Luật Vô Kỵ hiên ngang lẫm liệt, kỳ thật dụng ý lại rất rõ ràng, là khơi mào lửa giận của Hàn Tiên Khách, dẫn lửa giận của Hàn Tiên Khách đi đốt Giang Trần.
Quả nhiên, Hàn Tiên Khách một bụng tà khí không chỗ phát tác, ánh mắt âm tàn, bắn về phía Giang Trần.
Giang Trần đối với Hàn Tiên Khách này khó chịu đã lâu, bị ánh mắt của Hàn Tiên Khách trừng, càng khó chịu nói:
- Đừng hỉ mũi trừng mắt. Mắng người khác phế vật, cũng phải suy nghĩ thoáng một phát mình có thể cũng là phế vật hay không. Là phế vật, thì đừng có kiêu ngạo như vậy. Hiện tại xuống đài không được, lại biên chuyện ma quỷ vụng về sứt sẹo, ngươi không biết là rất buồn cười sao?
- Phế vật? Giang Trần, ngươi điên rồi, ngươi lại dám nhục mạ thiên tài tông môn là phế vật? Ta nhìn ngươi là không muốn sống a!
Luật Vô Kỵ lửa cháy đổ thêm dầu.
Diệp Đại cũng nhíu mày:
- Lão Tứ, tùy tùng của ngươi, thật không hiểu chuyện. Hắn tính toán cái gì, lại dám xem thường đệ tử tông môn? Hắn một tiểu tử từ nông thôn đến không hiểu chuyện, ngươi cũng đi theo không hiểu chuyện?
Diệp Dung bị Diệp Đại quát lớn, nhất thời im lặng.
Nhưng Giang Trần lại cười ha ha:
- Đại vương tử, ngươi mở miệng một tiếng tiểu tử ở nông thôn. Ta ngược lại muốn thỉnh giáo ngươi người ở đại địa phương, đến cùng Phượng Giao Ngũ Dực Thú này, là bị bệnh gì? Ngươi không phải tiểu tử ở nông thôn, ngược lại cho ta một cách nói? Ngươi nói ra, ta phục ngươi. Nói không ra, thì đừng có trang lão sói vẫy đuôi?
Lời vừa nói ra, toàn trường nghiêm nghị. Thằng này, cũng quá không biết sợ đi à nha? Ngay cả Đại vương tử cũng dám chống đối?
Cũng không phải Giang Trần cố ý cùng Diệp Đại này gây khó dễ, bất đắc dĩ Đại vương tử này một lần lại một lần khiêu khích, một lần một lần hùng hổ dọa người.
Giang Trần không muốn thêu dệt chuyện, nhưng mà không chịu nổi đám người kia lần lượt khiêu khích.
Nói Giang Trần hắn là tiểu tử ở nông thôn, loại lời này Giang Trần tự nhiên sẽ không chú ý. Chỉ là, Đại vương tử cao cao tại thượng, cảm giác về sự ưu việt, làm cho Giang Trần vô cùng chán ghét.
Loại cảm giác chán ghét này, ban đầu ở trên người Long Cư Tuyết từng có, trên người mấy đệ tử Tử Dương Tông từng có, giờ khắc này, ở trên người đám người Đại vương tử kia, lại một lần nữa xuất hiện.
Phảng phất, bọn hắn là Thiên chi kiêu tử, mà những người khác, đều nên bị bọn hắn quát lớn, bị bọn hắn nhục nhã, bị bọn hắn dẫm nát dưới chân!
Giang Trần chán ghét nhất, là loại ngu xuẩn rõ ràng cái gì cũng không phải, lại ưa thích giả bộ như thiên chi kiêu tử này.
Muốn nói thiên tài, muốn nói thiên chi kiêu tử, Giang Trần kiếp trước với tư cách Thiên Đế chi tử, ai có thể so với hắn càng có tư cách?
Thế nhưng mà Giang Trần, lại chưa từng tự xưng thiên tài, cũng chưa bao giờ dùng tư thái cao cao tại thượng đi áp bách người khác.
Thiên tài chính thức, sẽ cần quảng cáo rùm beng? Sẽ cần đi chèn ép người khác đạt được khoái cảm?
Đan Phi thấy Giang Trần vậy mà mở miệng chống đối Diệp Đại, hơi có chút ngoài ý muốn, vốn định hoà giải, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại muốn nhìn Giang Trần này, rốt cuộc là người như thế nào. Hoà giải đến bên miệng, lại bị nàng nuốt trở vào.
Lúc này Nhị vương tử Diệp Kiều cũng cười nói:
- Đúng vậy, Đại ca, ngươi hẳn là có cao kiến gì, nói ra để cho mọi người kiến thức a.
Diệp Dung cũng rất không thoải mái, Đại vương tử Diệp Đại này trên danh nghĩa là quát lớn Giang Trần, kỳ thật còn không phải nhằm vào Diệp Dung hắn.
- Đại ca, ngươi mắng ta không hiểu chuyện, vậy ngươi làm một sự tình hiểu chuyện cho chúng ta noi gương. Lão gia tử phiền não, nếu như ngươi giúp lão nhân gia ông ta giải quyết, mấy huynh đệ chúng ta, cũng phục ngươi. Bằng không thì, ngươi ở nơi này làm mưa làm gió, chỉ biết mắng chửi người, sao làm gương cho các huynh đệ?
Diệp Dung vương tử, cho tới bây giờ đều không có công khai chống đối qua Diệp Đại. Nhưng mà giờ khắc này, hắn rốt cục không muốn nhịn nữa.
Diệp Đại cười lạnh:
- Tùy tùng này của ngươi, ngay cả tông môn thiên tài cũng dám khinh thường, hắn còn có cái gì không dám làm? Còn cần chúng ta nói cái gì?
Luật Vô Kỵ vội vàng hát đệm:
- Đúng vậy a Giang Trần, ngươi ngưu bức thổi lớn như vậy, nói thiên tài tông môn không được, chẳng lẽ ngươi được?
Hàn Tiên Khách cũng lãnh đạm nói:
- Giang Trần, ngươi một con sâu cái kiến ở thế tục, lại dám nói ta kiếm chuyện ma quỷ, đây là vũ nhục đệ tử tông môn, cũng là vũ nhục Bảo Thụ Tông.
Nguyên một đám hùng hổ, nhao nhao dùng ngôn ngữ để áp bách Giang Trần.
Giang Trần mây trôi nước chảy, cười nhạt nói:
- Đừng cố làm ra vẻ, tông môn đệ tử muốn chứng minh mình, cần nhờ thực học, dựa vào chiêu bài tới dọa người khác, đây không phải thiên tài, mà là củi mục. Ngươi nói ta là con sâu cái kiến thế tục. Nếu như cuối cùng ngươi phát hiện, vấn đề mà “thiên tài” như ngươi không giải quyết được, lại bị một con sâu cái kiến giải quyết. Ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Mặt mũi hướng ở đâu đặt?
- Ngươi?
Hàn Tiên Khách nhịn không được cười ha hả.
- Ngươi một kẻ tài trí bình thường Tiên cảnh cũng không phải, ngay cả tư cách tới gần Phượng Giao cũng không có, ngươi giải quyết? Ngươi giải quyết được, Hàn Tiên Khách ta lập tức thừa nhận mình là củi mục, ngươi là thiên tài, từ nay về sau làm chó của ngươi!
- Làm chó của ta? Ha ha, chỉ sợ ngươi không đủ tư cách.
Giang Trần tùy ý cười cười.
Đan Phi mắt hạnh khẽ nhúc nhích, trong con ngươi hiện lên một tia hi vọng:
- Ngươi gọi Giang Trần? Ngươi mới vừa nói, con thú này gọi là Phượng Giao Ngũ Dực Thú?
Giang Trần gật gật đầu:
- Đúng vậy, danh tự chuẩn xác, là Phượng Giao Ngũ Dực Thú.
- Thế nhưng mà, chúng ta một mực gọi nó là Phượng Giao a.
- Phượng Giao là lai lịch của nó, Ngũ Dực thú là ngoại hình của nó. Phượng cùng Giao tạp giao, huyết mạch Thượng Cổ truyền thừa, một đời một đời huyết mạch pha loãng, Phượng Giao Ngũ Dực Thú này, xem như truyền thừa tương đối thấp. Phượng Giao có mười hai cánh, đó mới gọi lợi hại.
- Mười hai cánh?
Trong mắt Đan Phi bắn ra sắc thái khó có thể tin.
- Giang Trần, ngươi đừng khoác lác như vậy. Biên câu chuyện ai không biết! Ngươi ngược lại nói xem, Phượng Giao này đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Hàn Tiên Khách cả giận nói.
- Ngươi đừng kích ta, việc này, ta biết so với ngươi nhiều hơn một chút.
Con ngươi Đan Phi khẽ động:
- Giang Trần, chẳng lẽ ngươi thật sự biết rõ? Nói mau nói mau, đến cùng Phượng Giao này là chuyện gì xảy ra?
- Phượng Giao này, lão gia tử ở thời kì thú con liền thu nuôi sao? Như vậy tính toán ra, có lẽ trước sau có ba mươi năm a?
- Cái này... Làm sao ngươi biết?
Đan Phi sững sờ.
Mà lão gia tử một mực ngồi ở trên ghế, trong đôi mắt, đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, hướng bên Giang Trần quét qua.
- Đầu Phượng Giao này, từ các loại cảm xúc biểu hiện ra, hẳn là công. Nếu là mẫu thú, sẽ không xuất hiện những vấn đề này.
- Ngươi cũng biết chuyện này? Chẳng lẽ vừa rồi ngươi âm thầm quan sát?
Đan Phi càng khó hiểu.
- Cái gì không quen khí hậu, dã tính chưa hết, đều là vô nghĩa. Phượng Giao thú, ở trong Linh thú có Thượng Cổ huyết mạch, xem như dễ thuần dưỡng nhất. Nó như vậy, nguyên nhân chỉ có một.
Chương 297 Giang Trần ra tay 2
- Cái gì?
Đan Phi vô ý thức hỏi.
- Rất đơn giản, nó suy nghĩ về tình yêu rồi.
Giang Trần cười ha ha.
Đan Phi đỏ bừng cả mặt:
- Giang Trần, ngươi nói hưu nói vượn.
Giang Trần nghiêm mặt nói:
- Thế gian sinh linh, Âm Dương giao phối, chính là tự nhiên chi lý, như thế nào sẽ nói hưu nói vượn?
Thấy Giang Trần nói nghiêm trang, Đan Phi đỏ mặt, nhưng vẫn hỏi:
- Ngươi nói nó... nó cái cái gì kia.... Tạm thời coi như ngươi đúng, thế nhưng mà vì cái gì trước kia không có? Đột nhiên... nó cái kia…
- Đần a! Ta nói nó đại khái ba mươi năm, chẳng lẽ là nói vô ích sao? Nhân loại chúng ta mười ba mười bốn tuổi phát dục, bắt đầu hiểu được chuyện nam nữ. Phượng Giao thú này đần độn một chút, phát dục kỳ đều là chuyện sau 30 tuổi. Trước kia không có, đó là nó còn nhỏ, hôm nay phát dục rồi, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hiểu chưa?
Nữ tử hào phóng như Đan Phi, cũng bị Giang Trần nói mây đỏ đầy mặt. Không biết tại làm sao, nghe Giang Trần kết luận, có chút giống như nói bậy, thế nhưng mà nàng lại không khỏi tin bảy tám phần.
Không thể không nói, Giang Trần nói, quả thực là nghe rợn cả người.
Ở đây những con dòng cháu giống kia, tám chín phần mười đều không tin, cảm thấy Giang Trần nói bậy. Bất quá coi như là nói bậy, bọn hắn cũng rất bội phục dũng khí của Giang Trần.
Phải biết rằng, ở lúc này nói bậy, phong hiểm rất lớn a. Ngồi ở kia, là Vương Quốc Bất Hủ Phong Bi Diệp Trọng Lâu Diệp thái phó a.
Hơn nữa, Giang Trần này nói, nếu là nói bậy, không thể nghi ngờ là công khai trêu chọc Đan Phi tỷ, nếu cuối cùng nhất để cho Đan Phi biết rõ Giang Trần nói bậy, Giang Trần này tất nhiên sẽ chết rất khó coi.
Người nào không biết, coi như là những vương tử vương thất kia, ở trước mặt Đan Phi, cũng không dám mở miệng ngả ngớn, bằng không mà nói, Đan Phi sẽ mặt lạnh tương đối.
Diệp Dung thấy Giang Trần nói chậm rãi, trong lòng là nửa vui nửa buồn. Hắn cũng biết, Giang Trần này, nhiều lần có hành động kinh người. Nhưng mỗi một lần, đều tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.
Vui chính là Giang Trần xuất thủ, lo là nếu như lần này Giang Trần làm sai, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tuy Diệp thái phó sẽ không giận ra mặt, nhưng Đan Phi tỷ chỉ sợ sau này sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Diệp Dung chỉ có thể ở trong nội tâm cầu nguyện:
- Giang Trần a, ngươi ngàn vạn lần đừng đập phá. Mà thôi, Giang Trần là ta mời đến, nếu Diệp Dung ta không tin hắn, ai còn tín nhiệm hắn? Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Nếu như Diệp Dung ta lập chí cạnh tranh Thái tử vị, liền phải có độ lượng của một thái tử quốc gia. Ta ở phương diện nào, cất bước đều không bằng Diệp Đại, nếu như ngay cả đảm lượng mạo hiểm cũng không bằng Diệp Đại, còn lấy cái gì cùng hắn cạnh tranh?
Diệp Dung cũng là người quyết đoán, chính như thời điểm lần thứ nhất hắn mời chào Giang Trần nói, hắn và Giang Trần, đều là vàng giấu trong cát.
Hắn cảm thấy, mình cùng Giang Trần là người một đường, nhất định sẽ trổ hết tài năng, bao trùm trên tất cả.
Cho nên, hắn quyết định, đánh bạc, đem tiền đặt cược áp ở trên người Giang Trần.
Lúc trước Diệp Đại bị Giang Trần trách cứ, dùng Đại vương tử tôn sư như hắn, nội tâm tự nhiên cảm thấy phi thường sỉ nhục, giờ phút này thấy Giang Trần chậm rãi nói, nghe như thế nào cũng giống như biên chuyện.
Diệp Đại biết rõ, lúc này, đúng là cơ hội ra tay đả kích đối thủ.
Hắn tiến lên một bước, quát:
- Giang Trần, Đan Phi tỷ là tuyệt đại giai nhân, ngươi đừng vội ở trước mặt nàng nói bậy! Ngươi nơi nào là chẩn đoán bệnh, quả thực là đùa nghịch lưu manh! Thối không biết xấu hổ!
Diệp Đại như giữ gìn Đan Phi, bộ dáng quân tử nhẹ nhàng.
Lại chắp tay, đối với Đan Phi nói:
- Đan Phi tỷ, kẻ này là đệ tử một tiểu chư hầu của Đông Phương Vương Quốc, là hương dã thôn phu, hắn ở đâu hiểu được Linh thú chi đạo? Tiểu tử này nhanh mồm nhanh miệng, há miệng nói bậy, Đan Phi tỷ không nên mắc lừa.
Luật Vô Kỵ cũng hát đệm nói:
- Đúng, tiểu tử này ngoại trừ biết ăn nói ra, căn bản không có bổn sự chân thật gì.
Tam vương tử Diệp Tranh cũng thở dài:
- Không thể tưởng được đường đường Thiên Quế Vương Quốc chúng ta, con dòng cháu giống mọc lên san sát như rừng, cao nhân vô số, lại nghe một kẻ nhà quê nói hưu nói vượn.
Diệp Đại được nhiều người lên tiếng ủng hộ như vậy, càng là lực lượng mười phần, lời lẽ chính nghĩa quát:
- Lão Tứ, nếu như ngươi còn muốn thể diện vương thất, còn không bảo hương dã thôn phu kia im ngay. Nói bậy như thế, khinh nhờn Đan Phi tỷ, ngươi có rắp tâm gì?
Cái mũ thật lớn, trực tiếp khấu trừ qua.
Khinh nhờn Đan Phi tỷ, cái tội danh này, đủ để cho hiện trường, nguyên một đám đối với Giang Trần sinh ra tâm lý cùng chung mối thù.
Phải biết rằng, những người tuổi trẻ này, tám chín phần mười, hoặc nhiều hoặc ít đều đối với Đan Phi có một cách nghĩ vi diệu, Đan Phi cao nhã xinh đẹp, vui vẻ hào phóng, vẫn là Nữ Thần trong lòng bọn chúng.
Bên ngoài tuyệt mỹ, khí chất cao nhã, lại là đệ tử được Diệp thái phó sủng ái nhất, bất luận từ góc độ nào đến xem, Đan Phi đều là Nữ Thần hoàn mỹ.
Diệp Dung bị Diệp Đại chèn ép, cũng không vui nói:
- Đại vương tử, ta kính ngươi là huynh trưởng, vẫn đối với ngươi chèn ép bảo trì thái độ dễ dàng tha thứ. Ngươi nói Giang Trần nói bậy, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có chứng cớ gì bảo hắn nói bậy? Người ngươi mời đến không được, chẳng lẽ không cho phép người ta mời đến lên tiếng?
- Chứng cớ? Hắn nói những lời nói hoang đường kia, chẳng lẽ còn cần chứng cớ đến đả đảo?
Diệp Đại cười lạnh, cảm thấy Diệp Dung này đầu óc có phải bị cửa kẹp hay không?
- Không có chứng cớ, ngươi là ngậm máu phun người rồi?
Diệp Dung cũng không chút nào lui. Hắn biết, một khi mình lui, vậy đời này hắn chẳng khác nào bị Đại vương tử đánh ngã, không còn có bất luận khả năng xoay người.
Trái lại, nếu như lúc này chống đỡ, thậm chí lật bàn, tất sẽ để cho Diệp Dung hắn ở vương đô thanh danh phóng đại, từ đó có đủ tư cách cùng Diệp Đại công bình cạnh tranh!
Đan Phi thấy hai huynh đệ bọn họ bên nào cũng cho là mình phải, cũng rất khó xử. Lúc này, nếu như nàng thiên vị bất luận ai, đều sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết, để cho cục diện càng thêm hỗn loạn.
Lời nói trong nội tâm, nàng không nghĩ Giang Trần là loại dê xồm muốn chiếm nàng tiện nghi. Thiếu niên này, Đan Phi âm thầm quan sát qua, mặc dù lúc ấy hắn đưa Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu được tuyển làm áp trục chi bảo, biểu lộ cũng không có bất kỳ gợn sóng, loại biểu lộ không thèm để ý kia, tuyệt không phải giả vờ.
Mà chọn làm áp trục chi bảo, có thể hướng lão gia tử thỉnh giáo, vậy mà Giang Trần này trực tiếp buông tha, tặng cho hai đồng bạn.
Đan Phi cũng biết, có chút người trẻ tuổi thích cố ý trang thâm trầm, trang tùy ý, đến hấp dẫn Đan Phi nàng chú ý.
Mới đầu, Đan Phi cũng hoài nghi Giang Trần này là trang.
Nhưng trải qua mấy lần nàng hữu ý vô ý quan sát, nàng phát hiện mình nghĩ nhiều rồi. Người ta căn bản không phải trang, mà thật sự không thèm để ý.
Chương 298 Biện pháp giải quyết trực tiếp nhất 1
Thời điểm Lăng Thiên Lý cùng Điền Thiệu hỏi, Giang Trần ngay cả con mắt cũng nhắm, loại biểu lộ không thèm để ý kia, còn kém ở trên mặt khắc lên năm chữ… liên quan gì tới ta rồi.
Mà sau đó nàng dẫn Phượng Giao thú ra, toàn trường tất cả mọi người mật thiết chú ý, cả đám đều muốn lộ thân thủ, tuy Giang Trần kia cũng chú ý thoáng một phát, nhưng từ bộ dạng nhạt nhẽo kia, phảng phất sự tình Phượng Giao thú này, căn bản đề không nổi hứng thú của hắn.
Nếu như không phải Hàn Tiên Khách cuối cùng ra quan điểm quá mức hiếm thấy, dẫn tới Giang Trần nhịn không được cười ra tiếng, chỉ sợ Giang Trần này căn bản sẽ không mở miệng.
Trải qua Đan Phi phần tích như vậy, nếu như nói Giang Trần là trang, vậy thiếu niên này hành động, cũng không tránh khỏi quá tốt.
Dù sao Đan Phi cảm thấy, Giang Trần không phải trang, chỉ sợ thật sự đối với Phượng Giao thú có chút hiểu rõ.
Ít nhất, Giang Trần hắn không có tiến lên xem xét, liền biết rõ Phượng Giao này là công, lại đoán được thời gian khoảng ba mươi năm, tin tức này, ngoại giới là tuyệt đối không biết.
Đan Phi không tin, một thiếu niên, thuận miệng biên một câu, có thể đoán đúng.
Ngược lại là Giang Trần, thấy Diệp Dung cùng Diệp Đại ngươi tới ta đi đánh võ mồm, cũng mất đi hứng thú, duỗi lưng một cái, đối với Đan Phi nói:
- Mỹ nữ, ta chỉ là thuận miệng nói, các ngươi có thể nghe xong bỏ qua. Ai cảm thấy ta nói vớ vẩn, ta hoan nghênh các ngươi cầm chứng cứ chuẩn xác hơn đến đánh mặt ta. Nếu như không có chứng cớ, thì đừng lải nhải, nghe rất phiền.
Đan Phi đối với Diệp Đại biểu hiện, cũng cảm thấy thất vọng.
Nàng nhướng mày, thản nhiên nói:
- Hai người các ngươi, muốn cãi nhau, ra khỏi đây, đến đường lớn nhao nhao, để cho dân chúng vương đô nhìn xem, vương tử của bọn hắn còn thể thống gì nữa.
Diệp Dung cười khổ, khom người nói:
- Đan Phi tỷ, tiểu đệ gần đây chú ý khắc chế, bất đắc dĩ ta muốn khắc chế, bọn hắn lại hùng hổ dọa người.
Diệp Đại trách mắng:
- Diệp Dung, ngươi cũng đừng trang người vô tội.
Sắc mặt Đan Phi trầm xuống:
- Các ngươi có xong hay không?
Đừng nhìn bọn họ là vương tử, nhưng ở trước mặt Đan Phi, bọn hắn còn không có tiền vốn giương oai. Hai người đều ngoan ngoãn câm miệng, nhưng ánh mắt lẫn nhau, lại tràn đầy mùi thuốc súng.
Đan Phi ngọc diện sinh giận, không vui nhìn hai người, quay người đi đến bên người lão gia tử. Sự tình phát triển đến một bước này, nàng chỉ có thể xin chỉ thị của lão gia tử rồi.
Lão gia tử một mực ngồi đó nhắm mắt, trên thực tế vẫn dùng thần thức quan sát.
Đan Phi đi tới, lão gia tử đột nhiên đứng dậy, đối với Giang Trần nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói Phượng Giao thú này, là suy nghĩ về tình yêu? Như vậy, chuyện này có nghiêm trọng hay không?
Giang Trần không phải loại người ra vẻ ta đây, lão gia tử lên tiếng hỏi, hắn tự nhiên không thể bày tư thái gì, dù sao, luận thân phận ở kiếp này, hắn thật sự là vãn bối.
- Lão gia tử, ngươi nói không sai, thực sự rất nghiêm trọng. Phượng Giao thú không thể so với nhân loại. Dương khí trong cơ thể nó, càng ngày càng vượng, nguyên nhân là do dương khí không tiết, cứ thế mãi, sẽ làm cho Dương Hỏa phân thân, tổn thương linh mạch, nghiêm trọng hơn, còn có thể bạo thể bỏ mình. Hiện tại nó cơm nước không vào, bệnh trạng vẫn chỉ là sơ bộ, chờ thật sự nghiêm trọng, ngươi liền không có cách nào!
- Đây là bệnh trạng sơ bộ?
Lão gia tử cả đời gặp qua bao nhiêu chuyện lạ, giờ khắc này, Giang Trần thuyết pháp, lại mới lạ vô cùng.
Giang Trần gật gật đầu:
- Tiếp qua mấy tháng, ngài thấy nó thật sự phát tác, sẽ đáng sợ đến cỡ nào. Bất quá dùng thực lực của lão gia tử, có lẽ ép được nó.
Lão gia tử cười khổ, đây chính là tọa kỵ tâm phúc của mình, áp chế? Lão gia tử thật không muốn áp nó, thầm nghĩ chữa tốt nó, đừng có lại giằng co.
- Tiểu huynh đệ cao kiến, hoàn toàn chính xác để cho lão phu cảm giác mới mẻ. Nhưng không biết tiểu huynh đệ sư thừa phương nào? Lại làm sao biết Phượng Giao thú này?
Toàn trường, mỗi một cái đều hít một hơi lãnh khí.
Lão gia tử thân phận hạng gì? Vậy mà dùng khẩu khí chiêu hiền đãi sĩ, dùng thái độ ôn hòa như thế, hỏi thăm Giang Trần, lại cùng Giang Trần dùng huynh đệ tương xứng!
Cái này... Đây quả thực là phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người a!
Trong lúc nhất thời, ngay cả Đại vương tử Diệp Đại, cũng có chút như lọt vào sương mù. Đồng thời trong nội tâm ghen ghét nổi giận, một cảm giác biệt khuất xông lên, muốn lập tức phát tiết ra, rồi lại hết lần này tới lần khác không chỗ phát tiết.
Hắn phát tiết như thế nào? Đối với Đan Phi phát giận? Hay là vung sắc mặt cho lão gia tử?
Hắn không có tư cách này, cũng không có can đảm này. Lui một vạn bước nói, hắn có can đảm này, thế nhưng mà người ta căn bản không thèm để ý hắn a.
Đại vương tử thì sao? Ở trong mắt Diệp thái phó, mấy đời quốc quân cũng trải qua rồi, há sẽ để ý một vương tử ngay cả Thái tử cũng không phải?
Giang Trần cười ha ha nói:
- Lão gia tử, bọn người Đại vương tử có một điểm nói đúng, ta chính là một hương dã thôn phu đến từ Đông Phương Vương Quốc. Không tồn tại sư thừa gì, chỉ là khi còn bé vận khí tốt, gặp được một kỳ dị chi nhân, ở chung được hơn nửa năm, chúng ta như bạn vong niên, vừa là thầy vừa là bạn, bình thường nghe hắn nói chuyện phiếm, nên cũng biết chút ít. Thuyết pháp Phượng Giao thú này, là từ trong miệng tiền bối kia nghe tới.
Giang Trần tự có một bộ lí do thoái thác, đối với Phí Huyền Phí lão đầu nói như vậy, đối với Diệp thái phó Diệp lão gia tử, tự nhiên cũng là một bộ thuyết pháp này.
Dù sao ở trên người hắn có sự tình giải thích không thông, vậy giao cho kỳ nhân thần bí kia đi.
Dù sao thiên hạ to lớn, loại kỳ nhân thần bí này ai cũng chưa từng thấy qua, ai cũng không cách nào chứng minh hắn không tồn tại.
Lão gia tử là rộng rãi chi nhân, nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại không thấy Giang Trần nói có cái gì không ổn.
Dù sao, một chư hầu đệ tử của Đông Phương Vương Quốc, muốn nói có sư thừa gì đặc biệt hơn người, cáo mượn oai hùm, ai cũng không cách nào tin a.
Hơn nữa, trong 16 nước quanh thân, cũng không có khả năng tồn tại sư thừa cường đại như vậy, ngay cả bí mật của Phượng Giao thú cũng rõ như lòng bàn tay.
Thực lực Diệp Trọng Lâu cường đại, lúc tuổi còn trẻ lưu lạc qua rất nhiều địa phương. Đối với thực lực tổng hợp của quanh thân 16 quốc, là rất rõ ràng.
Bảo Thụ Tông, loại tông môn số một số hai trong liên minh 16 nước này, cũng không khả năng biết rõ Phượng Giao thú có Thượng Cổ huyết mạch.
Trên thực tế, trong nháy mắt Giang Trần nói ra Thượng Cổ huyết mạch đó, lão gia tử đã tin.
Lúc ấy trong nội tâm lão gia tử, liền không hiểu sinh ra một tia kích động. Chỉ là, hắn rốt cuộc là tồn tại già mà thành tinh.
Tự nhiên sẽ không bởi vì một thiếu niên nói mấy câu, liền khó dằn nổi nhảy ra cầu chỉ giáo.
Chương 299 Biện pháp giải quyết trực tiếp nhất 2
Nghe Giang Trần nói như vậy, lão gia tử sâu kín thở dài, khẩu khí vậy mà mang theo vài phần hâm mộ cùng hướng về:
- Tiểu huynh đệ thật sự là may mắn, ngươi kết giao vị tiền bối kia, nhất định là tồn tại phi thường. Đúng rồi, hắn thật sự từng nói qua, Phượng Giao thú này, là Thượng Cổ huyết mạch, là huyết mạch Phượng Hoàng cùng Giao Long tạp giao?
- Đúng.
- Phượng Giao thú này, tầng thứ tối cao có mười hai cánh?
- Trên lý luận là như thế, bất quá kiến thức của hắn cũng chưa chắc là cực hạn. Có lẽ còn có tầng thứ càng cao, ngay cả lão nhân gia ông ta cũng không có tiếp xúc qua? Thế giới to lớn, ai cũng nói không chính xác, đúng không?
Diệp Trọng Lâu sâu sắc chấp nhận, biểu lộ lộ ra hướng về, thở dài:
- Đừng nói tầng thứ càng cao, Phượng Giao thú mười hai cánh kia, huyết mạch có thể tinh thuần bao nhiêu a. Ta cả đời này, có thể gặp được một đầu Phượng Giao thú năm cánh, cũng là phúc duyên lớn lao rồi.
Giang Trần không có nói tiếp, lão gia tử này ngược lại là tự mình hiểu lấy. Hoàn toàn chính xác, Thượng Cổ huyết mạch này, cho dù năm cánh, vậy cũng là một phúc duyên.
Mười hai cánh? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Đó là tọa kỵ ngay cả Chư Thiên vị diện cũng có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Đến mười hai cánh, kia chính là hình thái mạnh nhất của loại trân thú này, là Vương giả đỉnh cấp, căn bản không phải thực lực thần thông có thể hàng phục.
Diệp Trọng Lâu rất nhanh liền từ trong loại tâm tình hướng về đi ra, cười nói:
- Vừa rồi có hơi chút thất thố, tiểu huynh đệ, dùng cách nhìn của ngươi, con thú này suy nghĩ về tình yêu, vậy nên đối đãi như thế nào?
- Phương thức tốt nhất, đương nhiên là ghép thành đôi cho nó.
Giang Trần cười nói.
- Chỉ là, ta nghĩ, loại Phượng Giao huyết mạch này, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Chờ ngươi tìm được lương phối, chỉ sợ nó đã sớm bạo thể mà vong rồi.
Vẻ mặt Diệp Trọng Lâu buồn khổ, Giang Trần nói đến trong lòng của hắn rồi. Hắn chạy đi đâu tìm mái thú cho Phượng Giao ghép thành đôi.
Thứ này, căn bản là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
- Vậy có biện pháp khác hay không?
Diệp Trọng Lâu hỏi.
- Có, trên thực tế, đây cũng là phương pháp xử lý thường dùng nhất.
Trên mặt Giang Trần, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.
- Cái gì?
- Thiến nó, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Giang Trần vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao. Ánh mắt Đan Phi hiện lên một tia ngượng ngùng, nhẹ nhàng dậm chân, trên mặt ửng đỏ.
Giang Trần này, thật đúng là ngữ không kinh người thề không bỏ qua. Thiến nó! Cái này... này có thể gọi biện pháp thông thường? Đây quả thực là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn a!
Vẻ mặt Diệp Trọng Lâu cười khổ:
- Cái này... Không phải nói đùa chứ?
Giang Trần nghiêm mặt nói:
- Ở đâu là nói đùa. Trên thực tế, Phượng Giao thú, vẫn luôn là âm thịnh dương suy. Nếu như Diệp thái phó ngài lấy được là một con mái thú, đào tạo lên, tiền đồ có thể nói phi thường rộng lớn. Nhưng mà, con đực Phượng Giao thú, vẫn luôn là vì con mái thú phục vụ, thậm chí là dùng để hi sinh. Bình thường, sau khi giao phối, huyết mạch tinh hoa trong cơ thể nó, đều bị con mái hấp thu hầu như không còn, sau khi chết, con mái sẽ ăn huyết nhục thú đực, sinh sôi nảy nở đời sau, như thế sinh sôi không ngừng. Phượng Giao thú vừa ra đời, là thư hay hùng, liền quyết định lấy vận mệnh của bọn nó.
Một trận giải thích xuống, ngay cả Diệp Đại, cũng có chút dao động. Hắn rất muốn tìm sơ hở của Giang Trần, thế nhưng mà hắn tìm tới tìm lui, lại phát hiện căn bản không có sơ hở.
Nếu như đổi lại Diệp Đại hắn đi lên, có thể biên ra lời nói dối lưu loát như vậy sao? Có thể biên ra lí do thoái thác không hề sơ hở sao? Hiển nhiên không có khả năng!
- Chẳng lẽ, tiểu tử này thật đi vận khí cứt chó gì? Kết giao được kỳ nhân? Đã nhận được kỳ nhân kia chỉ điểm? Để cho hắn ở trước mặt Thái Phó đại nhân, đại xuất danh tiếng? Cái này... vận khí của tiểu tử này, không khỏi tốt nghịch thiên a?
Trong nội tâm Diệp Đại phiền muộn muốn chết, đồng thời đối với vận khí cứt chó của Giang Trần, cũng ghen ghét muốn nổi giận.
Đừng nói Diệp Đại, những người khác nghĩ, cũng là không sai biệt lắm. Bọn hắn giờ phút này, đã tìm không thấy bất cứ chứng cớ gì đến nghi vấn Giang Trần.
Cho nên, bọn hắn cũng âm thầm cảm thấy phiền muộn, vì cái gì gặp gỡ thần kỳ như thế, không rơi đến trên đầu bọn hắn? Lại rơi đến trên người Giang Trần?
Một chư hầu đệ tử của Đông Phương Vương Quốc, hắn ở đâu xứng loại kỳ ngộ này?
Cả đám đều nghĩ, nếu kỳ ngộ này rơi xuống trên đầu ta, dùng thân phận địa vị của ta ở Thiên Quế Vương Quốc, nhất định có thể phát huy tác dụng càng lớn, đạt được phát triển càng rộng lớn a?
Đáng tiếc, hảo hảo một cọc kỳ ngộ, lại rơi vào trên người tiểu nhân vật như Giang Trần loại, thật đáng tiếc.
Trên mặt Diệp thái phó mang theo vài phần cười khổ:
- Nói như vậy, lão phu đạt được Phượng Giao thú đực, cuối cùng là công dã tràng?
- Cũng không phải, thiến nó, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Trên thực tế, rất nhiều người bồi dưỡng Phượng Giao, đều là giống đực, con mái Phượng Giao thú, rất ít. Đạt được một con, đây tuyệt đối là thiên đại phúc duyên. Mà thú đực Phượng Giao, dùng đi giao phối, thì là hẳn phải chết; nếu không giao phối, thiến đào tạo, tuy không giống con mái, nhưng vẫn có thể để cho huyết mạch của nó tiến hóa. Đây là kinh nghiệm thực tiễn do vô số tổ tiên đúc kết, lục lọi ra.
Diệp Trọng Lâu thở dài:
- Quả nhiên là có chí không ở lớn tuổi. Nghe buổi nói chuyện này, thắng đọc sách trăm năm a. Giang Trần, lão phu thụ giáo.
Lão gia tử lời này vừa ra, lại dẫn tới phía dưới một trận ngạc nhiên. Đây là lời lão gia tử nói sao? Lão gia tử, vậy mà dùng thái độ như một học sinh, hướng Giang Trần nói lời cảm tạ?
Cái này... Đây quả thực là văn sở vị văn.
- Giang Trần, xưa nay lão phu không thích thiếu người nhân tình. Trước kia lão phu hứa, lập tức có hiệu lực. Đan Phi, đi, đem lễ vật ta chuẩn bị ra, tặng Giang Trần tiểu huynh đệ, xem như thù lao.
- Giang Trần, ngươi còn có thể nói một yêu cầu, lão phu thiếu nợ ngươi một nhân tình, mặc kệ ngươi nói yêu cầu gì, ở trong Thiên Quế Vương Quốc, lão phu có thể giúp ngươi thực hiện.
Đan Phi mỉm cười, trong con ngươi hiện lên một tia hào quang, liếc nhìn Giang Trần, quay người đi vào trong.
Người phía dưới, mỗi một cái đều hâm mộ nuốt nước miếng.
Giang Trần này, lừa dối một trận như vậy, liền thuyết phục lão gia tử? Liền thực hiện lời hứa? Cái này đúng hay sai, còn không có nghiệm chứng đây này!
Giang Trần cũng cười cười:
- Lão gia tử, ngươi không nghiệm chứng thoáng một phát, vạn nhất ta lừa gạt thì sao?
- Ha ha, một thiếu niên, nếu như có thể biên ra nhiều lời nói dối hoàn mỹ đến như vậy, đó cũng là rất giỏi. Coi như ngươi lừa gạt lão phu, lão phu cũng cam tâm nhận thua. Người sống càng già, cơ hội bị lừa lại càng ít. Giang Trần, mặc kệ ngươi có phải lừa gạt lão phu hay không, ngươi cũng đã thành công.
Chương 300 Lão gia tử khiếp sợ cùng hậu lễ
Giang Trần nhịn không được cười lên, lão gia tử này thật đúng là diệu nhân. Loại ngôn luận này, lại mới lạ vô cùng. Bất quá hắn cũng lập tức minh bạch.
Nhân vật như lão gia tử, muốn lừa gạt hắn không dễ dàng. Hắn chỉ cần từ các loại sinh lý của Phượng Giao biểu hiện, kỳ thật có thể chứng minh Giang Trần kết luận.
- Tiểu tử Giang Trần này, vài câu hoa ngôn xảo ngữ, vậy mà hống đến lão gia tử tin! Lần này, đúng như bổn vương dự tính, triệt để đánh hụt! Giang Trần, ngươi nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của bổn vương, ta xem Thiên Quế Vương Quốc này, thật đúng là lưu ngươi không được!
Đại vương tử Diệp Đại, trong nội tâm bùng lên sát cơ.
Luật Vô Kỵ đã hâm mộ ghen ghét, lại rất hận:
- Tiểu tử Giang Trần này, lại thuyết phục lão gia tử? Lão gia tử có phải lão hủ nên ngu ngốc hay không? Sao ngay cả loại chuyện ma quỷ này cũng tin? Không tốt, nếu như Giang Trần kia mày dạn mặt dày để lão gia tử thu hắn làm đồ đệ, chẳng phải là rất không ổn? Về sau muốn chèn ép hắn, liền không dễ làm rồi!
Những người khác, cũng là tâm tư khác nhau. Có hâm mộ Giang Trần, có khinh thường, có cảm thấy Giang Trần vận khí tốt, cũng có cảm thấy Giang Trần tiểu nhân đắc chí.
Mặc dù là Diệp Dung, tâm lý cũng một nửa hưng phấn, một nửa hâm mộ.
Hưng phấn là, lần này hắn mang người đến, có thể nói là bạo sát bên Đại vương tử, hai khâu, đều áp đảo Đại vương tử, để cho Đại vương tử hung hăng càn quấy căn bản không ngẩng đầu được lên.
Hâm mộ là, Giang Trần đạt được nhân tình của lão gia tử, cái này nếu rơi xuống trên đầu Diệp Dung hắn, cái kia chắc chắn trở thành đại lợi khí để hắn cạnh tranh Thái tử vị a.
Bất quá, tuy Diệp Dung động tâm, lại không có nghĩ qua cướp đoạt nhân tình này của Giang Trần.
Hắn cũng biết, Giang Trần này, nhất định phải kết giao, không thể trở mặt. Một khi trở mặt, Diệp Dung hắn mất càng nhiều hơn nữa.
Không bao lâu, dáng người động lòng người của Đan Phi, một lần nữa từ bên trong đi ra.
- Lão gia tử, đồ vật ở chỗ này.
Diệp lão gia tử vung tay lên:
- Cho Giang Trần.
Đan Phi gật gật đầu, đưa Ngọc Bàn trong tay tới trước mặt Giang Trần:
- Giang Trần, đây là Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, mười năm mới có một tấm như vậy.
- Cái gì? Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh?
Những đệ tử vương công đại thần phía dưới kia, nguyên một đám trong mắt toát ra tinh quang tham lam.
Ngay cả mấy vương tử, sắc mặt cũng hơi đổi.
Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, lão gia tử vậy mà lấy ra đồ vật tốt như vậy!
Phải biết rằng thứ này, dù là quốc quân Thiên Quế Vương Quốc, cũng không có quyền lực một mình trao tặng. Mỗi chế tác một tấm Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, đều phải thông qua Bảo Thụ Tông gật đầu, còn phải thông qua Diệp lão gia tử gật đầu, cuối cùng bên quốc quân sai người chế tác, do ba nhà cộng đồng làm lên ấn ký độc nhất vô nhị, mới có thể có hiệu lực.
Thứ này, mười năm xuất hiện một tấm, đây là thuyết pháp lạc quan, trên thực tế, có chút thời điểm, ba mươi năm cũng chưa hẳn có người có thể lấy được một tấm Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh.
Một khi đạt được thứ này, ở Thiên Quế Vương Quốc chẳng những có thể hoành hành không sợ, nhìn thấy quốc quân không cần bái, có thể tùy thời bái phỏng Diệp lão gia tử không cần thông báo, quan trọng nhất là, Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, tuy không có nghĩa là nhất định có thể tiến vào Bảo Thụ Tông, nhưng người có được Quốc Sĩ Lệnh, trên cơ bản hi vọng tiến vào Bảo Thụ Tông sẽ tăng lên trên phạm vi lớn!
Thiên Quế Vương Quốc nhiều quyền quý như vậy, nhưng gần ba mươi năm, không có một quyền quý nào, đạt được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh.
Hôm nay, ở loại trường hợp này, vậy mà xuất hiện một tấm Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, hơn nữa rơi vào trên người một thiếu niên mới tới Thiên Quế Vương Quốc hai tháng.
Một màn này, thật giống như bom tấn, ở trong lòng mỗi người tạc mở.
Giờ phút này, ngay cả Long Nha vệ đô thống, Tiên cảnh nhất trọng thiên Tân Vô Đạo, cũng có chút ghen ghét Giang Trần rồi. Ánh mắt âm tàn ở trên người Giang Trần nhìn chăm chú.
- Giang Trần này, ở khâu luận võ, nhất định phải kích hắn vào cục, sau đó giết hắn đi.
Tân Vô Đạo biết rõ, không giết Giang Trần này, chờ hắn lông cánh đầy đủ, muốn trấn áp liền khó khăn.
- Giang Trần, ngươi có tài đức gì, cũng xứng có được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh?
Đại vương tử Diệp Đại, ngực cũng có một đoàn lửa giận thiêu đốt.
Luật Vô Kỵ càng là ghen ghét muốn nổi giận:
- Tên súc sinh Giang Trần này, quả nhiên là vận khí tốt. Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho hắn chết. Giang Trần không chết, về sau Luật Vô Kỵ ta ở vương đô không có cách nào dừng chân.
Đừng nói những người đối địch này, ngay cả Điền Thiệu cùng Lăng Thiên Lý, giờ phút này cũng cảm thấy, vận khí của Giang Trần thật đúng là tốt.
Chỉ là, bọn hắn hâm mộ quy hâm mộ, ngược lại không ghen ghét cái gì. Cuối cùng, bọn họ đều là dính quang của Giang Trần, nếu không có Giang Trần, bọn hắn ở đâu ra cơ hội được lão gia tử chỉ điểm.
Hưng phấn nhất, không phải Giang Trần, mà là Diệp Dung.
Người hắn mang đến, đã nhận được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, đây không thể nghi ngờ là thiên đại vinh hạnh. Về sau, Giang Trần liền bị người liệt vào trận doanh của Diệp Dung hắn.
Mà trong trận doanh của Diệp Dung hắn, nhiều hơn một Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, địa vị không thể nghi ngờ sẽ tăng lên trên phạm vi lớn, để cho hắn ở trong vương tử tầm đó, có tiếng hô rất cao.
- Giang Trần, lão gia tử ưu ái như thế, Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, ba mươi năm cũng chưa từng xuất hiện qua. Ngươi còn không tạ ơn lão gia tử?
Diệp Dung thấy Giang Trần phản ứng bình thường, không có cuồng hỉ như trong tưởng tượng của mọi người, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Giang Trần cũng không ngạo kiều, cũng không có kinh hỷ quá độ gì. Từ mọi người phản ứng có thể thấy được, Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh này, hẳn là vật rất hữu dụng.
Lập tức từ trên Ngọc Bàn gỡ xuống tấm lệnh bài kia nói:
- Lão gia tử, Giang Trần áy náy rồi.
Lão gia tử tâm tình thật tốt:
- Không, không, ngươi không cần áy náy. Đúng rồi, Giang Trần, theo như quy củ, ngươi còn có thể hướng ta nói một cái yêu cầu, ngươi có yêu cầu hoặc là nguyện vọng gì, cứ nói đừng ngại.
Nhìn ra được, lão gia tử hào hứng rất cao, lần nữa chủ động nhắc tới việc này.
Này nơi nào như là nợ người nhân tình, đây quả thực là chủ động lấy lòng Giang Trần a. Bởi vậy có thể thấy được, lúc này lão gia tử thật sự rất cao hứng.
Ánh mắt cùng khẩu khí kia, mang theo một loại cổ vũ, hi vọng Giang Trần nói yêu cầu.
Diệp Dung không ngừng nháy mắt cho Giang Trần, ngón tay có chút uốn lượn, hiển nhiên là ý bảo Giang Trần đưa ra yêu cầu bái sư.
Giang Trần lại như không thấy được Diệp Dung mờ ám, cười cười:
- Yêu cầu gì cũng có thể sao?
- Ha ha, chỉ cần lão phu đủ khả năng, không có gì không thể.
Giang Trần gật gật đầu, cười nói:
- Được rồi, ta nghĩ dùng quyền uy của lão gia tử, điều động Long Nha vệ, có lẽ không có vấn đề a?
- Long Nha vệ?
Lão gia tử sững sờ, khẩu khí lại hơi có chút thất vọng.