Cung, cũng không vi phạm thiên địa thệ ước a?
Những người khác nghe vậy, đều khẽ giật mình, không thể không bội phục Hạng Can trưởng lão đa mưu túc trí, gừng càng già càng cay.
Đội ngũ của Tiêu Dao Tông rời đi không bao lâu, Vô Khí trưởng lão đi lên phía trước nói:
- Vô Ngân đạo huynh, ta xem Đại Thánh Đường cùng Tam Tinh Tông kia, e rằng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tuy bọn họ chịu ước thúc, thế nhưng chỉ cần nhìn chằm chằm Thánh Kiếm Cung. Chỉ cần Thánh Kiếm Cung đắc thủ, bọn họ liền có cơ hội hạ thủ.
- Tiêu Dao Tông chúng ta...
Nếu như đổi lại vài ngày trước, Vô Ngân trưởng lão căn bản không cần nhắc nhở, những cái này đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Bất quá lúc này, hắn lại hứng thú hết thời, cười nhạt một tiếng:
- Vô Khí, ngươi có phát hiện, những ngày này, tâm tư của chúng ta gần như toàn bộ phí ở trên người người này, lại thủy chung không làm gì được hắn hay không. Mà lần này, hắn lại giả heo ăn thịt hổ, tính kế tất cả mọi người vào.
- Vậy thì như thế nào? Chẳng qua là hắn may mắn mà thôi.
- May mắn?
Vô Ngân trưởng lão đạm mạc cười cười.
- Trong thế giới cường giả, một lần có thể là may mắn, hai lần ba lần, liền tuyệt đối không phải may mắn. Ta có thể cam đoan, Thánh Kiếm Cung tuyệt đối không làm gì được Giang Trần. Nếu như bọn họ không cảm thấy đủ, thậm chí còn khả năng thiệt thòi!
- Đi thôi, vũng nước đục này, Tiêu Dao Tông chúng ta không nhúng vào.
Tuy lòng dạ của Vô Ngân trưởng lão rất sâu, là một lão hồ ly triệt để, nhưng không có mất đi lý trí, ngược lại có thể xem xét thời thế.
Hắn ở trên người Giang Trần, thấy được một loại tiềm lực đáng sợ, một loại tiềm lực nhìn không thấu. Lấy ánh mắt lão hồ ly của hắn, Giang Trần tuyệt đối không phải những người của Vạn Tượng Cương Vực có thể chèn ép, đợi một thời gian, kẻ này nhất định đại phóng dị sắc. Cùng người như vậy kết thù kết oán, trừ khi ngươi có thể đương trường giết chết hắn, bằng không hậu họa khôn lường.
Vô Ngân trưởng lão xem xét thời thế, cảm thấy nếu như Tiêu Dao Tông mượn cơ hội lúc trước cùng Giang Trần xóa bỏ ân oán, vậy không cần phải tiếp tục kết thù. Bằng không, đợi kẻ này lớn lên, Tiêu Dao Tông sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh. Thực tế đã chứng minh, trẻ tuổi của Tiêu Dao Tông, bất kể là Vệ Khánh, hay Vệ Hạnh Nhi, dù cho hiện tại thực lực võ đạo vượt xa Giang Trần, cũng không làm gì được kẻ này.
Tuy Tiêu Dao Tông còn có mấy tuổi trẻ hậu bối thiên tài, nhưng so với Giang Trần, luôn khuyết thiếu một loại khí chất, một loại khí chất thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa.
Không thể không nói, lúc trước Giang Trần thông qua sự tình giải dược tính kế, làm cho người mang thù như Vô Ngân trưởng lão, cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, dừng cương trước bờ vực, buông tha cho tiếp tục kết thù với Giang Trần.
Không phải Vô Ngân trưởng lão rộng lượng, mà là hắn từ những chi tiết này, thấy được tiềm chất cùng lực lượng trên người Giang Trần, cơ hồ là cùng thế hệ ai cũng không thể sánh vai.
Cho nên, cho dù Vô Ngân trưởng lão đoán được Vệ Khánh có khả năng chết ở trong tay Giang Trần, hắn cũng không muốn nói.
Thứ nhất Vệ Khánh không phải dòng chính của Vô Ngân trưởng lão hắn, thứ hai Vệ Khánh này tuy phú xuất chúng, nhưng trời sinh tính ngả ngớn, khó thành đại khí. Vì chuyện của hắn gây lên phong ba, hiển nhiên không cần.
Sau khi người của Tiêu Dao Tông rời đi, tâm tư người của Tam Tinh Tông lại như Đại Thánh Đường, bọn họ cũng định làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Trong một rừng rậm, Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão ngắt vài đạo thủ quyết, trong miệng thổi ra vài tiếng huyết sáo. Không bao lâu, bốn phía liền bay tới mấy con hồ điệp lục sắc, mỗi hồ điệp vũ dực hơi mỏng, giống như hai thanh kiếm, tạo hình có chút cổ quái.
- Kiếm Điệp?
Uông Hàn nhìn thấy hồ điệp này, trong mắt toát ra hào quang. Hắn nghe nói Thánh Kiếm Cung có một loại hồ điệp thần kỳ, có thể dùng như tai mắt sai sử, cực kỳ trân quý khó nuôi dưỡng. Hắn từ trước đến nay chỉ nghe qua, lại không thấy tận mắt.
Mấy hồ điệp kia ngừng lại ở trên cánh tay của Trần trưởng lão, cũng không biết Trần trưởng lão thông qua biện pháp gì câu thông, chỉ một lúc sau, trên mặt Trần trưởng lão liền lộ ra vẻ vui thích:
- Người của Đan Can Cung rời đi, thế nhưng có một người lưu lại. Thông qua Kiếm Điệp miêu tả, hẳn là Giang Trần! Tiểu tử này, vậy mà một mình hành động!
Tịch Trưởng Lão kia nghe vậy cũng đại hỉ:
- Nói vậy, tiểu tử này không có rời đi?
Trong mắt Uông Hàn đột nhiên bùng lên sát ý, tràn ngập sát cơ lạnh thấu xương:
- Chưa có chạy? Thật tốt quá. Này thật sự là không muốn chết, sẽ không chết.
- Nếu như tiểu tử này không đi, lần này bất kể như thế nào, cũng phải chém giết hắn!
Trần trưởng lão gật gật đầu:
- Tịch Trưởng Lão, ngươi dẫn theo đội ngũ rời đi. Ta lưu lại.
Tịch Trưởng Lão khẽ giật mình:
- Vì cái gì?
Uông Hàn lại càng nóng nảy:
- Trần trưởng lão, Giang Trần kia nhục ta quá đáng, ta không giết hắn, xấu hổ và giận dữ trong nội tâm khó bình! Bọn họ trở về, ta tuyệt không trở về!
Sắc mặt của Trần trưởng lão phát lạnh:
- Như thế nào? Ngươi muốn cãi lời của bổn tọa?
Trần trưởng lão dù gì cũng là cường giả Địa Thánh, uy thế kinh người, uy áp vừa ra, những người khác đều biến sắc.
Tịch Trưởng Lão vội nói:
- Trần huynh bớt giận, bớt giận.
- Hừ! Ngươi cho rằng ta không muốn mang các ngươi đi? Chỉ bất quá nếu như tiểu tử này hành động một mình, nhiều người ngược lại dễ dàng bị hắn phát giác. Hơn nữa, các ngươi cho rằng Hạng Can, Vô Ngân cùng Tham Lang sẽ đơn giản rời đi?
Tịch Trưởng Lão ngạc nhiên biến sắc:
- Có ý tứ gì?
Trong mắt Trần trưởng lão lấp lánh hàn quang, giọng căm hận nói:
- Nếu như bổn tọa đoán không sai, bọn họ nhất định đang nghĩ biện pháp truy tung chúng ta. Bởi vì cái gọi là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Tịch Trưởng Lão nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, lập tức minh bạch ý tứ của Trần trưởng lão.
- Bọn họ có thiên địa thệ ước ước thúc, không thể ra tay với người của Đan Can Cung. Thế nhưng mà chúng ta không có ước thúc. Cho nên, dưới cái nhìn của bọn họ, chúng ta là mục tiêu cuối cùng. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt Giang Trần, đoạt lại những linh dược đỉnh cấp kia, bọn họ nhất định sẽ nhảy ra!
Chương 982 Tất cả có tính kế 2
Trần trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, tuy hắn có thể đoán được, nhưng vô pháp cải biến. Cùng ba tông môn kia cứng đối cứng, chỉ có thể lưỡng bại câu thương.
Biện pháp tốt nhất là giả bộ như không biết, âm thầm thoát khỏi, đắc thủ, lập tức bỏ chạy. Chỉ cần rời Huyễn Ba Sơn, bọn họ sẽ không có biện pháp công khai hạ thủ.
Chỉ bất quá, thời gian chỉ còn lại hai ngày, mặc kệ có mưu đồ gì, đều phải nắm chặt thời gian.
Tịch Trưởng Lão hiểu ra, gật gật đầu, nói với những người khác:
- Việc này đích xác không nên nhiều người, chúng ta phụ trách dẫn người tam tông khác đi, để cho Trần trưởng lão một mình truy sát Giang Trần là được.
Nếu như Tịch Trưởng Lão cũng mở miệng, dù Uông Hàn không tình nguyện, cũng không có biện pháp chống đối hai trưởng lão.
- Trần trưởng lão, bắt được Giang Trần này, thay ta róc hắn vài miếng thịt!
Ngữ khí của Uông Hàn tràn ngập oán độc.
Trần trưởng lão đạm mạc cười cười:
- Đi thôi, Giang Trần này nhục Thánh Kiếm Cung ta quá đáng, rơi vào trong tay lão phu, hắn muốn thống thống khoái khoái chết, đó là nằm mơ!
Thấy Tịch Trưởng Lão nhìn mình, Trần trưởng lão biết tâm tư của hắn, truyền âm an ủi:
- Yên tâm, Giang Trần đạt được nhiều Thiên cấp linh dược như vậy, nếu như cướp đoạt trở về, tự có ngươi một phần.
Tịch Trưởng Lão nghe hắn cam đoan như vậy, gật gật đầu:
- Hảo, ta mang người dẫn tông môn khác đi. Ngươi một đường cẩn thận, đề phòng tiểu súc sinh kia phản công.
Khóe miệng của Trần trưởng lão tràn ra một tia lành lạnh. Hắn đường đường là cường giả Địa Thánh, truy sát một Nguyên cảnh ngũ trọng, nếu để cho hắn phản công, vậy mình thật là không cần lăn lộn!
- Tách ra đi!
Trần trưởng lão nói xong, thấp giọng rít vài tiếng, mấy Kiếm Điệp như ẩn như hiện kia ở phía trước dẫn đường. Hiển nhiên, Kiếm Điệp vô cùng thông linh, sớm truy tung đến hướng đi của Giang Trần. Mà những người khác, thì dưới sự dẫn dắt của Trần trưởng lão, thay đổi vị trí đi ra phía ngoài.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, người của Đại Thánh Đường lại lần nữa xuất hiện ở nơi đây, Hạng Can trưởng lão dò xét một lát, một trưởng lão Thánh Lang nhất tộc ngửi một hồi, sắc mặt mười phần ngưng trọng.
- Hạng Can đạo huynh, Thánh Kiếm Cung này hẳn là đoán được chúng ta sẽ truy tung bọn họ, nên làm mười phần bí mật. Bọn họ hẳn là dừng lại ở chỗ này, ẩn nấp khí tức, hiển nhiên là tránh né chúng ta.
Người trưởng lão này, là Thánh Lang nhất tộc Trí trưởng lão. Thánh Lang nhất tộc, năng lực truy tung rất mạnh.
- Còn có manh mối không?
- Ừ, có một chút manh mối, bọn họ chơi không ít Chướng Nhãn pháp, bất quá hẳn là đi ra phía ngoài.
Trí trưởng lão lão nói.
- Đi, đi theo bọn họ!
Hạng Can trưởng lão vung tay lên, hạ lệnh. Vừa dứt lời, Hạng Can trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, lại nói:
- Các ngươi đi trước, lão phu đi làm chút chuyện.
Nói xong, thân ảnh của Hạng Can trưởng lão nhoáng một cái, bay thẳng đến phía tây. Không bao lâu, thân hình của hắn xuất hiện. Chỗ kia, đội ngũ của Tam Tinh Tông vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn Hạng Can trưởng lão bỗng nhiên xuất hiện.
Mục quang của Hạng Can trưởng lão lạnh lùng, nhìn chằm chằm người của Tam Tinh Tông:
- Lão phu cảnh cáo một lần, không nên đi theo. Như nếu có lần sau, đừng trách lão phu không khách khí!
Thực lực của Hạng Can trưởng lão siêu cường, so với Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão còn mạnh hơn rất nhiều.
Còn có Đại Thánh Đường xưa nay uy thế dọa người, cho nên hắn uy hiếp, tuy trên dưới Tam Tinh Tông xấu hổ, lại không phản bác được. Thật sự là bọn hắn muốn truy tung Thánh Kiếm Cung, cho nên chỉ có thể đi theo Đại Thánh Đường, chờ mong kiếm một chén canh.
- Ha ha, Hạng Can lão ca, có phải hiểu lầm hay không?
Tham Lang trưởng lão cười cười.
- Chúng ta chỉ là chạy đi mà thôi.
Hạng Can trưởng lão cười lạnh nói:
- Ngươi không cần giảo biện, lão phu cũng không có hứng thú khua môi múa mép với ngươi. Nhớ kỹ, chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Bằng không, các ngươi cũng không cần đi ra.
Uy hiếp, bá đạo, trực tiếp. Nói xong, mục quang của Hạng Can trưởng lão lạnh lùng quét một vòng, nghênh ngang rời đi, lưu lại người của Tam Tinh Tông hai mặt nhìn nhau.
Sắc mặt của Tham Lang trưởng lão xanh mét, nhìn nhìn thân ảnh Hạng Can trưởng lão rời đi, tuy hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì. Tài nghệ không bằng người, chỉ có thể nhịn.
- Lão thất phu này, thực cuồng!
Chúc Phi Dương oán hận nói.
- Cuối cùng có một ngày, hắn sẽ cuồng không nổi.
Tham Lang trưởng lão hít một hơi thật sâu:
- Mà thôi, lão gia hỏa này vô cùng bá đạo, so với Thánh Tượng nhất tộc tộc trưởng còn bá đạo hơn. Nếu quả thật theo sau, phiền toái còn nhiều, đi thôi! Đấu không lại Đại Thánh Đường, việc này cũng chỉ có thể buông tha.
Dù sao thời gian chỉ còn lại hai ngày, không nói trước có thể tìm được người của Đan Can Cung hay không, cho dù tìm được, lấy thực lực của Thánh Kiếm Cung, có thể nuốt trôi Đan Can Cung hay không cũng là vấn đề. Hơn nữa, người của Đan Can Cung được nhiều chỗ tốt như vậy, khẳng định đã sớm rời đi.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, Tham Lang trưởng lão vẫn quyết định buông tha. Giang Trần một đường lượn quanh, lại bố trí Phệ Kim Thử làm cơ sở ngầm, bỗng nhiên bước chân dừng lại, nhận được mấy tin tức giám thị đến từ Phệ Kim Thử.
- Lục Đại tông môn, quả nhiên đều có thần thông a. Nếu không phải ta cẩn thận, lưu lại Phệ Kim Thử giám sát ven đường, ngược lại có khả năng bị bọn họ tính kế.
Giang Trần âm thầm buồn cười, đối với Lục Đại tông môn của Vạn Tượng Cương Vực lục đục, lại nhận thức càng thêm sâu sắc. Bất quá, hắn chẳng những không có mất hứng, ngược lại âm thầm mừng rỡ, từ những tin tức mà Phệ Kim Thử truyền đến, ít nhất tông môn khác không có khả năng đoàn kết một chỗ, đối phó Đan Can Cung. Chỉ cần không dẫn Đan Can Cung vào trong lốc xoáy, Giang Trần liền không có nỗi lo về sau.
Bất quá rất nhanh, Phệ Kim Thử ở ven đường liền không ngừng phản hồi tin tức qua.
Giang Trần hơi có chút giật mình:
- Bình thường ngược lại là đánh giá thấp Thánh Kiếm Cung này, không nghĩ tới Trần trưởng lão tinh thông tính kế như thế. Vậy mà dụng kế dẫn người của Đại Thánh Đường đi, hắn một thân một mình tới truy sát ta?
Không thể không thừa nhận, lúc trước mình là đánh giá thấp Thánh Kiếm Cung. Hắn cảm thấy Thánh Kiếm Cung đều là một đám gia hỏa mắt cao hơn đầu, đầu óc lại tương đối đơn giản.
Hiện giờ nhìn xem Trần trưởng lão này, Giang Trần phát hiện, ý nghĩ của mình quá ngây thơ rồi.
Những lão gia hỏa của Lục Đại tông môn kia, không có một cái nào là Thiện Nam Tín Nữ.
Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão cùng Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão, đánh đều là chủ ý trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nghĩ đến bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Ngược lại là Tiêu Dao Tông, lần này đã có kinh nghiệm, Vô Ngân trưởng lão dứt khoát rời đi.
Như thế để cho Giang Trần cảm thấy hơi có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng rằng, Thánh Kiếm Cung cùng Tiêu Dao Tông hẳn là người tích cực đối phó hắn nhất.
Nhìn điệu bộ này, chẳng lẽ Tiêu Dao Tông thật muốn giảng hòa?
Chương 983 Trần trưởng lão tận thế
Giang Trần ngược lại là không sao cả, dù sao bên Tiêu Dao Tông kia, mình cũng không ăn thiệt thòi gì. Vệ Khánh đã bị mình tiêu diệt. Vô Ngân trưởng lão mưu đồ Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, đã lấy lại một cây Thiên cấp linh dược khác.
Tính đi tính lại đều là mình lời.
Nếu như Tiêu Dao Tông thật sự lạc đường biết quay lại, Giang Trần cũng không sao cả.
Vì thiếu một ít địch nhân, đối với Đan Can Cung mà nói không phải chuyện gì xấu. Nhất là lần này Đan Can Cung là người được lợi lớn nhất, càng phải như vậy.
Được chỗ tốt, dù sao cũng phải điệu thấp một chút, khiêm tốn một chút.
Bất quá, nếu như Trần trưởng lão kia quyết tâm muốn tới bới móc, Giang Trần không những không ngại, ngược lại mơ hồ có chút chờ mong.
Không nói trước Đan Can Cung cùng Thánh Kiếm Cung có ân oán trước.
Chỉ là Huyễn Ba Sơn Đan Đấu, cùng với hành trình hái thuốc lần này.
Thánh Kiếm Cung chèn ép Giang Trần hắn bao nhiêu lần, bao nhiêu lần tìm Giang Trần hắn phiền toái? Mà Uông Hàn kia, vừa thấy mặt đã động thủ tập sát mình.
Hiện giờ, Trần trưởng lão này lai giả bất thiện, hiển nhiên cũng là tới truy sát mình.
Lúc trước Giang Trần cho Thánh Kiếm Cung giải dược, không phải là hắn rộng lượng, mà vì tình thế bắt buộc. Nếu như không cho bọn họ giải dược, mấy tông khác tất sẽ sản sinh địch ý với Đan Can Cung.
Nếu như không có mấy tông môn khác, chỉ có Đan Can Cung với Thánh Kiếm Cung, Giang Trần ngay cả bí mật Mê Thần chướng cũng sẽ không nói, tuyệt đối là sau lưng vụng trộm thưởng thức bọn họ độc phát chết bất đắc kỳ tử, sau đó cuốn đi tài vật, nhặt tiện nghi có sẵn.
Cho bọn họ giải dược, là vì cân nhắc đại cục.
Mà giờ khắc này, Trần trưởng lão một mình tới truy sát mình, không có những người khác, liền không tồn tại đại cục.
Sát ý bị đè nén hồi lâu của Giang Trần, cũng bạo rạp lên.
Tin tức từ Phệ Kim Thử không ngừng phản hồi đến, Giang Trần biết, những người khác của Thánh Kiếm Cung, đã dẫn người của Đại Thánh Đường cùng Tam Tinh Tông đi xa.
Cũng chính là nói, trong này, chỉ còn lại Giang Trần hắn cùng Trần trưởng lão.
- Hả?
Bỗng nhiên bên tai Giang Trần khẽ động, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên.
- Đã đến rồi sao?
Hắn cũng không né tránh, đứng ở bên bờ hồ, khoan thai nhìn đảo giữa hồ. Vốn lúc này hắn đã muốn đi vào hòn đảo kia.
Bất quá nếu như mặc kệ Trần trưởng lão này, cuối cùng là mối họa.
...
Trần trưởng lão một đường dựa vào Kiếm điệp dẫn đường, phát hiện con đường này của Giang Trần, dĩ nhiên là hướng về phía hồ nước.
Trần trưởng lão giật mình, tốc độ không khỏi tăng nhanh một ít. Hắn sợ nếu như Giang Trần lại đi đảo giữa hồ kia, vậy sẽ không dễ truy sát.
Vì trong hòn đảo kia đều là Mê thần chướng, hiện giờ tuy phục dụng giải dược, nhưng dược hiệu của giải dược đã qua, ai biết có còn tác dụng hay không?
Cho nên, Trần trưởng lão ra roi thúc ngựa, gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khu vực hồ nước.
Bỗng nhiên, bước chân của Trần trưởng lão dừng lại, thấy được bên cạnh hồ nước, một đạo thân ảnh khoan thai sừng sững, ôm ngực mà đứng, đứng trên một tảng đá lớn bên bờ hồ, như ngọc thụ lâm phong, cho người một loại cảm giác di thế độc lập, siêu tuyệt cao ngạo.
Là Giang Trần!
Trong nội tâm Trần trưởng lão vừa mừng vừa sợ.
Kinh hãi là, Giang Trần này vậy mà đứng ở nơi đó, dáng điệu từ tốn kia để cho hắn hơi có chút giật mình.
Vui mừng là, Giang Trần còn không có đi lên đảo, mình còn có cơ hội liệp sát hắn.
- Họ Trần, ngươi đã đến rồi?
Giang Trần chậm rãi xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nội tâm Trần trưởng lão trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Như thế nào? Ngươi biết ta sẽ tới?
Giang Trần nhàn nhạt cười nói:
- Ta có biết hay không, ngươi không phải đã đến rồi sao? Nói đi, lần này muốn làm gì?
- Làm gì?
Trần trưởng lão cười dài.
- Ngươi nói xem ta muốn làm gì? Ngươi ba phen mấy bận nhục nhã Thánh Kiếm Cung ta, ngươi cảm thấy, lão phu sẽ tới cùng ngươi tâm sự?
- Nói như vậy, ngươi là tới giết ta, đúng không?
Giang Trần giống như cười mà không phải cười nói.
- Đừng giả bộ hồ đồ, đây là ngươi tự mình tự tìm chết! Nếu như ta là ngươi, ngoan ngoãn rời đi, ra đến bên ngoài, lão phu ngược lại không có cách nào truy sát ngươi. Ai biết ngươi bị ma quỷ ám ảnh, vậy mà không bỏ được rời đi. Xem ra, hòn đảo này, còn có địa phương gì ngươi không nỡ bỏ?
Giang Trần gật gật đầu:
- Họ Trần, ta ngược lại là đánh giá thấp ngươi. Ngươi có thể tìm tới nơi này, còn có thể thoát khỏi người của tông môn khác, cũng coi như đầu óc ngươi không ngu ngốc.
Không biết tại sao, Trần trưởng lão nghe vậy, nội tâm lại lộp bộp một chút.
Giang Trần này, tựa hồ liệu đến mình sẽ tới? Hơn nữa, còn biết người tông môn khác truy tung mình, và bị mình thoát khỏi?
Tiểu tử này rốt cuộc là suy đoán, hay có thủ đoạn biết trước?
Trong lúc nhất thời, Trần trưởng lão có chút giật mình, chỉ bất quá, loại kinh ngạc này chỉ nháy mắt liền trôi qua.
- Giang Trần, lão phu không rảnh khua môi múa mép với ngươi. Nhổ ra đồ vật có được, lão phu có thể lưu cho ngươi toàn thây. Nếu ngoan cố chống lại, lão phu không ngại đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Sau đó lại dùng Chân Hỏa bào chế nguyên thần của ngươi, để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Trần trưởng lão nhe răng cười một tiếng, hai tay vỗ, XIU....XIU... CHÍU...U...U!, hư không có bảy bóng kiếm lăng không mà lên, bao phủ quanh thân Giang Trần, phong tỏa tất cả lộ tuyến của Giang Trần lại.
Dù cho Giang Trần muốn nhảy vào hồ, lúc này chỉ sợ cũng khó có thể tự chủ.
Giang Trần mặt không đổi sắc, như cũ là tiếu ý không mặn không nhạt.
- Họ Trần, không biết tu vi của ngươi ở Thánh Kiếm Cung đứng thứ mấy?
- Tiểu tử, ngươi cho rằng nói sang chuyện khác, là có thể thoát chết được sao?
- Mặc kệ ngươi thứ mấy, ta chỉ muốn báo cho ngươi, sau này Thánh Kiếm Cung sẽ không còn có ngươi nữa. Đúng rồi, thuận tiện báo cho ngươi một câu, Đỗ Lập Hoàng...
Giang Trần còn chưa nói xong, sắc mặt của Trần trưởng lão kia trầm xuống:
- Đỗ Lập Hoàng bị ngươi giết?
- Tuy không phải ta giết, bất quá ta ngược lại tận mắt thấy hắn chết như thế nào. Ân, hắn có được đồ vật gì đó, đều ở chỗ này của ta. Ngươi muốn nhìn xem không?
Giang Trần cười đến cực kỳ mãn nguyện, bỗng nhiên lại vỗ đầu một cái, cố ý nói:
- Đúng rồi, Uông Hàn ngu ngốc kia chỉ điểm ta lấy được mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo, đó cũng là đúng.
Nói xong, Giang Trần tiện tay lấy ra vài gốc Thánh Anh thảo, tựa như thị uy tung tung lên hư không.
Sắc mặt của Trần trưởng lão càng rét lạnh, trầm giọng nói:
- Nói như thế, ngươi đã sớm giấu kỹ những vật này, lần này là phản hồi tới lấy tang vật? Hảo ngươi cái tiểu súc sinh, quả nhiên tâm tư kín đáo, lừa bịp được những lão hồ ly kia.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ngươi nghĩ nhiều, ta tới nơi này, đơn giản chỉ là muốn dẫn mấy tên ngu xuẩn của Thánh Kiếm Cung qua, để ta ra một hơi. Đoạn thời gian này, các ngươi khiêu khích ta cũng không ít a.
- Ha ha ha.
Trần trưởng lão cất tiếng cười to, chỉ là một Nguyên cảnh ngũ trọng, sắp chết đến nơi, lại vẫn nói khoác lác.
Chương 984 Tế đàn đột biến 1
- Tiểu tử, giữa ban ngày nói mớ. Ta không biết ngươi là sợ choáng váng, hay quá tự cho là đúng. Chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, lão phu trong vòng ba chiêu liền nghiền nát ngươi!
Nói xong, Trần trưởng lão dẫn kiếm quyết, bảy bóng kiếm kia nhất thời hóa thành vạn đạo hàn quang, hư không hạ xuống, hóa thành vô số ngọn gió, xoắn nát hư không.
Ngay lúc này, hư không quanh thân Giang Trần, bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng nhạt như giới tử, ánh sáng nhạt kia chỉ nhoáng một cái, lại hình thành một lốc xoáy kỳ diệu.
Lốc xoáy kia chỉ cuốn một cái, vài đạo kiếm khí trong hư không, vậy mà không hề có dấu hiệu, toàn bộ bị lốc xoáy cuốn vào.
- Cái gì?
Trần trưởng lão cả kinh, sự tình quỷ dị bực này, hắn thật sự là bình sinh không thấy.
Sau một khắc, sự tình càng thêm quỷ dị, càng để cho Trần trưởng lão kinh ngạc xuất hiện.
Hào quang kia đón gió mà lớn, vậy mà hóa thành một đoàn khí thế kinh người, phong vân khởi dũng.
Đáng sợ nhất là, xu thế phong vân này cuốn hư không, vậy mà phong tỏa mười dặm hư không, phảng phất phiến hư không này bị tách ra khỏi, hoàn toàn thoát ly liên hệ với ngoại giới.
- Tại sao có thể như vậy?
Trần trưởng lão hồn phi phách tán.
Trên đường đi hắn thôi diễn qua rất nhiều loại khả năng. Nói thí dụ như mình nhẹ nhõm nghiền ép Giang Trần, thí dụ như Giang Trần thề sống chết chống cự, dùng ra một chút át chủ bài, mình phí một phen trắc trở…
Nói ngắn lại, hắn tính các loại khả năng, đều là lấy hắn tiêu diệt Giang Trần làm điều kiện tiên quyết. Hắn căn bản không nghĩ qua, một Nguyên cảnh ngũ trọng, có thể ở vũ lực hình thành uy hiếp với mình.
Nhưng mà…
Giờ khắc này, Trần trưởng lão rốt cục hiểu.
Hắn rốt cục minh bạch vì cái gì Giang Trần vẫn bình tĩnh như thế, tại sao lại có tâm tư cùng mình bàn luận viển vông!
Giang Trần căn bản không phải kéo dài thời gian, mà là hắn thật sự có thực lực này.
Mình coi Giang Trần là vật trong bàn tay, đưa tay có thể lấy. Lại không nghĩ tới, Giang Trần cũng coi hắn thành con mồi, tùy thời có thể liệp sát!
Chỉ là, rốt cuộc Giang Trần bằng vào cái gì? Một Nguyên cảnh ngũ trọng, vì cái gì bỗng nhiên bộc phát ra không gian trói buộc đáng sợ như thế?
Này căn bản không thực tế, tuyệt đối là thoát ly thường thức a.
Bất quá, hắn lập tức liền có đáp án.
Trần trưởng lão gần như không thể tin được mắt của mình, dùng sức chớp hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phía trên thương khung, kia…
Dĩ nhiên là một con Chân Long!
Có sừng, có lân phiến, có ngũ trảo!
Đúng vậy, là Chân Long!
Giờ khắc này Trần trưởng lão triệt để choáng váng, hắn hoàn toàn không thể giải thích hết thảy, Giang Trần này làm sao có thể có được một con Chân Long!
Chân Long ý vị như thế nào? Cho dù Trần trưởng lão chưa thấy qua, cũng biết lực lượng của Chân Long.
Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng, tại Thần Uyên Đại Lục, tồn tại trong truyền kỳ… Chân Long, vậy mà xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn nghe lệnh của Giang Trần!
Tại thời khắc này, Trần trưởng lão tâm như tro tàn, hắn biết, mình xong đời!
Mặc dù Trần trưởng lão là cường giả Địa Thánh, thế nhưng dưới Long Uy của Long Tiểu Huyền, căn bản không có bất kỳ chống cự. Long Uy cường đại hóa thành nghiền ép phô thiên cái địa, ép tới Trần trưởng lão không thể động đậy.
Long Tiểu Huyền mở ra miệng rộng, thôn phệ Trần trưởng lão vào.
Ngay trong nháy mắt Trần trưởng lão bị thôn phệ, sáu con bươm bướm tạo hình yêu dị vội vàng hấp tấp phi động, thế nhưng Long Uy xoắn nát, bị nghiền ép thành hư vô.
Sau một lát, Long Tiểu Huyền hóa thành một đạo giới tử chi quang, trở lại bên người Giang Trần.
Long Tiểu Huyền giết người, trực tiếp vận dụng Chân Long chi vực phong tỏa, mở miệng thôn phệ, căn bản không có cái gì cần quét dọn.
Trữ vật giới chỉ của Trần trưởng lão, tự nhiên là rơi xuống trong tay Giang Trần.
Giang Trần chỉ tùy ý nhìn lướt qua, cũng không có thời gian nhìn kỹ.
- Long huynh, lần này còn phải nhờ vào một chút thần thông của ngươi, dẫn ta trực tiếp phi độ qua hồ.
Long Tiểu Huyền cũng không nói nhảm, hóa thành một đoàn phong vân, lôi cuốn Giang Trần, đằng vân giá vũ, trong nháy mắt liền đi tới trên hòn đảo.
Giang Trần trở lại chốn cũ, nhưng không có phớt lờ.
Bất quá lần này không có người khác, hắn ngược lại không cần cố kỵ nhiều như vậy, trên đường đi thấy cái gì khả nghi, liền dừng lại quan sát tỉ mỉ.
Bất quá ngoại vi đảo này hiển nhiên không có chỗ đặc thù gì, Giang Trần một đường tiến vào, rất nhanh liền đi tới dưới tế đàn mặt.
Ngẩng đầu nhìn tầng ba bình đài cao cao, tế đàn thần thánh kia đứng sừng sững ở đỉnh, cho người một loại cảm giác thâm bất khả trắc.
Giang Trần một đường leo lên, rất nhanh liền tới bình đài tầng thứ ba.
Giang Trần ở dưới tế đàn xem xét hồi lâu, trên mặt đất dưới tế đàn, khắc lấy các loại văn tự cùng đồ án kỳ dị.
Mà xung quanh tế đàn, cấm chế như có như không kia, làm cho Giang Trần không dám tự tiện tiếp cận.
Sở dĩ Giang Trần trở lại đảo này lần nữa, chỉ là muốn dò xét đến cùng. Hắn cảm thấy đảo này còn có gì đó không có bị khai thác ra.
Mà đồ vật không có bị khai thác này, so với những Thiên cấp linh dược kia còn trân quý hơn.
Hiện tại không có những trưởng lão kia kiềm chế, để cho Giang Trần có thể muốn làm gì thì làm xem xét, thế nhưng mà dù vậy, Giang Trần nhìn gần nửa canh giờ, vẫn tìm không được đầu mối gì.
Vô danh bảo đao đã bị Giang Trần nắm trong tay.
Chỉ là, tuy Giang Trần có thể cảm nhận được vô danh bảo đao này rung động, nhưng đến cùng nó và tế đàn này có liên quan gì, thẳng cho tới bây giờ, Giang Trần như cũ không tìm ra manh mối.
Kỳ thật Giang Trần cũng cảm thấy kỳ quái, tế đàn này hẳn là Thần Thánh Chi Địa, không để cho khinh nhờn.
Mà bảo đao mặc dù tốt, lại là sát phạt chi vật.
Hai loại đồ vật này, vốn không nên có cái gì liên quan.
Thế nhưng mà, Giang Trần lại hết lần này tới lần khác có thể cảm nhận được giữa hai người này, tựa hồ có một loại liên hệ cực kỳ thần bí, mà loại liên hệ này, tuy Giang Trần có thể cảm nhận được, lại vô pháp kết hợp cùng một chỗ.
Ngay thời điểm nội tâm Giang Trần hơi thất vọng...
Trong lúc đó, cảm giác run rẩy của vô danh bảo đao bỗng nhiên tăng lên, đón lấy, vô danh bảo đao liền hóa thành một đạo hắc mang, phá không bay đi.
Sau một khắc, vô danh bảo đao giống như một cái chìa khóa, trực tiếp cắm vào đỉnh tế đàn.
Oanh!
Vô danh bảo đao vậy mà hoàn toàn phù hợp, trong khoảng khắc, cây cột ở bốn phía tế đàn đồng thời run rẩy, phát ra từng trận thanh âm.
Toàn bộ bình đài lay động lên.
Sau một khắc, một đạo Không Gian Chi Môn kỳ kỳ quái quái bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt Giang Trần.
Không Gian Chi Môn này trực tiếp cuốn ra một đạo lực lượng kinh người, tựa hồ muốn hấp nạp thiên địa vạn vật, trực tiếp hút thân thể của Giang Trần vào.
Giang Trần chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền hoàn toàn chui vào hư không.
...
Ngoại vi Huyễn Ba Sơn.
Theo thời gian hái linh dược đến ngày cuối cùng, biểu hiện trên mặt tất cả Cự Đầu, cũng rõ ràng ngưng trọng hơn rất nhiều.
Đây đã là ngày hái linh dược cuối cùng. Thẳng cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào từ trong Huyễn Ba Sơn đi ra.
Chương 985 Tế đàn đột biến 2
Đến cùng bên trong xảy ra chuyện gì, ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vì trong ngoài Huyễn Ba Sơn là thế giới hoàn toàn ngăn cách, lẫn nhau căn bản không thể câu thông, chớ nói chi là vận dụng thần thức dò xét.
Mặc dù những người áp trận kia, mỗi một cái đều là Cự Đầu của Vạn Tượng Cương Vực, lòng dạ cực sâu. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút khẩn trương.
Vì lần hái linh dược này quá quỷ dị. Đến một ngày cuối cùng, vậy mà không có ai ra sớm, này cùng thường ngày là hoàn toàn bất đồng.
Trước kia hái linh dược, sớm ba bốn ngày cũng có người đi ra.
Mà lần này, vậy mà một người ra sớm cũng không có. Chẳng lẽ bên trong xảy ra điều gì ngoài ý muốn?
Mặc dù mọi người không muốn nghĩ như vậy, thế nhưng mà đối mặt cục diện khác thường như vậy, loại ý niệm không tốt này là bất kể như thế nào cũng xua không tan.
Lần này bất kể là đội ngũ tông muôn nào, phái ra đều là tinh anh. Trưởng lão đoàn, lại càng là trụ cột trong tông môn.
Tuổi trẻ thiên tài, tuy chưa hẳn tinh anh đều xuất, nhưng từng người đều là tồn tại xuất chúng.
- Ai, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì? Quá khác thường đi.
Bắc Minh tông Thiên Minh thượng nhân mở miệng thở dài.
Hắn thở dài một tiếng, dẫn tới mọi người càng áp lực.
Thời điểm mọi người ở đây ngưng trọng, Truyền Tống Trận ở ngoại vi Huyễn Ba Sơn bỗng nhiên xuất hiện một tia ba động.
- Có người ra!
Quả nhiên, theo trận pháp ba động rất nhỏ, từng đạo thân ảnh từ trong trận pháp xuyên qua.
- Ách, là người của Đan Can Cung.
Đan Trì cung chủ vội vàng nhìn lại, là Vân Niết trưởng lão mang theo đội ngũ của Đan Can Cung xuyên qua, chỉ là, ánh mắt của Đan Trì lập tức ngưng tụ.
Bởi vì, hắn nhìn thấy đội ngũ chỉ có bảy người.
Hơn nữa, người thiếu đi này, lại là Giang Trần!
Trong nội tâm Đan Trì cung chủ trầm xuống, địa vị của Giang Trần trong lòng hắn, tuyệt đối là vượt xa Thẩm Thanh Hồng. Đột nhiên nhìn thấy đội ngũ đi ra, duy chỉ có thiếu Giang Trần, hắn làm sao có thể không chấn kinh?
Muốn nói Đan Can Cung ai vẫn lạc, hắn cũng sẽ không quá mức giật mình. Vì trong Huyễn Ba Sơn, chuyện kỳ quái gì cũng có, nhân tố nguy hiểm rất nhiều.
Thế nhưng mà, Giang Trần... hắn căn bản không giống như là loại nhân vật phúc duyên nông cạn, đơn giản liền vẫn lạc a.
- Cung chủ, Vân Niết may mắn không làm nhục mệnh.
Vân Niết trưởng lão bỏ qua ánh mắt kỳ quái của các Tông chủ khác, trực tiếp đi đến trước mặt Đan Trì nói.
Tuy Đan Trì cung chủ quan tâm Giang Trần, lại không tiện mở miệng hỏi, chỉ gật gật đầu:
- Những người khác đâu?
Vân Niết trưởng lão thở dài:
- Một lời khó nói hết, sau đó lại nói tỉ mỉ. Bất quá hành trình Huyễn Ba Sơn lần này, thu hoạch không nhỏ.
Nhưng trong lòng Đan Trì cung chủ thì lo lắng, thu hoạch bao nhiêu, hiện tại hắn không quan tâm.
Nếu như Giang Trần vẫn lạc, thu hoạch cái gì cũng là thứ yếu.
Một thiên tài có thể ảnh hưởng khí vận ngàn năm của Đan Can Cung, nếu như vẫn lạc trong Huyễn Ba Sơn, đây tuyệt đối là tổn thất to lớn của Đan Can Cung.
Là bất kỳ thu hoạch nào cũng bù đắp không nổi.
- Vân Niết trưởng lão, sự tình thu hoạch, không cần vội nói. Sao các ngươi chỉ có bảy người?
Đan Trì cung chủ dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Vân Niết trưởng lão cười khổ nói:
- Giang Trần hắn không có việc gì, chỉ bất quá, hắn bảo chúng ta ra trước, tựa hồ hắn còn có chút sự tình phải xử lý. Kẻ này làm việc, cao thâm mạc trắc, quay đầu lại ta sẽ nói tỉ mỉ.
Đan Trì cung chủ nghe nói Giang Trần không có việc gì, tảng đá trong nội tâm cũng hạ xuống.
Thời điểm này, người của tông môn khác, cũng nhao nhao tiến lên hỏi:
- Vân Niết trưởng lão, không biết bên trong xảy ra chuyện gì? Sao người mấy tông chúng ta còn chưa đi ra?
Vân Niết trưởng lão cười nói:
- Hành trình Huyễn Ba Sơn lần này, người vẫn lạc không nhiều lắm. Yên tâm đi, bọn họ rất nhanh liền ra.
Đang nói chuyện, Truyền Tống Trận lại ba động, đội ngũ của Bắc Minh tông cũng đi theo ra.
Lại không lâu sau, người của Tiêu Dao Tông cũng đi theo ra.
Tiêu Dao Tông Tông chủ Vệ Vô Ảnh nhìn thấy trong đội ngũ Tiêu Dao Tông thiếu đi một người, rõ ràng là Vệ Khánh! Không khỏi hơi biến sắc:
- Vô Ngân trưởng lão, Vệ Khánh đâu?
Vô Ngân trưởng lão cười khổ thở dài:
- Vệ Khánh không có ra sao? Vậy chỉ sợ là đã vẫn lạc.
Sắc mặt Vệ Vô Ảnh âm tình bất định:
- Vẫn lạc? Như thế nào vẫn lạc?
Tuy Vô Ngân trưởng lão suy đoán đây hết thảy cùng Giang Trần có quan hệ, nhưng lúc này hắn chỉ muốn cùng Giang Trần phủi sạch quan hệ, đừng có để cho kẻ này trở thành ác mộng của Tiêu Dao Tông.
Cho nên, mặc dù hắn hoài nghi là Giang Trần diệt Vệ Khánh, nhưng như cũ cái gì cũng không nói.
- Tông chủ, Vệ Khánh đặc lập độc hành, chỉ sợ là gặp linh thú cường đại trong Huyễn Ba Sơn. Không chỉ là Vệ Khánh, Tam Tinh Tông Đinh Đồng, Thánh Kiếm Cung Đỗ Lập Hoàng...
Vô Ngân trưởng lão còn chưa nói hết, Tam Tinh Tông Chúc Tông Chủ thoáng cái liền nhảy dựng lên:
- Ngươi nói cái gì? Đinh Đồng? Đinh Đồng hắn làm sao?
Vô Ngân trưởng lão đạm mạc nói:
- Chúc Tông Chủ, ngươi là thẩm vấn phạm nhân sao?
Chúc Tông Chủ kia quan tâm tất loạn, trong lòng cực kỳ kinh hãi. Đinh Đồng không phải là đệ tử của Tam Tinh Tông hắn, nói trắng ra, là Cửu Dương Thiên Tông phái tới trợ giúp hắn bố cục.
Nếu như Đinh Đồng gặp chuyện không may, Tam Tinh Tông hắn nên báo cáo với Cửu Dương Thiên Tông như thế nào?
Trong lúc nhất thời, Chúc Tông Chủ ngây ra như phỗng, kinh ngạc không lời.
Tất cả mọi người cho là hắn quan tâm đệ tử thiên tài tông môn, lại nào biết được tâm tư của Chúc Tông Chủ?
Chúc Tông Chủ điều chỉnh tâm tình một lát, mới áy náy nói:
- Vô Ngân đạo hữu, lúc trước là ta đường đột. Xin hỏi một câu, Đinh Đồng tông ta làm sao rồi?
- Mất tích, sớm liền mất tích.
Vô Ngân trưởng lão gật gật đầu.
- Nếu như hắn không có ra sớm, vậy hẳn là đã vẫn lạc.
Chúc Tông Chủ như bị điện giựt, cả người triệt để mất trật tự.
Thực lực của Đinh Đồng, cho dù kém hắn, nhưng mà không kém bao nhiêu. Với tư cách cường giả Địa Thánh, trong đội ngũ tiến nhập Huyễn Ba Sơn, căn bản không khả năng có người uy hiếp được hắn!
Vì Đinh Đồng là thiên tài của Cửu Dương Thiên Tông a! Một thân tu vi, một thân thủ đoạn, đặt ở Vạn Tượng Cương Vực, cơ hồ là tồn tại có thể đi ngang!
Nhân vật như vậy, vậy mà sẽ vẫn lạc? Hơn nữa là sớm vẫn lạc?
- Vô Ngân đạo hữu, chẳng lẽ trong Huyễn Ba Sơn có linh thú cực kỳ cường đại?
Chúc Tông Chủ hiển nhiên là không tiếp thụ được tin tức Đinh Đồng vẫn lạc.
Vô Ngân trưởng lão lắc đầu:
- Chỉ thấy hai đầu Dực Long tương đương với Thánh đạo ba bốn trọng, sinh linh cường đại khác, ngược lại là không có gặp.
Chúc Tông Chủ nghe vậy, càng như lâm vào sương mù. Hai đầu Dực Long Thánh cảnh ba bốn trọng, hoàn toàn không uy hiếp được Đinh Đồng.
Loại cường giả như Đinh Đồng, trừ khi là cường giả Thiên Thánh, còn là người nổi bật trong Thiên Thánh, mới có thể ổn áp hắn một đầu.
Vậy làm sao Đinh Đồng có thể vẫn lạc?