Nhưng mà, Giang Trần xuất hiện, lại từ trong phế tích đi ra, không thể nghi ngờ là thành bia sống, thoáng cái thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Những người này đều rất ăn ý, không hẹn mà cùng lên đến sườn núi, thoạt nhìn, dĩ nhiên là có chủ ý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Mới đầu là mười mấy người, sau đó, bốn phương tám hướng, không ngừng có Võ Giả vọt tới, hơn mười dặm chung quanh, hiển nhiên đều là nghe hỏi mà tới, càng tụ càng nhiều.
Khóe miệng Giang Trần tràn ra một tia cười lạnh.
Tuy nói trong Minh Diệt Cốc, không có bất kỳ hạn chế, cũng không cấm chém giết, nhưng những võ giả này hiển nhiên như thế, muốn đến vớt tiện nghi, lại không nghĩ mình có bao nhiêu cân lượng.
- Không biết sống chết.
Nhìn Võ Giả khảo hạch không ngừng tiến ra, Giang Trần mặt không đổi sắc, ưu thế nhân số đến chỗ Giang Trần, đã có thể bỏ qua rồi.
Giang Trần khoanh chân, ngồi trên một tảng đá lớn, như một pho tượng, tản ra khí tức không giận tự uy.
Những Võ Giả kia tới gần đến phạm vi trăm trượng, lại không hẹn mà cùng dừng bước.
Chỉ là, Võ Giả không ngừng đi lên cũng hết sức ăn ý, bố trí nhiều vòng tròn ở chung quanh Giang Trần, trong mơ hồ, có một loại tư thế vây chặt Giang Trần.
Đột nhiên Giang Trần mở mắt, bắn ra lệ mang kinh thiên, lạnh lùng cười cười:
- Như thế nào? Các ngươi chạy tới muốn xin cơm ăn sao?
Những võ giả này, tuy không biết chân thân dưới mặt nạ là ai, nhưng lại biết đây là bàn thạch yêu nghiệt ở bốn cửa trước đỗ trạng nguyên.
Nếu như là một hai người, bọn hắn sẽ không có dũng khí tới gần.
Nhưng mà, nhiều người tăng thêm lòng dũng cảm, ở dưới một loại ăn ý kỳ quái, đám Võ Giả này lại ít đi vài phần sợ hãi, nhiều thêm vài phần dã tâm.
- Các hạ, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ngươi từ trong biển lửa đi ra, nhất định kiếm đến rất nhiều chỗ tốt. Mọi người ở chỗ này bồi hồi nhiều ngày như vậy, lòng rất lo lắng a? Ngươi dù sao cũng phải ra chút thành ý chứ?
Một người khảo hạch, ước chừng là thủ lãnh được đề cử ra, cười lạnh nói.
Ở bên cạnh hắn, còn có hai Võ Giả, cùng thủ lãnh này hình thành xu thế tam giác.
Giang Trần nhìn ra được, thực lực ba người này, hẳn là mạnh nhất trong đám người kia, cho nên mới được tôn là nhân vật cầm đầu.
- Lo lắng?
Giang Trần nhịn không được cười lên.
- Ta với các ngươi không thân chẳng quen, cũng không làm phiền các ngươi lo lắng. Có việc mau nói, có rắm mau thả, không nên quanh co lòng vòng, nói những lời nhàm chán này. Ta không có hứng thú nghe.
Lo lắng?
Loại chuyện ma quỷ này, Giang Trần làm sao có thể tin tưởng?
Thế giới Võ đạo, mọi người không nhận thức, ai sẽ vì người xa lạ lo lắng?
Loại cớ đường hoàng này, đã dối trá, lại buồn nôn.
Nếu như những người này nói rõ đến cướp bóc, Giang Trần ít nhất bội phục bọn họ là chân tiểu nhân dám làm dám chịu. Tìm loại cớ thấp kém này, Giang Trần chỉ cảm thấy buồn nôn.
- Ha ha ha, xem ra, ngươi là người thống khoái.
Người cầm đầu kia cười ha hả.
- Đã như vậy, chúng ta cũng không che che lấp lấp. Cho ngươi hai lựa chọn.
- Một, lưu lại toàn bộ thứ tốt lấy được, sau đó xéo đi.
- Hai, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, cùng với chúng ta là địch.
Thủ lãnh này vung tay lên, chỉ vào hơn trăm người ở chung quanh, một bộ "chúng ta nhiều người ăn chắc ngươi".
Trên trăm Võ Giả ở chung quanh nghe xong lời này, đều ầm ầm hưởng ứng, nguyên một đám cao giọng ủng hộ, gây áp lực tâm lý cho Giang Trần.
Điệu bộ này, rõ ràng chính là muốn lấy nhiều khi ít, công khai cướp bóc.
- Ta cũng cho các ngươi hai lựa chọn.
Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt, không nhìn cái gọi là người đông thế mạnh, duỗi ra hai ngón tay.
- Một, hiện tại lập tức cút cho ta, hai, chết.
- Cái gì?
Người cầm đầu kia còn cho là mình nghe lầm, vừa tức giận vừa buồn cười, kêu lên.
- Tiểu tử, có phải ngươi điên rồi hay không? Ngươi chỉ có một người, chúng ta có hơn trăm Tiên cảnh, ngươi cho rằng, ngươi có thể nghịch thiên? Thật sự là không biết sống chết.
- Đúng vậy a, tiểu tử, ta nhìn ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?
- Chớ nói nhảm với hắn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Tiểu tử này, hắn là muốn chết.
- Đúng, thằng này, trước kia khảo hạch lấy hết danh tiếng. Lần này ở Minh Diệt Cốc, nên diệt uy phong của hắn, bằng không thì, không phải chúng ta bị hắn ép tới không ngày nổi danh sao?
Những người này, rốt cục nói ra lời trong nội tâm.
Bọn hắn không đơn thuần là đến cướp bóc, còn công nhiên đến chèn ép Giang Trần.
Một tuyệt thế yêu nghiệt, thành tích khảo hạch vượt xa những người khác, quả thực là hạc giữa bầy gà. Chuyện này để cho những thiên tài thế tục kia như thế nào chịu được?
Cho nên, tất cả mọi người tạo thành một loại ăn ý, muốn giết yêu nghiệt này, không thể để cho hắn cướp đi danh tiếng của mọi người, ép tới tất cả mọi người không cách nào ngoi đầu lên.
- Om sòm.
Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, nhổ ra hai chữ, xoáy lên vô số khí lãng, thành từng vòng đánh ra ngoài.
Trên trăm Võ Giả kia, nguyên một đám cảm thấy hô hấp khó khăn, màng tai rầm rầm rầm, phảng phất như trời giáng Kinh Lôi, trực tiếp nổ ở trước mặt bọn họ, khí huyết quay cuồng, đầu váng mắt hoa, lung lay sắp đổ, gần như muốn nôn mửa.
- Một đám phế vật.
Giang Trần cười lạnh, hai chân đạp một cái, như Ưng Kích Trường Không, vọt ra phía ngoài.
Không phải hắn không muốn giết người, chỉ là, thoáng cái giết hơn trăm người, đối với Giang Trần mà nói không có bất kỳ ý nghĩa. Tuy những người này tham lam, nhưng chưa chắc cả đám đều đáng chết.
Cho nên, Giang Trần lựa chọn bỏ qua.
Chỉ là, thân hình hắn vừa lướt ra ngoài, ý niệm đầu tiên của tất cả Võ Giả, đều cho rằng Giang Trần sợ hãi, không dám đối chiến với hơn trăm người bọn họ, là tư thế chạy trốn.
Căn bản không có người phát giác được thiện ý của Giang Trần.
- Hắn muốn chạy trốn, giết hắn đi.
- Ngăn lại hắn, giết.
Tiếng rống, tiếng gầm gừ, nhao nhao vang lên ở sau lưng Giang Trần.
Ba Võ Giả cầm đầu kia, tu vi đều khoảng ba bốn trọng, ở trong đám Võ Giả khảo hạch này, cũng coi là tồn tại rất giỏi.
Chính là bởi vì thực lực được, cho nên tâm cũng lớn hơn một ít.
Thấy Giang Trần lao ra ngoài, để phần lưng lại cho bọn hắn, đều cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt hảo.
Ba người rất ăn ý quơ lấy vũ khí, khí thế tăng vọt, lấy ra lực lượng toàn thân, ầm ầm công kích tới Giang Trần.
Ngay lúc này, hư không bỗng nhiên như trì trệ.
Ba người kia cảm thấy trước mắt có một đạo điện quang lóe lên.
Sau một khắc, một cảm giác mát từ trên cổ bọn hắn truyền ra, thân thể ba người đột nhiên ngưng lại ở trong hư không.
Két sát…
Cơ hồ là đồng thời truyền đến thanh âm đứt gãy.
Ba cái đầu cùng với mặt nạ, chung một chỗ từ trên cổ bay ra, xông lên không trung.
Sau một khắc, ba thân hình không đầu, ầm ầm ngã xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Phanh, phanh, phanh…
Tro bụi tung bay, cổ phun ra nhiệt huyết cuồn cuộn, còn mang theo mùi huyết tinh nồng đậm.
Chương 522 Sơ thí quán quân, không hề lo lắng 1
Đón lấy, ba cái đầu mới nhao nhao rơi xuống, con mắt còn không có khép lại, trừng rất lớn, ở một khắc này, tuyệt vọng, khiếp sợ, sợ hãi, toàn bộ áp súc ở trong ánh mắt trước khi chết kia.
Tất cả mọi người bị một màn này làm sợ ngây người.
Bọn hắn hoàn toàn không thấy người ta ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy một đạo điện quang lóe lên, ba Võ Giả mạnh nhất, Tiên cảnh ba bốn trọng, liền bị người chặt đầu.
Thực lực, tốc độ ra tay, thủ đoạn nghịch thiên kia, làm cho hơn trăm Võ Giả ở hiện trường, nguyên một đám toàn thân rét run, như rơi vào hầm băng.
Cái này... đây nơi nào là đối kháng, quả thực là nghiền áp a.
Ba cỗ thi thể, ba cái đầu.
Trước một khắc còn không ai bì nổi, kêu gào đòi người ta giao ra đồ vật, bằng không thì sẽ chết.
Giờ khắc này, lại đầu thân chia lìa, chết không nhắm mắt, so với chó chết còn đáng thương hơn.
Không có gì so với tử vong càng có sức thuyết phục.
Trên trăm Võ Giả kia, trong mắt đều tràn ngập sợ hãi. Nếu như không phải đeo mặt nạ, giờ phút này biểu lộ của bọn hắn, nhất định sẽ rất đặc sắc.
Thực lực bực này, nhiều người có thể ức hiếp sao?
Lời nói không dễ nghe, nếu như đối phương muốn giết người, trong một phút đồng hồ, có thể giết sạch bọn chúng, một người cũng trốn không thoát.
Quá nhanh, tốc độ ra chiêu kia, quả thực là nhanh hơn lưu tinh.
Ngay cả ba người mạnh nhất hợp lực, cũng không thể ngăn cản một chiêu.
Còn bọn hắn, chỉ sợ mười cái cùng tiến lên, người ta cũng một đao diệt sát.
Chênh lệch, đây quả thực là thiên địa khác biệt, căn bản không phải một cấp bậc.
Những đôi mắt sợ hãi, nhìn xem ba cỗ thi thể kia, thậm chí ngay cả dũng khí liếc nhìn Giang Trần cũng không có, trong lòng chỉ có sợ hãi.
Giang Trần lăng không một chiêu, liền chém giết ba người.
Thân thể nhéo một cái, đã rơi xuống chân núi.
Đối với đám Võ Giả ngây người như phỗng kia, lại không có hứng thú phản ứng.
Đám người kia, trải qua trận chiến này, tâm chí đã mất, thành phế vật, trên võ đạo chi lộ, đã không có khả năng tiến thêm nửa bước.
Đối với loại phế vật này, Giang Trần ngay cả hứng thú giết bọn hắn cũng không có.
- Người vì tiền mà chết, điểu vì thực mà vong. Những thứ này, học nghệ không tinh, cũng dám đánh chủ ý tới ta, quả nhiên là không biết sống chết.
Giang Trần lắc đầu, lướt đi mấy cái, thân ảnh đã biến mất vô tung.
Thẳng đến thân ảnh của Giang Trần biến mất, trên trăm Võ Giả kia hô hấp, mới hơi thông thuận một tí.
Vừa rồi, bọn hắn ngay cả hô hấp cũng không dám, sợ phát ra nửa điểm tạp âm, đưa tới tai hoạ ngập đầu.
Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho lưng bọn hắn đều ướt đẫm.
Bọn hắn bi ai phát hiện, bàn thạch yêu nghiệt này, thậm chí ngay cả hứng thú giết bọn hắn cũng không có.
Cái gì là bi ai, đây mới thực sự là bi ai.
Cái gì là chênh lệch, đây mới thực sự là chênh lệch.
Giờ phút này, bọn hắn mới rõ ràng mình nhỏ yếu đến cỡ nào, nhỏ yếu đến mức người ta không thèm giết bọn hắn.
- Đáng sợ, thật là đáng sợ.
Một Võ Giả may mắn còn sống sót, thanh âm run rẩy thở dài.
- Một chiêu, ta cũng không thấy hắn động binh khí, ba Võ Giả cường đại đã bị giết chết. Cái này... không phải là đang nằm mơ chứ?
- Buồn cười, buồn cười. Chúng ta ở trong mắt hắn, có lẽ còn không bằng con sâu cái kiến. Buồn cười những con sâu cái kiến như chúng ta, còn mưu toan giết hắn.
Sau khi thân ảnh Giang Trần biến mất, ở một góc xa xa, người nọ trước kia biến mất, thân ảnh bỗng xuất hiện dưới một cây đại thụ.
- Nam nhân có thể từ trong biển lửa sinh tồn, quả nhiên không đơn giản. Buồn cười đám hề kia, lại không biết tự lượng sức mình, tìm chết vô nghĩa.
Hắn một mực chú ý Giang Trần, giờ phút này, trong nội tâm càng thêm kiên định, nam nhân từ trong biển lửa còn sống đi ra kia, nhất định là Giang Trần.
Tiếp qua vài ngày, Giang Trần rất điệu thấp, cũng tận lực đi chỗ ít người, không phải hắn sợ những võ giả kia động thủ với hắn, mà là không muốn bị những ngu xuẩn này liên luỵ.
Hỏa Nha nhất tộc lần trước, là bị hai nhóm Võ Giả kia trêu chọc, mới dẫn phát hỏa thiêu trăm dặm.
Trải qua mấy ngày này, Giang Trần biết rõ Minh Diệt Cốc không đơn giản, ngay cả Thánh phẩm Linh thú Chu Lân Hỏa Tích cũng có, nhất định còn có sinh linh cường đại khác.
Một lần vận khí tốt, gặp phải một con Linh thú Thánh phẩm gần hết dương thọ, không có nghĩa là một mực đều có vận khí tốt như vậy.
Vạn nhất chọc tới một con Thánh phẩm Linh thú bình thường, dù hiện tại Giang Trần có thủ đoạn thông thiên, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.
Dù sao, Thánh phẩm Linh thú tương đương với Nguyên cảnh lão tổ, nếu không bị thương, có thể dễ dàng nghiền áp tất cả Võ Giả tu vi Tiên cảnh.
Ở trong mấy ngày thời gian còn lại, Giang Trần điệu thấp, cẩn thận, hết thảy dùng an toàn là đệ nhất.
Bởi vậy, tuy ngẫu nhiên gặp phải một ít khiêu chiến nho nhỏ, nhưng dưới sự nỗ lực của Giang Trần, đều có thể hóa giải từng cái.
Mấy ngày còn lại này, tuy không gặp phải cơ hội phất nhanh, nhưng tiểu đả tiểu nháo, thu hoạch cũng không ít.
Minh Diệt Cốc này, đích thật là một địa phương khắp nơi chứa bảo, Giang Trần dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, sức phán đoán vượt xa thường nhân, cho nên, ở trong tiểu đả tiểu nháo, khi rảnh rỗi cũng có kinh hỉ phát sinh.
Bình tĩnh trôi qua mấy ngày, mười ngày khảo hạch cuối cùng đã tới.
Tất cả mọi người tham dự khảo hạch, đều bị đưa ra Minh Diệt Cốc.
Sau khi đi ra, Giang Trần xem xét bốn phía, phát hiện vào tám ngàn người, ra thật đúng là không đến một nửa.
Tử thương lớn như vậy, cũng làm cho bốn đại tông môn cảm thấy giật mình.
Kiểm kê nhân số, phát hiện còn lại, vậy mà chỉ khoảng 3500 người. Nói cách khác, vào tám ngàn người, có gần 4500 người chết trong Minh Diệt Cốc.
Tỉ lệ tử vong này, vượt qua năm thành.
Giang Trần biết, nếu như không phải Hỏa Nha nhất tộc hỏa thiêu trăm dặm, tỉ lệ tử vong sẽ không cao như vậy.
- Tất cả mọi người thấy không, tám ngàn người tiến vào, còn lại chỉ có 3500 người. Bất quá, các ngươi không cần uể oải, mà nên may mắn. So với những người chết trong Minh Diệt Cốc kia, các ngươi rất may mắn. Chứng minh các ngươi khảo hạch phúc duyên, đã thông qua. Các ngươi là người có được phúc duyên chính thức.
Trên thực tế, những người sống sót này, cũng không có mấy cái cảm thấy bi thương thay những người chết kia. Ngược lại, trong nội tâm bọn hắn đều mừng thầm.
Chết nhiều như vậy, đối thủ cạnh tranh thiếu đi hơn phân nửa. Như vậy kế tiếp liền ý nghĩa, cơ hội để bọn hắn tiến vào bốn đại tông môn, sẽ tăng lên rất nhiều.
Bốn đại tông môn chỉ cho 3000 danh ngạch, hiện tại tính toán đâu ra đấy, còn lại tới khoảng 3500 người.
- Ở chỗ này, ta phải nói một câu chúc mừng với các ngươi. Bởi vì, trong các ngươi, phần lớn người sẽ đạt được tư cách tiến vào tông môn.
- Hiện tại, sơ thí năm cửa, cơ bản đã chấm dứt. Chúng ta sẽ thông qua Minh Bài khảo hạch, định ra bài danh của các ngươi. Bài danh sơ thí này, sẽ theo các ngươi vào vòng hai, thành ưu thế của các ngươi ở đấu bán kết. Bất quá, ở chỗ này, ta cũng nhắc nhở các ngươi một câu. Trong bán kết, các ngươi phải đối mặt, là thiên tài đến từ tông môn. Thành tích sơ thí này, ở trước mặt thiên tài tông môn chính thức, sẽ không có bất kỳ ưu việt đáng nói.
Chương 523 Sơ thí quán quân, không hề lo lắng 2
Giám khảo sớm cảnh báo cho những người may mắn này.
- Tốt rồi, các ngươi tại chỗ nghỉ ngơi một chút, giao Minh Bài dự thi lên. Ngày mai, chúng ta sẽ thống kê ra bài danh, phát Minh Bài đấu bán kết cho các ngươi. Nhớ kỹ, đánh số của Minh Bài bán kết, cùng sơ thí đối ứng.
Thành tích bài danh sơ thí, Giang Trần không hề nghi ngờ là quán quân, hơn nữa còn xa xa vượt lên đầu.
Chính là bởi vì có tự tin này, Giang Trần không giống người khác, đối với thành tích bài danh lo được lo mất.
- Thiên tài tông môn, rốt cục ra sân sao?
Trong nội tâm Giang Trần, ngược lại sinh ra cảm giác chờ mong.
Ở trong liên minh 16 nước, thế tục đối với Giang Trần đã không có bất kỳ khiêu chiến. Hiện tại, hắn cần đúng là tông môn để lịch lãm rèn luyện.
Mà cái gọi là thiên tài tông môn, lại là đá thử vàng để Giang Trần quật khởi.
Khoanh chân mà ngồi, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Đến sáng ngày thứ hai, tất cả Võ Giả, tâm tình đều trở nên cuồng nhiệt. Bởi vì một lát nữa, thứ tự sẽ hiện ra.
Giang Trần hơi mở mắt, nhìn không khí hiện trường cuồng nhiệt, nhưng tâm lại như mặt nước phẳng lặng.
Thành tích sơ thí, đã không thể tạo ra rung động trong lòng hắn. Mục tiêu của hắn là bán kết, là 16 cường cuối cùng, là thiên tài cao cấp nhất của bốn đại tông môn.
- Chư vị, đều yên lặng một chút. Bài danh sơ thí đã có. Hiện tại, chúng ta sẽ theo như thứ tự, giao Minh Bài bán kết đến trong tay các ngươi. Trình tự ban phát Minh Bài, chính là bài danh thành tích của các ngươi.
Mỗi một khối Minh Bài dự thi, đều có đánh số đối ứng, thành tích đối ứng.
Trên thực tế, những Võ Giả dự thi này, đại đa số người đã biết rõ, đệ nhất sơ thí là không huyền niệm, nhất định sẽ rơi vào trong tay bàn thạch yêu nghiệt.
Chỉ là, bọn hắn rất hiếu kỳ, bàn thạch yêu nghiệt này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sau mặt nạ rốt cuộc là người ra sao? Đây mới là trọng điểm quan tâm của bọn hắn.
Quả nhiên, hết thảy như mọi người nghĩ, Minh Bài đấu bán kết Số 1, không có bất kỳ lo lắng.
Khi giám khảo giao Minh Bài Số 1 đến trong tay Giang Trần, dáng tươi cười cũng lộ ra rất thân thiết:
- Người trẻ tuổi, năm cửa sơ thí, ngươi là quán quân không hề tranh luận. Minh Bài Số 1 này, đối với ngươi mà nói, đã là vinh quang, cũng là gánh nặng. Ngươi lấy được nó, hi vọng ngươi có thể minh bạch sức nặng của nó, biết ý nghĩa của nó, cũng phải làm tâm lý chuẩn bị tốt nhất.
Giám khảo kia lời nói thấm thía, cổ vũ một phen, lúc này mới đi phát Minh Bài Số 2.
Minh Bài Số 2, rơi vào tay một Võ Giả dáng người thon gầy, về thân phận người này, cũng có một ít suy đoán.
Nhưng mà, chủ nhân Minh Bài Số 2, đồng dạng vô cùng điệu thấp, một mực không hiển sơn lộ thủy.
Tiếp đến, từng khối Minh Bài, rơi xuống trong tay từng Võ Giả dự thi.
Bài danh phía trên, có cao hứng, có kiêu căng, cũng có cảm giác mình nên được, đương nhiên cũng có người cảm thấy mình phát huy còn chưa tốt.
Bài danh dựa vào sau, tâm tình thì tương đối trầm trọng một ít.
Dù sao, trong nhóm người này, còn có 500 người phải bị loại. Bài danh càng về sau, tự nhiên là thuộc về đám bị loại bỏ cao nhất.
Giang Trần đeo Minh Bài Số 1 vào hông, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt hâm mộ ghen ghét ở bốn phía.
- Tốt rồi, đã phát Minh Bài xong. Đánh số trên Minh Bài, chính là bài danh sơ thí của các ngươi. Tiếp đến, các ngươi phải đối mặt, chính là đấu bán kết cạnh tranh càng thêm kịch liệt. Nhớ kỹ, khâu bán kết này, tuy đào thải không nhiều lắm, nhưng mà bài danh, thành tích đấu bán kết, lại liên quan đến vận mệnh của các ngươi ở trong tông môn. Thành tích đó, sẽ quyết định các ngươi ở tông môn hưởng thụ cấp độ phúc lợi gì. Thành tích càng tốt, phúc lợi càng cao. Cho nên, nếu như các ngươi ở trong sơ thí, còn bảo lưu lại thực lực, thì đến bán kết, hãy thỏa thích phóng ra a.
Những lời này, làm cho đám võ giả phía dưới đều nhiệt huyết sôi trào.
Tông môn, rốt cục thấy được cánh cửa tông môn rộng mở, hướng bọn hắn ngoắc ngoắc.
3500 Võ Giả thế tục thông qua sơ thí, dưới sự dẫn dắt của giám khảo, đi tới chân một đại sơn nguy nga.
Đại sơn kia kéo dài vạn dặm, vân che sương quấn, cho người một loại cảm giác thần thánh.
Trong mây mù, ngẫu nhiên có một ít kiến trúc tựa như ban công điện các, ở trong núi như ẩn như hiện.
- Thấy không? Nơi này là Bất Diệt Linh Sơn, cũng là địa điểm đấu bán kết. Bất Diệt Linh Sơn này, từ thời đại Viễn Cổ đã tồn tại ở trong di cảnh, trải qua vô số thương hải tang điền, duy chỉ có Bất Diệt Linh Sơn này trường tồn bất diệt.
Ngữ khí của quan chủ khảo kia tràn đầy tôn sùng, phảng phất đối với Bất Diệt Linh Sơn này phi thường hướng về.
- Không thể không nói, các ngươi đều là người may mắn. Lần này mở ra Viễn Cổ di cảnh, các ngươi thông qua sơ thí, có thể ở Bất Diệt Linh Sơn tu luyện ba năm. Ba năm này, có thể so với ba mươi năm ở ngoại giới.
Ba năm, có thể so với ba mươi năm ngoại giới?
Nói như vậy, nồng độ Linh lực trong Bất Diệt Linh Sơn, là gấp 10 lần ngoại giới? Đám võ giả thế tục nghe vậy, trên mặt đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Trong nội tâm càng kiên định tín niệm, nhất định phải chịu đựng không bị loại bỏ. Dù không có thân phận đệ tử tông môn, cũng phải ở trong đó tu luyện ba năm.
- Bất Diệt Linh Sơn này, phân Tứ đại khu vực. Theo thứ tự là Thiên Linh khu, Địa Linh khu, Huyền Linh khu, Hoàng Linh khu, lấy Thiên Địa Huyền Hoàng mệnh danh. Không hề nghi ngờ, Thiên Linh khu, là khu vực tối ưu nhất. Nhưng mà, tạm thời lại không phải nơi các ngươi có thể đi vào. Đó là nơi thuộc về thiên tài cao cấp nhất của bốn đại tông môn. Lần đấu bán kết này, đệ tử được an bài ở Thiên Linh khu, chỉ có 100 người. Đều là tồn tại chọn kỹ lựa khéo trong bốn đại tông môn. Bất kỳ một cái nào trong bọn hắn, đều có thể nghiền áp các ngươi.
Ngữ khí của quan chủ khảo kia nhàn nhạt, nhưng lại có ngạo khí mà chỉ người tông môn mới có.
Nghiền áp mọi người chúng ta? Trong nội tâm Giang Trần cười lạnh. Hắn đối với lời này không cho là đúng, bất quá lại khinh thường đi phản bác.
Là Long hay trùng, phải so qua mới biết. Không phải đấu mồm mép có thể định.
- Các ngươi là Võ Giả thế tục, tuy ở trong sơ thí trổ hết tài năng, nhưng đến bây giờ, các ngươi như trước chỉ là người nổi bật trong Võ Giả thế tục. Muốn được tông môn tán thành, còn cần tiếp nhận thêm khảo sát. Trước khi đạt được tông môn tán thành chính thức, các ngươi phải từ tầng dưới chót nhất làm lên. Cho nên, tuyệt đại bộ phận các ngươi, sẽ bị phân phối ở Hoàng Linh khu.
Thiên Địa Huyền Hoàng, bốn cấp bậc.
Hoàng cấp, không thể nghi ngờ là đẳng cấp thấp nhất.
Mà Võ Giả thế tục dù yêu nghiệt thế nào, cũng không có thông qua tông môn khảo hạch chính thức. Cho nên, phân phối ở Hoàng Linh khu, cũng không tính không hợp lý.
Những võ giả phía dưới, tuy truyền ra một hồi bạo động, nhưng không có phản ứng kích thích gì. Mặc dù trong nội tâm không phục, nhưng cũng biết này là chỗ tàn khốc của thế giới võ đạo.
Chương 524 Bất Diệt Linh Sơn, quy tắc đấu bán kết
Ngươi một Võ Giả thế tục, muốn được tông môn tán thành, cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều ở Hoàng Linh khu. Vì khen ngợi người biểu hiện kiệt xuất ở sơ thí, trong các ngươi, bài danh Top 10 sẽ phân phối đến Huyền Linh khu.
- Ở Huyền Linh khu, Linh lực ước chừng gấp hai Hoàng Linh khu. Tại Huyền Linh khu, không thể nghi ngờ là ưu việt hơn Hoàng Linh khu rất nhiều.
Giang Trần nghe vậy, trong nội tâm tự giễu cười cười, nói như vậy, mình hẳn là bị phân phối đến Huyền Linh khu, cất bước không tính là thấp nhất.
Giám khảo kia lại nói:
- Đương nhiên, cái gọi là phân khu, cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi. Lần khảo hạch này, mỗi người các ngươi đều có cơ hội cải biến vận mệnh. Có thể cải biến vận mệnh của mình hay không, đều ở chính các ngươi. Hiện tại các ngươi bị phân phối đến Hoàng Linh khu, nhưng nếu như cố gắng, hoàn toàn có thể trùng kích Huyền Linh khu. Cùng đạo lý, hiện tại được phân phối đến Huyền Linh khu, cũng chưa chắc có thể ở lại nơi đó an hưởng thái bình. Nếu như các ngươi không cố gắng, tiến bộ không nhanh, đồng dạng có khả năng bị đá xuống Hoàng Linh khu.
- Hiện tại các ngươi nhất định rất hiếu kỳ, đến cùng ở đây, có tiêu chuẩn lên xuống hay không? Ta có thể minh xác nói cho các ngươi biết, có quy tắc lên xuống, hơn nữa cực kỳ công bình, phi thường minh xác.
- Quy tắc lên xuống, mỗi ba tháng đổi một lần. Mà tiêu chuẩn đổi là gì? Là thiên phú, là thực lực của các ngươi. Lại cụ thể một chút, là thể hiện ở trên lực chiến đấu. Từng cái phân khu, cứ ba tháng, mỗi người đều phải hoàn thành trăm lần khiêu chiến. Tỷ số thắng của trăm lần khiêu chiến, sẽ quyết định bài danh của các ngươi. Từng cái phân khu, mười người mạnh nhất, sẽ thăng cấp đến phân khu cao hơn. Mà mười người thành tích kém cỏi nhất từng phân khu, sẽ tự động hạ xuống phân khu dưới. Có lẽ các ngươi sẽ nói, Hoàng Linh khu đã là thấp nhất, còn hạ như thế nào? Hiện tại ta có thể nói cho các ngươi biết, ở Hoàng Linh khu, cứ mỗi ba tháng, sẽ đào thải bốn mươi tên cuối cùng. Một năm đào thải 160 người. Ba năm, vừa vặn đào thải 500 người. Cho nên, người ở Hoàng Linh khu, sẽ có cảm giác nguy cơ rất cao. Bởi vì, người của phân khu khác, nhiều lắm là giáng cấp. Mà Hoàng Linh khu các ngươi, mỗi ba tháng, bốn mươi người bài danh cuối cùng sẽ bị loại bỏ.
Ba tháng là một chu kỳ, trong từng chu kỳ, các Võ Giả đấu bán kết, đều phải hoàn thành một trăm lần khiêu chiến. Tỷ số thắng cao thấp trong một trăm lần khiêu chiến này, sẽ quyết định bài danh.
Cái này rất công bình, chỉ có điều danh ngạch lên xuống, kỳ thật không coi là nhiều.
Mỗi ba tháng, từng phân khu chỉ có mười danh ngạch lên xuống.
Đương nhiên, mười danh ngạch thoạt nhìn ít, kỳ thật cũng không ít. Nếu như ở phân khu của mình, ngay cả Top 10 cũng không thể bảo đảm, như vậy coi như là thiên tài, cũng tài có hạn.
Huống chi, ba tháng một chu kỳ, một năm thì có bốn chu kỳ. Ba năm xuống, tổng cộng có mười hai chu kỳ.
Mười hai chu kỳ này, ý nghĩa mười hai cơ hội.
Một người nếu có mười hai cơ hội cũng không cầm được, thì không thể nói vận mệnh bất công, chỉ có thể từ trên người mình tìm nguyên nhân rồi.
Chỉ là, trăm lần khiêu chiến này, rốt cuộc là khiêu chiến như thế nào? Khiêu chiến ai?
Trong lòng Giang Trần có nghi vấn, những võ giả khác, cũng có nghi vấn đồng dạng. Ba tháng một chu kỳ, là khoảng chín mười ngày.
Chín mười ngày hoàn thành 100 trận chiến, cũng không tính khó.
- Giám khảo đại nhân, ngài nói trăm lần khiêu chiến, đến cùng khiêu chiến ai? Khiêu chiến giám khảo? Hay là khiêu chiến những người khác?
- Đúng vậy, dù sao cũng phải nói mục tiêu khiêu chiến chứ?
Quả nhiên, vấn đề này, là chủ đề mọi người quan tâm nhất.
Giám khảo kia mỉm cười, nói ra:
- Ta biết các ngươi rất quan tâm vấn đề này. Trước khi trả lời vấn đề này, ta nói một ít đẳng cấp phân chia ở Tứ đại phân khu. Tứ đại phân khu, theo như Thiên Địa Huyền Hoàng bài danh. Đây chỉ là đẳng cấp phân khu, phân chia rất mơ hồ, không quá cẩn thận. Nhưng mà, chứng thực đến trên đầu từng người dự thi, thì từng người dự thi các ngươi, cũng đồng dạng phân ra bốn cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh.
- Dùng Hoàng Linh khu của các ngươi mà nói, 3500 người, đồng dạng sẽ chia làm bốn cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh. Đẳng cấp này, tự nhiên là từ thành tích sơ thí đến phân chia. Về phần đệ tử tông môn, bọn hắn ở phân khu của mình, tự nhiên cũng theo như danh ngạch, tư chất cùng thực lực đến phân phối. Tổng thể mà nói, đều là công bình.
Tứ đại phân khu, Thiên Địa Huyền Hoàng.
Bốn cấp bậc, Giáp Ất Bính Đinh.
Nói cách khác, đệ tử đấu bán kết, tinh tế phân chia, là phân ra 16 cấp độ.
Thiên Linh khu Giáp Đẳng, Thiên Linh khu Ất Đẳng... Mãi cho đến Hoàng Linh khu Đinh Đẳng.
Đệ tử từng phân khu, đều phân Giáp Ất Bính Đinh.
- Phân nhỏ như vậy, Tứ đại phân khu, các đệ tử, tổng cộng có 16 tư chất. Mà từng phân khu, đều có Giáp Ất Bính Đinh. Cái gọi là trăm lần khiêu chiến, là trong ba tháng ở phân khu của mình, phân biệt khiêu chiến Giáp Ất Bính Đinh, bốn cấp bậc mỗi cấp hai mươi lăm lần. Nói như vậy, các ngươi minh bạch không?
Quy tắc khiêu chiến này, cũng không khó lý giải.
Là ở trong phân khu của mình, mỗi người cùng với đối thủ bốn cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh, khiêu chiến mỗi cấp hai mươi lăm lần.
Bốn cấp, mỗi cấp hai mươi lăm lần, vừa đúng một trăm.
Chỉ là, chọn lựa đối thủ, phải tuyển định như thế nào?
- Trong nội tâm các ngươi khẳng định lại hỏi, người khiêu chiến nên tuyển định như thế nào? Rất đơn giản, mỗi một cấp bậc, tùy cơ hội rút ra. Đương nhiên, vì bảo đảm lợi ích của từng người dự thi, cùng một đối thủ, sẽ không xuất hiện hai lần.
Tùy cơ hội rút ra.
Nói cách khác, mỗi người hoàn thành một trăm lần khiêu chiến, gặp phải đối thủ là không đồng nhất.
Cái này ở trên trình độ nhất định, sẽ có người không may một ít, có người lại may mắn một ít. Đương nhiên, đây không phải một trận chiến định thắng bại, mỗi cấp bậc đều khiêu chiến hai mươi lăm lần. Không may một lần, gặp được đối thủ quá mạnh, cũng không thể nhiều lần đều không may a.
Cho nên, từ đại thể xem xét, kỳ thật là tương đối công bình. Mỗi lần khiêu chiến, có khả năng gặp phải cường giả, cũng có khả năng gặp được đối thủ tương đối yếu. Một trăm lần, xác suất sẽ trải ra cân đối, cuối cùng vẫn phải dựa vào sức chiến đấu nói chuyện.
Hơn nữa, người ta cũng nói, vì cam đoan lợi ích của người dự thi, cùng một đối thủ, chỉ rút thăm được một lần, về sau sẽ không gặp lại. Cho nên, mặc dù bất hạnh gặp phải cường giả, cũng không cần lo lắng về sau khiêu chiến gặp lại đối thủ này.
- Nhớ kỹ, thành tích này, là từ tỷ số thắng của các ngươi đến tính toán. Nếu như ngươi bị người khiêu chiến, chỉ có thể nghênh chiến, mặc kệ thắng bại, đều sẽ không đưa vào trong tỷ số thắng. Cho nên, trên danh nghĩa các ngươi là bách chiến, nhưng thực tế, mỗi người các ngươi, đều khó có khả năng chỉ chiến một trăm lần. Bởi vì, các ngươi có thể là người khiêu chiến, nhưng cũng có thể là người bị khiêu chiến, chỉ có điều, lúc chúng ta tính toán, chỉ tính thành tích thắng bại lúc khiêu chiến; còn thắng bại khi bị khiêu chiến, sẽ không nhìn.
Chương 525 Huyền Linh khu, Đinh đẳng Võ Giả 1
Vấn đề này, trước kia Giang Trần cũng nghĩ qua, nghe quan chủ khảo nói như vậy, nghi hoặc trong nội tâm mới cởi bỏ.
Bởi như vậy, tần suất chiến đấu này sẽ rất cao. Bởi vì, với tư cách người khiêu chiến, ngươi phải hoàn thành một trăm lần.
Nhưng mà, với tư cách người bị khiêu chiến, ai cũng nói không rõ ràng mình sẽ bị khiêu chiến bao nhiêu lần.
Bình quân xuống, trên cơ bản mỗi người đều có thể xuất chiến hai trăm lần.
Ba tháng một chu kỳ, muốn xuất chiến hai trăm lần, tương đương một ngày phải xuất chiến hai ba lần.
Cái cường độ này, rất lớn.
- Chắc hẳn các ngươi cũng biết, ở dưới tình huống như vậy, số lần xuất chiến của mỗi người, là sẽ không giống nhau. Có người vận khí không tốt, số lần xuất chiến vượt xa người khác. Đương nhiên, cái này cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Nếu như hai Võ Giả, tỷ số thắng của một trăm lần khiêu chiến giống nhau, như vậy thứ hạng này tính toán làm sao? Lúc này, người có số lần bị khiêu chiến càng nhiều, thứ tự lại càng cao.
- Các ngươi đừng xem thường ưu thế này, căn cứ chúng ta suy diễn, tình huống tỷ số thắng giống nhau sẽ rất nhiều. Cho nên, rất có thể, danh sách bài danh cuối cùng, nhiều khả năng sẽ xuất hiện tình huống tỷ số thắng giống nhau, phải thông qua số lần bị khiêu chiến nhiều ít đến quyết danh ngạch.
Quy tắc rất nhỏ, nhỏ đến mỗi một quy định đều có thể quyết ra danh ngạch cao thấp.
Vố lần bị khiêu chiến nhiều, ở trên trình độ nhất định là chịu thiệt. Cho nên dưới tình huống tỷ số thắng ngang nhau, người có số lần bị khiêu chiến nhiều, bài danh càng cao, an bài như vậy, chiếu cố người bị khiêu chiến nhiều là rất hợp lý.
- Quy tắc cơ bản, ta đã nói rõ rồi. Các ngươi ở đây, đại đa số người, đều là Hoàng Linh khu. Sau khi đi vào, người phụ trách Hoàng Linh khu sẽ theo bài danh sơ thí, định ra đẳng cấp Giáp Ất Bính Đinh cho các ngươi. Người định ở Giáp đẳng không nên kiêu ngạo, người ở Đinh đẳng, cũng không cần thất lạc. Bởi vì, các ngươi có ba tháng thời gian, đến cải biến vận mệnh của mình. Là tấn thăng đến Huyền Linh khu, hay là bị loại bỏ? Các ngươi có ba tháng để quyết định vận mệnh của mình.
- Đương nhiên, bách chiến khảo thi, ba tháng một chu kỳ. Một năm có bốn lần, ba năm có mười hai lần. Lần này các ngươi không thể lên phân khu cao hơn, còn có mười một cơ hội. Nói cho cùng, cơ hội rất nhiều. Là Long hay trùng, vận mệnh nắm giữ ở trong tay chính các ngươi. Cường giả khống chế vận mệnh, kẻ yếu phàn nàn vận mệnh. Ta hi vọng, các ngươi đều là cường giả, không nên càu nhàu quy tắc, lại càng không nên phàn nàn cái gì quy tắc bất công. Sau khi tiến vào đây, các ngươi đối mặt quy tắc là đồng dạng. Rơi xuống trên đầu mỗi người, có lẽ độ khó sẽ tồn tại một ít sai biệt, nhưng tổng thể mà nói, như cũ là rất công bình.
Giám khảo kia cũng dụng tâm lương khổ, khuyên bảo lấy Võ Giả thế tục.
- Tốt rồi, quy tắc trên đại thể, ta đã nói hết. Từng cái phân khu, tình huống đều không giống. Sau khi các ngươi đi vào, người phụ trách từng phân khu, sẽ tuyên bố công việc cụ thể. Hiện tại, Top 10 sơ thí ra khỏi hàng, những người khác theo thông đạo đó, trực tiếp đi lên, các ngươi sẽ được đưa tới Hoàng Linh khu.
Nhìn Top 10 sơ thí từ trong đội ngũ đi ra, biểu lộ của giám khảo hòa ái hơn một chút, mỉm cười nói:
- Mười người các ngươi, ta tự mình mang tới Huyền Linh khu.
Hoàng Linh khu, thuần một sắc đều là Võ Giả thế tục. Trước mắt mà nói, cũng không có ai đáng giá giám khảo này đút lót, tự nhiên không cần phải nịnh nọt quá mức.
Mà mười người này, là người mạnh nhất ở sơ thí, thiên phú tài tình, đã được cho là có chút tiền đồ.
Cho nên, thái độ của giám khảo này hơi đỡ một ít, cũng có thể hiểu được.
Giám khảo này chắp hai tay sau lưng, từng bước một đi tới.
Đi ước chừng hai canh giờ, mới đến một thông đạo, phía trước có một tấm bia đá khắc ba chữ "Huyền Linh khu", rồng bay phượng múa, lộ ra một cỗ khí tức Viễn Cổ cường đại.
- Đi thôi, tiến vào đây, các ngươi là người bị khảo hạch ở Huyền Linh khu rồi. Cái này đối với các ngươi mà nói, có chỗ tốt, cũng có chỗ hỏng.
- Chỗ tốt là, các ngươi ở Huyền Linh khu, cất bước bất đồng, hoàn cảnh cũng bất đồng Hoàng Linh khu.
- Mà chỗ hỏng, là đối thủ của các ngươi, đã không phải là Võ Giả thế tục, mà là đệ tử tông môn. Đệ tử tông môn, đẳng cấp lại thấp, đó cũng là đệ tử tông môn.
Giám khảo kia ân cần khuyên bảo:
- Các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, đừng tưởng rằng đệ tử tông môn, sẽ đồng dạng như đối thủ trước kia các ngươi gặp. Từng đệ tử tông môn, có thể tới đây, đều không phải hạng người bình thường. Cho dù là đệ tử Đinh đẳng ở Huyền Linh khu, tổng thể mà nói, so với bộ phận Võ Giả thế tục kiệt xuất nhất còn mạnh hơn nữa. Sau khi các ngươi đi vào, đừng nên bày ra tư thái. Tranh thủ ở trong khe hẹp, đạt được không gian sinh tồn. Đối với các ngươi mà nói, ba tháng đầu tiên, lần thứ nhất bách chiến khảo hạch, có thể cam đoan không giáng cấp, là thắng lợi lớn rồi. Đương nhiên, cái này rất khó.
Trong nội tâm giám khảo kia, vẫn thiên hướng về đệ tử tông môn. Thiên tài thế tục, cho dù là đỉnh tiêm trong thế tục, so với đệ tử tông môn, vẫn kém hơn rất nhiều.
Cho nên hắn cảm thấy, mười người này bị phân phối đến Huyền Linh khu, có lẽ vận mệnh cuối cùng nhất, vẫn là giáng cấp, ba tháng sau, sẽ bị đánh về Hoàng Linh khu.
Lắc đầu, tựa hồ giám khảo kia không muốn quá đả kích tin tưởng của mười người này, cười nói:
- Thế giới võ đạo, hết thảy đều có khả năng. Các ngươi muốn trở thành người trên người, chỉ siêu việt Võ Giả thế tục khác là không có bất kỳ ý nghĩa. Các ngươi cần không ngừng siêu việt, không ngừng dẫm nát đối thủ dưới chân. Như thế, mới là quật khởi chi đạo của thiên tài. Đi thôi, phía trước đã đến.
Giám khảo nói, Giang Trần đều nghe vào tai. Bất quá, lòng hắn như bàn thạch, giám khảo kia nói, hắn chỉ coi là tham khảo. Sẽ không bởi vì giám khảo đả kích mà tinh thần sa sút, cũng sẽ không bởi vì giám khảo cổ vũ, mà trở nên lâng lâng.
Giang Trần theo tiết tấu của mình, có tính toán của mình.
Kiên trì bản tâm.
Đi trên thông đạo thật dài, một đường cảm nhận được Linh lực chấn động vi diệu, làm cho Giang Trần cũng không thể không cảm khái, Bất Diệt Linh Sơn này, danh xứng với thực, trình độ Linh lực nồng đậm rất cao.
Ở dưới hoàn cảnh như vậy tu luyện, so sánh với thế tục mà nói, thật sự là một loại hưởng thụ.
- Linh lực ở Huyền Linh khu đã như thế, vậy Địa Linh khu, Thiên Linh khu, sẽ là thánh địa bực nào? Ẩn chứa thiên địa linh lực cường đại cỡ nào?
Trong lúc nhất thời, Giang Trần đối với Địa Linh khu, Thiên Linh khu kia, càng sinh ra một tia chờ mong.
- Ba tháng.
Trong nội tâm Giang Trần lặng yên suy nghĩ.
- Ba tháng một chu kỳ, ta nhất định phải đoạt được Top 10 ở Huyền Linh khu, ba tháng sau, tiến vào Địa Linh khu. Chỉ có tiến nhập Địa Linh khu, mới có tư cách đi cạnh trục Thiên Linh khu.