Bất quá, một lúc lâu sau, người của mấy Ngũ phẩm tông môn kết bạn đi ra, theo sát lấy người của Tam Tinh Tông cũng đi ra.
Trong đội ngũ, rõ ràng không có Đinh Đồng. Sắc mặt của Chúc Tông Chủ phát lạnh, trực tiếp tiến lên hỏi:
- Tham Lang trưởng lão, Đinh Đồng đâu?
Tham Lang trưởng lão hiển nhiên liệu đến Chúc Tông Chủ sẽ hỏi Đinh Đồng, vẻ mặt cũng phiền muộn:
- Đinh Đồng này rất là kỳ quái, từ khi tiến vào Huyễn Ba Sơn, thuộc hạ liền một mực liên lạc hắn, nhưng vẫn không có tin tức gì. Thật giống như hắn căn bản chưa đi vào Huyễn Ba Sơn vậy.
Sắc mặt Chúc Tông Chủ của như sương, các tưởng tượng may mắn đều tan vỡ.
Nhìn điệu bộ này, Đinh Đồng hẳn là vẫn lạc. Hơn nữa là vừa mới tiến vào không bao lâu liền vẫn lạc.
Bọn họ như thế nào biết, Đinh Đồng tâm cao khí ngạo, đi vào liền truy sát Giang Trần, lập tức bị Giang Trần giết lại.
Về phần Tham Lang trưởng lão liên hệ Đinh Đồng, Đinh Đồng đích xác nhận được liên hệ, bất quá tính cách hắn kiêu ngạo, sao sẽ nghe Tham Lang trưởng lão chỉ huy? Căn bản khinh thường hồi phục, chỉ đặc lập độc hành truy sát Giang Trần.
Cho nên, hắn thần bí mất tích, làm cho Tham Lang trưởng lão hoài nghi hắn căn bản chưa đi vào Huyễn Ba Sơn.
- Chẳng lẽ thời điểm trận pháp truyền tống, hắn bị truyền tống đến không gian loạn lưu rồi?
Tất cả mọi người ngươi một lời, ta một câu, đều nghị luận.
Còn lại, chính là người của Thánh Kiếm Cung cùng Đại Thánh Đường chưa có ra.
Chỉ bất quá, người của Tam Tinh Tông ra không bao lâu, người của Thánh Kiếm Cung liền ra.
Chỉ bất quá, đội ngũ của Thánh Kiếm Cung, lại thiếu đi hai người, hơn nữa hiển lộ cực kỳ chật vật. Tịch Trưởng Lão lại càng bị thương không nhẹ.
Điều này làm cho Thánh Kiếm Cung cung chủ Uông Kiếm Vũ nhướng mày:
- Tịch Trưởng Lão, đây là có chuyện gì?
Tịch Trưởng Lão oán hận nói:
- Là Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão ngang ngược không nói đạo lý, đả thương thuộc hạ. Nếu không phải chúng ta chạy nhanh, bóp nát ngọc giản truyền tống trở về, chỉ sợ tánh mạng của thuộc hạ khó giữ được.
Lời vừa nói ra, một mảnh xôn xao.
Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão đánh giết? Này là nói thế nào?
Uông Kiếm Vũ giận tím mặt, trợn mắt nhìn qua Đại Thánh Đường Thánh Tượng nhất tộc tộc trưởng Hạng Vấn Thiên:
- Hạng tộc trưởng, xin hỏi Đại Thánh Đường các ngươi đây là ý gì?
Vẻ mặt của Hạng Vấn Thiên lạnh nhạt cười nói:
- Uông lão đệ, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây? Hạng Can trưởng lão còn chưa có đi ra, đến cùng xảy ra chuyện gì, cũng không thể nghe lời từ một phía.
Uông Kiếm Vũ giận dữ:
- Chẳng lẽ thuộc hạ của ta còn có thể trợn mắt nói lời bịa đặt sao? Hắn không nói tông môn khác, hết lần này tới lần khác nói là người của Đại Thánh Đường ngươi?
Đại Thánh Đường cũng không phải Thiện Nam Tín Nữ, thấy khẩu khí của Uông Kiếm Vũ bất thiện, Thánh Sư nhất tộc tộc trưởng cười lạnh nói:
- Uông Kiếm Vũ, ngươi nói như vậy, là muốn như thế nào?
Uông Kiếm Vũ nhất thời nghẹn lời, hắn có thể làm gì? Tìm Đại Thánh Đường liều mạng sao? Vậy cũng phải đánh thắng mới được a!
Bất quá, khẩu khí này, hắn bất kể như thế nào cũng nuối không trôi.
Khí thế toàn thân vừa tăng, sau lưng một thanh cự kiếm như ẩn như hiện hiện lên, Uông Kiếm Vũ trầm giọng nói:
- Đại Thánh Đường là mạnh mẽ, nhưng không thể vô duyên vô cớ khi dễ người. Tuy Uông mỗ bất tài, lại tuyệt đối không thể ngồi nhìn môn hạ đệ tử bị người khi dễ. Đại Thánh Đường ngươi mạnh mẽ bá đạo, cũng không thể chặn miệng người trong thiên? Chẳng lẽ bởi vì các ngươi mạnh hơn một ít, liền có thể muốn làm gì thì làm?
Không thể không nói, lời này có chứa ý tứ châm ngòi nồng đậm, lại hết lần này tới lần khác có thể kích thích tất cả Đại Tông môn.
Ngay lúc này, Truyền Tống Trận lại một hồi dao động, đội ngũ Đại Thánh Đường cũng từ trong trận pháp đi ra.
Hạng Can trưởng lão cười quái dị nhìn xu thế giương cung bạt kiếm kia:
- Họ Tịch, ngươi còn chưa có chết? Vừa vặn, ngươi ta đánh tiếp một hồi.
Đây quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, làm cho trong mắt Uông Kiếm Vũ sắp nhỏ ra huyết.
May là lúc đó Hạng Vấn Thiên đứng ra dập tắt lửa, quát:
- Hạng Can, chuyện gì xảy ra?
Hạng Can cười hắc hắc:
- Tộc trưởng, Thánh Kiếm Cung này quá mức vô sỉ, bọn họ muốn mưu đồ làm loạn người của Đan Can Cung, thuộc hạ là gặp chuyện bất bình. Kết quả họ Tịch kia phát ngôn bừa bãi, thuộc hạ đành phải ra tay.
Tịch Trưởng Lão kia nghe vậy, tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết:
- Hạng Can, ngươi có thể hổ thẹn một chút hay không? Ngươi rõ ràng là ép hỏi hướng đi của Trần trưởng lão! Ngươi...
Trần trưởng lão?
Lúc này Uông Kiếm Vũ mới nhớ tới, Thánh Kiếm Cung còn có Trần trưởng lão không có đi ra.
- Tịch Trưởng Lão, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tịch Trưởng Lão bị hắn hỏi, ngược lại không biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ nói Trần trưởng lão đuổi giết Giang Trần? Mà Hạng Can lại muốn đến "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau"?
Nói như thế nào đều là sự tình ám muội.
Ngược lại là Vân Niết trưởng lão nội tâm thông thấu, thoáng cái liền thấy rõ ràng tình thế. Trong nội tâm không khỏi có chút lo lắng, xem ra Thánh Kiếm Cung không biết dùng biện pháp gì, truy tung hướng đi của Giang Trần, muốn chặn giết Giang Trần.
Mà người của Đại Thánh Đường tuy bị quản chế bởi thiên địa thệ ước, không thể xuống tay với Giang Trần. Nhưng muốn nhìn chằm chằm người của Thánh Kiếm Cung, làm chim sẻ núp đằng sau.
Mà người của Thánh Kiếm Cung cũng giảo hoạt, trực tiếp chia ra hai đường, dẫn người của Đại Thánh Đường đi.
Nói như vậy, Trần trưởng lão là một mình truy sát Giang Trần!
- Vân Niết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đan Trì cung chủ tựa hồ cũng đoán được một ít, trước mắt chỉ có Trần trưởng lão cùng Giang Trần không có xuất hiện.
Mà cái khác không có xuất hiện, cũng đã xác nhận vẫn lạc.
Lúc này Vân Niết trưởng lão cũng có chút khẩn trương, nếu như Trần trưởng lão truy sát Giang Trần, phiền toái cũng không nhỏ. Tuy Giang Trần có rất nhiều bổn sự, thế nhưng vũ lực, so với Trần trưởng lão chênh lệch quá lớn.
Một cái là Nguyên cảnh ngũ trọng, một cái lại là cường giả Địa Thánh.
Này trọn vẹn cao hơn một đại cảnh giới, tuyệt đối là nghiền ép a.
Vân Niết trưởng lão miệng phát khổ, hắn có chút hối hận không có ngăn trở Giang Trần một mình hành động.
Đành phải nói:
- Cung chủ, việc này nói rất dài dòng, hết thảy còn phải từ thượng cổ Dược Viên nói lên...
Lúc trước mọi người thề là không thể tiết lộ bí mật thượng cổ Dược Viên, nhưng sau khi đi ra lại có thể bẩm báo Tông chủ. Điều kiện tiên quyết là người được bẩm báo, cũng không thể tiết lộ chuyện của thượng cổ Dược Viên.
Cho nên, Vân Niết trưởng lão hướng Đan Trì cung chủ bẩm báo việc này, ngược lại không tính vi phạm thiên địa thệ ước.
Lời này vừa ra, người các tông khác cũng nhao nhao hướng Tông chủ của mình báo cáo.
Ước chừng gần nửa canh giờ, bên trong phát sinh hết thảy, toàn bộ liền sáng suốt.
Nhất là bước ngoặt cuối cùng, Giang Trần bằng vào một lọ giải dược, lấy nhiều Thiên cấp linh dược cùng Địa cấp linh dược như vậy, càng làm cho những Tông chủ kia biểu tình cực kỳ sinh động.
Chương 987 Truyền tống môn đóng 2
Uông Kiếm Vũ lại càng tức chửi ầm lên:
- Giang Trần thằng nhãi ranh, quả thật chính là vô lại!
Lúc này tâm tình của Đan Trì cung chủ cũng bực bội, hừ lạnh nói:
- Nếu không có Giang Trần, người của Thánh Kiếm Cung ngươi có thể còn sống đi ra sao? Uông Kiếm Vũ, gặp qua không biết xấu hổ, lại không gặp qua không biết xấu hổ như ngươi.
Uông Kiếm Vũ trợn trừng mắt:
- Đan Trì, cũng biết ngươi bao che khuyết điểm. Việc này Uông mỗ tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ! Các ngươi từ trong tay Thánh Kiếm Cung ta lừa gạt đi linh dược, phải trả về hết cho ta.
- Không có vấn đề. Chỉ cần những người này toàn bộ tự sát, trả lại ngươi lại có làm sao?
Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng.
- Uông cung chủ, ngươi đừng lầm. Là người của Thánh Kiếm Cung các ngươi mày dạn mặt dày cầu Giang Trần đổi, không phải Giang Trần cầu bọn họ đổi!
Vân Niết trưởng lão cũng tức giận nói.
- Cứu Thánh Kiếm Cung ngươi bảy mảnh tánh mạng, tại sao ngươi không nói? Hơn nữa, họ Trần kia ngay cả mặt mũi cũng khôn muốn, quay đầu đi truy sát Giang Trần, tại sao ngươi không nói?
Uông Kiếm Vũ cười lạnh liên tục, chỉ u ám nhìn chằm chằm người bên Đan Can Cung.
Thánh Tượng nhất tộc Hạng Vấn Thiên bỗng nhiên mở miệng nói:
- Uông Kiếm Vũ, ngươi nên thấy đủ. Vài gốc linh dược, đổi bảy cái nhân mạng. Giang Trần đó là lấy ơn báo oán. Đổi lại Thánh Kiếm Cung ngươi, chỉ sợ sẽ không có hào phóng như vậy lấy giải dược ra? Nói không chừng Thánh Kiếm Cung ngươi còn có thể vui sướng ngồi xem mọi người độc phát chết bất đắc kỳ tử, sau đó nhặt tiện nghi có sẵn nha.
Vừa rồi xung đột, làm cho trong lòng Hạng Vấn Thiên cũng hơi có chút khó chịu. Thời điểm này đứng ra nói vậy, một phương diện chèn ép Thánh Kiếm Cung một chút, một phương diện khác lại có thể lôi kéo Đan Can Cung.
Bắc Minh tông Thiên Minh thượng nhân cũng cười ha ha:
- Đúng vậy, Giang Trần hiền chất làm như vậy, kỳ thật cũng coi như cực kỳ phúc hậu. Công lao của hắn lớn như vậy, được một ít linh dược cũng là nên phải. Nếu không có hắn, mọi người chẳng những không có giải dược, mệnh cũng không còn. Huống chi, hiện tại Giang Trần hiền chất còn chưa có đi ra.
Uông Kiếm Vũ thoáng cái đối mặt ba Đại Tông môn, trên khí thế không khỏi yếu đi, tựa như cầu cứu nhìn bên Tiêu Dao Tông.
Bên Tiêu Dao Tông kia tựa hồ không có bất kỳ phản ứng.
Mà Tam Tinh Tông bởi vì chuyện của Đinh Đồng, căn bản không có tâm tư tham dự những miệng lưỡi chi tranh này. Hiển nhiên, Đinh Đồng vẫn lạc, để cho tâm tình của Chúc Tông Chủ cực kỳ không xong.
Mục quang của Đan Trì cung chủ ngưng trọng, nhìn chằm chằm Truyền tống môn.
Theo thời gian càng ngày càng ít, trận pháp kia đã có xu thế đóng cửa. Nếu như Giang Trần không thể thừa dịp trận pháp còn chưa đóng đi ra, vậy phiền toái liền lớn.
Muốn một thân một mình ở trong Huyễn Ba Sơn sinh tồn ba mươi năm, này cũng không phải khó khăn bình thường.
Huống chi, nhìn điệu bộ này, Trần trưởng lão kia hiển nhiên là đuổi giết Giang Trần. Đối với Giang Trần mà nói, đối mặt chính là song trọng phiền toái.
Nếu như Giang Trần thật sự luân hãm trong thượng cổ Dược Viên, vậy cho dù ba mươi năm sau Huyễn Ba Sơn Đan Đấu, lần nữa tiến nhập Huyễn Ba Sơn, cũng không cách nào vào thượng cổ Dược Viên.
Vì thượng cổ Dược Viên kia cùng Huyễn Ba Sơn không đồng nhất.
Huyễn Ba Sơn là ba mươi năm mở ra một lần, mà thượng cổ Dược Viên, lại phải ba ngàn năm mới mở ra một lần. Nếu như không tới thời gian, loại trận pháp kia, căn bản không phải người của Vạn Tượng Cương Vực có thể mở ra.
Ba ngàn năm...
Nghĩ đến con số này, da đầu của Đan Trì cung chủ cũng run lên. Ba ngàn năm, mình cũng đã lão hủ. E rằng những người ở đây, chí ít có hơn phân nửa đều vẫn lạc.
Cho dù không vẫn lạc, đó cũng là lão ngoan đồng rồi.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Đan Trì cung chủ ngũ vị tạp trần, tràn ngập lo lắng.
Giang Trần, bất tri bất giác, ở trong nội tâm Đan Trì cung chủ đã trở thành một nhân vật có thể ảnh hưởng khí vận tông môn, sức nặng thậm chí không thua Đan Trì hắn!
Một khi Giang Trần mất tích, ngày sau mình nên bàn giao với Thuấn lão như thế nào?
Đan Trì nhìn không chuyển mắt, mặt trầm như nước, gắt gao nhìn chằm chằm Truyền tống môn kia.
Thời gian cũng từng phút từng giây đi qua.
Tâm tình của Vân Niết trưởng lão cũng cực kỳ trầm trọng, nhìn đồng hồ cát tính toán thời gian, thời gian thật sự còn thừa không nhiều lắm.
Rất nhanh, hạt cát trong đồng hồ cát liền chảy hết, oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Truyền tống môn kia đột nhiên tiêu thất trước mắt mọi người.
Bên người Đan Trì, thân thể mềm mại của Lăng Bích Nhi bỗng nhiên mềm nhũn, trực tiếp ngất đi.
Trong nháy mắt Truyền tống môn đóng đó, tâm tình của Đan Trì cung chủ thoáng cái chìm vào đáy cốc. Sắc mặt của Vân Niết trưởng lão trắng bệch, bờ môi hơi run rẩy, hiển nhiên cũng không tiếp thụ được hiện thực này.
Mà Mộc Cao Kỳ lại càng là hai tay ôm đầu, thống khổ ngồi xổm xuống.
Nếu không phải Đan Trì cung chủ nhanh tay, Lăng Bích Nhi ngất đi, e rằng sẽ ngã trên mặt đất.
- Đan Trì lão đệ, nén bi thương...
Thiên Minh thượng nhân đi tới, than nhẹ một tiếng, khuyên nhủ.
Bên Thánh Kiếm Cung kia, Trần trưởng lão cũng không có đi ra, Uông Kiếm Vũ hùng hùng hổ hổ, lại không làm nên chuyện gì. Chỉ là, đến cùng bên trong xảy ra chuyện gì, hắn không thể nào biết được.
Theo lý thuyết, Trần trưởng lão không nên quá thời gian a.
Hắn truy sát Giang Trần, nếu như thành công, nên lập tức lao ra.
Nếu như truy sát không thành công, thấy thời gian sắp đến, cũng có thể sớm đi ra. Đối với loại cường giả kia mà nói, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình huống tính toán thời gian sai lầm.
Như vậy, bên trong nhất định xuất hiện biến cố, hơn nữa là đại biến cố!
Bằng không, cường giả Địa Thánh như Trần trưởng lão, làm sao có thể không ra được?
Bên Đại Thánh Đường, Hạng Tần cũng ngơ ngác nhìn Truyền tống môn, thật lâu không lời. Hắn đối với Giang Trần vẫn phi thường thưởng thức.
Thấy Giang Trần không có ra, tâm tình cũng cảm thấy không tốt.
Thế nhưng, những người khác của Đại Thánh Đường, nhất là Hạng Can trưởng lão, kiến thức Giang Trần yêu nghiệt, ngược lại trong nội tâm âm thầm có chút vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Giang Trần yêu nghiệt như vậy, không có đi ra, đối với Đại Thánh Đường mà nói, căn bản không phải chuyện xấu. Nhất là trên người Giang Trần, còn có nhiều Thiên cấp linh dược như vậy!
Giang Trần không ra, trong lúc vô hình đối với Đan Can Cung là một loại suy yếu.
Với tư cách đệ nhất tông môn của Vạn Tượng Cương Vực, người của Đại Thánh Đường, luôn không nguyện ý thấy đối thủ cạnh tranh cường đại.
Người của Tiêu Dao Tông càng không cần phải nói, chỉ thiếu chút nữa công khai vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Ngược lại là Vô Ngân trưởng lão từng có quan hệ với Giang Trần, thời điểm này lại nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy kỳ quặc.
Hắn cảm thấy Giang Trần kia không phải là người không có phúc duyên, sao có thể luân hãm trong Huyễn Ba Sơn không ra được?
Bất quá, Truyền Tống Trận đóng, nếu muốn mở ra lần nữa, chỉ có thể đợi ba mươi năm.
Chương 988 Thần bí Mộ Viên, Đan Tiêu cổ phái
Nếu như Giang Trần kia cùng Trần trưởng lão không có rời khu vực thượng cổ Dược Viên, kia lại càng phải ba ngàn năm mới có thể mở ra.
Ba ngàn năm...
Con số này, hiển nhiên là quá kinh người.
Tam Tinh Tông bởi vì Đinh Đồng, ngay cả tâm tình vui sướng trên nỗi đau của người khác cũng không có. Dưới sự dẫn dắt của Chúc Tông Chủ, qua loa đánh tiếng một cái, liền rút lui.
Tiếp theo là Tiêu Dao Tông, bọn họ vẫn lạc mất Vệ Khánh, hiển nhiên sĩ khí cũng có phần chịu ảnh hưởng.
Đại Thánh Đường Hạng Vấn Thiên cất cao giọng nói:
- Chư vị, trước khi đi, lão phu lại dài dòng một câu. Chuyện của Thượng cổ Dược Viên, tất cả mọi người nhớ giữ bí mật. Đều cầm khí vận của tông môn thề, cũng đừng không cẩn thận để lộ, tao ngộ thảm hoạ diệt môn.
Theo từng đội ngũ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Thánh Kiếm Cung, Đan Can Cung cùng Bắc Minh tông.
Bắc Minh tông đích xác cùng Đan Can Cung không tệ, lưu lại, hiển nhiên là lo lắng Thánh Kiếm Cung gây bất lợi cho Đan Can Cung.
Bất quá bên Thánh Kiếm Cung kia vẫn lạc Trần trưởng lão cùng Đỗ Lập Hoàng, sức chiến đấu so sánh bên Đan Can Cung, cũng không có chiếm quá nhiều ưu thế.
Người của Thánh Kiếm Cung dừng lại hồi lâu, thấy Bắc Minh tông tựa hồ không có ý tứ rời đi, cũng biết lần này muốn gây sự với Đan Can Cung, chỉ sợ là khó khăn.
Uông Kiếm Vũ cũng là nhân vật kiêu hùng, thấy chuyện không thể làm, oán hận dẫn đội rời đi.
Tuy Trần trưởng lão trọng yếu, thế nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể đợi ba mươi năm sau lại tới.
Bắc Minh tông cảm kích Giang Trần, chẳng những cho bọn họ giải dược, còn trả tất cả Địa cấp linh dược, đây không thể nghi ngờ là tăng tiến tình hữu nghị giữa hai nhà.
Cùng Đan Can Cung ở vài ngày, Bắc Minh tông thấy người của Thánh Kiếm Cung không thể quay quay về, lúc này mới cáo từ.
Đan Trì cung chủ than nhẹ một tiếng, cũng biết ở lại là phí công. Lập tức thất vọng mang theo đội ngũ của Đan Can Cung rời đi.
Ven đường Vân Niết trưởng lão cùng hắn nói về việc Giang Trần nộp lên một nửa linh dược, càng làm cho Đan Trì cung chủ lòng như đao cắt.
Giang Trần càng xuất sắc, liền để cho Đan Trì cung chủ càng khó chịu.
Hơn nữa, Giang Trần là hắn một tay đưa đến Đan Can Cung, nếu như hắn gặp chuyện không may, mình thật sự là thẹn với người của Bảo Thụ Tông, thẹn với Thuấn lão.
- Cung chủ, ngẫm lại Giang Trần là người phúc duyên thâm hậu, nói không chừng, ba mươi năm sau, chúng ta tiến nhập Huyễn Ba Sơn lần nữa, liền có thể cứu hắn ra.
Vân Niết trưởng lão thở dài.
Đan Trì cung chủ cũng gật gật đầu:
- Đích xác, Giang Trần này, không giống người chết non. Ta tin tưởng hắn nhất định có thể ra. Sau khi trở về, động phủ của hắn không được hủy bỏ, người của Bảo Thụ Tông, cũng không được quấy nhiễu bọn họ, hết thảy như xưa!
Tuy Giang Trần không có ra, thế nhưng Đan Trì không muốn làm loại người qua cầu rút ván, sớm dặn dò trước. Đan Trì hắn không phải là người qua cầu rút ván, hắn là lo lắng thủ hạ làm ra sự tình qua cầu rút ván, cho nên sớm gõ.
...
Giang Trần trong lúc mơ mơ màng màng, cũng không biết trong trạng thái hỗn độn ngây người bao lâu.
Đột nhiên, cỗ hấp lực này đột nhiên tiêu thất, toàn thân Giang Trần lại khôi phục năng lực. Lại vừa nhìn, phát hiện mình tiến nhập một không gian hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới!
Đập vào mắt, dĩ nhiên là từng mảnh từng mảnh mộ phần!
Từng mảnh từng mảnh, trông không đến phần cuối, phảng phất chúng đứng sừng sững qua trăm vạn năm tuế nguyệt, vô tận tuế nguyệt mang đến cảm giác tang thương, làm cho Giang Trần gần như hoài nghi mình đứng ở ngọn nguồn thời gian.
- Đan Tiêu cổ phái, Lữ Khu chi mộ.
- Đan Tiêu cổ phái, Lữ Khải chi mộ.
Từng dãy, từng tòa mộ bia, gần như không sai biệt, đều là phần mộ của Đan Tiêu cổ phái.
Hơn nữa mộ đều là loại chôn quần áo và di vật!
Cái gì gọi là mộ chôn quần áo và di vật?
Chính là ở trong y quan chỉ mai táng di vật của những người này, mà chân nhân thi cốt, lại không ở trong mộ.
- Tại sao có thể như vậy?
Giang Trần dọc theo hàng dãy phần mộ, đi thẳng một mạch.
Mỗi một phần mộ, tuy chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản, nhưng Giang Trần có một loại cảm giác, mỗi một cái tên trên mộ bia, tựa hồ đều có một đoạn lịch sử huy hoàng, đều có một đoạn nhân sinh làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ là, không biết nguyên nhân gì, những người này không có bất kỳ ngoại lệ, đều chết.
Hơn nữa, không chỉ là chết, hơn nữa hài cốt không còn.
Mộ địa vô biên này, làm cho Giang Trần đột nhiên có một loại cảm giác tang thương như đi đến phần cuối thế giới, rốt cục cũng đi tới phần cuối của mộ địa này.
Nơi cuối cùng, Giang Trần rõ ràng thấy được một tòa tế đàn!
Đúng vậy, một tế đàn!
Một tế đàn cùng tế đàn trên bình đài giống như đúc.
- Này... Làm sao có thể?
Giang Trần ngây ngẩn cả người, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tế đàn này thật lâu.
- Vậy mà thật sự là tòa tế đàn này.
Giang Trần rốt cục xác nhận điểm này, tế đàn này, rõ ràng chính là tòa tế đàn kia.
Hơn nữa, tế đàn này hiển nhiên là khu vực mấu chốt kích phát Truyền Tống Trận Pháp. Bởi vì vô danh bảo đao của Giang Trần kích phát Truyền Tống Trận của tế đàn, từ đó đưa hắn đến Mộ Viên thê lương này.
Mà Mộ Viên này, tựa hồ bị thiên địa vứt bỏ, lẳng lặng nằm ở trong thời gian trường hà, không người hỏi thăm, cỏ hoang đầy rẫy.
- Đây rốt cuộc là địa phương nào? Đan Tiêu cổ phái, là tông môn gì?
Trong đầu Giang Trần tràn ngập nghi vấn.
Hắn ở Đan Can Cung cũng ngây người thật lâu, đã từng xem qua rất nhiều sách cổ, cũng biết một ít lịch sử của Vạn Tượng Cương Vực.
Chỉ là, Đan Tiêu cổ phái này, trong điển tịch của Đan Can Cung, căn bản không có bất kỳ ghi lại.
Giang Trần gần như hoài nghi, có phải mình lại xuyên việt đến một vị diện khác hay không? Nhưng khi nhìn đến tế đàn kia, Giang Trần lại không thể không thừa nhận, mình vẫn còn ở Thần Uyên Đại Lục.
Bởi vì xuyên qua vị diện bất đồng, tuyệt đối không phải dễ dàng như vậy.
Mình chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, tuyệt đối gánh không được không gian loạn lưu khi xuyên qua vị diện áp bách.
Giang Trần ngơ ngác nhìn tòa tế đàn kia, vô danh bảo đao của mình, không tiếng động rơi ở đằng sau tế đàn.
Giang Trần yên lặng đi qua, thu hồi nó.
Nó chung quy là đồ đạc của mình, Giang Trần không nguyện ý vứt bỏ.
Xuyên qua Mộ Viên, đập vào mắt, lại là từng mảnh từng mảnh kiến trúc hoang bại. Tuy hoang bại, thế nhưng quy mô như vậy, khí thế như vậy, đủ để nói rõ nó từng rất huy hoàng.
Giang Trần xuyên qua tường đổ, cảm thụ Hoang Cổ lưu lại kiến trúc, một loại cảm giác tang thương đập vào mặt.
Từ chất liệu của những kiến trúc này, từ trận pháp tàn phá bốn phía đến xem, Giang Trần có thể nhìn ra được, nếu như này là di tích của Đan Tiêu cổ phái, như vậy Đan Tiêu cổ phái này, tuyệt đối là một quái vật khổng lồ, cho dù tất cả tông môn của Vạn Tượng Cương Vực cộng lại, cũng không đủ một đầu ngón tay của nó nghiền ép.
Chương 989 Di chỉ thần bí 1
Tuy Giang Trần không có chân chính lĩnh giáo qua nhất phẩm tông môn như Cửu Dương Thiên Tông, thế nhưng trực giác của Giang Trần cảm thấy, Đan Tiêu cổ phái này, so với Cửu Dương Thiên Tông còn cường đại hơn!
Chỉ là, đại tông môn mạnh mẽ như vậy, vậy mà cũng chịu không được thương hải tang điền biến cố, trở thành lịch sử không người hỏi thăm!
Nếu không phải kiếp trước Giang Trần trải qua chư thiên Kiếp Biến, hắn quả thật không thể tin vào hai mắt của mình.
- Ai, ngàn cổ phong lưu, muôn đời lưu danh, cuối cùng cũng chịu không được vô tận tuế nguyệt đào thải. Đan Tiêu cổ phái này, hẳn là tông môn thời đại thượng cổ a? Mà thời đại thượng cổ, trong sách cổ hiện hữu, cơ hồ là không có ghi lại gì.
Giang Trần đối với Thần Uyên Đại Lục hiểu rõ không nhiều lắm, nhưng biết Thần Uyên Đại Lục có một thuyết pháp thời đại thượng cổ.
Có lẽ, Đan Tiêu cổ phái này, hắn chỉ có thể quy thành loại tông môn ở thời đại thượng cổ.
Giang Trần hành tẩu trong đó, đi tới dưới một tuyệt bích.
Vách núi cao vạn mét, có khí thế thông thiên.
Chỉ là, trên thạch bích kia, lại khắc lấy vô số văn tự, cho người ta một loại xung kích thị giác rất mạnh.
- Đan Tiêu cổ phái, không cầu truyền thừa muôn đời, nhưng cầu không thẹn với lương tâm. Ngoại Vực cường địch xâm lấn, toàn bộ thành viên của Đan Tiêu cổ phái xuất chiến, tuy biết hẳn phải chết, lập mộ này chôn quần áo và di vật, lấy truyền đời sau. Kể từ hôm nay, sơn môn phong bế, đoạn tuyệt với nhân thế. Nếu như trận chiến này có đệ tử Đan Tiêu cổ phái bất tử, mở ra trận pháp, trọng chấn sơn môn. Nếu như toàn tông chết trận, người đời sau có thể tới nơi đây, được Đan Tiêu cổ phái ta truyền thừa!
Giang Trần thấy được văn tự trên vách núi, cổ xưa đại khí, khắp nơi lộ ra một loại đại khí bàng bạc, mặc dù là lao tới chiến trường, hơn nữa biết rõ hẳn phải chết, nhưng lại có một cảm giác rộng rãi thấy chết không sờn.
Tuy cách không biết bao nhiêu vạn năm, thế nhưng lúc này Giang Trần nhìn những văn tự kia, như cũ có thể tưởng tượng người viết lúc ấy có cỗ hào hùng thấy chết không sờn!
Chỉ tiếc, tựa hồ mình là người thứ nhất tiến nhập Đan Tiêu cổ phái này. Cũng chính là nói, người của Đan Tiêu cổ phái, hẳn đã chết trận, không có đệ tử còn sống trở về tông môn.
Ngoài cảnh tượng thảm thiết trên thạch bích kia ra còn có khắc rất nhiều danh tự, hiển nhiên đều là tên tuổi của những đệ tử Đan Tiêu cổ phái.
Từng chữ một đều giống như rồng bay phượng múa, không có một chút nào giống như chán nản, oán hận trước khi chết, mà đều lộ ra cảm giác giống như đã khám phá ra sự huyền bí của sinh tử.
Chữ giống như người, cho dù hiện tại đã cách bao nhiêu đời, thế nhưng sau khi Giang Trần nhìn thấy những cái tên này đều có thể mơ hồ tưởng tượng ra được vẻ hào hùng của đám đệ tử Đan Tiêu cổ phái này.
Tuy rằng là lao về phía trước, chống lại cường địch bên ngoài, tuy rằng biết rõ bản thân hẳn sẽ phải chết, thế nhưng lại vô cùng lạc quan, khám phá ra sự huyền bí của sinh tử.
- Thời kỳ thượng cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một tông môn cường đại như vậy, toàn bộ tông môn đều tới chiến trường, hơn nữa toàn bộ đều chết trận?
Trong đầu Giang Trần tràn ngập sự nghi vấn, đối với lai lịch của cường địch bên ngoài cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.
Thế nhưng trên vách núi đá này cũng không có ghi lại.
Dọc theo thềm đá hai bên vách núi chậm rãi leo lên trên, Giang Trần đi tới chỗ cao trên vách núi này, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một pho tượng to lớn.
Pho tượng này ước chừng bao ba bốn trượng, đứng sừng sững trên núi cao, tùy ý để mặc dòng sông thời gian dài vô tận rửa sạch, dường như cũng không có cách nào làm giảm bớt sự uy vũ, hiên ngang của pho tượng này.
Bên cạnh pho tượng cao này có một tấm bia đá dựng đứng, bên trên bia đá có khắc ba chữ - Tổ Sư nhai.
Giang Trần khẽ gật đầu, hóa ra là thánh địa cung phụng pho tượng của tổ sư.
Pho tượng Tam Tôn tổ sư này trông rất sống động, tuy rằng chỉ là một pho tượng, thế nhưng dường như lại ẩn chứa một tia ý chí thượng cổ, khiến cho Giang Trần có cảm giác ở bốn phía pho tượng Tam Tôn tổ sư này có một cỗ khí tức như có như không, giống như tùy thời có khả năng sẽ sống lại vậy.
Giang Trần cũng biết, rất nhiều cường giả đều có thể đem ý chí của bản thân mình cùng thần thức dung hợp vào trong pho tượng, để cho vật chết này có một chút sức sống.
Ở vị diện khác còn có cường giả chư thiên đem thần niệm của bản thân dung nhập, luyện chế thành một đạo phân thân, ký thác ở trong các pho tượng cùng với trong các bức họa.
Thực lực thấp kém hơn thì chỉ ký thác một tia thần thức, ý niệm trong đầu mà thôi.
Mà người thần thông quảng đại hơn thì càng có thể tạo ra một phân thân, thậm chí có đủ ý thức tự chủ, có thể độc lập trao đổi.
Giang Trần nhìn pho tượng Tam Tôn này, tuy rằng ẩn chứa một tia ý chí thượng cổ, thế nhưng hiển nhiên còn chưa đạt được tới giai đoạn ý thức có thể tự chủ.
Cũng may là Giang Trần, nếu như đổi lại là bất luận một người trẻ tuổi nào trong Vạn Tượng cương vực mà nói, thần thức cảnh giới không đủ, căn bản không nhìn ra được chỗ dị thường của pho tượng kia.
Giang Trần đứng ở dưới pho tượng này, cảm nhận ý chí thượng cổ ở trong pho tượng Tam Tôn này.
Dưới cái bệ của pho tượng này không ngừng tỏa ra khí tức kỳ lạ, măc dù có bức thạch điêu trấn áp, thế nhưng hắn lại có cảm giác loáng thoáng giống như linh lực muốn dâng trào.
Chuyện này khiến cho Giang Trần hơi có chút ngạc nhiên. Hắn thầm suy đoán, dưới bức thạch điêu này có lẽ có vật bất phàm nào đó.
Trước vách núi đá còn khắc không ít chữ nói rõ, đệ tử Đan Tiêu cổ phái nếu như còn sống trở về nhất định phải chấn hưng bổn tông.
Thế nhưng mà đệ tử Đan Tiêu cổ phái hiển nhiên toàn bộ đều chết trận.
Mà Giang Trần hắn, dường như là người đầu tiên sau thời kỳ thượng cổ tới chỗ này. Nói như vậy, hắn hẳn là có thể kế thừa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái.
Chỉ là Giang Trần mờ mịt nhìn chung quanh, trừ bên dưới thạch điêu có linh lực như ẩn như hiện lan tràn ra thì căn bản không biết Đan Tiêu cổ phái này còn có cái gì có thể truyền thừa được nữa.
Trừ mộ viên khắp ngọn núi ra còn có từng mảnh tường đổ nát, cũng chỉ còn lại một chỗ núi cao này. Đứng ở trên cao, Giang Trần vận dụng Thiên Mục thần đồng, xem xét bốn phía một lượt, thế nhưng lại không phát hiện ra truyền thừa đặc biệt nào.
Giang Trần đi dạo trên núi cao vài vòng, cũng không có phát hiện ra thứ gì.
Về phần thứ tản ra linh lực dưới thạch điêu của pho tượng kia, Giang Trần suy đoán, hẳn là một loại linh dược.
Giang Trần cũng không có nghĩ tới việc di chuyển, dù sao nơi có bức tượng của Tam Tôn tổ sư, hiển nhiên là thánh địa của Đan Tiêu cổ phái, mặc dù phía dưới này có chút thứ tốt, thế nhưng nếu không phá vỡ bức tượng của tổ sư kia sợ rằng cũng không lấy được.
Chỉ là vì vài cọng linh dược mà phá vỡ bức tượng trong thánh địa của người ta, loại chuyện này Giang Trần khinh thường làm, cũng không thèm làm.
Chương 990 Di chỉ thần bí 2
Đây không chỉ là đơn thuần khinh nhờn với bức tượng của Tam Tôn tổ sư, mà chính là khinh thường đối với tông môn.
Nếu như đây là một tông môn mà việc ác nào cũng làm thì có lẽ Giang Trần sẽ không cố kỵ như vậy. Nhưng mà tác phong của Đan TIêu cổ phái, tuy rằng Giang Trần chưa từng tận mắt nhìn thấy qua, thế nhưng bằng vào những dòng chữ trên vách đá hắn cũng có thể thấy được. Đây chính là một tông môn quang minh lỗi lạc, đáng để người ta kính nể.
Giang Trần tự nhiên sẽ không vì vài cọng linh dược mà động tới thánh địa của người ta.
Huống chi hắn đối với truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái cũng không quá mức ham muốn, dù sao dùng trí nhớ kiếp trước của hắn, mặc dù Đan Tiêu cổ phái không kém, thế nhưng cũng vẫn kém kiếp trước của hắn.
Sau khi đi dạo vài vòng, Giang Trần không thu hoạch được gì. Tuy rằng có hơi chút thất vọng, thế nhưng cũng không vì thế mà hắn mất đi tinh thần.
- Bỏ đi, Đan Tiêu cổ phái này đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử đã lâu, có lẽ có một ít truyền thừa, chỉ là có lẽ ta không phải là người có duyên a. Tính toán ra thời gian cũng sắp tới, có lẽ nên nghĩ biện pháp ra ngoài sớm thì tốt hơn.
Giang Trần không có quên, bản thân hắn tiến vào trong Huyễn Ba sơn kia cũng chỉ còn lại thời gian có hai ngày. Mà nếu như hắn nhớ không lầm mà nói, khu vực di chỉ thượng cổ mà hắn tiến vào chính là khu vực của dược viên thượng cổ. Trận pháp ở nơi này ba ngàn năm mới mở ra một lần.
Nếu như hắn không sớm đi ra ngoài mà nói, có lẽ sẽ bị nhốt bên trong này ba ngàn năm.
Nghĩ tới đó, Giang Trần đi tới trước mặt bức tượng kia, cung kính ôm quyền nói:
- Đan Tiêu cổ phái vì bảo vệ gia viên, tránh kẻ thù bên ngoài xâm lấn, toàn bộ tông môn đều chết trận khiến cho ta vô cùng kính trọng và bộp hục. Giang Trần ta đã tới đây du ngoạn, mặc dù không nhận được cơ duyên, ngày sau cũng sẽ nhớ kỹ việc này, để cho người có duyên tới đây.
Nói cho cùng, Giang Trần đối với Đan Tiêu cổ phái này vẫn vô cùng kính trọng.
Vô luận là thế nào, tông môn thượng cổ hiển hách như vậy không ngờ lại có thể vì gia viên mà toàn bộ tông môn đều tới chiến trường, thậm chí không tiếc mà phong bế tông môn.
Loại tông môn như vậy Giang Trần vẫn cực kỳ bội phục.
Cho nên Đan Tiêu cổ phái này khiến cho Giang Trần tôn trọng.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Giang Trần quay người đi xuống phía dưới, chuẩn bị trở về tế đàn kia, thông qua bảo đao vô danh tìm kiếm con đường đi ra ngoài.
Bất quá sau khi Giang Trần vừa mới đi xuống, bốn phía núi cao bốn nhiên xuất hiện từng đạo quang mang.
Trong lúc nhất thời dưới mặt đất chung quanh Giang Trần xuất hiện một trận pháp cực lớn, vô số ký tự cổ xưa cùng với hoa văn che kín hư không.
Mà trên vách núi đá nguy nga kia không ngờ lại xuất hiện hình bóng cửu cung cực lớn.
Hình vẽ cửu cung này hiện ra màu vàng nhạt óng ánh, tản mát ra khí tức trận pháp đáng sợ. Chín đường cong tạo thành chín cung, không ngừng lóe lên, lúc sáng lúc tối.
- Cửu cung trận môn?
Giang Trần kinh hãi nói.
Kiếp trước hắn kiến thức rộng rãi, cho nên tự nhiên nhìn ra được đây cũng không tính là một trận pháp đặc biệt phức tạp, nhưng mà tuyệt đối chính là Cửu Cung trận môn không đơn giản.
Trên vách núi đá này không ngờ thậm chí còn có một Cửu Cung trận môn.
Giang Trần vô thức lui về phía sau một bước, lại phát hiện ra khu vực bốn phía vách núi đá kia có một hình trận pháp. Giống như mặt đất vỡ nứt ra một vòng tròng, bên trong khe nứt kia có linh lực đáng sợ chấn động lan tràn ra, tạo thành một vòng xoáy cực lớn, đem toàn bộ khu vực vách núi này bao phủ vào bên trong.
- Trong trận có trận, Đan Tiêu cổ phái này xem ra đã chuẩn bị một loạt a.
Kiếp trước Giang Trần đối với trận pháp cũng có không ít nghiên cứu, cho nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra trên phương diện trận pháp Đan Tiêu cổ phái này cũng có tạo nghệ bất phàm.
Trận pháp bên ngoài bao phủ Huyễn Ba sơn, bên ngoài thác nước lớn kia cũng có trận pháp, sau khi tiến vào bên trong cũng có một trận pháp nữa.
Mà vị trí tế đàn kia hiển nhiên cũng là một trận pháp truyền tống trận.
Đến phụ cận vách núi này, không ngờ lại là trong trận có trận.
Nếu như không phải cơ duyên xảo hợp, căn bản khó có thể đi tới được nơi này.
Trong khi Giang Trần đang suy nghĩ miên man thì bên trong Cửu Cung cách kia bỗng nhiên bắn ra một chùm sáng, trực tiếp bao phủ quanh thân hắn.
Chỉ trong nháy mắt Giang Trần nhanh chóng bị hút vào trong không gian kia.
Giang Trần quả thực dở khóc dở cười, ý niệm trong đầu còn chưa kịp nổi lên thì một lần nữa đã bị dẫn vào trong một khu vực hoàn toàn mới.
Lúc này Giang Trần đột nhiên tiến vào trong một động phủ.
Bên trong tràn ngập khí tức thái cổ nồng đậm, phong cách cổ xưa, khiến cho Giang Trần hoài nghi bản thanam ình đột nhiên xông tới thời đại thượng cổ.
- Hoan nghênh ngươi tới đây.
Một đạo thanh âm cổ xưa, thê lương truyền tới.
Giang Trần dừng bước, tính cảnh giác thoáng cái tràn ngập trong lòng, thần thức lan tràn ra chung quanh, quan sát bốn phía. Hắn tuyệt đối thật không ngờ, động phủ này lại có người.
Nhưng mà hắn lập tức phát hiện ra, thanh âm này không phải là do người thực phát ra, mà là thanh âm từ một đạo thần thức từ thời kỳ thượng cổ lưu lại.
- Không cần biết ngươi là ai, đến từ nơi nào. Có thể tới nơi này thì ít nhất ngươi cũng phải vượt qua vài trận pháp, hơn nữa còn có tín vật của Đan Tiêu cổ phái ta. Đồng thời còn tới Tổ Sư nhai của chúng ta.
- Ngươi rất may mắn, bởi vì một khi ngươi tiến vào trong động phủ này chứng minh ngươi không phải là người không từ một thủ đoạn nào. Ít nhất chứng minh ngươi không phải là một người tán tận lương tâm. Nếu không chẳng những ngươi không tới được nơi truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái ta, còn có nhiều khả năng sẽ vẫn lạc ở nơi này.
Giang Trần giật mình, vì sao đạo tàn hồn thượng cổ này lại nói như vậy? Chẳng lẽ hắn ta đã dự liệu ra tất cả chuyện này sao?
- Không cần giật mình, tuy rằng cùng là người, thế nhưng tâm tính lại khác nhau. Tiến vào Đan Tiêu cổ phái ta cùng lúc, thế nhưng tất cả mọi thứ gặp phải lại khác nhau. Trên thực tế Cửu Cung trận pháp này có chín đạo môn, thế nhưng chỉ có một đạo sinh môn. Tám đạo môn còn lại hoặc là tử địa, hoặc là tuyệt địa.
- Chỉ có một đạo sinh môn?
Giang Trần nghe vậy mồ hôi lạnh ứa ra, Cửu Cung trận, không ngờ chỉ có một đạo là sinh môn? Tám nơi khác đều là tử địa và tuyệt địa. Cái này... Cái này làm sao không khiến cho Giang Trần đổ mồ hôi lạnh cơ chứ.
Trong lúc bất tri bất giác hắn đã chạy qua quỷ môn quan một vòng a.
Thế nhưng mà tại sao hắn lại được đưa tới sinh môn? Mà không bị dẫn tới tử địa và tuyệt địa?
Giang Trần dường như có chút hiểu ra, chỉ là nhất thời lại nghi hoặc.
Tuy rằng thanh âm này nói hắn đi vào sinh môn, nhưng Giang Trần cũng không dám khinh thường.
Khắp nơi trong tông môn thượng cổ này đều có chút cổ quái, Giang Trần nghĩ mãi mà không ra, không ngờ bản thân lại không lâm vào hiểm cảnh.