• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266 Mấy gia sung sướng mấy gia buồn 1

Trong ngực sờ sờ, vậy mà thật sự lấy ra một cổ đằng bôi.

Người thô lỗ như Thạch Tiêu Dao, vậy mà giờ phút này vẻ mặt ôn nhu, vuốt ve cổ đằng bôi, giống như vuốt ve con gái vừa sinh ra của mình, cẩn thận, nhu hòa, tràn đầy ôn nhu chi sắc.

Giờ khắc này, Giang Trần từ trên người Thạch Tiêu Dao, thấy được bóng dáng rượu si.

- Giang Trần, trước đó lần thứ nhất ta uống Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, là dùng cổ đằng bôi này uống. Ta phúc duyên nông cạn, vô duyên nếm lần nữa. Nhưng mà ta da mặt dày, rượu không thể nếm lại một ngụm, nhưng ly lại bị ta mượn gió bẻ măng trộm đi, hắc hắc.

Thạch Tiêu Dao có chút hèn mọn bỉ ổi cười cười, phảng phất cái mượn gió bẻ măng này ở hắn xem ra, không có chút hổ thẹn, ngược lại vẫn lấy làm ngạo.

- Ta trước một khắc còn hoài nghi, ngươi phải chăng thật có thể mang Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu đến. Hiện tại, ta thực có vài phần tin tưởng. Bởi vì, ngươi vậy mà biết rõ cổ đằng bôi!

Cổ đằng bôi, là khí cụ uống Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu tốt nhất. Điểm này, lúc trước Thạch Tiêu Dao cũng là nghe người khác giới thiệu mới biết được.

Cho nên, nghe Giang Trần nói, Thạch Tiêu Dao chẳng những không có tức giận, ngược lại mừng rỡ.

Cẩn thận từng li từng tí đặt cổ đằng bôi lên bàn, Thạch Tiêu Dao vậy mà nhắm mắt lại:

- Giang Trần, nếu như ngươi gạt ta, lập tức xéo đi, xem ở phân lượng ngươi có thể nói ra cổ đằng bôi, ta có thể buông tha ngươi một lần. Nếu như là thật, rót rượu a!

Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, như là Thượng Cổ quỳnh tương, rơi vào trong cổ đằng bôi, thanh âm kích thích, như sơn tuyền leng keng, có một cỗ ma lực động lòng người.

Trong lúc nhất thời, tất cả ý cảnh, phảng phất đều dung nhập vào trong Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Phảng phất hoàn cảnh bốn phía, biến hóa nhanh chóng, biến thành thâm cốc mọc các loại kỳ hoa dị thảo, sơn tuyền chậm rãi chảy xuôi, để cho người vui vẻ thoải mái.

Toàn thân Thạch Tiêu Dao đột nhiên co lại, hai mắt nhắm chặc đột nhiên mở ra.

Sau một khắc, Đa Bảo đạo tràng phó môn chủ, nhân vật quyền thế mà Thiên Quế Vương Quốc đều biết, vậy mà như một đứa bé, khóc!

Rơi lệ đầy mặt!

Bờ môi run rẩy:

- Không thể tưởng được, cách nhiều năm như vậy, Thạch Tiêu Dao ta vậy mà thật sự có phúc duyên này, lần nữa gặp được Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu!

Giơ cổ đằng bôi lên, Thạch Tiêu Dao đặt ở bên miệng, tựa hồ muốn dùng sáu giác quan toàn thân, dùng hết lực lượng toàn thân, đem Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này uống hết.

Tửu thủy nhập hầu, Thạch Tiêu Dao như lão tăng nhập định, hóa đá rồi.

Loại cảm giác này, quá mỹ diệu, rất khó quên đi.

Đây là hương vị hắn nhớ thương, đây là hương vị hắn nhớ mãi không quên.

- Hắc hắc, Thạch phó môn chủ, muốn khóc liền khóc a. Ta biết ngươi đuổi Phong Viêm ra, chính là sợ mình thất thố, bị bọn thủ hạ nhìn thấy, mất mặt a.

Thạch Tiêu Dao cười hắc hắc, gãi gãi đầu:

- Giang Trần, ngươi tiểu tử này, cái này cũng bị ngươi nhìn ra. Xem ra, lão tử thật đúng là đánh giá thấp ngươi rồi.

- Rượu như thế nào?

Thạch Tiêu Dao thở dài:

- Ta chỉ có bốn chữ… dù chết không uổng.

Dù chết không uổng, nói cách khác, uống rượu này, dù để cho Thạch Tiêu Dao hắn hiện tại đi chết, cũng không có cái gì tiếc nuối.

Còn có cái gì, so với đây càng cao?

Giang Trần cười hắc hắc, đẩy bầu rượu về phía trước:

- Thạch phó môn chủ, anh hùng thức anh hùng, nếu như không phải ngươi ở sự tình Long Nha vệ tương trợ, chỉ sợ ngươi cũng không nhanh như vậy có thể uống đến Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Một bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, đều là của ngươi.

- Cái gì?

Cả người Thạch Tiêu Dao nhảy dựng lên, hai tay gắt gao ôm lấy bầu rượu, con mắt hèn mọn bỉ ổi:

- Giang Trần, ngươi cũng đừng hối hận.

- Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tiễn giai nhân. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này đưa cho Thạch phó môn chủ, tổng so với để cho những ngu xuẩn tài trí bình thường kia uống càng tốt a?

Thạch Tiêu Dao cười hắc hắc nói:

- Lời này ta thích nghe.

- Ân, ta liền không quấy rầy Thạch phó môn chủ nhấm nháp rượu ngon nữa.

Giang Trần đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.

Thạch Tiêu Dao sững sờ, hắn vốn tưởng rằng Giang Trần sẽ nói một ít yêu cầu, hắn cũng đã có tâm lý chuẩn bị, mặc kệ Giang Trần nói yêu cầu gì, hắn cũng hết sức đi thực hiện.

Lại không nghĩ rằng, Giang Trần một yêu cầu cũng không có, liền muốn cáo từ.

- Đợi một chút!

Cái này, Thạch Tiêu Dao cũng có chút nhịn không được rồi. Da mặt hắn là dày, nhưng cũng không dày đến uống rượu ngon của người ta, lại một chút tỏ vẻ cũng không có.

- Giang Trần, ngươi giúp ta thực hiện nguyện vọng. Theo như lời hứa trong Nguyện Vọng Tháp, ta ít nhất phải giúp ngươi lấy được một Ngũ phẩm quý tộc. Bất quá, nhìn ngươi như vậy, Ngũ phẩm quý tộc thật sự quá ủy khuất ngươi rồi. Như vậy, ta cố gắng tranh thủ thoáng một phát, cam đoan chuẩn bị cho ngươi vị trí Tứ phẩm quý tộc, thậm chí Tam phẩm, như thế nào?

- Thạch phó môn chủ, quả nhiên là người thủ tín.

- Ha ha, hôm nay ta không lưu ngươi rồi. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, đêm nay ta muốn ôm rượu ngủ, ai cũng đừng cản ta.

Thạch Tiêu Dao cạc cạc cười to, tâm tình tốt tới cực điểm.

...

Bên Càn Lam Nam Cung kia, Kiều Bạch Thạch sờ sờ gò má, đỏ bừng cả khuôn mặt, trong nội tâm ngũ vị tạp trần. Đứng ở nơi đó, thậm chí có chút ít chân tay luống cuống.

Bởi vì, ngay trước đó một khắc, Ninh trưởng lão ung dung đẹp đẽ, vậy mà hoàn toàn không để ý lễ nghi, ôm hắn hung hăng hôn một cái.

- Bạch Thạch, bổn tọa phát hiện, ta có khả năng thật sự yêu ngươi rồi.

Ninh trưởng lão cười khanh khách, nhìn gương đồng, tỉ mỉ đánh giá mặt, cổ của mình, ngay cả bên tai đều không buông tha.

- Quá thần kỳ, Bạch Thạch, ngươi tin hay không, nếu như ngươi đem đan dược này mở rộng ra ngoài, nữ nhân khắp thiên hạ, chí ít có chín thành muốn cùng ngươi ngủ.

Kiều Bạch Thạch im lặng, hắn còn có thể nói cái gì?

Ninh trưởng lão biểu hiện khoa trương, đã đem công hiệu của Tứ Quý Thường Thanh Đan, phát huy vô cùng tinh tế.

Một trưởng lão quyền cao chức trọng, thoáng cái trở nên thất thố như vậy, đủ thấy đan dược kia điên cuồng đến cỡ nào.

- Bạch Thạch, ngươi nhìn ta ở đây, trước kia có chút nhăn, hiện tại toàn bộ tiêu tán rồi. Còn có ở đây, trước kia có một tàn nhang nho nhỏ, ta vì nó buồn chết! Hì hì, hiện tại cũng không còn. Còn có, trước kia ta còn cảm thấy làn da có chút mềm, co dãn kém một chút, hiện tại, ngươi nhìn xem, có phải rất mịn màng hay không? Hắc hắc, Bạch Thạch, tại sao ngươi không nói chuyện, mau tới đây, giúp ta nhìn xem.

Cái này là nữ nhân, dù vị trí của nàng lại cao, quyền thế lại lớn, đó cũng là nữ nhân.

Nữ nhân thiên tính, ở thời khắc này, hoàn toàn hiển lộ không thể nghi ngờ.

Kiều Bạch Thạch rốt cục kiến thức đến, nữ nhân truy cầu thẩm mỹ, điên cuồng đến cỡ nào.

Hai tay Ninh trưởng lão ở trên mặt trái sờ sờ, phải sờ sờ, có chút lo được lo mất:

- Bạch Thạch, ngươi nói ta nếu đi ra ngoài, người khác còn có thể nhận ra ta sao? Nếu nhận không ra ta, vậy rất bất tiện a.
Chương 267 Mấy gia sung sướng mấy gia buồn 2

Kiều Bạch Thạch cười khổ nói:

- Trưởng lão ngươi thiên sinh lệ chất, Tứ Quý Thường Thanh Đan này, chẳng qua là dệt hoa trên gấm. Ngươi vốn có nội tình ở đó, khí chất xuất chúng bày ở kia. Trừ khi bọn họ mù lòa, bằng không thì ai nhận không ra, đầu óc người đó có vấn đề.

Cái mã thí tâng bốc này, càng làm Ninh trưởng lão dung quang toả sáng, cả người giống như một đóa hoa nở rộ, sáng lạn đến không thể vãn hồi.

- Bạch Thạch, ngươi nói một chút ngươi, miệng ngọt, lại biết làm sự tình, còn có đan phương kia. Ta thật sự có chút sợ.

Ninh trưởng lão bỗng nhiên có chút ưu sầu.

- Sợ?

Kiều Bạch Thạch sững sờ.

- Đúng vậy a.

Ninh trưởng lão đi tới, ở bên cạnh Kiều Bạch Thạch ngồi xuống.

- Ngươi có tài hoa như vậy, một ngày nào đó sẽ đại phóng dị sắc, ta sợ ta không thể ly khai ngươi, cũng sợ người khác đem ngươi từ trong tay ta cướp đi.

Kiều Bạch Thạch mới đầu còn tưởng rằng nàng nói giỡn, nhưng nhìn ánh mắt của Ninh trưởng lão, mang theo ý tứ hàm xúc phi thường phức tạp, thoạt nhìn, ngược lại là phát ra từ đáy lòng.

- Ninh trưởng lão đối với ta có ơn tri ngộ, Bạch Thạch có thể làm trợ thủ cho Ninh trưởng lão, đó là vinh hạnh của Bạch Thạch ta.

- Bạch Thạch, ngươi thật sự nghĩ như vậy?

Ánh mắt Ninh trưởng lão lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Chắc chắn 100%.

Kiều Bạch Thạch nói.

- Không nên không nên.

Trữ trưởng lão lại lắc đầu.

- Ta không thể quá ích kỷ, ngươi làm thuộc hạ của ta, trong nội tâm của ta băn khoăn. Bạch Thạch, dùng tài năng của ngươi, ít nhất có thể làm một trưởng lão.

Kiều Bạch Thạch cười nói:

- Ta một người mới vừa tới Thiên Quế Vương Quốc, có thể thanh thản ổn định ở bên người Ninh trưởng lão làm việc, cũng rất an tâm rồi. Nghĩ quá nhiều, không thực tế.

Ninh trưởng lão không nói gì, lại nhẹ nhàng đứng lên, đi đến trước gương, nhìn qua mình trong gương, phảng phất lâm vào trong trầm tư.



Không thể không nói, Thạch Tiêu Dao bề ngoài giống như thô lỗ, nhưng thật ra là người rất chú ý. Hiệu suất của hắn rất nhanh, ngày hôm sau, đã giúp Giang Trần cầm xuống một thân phận Tứ phẩm quý tộc, thuận tiện còn ở trong khu vực quý tộc, đưa một bộ biệt viện lớn cho hắn.

Đây là niềm vui ngoài ý muốn.

Giang Trần cũng không nghĩ tới, một bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, vậy mà đáng giá như vậy. Ngay cả thân phận quý tộc và phòng ở, Thạch Tiêu Dao đều cùng nhau giải quyết.

Hiệu suất làm việc này, thật đúng là đủ cao.

Đồng dạng làm việc hiệu suất cao, còn có Dương Chiêu Dương phó tổng quản. Hai ngày này, hắn cơ hồ vận dụng tất cả con đường, rốt cục trong hai ngày, gom góp tất cả tài liệu trên danh sách.

- Cậu, ngươi lại bảo ta đi đưa những vật này cho Giang Trần? Chịu nhận lỗi?

Luật Vô Kỵ vẻ mặt kiên quyết, kêu lên.

- Ta không đi!

- Ngươi không đi? Ngươi không đi ai đi?

Dương Chiêu cả giận nói.

- Ngươi không phải đi qua một lần sao! Cậu, một hồi sinh, hai hồi thục. Lần này vẫn là ngươi đi đi.

Để cho Luật Vô Kỵ hắn đi gặp Giang Trần, đây quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.

- Luật Vô Kỵ, đầu óc ngươi có phải nước vào hay không? Ta đi? Ta đi, vạn nhất Giang Trần không chịu nể mặt mũi thì sao? Tốt, ngươi không đi, có thể! Nếu như sự tình Tam đại đạo tràng không giải quyết được, lửa giận của Đại tổng quản bộc phát, đến lúc đó ngươi đi thừa nhận. Ta đối với ngươi coi như con ruột, ngươi ngược lại tốt, một lần một lần để cho ta thất vọng!

Luật Vô Kỵ không sợ trời, không sợ đất, trên thực tế dựa vào đúng là người cậu này. Giờ phút này thấy Dương Chiêu thật sự phát hỏa, thoáng cái liền mềm nhũn ra.

- Cậu, ngươi đừng như vậy a, xem ở trên mặt...

- Đừng có lại nhắc tới mẹ của ngươi, có tin ta lập tức ném ngươi ra ngoài hay không? Ta cuối cùng hỏi ngươi một câu, ngươi đi, hay là không đi?

Luật Vô Kỵ phát hiện đòn sát thủ cuối cùng của mình cũng không dùng được, vẻ mặt khổ bức, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta đi, ta đi là được chứ gì!

Luật Vô Kỵ biết rõ, nếu như lần này hắn không đi, chỉ sợ từ nay về sau sẽ mất đi cậu sủng ái.

Vương đô Thiên Quế Vương Quốc, trước cửa phủ đệ mới của Giang Trần.

- Cái gì? Ngươi nói ngươi là ai?

Kiều Sơn một tay đặt ở bên tai, bộ dạng nghe không rõ.

- Ta nói ngươi có phải chưa ăn điểm tâm hay không? Nói chuyện có thể to hơn một tí hay không?

Sắc mặt Luật Vô Kỵ tái nhợt, khuất nhục a.

Hắn như thế nào không biết, thân vệ Giang Trần là cố ý nhục nhã hắn.

Thế nhưng mà, chuyện cho tới bây giờ, Luật Vô Kỵ hắn lại ngưu bức, cũng không dám lỗ mãng, áp lửa giận trong lòng xuống, mở rộng thanh âm nói:

- Ta là Luật Vô Kỵ, là tới hướng Giang Trần nhận lỗi.

- Luật Vô Kỵ?

Kiều Sơn sững sờ, nhìn những đồng bạn bên người kia.

- Luật Vô Kỵ là ai? Các ngươi nghe nói qua sao?

Mấy người khác đều ha ha nở nụ cười, nhao nhao lắc đầu.

Luật Vô Kỵ như thế nào không biết, mấy thân vệ này là cố ý chế nhạo hắn. Dùng tâm tính cao cao tại thượng của hắn, lúc này bị mấy hạ nhân nhục nhã như vậy, Luật Vô Kỵ cơ hồ muốn rút đao khiêu chiến.

Bất quá, còn tồn một điểm lý trí, không có bị cừu hận cuốn đi, nổi lên dũng khí, lớn tiếng nói:

- Mấy vị huynh đệ, đồ vật chủ nhân nhà các ngươi muốn, ta đã mang đến. Trước kia là Luật Vô Kỵ ta sai, có mắt như mù, ta ở chỗ này, hướng Thiếu chủ của các ngươi xin lỗi.

Ngay lúc này, trong sân truyền đến một tiếng cười cởi mở, Giang Trần cùng Điền Thiệu sóng vai đi ra.

- Điền đại đội trưởng, mấy ngày nay vất vả ngươi rồi. Ta bên này đã dàn xếp tốt, ngươi có thể trở về Long Nha vệ phục mệnh. Trở về thay ta ân cần thăm hỏi mấy vị tổng quản đại nhân.

Điền Thiệu ôm quyền:

- Dễ nói dễ nói, Giang huynh đệ, xin dừng bước.

Hai người cười cười nói nói, đi ra ngoài cửa, đối với Luật Vô Kỵ ở một bên coi như không thấy, phảng phất đứng ở nơi đó chỉ là một đống không khí.

Nhất là Điền Thiệu, đi ra ngoài mãi cho đến ly khai, ánh mắt chỉ ở trên mặt Luật Vô Kỵ khẽ quét qua, nhìn cũng không nhìn, liền rời đi.

Trong nội tâm Luật Vô Kỵ giận dữ, hắn gần đây cao cao tại thượng, mắt cao hơn đầu. Ở trong Long Nha vệ, coi như là người lãnh đạo trực tiếp của Điền Thiệu chứng kiến Luật Vô Kỵ hắn, cũng phải vô cùng thân mật, mở miệng một tiếng Luật đô thống.

Điền Thiệu này, vậy mà bỏ qua Luật Vô Kỵ hắn, bỏ qua Phó Đô thống này!

- Điền Thiệu, sau khi chuyện ngày hôm nay qua đi, ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội Luật Vô Kỵ ta, là trầm trọng đến cỡ nào!

Luật Vô Kỵ oán hận nhìn qua bóng lưng Điền Thiệu rời đi, trong nội tâm nghiến răng nghiến lợi.

- Đừng nhìn nữa, trước khi ngươi muốn báo thù người ta, trước lo lắng mình có thể vượt qua cửa ải này hay không đã.

Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, Thiên Mục Thần Đồng, đối với nhân tâm thấm nhuần, là phi thường chuẩn.

- Giang Trần, ngươi bây giờ rất đắc ý, đúng không?

Luật Vô Kỵ nhịn không được nói.
Chương 268 Ngươi nói đúng, ta xác thực rất đắc ý

Giang Trần ung dung cười cười:

- Phải, ngươi cũng không tính ngu xuẩn về đến nhà! Ngay cả loại sự tình ta rất đắc ý này, cũng bị ngươi nhìn ra. Ngươi nói không sai, ta rất đắc ý. Ta vì cái gì không đắc ý? Một người muốn giẫm ta, lại cầu ngược ta, cầu ta nhận lấy đồ đạc của hắn, cầu ta tha thứ hắn. Ngươi nói, việc này đặt ở trên người của ngươi, ngươi có đắc ý hay không?

Việc này nếu thả ở trên người Luật Vô Kỵ, nhất định sẽ càng đắc ý, càng thêm hung hăng càn quấy.

Điểm này, ngay cả Luật Vô Kỵ cũng không có cách nào phủ nhận.

- Giang Trần, đồ vật đều ở đây, kiểm lại một chút đi.

Luật Vô Kỵ cuối cùng không phải ngu xuẩn, biết rõ lúc này cùng Giang Trần đấu võ mồm, đó là tự đòi không vui.

- Đồ vật để xuống đi, nghĩ ngươi cũng không có gan ăn bớt.

Giang Trần cười nhạt nói.

- Vậy sự tình Tam đại đạo tràng?

Luật Vô Kỵ quan tâm nhất chính là cái này, nếu như Tam đại đạo tràng không buông tha, hắn trở về sẽ bị rút gân lột da.

- Tam đại đạo tràng đâu có chuyện gì liên quan tới ta?

Giang Trần cười nói.

Sắc mặt Luật Vô Kỵ tái xanh:

- Giang Trần, ngươi có ý tứ gì? Đồ vật ngươi đã thu, chẳng lẽ còn muốn đổi ý?

Giang Trần khoan thai cười cười, cũng không nói cái gì, đối với hai huynh đệ Kiều Sơn Kiều Xuyên nói:

- Mang đồ vật vào đi.

Phân phó hoàn tất, Giang Trần thản nhiên đi vào trong sân, gạt Luật Vô Kỵ ở tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

- Giang Trần, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Luật Vô Kỵ nóng nảy.

- Khinh người quá đáng?

Thanh âm ung dung của Giang Trần từ bên trong truyền đến.

- Luật Vô Kỵ, ngươi suy nghĩ nhiều. Trong mắt ta, ngươi căn bản không tính một người. Ngươi có tư cách gì để cho ta khinh ngươi? Cút nhanh lên, đừng ở trước cửa ra vào mất mặt xấu hổ. Ngươi không chê mất mặt, ta còn ngại mất mặt đây này.

Luật Vô Kỵ ngược lại là muốn nảy sinh ác độc, thế nhưng mà hắn cũng biết, hiện tại nảy sinh ác độc, vừa vặn cho Giang Trần cái cớ trả thù hắn. Đây là địa bàn của Giang Trần, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.

- Giang Trần, ngươi chờ, ngươi thu đồ vật, lại không làm việc. Hiện tại ta không làm gì được ngươi, nhưng cậu ta còn không làm gì được ngươi sao?

Trong nội tâm Luật Vô Kỵ nghĩ như vậy, lập tức đã có chủ ý.

- Đúng, hiện tại ta trở về, nói cho cậu, thêm mắm thêm muối một phen, chọc giận cậu, để cho lão nhân gia ông ta ra tay trấn áp Giang Trần này.

Luật Vô Kỵ bị kích động trở lại chỗ Dương Chiêu, thêm mắm thêm muối đem chuyện ngày hôm nay nói một lần, đem Giang Trần ngang ngược càn rỡ, phóng đại không chỉ gấp mười lần.

Chờ hắn lải nhải một đống lớn xong, Dương Chiêu một cước đá vào trên mông đít hắn:

- Đồ ngu, cùng Giang Trần so sánh, ngươi là một đầu heo!

- Ta... Ta thì thế nào?

Luật Vô Kỵ không phục, vẻ mặt như người vô tội.

- Như thế nào? Ngươi cho rằng Giang Trần thực ngu xuẩn như ngươi nói? Thu vật không làm việc? Ngay vừa rồi, các phương diện đã có hồi âm, hợp tác tiếp tục.

- À?

Luật Vô Kỵ choáng váng, cảm tình mình một trận khoe khoang, hoàn toàn là uổng phí rồi.

Cổ hơi ngạnh, Luật Vô Kỵ lại ra một kế:

- Cậu, hiện tại hợp tác tiếp tục, chứng tỏ Tam đại đạo tràng đã không náo loạn. Giang Trần kia, gõ chúng ta một số lớn như vậy, cơn tức này, chẳng lẽ ngài cứ như vậy nuốt xuống? Đây cũng không phải là phong cách của ngài a.

- Nuốt xuống?

Dương Chiêu cười lạnh liên tục.

- Ta nuốt được xuống, Giang Trần hắn cũng phải có cái khẩu vị này, nuốt được những vật kia của ta!

Luật Vô Kỵ nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo:

- Cậu, có diệu kế gì sao?

- Vô Kỵ, ngươi biết lần này ngươi sai ở nơi nào không? Ngươi sai ở chỗ làm chim đầu đàn. Đương nhiên, chuyện này, ta cũng có sơ xuất. Sau này, ngươi không nên xông lên phía trước, Giang Trần hắn, đắc tội là Càn Lam Bắc Cung, tại sao chúng ta phải vì Càn Lam Bắc Cung đấu tranh anh dũng? Nhớ kỹ, về sau, ngươi không nên làm thương cho người, mà phải xui khiến người Càn Lam Bắc Cung đi làm chim đầu đàn.

Luật Vô Kỵ vỗ đùi:

- Đúng vậy a! Lần này, thật đúng là tính sai. Vốn là sự tình của Càn Lam Bắc Cung, ta vì ở trước mặt Đại vương tử biểu hiện một chút, mới tích cực a.

- Về sau thông minh cơ linh một chút!

Dương Chiêu phân tích nói:

- Lần này ngươi hi sinh lớn như vậy, Đại vương tử là nhìn ở trong mắt, ngươi dễ dàng ở chỗ Đại vương tử, đạt được càng nhiều hảo cảm nữa. Nhớ kỹ, là Long là Xà, cuối cùng nhất là phải xem chính ngươi. Ngày khác Đại vương tử đăng cơ, làm quốc quân. Ngươi tiếp tục uất ức, hay là muốn ngồi lên vị trí Đại tổng quản, liền xem chính ngươi rồi. Ta ở sau lưng dùng lực cho ngươi, đó cũng là có hạn.

Luật Vô Kỵ như có điều suy nghĩ.

...

Trong phủ đệ Tứ vương tử Diệp Dung.

Diệp Dung cười ha ha:

- Huynh đệ, không thể không nói, ta lại một lần nữa đánh giá thấp năng lực của ngươi. Đến, một chén rượu này, ta mời ngươi.

- Ta cũng kính Giang Trần huynh đệ một ly.

Điền Thiệu cũng nâng chén. Hắn đối với Giang Trần phi thường cảm kích, loại cảm kích này, cùng Phong Viêm đối với Giang Trần cảm kích rất giống.

- Hổ thẹn, hi vọng lần này không có liên lụy đến Tứ vương tử.

Giang Trần nâng chén ý bảo, lại đối với Điền Thiệu nói:

- Điền huynh, chúc mừng ngươi tấn chức Phó Đô thống.

- Liên lụy?

Diệp Dung cười cười.

- Ta mời ngươi tới vương đô, muốn nhìn đến đúng là loại cục diện này, ngươi càng có thể trộn lẫn, ta càng cảm thấy kiêu ngạo. Chứng minh ánh mắt của ta rất độc đáo.

Điền Thiệu cũng cười nói:

- Giang Trần huynh đệ, chuyện lần này, đối với Tứ vương tử mà nói, cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất, vương đô trước kia, không người có thể khiến Đại vương tử chịu thiệt. Lúc này đây, tuy bề ngoài Đại vương tử không ra mặt, nhưng vụng trộm, trong nội tâm từng vương tử đều tinh tường, lần này Đại vương tử là muốn mượn đề tài nói chuyện, gõ Tứ vương tử. Bất quá, lần này hắn tính sai.

Điền Thiệu là quân nhân, mặc kệ là đại đội trưởng, hay là Phó Đô thống hôm nay, hắn nói chuyện, vĩnh viễn là bụng dạ thẳng thắn, sẽ không quanh co lòng vòng.

Đây cũng là một điểm mà Diệp Dung thưởng thức Điền Thiệu.

- Đến, uống rượu.

Giang Trần cũng không nghĩ tới, một sự tình nhỏ như vậy, rõ ràng còn liên lụy tới vương tử ở giữa tranh đấu. Nghe bọn hắn nói như vậy, hắn cũng không có cư cao tự ngạo.

Cạn chén xong, Diệp Dung lại nói:

- Huynh đệ, tuy ta không rõ ràng lắm, vì cái gì Tam đại đạo tràng cùng lúc phát lực, nhưng mà có một điểm, ta phải nhắc nhở ngươi. Địa vị bây giờ của ngươi thay đổi, thân phận thay đổi, người chú ý ngươi cũng nhiều. Ngươi ra ra vào vào, phải cẩn thận một ít. Long Nha vệ Dương phó tổng quản, những người Càn Lam Bắc Cung kia, không có một cái nào là loại lương thiện.

- Đúng, phải đề phòng bọn hắn cắn ngược một cái.

Giang Trần gật đầu:

- Đa tạ nhắc nhở, ta tâm lý nắm chắc.

Diệp Dung cởi mở cười cười, bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, nói:

- Đúng rồi, huynh đệ, lần này ta tìm ngươi đến, là có chuyện muốn nói cho ngươi biết.
Chương 269 Phí lão đầu cầu làm dược bộc 1

- Là như thế này, thầy của ta Diệp Trọng Lâu Diệp thái phó, nửa tháng sau là đại thọ. Tất cả vương tử chúng ta, phải đi chúc thọ cho lão sư. Ta bên này, chỉ có ba danh ngạch, có thể mang ba người đi tham gia. Không biết huynh đệ ngươi có hứng thú hay không?

Chúc thọ cho người khác? Lời nói thật, Giang Trần không có hứng thú gì. Nhưng mà Diệp Dung nói như vậy, trên thực tế không phải trưng cầu ý kiến của hắn, mà là gián tiếp mời hắn tham gia. Hiển nhiên là không cho cự tuyệt.

Giang Trần cười cười, gật đầu nói:

- Lão sư của Vương tử, nhất định là nhân vật đức cao vọng trọng, đến lúc đó chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt, nếu có thể đi, tăng kiến thức, cũng là không tệ.

- Đúng, đúng. Thuận tiện cũng có thể mở rộng nhân mạch, để mình nổi tiếng. Ngươi vừa tới Thiên Quế Vương Quốc, đối với Diệp thái phó không có nhận thức trực quan gì.

Điền Thiệu nghe danh tự Diệp thái phó, vẻ mặt sùng kính, cả người cũng ngồi ngay ngắn.

- Giang Trần huynh đệ, Diệp thái phó là đương triều Hộ Quốc Linh Vương, một thân tu vi, thâm bất khả trắc. Nghe nói các trưởng lão Bảo Thụ Tông, đối với tu vi võ đạo của Diệp thái phó, cũng thập phần bội phục.

- Hộ Quốc Linh Vương?

Giang Trần khẽ giật mình, hắn biết rõ, Tiên cảnh đỉnh cao cường giả, mới có tư cách xưng Linh Vương, có thể dùng danh hiệu Linh Vương, cơ hồ bất kỳ một cái nào đều là áp đảo Tiên cảnh đỉnh phong.

- Đúng.

Ngữ khí của Điền Thiệu rất thành kính.

- Giang Trần huynh đệ, Tứ đại đạo tràng, quyền thế lớn hay không? Nhưng mà, coi như là Môn Chủ Tứ đại đạo tràng, ở trước mặt Diệp thái phó, đồng dạng phải tự xưng vãn bối. Ngươi nói một chút, thực lực của Diệp thái phó, cường đến cỡ nào?

Lần này, ngay cả Giang Trần cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Thiên Quế Vương Quốc, thậm chí có hộ quốc cường giả mạnh như vậy? So sánh xuống dưới, lão tổ Đông Phương Vương Quốc cho tới bây giờ cũng không lộ diện kia, quả thực là chê cười.

- Diệp thái phó, cũng là lão tổ vương thất?

Giang Trần hiếu kỳ.

Diệp Dung thở dài:

- Thân phận của hắn, phụ vương cho tới bây giờ không nói cho chúng ta. Chúng ta cũng chỉ biết hắn họ Diệp, nhưng lại không biết hắn có phải vương thất lão hay không tổ. Thậm chí, chúng ta chỉ biết là hắn muốn mừng thọ, đến cùng lão nhân gia ông ta bao nhiêu tuổi, cũng đồng dạng không biết.

Một lão đầu thần bí như thế, khiến Giang Trần sinh ra một tia hướng tới.

Hộ Quốc Linh Vương, chỉ bốn chữ này, Giang Trần đã quyết định, vô luận như thế nào cũng phải đi biết một chút. Hắn muốn nhìn một chút, Tiên cảnh đỉnh phong cường giả của thế giới này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Có lẽ, có thể từ trên người bọn họ, tìm được một tia linh cảm về Tiên cảnh?

Lần phong ba này cùng Long Nha vệ, tuy chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ, nhưng danh tự Giang Trần, không thể nghi ngờ thành một chủ đề mới ai cũng quấn không ra.

Bất quá, Giang Trần cũng không thèm để ý những mưa gió ngoại giới kia.

Hiện tại, thân phận quý tộc đã có, nhà cửa cũng có, hắn ở Thiên Quế Vương Quốc chẳng khác gì đã có đặt chân chi địa, hết thảy tiến vào quỹ đạo.

- Mục tiêu kế tiếp, là trùng kích Tiên cảnh. Dùng nội tình của ta, trùng kích Tiên cảnh, vấn đề không lớn. Mấu chốt nhất là, mở Linh Hải. Linh Hải cảnh giới, quyết định độ cao võ đạo chi lộ sau này của ta. Đáng tiếc, trước mắt ta cùng Tiên cảnh cường giả, liên hệ không nhiều lắm, đối với Tiên cảnh cường giả của thế giới này, không có quá nhiều nhận thức trực quan.

Giang Trần cố gắng hồi tưởng, ngày đó ở Đông Phương Vương Quốc, cùng đệ tử Tiên cảnh của Tử Dương Tông giao thủ. Đến Thiên Quế Vương Quốc, lại cùng Tiên cảnh đệ tử của Càn Lam Bắc Cung giao thủ.

Đương nhiên, Càn Lam Bắc Cung chỉ là một đạo tràng thế tục của Bảo Thụ Tông, cái gọi là Tiên cảnh cường giả, đều là nửa thùng nước.

Ngoại trừ Lưu Xán chân chính bước vào Tiên cảnh nhất trọng thiên ra, mấy cái khác, đều là nửa bước Tiên cảnh.

Ngược lại là mấy đệ tử của Tử Dương Tông, một cái so với một cái cường.

- Từ Chấn kia thì cũng thôi, so với Lưu Xán mạnh hơn không bao nhiêu. Tu vi của Dư Giới, có lẽ là Tiên cảnh nhị trọng, thậm chí tam trọng thiên. Mà Sở Tinh Hán xuất hiện cuối cùng, thực lực lại hơn xa Dư Giới, đoán chừng là Tiên cảnh tứ trọng thiên, thậm chí còn cao. Nhưng mà, từ bọn hắn thi triển lực lượng đến xem, tính cực hạn rất lớn, tựa hồ vẫn luôn cực hạn ở Thủy thuộc tính nhất mạch. Chẳng lẽ nói, bọn hắn miêu tả Linh Hải, từ vừa mới bắt đầu, là thiên hướng đào móc thiên phú Thủy thuộc tính sao?

Tiếp xúc Tiên cảnh cường giả, thật sự có hạn, có thể bình tâm tĩnh khí luận bàn võ đạo, tạm thời một cái cũng không gặp được.

Đương nhiên, Giang Trần cùng những võ giả khác của thế giới này không giống, hắn nhận thức đối với võ đạo, thậm chí vượt qua cường giả cấp cao nhất của thế giới này.

Tuy kiếp trước hắn không thể tu luyện, nhưng dựa vào một thân lý luận, dạy dỗ ra vô số thiên tài tung hoành Chư Thiên. Những thiên tài kia, bất kỳ một cái nào đi vào vị diện này, chỉ sợ cũng có thể nghiền áp cường giả đỉnh cấp của vị diện này.

Cho nên, Giang Trần có tự tin, hắn cũng không mê mang.

- Trước đó lần thứ nhất ngộ đạo, ta đã biết rõ, cái gọi là mười hai mạch chân khí, chỉ là một cây cầu, là một quá trình từ phàm Hóa Linh. Tiên cảnh, cũng chỉ là bước đầu tiên thoát khỏi phàm tục, chính thức đạt được lực lượng khống chế Chư Thiên, cải tạo Luân Hồi, con đường này, không biết xa bao nhiêu...

Giang Trần rất rõ ràng, võ đạo chi lộ này, sẽ dài dằng dặc đến cỡ nào. Mặc dù hắn có ưu thế mà người khác không có, nhưng ở trên con đường này, cũng không được phép có nửa điểm qua loa.

- Ta có trí nhớ kiếp trước, cái này là ưu thế của ta. Nhưng mà, vật chất của vị diện này, hiển nhiên rất bần cùng. Ta muốn lợi dụng ưu thế của mình, thì phải tận lực thu thập tài nguyên tốt nhất của thế giới này, để ta sử dụng.

Giang Trần biết rõ, võ đạo chi lộ, chẳng những cùng thiên đấu, còn phải cùng người đấu.

Tài nguyên là có hạn, mà tu sĩ một đời tiếp một đời là vô hạn. Người vô hạn, tranh đoạt tài nguyên có hạn, thế tất có người thành Long, có người thành tro bụi.

Mà lần này hắn lừa đảo, cũng là nghĩ sâu tính kỹ qua.

Giết chết Luật Vô Kỵ loại tiểu nhân vật này, chỉ là nhất thời hả giận. Ở Giang Trần xem ra, Luật Vô Kỵ chỉ là một con gián nhảy đáp, muốn giết hắn, cơ hội có rất nhiều.

Nhưng mà gõ đến một số Linh Dược kia, Giang Trần lại là nhu cầu cấp bách.

Hắn muốn đột phá Tiên cảnh, cần một quá trình, đồng dạng cần một ít phụ tá, để cho hắn thiếu đi một ít đường quanh co.

- Thiếu chủ, quái lão đầu Thanh Dương Cốc kia lại tới nữa.

Ngay thời điểm Giang Trần minh tưởng, Tiết Đồng đến đây bẩm báo.

Bên Càn Lam Nam Cung cùng Đa Bảo đạo tràng kia, Giang Trần đều có đáp lễ. Thanh Dương Cốc Phí lão đầu này, Giang Trần là cố ý gạt hắn, để cho lão nhân này sốt ruột.

Giang Trần bắt được tâm lý của Phí lão đầu, hắn cũng là có tâm muốn thuần phục lão nhân này, cho nên một mực treo khẩu vị của hắn, để cho lão nhân này chủ động tới tìm hắn.
Chương 270 Phí lão đầu cầu làm dược bộc 2

- Giang Trần, tiểu tử ngươi quá không biết ơn đi à nha? Ngươi nói một chút, lão đầu ta có đủ nghĩa khí hay không? Vì sự tình của ngươi, trực tiếp cùng Thượng Quan Dực trở mặt. Ngươi ngược lại tốt, nhiều ngày như vậy, cũng không cho lão đầu ta một lời nói. Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi.

Quái lão đầu này ọt ọt ọt ọt uống nước trà, một bên phàn nàn, đôi mắt tặc hề hề nhìn Giang Trần.

- Phí lão, đâu có gì lạ. Ngươi cũng biết, ta vừa tới vương đô, các loại chuyện hư hỏng sứt đầu mẻ trán đập vào mặt. Ngươi xem lúc này, nếu không phải ngươi ra mặt, ta có thể từ Long Nha vệ đi ra hay không, cũng là một vấn đề.

Lời này Phí lão đặc biệt thích nghe, cười hắc hắc, lại tựa hồ nhớ tới mình là tới kháng nghị, có phải nên nghiêm túc một chút hay không?

Lập tức gương mặt cố ý nghiêm lên:

- Giang Trần, lần trước ngươi để ta đến vương đô tìm ngươi, hiện tại ta đến rồi. Sự kiện kia, ngươi ý định an bài như thế nào?

- Lão đầu, ngươi có biết hay không, hành động của ngươi thật sự rất kém cỏi. Đừng giả trang cái gì thâm trầm, đây là kỹ thuật sống, thực không phải ngươi có thể chuyển liền chuyển.

Phí lão liếc mắt, đại mã kim đao hướng trên mặt ghế nằm xuống:

- Dù sao hôm nay nếu ngươi không cho ta cái thuyết pháp, lão đầu ta liền ở lại chỗ ngươi. Về sau ăn của ngươi, ở của ngươi. Ngươi đi nhà xí ta cũng đi theo, ngươi tìm nữ nhân, ta cũng đi theo. Dù sao ta là ý định dính chắc ngươi rồi.

Giang Trần im lặng, chơi thâm trầm, quái lão đầu này khẳng định chơi không nổi, nhưng mà chơi vô lại, lão nhân này tuyệt đối là người trong nghề.

- Lão đầu, thật muốn ác như vậy?

- Hắc hắc, da mặt mỏng, ăn không đủ no; da mặt dày, ăn sạch. Lão đầu ta bổn sự khác không có, nhưng da mặt thì rất dầy.

Lão đầu không cho là nhục, ngược lại cho là quang vinh.

- Xem như ngươi lợi hại!

Giang Trần dựng thẳng ngón giữa cho hắn, lập tức cười hì hì hỏi.

- Nói đi, ngươi đến cùng muốn làm gì.

- Đây không phải nói nhảm sao? Đương nhiên là để ngươi dẫn kiến vị tiền bối kia a.

- Sau khi dẫn kiến thì sao?

- Thỉnh giáo luyện chế Tẩy Trần Tố Tâm Đan như thế nào.

Lão đầu có chút không kiên nhẫn.

- Ta nói Giang Trần, ngươi không phải là muốn đổi ý chứ? Những chuyện này đã nói tốt rồi, ngươi còn hỏi không ngừng làm gì?

- Đổi ý? Ngươi thấy ta giống hạng người như vậy sao? Ý của ta là, sau khi dẫn kiến, vạn nhất người ta không chịu chỉ điểm ngươi, thì làm sao bây giờ?

Vấn đề này, cũng là vấn đề Phí lão đầu lo lắng nhất. Bị Giang Trần hỏi như vậy, thoáng cái ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói:

- Không chịu chỉ giáo, không chịu chỉ giáo? Vậy làm sao bây giờ?

Lập tức một quyền nện ở trên đùi, ngữ khí nảy sinh ác độc:

- Hắn không chỉ giáo ta, ta liền bái hắn làm thầy, cái này cũng có thể a?

- Bái sư? Ngươi cảm thấy thế ngoại cao nhân như vậy, sẽ thu lão đầu vừa già lại hỏng bét như ngươi làm đệ tử sao?

Phí lão đầu lại choáng váng, đúng vậy a, người ta cùng hắn không có bất kỳ giao tình, dựa vào cái gì thu hắn làm đệ tử?

- Cùng lắm thì, ta làm dược bộc của hắn, làm tùy tùng của hắn, cái này cũng có thể a?

Phí lão đầu cũng là ngoan nhân, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Cái này quá ủy khuất ngươi rồi?

Giang Trần cười ha hả nói.

- Ngươi biết cái gì.

Phí lão đầu dương dương đắc ý.

- Cho nên nói người trẻ tuổi các ngươi tầm nhìn hạn hẹp, cảm thấy làm dược bộc, tùy tùng cho người là mất mặt. Ngươi cũng không nghĩ, đại nhân vật có thể nắm giữ Tẩy Trần Tố Tâm Đan, cái kia đều là tồn tại thủ đoạn Thông Thiên. Có thể ở bên người loại đại nhân vật này, học được một chút, cái kia là được ích lợi vô cùng! Này, ngươi chưa đủ lông đủ cánh, nói cho ngươi những chuyện này, chỉ sợ ngươi cũng không hiểu.

Giang Trần ranh mãnh cười cười:

- Lão đầu, nói như vậy, ngươi vì học bổn sự, cái tiết tháo gì cũng không muốn a.

- Tiết tháo là cái gì?

Lão đầu cười quái dị một tiếng, bại hoại hỏi.

- Thứ này có thể bán ra tiền sao? Nếu như có thể mà nói, ta đóng gói bán ra.

- Ai, ngươi có nghĩ tới hay không, vạn nhất cao nhân kia, so với ngươi còn trẻ thì sao? Ngươi không thấy là hạ giá sao?

Giang Trần cười ha hả hỏi.

- Ngươi bệnh thần kinh sao. Tu Luyện Giới, tuổi chỉ là một ký hiệu. Bao nhiêu thiên tài tuổi trẻ, bên người đi theo một đám lão bất tử làm tùy tùng. Ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ mất mặt sao? Bọn hắn vui cười a lắm! Cường giả vi tôn, hiểu hay không?

Phí lão đầu một bộ lời nói thấm thía.

Giang Trần im lặng, xem ra lão nhân này, thật không có loại vật tiết tháo này. Cũng không biết lão nhân này bị người hành hạ thảm đến cỡ nào, mới có thể hình thành nhân sinh quan hiếm thấy như vậy.

- Nói như vậy, ai dạy ngươi Tẩy Trần Tố Tâm Đan, ngươi dù bán mình cũng không sao cả?

Phí lão đầu cười khan một tiếng:

- Đừng nói bán mình, dù đem toàn bộ Thanh Dương Cung bán đi, lão đầu ta cũng không nháy mắt thoáng một phát.

- Chuyện này là thật?

Giang Trần ung dung cười nói.

- Không thể giả được. Ai, ta nói ngươi có thể đừng hỏi nhảm nhiều như vậy được không? Đến cùng lúc nào dẫn tiến, cho câu thống khoái a!

Phí lão đầu không vui.

Khóe môi Giang Trần nhếch lên, dù bận vẫn ung dung mỉm cười, khoan thai nhìn qua quái lão đầu vò đầu bứt tai kia.

- Vậy ngươi quỳ xuống dập đầu a.

Giang Trần nhàn nhạt ném ra một câu.

- Cái gì?

Phí lão đầu liếc mắt, sau một khắc, từ trong ánh mắt Giang Trần, đột nhiên đọc được một điểm manh mối gì đó, toàn thân như bị điện giựt, kịch liệt chấn động, cả người cùng với động tác khoa trương của hắn, nhảy dựng lên, lẻn đến trước mặt Giang Trần.

- Ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì? Để ta quỳ xuống dập đầu?

Thanh âm của Phí lão đầu thậm chí có chút run rẩy, giống như một người sắp chết, nghe nói thế gian thậm chí có đan dược khởi tử hồi sinh.

- Như thế nào? Không vui? Được rồi, như vậy xem ra, vừa rồi ngươi nói những lời hùng hồn kia, đều là nói giỡn a? Mà thôi, mà thôi, coi như ta cái gì cũng chưa nói.

Giang Trần duỗi ngón tay ra, bãi xuống.

- Đừng, đừng như vậy!

Vẻ mặt Phí lão đầu nịnh nọt.

- Giang Trần, không, Giang thiếu gia, ngươi ngược lại là đem lời nói rõ một chút a.

- Bảo ngươi dập đầu thề rồi, chẳng lẽ còn nói không đủ minh bạch? Lão đầu, ngộ tính của ngươi kém như vậy. Muốn thu ngươi làm dược bộc, xem ra ta phải lo nghĩ một chút.

- Ngươi... Ngươi thu ta làm dược bộc?

Phí lão đầu trợn tròn mắt, đầu lưỡi ở trong mồm đánh cuốn, trong mắt bắn ra vẻ khiếp sợ khó có thể tin.

- Ngươi... Ngươi chính là tiền bối cao nhân kia?

- Ân, ân, ngộ tính của ngươi quả nhiên không có kém đến nhà. Bất quá, ta cũng không phải là tiền bối cao nhân gì, ngươi có thể coi ta thành người phát ngôn của tiền bối cao nhân, nói như vậy, minh bạch chưa?

- Minh bạch, minh bạch, ngươi là môn hạ cao đồ của tiền bối cao nhân.

Phí lão đầu mặt mày hớn hở, mặt mo chất đầy dáng tươi cười nịnh bợ.

- Có phải hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK