Tuy Luật Vô Kỵ quỳ trên mặt đất, nhưng trong đầu đã không còn áp lực. Giang Trần cũng không truy cứu, vậy trong Long Nha vệ, thì càng không có lý do truy cứu!
Tuy trước khi Giang Trần đi, nói cái gì không hỏi qua sự tình trong Long Nha vệ, lại nói cái gì chuyện này vẫn chưa xong.
Thế nhưng mà ở Luật Vô Kỵ nghe tới, đây đều là lời nói lấy chút thể diện.
Nếu như Giang Trần này thực sự có lực lượng, hiện trường nổi giận om sòm, mới được là thời cơ tốt nhất. Bỏ qua thời cơ này, Giang Trần hắn muốn truy cứu, danh tiếng đã qua, ai sẽ phản ứng đến hắn?
- Quả nhiên là thôn dã thất phu từ địa phương nhỏ bé đến, một chút cốt khí cũng không có, làm hại lão tử kinh một hồi. Mà thôi mà thôi, tuy Chu lão đầu này xem ta không vừa mắt, nhưng mà có cậu ở đó gánh, Chu lão đầu hắn cũng không làm gì được ta!
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Luật Vô Kỵ càng an tâm. Nếu như không phải Chu Khuê cầm Đại Long Nha Lệnh trong tay, chỉ sợ hắn sẽ lập tức đứng dậy, nghênh ngang ly khai.
Giang Trần không có truy cứu ở hiện trường, cái này lại để cho Luật Vô Kỵ có chút ngoài ý muốn.
Càng ngoài ý muốn là, thậm chí ngay cả Chu Khuê, tựa hồ cũng không có ý tứ tiếp tục truy cứu, khoát tay chặn lại:
- Chuyện này, các ngươi tự giải quyết cho tốt a!
Nói xong, Chu Khuê mang theo đội ngũ như lang như hổ, vậy mà cũng rút lui!
Chu Khuê vừa đi, Đại Long Nha Lệnh thu lại, Luật Vô Kỵ lập tức đầy máu phục sinh, tiêu sái đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên đầu gối:
- Xui xẻo, chuyện như hạt vừng đậu xanh, vậy mà kinh động đến Đại tổng quản. Cũng làm cho Chu lão đầu cáo mượn oai hùm, nhục nhã ta một phen. Quả thực xui xẻo!
- Luật đô thống.
Những thủ hạ kia, đều nơm nớp lo sợ cùng nhau đứng lên.
- Nhìn các ngươi, ủ rũ cái gì, lính của lão tử vẫn là như thế nào sao? Sự tình cũng đi qua, vẻ mặt còn khổ bức cho ai xem?
Luật Vô Kỵ mắng.
- Luật đô thống, việc này có chút gì đó là lạ.
- Không đúng cái rắm! Nhất định là Chu lão đầu kia gây chuyện xấu. Các ngươi sợ cái gì? Có cậu ta ở đó, Chu lão đầu hắn gây không ra bao nhiêu sóng gió!
Luật Vô Kỵ chẳng hề để ý.
Lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngược lại là tên súc sinh Giang Trần kia, một Hai lúa, lại dám nhục nhã bản đô thống. Chỉ cần ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc, lão tử sẽ để cho ngươi chết rất khó coi!
Tuy Luật Vô Kỵ lông tóc không tổn hao gì, nhưng mà hắn vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, thả ra các loại cuồng ngôn, đến cuối cùng, thế cục rõ ràng đại biến, từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
Vốn là Giang Trần ở trong miệng hắn hẳn phải chết, lại nghênh ngang từ bên cạnh hắn đi ra ngoài.
Mà những lời nói hùng hồn kia của hắn, cũng thành hoang đường chê cười.
Luật Vô Kỵ quen ở vương đô hoành hành không sợ, hô phong hoán vũ, khống chế sinh tử của người khác, cảm thấy đây là sỉ nhục, là mạo phạm đối với hắn.
- Ai, giày vò hơn nửa ngày, vẫn để cho tiểu tử Giang Trần kia còn sống đi ra ngoài. Việc này, quay đầu lại còn phải cho Càn Lam Bắc Cung một câu trả lời thỏa đáng.
Luật Vô Kỵ mang theo tâm tình khó chịu, đi về nhà mình.
Thời điểm sắp đến gia môn, hắn đột nhiên cảm giác việc này có lẽ nên cùng cậu câu thông thoáng một phát, lập tức đi đến phủ đệ của Dương Chiêu Dương phó tổng quản.
- Cái gì? Luật Vô Kỵ cầu kiến?
Dương Chiêu lúc này, đã nhận được các phương diện áp lực, đang sứt đầu mẻ trán, nghe nói Luật Vô Kỵ cầu kiến, hung hăng nện chén trà trong tay xuống, chửi ầm lên.
- Tên súc sinh này, là đầu óc heo sao? Lúc này, còn dám tới gặp ta?
Mắng quy mắng, nhưng rốt cuộc là cháu ngoại trai, Dương Chiêu hắn từ nhỏ được tỷ tỷ chiếu cố. Luật Vô Kỵ này là con trai độc nhất của tỷ tỷ, Dương Chiêu hắn đối với Luật Vô Kỵ, cùng thân nhi tử không có gì khác nhau.
- Cậu, nể tình lão nương đã mất, lúc này, ngài phải vì cháu ngoại trai làm chủ a!
Luật Vô Kỵ đối với Dương Chiêu là hiểu rất rõ, biết chỉ cần mình vừa khóc, cậu ý chí lại sắt đá, cũng sẽ mềm hoá.
Một chiêu này, những năm qua hắn ở thời khắc mấu chốt, dùng qua mấy lần, mỗi một lần đều dùng rất tốt.
Quả nhiên, Dương Chiêu vốn một bụng tức giận, nhìn thấy bộ dáng này của Luật Vô Kỵ, đầy ngập nóng tính, thoáng cái đều tản.
Chứng kiến hình dáng của cháu ngoại trai, lờ mờ có vài phần bộ dáng của tỷ tỷ năm đó.
- Ai, Vô Kỵ a, lần này, ngươi thực không nên trở lại.
- Vì cái gì?
Luật Vô Kỵ sững sờ, hắn không nghĩ tới, cậu gần đây cường thế, hôm nay sẽ nói ra lời chán chường như vậy.
- Ngươi phá án sơ xuất, dù chỉ hỏi ngươi một tội không làm tròn trách nhiệm, cũng nên ở lại tổng bộ Long Nha vệ, chờ thượng diện điều tra. Ngươi lại nghênh ngang chạy về, ngươi nói một chút, việc này ngoại giới sẽ thấy thế nào? Ngươi là cháu ngoại trai của ta, chẳng lẽ phạm vào sai lầm, liền có thể tha tội?
Luật Vô Kỵ không phải người ngu, trải qua Dương Chiêu giảng giải, lập tức hiểu được.
Dù tội không làm tròn trách nhiệm vấn đề không lớn, nhưng bề ngoài còn phải tỏ vẻ. Hắn ngênh ngang chạy về nhà như vậy, không thể nghi ngờ là cho ngoại giới một tín hiệu… hắn là cháu ngoại trai của Dương Chiêu, mặc dù phạm vào sai lầm, cũng không cần bị trừng phạt.
Loại tín hiệu này, không thể nghi ngờ là phi thường bất lợi.
- Con rùa già Chu Khuê này, ta còn nói, sao hắn bỗng nhiên dễ nói chuyện như vậy? Chịu thả chúng ta đi! Nguyên lai hắn đây là bịp ta!
Luật Vô Kỵ cuối cùng còn có chút đầu óc, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Dương Chiêu xem bộ dáng này của hắn, vừa đau lòng vừa tức:
- Ngươi còn không có ngu xuẩn về đến nhà.
- Vậy làm sao bây giờ?
Luật Vô Kỵ phát hiện mình bị Chu Khuê âm, trong nội tâm rất là khó chịu.
- Cậu cháu chúng ta, phải làm một tuồng kịch, chơi khổ nhục kế a.
Dương Chiêu ném ra dây thừng.
- Ngươi cởi quần áo, tụ mình trói lại. Ta tự mình áp giải ngươi đi chỗ Đại tổng quản. Đại tổng quản là người nhớ tình bạn cũ, hi vọng ta làm như vậy, có thể bớt đi lửa giận của hắn.
Chịu đòn nhận tội, cái tiết mục này phi thường cũ. Bất quá vào lúc đó, lại là phương thức bổ cứu tốt nhất.
- Cậu, Giang Trần kia, đến cùng có lai lịch gì? Ngươi bên này, có tin tức không? Vì sao Đại tổng quản sẽ vì một tiểu nhân vật như vậy, tự mình hỏi đến?
Luật Vô Kỵ vẫn còn có chút không cam lòng, lần này hắn cảm giác mình té quá không hiểu thấu rồi.
- Tình huống cụ thể như thế nào, ta cũng không có được tình báo. Ta là từ một ít con đường âm thầm biết được, lúc này đây, không đơn thuần là Đại tổng quản rất tức giận, lão Chu cùng lão Tề, giống như đều liên lụy vào.
- Chẳng lẽ, bọn họ là cố ý nhằm vào lão nhân gia ngài?
Luật Vô Kỵ đầu tiên nghĩ đến là âm mưu.
- Không có khả năng!
Dương Chiêu dứt khoát lắc đầu.
- Lão Chu cùng ta quan hệ bất hòa, nhưng mà lão Tề, ta rất hiểu, hắn sẽ không nhằm vào ai. Ngươi trước đừng hỏi nhiều như vậy, việc này không nên chậm trễ, ta cột ngươi đi gặp Đại tổng quản.
Chương 262 Dương phó tổng quản khóc không ra nước mắt 2
Dương Chiêu có thể làm đến Long Nha vệ nhị Phó tổng quản, Tam đương gia, nắm giữ quyền nhận đuổi, tự nhiên là một người phi thường giỏi về tâm kế.
Quả nhiên, thời điểm Dương Chiêu cột Luật Vô Kỵ, một đường đi một đường mắng, xuất hiện ở cửa ra vào tổng bộ Long Nha vệ, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
- Không hổ là Dương phó tổng quản, Luật đô thống phạm vào sai lầm, hắn cũng không nuông chiều, tự mình trói đến. Quân pháp bất vị thân, khả kính đáng bội phục!
- Vương tử phạm pháp, cùng tội thứ dân. Lần này Luật Vô Kỵ giống như xông đại họa, Dương phó tổng quản chắc chắn sẽ không bao che.
- Đúng vậy a, Dương phó tổng quản, thiết diện vô tư, làm sao có thể bao che chứ?
Những bình luận này, làm cho Dương Chiêu âm thầm đắc ý, càng cảm giác một chiêu này của mình, xem như đi đúng rồi.
- Đại tổng quản, Dương Chiêu sợ hãi, tự mình trói tên súc sinh này tới, chờ ngài xử lý!
Nhìn thấy Đại tổng quản Thượng Quan Dực, Dương Chiêu một cước đá vào mông đít Luật Vô Kỵ, quát:
- Súc sinh, còn không quỳ xuống, hướng Đại tổng quản dập đầu nhận lầm?
Luật Vô Kỵ lại hồ đồ, ở dưới quyền uy của Đại tổng quản, cũng không dám lỗ mãng, kinh sợ nói:
- Đại tổng quản, là ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, kinh nghiệm phá án chưa đủ, làm cho phán quyết bất công. Ta nguyện tiếp nhận Đại tổng quản trừng phạt.
Lời này nói rất quỷ, lấy xuống hành vi vu oan hãm hại của mình, dùng "tuổi trẻ không hiểu chuyện, kinh nghiệm phá án chưa đủ" qua loa tắc trách đi qua.
Cuối cùng lại nói cái gì nguyện ý tiếp nhận Đại tổng quản trừng phạt, càng là dối trá vô cùng. Loại sự tình này của hắn, vốn nên là tiếp nhận nghành kỷ luật của Long Nha vệ điều tra, tiếp nhận quân sự thẩm phán.
Nếu như Đại tổng quản trách phạt hắn, chẳng khác nào hắn có thể không tiếp thụ quân sự thẩm phán rồi.
Dương Chiêu cũng vô cùng đau đớn nói:
- Đại tổng quản, cũng trách ta bình thường quá bận, đối với tiểu tử này quản giáo không nghiêm. Lúc này đây hắn sai lầm lớn, muốn cách chức, muốn hình phạt, Dương Chiêu ta sẽ không vì hắn nói nửa câu cầu tình.
Cái này nếu ở bình thường, Thượng Quan Dực đoán chừng cũng sẽ cười trừ bỏ qua.
Bất quá lúc này, Dương Chiêu lại phát hiện, tình huống có chút gì là lạ. Thượng Quan Dực mặt không biểu tình, đã không biểu lộ thái độ, cũng không có nói ra muốn trách phạt, thậm chí, ánh mắt của hắn, còn không liếc nhìn Luật Vô Kỵ.
Loại tràng diện quỷ dị này, làm cho nội tâm Dương Chiêu thình thịch nhảy loạn. Có một loại dự cảm rất không ổn, ở trong lòng hắn lan tràn.
Lúc này, ngoài cửa lại đi vào hai người, rõ ràng là Chu Khuê cùng Tề Thiên Nam.
Chu Khuê chứng kiến Dương Chiêu, lại nhìn Luật Vô Kỵ bị trói, giống như cười mà không phải cười từ bên người bọn hắn đi qua.
Tề Thiên Nam thì cười khổ lắc đầu, ánh mắt cũng không cùng Dương Chiêu tiếp xúc. Hiển nhiên là không muốn cùng Dương Chiêu có quá nhiều ánh mắt trao đổi.
Tình hình bực này, làm cho Dương Chiêu càng cảm thấy bất an.
Nếu như nói Chu Khuê cùng hắn là lão đối đầu, loại biểu hiện này coi như trong dự liệu. Như vậy ánh mắt Tề Thiên Nam cố ý tránh né hắn, vậy thì ý tứ hàm xúc rất nhiều.
Chẳng lẽ, chuyện lần này, còn có càng nhiều nội tình?
Thượng Quan Dực than nhẹ một tiếng:
- Dương phó tổng quản, hiện tại vấn đề mấu chốt nhất, không phải xử lý cháu ngoại trai của ngươi như thế nào. Mà là làm sao dẹp loạn nộ khí từ các phương diện.
- Lời này như thế nào giảng?
Dương Chiêu quả thực sững sờ, Long Nha vệ phá án, coi như là xử sai án, đó cũng là sự tình trong Long Nha vệ. Ở đâu ra lửa giận từ các phương diện?
- Thì ra, cháu ngoại trai của ngươi, cái gì cũng không có nói với ngươi?
Chu Khuê cười lạnh.
- Súc sinh, ngươi đến cùng còn che giấu cái gì?
Dương Chiêu không nhịn được mặt mũi, hung hăng đá Luật Vô Kỵ một cước. Lúc này hắn là thực nổi giận, một cước này cũng không phải đá giả, khiến Luật Vô Kỵ đau lăn qua lăn lại.
Thượng Quan Dực cau mày nói:
- Ngươi đã không biết, Tề phó tổng quản, ngươi đem tình huống nói cho Dương phó tổng quản. Chuyện này, giải chuông còn cần người buộc chuông, chỉ có thể từ trên người các ngươi giải quyết.
Tề Thiên Nam gật gật đầu:
- Sự tình là như thế này...
Lập tức, Tề Thiên Nam đem chân tướng câu chuyện, lại chải vuốt một lần. Nhất là bộ phận quan hệ đến Ninh trưởng lão cùng Thạch Tiêu Dao, càng là tinh tế thuyết minh thoáng một phát.
Đến đoạn Thanh Dương Cốc Phí lão, liên quan đến mặt mũi của Đại tổng quản Thượng Quan Dực, thì lại sơ lược.
Những lời này, nói đến sắc mặt Dương Chiêu đại biến, khóc không ra nước mắt. Hắn biết cháu ngoại trai của mình hay gây rắc rối, nhưng lần này, xông họa cũng quá lớn a?
Đây quả thực là kinh thiên đại họa, đưa toàn bộ Long Nha vệ lên lửa nướng!
- Dương phó tổng quản, hiện tại Càn Lam Nam Cung, Đa Bảo đạo tràng, còn có Thanh Dương Cung, ba phương lửa giận, đều chờ chúng ta đi dập. Ta ở đây chỉ có một câu, ngươi có thể dập tắt lửa giận của ba nhà, sự tình Luật Vô Kỵ, ta không truy cứu nữa.
Thượng Quan Dực cho hắn điểm mấu chốt.
Vẻ mặt Dương Chiêu khổ bước, dập tắt lửa giận của ba nhà? Dương Chiêu hắn tự hỏi không có bổn sự lớn như vậy. Hắn gần đây cùng Càn Lam Bắc Cung đi gần.
Cùng ba nhà kia, không có nghiệp vụ vãng lai, giao tình rất nhạt.
Ngay cả mặt mũi của Đại tổng quản cũng không tốt, Dương Chiêu hắn tính toán cái gì? Chỉ có thể tự rước lấy nhục.
Miệng đầy đắng chát, lộ ra dáng tươi cười cứng ngắc, Dương Chiêu nhịn không được hỏi:
- Đại tổng quản, lúc này đây, ngàn sai vạn sai là Luật Vô Kỵ sai. Bất quá, ta vẫn muốn hỏi một câu, Giang Trần kia, đến cùng có địa vị gì? Mặt mũi của hắn lớn như vậy sao? Tứ đại đạo tràng có ba nhà liên thủ ra mặt vì hắn?
- Cái vấn đề này, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Thượng Quan Dực lạnh nhạt hỏi.
- Chuyện này, không thể kéo dài. Đại tổng quản, nếu ba nhà này tiêu hao hết kiên nhẫn, chỉ sợ càng về sau, càng không dễ đàm phán a.
Chu Khuê châm ngòi thổi gió.
Ánh mắt Thượng Quan Dực bao hàm thâm ý, nhìn xem Dương Chiêu.
Ánh mắt Dương Chiêu muốn tránh, lại không thể tránh, cười khổ nói:
- Đại tổng quản, ngươi cũng biết, ta năng lượng có hạn. Ngươi muốn ta đi dọn dẹp tam đại thế lực này, mặt mũi của Dương Chiêu ta, còn không có lớn như vậy a. Không phải ta không muốn tận sức, mà là ta thật sự không biết ra tay như thế nào. Ngài cho ta một chủ ý a? Chịu nhận lỗi? Chuyện này, ta có thể đi làm cho Luật Vô Kỵ.
- Chịu nhận lỗi?
Chu Khuê cười nhạt nói.
- Dương phó tổng quản, ngươi cảm thấy Thạch Tiêu Dao cùng Ninh trưởng lão, bọn hắn vì một câu xin lỗi, mới làm ra thanh thế lớn như vậy sao?
Dương Chiêu bị Chu Khuê hỏi, lại hoàn toàn không có cách nào bác bỏ. Hiện tại hắn là con rơi, chỉ có thể mặc cho Chu Khuê trào phúng chế ngạo.
- Lão Tề, ngươi có đề nghị gì không? Lúc này, ngươi không thể bỏ đá xuống giếng, kéo huynh đệ một cái a.
Dương Chiêu tựa như nịnh nọt, hỏi chủ ý của Tề Thiên Nam.
Chương 263 Xảo trá Dương phó tổng quản
Tề Thiên Nam suy nghĩ một lát, nói ra:
- Muốn ta nói, chuyện này, mấu chốt vẫn là ở trên người Giang Trần. Lửa giận ba nhà kia, sự tình nói lớn cũng không lớn. Tuy Luật Vô Kỵ đắc tội bọn hắn, nhưng người trẻ tuổi không hiểu chuyện, mạo phạm vài câu, nói toạc ra, hết giận, mọi chuyện đều xong. Sở dĩ bọn hắn còn cầm không buông, nhất định là bên Giang Trần kia, còn không chịu buông tay.
Thượng Quan Dực khẽ gật đầu, nói nhiều như vậy, lời này của Tề Thiên Nam xem như nói đến điểm quan trọng.
- Lão Tề nói đúng, lúc ấy Giang Trần cũng lên tiếng. Long Nha vệ chúng ta xử lý như thế nào, là sự tình nội bộ của chúng ta, hắn bất tiện hỏi đến. Nhưng mà chuyện này, hắn sẽ không coi như cái gì cũng không có phát sinh.
Chu Khuê cũng mở miệng nói:
- Giang Trần bị Luật Vô Kỵ nhốt vào Hắc Lao, còn bị Luật Vô Kỵ uy hiếp một phen, lòng dạ của người trẻ tuổi lại cao, cũng sẽ không đơn giản buông tay.
- Chu lão cùng lão Tề nói rất có lý, Dương phó tổng quản, chuyện này, còn phải từ trên người Giang Trần giải quyết. Giang Trần hết giận, gật đầu, ba nhà kia mới có thể nhả ra.
Thượng Quan Dực cũng bất đắc dĩ, Tứ đại đạo tràng có ba nhà tuyên bố cùng Long Nha vệ gián đoạn hợp tác, đây tuyệt đối là đả kích trí mệnh.
Loại tình huống này một ngày không được giải quyết, Long Nha vệ một ngày không thể khôi phục bình thường.
...
Giang Trần là người trong cuộc, bên ngoài vội vội vàng vàng, hắn lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn đã liên lạc với tửu phường kia, bắt đầu làm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Hôm nay tài liệu đầy đủ hết, mọi sự đã chuẩn bị xong.
Đồng thời, Tứ Quý Thường Thanh Đan kia, Giang Trần cũng bắt đầu chuẩn bị. So với Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, Tứ Quý Thường Thanh Đan này rất dễ luyện chế.
Đây là Đan dược Trú Nhan, trên thực tế so với Thương Hải Đan cùng Thần Tú Tạo Hóa Đan càng dễ luyện chế.
- Bạch Thạch, ngươi làm không tệ. Nhìn ra, Ninh trưởng lão rất coi trọng ngươi. Cái này đối với ngươi mà nói, là một cơ hội. Ngươi là đệ tử của ta, nhưng mà, ta cũng hi vọng ngươi có thể tìm được đột phá trên sự nghiệp của mình.
Kiều Bạch Thạch rất cảm kích:
- Sư tôn, đệ tử vẫn muốn ở bên cạnh ngươi làm việc.
- Ta cần ngươi đánh vào Càn Lam Nam Cung, cái này có trợ giúp ngươi phát triển sau này.
Giang Trần đệ nhất truy cầu, là võ đạo.
Đan dược chi đạo, chỉ là phụ tá cho hắn truy cầu võ đạo. Thu Kiều Bạch Thạch làm đồ đệ, tự nhiên phải vì tiền đồ của hắn cân nhắc một ít.
Công chính mà nói, nếu như Kiều Bạch Thạch có thể thông qua Càn Lam Nam Cung, tương lai bước vào Bảo Thụ Tông, đối với Kiều Bạch Thạch mà nói, vẫn có thể xem là một lựa chọn không tệ.
Kiều Bạch Thạch cũng rất hiểu chuyện, biết rõ sư tôn đây là vì hắn cân nhắc, gật đầu nói:
- Sư tôn, mặc kệ đệ tử đi nơi nào, sư tôn ngươi vĩnh viễn xếp đệ nhất vị. Ngươi bảo ta đi Càn Lam Nam Cung, đệ tử nhất định tận tâm tận lực.
- Bạch Thạch, ngươi một mực không để cho ta thất vọng.
Giang Trần gật gật đầu.
- Tứ Quý Thường Thanh Đan này, liền làm bậc thang cho ngươi tiến thân, ta truyền thụ cho ngươi.
Trong nội tâm Kiều Bạch Thạch cảm động, cảm thấy thập phần kiêu ngạo. Hắn biết rõ, sư tôn đối với hắn là hoàn toàn tín nhiệm, hơn nữa thật là rất coi trọng.
Giang Trần truyền thụ đan phương cho Kiều Bạch Thạch, cũng chỉ điểm bí quyết luyện chế. Trên thực tế, đan phương này kiếp trước Giang Trần cũng chưa từng luyện chế qua.
Nhưng mà, ở trong trí nhớ kiếp trước của hắn, Tứ Quý Thường Thanh Đan, hiệu quả là phi thường kinh người.
Nếu như dùng tài liệu càng tốt, luyện chế ra Cực phẩm Tứ Quý Thường Thanh Đan, thậm chí có thể sinh ra hiệu quả dựng sào thấy bóng.
Giao Tứ Quý Thường Thanh Đan cho Kiều Bạch Thạch, Giang Trần thì chuyên chú luyện chế Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu.
Tiếp qua ba ngày, Giang Trần hoàn toàn đắm chìm trong luyện chế Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Mặc kệ ngoại giới có ai tới bái phỏng, đều bị Câu Ngọc suất lĩnh tám thân vệ ngăn ở bên ngoài.
Đa Bảo đạo tràng đệ tử Phong Viêm, gần đây đường làm quan rộng mở, bởi vì lần phong ba này, hắn được Thạch Tiêu Dao đề bạt lên, làm tới vị trí phó chấp sự.
Tuy là phó, nhưng đối với thân phận đệ tử bình thường lúc trước, tốc độ tấn chức của Phong Viêm, tuyệt đối được xưng tụng là liền thăng ba cấp.
Cái này để cho đệ tử Đa Bảo đạo tràng trước kia cùng hắn ở tầng dưới chót ra sức, đều không ngừng hâm mộ.
Phong Viêm rất cao hứng, nhưng không quên hình. Hắn biết rõ, mình có thể ngồi lên vị trí này, dựa vào là Giang Trần. Sau này hắn có thể ở vị trí này tiếp tục ngồi xuống, thậm chí có cơ hội càng tiến một bước hay không, cũng phải xem Giang Trần!
Cho nên, bị thân vệ của Giang Trần ngăn ở ngoài cửa, Phong Viêm chẳng những không tức giận, ngược lại rất kiên nhẫn, mỗi sáng sớm đều tới một lần.
Đồng dạng bị ngăn cản ở ngoài cửa, còn có người Long Nha vệ.
Mới đầu, Dương Chiêu Dương phó tổng quản, tư thái rất cao, phái quản sự dưới trướng, đến tìm Giang Trần thương lượng một chút, nhìn xem có thể giải quyết riêng hay không.
Không hề lo lắng, quản sự này ngay cả cửa cũng không có vào, bị đám thân vệ trực tiếp đuổi đi.
Đằng sau Dương Chiêu lại phái một cao tầng, đưa tới một đống lớn lễ vật, rất có ý tứ chịu nhận lỗi, nhưng vẫn bị đám thân vệ không chút khách khí cự tuyệt.
Trong lòng Dương Chiêu giận dữ, dùng địa vị của hắn ở Long Nha Vệ, lại bị một tiểu tử xứ khác liên tục cự tuyệt hai lần.
Cái này nếu đặt ở trước kia, Dương Chiêu nhất định giận dữ lôi đình.
Nhưng mà lần này, hắn không có cách nào. Cố nén lửa giận, hắn tự thân xuất mã, quyết định dùng thân phận Long Nha vệ Phó tổng quản, cùng Giang Trần nói chuyện.
Lại để cho hắn không nghĩ tới chính là, vẫn ăn bế môn canh.
- Thiếu chủ nhà ta bế quan, có chuyện gì, chờ hắn xuất quan nói sau.
Dương Chiêu cố gắng dẹp lửa giận trong lòng, hỏi Giang Trần lúc nào có thể xuất quan. Lấy được trả lời là, không biết.
Dương Chiêu lòng dạ sâu như vậy, cũng thiếu chút nữa nhịn không được, muốn ra tay đánh người. Nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, một khi đánh người, liền kết xuống tử thù rồi, quan hệ cùng ba đạo tràng kia, sẽ triệt để vỡ tan.
Dương Chiêu hắn quyền thế lại lớn, năng lực lại mạnh, cũng không có dũng khí này, cũng không có năng lực đi gánh chịu loại hậu quả như thế.
Cố gắng nuốt xuống cảm giác khuất nhục, Dương Chiêu chuẩn bị qua mấy ngày lại đến xem.
Đang muốn ly khai, bỗng nhiên trong cửa đi ra một người, hỏi:
- Dừng bước, ngươi là Dương phó tổng quản đúng không?
Dương Chiêu ăn bế môn canh, đột nhiên nghe được một câu như vậy, giống như người chết đuối, bắt được một cây rơm rạ, không khỏi vui mừng nhướng mày:
- Phải, là ta.
Lúc này, hắn cũng không dám sĩ diện, bày cái giá đỡ Long Nha Vệ tam nhân vật gì đó.
Mặc dù đối phương ở Thiên Quế Vương Quốc là một kẻ bạch thân, mặc dù đối phương không chút quyền thế, nhưng Dương Chiêu hắn giờ phút này, là tuyệt không thể bày bất luận cái giá đỡ gì.
- Vì cái gì Luật Vô Kỵ còn chưa tới?
Chương 264 Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu để cho người điên cuồng 1
Dương Chiêu hỗn đến Tam nhân vật của Long Nha Vệ, những năm gần đây, coi như là Long Nha vệ Đại tổng quản, cũng chưa từng dùng loại khẩu khí chất vấn này nói chuyện với hắn.
Chỉ là, hiện tại tình thế so người cường, mặc dù hắn bị đánh má trái, còn phải nâng má phải lên cho người ta đánh tiếp, cười nói:
- Luật Vô Kỵ phá án sơ xuất, đã bị cấm túc.
- Tốt một cái phá án sơ xuất, làm vô cùng sạch sẽ mà!
Người từ bên trong đi ra, đúng là biểu đệ của Giang Trần Tiết Đồng, đội trưởng tám thân vệ.
- Nơi này có một tờ danh sách, ngươi nhìn xem rồi xử lý.
Tiết Đồng phất tay, tờ danh sách kia từ từ bay tới trước mặt Dương Chiêu.
Động tác này của Tiết Đồng, hơi có chút vô lễ, làm cho Dương Chiêu khó chịu, nhưng vẫn thuận tay bắt lấy.
Tiết Đồng thản nhiên nói:
- Đây là điểm mấu chốt của Thiếu chủ nhà ta, lúc nào thu thập đủ những vật này đưa tới, lúc đó lửa giận của Thiếu chủ nhà ta mới có thể dẹp.
Dương Chiêu tùy tiện liếc qua, lông mày liền nhíu lại:
- Nhất phẩm Vân Anh Thảo? Tử Ngọc sâm vương? Cái này... Những thứ này đều là linh phẩm Linh Dược, cái này... Đây là lừa đảo!
Dưới tình thế cấp bách, Dương Chiêu cũng không lựa lời.
Tiết Đồng mỉm cười:
- Dương phó tổng quản bớt giận, ngươi cảm thấy đây là lừa đảo, coi như trò cười, sau khi xem, thuận tay xé bỏ là được.
Xé bỏ? Nếu như lửa giận có thể thiêu hủy tờ đơn này, tờ đơn này đã sớm hóa thành tro bụi. Thế nhưng mà, Dương Chiêu hắn làm sao có thể xé?
Xé đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho triệt để vạch mặt. Triệt để cùng Tam đại đạo tràng trở mặt.
- Hảo hảo hảo, lần này Dương mỗ ta nhận thua. Nếu những vật này thu thập đủ, Giang Trần có thể đại biểu cho lập trường của Tam đại đạo tràng không?
Tiết Đồng khoát tay áo, tựa hồ không muốn nhiều lời:
- Đợi ngươi thu thập đủ rồi nói sau.
Nói xong, tùy ý liếc nhìn Dương phó tổng quản, quay người đi vào trong. Bỏ lại Dương Chiêu vẻ mặt đắng chát, xấu hổ đứng ở bên ngoài.
- Vững vàng, vững vàng, không thể nổi giận. Tên súc sinh Giang Trần này, một người từ ngoài đến, lại muốn hắc lão phu. Chờ việc này qua đi, xem lão phu bào chế ngươi như thế nào! Không thể tưởng được, Dương Chiêu ta tung hoành nửa đời, hôm nay lại bị mấy tiểu tử canh cổng nhục nhã! Giang Trần, Giang Trần!
Trong lòng Dương Chiêu, sát ý tăng vọt.
Không thể không nói, lần này Giang Trần mở danh sách, tuyệt đối là sư tử ngoạm, hơn nữa là ngoạm rất to.
Cơ hội lừa đảo này, ngu sao mà không gõ.
Cũng không phải Giang Trần tham lam, gặp được loại cơ hội này, muốn đợi tiếp theo, cũng không biết lúc nào. Thật vất vả mượn lực của Tam đại đạo tràng, nếu như không thể dùng đến cực hạn, vậy sẽ uổng phí tâm cơ lần này.
Về phần tiểu nhân vật như Luật Vô Kỵ, giết hắn đi cũng là tính toán hả giận, nhưng mà từ độ cao của Giang Trần, giết Luật Vô Kỵ, lại như giết chết một con kiến.
Muốn nói tiếp, xa xa không bằng thống thống khoái khoái gõ một lần.
Dương Chiêu về đến nhà, đem tờ đơn kia trái xem phải xem, xem một lần, trái tim liền run rẩy một lần. Đồ vật trong tờ đơn này, không có loại nào không phải Linh Dược quý hiếm.
Cái này nếu thu thập đủ toàn bộ, Dương Chiêu hắn muốn không xuất huyết nhiều cũng khó khăn. Hắn thoáng dự tính một chút, nếu như thu thập toàn bộ những vật này, ít nhất phải hao phí một phần ba gia sản của hắn.
Nhiều năm thu hết mồ hôi nước mắt nhân dân như vậy, đen bao nhiêu tang vật, nuốt bao nhiêu chất béo, mới tích lũy lên tài phú, thoáng cái bị rút sạch một phần ba, Dương Chiêu hắn nghĩ đến đây, tâm liền đau nhức lợi hại.
- Nếu không, để cho Long Nha vệ ra một bộ phận? Dù sao việc này, liên lụy tới lợi ích chỉnh thể của Long Nha vệ.
Dương Chiêu cũng động đậy ý nghĩ như vậy.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc kia của Đại tổng quản, ý nghĩ này liền bỏ đi mất. Nếu hắn dám đưa ra yêu cầu vô lý kia, chỉ sợ Đại tổng quản có thể miễn đi chức vụ của hắn.
Không có danh hiệu Phó tổng quản này, Dương Chiêu hắn tính toán cái gì? Một đống phân cũng không tính.
Một đống phân để ngang trên đường cái, ít nhất không có người đi giẫm. Nhưng nếu Dương Chiêu hắn không có quang hoàn Long Nha vệ Phó tổng quản, những cừu gia kia tìm tới tận cửa, tuyệt đối sẽ tươi sống giết chết hắn.
- Luật Vô Kỵ, cái thứ bất tranh khí này!
Dương Chiêu buồn khổ, hiện tại sự tình này đã không đơn thuần là cứu cháu ngoại trai, mà quan hệ đến Long Nha vệ cùng Tam đại đạo tràng hợp tác.
Nếu như Dương Chiêu hắn bứt ra không để ý tới, Luật Vô Kỵ khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bên Tam đại đạo tràng kia bỏ dở hợp tác, cuối cùng nhất trách nhiệm vẫn sẽ để cho Dương Chiêu hắn tới chống.
Vị trí Phó tổng quản, đồng dạng ngồi bất ổn.
- Mà thôi, mà thôi.
Dương Chiêu thịt đau làm ra quyết định.
- Tiền này, còn phải ra. Trước để cho tiểu tử Giang Trần kia đắc ý thoáng một phát, chờ danh tiếng đi qua, ta muốn hắn cả thịt lẫn xương, toàn bộ nhổ ra!
Rốt cuộc là kiêu hùng kiên quyết quyết đoán, Dương Chiêu quyết định, lập tức vận dụng hết thảy nhân mạch, bắt đầu thu thập Linh Dược trên danh sách.
Thiên Quế Vương Quốc, sản vật phong phú. Mà Giang Trần mở danh sách, cũng là từ tình huống thực tế của Thiên Quế Vương Quốc xuất phát. Liệt kê ra Linh Dược, tự nhiên đều là ở trong Thiên Quế Vương Quốc có thể tìm được.
Thời gian ung dung, nhoáng một cái năm ngày đi qua.
Giang Trần nhìn qua khói hơi lượn lờ bay lên, mà không chuyển mắt.
Giờ khắc này, Thiên Mục Thần Đồng, Thuận Phong Chi Nhĩ của hắn đã phát huy đến cực hạn, bắt lấy hết thảy chi tiết.
Đây đã là chương trình cuối cùng, chỉ chờ hỏa hầu vừa thành, liền có thành phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu.
- Ân, mùi thơm này, cẩn thận phân biệt, chín loại hoa hương rõ ràng có thể phân biệt, lại tựa hồ dung hợp thành một chỉnh thể. Cái hỏa hầu này, đã không sai biệt lắm.
- Tắt lửa.
Hỏa hầu đã đến, nắp lò mở ra, chỉ thấy một chất lỏng như quỳnh tương, mang theo mùi thơm để cho người khó có thể quên được, chậm rãi chảy ra.
Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, chế tạo thành công!
Ngay khi Giang Trần thành công chế ra linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu không bao lâu, Kiều Bạch Thạch đã có mấy lần kinh nghiệm thất bại, cũng thành công luyện chế ra một đám Tứ Quý Thường Thanh Đan hợp cách.
Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu bị chứa vào thùng gỗ trước đó chuẩn bị tốt. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, đối với vật chứa phi thường chú ý, nếu chọn sai vật chứa, đối với chất rượu bao nhiêu sẽ có chút ít ảnh hưởng.
Giang Trần tự nhiên sẽ không phạm loại sai lầm này.
Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, sản lượng phi thường ít, cuối cùng trở thành tửu thủy, đều là tinh hoa trong tinh hoa. Cho nên Giang Trần chuẩn bị nhiều tài liệu như vậy, cuối cùng nhất lấy được, cũng chỉ có chín hồ (*bình) mà thôi.
Đương nhiên, con số này, cũng coi như cực kỳ kinh người rồi.
Lúc này, Kiều Bạch Thạch cũng đầu đầy mồ hôi đi ra, hắn quen luyện chế đan dược khác, Tứ Quý Thường Thanh Đan này khác loại như thế, ngược lại hao phí không ít tâm huyết của hắn.
- Sư tôn, đệ tử không có nhục mệnh.
Chương 265 Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu để cho người điên cuồng 2
Ở trong Tứ Quý Thường Thanh Đan mà Kiều Bạch Thạch luyện chế, vậy mà ra bốn khỏa Cực phẩm, đại bộ phận đều là Thượng phẩm, chỉ có không đến một thành Trung phẩm.
Hạ phẩm, một khỏa cũng không có.
- Bạch Thạch, luyện đan chi đạo của ngươi, kỹ nghệ tăng lên không ít.
Kiều Bạch Thạch vội nói:
- Đây đều là nhờ sư tôn chỉ điểm.
Này cũng không tính Kiều Bạch Thạch khiêm tốn, trên thực tế, Giang Trần ở phương diện luyện đan, hoàn toàn chính xác cho hắn rất nhiều chỉ điểm, thậm chí là phá vỡ kỹ năng luyện đan lúc trước của hắn, mở ra cho hắn từng mạch suy nghĩ mới, để cho hắn hiểu được trước kia nắm giữ, là nông cạn, buồn cười đến cỡ nào.
Sau khi Kiều Bạch Thạch nhìn ra con đường, kỹ thuật tự nhiên tăng lên trên phạm vi lớn, coi như là nhân tài có thể đào tạo.
- Bạch Thạch, đan dược này, ta và ngươi phân một nửa. Ngươi đã muốn đi Càn Lam Nam Cung, vậy dứt khoát để cho Ninh trưởng lão vui vẻ một chút, đưa tặng nàng một viên Cực phẩm Tứ Quý Thường Thanh Đan.
- Sư tôn, Tứ Quý Thường Thanh Đan này, đến cùng công hiệu như thế nào?
Tuy Kiều Bạch Thạch cảm thấy đan dược này bất phàm, nhưng mà hiệu quả cụ thể như thế nào, trong lòng của hắn cũng không có ngọn nguồn.
- Bạch Thạch, tài liệu ngươi có lẽ xem qua rồi. Ta chỉ nói cho ngươi, Tứ Quý Thường Thanh Đan, một khi đến Cực phẩm, có thể nói là Công Tham Tạo Hóa, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Chậm thì năm ba canh giờ, nhanh thì dựng sào thấy bóng. Nói như vậy, ngươi hiểu chưa?
- Lại thần kỳ như thế?
Kiều Bạch Thạch đối với trú nhan chi đạo, hiểu không nhiều lắm.
Giang Trần chế giễu nói:
- Ngươi liền đợi Ninh trưởng lão lấy thân báo đáp đi.
Trên thực tế, Giang Trần nói còn chưa đủ khoa trương. Cực phẩm Tứ Quý Thường Thanh Đan này, thật không chỉ là trừ bỏ nếp nhăn đơn giản như vậy.
Đan này, có thể từ trên bổn nguyên cải biến cơ năng thân thể của nữ nhân, cải tạo cơ năng thân thể, tăng huyết khí, tẩy kinh mạch, đạt tới hiệu quả khôi phục thanh xuân nghịch thiên.
Không khoa trương mà nói, cho dù là một lão thái thái mặt mũi tràn đầy nếp may, phục dụng viên thuốc này, cũng sẽ để nàng khôi phục đến bộ dạng ba bốn mươi tuổi.
Nếu nữ nhân có trụ cột không tệ, phục dụng viên thuốc này, phát huy công hiệu lớn nhất, hiệu quả của nó, càng không thể tưởng tượng nổi.
Chứng kiến bộ dạng Kiều Bạch Thạch xấu hổ, Giang Trần không khỏi cười to:
- Bạch Thạch, ngươi cũng hơn 30 người rồi, xấu hổ cái gì?
Thời điểm Kiều Bạch Thạch ở Dược Sư Điện, từ nhỏ đã bị Đại đương gia Tống Thiên Tinh coi là người nối nghiệp đến bồi dưỡng, thời gian qua phi thường đơn điệu, chỉ có sinh ý cùng Linh Dược.
Sự tình phương diện nam nữ, hắn có kinh nghiệm, nhưng cơ hồ không có kinh nghiệm đặc biệt gì.
- Tốt rồi, qua nhiều ngày như vậy, nghĩ đến, trong nội tâm bọn hắn cũng chờ nóng nảy. Nếu không đi cho người một chút ngon ngọt, sẽ hoài nghi chúng ta là lừa đảo rồi.
Phong Viêm mấy ngày nay, tuy tâm tình vui sướng, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít, cũng còn có chút lo lắng. Hôm nay hắn đã biết rõ, vì cái gì Thạch phó môn chủ đối với Giang Trần coi trọng như vậy.
Thế nhưng mà, Giang Trần đến cùng có thể giúp Thạch phó môn chủ thực hiện nguyện vọng hay không? Trong lòng Phong Viêm vẫn có chút không nắm chắt. Vạn nhất Giang Trần dẫn lửa thiêu thân, Phong Viêm hắn cũng sẽ đi theo không may.
Dù sao, Phong Viêm hắn là người giật dây.
Cho nên, mỗi ngày sáng sớm và chiều tối hắn đều tới bái phỏng hai lần, đã thể hiện tâm tình vô cùng lo lắng của hắn.
- Ha ha, Phong huynh, để ngươi đợi lâu.
- À? Giang huynh đệ, ngươi rốt cục xuất quan. Phó môn chủ đại nhân nhà ta, mỗi ngày đều nhắc tới ngươi, cái này gấp chết ta rồi.
Giang Trần liếc nhìn Phong Viêm, cười nói:
- Xem ra, lần này Phong huynh tấn chức vô cùng nhanh a.
- Nói lên việc này, tất cả đều là công lao của Giang huynh đệ ngươi. Phong Viêm ta có thể có hôm nay, Giang huynh đệ ngươi chính là đại quý nhân của ta.
Phong Viêm nói, ngược lại là phát ra từ đáy lòng.
- Được rồi, ta đoán chừng mấy ngày nay ngươi qua vô cùng dày vò. Lần này sự tình Long Nha vệ, phó môn chủ nhà ngươi ra không ít lực, ta cũng nên đáp lễ, biểu đạt một chút tâm ý rồi.
- A?
Phong Viêm sững sờ, lập tức cuồng hỉ.
- Giang huynh đệ, ngươi...
- Đi thôi!
Giang Trần vỗ vỗ bả vai Phong Viêm.
Phong Viêm vui vô cùng, tâm tình kích động không hiểu. Đang muốn nói chút gì đó, nhìn thấy Giang Trần biểu lộ bình tĩnh, trong nội tâm không khỏi khẽ động, lập tức cảm thấy hổ thẹn.
- Đúng vậy a, Giang huynh đệ người ta quả nhiên là người làm đại sự, không kiêu không nóng nảy. Trời sập xuống, cũng gợn sóng không sợ hãi. So sánh với hắn, ta vẫn có chút thiếu kiên nhẫn.
Phong Viêm chứng kiến Giang Trần biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, trong lòng không khỏi nghĩ lại.
- Đây là cơ hội của Phong Viêm ta, Giang huynh đệ này không phải vật trong ao. Nếu như ta có thể bắt lấy quan hệ với Giang huynh đệ, ngày sau có lẽ còn nhiều cơ hội nữa. Xem ra, ta phải càng thêm cố gắng, không thể lộ ra mình không lên được mặt bàn, bằng không thì về sau sẽ cùng Giang huynh đệ càng kéo càng xa. Đến lúc đó muốn leo lên hắn, cũng không có tư cách.
Phong Viêm xuất thân rễ cỏ, nhưng là người linh hoạt. Hắn biết rõ, lần này mình có thể xoay người, có thể từ một đệ tử bình thường, tấn thăng đến phó chấp sự, Giang Trần là đại quý nhân của hắn.
Gặp được quý nhân, nếu như không hảo hảo nịnh bợ, cái kia chính là kẻ đần.
- Về sau, mặc kệ chuyện gì, Phong Viêm ta nhất định phải cố định đứng ở bên Giang huynh đệ. Làm bằng hữu tri kỷ của hắn, thậm chí làm tùy tùng của hắn, làm thủ hạ của hắn, cho dù làm một con chó, nghe hắn sai sử, phải để cho mình trở thành người Giang huynh đệ tín nhiệm!
Phong Viêm vừa đi, trong lòng quyết định chủ ý.
...
Thạch Tiêu Dao híp mắt, trong khóe mắt tinh tế, kỳ quái đánh giá Giang Trần, đánh giá người trẻ tuổi còn chưa gặp mặt, lại làm cho Thạch Tiêu Dao hắn ngủ không ngon giấc này.
- Giang Trần, Đông Phương Vương Quốc...
Con mắt Thạch Tiêu Dao đột nhiên trừng to, ngồi ngay ngắn.
- Được rồi, những việc nhỏ này ta hết thảy không thèm để ý, vấn đề của ta chỉ có một, rượu đâu?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, liếc nhìn những đồ uống trước mặt Thạch Tiêu Dao:
- Bởi vì cái gọi là bồ đào rượu ngon chén dạ quang, hảo tửu phải có chén rượu tốt. Những rác rưởi này, trước thu lại đi, nhìn thấy tâm liền phiền. Có chén gỗ hay không? Dù không có, Thanh Đằng chén cũng nên có chứ?
Giang Trần không mở miệng thì thôi, mới mở miệng liền thiếu chút nữa dọa Phong Viêm tiểu ra quần. Giang Trần này, lá gan cũng quá lớn, đây chính là Đa Bảo đạo tràng phó môn chủ đại nhân a!
Thạch Tiêu Dao vốn là sững sờ, lập tức toét ra miệng rộng, tùy ý khoát tay:
- Phong Viêm, ngươi trước cút ra ngoài. Thứ tốt này, là không thể tiện nghi ngươi.
Phong Viêm bị Thạch Tiêu Dao mắng, ngược lại vui vẻ chịu đựng, cười hắc hắc lui ra ngoài.
Lại để cho Giang Trần không nghĩ tới chính là, động tác tiếp theo của Thạch Tiêu Dao, vậy mà thật sự đem tất cả chén ly trên bàn, vứt qua một bên.