• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241 Phương thức vẽ mặt đơn giản thô bạo 1

Người phụ trách Càn Lam Bắc Cung kia hiển nhiên rất hiểu rõ điểm này, nhìn thấy mọi người phản ứng, trong nội tâm càng nắm chắc, thị uy hướng về phía Giang Trần ngạo mạn cười cười.

Cái kia ý tứ hiển nhiên là nói, thế nào, ngươi ngược lại mua một cái cho ta xem?

Giang Trần như trước mây trôi nước chảy, mỉm cười cười một tiếng, bỗng nhiên bước chân có chút hướng chính giữa bước một bước.

Tay giơ lên, trong tay cầm một bình thuốc, thanh âm không cao, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói:

- Ta nơi này có một viên Thương Hải Đan, chính là Cực phẩm, có thể lập tức khôi phục bảy thành chân khí. Giá trị viên thuốc này, không cần ta nhiều lời, dùng viên thuốc này, đổi mười gốc Lam Huyên Thảo cùng hai mươi gốc Mộc Ngột Tử. Tới trước được trước, quá thời hạn không đợi!

Những mờ ám, tiểu xiếc kia, cái gọi là Thương gia quy tắc ngầm, kỳ thật đều yếu không chịu nổi, căn bản chỉ là một ít gì đó trên tình cảm.

Ở trước mặt lợi ích tuyệt đối, căn bản không có quy tắc ngầm đánh không phá. Huống chi, loại quy tắc ngầm này, căn bản là không có chút sức lực.

Cực phẩm Thương Hải Đan, lập tức khôi phục bảy thành chân khí!

Toàn bộ liên minh 16 nước, lĩnh vực hồi nguyên tụ khí này, ở trước khi Thương Hải Đan xuất thế, nhiều lắm là lập tức khôi phục bốn thành chân khí.

Ngẫu nhiên sẽ có Luyện Đan Sư phát huy vượt xa người thường, xuất hiện đan dược khôi phục năm thành chân khí.

Nhưng mà, khôi phục bảy thành, đây quả thực là văn sở vị văn!

Thương Hải Đan, kỳ thật mấy tháng trước ở Đông Phương Vương Quốc, Dược Sư Điện đã sớm sản xuất, nhưng mà sản lượng còn không tính lớn. Chảy vào Thiên Quế Vương Quốc, số lượng ít đến thương cảm.

Nhưng mà, một khi Thương Hải Đan chảy vào, liền mang đến chấn động thật lớn cho Thiên Quế Vương Quốc, thịnh hành toàn bộ xã hội thượng lưu Vương Quốc, thậm chí là một đan khó cầu.

Cái này cũng khó trách, dù sao sản lượng của Dược Sư Điện, ở Đông Phương Vương Quốc tự sản tự tiêu cũng không đủ, đơn đặt hàng nhiều vô số.

Chảy vào liên minh 16 nước, cái kia thật là phi thường hiếm.

Bởi vậy, tại Thiên Quế Vương Quốc, tuy Thương Hải Đan danh khí rất lớn, nhưng mà có thể cất chứa Thương Hải Đan, có thể nói là ít càng thêm ít.

Mà Cực phẩm Thương Hải Đan lập tức khôi phục bảy thành chân khí, càng là nghe cũng chưa từng nghe qua.

Toàn bộ khu giao dịch, sau khi Giang Trần nói ra những lời này, đột nhiên đều yên lặng, hiện trường yên lặng giống như chết.

Mỗi người, đều phảng phất như ăn ý ngậm miệng lại.

- Cực phẩm Thương Hải Đan? Lập tức khôi phục bảy thành chân khí?

Rốt cục có người đầu óc quay tới.

- Chỉ trao đổi mười gốc Lam Huyên Thảo cùng hai mươi viên Mộc Ngột Tử, cái này... Đây là khôi hài sao?

- Không thể nào? Giá trị mười gốc Lam Huyên Thảo cùng hai mươi viên Mộc Ngột Tử, ngay cả một viên Thương Hải Đan bình thường cũng xa xa không bằng? Cực phẩm, thật không có lầm?

- Người trẻ tuổi này, sẽ không bị bức điên rồi, hồ ngôn loạn ngữ chứ?

Lời nói có thể nói lung tung, nhưng mà đan dược lại không thể giả vờ. Giang Trần cũng không nói bốc nói phét, khẽ đảo bình thuốc, một viên Cực phẩm Thương Hải Đan liền rơi xuống trong lòng bàn tay.

Đan dược vừa ra, ánh mắt mọi người, đều thoáng một phát tập trung tới.

Trong nháy mắt, hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập lên, ánh mắt cũng trở nên cuồng nhiệt.

Thật là Thương Hải Đan!

Cái màu sắc kia, cái khí tức kia, cái độ tinh khiết kia, cái vẻ ngoài tràn ngập linh khí kia, tựa như một viên đan dược có tánh mạng, khiến người bừng bừng sinh cơ.

Loại hấp dẫn này, như một mỹ nữ dáng người uyển chuyển, trước sau lồi lõm, chỉ mặc một tầng lụa mỏng, phong quang như ẩn như hiện, để cho người cơ hồ không cách nào kháng cự, để cho người kìm lòng không được huyết mạch sục sôi.

Loại hấp dẫn này, có thể cự tuyệt sao?

Vì một cái gọi là mặt mũi? Cái gọi là quy tắc ngầm? Vì giúp hỗn đản Càn Lam Bắc Cung đả kích người xứ khác thoáng một phát?

Hiển nhiên, cái này quá hoang đường, buồn cười.

Tại thương nói thương, lợi ích vĩnh viễn là chí thượng.

- Huynh đệ, ngươi nói thật sao? Ta, nguyện ý ra hai mươi gốc Lam Huyên Thảo cùng 50 viên Mộc Ngột Tử trao đổi! Không, ngươi muốn bao nhiêu, cứ mở miệng, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp thu thập!

- Đừng nghe hắn, đây là địa bàn Càn Lam Nam Cung chúng ta, ở chỗ này, không có nhà nào hàng tồn nhiều như chúng ta, huynh đệ, ngươi muốn bao nhiêu, đều dễ nói!

- Đừng a, các ngươi những thứ không biết hổ thẹn này? Ở trước mặt đệ tử Thanh Dương Cốc chúng ta thảo luận Linh Dược? Các ngươi không e lệ sao? Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử trong tay các ngươi, phẩm chất nhà nào có thể thắng được Thanh Dương Cốc chúng ta?

Thanh Dương Cốc?

Giang Trần nhịn không được hướng người nọ nhìn lại, đây là một trung niên nam tử, ăn mặc như nông phu, thuộc loại đặt ở trong đám người cũng nhận không ra kia.

Bất quá người kia giờ phút này mặt mày hớn hở, vẻ mặt tha thiết nhiệt tình. Chứng kiến ánh mắt Giang Trần nhìn về phía hắn, càng nịnh nọt cúi đầu khom lưng, một bộ thụ sủng nhược kinh.

- Cái thằng này, có lẽ không biết ước định của ta cùng Phí lão a? Bằng không trước kia còn dám cùng người Càn Lam Bắc Cung liên hợp, không bán đồ vật cho ta?

Giờ phút này Giang Trần cũng không so đo những chuyện nhỏ nhặt kia, mà cười nhàn nhạt, không nói có thể, cũng không nói không thể, chỉ là nhìn xem đám người kia.

- Huynh đệ, cứ như vậy a! Cho Càn Lam Nam Cung ta một cái mặt mũi, về sau ngươi muốn Linh Dược gì, liền tới tìm ta, bên ta hết thảy cho ngươi 90% giá ưu đãi.

- Vẫn là câu nói kia, muốn so Linh Dược, tại Thiên Quế Vương Quốc, các ngươi đều đứng sang bên cạnh. Thanh Dương Cốc làm cái gì? Làm đúng là tài bồi Linh Dược, đây là sở trường của chúng ta!

Trung niên Thanh Dương Cốc kia vẻ mặt kiêu ngạo nói.

- Dừng! Nhìn ngươi đắc chí thành cái dạng gì rồi! Đa Bảo đạo tràng chúng ta, vật tốt nào chưa thấy qua? Các ngươi chỉ là đào tạo chút Linh Dược, lại dám cùng Đa Bảo đạo tràng chúng ta so?

Một gã đệ tử Đa Bảo đạo tràng, mở miệng phản kích, lập tức đối với Giang Trần mặt mũi tràn đầy tươi cười.

- Vị huynh đài này, danh khí của Đa Bảo đạo tràng ngươi cũng nghe qua. Đa Bảo đạo tràng chúng ta, sinh ý làm vô cùng lớn, thưởng thức các loại kỳ trân dị bảo, như loại Cực phẩm Thương Hải Đan này, ở Thiên Quế Vương Quốc là một đan khó cầu. Ngươi vì chút Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử, không có lợi a! Nếu không như vậy, những vật này, Đa Bảo đạo tràng ta miễn phí tặng cho ngươi, coi như kết giao bằng hữu.

- Yêu cầu của ta chỉ có một, là mua viên Cực phẩm Thương Hải Đan kia, nếu như phóng tới đấu giá hội mùa thu năm nay đấu giá, nói không chừng có thể bán ra một cái giá trên trời! Ngươi nhìn xem, như vậy ngươi chẳng những không lỗ, còn có thể kiếm lớn. Mà ta, có thể kéo cho Đa Bảo đạo tràng một khách quý, trên mặt mũi cũng có quang, công trạng cũng dễ xem, thật sự là cả hai cùng có lợi!

Vị đệ tử này, không hổ là Đa Bảo đạo tràng đi ra, xem xét là người trong nghề buôn bán rồi, lời nói trật tự, hơn nữa tình lý đều đủ, làm cho Giang Trần cũng nhịn không được có chút động tâm.
Chương 242 Phương thức vẽ mặt đơn giản thô bạo 2

Lúc này, khó coi nhất phải kể tới người phụ trách Càn Lam Bắc Cung rồi, sắc mặt đen như bị người giội mực nước.

Nguyên một đám lâm trận quay giáo, đều tranh nhau cướp lấy đan dược, hận không thể moi tim mình ra biểu thị.

Đây là cái gì?

Cái này là đánh mặt đệ tử Càn Lam Bắc Cung hắn! Một chút tình cảm cũng không lưu!

Bất quá hắn cũng tinh tường, cũng khó trách những người này thất thố như thế. Nếu như sự tình đổi lại người khác, hắn khẳng định cũng làm như vậy.

Cực phẩm Thương Hải Đan, ai có thể cự tuyệt?

Nhìn thấy không khí hiện trường càng ngày càng cuồng nhiệt, trên mặt thằng này nóng rát, đang muốn thừa dịp mọi người không có chú ý tới hắn, vụng trộm chạy đi, để khỏi mất mặt xấu hổ.

Phải biết rằng, vừa rồi hắn thả ra khoác lác, nếu Giang Trần có thể ở chỗ này mua được Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử, hắn liền vòng quanh khu giao dịch bò ba vòng!

Hôm nay dưới tình thế này, đừng nói mua, miễn phí đưa tặng cũng có một đống lớn người nhào tới. Lúc này, hắn xem như ném mặt đi rồi.

- Ồ? Trương huynh, ngươi muốn đi đâu?

Đáng tiếc, thời điểm gia hỏa này chạy tới nửa đường, một âm thanh chói tai truyền đến.

Thậm chí có người mật báo!

Đệ tử Càn Lam Bắc Cung này, quả thực hận không thể chui vào kẽ đất, cả người khó chịu cương ngay tại chỗ, đi cũng không được, thối cũng không xong.

Cái biểu lộ kia, tựa như bị người tạt một chậu nước tiểu, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

- Ta... Ta muốn đi nhà xí.

Người phụ trách họ Trương kia đau khổ, vẻ mặt khó chịu nổi.

Cái cớ này, dẫn tới toàn trường châm chọc cười nhạo. Lúc này, quy tắc ngầm đã bị đánh vỡ, mọi người cũng không có gì cố kỵ rồi.

Giang Trần cười cười:

- Tựa hồ vừa rồi ngươi nói hùng hồn, không có tác dụng a. Ta thật đúng là cho rằng, Càn Lam Bắc Cung ngươi có thể lũng đoạn thị trường đây này. Xem ra, vẫn là cáo mượn oai hùm a!

- Ngươi... Tiểu tử, ngươi đừng hung hăng càn quấy!

- Đến cùng ai khoa trương? Mới vừa rồi là ai ở đằng kia hung hăng càn quấy? Nói chúng ta nếu ở chỗ này mua được hai vật kia, liền vòng quanh nơi này bò ba vòng?

Câu Ngọc nhịn không được tiến lên một bước, chống nạnh nũng nịu nói:

- Hiện tại, là tự ngươi bò ba vòng? Hay là ta tìm dây thừng kéo ngươi lăn ba vòng?

- Ta...

Với tư cách đệ tử Càn Lam Bắc Cung, người phụ trách họ Trương này vẫn là lần đầu mất mặt lớn như vậy, khổ bức hướng bốn phía phát ra tín hiệu xin giúp đỡ, hi vọng người chung quanh hỗ trợ giải vây.

Thế nhưng mà lúc này, ai sẽ giúp hắn giải vây?

Mọi người ở chỗ này bày quầy hàng buôn bán, lẫn nhau chỉ là sơ giao mà thôi, giúp hắn khi dễ người xứ khác thoáng một phát có lẽ có thể. Nhưng biết rõ người xứ khác chẳng những không thể khi dễ, còn phải nịnh bợ, lúc này ai còn giúp hắn nói chuyện người đó là não tàn.

Tường ngã mọi người đẩy, tình hình này, tuy không có người chủ động đi ra đẩy, nhưng mà biểu lộ trên mặt, rõ ràng là xem náo nhiệt, cùng tường ngã mọi người đẩy cũng không khác nhau bao nhiêu rồi.

- Mà thôi mà thôi, đều là một đám thấy lợi quên nghĩa, không giảng nghĩa khí. Đệ tử Càn Lam Bắc Cung ta, cận kề cái chết cũng không chịu nhục.

Thằng này ngạnh cổ, dứt khoát đùa nghịch vô lại, đối với Giang Trần kêu gào:

- Hoặc là ngươi một đao chém ta! Muốn đệ tử Càn Lam Bắc Cung ta khúm núm, đó là mơ tưởng!

- Mất mặt xấu hổ!

Ngay thời điểm toàn trường đều đối với đệ tử Càn Lam Bắc Cung vô lại cảm giác im lặng, bỗng nhiên một thanh âm khiển trách từ đằng xa truyền đến.

Đón lấy, liền có một trung niên nhân hạnh sắc trường bào sải bước đi ra.

Nhìn người nọ, tất cả thế lực lớn trong khu giao dịch, ánh mắt đều mang theo vài phần kính sợ, càng có mấy cái có chút hả hê nhìn đệ tử Càn Lam Bắc Cung.

Bọn họ đều biết, thằng này muốn xui xẻo.

Hạnh sắc trường bào, đây chính là chấp sự Càn Lam Nam Cung, hơn nữa trên ngực vị chấp sự đại nhân này, còn vẽ ba thanh đoản đao, rõ ràng cho thấy chấp sự chưởng quản hình phạt, có thể nói là quyền cao chức trọng.

Đệ tử Càn Lam Nam Cung kia, vội vàng bước lên nghênh đón, mang theo khẩu khí nịnh nọt nói:

- Bối đại nhân, ngài tới rồi!

Bối đại nhân mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía tên đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia:

- Một mực nghe nói Càn Lam Bắc Cung ở miền tây Vương Quốc làm mưa làm gió, không ai bì nổi. Xem ra nghe đồn không giả. Tại vương đô, dưới chân thiên tử, Càn Lam Nam Cung ta tổ chức thịnh hội, cũng dám quấy rối, lá gan không nhỏ!

- Ta... Ta...

Tên đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia sắc mặt xám ngoét, sợ tới mức hai chân run lên, cơ hồ muốn khóc.

- Người đâu!

Sắc mặt Bối đại nhân trầm xuống.

Lập tức có mấy đệ tử chấp pháp như lang như hổ từ phía sau lao lên.

- Mang xuống, trượng đánh 100. Đánh chết kéo ra ngoài cho chó ăn, không có đánh chết thì để cho bọn hắn lập tức cút ra vương đô! Về sau Càn Lam Nam Cung ta tổ chức thịnh hội, nhìn thấy bọn họ nữa, giết không tha!

Bối đại nhân này lãnh khốc hạ lệnh.

- A! Bối đại nhân, đừng đánh, đừng đánh!

Đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia bề bộn khóc cầu.

- Ta là cháu ngoại trai của Càn Lam Bắc Cung Hô Diên trưởng lão, ngài đánh ta...

- Thêm 100!

Bối đại nhân biểu lộ đờ đẫn.

- Bối đại nhân, ngươi... ngươi đây là cậy già lên mặt a!

Đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia hét rầm lên, thêm 100 roi, cộng lại chính là 200 roi, đánh không chết cũng tàn phế a.

Khuôn mặt Bối đại nhân lộ ra một tia cười lạnh, vung tay lên:

- Kéo ra ngoài, đánh tới chết mới thôi!

Ở dưới tiếng kêu thảm thiết, tên đệ tử cùng Giang Trần khiêu chiến kia, còn có mấy tùy tùng, đều bị kéo ra ngoài.

Ánh mắt Bối đại nhân lành lạnh, quét lượt toàn trường:

- Nhớ kỹ, Càn Lam Nam Cung tổ chức thịnh hội, ai ở chỗ này quấy rối, sẽ phải trả giá thật nhiều!

- Không quản các ngươi địa vị có bao nhiêu, sau lưng có chỗ dựa gì. Bối mỗ ta là Càn Lam Nam Cung Chấp Pháp Giả, lấy chỗ dựa đến uy hiếp ta? Không dùng được!

Bối đại nhân này thủ đoạn lôi đình, để cho người kiến thức hắn thiết diện vô tư cùng lãnh khốc vô tình.

Nguyên vốn có chút gia hỏa không thành thật, cũng cẩn thận từng li từng tí.

Ánh mắt của Bối đại nhân rơi vào trên người Giang Trần, có chút gật đầu:

- Người trẻ tuổi, chuyện ngày hôm nay, trách nhiệm không ở ngươi. Ta họ Bối, nếu như ngươi ở nơi này gặp được nan đề gì, ngươi có thể trực tiếp hướng ta báo cáo. Ta đại biểu Càn Lam Nam Cung, vì chuyện vừa rồi hướng ngươi xin lỗi.

Bối đại nhân này thiết diện vô tư, vậy mà hướng Giang Trần xin lỗi, điều này cũng làm cho Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn.

- Bối đại nhân nói quá lời, loại con sâu làm rầu nồi canh này vẫn là rất ít. Ngược lại là Bối đại nhân thiết diện vô tư, để cho ta thập phần bội phục.

- Không có quy củ, không định càn khôn. Danh dự của Càn Lam Nam Cung ta còn ở đó, há có thể bởi vì một ít thế hệ đạo chích, liền hư mất thanh danh?
Chương 243 Chẳng những vẽ mặt, còn đánh người

Giang Trần gật gật đầu, không thể không nói, hắn đối với Bối đại nhân này rất có hảo cảm, nhất là mấy gia hỏa Càn Lam Bắc Cung bị mang xuống, để cho hắn thập phần hả giận.

- Mặc kệ như thế nào, còn phải đa tạ Bối đại nhân công chính chấp pháp.

Giang Trần chắp tay.

Bối đại nhân khoát tay chặn lại:

- Công bình mua bán, đây là cơ bản nhất. Ngươi yên tâm, tại đây không còn người lại dám can đảm gây chuyện. Bất quá, chuyện ngày hôm nay, đánh giết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, bọn hắn không thể tìm Càn Lam Nam Cung ta đòi thuyết pháp, nhưng mà tìm ngươi làm phiền, vẫn có khả năng. Trong lòng ngươi phải có cân nhắc.

Một Chấp Pháp Giả Càn Lam Nam Cung, có thể thành thật cùng Giang Trần nói minh bạch như vậy, Giang Trần bao nhiêu cũng có chút cảm kích.

- Bối đại nhân nhắc nhở rất phải, ta sẽ lưu ý.

Càn Lam Bắc Cung đến tìm phiền toái? Giang Trần vừa nghĩ tới bốn chữ Càn Lam Bắc Cung này, trong lòng liền bốc hỏa. Ngày đó trên đường đến vương đô, đám đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia cản đường cướp bóc.

Khoản nợ này Giang Trần một mực đều không quên, chỉ chờ ở Thiên Quế Vương Quốc đứng vững gót chân, tất sẽ để cho Càn Lam Bắc Cung trả giá gấp mười lần.

Không thể không nói, uy thế của Bối đại nhân này rất dọa người. Sau khi giết gà dọa khỉ, hiện trường khu giao dịch liền trung thực nhiều hơn.

Tuy biết Cực phẩm Thương Hải Đan của Giang Trần hấp dẫn rất lớn, nhưng mà lúc này ai cũng không dám áp chế Giang Trần.

Cuối cùng nhất, Giang Trần lựa chọn từ chỗ đệ tử Đa Bảo đạo tràng, mua được Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử mà hắn cần.

Tên đệ tử Đa Bảo đạo tràng kia, cũng không muốn thu tiền của Giang Trần, nhưng mà Giang Trần lại kiên trì trả.

Giang Trần là người chú ý, hắn không muốn vô duyên vô cớ bị người thi ân. Nói sau, chút tiền ấy, đối với Giang Trần hắn mà nói, tựa như chín trâu mất một sợi lông.

Sở dĩ lựa chọn cùng đệ tử Đa Bảo đạo tràng giao dịch, là bởi vì đây là người thông minh. Giang Trần ưa thích cùng người thông minh liên hệ.

Đạt được đồ vật mình muốn, Giang Trần cũng không muốn ở khu giao dịch lãng phí thời gian, mang theo bọn người Câu Ngọc đi ra phía ngoài.

Đệ tử Đa Bảo đạo tràng kia cũng theo đi ra, ở sau lưng gọi Giang Trần:

- Vị huynh đệ này, xin dừng bước.

Giang Trần ngừng lại, hắn cũng biết, Đa Bảo đạo tràng là thế lực lớn của vương đô, là một trong Tứ đại đạo tràng của Bảo Thụ Tông thiết lập tại Thiên Quế Vương Quốc. Hơn nữa ở trong Tứ đại đạo tràng, là thế lực duy nhất chiếm giữ vương đô.

Đã muốn ở vương đô lăn lộn, cùng Đa Bảo đạo tràng đánh tốt quan hệ sẽ không có chỗ xấu.

- Huynh đệ, ta gọi Phong Viêm, là đệ tử Đa Bảo đạo tràng. Chuyện vừa rồi, thật sự rất xin lỗi. Tứ đại đạo tràng tầm đó, tuy lẫn nhau cạnh tranh, nhưng âm thầm ai cũng không muốn đắc tội đối phương. Cho nên vừa rồi người Càn Lam Bắc Cung thu mua Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử, chúng ta...

- Được rồi, chuyện này không phải các ngươi sai.

Giang Trần cũng biết, đây là quy tắc ngầm của khu giao dịch.

- Ngươi nói như vậy, ta càng thêm hổ thẹn. Huynh đệ ra tay hào phóng, Phong Viêm ta rất muốn kết giao bằng hữu như ngươi. Không bằng tìm một chỗ, ta mời khách, chúng ta hảo hảo uống một chén?

- Uống rượu tạm thời coi như xong, tâm ý của Phong huynh ta tâm lĩnh. Về sau không thiếu cơ hội phải cùng Đa Bảo đạo tràng liên hệ, đến lúc đó còn phải nhờ Phong huynh chiếu cố nhiều hơn mới được.

Giang Trần cũng khách khí nói.

- Ha ha, nếu như huynh đệ ngươi có thời gian, thì tới quang lâm Đa Bảo đạo tràng ta, Đa Bảo đạo tràng nhất định bồng tất sinh huy. Đúng rồi, trò chuyện lâu như vậy, còn không có thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đệ.

- Ta gọi Giang Trần.

- Giang Trần.

Phong Viêm khẽ gật đầu.

- Tên rất hay.

Lại tựa hồ nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hơi đổi, thất thanh nói:

- Giang Trần? Huynh đệ, ngươi hẳn là đến từ Đông Phương Vương Quốc?

Giang Trần thầm giật mình, danh tiếng của mình, vậy mà đã truyền đến Thiên Quế Vương Quốc sao? Phong Viêm này chỉ là đệ tử của Đa Bảo đạo tràng, vậy mà cũng biết mình?

Giang Trần cũng không biết là nên cao hứng, hay là nên phiền muộn, bất quá vẫn cười cười:

- Không nghĩ tới Phong huynh vậy mà nghe qua tên của ta?

Phong Viêm càng thêm nhiệt tình:

- Giang huynh đệ, ngươi không biết hiện tại danh khí của mình cao bao nhiêu a! Thiên Quế Vương Quốc là tồn tại số một số hai trong liên minh 16 nước. Đối với chuyện phát sinh trong liên minh 16 nước, tự nhiên là rõ như lòng bàn tay. Đa Bảo đạo tràng chúng ta, bởi vì nguyên nhân sinh ý, càng cần nhiều phương diện tình báo. Cho nên, danh tiếng của Giang huynh đệ ngươi, ở Đa Bảo đạo tràng chúng ta, có thể nói là như sấm bên tai.

Nói như sấm bên tai, hiển nhiên là Phong Viêm khách khí. Nhưng mà nghe được danh tự Giang Trần, tâm tư kết giao của Phong Viêm, đích thật là càng thêm đậm.

Trên thực tế, từ Đông Phương Vương Quốc truyền đến các loại tình báo, đem Giang Trần miêu tả vô cùng kì diệu, dùng lực lượng một người, trấn áp Long gia phản loạn, đánh tan trăm vạn đại quân Hắc Nguyệt Quốc, bắn chết Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh...

Các loại tin đồn này, làm cho Phong Viêm không thể coi thường.

Phong Viêm là người thông minh, hắn không nghĩ, mình là đệ tử Đa Bảo đạo tràng, nhân vật tầng trên của Thiên Quế Vương Quốc, liền có tư cách đi khinh bỉ thiên tài đến từ Đông Phương Vương Quốc.

Liên minh 16 nước, tuy Thiên Quế Vương Quốc so với Đông Phương Vương Quốc mạnh hơn không chỉ một cấp bậc.

Nhưng mà, quốc gia lại yếu, kia cũng có thiên tài.

Mà tên thiên tài Giang Trần này, hiển nhiên không phải Phong Viêm hắn có tư cách coi rẻ, trái lại, Phong Viêm thông qua vừa rồi quan sát, kết hợp tình báo cẩn thận suy nghĩ, ngược lại cảm thấy đối với Giang Trần này, nên tận lực kết giao mới được.

- Giang huynh đệ, vẫn là câu nói kia, Cực phẩm Thương Hải Đan, nếu như giao cho Đa Bảo đạo tràng chúng ta xử lý, phóng tới đấu giá hội, khẳng định có thể bán ra giá cả rất tốt. Đồng thời cũng có lợi cho ngươi nổi tiếng.

Giang Trần biết rõ Phong Viêm đích thật là có thành ý, gật gật đầu:

- Phong huynh, chờ ta giải quyết xong sự tình, nhất định sẽ đi Đa Bảo đạo tràng bái phỏng ngươi.

Đã nhận được Giang Trần hứa hẹn, Phong Viêm càng cao hứng hơn.

Hai người đang nói, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một thanh âm quát lớn:

- Đàn bà thúi, ngươi nói thêm câu nữa thử xem? Cầm cây gỗ mục đến, liền lừa ta đúng không?

- Tranh thủ thời gian buông tay!

Phong Viêm cùng Giang Trần nghe thanh âm quát lớn, đều nhịn không được nhìn tới.

Chỉ thấy một thanh niên Hồng sắc bào phục, thêu lên đường vân màu xanh da trời, lớn tiếng quát lớn. Ở trước mặt hắn, thì quỳ một thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt.

Thiếu nữ này một bên nức nở, một bên quật cường dắt lấy bắp chân thanh niên kia, gắt gao không chịu buông tay.

- Ngươi trả Ô Linh Mộc cho ta.

Thanh âm của thiếu nữ rất thấp, còn run nhè nhẹ, nhưng mà thần thái lại dị thường quật cường, rất có tư thế không cầm lại đồ đạc của mình, liền tuyệt không buông tay.
Chương 244 Chẳng những đánh người, còn sát nhân 1

- Cây gỗ mục kia của ngươi, không phải trả lại cho ngươi rồi sao? Nếu không buông tay, có tin ta tại chỗ đánh chết ngươi hay không?

Cô gái kia lắc đầu:

- Ngươi lấy đi không phải cây này, ngươi trả lại cho ta.

- Chó má, lão tử đường đường là đệ tử Càn Lam Bắc Cung, chẳng lẽ còn muốn một cây gỗ mục của ngươi hay sao? Ngươi nhìn xem ngươi, ăn mặc rách rưới, như một ăn mày. Ngươi nói, có phải muốn lừa bịp tống tiền ta hay không?

- Lại là hắn!

Giang Trần còn chưa nói, sau lưng Câu Ngọc công chúa, đã nắm đoản kiếm bên hông rồi. Gia hỏa tự xưng Càn Lam Bắc Cung kia, thình lình là Quảng sư huynh lần trước cản đường cướp bóc bọn hắn!

Giang Trần nhìn người nọ, sát ý cũng tăng nhiều. Lúc ánh mắt lại nhìn cô gái kia, phát hiện cô gái kia, đúng là vị hôn thê của Đường Long.

Hai bên vậy mà đều là người quen.

Quảng sư huynh kia thấy có người đi tới, hai mắt nhảy lên, phát hiện là Giang Trần, sắc mặt cũng đại biến, một cái tát bỏ qua vị hôn thê Đường Long.

- Cút ngay! Ta không có thời gian cùng ngươi khua môi múa mép.

Nói xong, giơ chân lên, liền muốn chạy đi.

- Phong huynh, tại vương đô, Càn Lam Bắc Cung này có thể giơ đuốc cầm gậy cướp bóc sao?

Giang Trần nhàn nhạt hỏi.

Phong Viêm sững sờ, lại nói:

- Vương đô trị an rất tốt, cướp bóc, nếu bị Long Nha vệ biết được, nhẹ thì ngồi tù, nặng thì tại chỗ giết chết!

Giang Trần gật gật đầu, mũi chân điểm một cái, động tác mau lẹ, đã ngăn đường đi của Quảng sư huynh:

- Thế giới này thật đúng là nhỏ a, không thể tưởng được, chúng ta lại gặp mặt.

Đừng nhìn vừa rồi Quảng sư huynh quát lớn vị hôn phu Đường Long, vẻ mặt hung thần ác sát.

Nhưng mà đối mặt Giang Trần, hắn lại nửa điểm hung hãn cũng không có. Lúc trước cản đường cướp bóc, Quảng sư huynh hai lần thiếu chút nữa chết ở trong tay Giang Trần.

Lần thứ nhất, đó là bởi vì Giang Trần không muốn gây thù hằn, xuất phát từ mục đích cảnh cáo, không có hạ tử thủ.

Lần thứ hai, Giang Trần đã hạ tử thủ, lại bị Dịch Thiên Tùy Dịch sư huynh cứu.

Đại nạn không chết, Quảng sư huynh không qua mấy ngày liền quên việc này, lại không nghĩ rằng, hôm nay sẽ ở loại trường hợp này cùng Giang Trần gặp mặt.

- Tránh ra!

Quảng sư huynh gầm nhẹ một tiếng.

- Tiểu tử, ngươi đắc tội Lưu sư huynh ta, hôm nay hắn cũng tới vương đô. Ngươi thức thời, lập tức lăn còn kịp!

- Giao đồ vật ra đây.

Giang Trần thản nhiên nói.

- Cái gì?

Quảng sư huynh kia giả ngu hỏi.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, Ô Linh Mộc.

- Ô Linh Mộc? Ta không biết ngươi nói cái gì! Lại không tránh, ta sẽ cáo ngươi cản đường cướp bóc!

Quảng sư huynh nhe răng cười.

- Đây là địa bàn của Càn Lam Nam Cung, Càn Lam Bắc Cung ta cùng Càn Lam Nam Cung đồng khí liên chi, thân như một nhà, có tin chỉ cần ta nói một tiếng, lập tức có mấy trăm đệ tử Càn Lam Nam Cung đến vây công ngươi hay không?

Quảng sư huynh này thập phần am hiểu cáo mượn oai hùm, chỉ là, vừa rồi hắn đại khái còn chưa vào khu giao dịch, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

- Đồng khí liên chi? Thân như một nhà?

Giang Trần khinh thường nở nụ cười, nếu thật thân như một nhà, Bối đại nhân kia há sẽ tại chỗ hạ lệnh trượng giết đệ tử Càn Lam Bắc Cung?

- Ta không muốn nói nhảm, Ô Linh Mộc kia, ngươi trả là không trả?

Quảng sư huynh nhìn nhìn Giang Trần, lại nhìn cô gái kia một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ hai người này nhận thức hay sao? Tiểu tử này đến cùng lai lịch gì, như thế nào sẽ nhận thức một nữ nhân chán nản? Xem bộ dạng nữ nhân này, hẳn là tồn tại tầng dưới chót. Tiểu tử kia lại có thể có bao nhiêu lai lịch?

Nghĩ tới đây, Quảng sư huynh đem quyết định chắc chắn:

- Ngươi đừng ngậm máu phun người. Ô Linh Mộc, ta có một cây, là tự mình từ trong rừng sâu núi thẳm đào lên, ngươi là ai, ta dựa vào cái gì phải giao ra? Ngươi muốn ở vương đô cản đường cướp bóc? Còn có vương pháp hay không?

Thằng này, cũng rất biết chụp mũ.

- Vừa ăn cướp vừa la làng!

Giang Trần khẽ chau mày, nhưng lại cười cười.

- Rất tốt rất tốt, ta đang lo tìm không có cớ tính toán nợ cũ, ngươi ngược lại là thay ta giải quyết vấn đề khó khăn này.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Quảng sư huynh kia đại biến.

- Làm gì?

Giang Trần tới gần một bước.

- Cản đường cướp bóc, nếu như không có nhớ lầm, có thể tại chỗ giết chết a? Phong huynh, luật pháp Vương Quốc, có điều này không?

Phong Viêm há miệng, vốn định khuyên giải một câu, nhưng trong đầu lập tức hiện lên một cái ý niệm, nói:

- Luật pháp Vương Quốc, thật có một điều như vậy. Chỉ là Giang huynh đệ...

- Có, vậy là dễ xử lý rồi!

Giang Trần bật cười, hai chân đạp một cái, hai đấm mở ra, tay năm tay mười, oanh ra hai quyền.

Một quyền như trăm hoa đua nở, một quyền như vạn vật ẩn núp.

Đúng là quyền pháp áo nghĩa của《 Khô Vinh Thần Quyền 》.

Thực lực của Quảng sư huynh, vốn là xa xa không bằng Giang Trần, bị Giang Trần bức đến trước mặt, đáy lòng lại e sợ ba phần.

Dưới quyền kỹ không thể tưởng tượng nổi, Quảng sư huynh ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, ngực liền trúng hai quyền, cuồng phun máu tươi, như diều đứt dây bay rớt ra ngoài.

Giang Trần phi thân một cái, rơi xuống trước mặt Quảng sư huynh, đang muốn lấy tay thu hồi Ô Linh Mộc.

Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng quát chói tai:

- Dừng tay!

Đón lấy, hưu hưu hưu, sáu Long Nha vệ mặc bào phục vàng nhạt, như mũi tên bắn tới.

Sáu gã Long Nha vệ, đem Giang Trần vây quanh thành một vòng.

- Ngươi là người nào, lại dám ở trên phố sát nhân?

Một gã Long Nha vệ quát hỏi.

- Bẩm báo đại nhân, người này bên đường cướp bóc, ta là bị ép ra tay, thu tài vật nhà mình.

- Bên đường cướp bóc? Ngươi có chứng cớ gì?

- Trong lòng ngực của hắn có một cây Ô Linh Mộc, đó là vật chứng; chủ nhân Ô Linh Mộc ở chỗ này, nàng là nhân chứng.

- Ngươi là nhân chứng? Ngươi xác định, là người này cướp bóc Ô Linh Mộc của ngươi?

Long Nha vệ kia chỉ vào thi thể Quảng sư huynh hỏi.

Vị hôn thê Đường Long kia, tràn ngập cảm kích nhìn Giang Trần, nhẹ cắn môi, phi thường kiên định gật đầu:

- Đúng vậy, là ác đồ này, hắn đoạt Ô Linh Mộc của ta!

Đã liên quan đến án mạng, tiểu đội trưởng Long Nha vệ kia cũng không thể đơn giản kết luận, hơn nữa nhãn lực của hắn rất tinh, nhận ra người chết là đệ tử Càn Lam Bắc Cung, việc này, chỉ sợ không thể nghe lời từ một phía.

Lập tức quát:

- Nhân mạng quan thiên, đúng sai, không thể nghe lời từ một phía của các ngươi. Không thể nói trước, phải theo chúng ta về tổng bộ Long Nha vệ một chuyến, chờ sự tình tra thanh thanh sở sở, mới có thể trả lại cho các ngươi trong sạch. Nếu như sự thật không phải theo như lời các ngươi nói, cái kia là tội lớn giết người đền mạng!

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Theo ngươi trở về, không có gì đáng ngại. Chỉ là, phải cho ta bàn giao mấy câu?

Giang Trần cũng biết, Long Nha vệ đã ra mặt, nếu như hắn cự tuyệt không cùng Long Nha vệ đi, đó là công nhiên kháng pháp, thế tất gây ra tranh chấp càng lớn.
Chương 245 Chẳng những đánh người, còn sát nhân 2

Hôm nay hắn mới đến, không cần phải đem sự tình náo lớn như vậy.

Long Nha vệ kia thấy Giang Trần không chút hoang mang, khí độ bất phàm, cũng không dám đắc tội, gật gật đầu.

Giang Trần đi đến trước mặt Phong Viêm:

- Phong huynh, tuy ngươi là người chứng kiến ở hiện trường, nhưng ta sẽ không tùy tiện mở miệng, cho ngươi đi làm nhân chứng. Nơi này có một tờ giấy, nhờ ngươi chuyển giao cho Đa Bảo đạo tràng Thạch phó môn chủ của các ngươi. Nếu hắn không nhìn, ngươi nói thứ này, cùng Nguyện Vọng Tháp có quan hệ.

- A?

Phong Viêm sững sờ, kỳ thật hắn cũng lo lắng Giang Trần để cho hắn làm nhân chứng, chuyện đắc tội với người này, Phong Viêm cũng âm thầm tính toán, đến cùng có nên đắc tội Càn Lam Bắc Cung đi kết giao Giang Trần hay không.

Thấy Giang Trần không có muốn hắn làm nhân chứng, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, đồng thời cũng hơi có chút hổ thẹn. Chỉ là Giang Trần nhờ hắn chuyển giao một tờ giấy, lại không phải việc khó gì.

- Giang huynh đệ yên tâm, tờ đơn này, ta nhất định dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến trên tay Thạch phó môn chủ.

- Bạch Thạch, ngươi cầm tờ giấy này, xóa vài loại tài liệu chủ yếu, đi tìm Càn Lam Nam Cung Ninh trưởng lão.

Giang Trần lại đem một tờ giấy cho Kiều Bạch Thạch.

Cái tờ giấy này, là trước kia Giang Trần chuẩn bị một loại đan phương, tên là Tứ Quý Thường Thanh Đan, đúng là Giang Trần chuẩn bị cho Ninh trưởng lão kia.

Ninh trưởng lão kia ở trong Nguyện Vọng Tháp, nguyện vọng thanh xuân vĩnh trú. Chuyện này, Giang Trần mới đầu cũng không có hứng thú gì, nhưng lập tức lại cảm thấy cơ hội này có thể tặng cho Kiều Bạch Thạch.

Hôm nay Kiều Bạch Thạch đã là tâm phúc của Giang Trần, biết rõ thâm ý cử động lần này của Giang Trần, nhận lấy đơn thuốc, nhẹ nhàng gật đầu. Hôm nay hắn cũng không cần dùng lời nói hùng hồn hướng Giang Trần chứng minh hắn trung thành rồi.

Bàn giao cho Câu Ngọc cùng Kiều Bạch Thạch hoàn tất, Giang Trần lại đối với Tiết Đồng nói:

- Tiết Đồng, ngươi đi tìm cứ điểm của Thanh Dương Cốc tại vương đô, truyền lời cho Phí lão đầu, nói hôm nay ta bị Long Nha vệ mời đi uống trà, để cho hắn nhìn xem xử lý a. Nếu như hắn còn băn khoăn Tẩy Trần Tố Tâm Đan, liền lập tức cút đến vương đô cho ta.

Giang Trần cũng biết, mình vừa tới Thiên Quế Vương Quốc, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, các loại quan hệ nhân mạch còn không có thành lập, nếu như bị Long Nha vệ mang đi, hơn nữa Càn Lam Bắc Cung từ đó cản trở, Giang Trần hắn hơn phân nửa sẽ chịu thiệt.

Long Nha vệ có lẽ sẽ theo lẽ công bằng phá án, nhưng điều kiện tiên quyết là Càn Lam Bắc Cung không nhúng tay vào.

Một khi Càn Lam Bắc Cung nhúng tay, nếu như Giang Trần hắn không thông qua thủ đoạn khác, dùng thân phận nhân vật mới đến của hắn, nhất định sẽ bị dày vò thảm.

Lúc này, Giang Trần tự nhiên không ngại mượn một phần lực.

Tập hợp hết thảy nhân tố có lợi, đi tiêu trừ hết thảy nhân tố bất lợi. Giang Trần chuyển thế trùng sinh, cũng không phải loại người khinh xuất, hắn đương nhiên biết rõ đạo lý tá lực đả lực.

Bàn giao hoàn tất, Giang Trần thoải mái trở lại bên cạnh những Long Nha vệ kia, cười nhạt nói:

- Đi thôi. Thuận tiện nói một câu, ta hi vọng các ngươi có thể theo lẽ công bằng phá án. Vị cô nương này là nhân chứng, ta cũng hi vọng nàng không tao ngộ bất luận đãi ngộ bất công gì.

Tên tiểu đội trưởng Long Nha vệ kia thấy Giang Trần khí độ bất phàm, cũng không dám xem thường, cau mày nói:

- Long Nha vệ ta phá án, thiết diện vô tư, ngươi không cần lo lắng.

...

Vương đô, một phủ trạch xa hoa.

Mấy người trẻ tuổi mặc bào phục Càn Lam Bắc Cung, đang nâng ly cạn chén, uống đến thập phần thống khoái.

Đột nhiên, có một thủ hạ đi đến, ở bên tai một thanh niên mặt sẹo nói nhỏ vài câu, thanh niên mặt sẹo kia đột nhiên biến sắc.

- Cái gì?

Thanh niên mặt sẹo bỗng nhiên đứng lên, mắt đầy hung quang, sắc mặt âm trầm giống như muốn ăn người.

- Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa?

Thủ hạ kia sợ tới mức sắc mặt đại biến, ấp a ấp úng nói:

- Vừa... Vừa truyền về tin tức, Trương Mông sư huynh ở khu giao dịch bị Càn Lam Nam Cung Chấp Pháp Giả đánh chết, còn có Quảng sư huynh, ở trên đường bị người một quyền đánh chết.

- Ngươi nói cái gì?

Một thanh niên trong đó cách ăn mặc âm nhu, nam nữ khó phân biệt, hai mắt đột nhiên bắn ra một đạo hào quang.

- Trương Mông bị người đánh chết?

- Ngươi nói rõ hơn một chút! Chân tướng sự tình là thế nào!

Thủ hạ kia cố gắng khống chế cảm xúc khẩn trương, nói ra:

- Là như thế này, Trương Mông sư huynh ở khu giao dịch, thấy được tiểu tử lần trước mấy vị sư huynh đối phó... Về sau...

Thủ hạ này ấp a ấp úng, cuối cùng đem chân tướng sự tình nói rõ ràng.

Thanh niên âm nhu kia, đúng là lúc trước đuổi giết Giang Trần đến Thanh Dương Cốc, thiếu chút nữa bị Phí lão một chưởng chụp chết Lưu sư huynh Lưu Xán. Tu vi người này, đột phá hàng ngũ nửa bước Tiên cảnh, tiến vào Tiên cảnh nhất trọng thiên, hôm nay đã là nhân vật đầu não.

Quảng sư huynh chết, Lưu Xán cũng không để ý đến cỡ nào. Nhưng mà, Trương Mông lại bất đồng. Trương Mông là biểu đệ của Lưu Xán hắn, hai người từ nhỏ cùng nhau gia nhập Càn Lam Bắc Cung.

Trương Mông ở phương diện sinh ý rất có thiên phú. Tu luyện một đạo, là thiếu không được tiền. Lưu Xán hắn có thể tu luyện tới một bước hôm nay, Trương Mông ở phương diện tiền tài cống hiến, có thể nói là cư công chí vĩ.

Lưu Xán vẫn coi Trương Mông là thân đệ đệ đối đãi. Đột nhiên nghe tin Trương Mông bị Chấp Pháp Giả đánh chết, mặc dù hắn là Tiên cảnh cường giả, thoáng cái cũng như nằm mộng.

- Lại là tiểu tử này!

Lưu Xán nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe ra hỏa diễm phẫn nộ.

- Trước đó lần thứ nhất, ngươi vận khí tốt, chạy trốn tới Thanh Dương Cốc. Nếu ngươi co đầu rút cổ ở trong Thanh Dương Cốc, lão tử bắt ngươi không có cách nào. Hôm nay ngươi lại chạy đến vương đô tìm cái chết! Lần này lão tử không làm chết ngươi, chữ Lưu này liền viết ngược!

Dịch Thiên Tùy cũng là một trong những hung thủ lúc trước đuổi giết Giang Trần.

Chỉ nghe hắn nói:

- Lưu sư huynh, thằng này có chút tà môn, hắn rơi xuống trong tay Phí lão đầu Thanh Dương Cốc, sao có thể bình yên thoát thân?

- Đúng vậy a. Phí lão đầu kia là nổi danh khó chơi. Ngay cả mặt mũi Môn Chủ Càn Lam Bắc Cung chúng ta, hắn cũng không cho. Như thế nào sẽ để cho tiểu tử này nghênh ngang đi vào vương đô? Không cần làm hai mươi năm dược bộc?

Người lên tiếng, là thanh niên mắt tam giác lúc trước cũng đuổi giết Giang Trần.

Lưu Xán hừ lạnh một tiếng:

- Phí lão đầu ở Thanh Dương Cốc diễu võ dương oai, đã đến vương đô, những quy củ kia của hắn không dùng được. Lần này, mặc kệ chỗ dựa của hắn là ai, ta nhất định cũng phải chơi chết hắn.

Dịch Thiên Tùy cũng hắc hắc nở nụ cười:

- Khối thịt mỡ này, còn tưởng rằng bay mất. Không nghĩ tới, mất mà được lại, lần này chúng ta đến vương đô, xem ra là đến đúng rồi!

- Lưu sư huynh, lần này chúng ta là tới trợ trận cho Đại vương tử, chuyện này, nếu như thông qua Đại vương tử, hướng Long Nha vệ gây một chút áp lực, tuyệt đối có thể nuốt mất tiểu tử kia. Đến lúc đó, những thứ tốt kia của hắn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK