• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246 Sự tình náo lớn 1

́o lớn 1

Thanh niên mắt tam giác kia, hướng Lưu Xán hiến kế.

Lúc trước, thời điểm mấy người bọn hắn đều là nửa bước Tiên cảnh, vì sự tình chia cắt chiến lợi phẩm, làm cho túi bụi, ngược lại để cho Giang Trần ngư ông đắc lợi, thừa cơ chạy đi.

Hôm nay, Lưu Xán tấn chức Tiên cảnh nhất trọng thiên, tu vi tăng nhiều, có thực lực tính áp đảo, mấy người khác tự nhiên dùng hắn cầm đầu, không dám nói chuyện ngang hàng chia cắt.

Lưu Xán âm tàn gật đầu:

- Đại vương tử chí hướng rộng lớn, hắn đối với tài phú không có hứng thú đặc biệt. Bất quá, ở trong tùy tùng của tiểu tử kia, có hai mỹ nữ, tư sắc quả thực không tệ, rất có phong tình dị vực tha hương. Đại vương tử là người phong lưu, nếu như có thể hiến cho Đại vương tử, cũng có thể xem là một nhân tình.

- Tốt, quyết định như vậy đi. Mỹ nữ hiến cho Đại vương tử, đồ vật tiểu tử kia, chúng ta ấn ước định lần trước chia cắt, như thế nào?

Dịch Thiên Tùy vỗ bàn kêu lên.

Ánh mắt mọi người, đều đồng loạt nhìn về phía Lưu Xán. Nếu như Lưu sư huynh không gật đầu, hết thảy đều là nói suông.

Lưu Xán kia cũng cân nhắc đến lúc dùng người, muốn mấy người này đem hết toàn lực, nhất định phải cho bọn hắn một chút chỗ tốt, lập tức gật gật đầu:

- Tốt, ấn ước định lần trước xử lý. Linh cầm, các ngươi một người phân hai con. Nếu có công pháp bí tịch, mỗi người có thể sao chép một phần.

Nửa bước Tiên cảnh, cuối cùng cùng Tiên cảnh nhất trọng thiên có bản chất khác nhau. Mấy tên kia, nghe được Lưu Xán đáp ứng, đều vui mừng quá đỗi.

- Lưu sư huynh, việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền đi bái phỏng Đại vương tử!

...

Một lúc lâu sau, phủ đệ của Thiên Quế Vương Quốc Đại vương tử.

- Lưu Xán, ngươi nói người này, ngươi đã biết lai lịch của hắn?

Đại vương tử Diệp Đại, nhàn nhạt mỉm cười.

- Lai lịch?

Lưu Xán nao nao.

- Chúng ta đạt được Triệu Tập Lệnh của Đại vương tử, vội vàng đến vương đô, thật đúng là chưa kịp nghe ngóng chuyện này. Chẳng lẽ tiểu tử này địa vị rất lớn?

Đại vương tử Diệp Đại, ở trong tất cả vương tử của Thiên Quế Vương Quốc, tiếng hô cao nhất, tập ngàn vạn sủng ái trên một thân, là một trong mấy người có thể kế vị.

Kẻ này mặt như quan ngọc, mục như lãng tinh, hành vi cử chỉ, lộ ra phong độ nhẹ nhàng.

- Địa vị, ngược lại lớn đến không tính được. Bất quá kẻ này thật có một ít ý tứ. Chỉ tiếc, nhất định chỉ có thể là địch, không thể làm bằng hữu.

- Điện hạ, chỉ giáo cho?

Lưu Xán nao nao.

- Kẻ này, đến từ Đông Phương Vương Quốc, là nhân vật truyền kỳ của Đông Phương Vương Quốc, tên là Giang Trần. Từng dùng sức một mình, trấn áp Đông Phương Vương Quốc Long gia soán nghịch.

- Đông Phương Vương Quốc?

Lưu Xán còn lo lắng gây nhân vật nào, nghe xong là Đông Phương Vương Quốc, gánh nặng trong lòng liền được giải khai.

- Chỉ là người tiểu quốc? Một tiểu quốc, dù truyền kỳ, cũng là có hạn.

Đại vương tử Diệp Đại cười cười:

- Tình báo biểu hiện, kẻ này đến vương đô cái thứ nhất bái phỏng, là lão Tứ của ta.

- Tứ vương tử Diệp Dung điện hạ?

- Đúng vậy, lão Tứ nhà của ta, bình thường không lộ sơn thủy, thoạt nhìn điệu thấp vô cùng. Bất quá nếu ngươi cảm thấy hắn là người an phận thủ thường, vậy thì mười phần sai rồi. Tại sao Giang Trần này tới Thiên Quế Vương Quốc? Sau lưng nhất định là có bàn tay của lão Tứ.

Lưu Xán như có điều suy nghĩ:

- Điện hạ, cái kia ý của ngài? Chúng ta...

Lưu Xán dừng lại một chút, duỗi ra tay phải, làm một động tác cắt cổ.

- Giang Trần đánh giết đệ tử Càn Lam Bắc Cung các ngươi, quốc pháp khó dung. Càn Lam Bắc Cung các ngươi cũng không phải mặc người chém giết a?

Lưu Xán vui sướng nở nụ cười, mặc dù Đại vương tử không có thuyết pháp minh xác, nhưng cái ám chỉ này đã rất rõ ràng. Cái này là ám chỉ Càn Lam Bắc Cung bọn hắn mượn đề tài nói chuyện, hướng trong chết làm.

- Điện hạ yên tâm, nếu Càn Lam Bắc Cung ta để cho một tiểu tử từ bên ngoài đến Thiên Quế Vương Quốc ra vẻ, cái thể diện này đặt ở đâu? Chúng ta sẽ thương lượng với Long Nha vệ, nhờ bọn hắn công bình phá án, nợ máu trả bằng máu!

Trên mặt Lưu Xán lộ ra mỉm cười âm hiểm.

- Bên Long Nha vệ kia, có không ít người một nhà. Chuyện này, ta sẽ phân phó người phía dưới trọng điểm chú ý thoáng một phát. Tứ đại đạo tràng, là Bảo Thụ Tông thiết lập cứ điểm tại Thiên Quế Vương Quốc. Bên đường đánh chết đệ tử Tứ đại đạo tràng, đây là đánh mặt Thiên Quế Vương Quốc, càng là đánh mặt Bảo Thụ Tông!

Ngữ khí của Diệp Đại nghiêm túc.

Lưu Xán mừng thầm, đã có Đại vương tử cam đoan, trong lòng của hắn liền có ngọn nguồn rồi.

- Hắc hắc, Giang Trần đúng không? Nhân vật truyền kỳ của Đông Phương Vương Quốc đúng không? Đến Thiên Quế Vương Quốc ta, là Long ngươi phải nằm, là hổ ngươi phải ngồi cho ta! Lần này lão tử muốn chậm rãi nhục nhã ngươi, tra tấn ngươi, sau đó lại giết chết ngươi, cướp đi nữ nhân của ngươi, cướp đoạt tài phú của ngươi!

...

Giang Trần nhắm hai mắt, ngồi ở trên mặt ghế. Hắn bị mang đến nơi đây đã hơn một canh giờ rồi.

Gian phòng kia, bố trí sạch sẽ, ghế cũng là kim đàn thượng hạng.

Bị mang đến nơi đây, không có ai tới hỏi hắn, cũng không có ai phản ứng đến hắn.

Giang Trần biết rõ, đây là xử lý lạnh.

Long Nha vệ ở trước khi không có làm tinh tường lai lịch của hắn, chỉ có thể dùng loại phương thức không đắc tội, nhưng mà không nịnh bợ đến xử lý.

Hắn cũng biết, hơn một canh giờ đi qua, các phương diện nên hoạt động cũng hoạt động không sai biệt lắm rồi, tình báo nên điều tra, cũng đã điều tra.

Kế tiếp, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như hiện tại.

Đem những ý niệm thượng vàng hạ cám trong đầu ném qua một bên, Giang Trần dùng pháp môn Bàn Thạch Chi Tâm, tĩnh hạ tâm lai, đem sự tình mấy ngày nay, ở trong lòng chỉnh lý thoáng một phát.

Két.. một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Một đám Long Nha vệ tràn vào, người cầm đầu bận bào phục Long Nha vệ vàng nhạt, thêu lên đồ án đặc thù. Tướng mạo người này có chút hung ác nham hiểm, khóe miệng hơi có chút ác liệt. Nhất là đôi mắt cho người cảm giác âm trầm không rét mà run, như một đầu độc xà, khiến người sởn hết cả gai ốc.

Những Long Nha vệ khác, đều phi thường chủ động đứng ở hai bên hoặc là sau lưng hắn.

- Luật đô thống, là người này.

Một gã tựa như tiểu đội trưởng nịnh nọt, ở trước mặt hắn tư thái rất thấp nói một câu.

- Ngươi gọi Giang Trần? Đến từ Đông Phương Vương Quốc?

Luật đô thống biểu lộ hung ác nham hiểm kia, ngữ khí âm trầm hỏi.

- Không sai.

- Ngươi bên đường đánh chết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, có việc này không?

- Ta đánh chết chỉ là đạo tặc bên đường cướp bóc.

Giang Trần nghe đối phương hỏi, trong nội tâm có chút đề phòng.

- Chuyện phiếm! Đệ tử Càn Lam Bắc Cung, thân phận cao quý, làm sao có thể bên đường cướp bóc?

- Thân phận cao quý? Liền không ở bên đường cướp bóc?

Giang Trần nhàn nhạt liếc đối phương.

- Cái Logic này của các hạ, thứ cho ta nghe không hiểu.

- Tiểu tử, đây là Luật đô thống của chúng ta, ngươi tốt nhất thành thật một chút! Hung hăng càn quấy cái gì?
Chương 247 Sự tình náo lớn 2

́o lớn 2

Sau lưng Luật đô thống kia, một gã Long Nha vệ quát.

- Hung hăng càn quấy? Luận sự cũng gọi hung hăng càn quấy?

Phanh!

Luật đô thống kia một quyền nện ở trên bàn trà:

- Giang Trần, bản đô thống không thích nói nhảm. Ngươi đánh chết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, hiện tại người Càn Lam Bắc Cung hướng ta đòi hung thủ. Ngươi hoặc là ngoan ngoãn nhận tội, phán như thế nào, chúng ta sẽ theo lẽ công bằng xử lý. Nếu ngươi muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại...

- Luật đô thống đúng không?

Giang Trần khoát tay chặn lại, cắt đứt đối phương.

- Ngươi cũng đừng ra vẻ cho ta. Ta đánh chết bọn cướp, là phòng vệ chính đáng, tự nhận vô tội. Mặt khác, ngươi đã đem lời nói đến nước này, còn nói gì theo lẽ công bằng xử lý? Nói lời này ngươi không e lệ sao?

- Nói như vậy, ngươi là muốn ngoan cố chống lại?

Luật đô thống kia cười lạnh liên tục.

- Giang Trần, chúng ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi bên đường sát nhân, đến cùng thừa nhận hay không?

Giang Trần nhàn nhạt lắc đầu:

- Ta không có gì phải thừa nhận.

- Rất tốt! Xem ra ngươi là không thấy Hoàng Hà tâm Bất Tử, quyết tâm muốn cùng Long Nha vệ đối nghịch. Dẫn đi, đánh vào Hắc Lao!

Hắc Lao, đó là địa phương Long Nha giam giữ trọng phạm.

Một khi bị đánh nhập Hắc Lao, cơ hồ không có khả năng từ nơi ấy đi ra.

Có thể từ Hắc Lao đi ra, trên cơ bản chỉ có một khả năng, cái kia chính là lôi ra chém đầu.

Còn có một loại khả năng khác, là đứng đi vào, nằm thành thi thể đi ra.

Mấy Long Nha vệ áp giải Giang Trần, đi tới Hắc Lao.

- Móa nó, mỗi lần đến gần địa phương quỷ quái này, đã cảm thấy u ám, thấy lạnh cả người.

Một gã Long Nha vệ phàn nàn.

- Ai, đừng oán trách. Nhanh ném tiểu tử này vào, quay đầu lại hướng Luật đô thống phục mệnh.

- Ta nói tiểu tử, trên người của ngươi có thứ gì đáng giá không vậy? Tranh thủ thời gian giao ra, chúng ta tâm tình tốt, có thể giúp ngươi đưa vài câu di ngôn.

- Phải phải. Tiến vào Hắc Lao, đừng nói đồ vật quý trọng, xương cốt cũng không thừa một cây. Mang thứ tốt vào cũng là không công tiện nghi đám súc sinh kia.

Trong ngôn ngữ, đã đem Giang Trần trở thành một người hẳn phải chết.

Giang Trần bình thản ung dung, nhàn nhạt mà cười, mấy Long Nha vệ phụ trách áp giải này, hiển nhiên đều là tiểu nhân vật, cùng loại tiểu nhân vật này đấu mồm mép, không có bất kỳ ý nghĩa.

- A! Tiểu tử, ngươi còn rất có cốt khí? Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, đừng nói ngươi một người từ ngoài đến, coi như ngươi là nhân sĩ bản thổ, đắc tội Càn Lam Bắc Cung, đó cũng chỉ còn đường chết. Trừ khi ngươi là đệ tử Tam đại đạo tràng khác, hơn nữa có núi dựa lớn bảo kê ngươi.

- Lão Thất, không cần phải cùng hắn nói nhảm! Có núi dựa lớn hắn có thể bị đánh vào Hắc Lao? Luật đô thống tự mình xử lý bản án này, việc này còn không phải rõ ràng? Đây là thượng cấp muốn hắn phải chết, hắn muốn không chết cũng không được.

- Hắc hắc, lại nói tiếp, tiểu tử này ngược lại là kiên cường, đến bây giờ cũng không cầu xin.

- Tốt rồi, đã đến Hắc Lao, trước dừng một chút.

Một gã tiểu đội trưởng khoát tay chặn lại, ánh mắt nhìn qua Giang Trần, đánh giá vài lần.

- Tiểu tử, ta nói thẳng a. Đến nơi này, ngươi là không thể nào đi ra ngoài. Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ngoan ngoãn đem thứ đáng giá trên người giao ra, bớt đi chúng ta soát người. Lựa chọn thứ hai, thì có chút đắc tội rồi, nếu ngươi không ngoan ngoãn giao ra, chúng ta đành phải tự mình động thủ. Trước đó cảnh cáo ngươi, một khi chúng ta động thủ, vậy liền không quá văn minh rồi.

- Các ngươi xác định mình là Long Nha vệ? Không phải đệ tử Càn Lam Bắc Cung?

Giang Trần nhàn nhạt cười hỏi.

- Có ý tứ gì?

Tiểu đội trưởng kia sững sờ.

- Đệ tử Càn Lam Bắc Cung, am hiểu cản đường cướp bóc. Các ngươi cái này tính là xảo trá vơ vét tài sản? Hay là tính toán công khai cướp bóc?

Giang Trần ung dung hỏi.

- Tiểu tử, xem ra ngươi là con rùa ăn quả cân, muốn chết!

Tiểu đội trưởng kia xắn tay áo.

- Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí. Lão Lục lão Thất, đánh hắn!

- Dừng tay!

Ngay lúc này, một thanh âm uy nghiêm truyền đến.

Thanh âm rơi xuống, một thân ảnh cao lớn sải bước từ ngoài cửa đi vào. Xem chế phục của người này, chức vị hiển nhiên so với những người ở đây cao hơn không ít. Lông mày người này nồng đậm, mặt mày tầm đó, có một cỗ chính khí không giận tự uy.

- Điền đại đội trưởng?

Mấy Long Nha vệ nhìn thấy người tới, sắc mặt hơi đổi, lập tức thu hồi bộ dáng côn đồ lúc trước, đứng thành một hàng, hướng người tới cúi chào.

- Chậc chậc! Mấy người các ngươi, càng ngày càng có năng lực a? Xảo trá vơ vét tài sản, không hổ là thủ hạ của Điền mỗ ta, không hổ là Long Nha vệ cao cao tại thượng!

- Đại đội trưởng, chúng ta...

Tiểu đội trưởng kia chảy mồ hôi trán, sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần.

- Như thế nào? Còn muốn nói xạo? Ngươi cho rằng ta là kẻ điếc? Cái gì cũng không nghe thấy?

Điền đại đội trưởng kia, ánh mắt phát lạnh.

- Không, không phải! Điền đội, là chúng ta sai, chúng ta đáng chết!

Hai chân tiểu đội trưởng kia khẽ cong, đột nhiên quỳ xuống.

- Điền đội, chúng ta sai rồi, nể tình chúng ta theo ngài bảy tám năm, tha cho chúng ta lần này.

Mấy Long Nha vệ kia, đều theo chân quỳ xuống, không ngừng dập đầu.

Bởi vì cái gọi là, thượng quan không bằng hiện quản.

Luật đô thống địa vị là cao, so với đại đội trưởng cao hơn một cấp bậc. Nhưng mà chức vị của Luật đô thống lại cao, cũng không phải trực tiếp quản bọn họ.

Điền đại đội trưởng này, là hiện quản của bọn hắn. Là người lãnh đạo trực tiếp chính thức của bọn hắn. Bọn hắn những người này, tiểu đội trưởng cũng tốt, đội viên cũng tốt, đều do Điền đại đội trưởng quản hạt.

Hôm nay sự tình bị đại đội trưởng đánh vỡ, bọn hắn như thế nào không sợ hãi? Hơn nữa, bọn hắn rất rõ ràng, Điền đại đội trưởng ghét ác như cừu, là nổi danh thiết diện vô tư.

Một khi Điền đại đội trưởng muốn trị bọn hắn, đừng nói Luật đô thống, người địa vị cao hơn nữa đến cầu tình, cũng chưa chắc có tác dụng.

Điền đại đội trưởng này tính tình nóng nảy, chọc giận hắn, ngay cả đô thống cũng dám chống đối, chớ nói chi Luật đô thống trên thực tế chỉ là Phó Đô thống.

- Cả đám đều đứng lên cho lão tử! Lão tử mang binh, là loại như các ngươi sao?

Điền đại đội trưởng mắng.

Mấy Long Nha vệ kia nghe Điền đại đội trưởng mở miệng mắng bọn hắn, trong nội tâm ngược lại vui vẻ. Bọn hắn biết rõ, đại đội trưởng mắng bọn hắn, cái kia đại biểu cho hắn còn không có triệt để tức giận.

Một khi đại đội trưởng triệt để nổi giận, ngươi muốn hắn chửi, mắng ngươi cũng không có cơ hội.

Mấy người đều thuận theo đứng lên, cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên, đại khí cũng không dám thở mạnh.

- Người này, trước giam giữ ở trong Đan Hạp Tử.

Điền đại đội trưởng nhàn nhạt phân phó.

- Cái này...

Tiểu đội trưởng kia có chút chần chờ.

- Như thế nào? Có vấn đề?

Điền đại đội trưởng liếc mắt, hỏi lại.
Chương 248 Ám sóng bắt đầu khởi động

- Cái bản án này, Luật đô thống tự mình hỏi đến, hơn nữa...

- Thế nào? Các ngươi hẳn là cảm thấy, bợ đỡ được Luật đô thống, thì mệnh lệnh của ta không vào tai các ngươi?

Cái gọi là Đan Hạp Tử, kỳ thật cũng là một gian trong vùng Hắc Lao.

Đây là chuẩn bị cho nhân vật đặc thù, là đãi ngộ khách quý trong Hắc Lao. Tiến vào Đan Hạp Tử, liền đại biểu người này ở Hắc Lao được bảo hộ.

Bằng không thì ném vào Hắc Lao, cùng một đám dân liều mạng giam chung một chỗ, hảo hảo một người đi vào, không chết cũng phải lột da.

Mà Đan Hạp Tử, tuy diện tích không lớn, nhưng mà biệt lập, không bị tử tù khác quấy rối, hoàn toàn chính xác là đãi ngộ của khách quý.

- Ta cuối cùng nói một lần, đưa hắn đến Đan Hạp Tử.

Điền đại đội trưởng thản nhiên nói.

- Các ngươi có thể lựa chọn nghe Luật đô thống, hậu quả, chính các ngươi cân nhắc.

Mấy Long Nha vệ kia hai mặt nhìn nhau, trong nội tâm cũng vô cùng xoắn xuýt. Địa vị của Luật đô thống cao, chỗ dựa càng lớn, đây là tất nhiên.

Nhưng mà, Điền đại đội trưởng là người lãnh đạo trực tiếp của bọn hắn, hơn nữa bình thường đối với bọn họ quả thực không tệ. Ở trong 100 đại đội của Long Nha vệ, Điền đại đội trưởng là nổi danh bao che khuyết điểm, vì lợi ích của thủ hạ, ngay cả đô thống cũng dám chống đối.

Người lãnh đạo như vậy, bọn hắn là thật lòng ủng hộ.

Nếu như nghe Luật đô thống, đưa Giang Trần vào Hắc Lao, như vậy chẳng khác nào triệt để đắc tội Điền đại đội trưởng.

Sau đó, nếu như Điền đại đội trưởng đem chuyện bọn chúng vơ vét tài sản ghi thành báo cáo, đưa cho Long Nha vệ giám sát tư, như vậy chờ đợi bọn hắn, chính là quân pháp xử trí nghiêm khắc.

Nhẹ thì lột bỏ danh hiệu Long Nha vệ, nặng thì trực tiếp bị quân pháp xử tử!

Loại sự tình vơ vét tài sản này, có thể nhẹ có thể nặng. Không có người truy cứu, một chút việc cũng không có. Một khi có người bắt lấy không tha, cái kia chính là đại sự.

Hơn nữa, người lãnh đạo trực tiếp của mình cầm lấy không tha, chuyện này liền càng lớn.

Ai cũng biết, Điền đại đội trưởng là nổi danh bao che khuyết điểm, nổi danh chiếu cố thuộc hạ. Nếu như ngay cả hắn cũng muốn đích thân vạch tội, vậy tên kia phạm lỗi nặng bao nhiêu?

Có thể hỗn đến Long Nha vệ, ai cũng không phải người ngu.

Do dự một chút, tiểu đội trưởng kia vội nói:

- Điền đội, chúng ta đều là binh ngài mang đi ra, đương nhiên nghe ngài.

- Điền đội yên tâm, việc này, mấy người chúng ta ở bên ngoài sẽ không nói lung tung. Tuyệt không cho Luật đô thống biết rõ.

- Đúng, chúng ta nghe Điền đội.

Điền đại đội trưởng vốn là híp mắt, nếu như mấy gia hỏa này do dự quá lâu, hắn tuyệt không ngại dùng phương thức lãnh khốc nhất, đá bọn chúng ra đội ngũ của mình, sau đó sử dụng quân pháp trị tội bọn hắn.

Thấy bọn họ cuối cùng không có mất phương hướng quá xa, Điền đại đội trưởng nhàn nhạt gật đầu:

- Mặc dù mấy người các ngươi không nói loạn, việc này cũng không lừa được quá lâu. Bất quá, nếu như Luật đô thống có ý kiến gì, để cho hắn tới tìm ta. Cái bản án này, lúc ban đầu là các ngươi xử lý a? Hắn là cái gì, tay kéo quá dài rồi.

- Dạ dạ, dù sao chúng ta đi ra ngoài, tuyệt không nói loạn là được.

Tiểu đội trưởng kia cam đoan.

Bọn hắn chắc chắn sẽ không nói ra, một khi nói ra, bọn họ là hai đầu không nịnh nọt, đến lúc đó là tự tìm khổ ăn.

Điểm này, Điền đại đội trưởng ngược lại là rất yên tâm.

- Nơi đây giao cho ta, các ngươi đi xuống trước đi.

Điền đội trường vung tay lên, đuổi mấy gia hỏa kia đi.

Mấy đội viên Long Nha vệ kia đi ra, Điền đại đội trưởng đối với Giang Trần nói:

- Giang Trần, lời nói thừa thãi ta không nói nhiều, Tứ vương tử đối với ta ân trọng như núi. Ngươi là khách quý của hắn, ta sẽ không để cho ngươi ở nơi này chịu thiệt. Cái bản án này, ta vừa tìm hiểu thoáng một phát, rất phức tạp. Sau lưng khẳng định có người dùng sức. Nếu như Càn Lam Bắc Cung hướng trong chết cắn, ta không xác định Tứ vương tử cuối cùng có thể gánh nổi hay không.

Điền đại đội trưởng này dĩ nhiên là người của Tứ vương tử Diệp Dung, Giang Trần giật mình, cười cười:

- Ngươi nói cho Tứ vương tử, chuyện này, nếu như hắn không tiện hỏi đến, có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Ta sẽ không trách hắn. Ta ngược lại hiếu kỳ, Luật đô thống kia là người nào? Cùng Càn Lam Bắc Cung có liên quan gì?

Điền đại đội trưởng than nhẹ một tiếng:

- Việc này nói rất dài dòng. Càn Lam Bắc Cung, ở trong Tứ đại đạo tràng xưa nay cường thế, ẩn ẩn tự cho mình là đệ nhất đạo tràng. Bất kể là Càn Lam Bắc Cung, hay là Luật đô thống, bọn hắn đều cùng Đại vương tử đi rất gần. Mà Đại vương tử, thì là một trong mấy người chọn lựa kế nhiệm quốc quân, tiếng hô cao nhất.

Trải qua Điền đại đội trưởng đơn giản chải vuốt, Giang Trần đại khái đã hiểu được.

Càn Lam Bắc Cung cũng tốt, Luật đô thống cũng tốt, đại nhân vật sau lưng bọn hắn, là Thiên Quế Vương Quốc Đại vương tử, người được đề cử Thái tử tương lai.

- Nói như vậy, ta tiện tay đánh chết một tên cướp, vậy mà trong lúc vô tình, gây động một hồi vương tử tranh đấu?

Giang Trần nhịn không được nở nụ cười khổ, hắn cũng không nghĩ tới, thế cục Thiên Quế Vương Quốc này nhạy cảm như vậy, một chuyện nhỏ, vậy mà có thể gây ra gợn sóng lớn như thế.

- Nói gây ra vương tử tranh đấu, khả năng hơi có chút nói quá. Nhưng Đại vương tử hiển nhiên muốn mượn cơ hội này, gõ Tứ vương tử thoáng một phát, cái này từ trên một ít chi tiết, đã biểu hiện ra rất rõ ràng.

Gõ Tứ vương tử?

Trong nội tâm Giang Trần có chút khó chịu. Vương tử các ngươi tranh đấu, cầm ta giết gà dọa khỉ? Coi như ngươi là Đại vương tử, thì tính sao?

Không phải Giang Trần thích gây chuyện, việc này từ khi bắt đầu, là Càn Lam Bắc Cung khơi mào.

- Cái này là giết gà dọa khỉ sao? Ta là con gà đáng thương kia? Mà Tứ vương tử, thì là con khỉ?

Giang Trần cười lạnh nói.

Điền đại đội trưởng sững sờ, cũng cười khổ:

- Đại vương tử sát phạt quyết đoán, trong mắt hắn, không có người nào không thể hi sinh. Hắn muốn giết một người, tựa như giết một con sâu cái kiến.

- Con sâu cái kiến?

Giang Trần giận quá thành cười.

- Rất tốt, rất tốt. Hay cho câu giết gà dọa khỉ. Bất quá, mặc dù hắn coi ta là một con gà đợi làm thịt, lần này chỉ sợ khiến hắn thất vọng rồi.

- A?

Con mắt Điền đại đội trưởng sáng ngời.

Nhưng Giang Trần lại cười nhạt một tiếng, ngồi xếp bằng, dứt khoát nhắm mắt không nói.

Điền đại đội trưởng há hốc mồm, cuối cùng không có lại hỏi tới, mà chắp tay nói:

- Huynh đệ, sự tình phía trên, năng lực ta có hạn, không lẫn vào được. Ở chỗ này, coi như là Luật đô thống kia ra mặt áp ta, ta cũng sẽ không để ngươi chịu ủy khuất gì. Quyền hạn của ta, cũng chỉ có thể đến một bước này.

- Tốt, Điền đại đội trưởng có tình rồi. Phần nhân tình này, Giang Trần ta nhớ kỹ.

Giang Trần nhàn nhạt gật đầu. Hắn cũng biết, Điền đại đội trưởng này nói là lời nói thật, cũng là một người trung hậu.
Chương 249 Đem ra sử dụng hai đại cự đầu 1

Nơi đóng quân của Càn Lam Nam Cung tại vương đô, bên ngoài một gian phòng, một nữ đệ tử đứng ở ngoài cửa, cung kính nói:

- Ninh trưởng lão, bên ngoài có một nam tử chừng ba mươi tuổi, yêu cầu gặp ngài.

- Nam nhân?

Bên trong truyền đến một thanh âm mềm mại đáng yêu, lại hơi có chút lười biếng.

- Là ai?

- Đệ tử ánh mắt vụng về, nhận không ra. Xem ra, tựa hồ không phải quyền quý Vương Quốc.

- Hắn có nói vì cái gì cầu kiến ta không?

Ninh trưởng lão lại hỏi.

- Có, giống như nói cùng Nguyện Vọng Tháp có quan hệ. Bất quá cụ thể là chuyện gì, hắn lại không có nói tỉ mỉ. Chỉ bảo đệ tử mau chóng thông tri, chậm sợ hỏng việc.

- Nguyện Vọng Tháp?

Thanh âm của Ninh trưởng lão kia vốn là lạnh nhạt, bỗng nhiên trở nên có chút không bình tĩnh.

- Ngươi xác định không có nghe lầm?

- Đệ tử nghe rất rõ ràng, hắn hoàn toàn chính xác nói tới Nguyện Vọng Tháp.

- Nhanh, để cho hắn tiến đến. Còn có, trong lúc ta tiếp khách, ai cũng không được quấy rầy ta!

Ninh trưởng lão thay đổi lười biếng lúc trước, vội phân phó nói.

- Vâng.

Đệ tử kia có chút không hiểu ra sao, vì cái gì vừa nhắc tới Nguyện Vọng Tháp, Ninh trưởng lão tựa như thay đổi một người vậy?

Sau một lúc lâu, bên ngoài đình viện truyền đến tiếng bước chân, một thanh âm mười phần từ tính nói:

- Người ngoại lai Kiều Bạch Thạch, cầu kiến Ninh trưởng lão.

- Vào đi.

Thanh âm lười biếng truyền đến, làm cho toàn thân Kiều Bạch Thạch hơi động một chút, không tự chủ được có chút ít phản ứng xấu hổ.

Kiều Bạch Thạch lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đẩy cửa vào, đập vào mặt chính là một mùi thơm thấm vào ruột gan, để cho người có một loại cảm giác ngộ nhập khuê phòng.

Giương mắt nhìn lên, cả gian phòng bố trí hấp dẫn, thật giống như khuê phòng của tiểu thư khuê các, trong đẹp đẽ quý giá, lại mang theo vài phần đáng yêu của nữ nhi gia.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Kiều Bạch Thạch thực khó tin tưởng, đây là gian phòng của một nữ trưởng lão trung niên.

- Kiều Bạch Thạch? Hì hì, chẳng lẽ ta gần đây có chút cô lậu quả văn? Thiên Quế Vương Quốc chúng ta, lại ra một thanh niên tài tuấn của đan dược giới?

Kiều Bạch Thạch hơn ba mươi tuổi, bị định giá thanh niên tài tuấn, cũng không tính quá phận.

Kiều Bạch Thạch chắp tay, cười ha ha nói:

- Không dám nhận, không dám nhận. Ngược lại là Ninh trưởng lão, sắc nước hương trời, ở Thiên Quế Vương Quốc có tiếng thần thoại bất lão, tuy Kiều mỗ ở Đông Phương Vương Quốc, cũng mộ danh đã lâu.

Cái gọi là "thần thoại bất lão", tự nhiên là vuốt mông ngựa.

Nhưng bốn chữ mã thí tâng bốc này, lại đánh rất hay, đánh đúng chỗ hiểm, lấy được hiệu quả cực tốt.

Quả nhiên, nghe xong lời này, trong lòng Ninh trưởng lão kia vui vẻ, trên khuôn mặt không phân biệt ra tuổi, tách ra dáng tươi cười giống như mùa xuân.

- Thần thoại bất lão? Ai nói a, sao ta chưa từng nghe qua?

Ninh trưởng lão cười cười, đôi mắt có chứa mị hoặc tự nhiên, lưu quang chấn động, phảng phất tùy thời muốn chảy ra nước.

- Ồ? Vậy mà Ninh trưởng lão chưa từng nghe qua? Cái này cũng khó trách, trưởng lão ngài là cao nhân, không màng danh lợi, tâm tính siêu nhiên, đã không quan tâm ngoại giới chê khen rồi.

Lại một trận mã thí tâng bốc, nụ cười trên mặt Ninh trưởng lão, càng thêm không che đậy.

- Ha ha ha lạc...

Ninh trưởng lão nở nụ cười.

- Kiều Bạch Thạch đúng không? Ngươi người này, thật biết nói chuyện. Ngươi mới vừa nói ngươi tới từ Đông Phương Vương Quốc?

- Đúng vậy.

- Đông Phương Vương Quốc cách nơi này rất xa, sao ngươi lại đến Thiên Quế Vương Quốc?

- Nếu như nói, ta mộ danh mà đến, trưởng lão khẳng định không tin a? Ngài khả năng không biết, ở trong giới quý tộc Đông Phương Vương Quốc chúng ta, bí mật đều có bức họa của Ninh trưởng lão. Ở trong giới quý tộc, dùng cất chứa bức họa của ngài làm vẻ vang. Mặc dù ta có tâm cất chứa, nhưng bất đắc dĩ vì trong ví tiền rỗng tuếch, không có lực cùng những đại quý tộc kia tranh đoạt, trong nội tâm rất tiếc nuối. Bất quá, lần này có thể được trưởng lão ngài tự mình tiếp kiến, sau khi trở về, còn có chuyện nói khoác rồi.

Kiều Bạch Thạch nói đến đây, lộ ra thập phần "chất phác" gãi gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô.

Không thể không nói, nữ nhân nghe không được nhất, là nam nhân nói dối. Mà Kiều Bạch Thạch nói dối, càng là nói đến tiêu chuẩn giả thành thật, càng khiến Ninh trưởng lão không thể không tin.

Ninh trưởng lão thiên sinh lệ mỹ, hơn nữa cực kỳ tự kỷ. Cộng thêm tư sắc của nàng không tầm thường, hơn nữa giỏi về cách ăn mặc, qua tuổi bốn mươi, nhìn về phía trên hoàn toàn chính xác như hơn hai mươi tuổi.

Đây cũng là vốn liếng nàng một mực vẫn lấy làm ngạo.

Vốn còn muốn nghe ngóng, nhìn xem người ngoại lai kia có ý đồ gì đến. Không nghĩ tới, bị Kiều Bạch Thạch trêu chọc như vậy, Ninh trưởng lão cười đến run rẩy hết cả người, muốn rụt rè cũng rụt rè không được.

Cố gắng dừng vui vẻ, vỗ vỗ ngực:

- Được rồi, Kiều Bạch Thạch, bản trưởng lão thừa nhận, ta có chút thưởng thức ngươi rồi. Ngươi nói ngươi là vì Nguyện Vọng Tháp mà đến?

- Phải.

Kiều Bạch Thạch một chút cũng không phủ nhận.

- Ta là vì thực hiện nguyện vọng của Ninh trưởng lão mà đến.

- Cái gì?

Ninh trưởng lão càng thêm không rụt rè, đứng lên, đôi chân ngọc trần trụi, liền hướng Kiều Bạch Thạch đi tới.

- Ngươi có thể thực hiện nguyện vọng của ta? Ngươi biết ta xin là nguyện vọng gì sao?

- Biết rõ! Ngài hi vọng thanh xuân vĩnh trú, tương lai ba mươi năm, bảo trì dung nhan không già.

- Ngươi... Ngươi thật sự có biện pháp?

Con mắt Ninh trưởng lão mở to, trong đôi mắt tràn đầy nhiệt tình cùng chờ mong, vẻ mặt lo được lo mất, phảng phất sợ Kiều Bạch Thạch nói ra đáp án phủ nhận.

- Nếu như không có cách, ta sao dám đến nhà?

Kiều Bạch Thạch cười nói.

- Thế nhưng mà, tại sao…

Kiều Bạch Thạch khoát tay chặn lại:

- Không có nhiều lý do như vậy. Đông Phương Vương Quốc chúng ta có câu nói, nói là nữ nhân phụ trách xinh đẹp như hoa, nam nhân phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình. Nữ nhân trời sinh vì mỹ mà đến, truy cầu xinh đẹp là thiên tính của nữ nhân, cũng là trách nhiệm của nữ nhân. Mà nam nhân, thì phải nghĩ tất cả biện pháp, che chở nữ nhân xinh đẹp. Cái này là thiên chức của nam nhân.

- Chán ghét!

Ninh trưởng lão lúc nào nghe qua ngôn luận mới lạ như vậy, trong bụng nở hoa, đồng thời đối với Kiều Bạch Thạch cũng tràn ngập tò mò, nhưng mà trong miệng lại giả vờ giận.

- Không cho phép ngươi ba hoa, nói tựa như chúng ta là một đôi vậy.

- Hắc hắc, là ta nói sai rồi. Bất quá, có thể vì Ninh trưởng lão thực hiện nguyện vọng, là nguyện vọng lớn nhất của nam nhân trong thiên hạ a?

Ninh trưởng lão bị lời này chọc cho cười không ngậm miệng được, hoàn toàn không để ý hình tượng thục nữ, mở cờ trong bụng, còn kém hoa chân múa tay vui sướng rồi.

- Ừ, Kiều Bạch Thạch, bản trưởng lão phát hiện, ta càng ngày càng thưởng thức ngươi. Bản trưởng lão quyết định, mặc kệ ngươi có thể giúp ta thực hiện nguyện vọng kia hay không, ta cũng thuê ngươi làm trợ thủ của ta. Hơn nữa, bản trưởng lão sẽ hết sức giúp ngươi giải quyết một thân phận Ngũ phẩm quý tộc. Ngươi người này, quả thực rất có ý tứ!
Chương 250 Đem ra sử dụng hai đại cự đầu 2

Ở trên nguyện vọng quyển trục, Ninh trưởng lão hứa là giải quyết một thân phận Lục phẩm quý tộc, đồng thời thuê làm tùy tùng.

Mà hôm nay, từ trong miệng nàng nói ra, tùy tùng biến thành trợ thủ, thân phận Lục phẩm quý tộc thăng cấp đến Ngũ phẩm quý tộc, có thể thấy được Ninh trưởng lão giờ phút này bị Kiều Bạch Thạch hống vui vẻ đến cỡ nào.

Kiều Bạch Thạch tận dụng mọi thứ, thở dài:

- Ninh trưởng lão, thực không dám đấu diếm, vốn chuyện lần này, là trăm phần trăm có thể thành công. Nhưng mà, ta có một đồng bọn hợp tác, lại xảy ra chút ngoài ý muốn. Hiện tại, ta có một đan phương Trú Nhan Đan, tên là Tứ Quý Thường Thanh Đan, nhưng lại thiếu khuyết mấy vị cuối cùng.

- Cái gì ngoài ý muốn?

Ninh trưởng lão nghe xong lời này, có chút luống cuống.

- Là như thế này, cái đan phương kia, là một người bạn của ta lấy được kỳ ngộ. Hắn đem đan phương cho ta, nhưng mà mấy vị cuối cùng lại không có cho. Phải chờ ta đem tiền gom góp đủ, hắn mới có thể cho.

- Tiền không là vấn đề, hắn ra giá bao nhiêu?

Ninh trưởng lão căn bản không thiếu tiền.

- Tiền ta đã gom góp đủ, nhưng mà hắn lại ra chút ngoài ý muốn. Hơn nữa, cái ngoài ý muốn này thoạt nhìn rất khó giải quyết.

Kiều Bạch Thạch có chút buồn bực nói.

Hắn chuyển hướng quang co vòng vèo như vậy, kỳ thật là cố ý muốn cho Ninh trưởng lão hiếu kỳ, làm cho nàng tâm ngứa khó cong, chủ động hỏi thăm.

- Rốt cuộc là ngoài ý muốn gì?

Ninh trưởng lão nóng nảy.

- Bản trưởng lão ở Thiên Quế Vương Quốc nhân mạch không ít, có nan đề gì, mà Càn Lam Nam Cung ta không thể giải quyết?

- Hắn đánh chết một người.

- Chẳng phải đánh chết một người sao? Việc này có thể tính toán đại sự gì? Ta lập tức phái người mang hắn ra, là Long Nha vệ giam hắn lại đúng không?

Ninh trưởng lão rất thoải mái.

- Hắn đánh chết là một tên cướp.

- Cướp? Lúc nào đánh chết cướp cũng phạm pháp? Long Nha vệ này, còn biết phá án hay không?

- Chủ yếu là hắn đánh chết tên cướp này, địa vị rất lớn.

Kiều Bạch Thạch tiếp tục hướng dẫn.

- Địa vị rất lớn? Lớn bao nhiêu, có thể lớn hơn Càn Lam Nam Cung trưởng lão như ta không?

Ninh trưởng lão hừ một tiếng, có chút không vui.

Kiều Bạch Thạch thở dài một hơi:

- Thực không dám dấu diếm, lần này hắn đánh chết là đệ tử Càn Lam Bắc Cung.

- Càn Lam Bắc Cung?

Ninh trưởng lão thở nhẹ một tiếng, lập tức gật đầu.

- Ngươi nói như vậy, bản trưởng lão thật đúng là tin. Càn Lam Bắc Cung gần đây đều là thổ phỉ sống, tác phong như cường đạo.

- Ai. Ta nghe nói, Càn Lam Bắc Cung gây áp lực rất lớn cho Long Nha vệ. Nhất định phải biến phòng vệ chính đáng này, hóa thành bên đường sát nhân. Hơn nữa tựa hồ còn thả ra ngoan thoại, mặc kệ ai ra mặt, mặc kệ có bao nhiêu mặt mũi, Càn Lam Bắc Cung cũng không dung.

- Khẩu khí thật lớn!

Ninh trưởng lão mới vừa rồi bị Kiều Bạch Thạch hống một trận sớm đã ngây ngất, nơi nào sẽ nghĩ Kiều Bạch Thạch nói gần nói xa, thật ra là hướng dẫn nàng, thậm chí là khơi mào lửa giận của nàng.

- Bản trưởng lão cũng không tin, đây là giang sơn Diệp gia, là địa bàn của Thiên Quế Vương Quốc. Càn Lam Bắc Cung ở miền tây Vương Quốc ngang ngược còn chưa tính, tại vương đô, bọn hắn cũng muốn một tay che trời sao?

- Kiều Bạch Thạch, ta ghi mảnh giấy cho ngươi, ngươi đi giao cho Long Nha vệ, để cho bọn hắn theo lẽ công bằng phá án.

Ninh trưởng lão ở Càn Lam Nam Cung, là trưởng lão có thực quyền, quyền cao chức trọng, địa vị chỉ kém vài người, tại Càn Lam Nam Cung, có quyền nói chuyện rất lớn. Tại Thiên Quế Vương Quốc, cũng coi như là nhân vật thượng đẳng.

Nàng nói, so với quyền quý đương triều còn nặng hơn.

Kiều Bạch Thạch nghe vậy đại hỉ:

- Có trưởng lão tự tay viết thư, chuyện này liền dễ làm rồi. Đây là đan phương ta được đến, trước hiếu kính cho trưởng lão xem qua. Một khi bằng hữu kia được thả, đan phương gom góp đủ, Thông Thần Tứ Quý Thường Thanh Đan, liền có thể khai lò!

Ninh trưởng lão vui sướng nhận lấy đan phương, trong nội tâm đối với Kiều Bạch Thạch cảm nhận lại cao một tầng. Nghĩ thầm Kiều Bạch Thạch này đích thật là hiểu chuyện, không có che giấu. Thật không nghĩ tới, một nam nhân đến từ Đông Phương Vương Quốc, vậy mà so với nam nhân của Thiên Quế Vương Quốc càng có khí độ.

...

Vương đô, Đa Bảo đạo tràng.

Đa Bảo đạo tràng có hai đại nhân vật thực quyền, một cái là Môn Chủ Gia Cát Ngôn, một cái là phó môn chủ Thạch Tiêu Dao.

Giờ phút này, phó môn chủ Thạch Tiêu Dao đang ở trong viện, nhàn nhã thưởng thức rượu ngon.

Mỗi một ngày lúc này, là thời khắc hắn hưởng thụ rượu ngon. Cái thói quen này, hắn giữ vững vài thập niên, cho dù trời sập xuống, rượu này cũng phải uống.

Thẳng đến hắn uống xong một chén rượu cuối cùng, buông chén nhỏ, chép miệng thở dài:

- Rượu là rượu ngon, đáng tiếc, tuy thiên hạ nhiều rượu ngon, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vị tốt. Chính thức có thể mỹ đến trong nội tâm, mỹ đến linh hồn, quả nhiên là phượng mao lân giác. Đáng tiếc, đáng tiếc... Lúc nào, ta có thể lại uống một ngụm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu kia?

Thạch phó môn chủ thầm nói, loại cuộc sống này, là hắn thích ý nhất, cũng hưởng thụ nhất.

Thấy hắn rốt cục uống xong rượu ngon, lúc này một gã tùy tùng mới cẩn thận từng li từng tí đến gần:

- Môn chủ, bên ngoài có một đệ tử Đa Bảo đạo tràng, tên là Phong Viêm, cầu muốn gặp ngài. Nghe nói ngài ở đây phẩm tửu, đã đợi gần nửa canh giờ rồi.

- Phong Viêm?

Thạch phó môn chủ híp mắt, trong đầu nhớ mang máng, ở trong Đa Bảo đạo tràng là có một đệ tử như vậy.

Chỉ là, loại đệ tử này, trong Đa Bảo đạo tràng có thiên thiên vạn vạn, Thạch Tiêu Dao cũng chỉ là nhớ có một cái tên như vậy mà thôi.

- Như thế nào? Có phải ngươi cảm thấy, bổn tọa thời gian rất nhiều hay không? Ngay cả một đệ tử bình thường, cũng có thể tùy thời tới gặp ta?

Tính tình của Thạch Tiêu Dao, so với Ninh trưởng lão cao ngạo nhiều hơn.

- Không... Không dám, thuộc hạ vốn cũng ám chỉ hắn, dùng thân phận của hắn, không có tư cách trực tiếp cầu kiến lão nhân gia ngài. Thế nhưng mà, khuyên can mãi, tên kia cũng không chịu đi. Xem bộ dáng của hắn, tựa hồ rất lo lắng.

- Đa Bảo đạo tràng chúng ta, lúc nào có đệ tử không hiểu quy củ như vậy?

Sắc mặt Thạch Tiêu Dao trầm xuống, rất mất hứng.

- Hắn nói, hắn mạo muội cầu kiến, là vì sự tình Nguyện Vọng Tháp.

Thủ hạ kia chỉ phải chi tiết nói ra.

- Cái gì? Nguyện Vọng Tháp?

Trạng thái của Thạch Tiêu Dao vốn là nửa sống nửa chết, lập tức phục sinh, thân thể như lò xo nhảy dựng lên.

- Người này ở đâu? Nhanh, để cho hắn tiến đến. Các ngươi làm ăn cái gì hả, chuyện lớn như vậy, cũng không sớm nói cho ta biết?

- Đệ tử Phong Viêm, bái kiến Thạch phó môn chủ. Đệ tử sợ hãi, vượt cấp cầu kiến, kính xin phó môn chủ đại nhân khoan dung tội bất kính của đệ tử.

Phong Viêm vừa tiến đến, liền hoảng sợ quỳ xuống đất, tư thái phóng rất thấp.

Hắn cũng biết, Thạch phó môn chủ tính tình cổ quái, nổi danh không dễ ở chung. Lần này mình xem như mạo hiểm đến bái kiến, vạn nhất chọc giận phó môn chủ tính cách quái gở này, nói không chừng sẽ không có quả ngon để ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK