Bởi vậy, Tạ Thiên Thụ cực kỳ mừng rỡ, cảm động và nhớ nhung công lao của Phí lão đầu, lại nghe tao ngộ của Phí lão đầu, biết được Phí lão đầu đã từng là thiên tài tông môn, bị Thiết gia chèn ép ra ngoài.
Sau khi đạt được tin tức này, càng thêm kiên định quyết tâm trọng dụng Phí Huyền của Tạ Thiên Thụ.
Dù sao, hiện tại ở trong Bảo Thụ Tông, tông chủ đại biểu Tạ gia, thủ tọa Thái Thượng trưởng lão đại biểu Thiết gia, là hai thế lực lớn của Bảo Thụ Tông.
Tuy hai thế lực lớn này không có đối kháng bên ngoài, nhưng tranh đấu âm thầm, lại tầng tầng lớp lớp.
Nếu là người Thiết gia chèn ép, Tạ Thiên Thụ không có lý do gì không trọng dụng
Ngay cả Phí lão đầu cũng không nghĩ tới, vận mệnh của mình chuyển cơ sẽ đến nhanh như vậy, đến đột nhiên như vậy, đến triệt để như vậy.
Phí lão đầu thấy mọi người hướng hắn mời rượu, liền liên tục khoát tay:
- Lão đầu ta không dám đoạt danh tiếng của chủ nhân a. Hôm nay Bạch Thạch và Thanh Yên mới là nhân vật chính, chúng ta đều là phụ gia.
Phí lão đầu rất rõ ràng định vị của mình, hắn có hôm nay, đều là nhờ Giang Trần ban tặng. Hôm nay là thời gian đệ tử của Giang Trần Kiều Bạch Thạch cầu hôn, Phí lão đầu hắn không thể đoạt danh tiếng chủ nhân.
Trong một mảnh tiếng cười, Kiều Bạch Thạch và Ninh Thanh Yên coi như là người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc.
Giang Trần cười nói:
- Ninh cung chủ, ngươi sinh dưỡng một nữ nhi cũng không dễ, mặc dù ta trẻ tuổi, nhưng cũng biết làm cha mẹ không dễ. Bạch Thạch ở Thiên Quế Vương Quốc, chỉ có một trưởng bối như ta, ta liền đại biểu nhà trai, dùng đan phương Tứ Quý Thường Thanh Đan, với tư cách sính lễ. Sau này, sinh ý Tứ Quý Thường Thanh Đan, quy Càn Lam Nam Cung cùng Bạch Thạch, ta tuyệt không hỏi tới.
- Cái này... ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
Ninh lão thái thái có chút chân tay luống cuống. Trước kia bởi vì sự tình này, nàng còn làm khó dễ Kiều Bạch Thạch.
Hôm nay người ta không so đo, ngược lại ra tay hào phóng như thế.
Nội tâm Ninh tông chủ hổ thẹn, rốt cục minh bạch vì cái gì Giang Trần sẽ ở Thiên Quế Vương Quốc lăn lộn phong sinh thủy khởi như thế.
Khỏi cần phải nói, chỉ cần thủ bút này, khí phái này, có mấy người vượt được? Ít nhất, nàng làm cung chủ Càn Lam Nam Cung, là tuyệt đối kém xa.
Thạch Tiêu Dao cười ha ha nói:
- Ninh cung chủ, ta cũng có chút ghen ghét ngươi, sinh ra một con gái tốt như vậy. Ai, Trần thiếu, ta cũng có con gái a, ngươi còn có đệ tử chưa kết hôn hay không?
Phí Huyền cười hắc hắc nói:
- Lão Thạch, ngươi đừng lòng tham không đáy a. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, kiếm được cũng không ít rồi.
Thạch Tiêu Dao cười nói:
- Kiếm tiền còn ngại nhiều sao?
Chu Khuê buồn khổ nói:
- Nói như vậy, lão Chu ta cũng phải tranh thủ thời gian sinh con gái a. Về sau nếu Trần thiếu còn thu đệ tử, nữ nhi của ta trưởng thành, cũng theo kịp a?
Tất cả mọi người cười to, hào khí trong lúc nhất thời tới cực điểm.
Trong nội tâm Ninh Thanh Yên ngọt ngào, ôm cánh tay Kiều Bạch Thạch, chỉ cảm thấy thập phần hạnh phúc.
Những ngày qua, mỗi ngày nàng đều phát sầu vì chuyện này, lo lắng Kiều Bạch Thạch ở dưới Càn Lam Bắc Cung áp bách, không cách nào chống lại.
Nhưng mà, ái lang trong lòng, cuối cùng không có khiến nàng thất vọng.
Kiều Bạch Thạch hôm nay, cơ hồ là dùng một loại phương thức không thể tưởng tượng nổi, toàn thắng Tiêu Vũ của Càn Lam Bắc Cung, dùng phương thức hoàn mỹ nhất tới đón nàng.
Yến hội mãi cho đến xế chiều, lúc này mới tận hứng.
Giang Trần mang theo thân vệ ly khai, những người khác tản ra, nhưng Phí lão đầu lại nghiêm mặt, đi theo Giang Trần.
- Lão Phí, có chuyện gì sao? Còn đi theo ta? Lại đánh chủ ý quỷ gì nữa?
Phí lão đầu cười hắc hắc nói:
- Trần thiếu, lão Phí ta là người tham lam như vậy sao? Ta là đang nghĩ, bây giờ Trần thiếu ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc, đã phát triển đến đỉnh phong. Có phải nên cân nhắc, tiến vào tông môn phát triển hay không?
Phí lão đầu nói, ngược lại có vài phần đạo lý.
Giang Trần ở Vương Quốc thế tục, phát triển đến bây giờ, tuy không thể tính quyền thế ngập trời, nhưng đối với hắn mà nói, hoàn toàn chính xác đã không có không gian khiêu chiến gì.
Dù sao, hắn truy cầu, không phải quyền hành thế tục, mà là võ đạo vô thượng.
- Lão Phí, ngươi trở thành cung phụng Cao cấp của Bảo Thụ Tông, nên muốn mời chào ta a?
Phí lão đầu cười nói:
- Có thể mời chào Trần thiếu, đây tuyệt đối là công đức vô lượng. Dùng thiên phú của Trần thiếu, gia nhập Bảo Thụ Tông, tương lai tất sẽ trở thành Truyền Kỳ của Bảo Thụ Tông.
- Ít nói nhãm với ta đi, chuyện tiến vào tông môn, để cho ta suy nghĩ một chút. Thực không dám đấu diếm, cảm nhận của ta đối với đệ tử tông môn, không phải kém bình thường a. Bất kể là Bảo Thụ Tông, hay Tử Dương Tông, đệ tử tông môn ta tiếp xúc đến, mười cái cũng có tám cái, đều là một bộ tính tình.
- Hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm. Trần thiếu, ngươi ngàn vạn lần đừng có loại thành kiến này. Trên thực tế, ngươi chứng kiến những cái gọi là đệ tử tông môn kia, phần lớn đều là nửa thùng nước. Ở Bảo Thụ Tông, đều không coi là thiên tài đỉnh cấp. Thiên tài chính thức của tông môn, bọn hắn căn bản sẽ không đến Vương Quốc thế tục diễu võ dương oai. Thời gian cùng tinh lực của bọn hắn, chưa bao giờ sẽ vì ngoại vật mà ảnh hưởng, chuyên chú võ đạo, tâm không tạp nhiễm.
Giang Trần cười cười:
- Lão Phí, ngươi cứ thanh thản ổn định làm cung phụng Cao cấp của ngươi đi thôi. Bất quá lần này ngươi phát uy, chỉ sợ Thiết Xán sẽ không để cho ngươi sống khá giả.
Nhắc tới Thiết Xán, khuôn mặt Phí lão nhịn không được có chút rung rung.
- Thiết Xán…
Trong mắt Phí lão đầu bắn ra cừu hận.
- Phí Huyền ta bị ngươi lừa nửa đời người, làm trễ nãi hơn nửa tiền đồ, hôm nay, ta trở về tông môn, ân oán giữa ta và ngươi, một ngày nào đó sẽ tính toán rõ ràng.
Phí lão đầu cũng không phải loại người nhận mệnh, cũng không phải thịt cá mặc người chém giết.
Vài thập niên này, hắn chịu nhục, một mực điệu thấp, cơ hồ đến trình độ không có bất kỳ cảm giác tồn tại. Làm như vậy là vì cái gì? Là vì tê liệt đối thủ, để cho đối thủ xem nhẹ sự hiện hữu của hắn.
Nếu không như thế, mặc dù hắn chạy tới Vương Quốc thế tục, dùng tính cách của Thiết Xán, tuyệt đối cũng sẽ không tha hắn.
Đương nhiên, sở dĩ Thiết Xán không giết Phí lão đầu, tuyệt đối không phải vì trong nội tâm có gì áy náy, lại càng không phải vì Phí lão đầu điệu thấp. Mà là không có việc gì có thể phái người đến nhục nhã thoáng một phát, để cho Phí lão đầu khuất nhục tham sống sợ chết, cái này so với giết Phí lão đầu càng thêm hả giận.
Hiển nhiên, Thiết Xán căn bản không nghĩ đến, Phí lão đầu sẽ có ngày hôm nay.
Phí lão đầu muốn kéo Giang Trần vào tông môn, tự nhiên là muốn mượn thiên phú của Giang Trần, tiến thêm một bước mở rộng lực lượng của mình, tìm kiếm chỗ dựa.
Dùng hiểu biết của Phí lão đầu đối với Giang Trần, biết rõ một khi Giang Trần tiến vào Bảo Thụ Tông, tất sẽ bỗng nhiên nổi tiếng.
Chương 412 Kế hoạch tăng cường 1
Hơn nữa Phí lão đầu hắn từ đó xe chỉ luồn kim, để cho Giang Trần nhanh chóng tiến vào tầm mắt tông chủ. Đợi một thời gian, nếu như Giang Trần trở thành đại hồng nhân trước mặt tông chủ, thậm chí trở thành Chân Truyền Đệ Tử của tông chủ đại nhân, như vậy Phí lão đầu hắn, sẽ có tư cách cùng Thiết Xán địa vị ngang nhau.
Hiển nhiên Phí lão đầu cũng suy đoán đến, muốn mời chào Giang Trần tiến vào Bảo Thụ Tông, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, chuyện này, còn phải từ từ.
Hiện tại hắn cũng không vội đề cử Giang Trần cho tông chủ Tạ Thiên Thụ.
Dù sao, Phí lão đầu hắn rời hạch tâm của Bảo Thụ Tông vài thập niên, tuy hiện tại được tông chủ trọng dụng, nhưng ngay từ đầu không thể biểu hiện quá nóng lòng, bằng không thì dễ dàng lọt vào xa lánh.
Trở lại Giang phủ, ở trong mấy ngày thời gian này, Giang Trần lấy những Linh Dược được từ trong thế giới mê cảnh ra, sửa sang lại toàn bộ, đồ vật quả thực là không ít.
Giang Trần ở trong đó một tháng, cơ hồ tâm tư đều hao phí trên chuyện này. Hơn nữa ánh mắt của hắn độc đáo, thu hoạch chính xác là không nhỏ.
Lần trước bế quan, tiêu hao rất nhiều linh dược. Nhưng mà bộ phận còn lại, như trước chiếm bảy tám phần tổng số.
Những Linh Dược này, tạm thời hắn không dùng được.
- Linh Dược không dùng được, để ở chỗ này cũng lãng phí. Linh Dược ta cần, lại luôn không đủ. Xem ra, Linh Dược còn phải bù đắp nhau a. Bên Đa Bảo Đạo Tràng kia, thứ tốt rất nhiều, nhìn xem có thể tìm được một ít Linh Dược ta cần hay không.
Giang Trần ở giai đoạn hiện tại, ngoại trừ tăng thực lực của mình lên, cũng cảm giác tầm quan trọng của thuộc hạ.
Bát đại thân vệ bên người, thiên phú đều tính toán không tệ, nhưng cần phải có thời gian phát triển.
Tuy Câu Ngọc đột phá Tiên cảnh, nhưng Giang Trần không hy vọng một nữ nhân đi đấu tranh anh dũng vì hắn.
Đương nhiên, hắn có mục tiêu bồi dưỡng của mình.
Hiện tại đòn sát thủ của hắn rất nhiều, mục tiêu đáng giá bồi dưỡng cũng rất nhiều.
Đại quân Kim Dực Kiếm Điểu, nếu như có thể để cho bọn nó tấn chức Linh phẩm Linh thú, mấy trăm ngàn Kim Dực Kiếm Điểu, loại uy thế kia, tuyệt đối không phải mạnh bình thường.
Phệ Kim Thử nhất tộc, càng không giống bình thường. Không nói thực lực bản thân Phệ Kim Thử Vương nghịch thiên, cơ hồ có thể so với Diệp Trọng Lâu lão gia tử, ở trong đời đời con cháu của nó, cũng có một ít đầu lĩnh thực lực không kém, ít nhất có thể so với cường giả Địa Linh cảnh của nhân loại.
Chỉ là, Phệ Kim Thử nhất tộc, dưới tình huống Giang Trần không cần phải, là tạm thời không muốn lộ chúng ra.
Không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ, Giang Trần không muốn bạo lộ loại át chủ bài này.
Ngoại trừ Phệ Kim Thử cùng Kim Dực Kiếm Điểu ra, có tiềm lực nhất, ngược lại là hai đầu thú con Ngân Nguyệt Yêu Viên kia.
Hai đầu thú con này từ thế giới mê cảnh đi ra, Giang Trần thông qua một ít thủ pháp đặc thù, đã dò xét qua huyết mạch truyền thừa của chúng.
Tuy không cách nào đoán được cụ thể, nhưng mà tiềm lực của Ngân Nguyệt Yêu Viên, tuyệt đối sẽ không kém.
Quan trọng nhất là, Ngân Nguyệt Yêu Viên này trời sinh là Linh phẩm Linh thú, thời kì thú con, liền có thực lực tương đương với Tiên cảnh nhất trọng.
Chỉ có điều, thú con thật sự là quá nhỏ, còn chưa kịp khai phát sức chiến đấu, đã bị hai người Giang Trần bắt được.
Giang Trần thông qua Linh Dược xen lẫn trong huyệt động của Ngân Nguyệt Yêu Viên, trên cơ bản có thể phân tích ra đặc điểm huyết mạch của nó, trong đầu, đã bắt đầu tạo thành một kế hoạch bồi dưỡng Ngân Nguyệt Yêu Viên.
- Con Ngân Nguyệt Yêu Viên trong thế giới mê cảnh kia, ước chừng tương đương với cường giả Địa Linh cảnh của nhân loại, tu vi chân thật, ở Tiên cảnh tứ trọng gì đó. Hiển nhiên là một lần thức tỉnh huyết mạch cũng không hoàn thành. Ngân Nguyệt Yêu Viên này, ở Chư Thiên vị diện, ngay cả Thần cấp cũng có. Linh phẩm Yêu Viên, là tồn tại thấp nhất.
Giang Trần không nghĩ qua bồi dưỡng thú con Ngân Nguyệt Yêu Viên thành cấp bậc Chư Thiên, dùng điều kiện trước mắt của hắn, căn bản không có khả năng.
Bất quá, nếu như có thể nghĩ biện pháp trợ giúp Ngân Nguyệt Yêu Viên này thức tỉnh huyết mạch, thiên phú của Ngân Nguyệt Yêu Viên bị kích phát ra, tuyệt đối không chỉ là Linh phẩm đơn giản như vậy.
- Ai, nhìn về phía trên, hiện tại ta có rất nhiều thu nhập, nhưng mà thời điểm muốn dùng, vẫn là không đủ a.
Con đường thu nhập của Giang Trần hoàn toàn chính xác không ít, nhưng mà địa phương hắn muốn dùng cũng càng nhiều.
Đầu tiên, muốn trợ giúp tất cả Kim Dực Kiếm Điểu trùng kích Tiên cảnh, cái này là một thiên văn sổ tự.
Bồi dưỡng hai Ngân Nguyệt Yêu Viên, càng là một cái động không đáy, Giang Trần cũng không tính ra sâu cạn.
- Đáng tiếc, trước kia lại quên xảo trá Phí lão đầu thoáng một phát, hiện tại lão nhân này hỗn đến Bảo Thụ Tông, chức vị còn không thấp, tuyệt đối là nhà giàu mới nổi. Lần sau gặp, nhất định phải hung hăng xảo trá hắn một số.
Kỳ thật căn bản không cần Giang Trần xảo trá, đan phương Tẩy Trần Tố Tâm Đan kia, giá trị liên thành, một khi sản xuất, tiền lời tuyệt đối có thể cho Giang Trần trong tương lai vài năm, sẽ không cần phát sầu vì tốn hao.
Bất quá, tuy Phí lão đầu bất cần đời, nhưng không có Giang Trần đồng ý, là tuyệt đối không dám làm như thế
Dù sao, Giang Trần truyền thụ đan phương cho hắn, cũng không nói có thể tùy ý hắn đi xằng bậy.
Phí lão đầu rất rõ ràng, chuyện gì nên làm, chuyện gì không thể làm.
- Lần sau nhìn thấy Phí lão đầu, ngược lại có thể cân nhắc, lợi dụng Tẩy Trần Tố Tâm Đan một chút, giảm bớt khẩn cấp a.
Hiện tại, hắn quyết định đi Đa Bảo Đạo Tràng, đem những Linh Dược còn lại, trao đổi một ít vật mình cần cùng Đa Bảo Đạo Tràng.
Bồi dưỡng Ngân Nguyệt Yêu Viên, không phải một sớm một chiều có thể được, nên Giang Trần không vội.
Nhưng mà đám Kim Dực Kiếm Điểu kia, là cùng Giang Trần chung qua hoạn nạn, hắn quyết sẽ không buông tha cho.
Hắn đến vương đô Thiên Quế Vương Quốc, lo lắng gây chuyện, nên chỉ dẫn theo vài con. Còn có rất nhiều đang ngưng lại ở ngoại vi.
Giang Trần nhớ tới việc này, quyết định trước khi đi Đa Bảo Đạo Tràng, liền đi tìm Điền Thiệu.
Chỉ cần có Minh Bài phi hành của Long Nha vệ, những Kim Dực Kiếm Điểu kia có thể nhập cảnh hợp pháp, không bị nửa điểm hạn chế.
Đám Kim Dực Kiếm Điểu kia khoảng chừng hơn ngàn con, nhưng Giang Trần tin tưởng, chút vấn đề ấy, đối với Long Nha vệ mà nói, tuyệt đối không thành vấn đề.
Đi vào Long Nha vệ, đúng lúc đụng phải Đường Long gần đây hăng hái.
- Trần thiếu, làm sao ngài lại tới?
Đường Long nhìn thấy Giang Trần, bước nhanh ra đón, vẻ mặt kinh hỉ cùng kích động.
- Lão Đường, Điền đô thống của các ngươi có ở đây không?
- Có có.
Đường Long vội vàng gật đầu.
- Điền đô thống đã phân phó, Trần thiếu đến, không cần thông báo, có thể trực tiếp đi vào. Trần thiếu, ta mang ngươi vào.
- Tốt.
Giang Trần mỉm cười, không có cự tuyệt Đường Long nhiệt tình.
Những Long Nha vệ cùng Đường Long trực kia, chứng kiến Giang Trần, mỗi một cái đều kính sợ, lại kích động. Thấy Đường Long cùng Giang Trần quen như vậy, trong mắt đều lộ ra hâm mộ.
Chương 413 Kế hoạch tăng cường 2
Hôm nay, Giang Trần cơ hồ thành Truyền Kỳ của toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc, thành thần tượng mà người trẻ tuổi sùng bái nhất.
Thế giới võ đạo, sùng bái cường giả nhất, sùng bái thiên tài nhất.
Mà Giang Trần, không thể nghi ngờ phù hợp loại hình tượng này, thiếu niên thiên tài, dùng sức một người, đối kháng vô số thế lực, cái này hoàn toàn thỏa mãn tưởng tượng của đám võ giả.
Giang Trần không có giá đỡ gì, một đường mỉm cười, theo Đường Long đi vào.
Điền Thiệu nhìn thấy Giang Trần đến, cũng đại hỉ:
- Trần thiếu, hôm nay sao rảnh rỗi đến Long Nha vệ ta? Mau mời ngồi, mời ngồi.
- Lão Điền, lần này ta đến, là muốn ngươi giúp một việc.
- Trần thiếu, ngươi nói như vậy là gãy sát lão Điền ta rồi. Sự tình của Trần thiếu, chính là sự tình của lão Điền ta, sao nói giúp hay không giúp?
Cũng không phải Điền Thiệu khách khí giả, hắn làm người ngay thẳng, cũng chỉ có Giang Trần mới xứng để cho hắn nói như vậy.
Người bình thường, căn bản không có tư cách để cho Điền Thiệu nói ra loại lời này.
- Là như thế này, ta có một đám Kim Dực Kiếm Điểu...
Giang Trần đem sự tình từ đầu chí cuối nói một lần.
Sau khi Điền Thiệu nghe xong, trầm ngâm một lát mới nói:
- Trần thiếu, Minh Bài phi hành, cái kia đều là chuyện nhỏ. Bất quá số lượng hơn một ngàn, có thể sẽ hơi phiền toái. Dùng quyền hạn Đô thống của ta, giải quyết trên trăm, là không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng số lượng trên ngàn, phải có Chu phó tổng quản gật đầu phê chuẩn.
- Chu Khuê?
- Đúng vậy. Trần thiếu, Chu phó tổng quản một mực muốn kết giao với ngươi, chuyện này, ngươi đến cầu hắn, hắn sẽ không cự tuyệt.
Điền Thiệu cười cười.
- Nếu không, ta mang Trần thiếu đi qua. Dù sao Chu phó tổng quản cũng đang ở tổng bộ Long Nha vệ.
Giang Trần không chối từ, gật gật đầu:
- Tốt.
Hôm nay Chu Khuê ở Long Nha vệ, có thể nói là đệ nhất Phó tổng quản danh xứng với thực. Không có Dương Chiêu đối đầu, hắn có thể nói là đường làm quan rộng mở, quét qua phiền muộn trước kia.
Hôm nay, hắn làm đệ nhất Phó tổng quản, mới tính toán có thực quyền.
Cho nên, ở trong đáy lòng Chu Khuê, vẫn rất cảm kích Giang Trần. Bằng không thì hắn sẽ không chủ động xung phong nhận việc, gia nhập đội ngũ cầu hôn.
Nhìn thấy Điền Thiệu mang Giang Trần tới bái phỏng, trong nội tâm Chu Khuê cơ hồ có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Loại cảm giác này, ngay cả Chu Khuê cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn rõ ràng là Long Nha vệ đệ nhất Phó tổng quản, quyền cao chức trọng, mà Giang Trần luận thân phận chân thật, chỉ là một Nhị phẩm quý tộc không có thực quyền.
Thế nhưng mà, Chu Khuê hắn ở phương diện thái độ, lại bất tri bất giác, đem mình bỏ vào hạ vị giả, coi Giang Trần là thượng vị giả.
- Chu phó tổng quản, là như thế này. Trần thiếu hắn có một việc, bên ta không làm chủ được, còn phải nhờ Chu phó tổng quản ngài...
Điền Thiệu đem sự tình nói một lần.
Sau khi Chu Khuê nghe xong, căn bản không có chút do dự:
- Chút chuyện như vậy, có cái gì không thể chứ? Điền Thiệu, ta đồng ý, ngươi đi đốc xúc chế tác Minh Bài phi hành. Trần thiếu, còn có chuyện gì khác không?
Giang Trần không nghĩ tới Chu Khuê sảng khoái như vậy, cười nói:
- Chỉ một chuyện này đã rất ngượng ngùng. Chu phó tổng quản quả nhiên là người sảng khoái, về sau có địa phương cần Giang Trần ta, cứ mở miệng.
Giang Trần đối với bằng hữu, cho tới bây giờ đều nghiêm túc.
Chu Khuê này ứng xử như thế, hiển nhiên là loại có thể làm bằng hữu kia.
Chu Khuê thấy Giang Trần nói như vậy, trong lòng cũng mừng thầm. Hắn vẫn muốn tìm cơ hội, cùng Giang Trần quan hệ gần hơn, không nghĩ tới, cơ hội này tới nhanh như vậy.
Có thể làm việc cho Giang Trần, để cho Giang Trần thiếu nợ nhân tình, Chu Khuê cảm thấy rất cao hứng.
- Phong thái của Trần thiếu, lão Chu ta sớm có nghe thấy rồi. Long Nha vệ chúng ta, cùng Trần thiếu cũng là không đánh nhau thì không quen biết.
Giang Trần cười ha ha:
- Còn xin Chu phó tổng quản bỏ qua cho mới phải, chuyện quá khứ, Giang Trần ta cũng có một ít địa phương thất lễ.
- Trần thiếu đừng nói như vậy. Long Nha vệ chúng ta luôn giảng đạo lý. Những sự tình trước, đều là tên súc sinh Luật Vô Kỵ kia chủ động trêu chọc ngươi, chọc rắc rối cho Long Nha vệ, cùng Trần thiếu ngươi không có quan hệ.
Chu Khuê vội nói.
- Ha ha, Chu phó tổng quản, Trần thiếu, ân oán quá khứ, chúng ta không nên nhắc lại nữa. Ta vừa vặn có hai bình hảo tửu, không bằng chúng ta uống mấy chén?
Điền Thiệu hỏi.
Cái đề nghị này, nói đến trong tâm khảm của Chu Khuê rồi:
- Tốt, tốt, Trần thiếu là thiếu niên thiên tài, lão Chu ta một mực tìm cơ hội thân cận a.
- Đi, đi, Trần thiếu, hôm nay ngươi lại bề bộn, cũng phải cùng Chu phó tổng quản uống vài chén.
Điền Thiệu dắt lấy cánh tay Giang Trần đi ra ngoài.
Giang Trần cũng không ngại loại xã giao này, bất quá thời điểm Điền Thiệu muốn đi lấy rượu, Giang Trần lại kéo Điền Thiệu lại.
- Lão Điền, lấy rượu gì chứ? Muốn nói rượu, nên uống của ta.
Giang Trần từ trong Trữ Vật Giới Chỉ, lấy ra hai bầu rượu.
Thình lình là Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, hơn nữa là Linh phẩm.
Lúc trước Giang Trần luyện chế ra mười bình, đưa cho Thạch Tiêu Dao hai bình, về sau ở thọ yến Thái Phó, lại đưa cho Diệp Trọng Lâu lão gia tử một bình. Còn lại hắn đều giữ bên người, một mực không có uống.
Đã muốn uống rượu, Giang Trần tự nhiên sẽ không keo kiệt lấy ra hai bình.
- Cái này... Đây chẳng lẽ là Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu?
Điền Thiệu không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào bầu rượu kia. Ngày đó, hắn cũng đi theo Diệp Dung tham gia thọ yến Thái Phó. Lúc ấy sự kiện kia, đối với Điền Thiệu lực trùng kích rất lớn.
Chính là bầu rượu này, làm cho lễ vật của bọn hắn, thành áp trục chi bảo của thọ yến Thái Phó, cũng làm cho Điền Thiệu hắn lấy được cơ hội thỉnh giáo Thái Phó đại nhân.
Chuyện này, cả đời Điền Thiệu cũng sẽ không quên, trí nhớ khắc sâu.
- Đúng, là Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Bất quá, nó cùng những Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu bán trên thị trường kia, không phải một phẩm cấp. Đây là Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, tài liệu chế tác phi thường quý giá, quá trình chế tác càng thêm rườm rà. Quá trình ủ nhưỡng, độ khó là gấp mười lần Phàm phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu.
- Linh phẩm?
Con mắt Chu Khuê lóe ra quang mang, tuy hắn không phải loại tửu quỷ thích rượu như mạng như Thạch Tiêu Dao, nhưng cũng là người trong đồng đạo.
Nhất là ngày đó trên đường cầu hôn trở lại, Thạch Tiêu Dao cùng hắn nói khoác, nói hắn uống qua Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, có thể nói là cả đời khó quên,… cùng Phàm phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, hoàn toàn không phải một cấp bậc.
Phàm phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, Chu Khuê cũng mua qua, cũng uống qua, trong lòng hắn, đã là cực phẩm không thể thay thế trong rượu rồi.
Thế nhưng mà, nghe Thạch Tiêu Dao nói khoác, Chu Khuê đối với Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, có thể nói là phi thường hướng tới, một mực nhớ mãi không quên.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay trong lúc vô tình, lại có cơ hội uống.
Chương 414 Thần bí tổ tôn lại hiện ra
Cổ đằng bôi một thời ba khắc là tìm không thấy, chỉ có thể dùng mộc chén thay thế, đối với Linh khí của Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, vừa rót vừa uống, tổn thất cũng không lớn.
Khi Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu nhập hầu, biểu lộ của Chu Khuê cùng Điền Thiệu, đều là ngây dại.
Một loại thể nghiệm mỹ diệu trước nay chưa có, lập tức truyền khắp toàn thân của bọn hắn.
Ở thời khắc này, đột nhiên bọn hắn minh bạch, vì sao Thạch Tiêu Dao sẽ một đường nói khoác, tại sao nói Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, căn bản không phải Phàm phẩm có thể so sánh.
Hoàn toàn chính xác không cách nào so sánh được, hoàn toàn không ở một cấp độ.
Một chén rượu vào bụng, hai người thật lâu không thể nói chuyện, thật lâu, Chu Khuê mới thở dài nói:
- Rượu này chỉ ở trên trời mới có, nhân gian có thể uống mấy lần?
- Trần thiếu, rượu này, nếu bán ra, tuyệt đối là giá trên trời a. Khó trách Thái Phó sẽ phán rượu này thành áp trục chi bảo. Xem ra, ánh mắt của Thái Phó, đích thật không phải người bình thường có thể so sánh.
Điền Thiệu tán thưởng.
Tiếp qua, Chu Khuê cùng Điền Thiệu sẽ không khách khí, hai người ngươi một ly, ta một ly, uống sạch hai bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, một giọt không thừa.
Giang Trần thấy bọn họ uống vui vẻ, trong nội tâm cũng cao hứng. Dù sao, hắn chế rượu ra, có thể làm cho bằng hữu uống vui sướng, bản thân cái này là một sự tình để cho người vui sướng.
Sau khi uống xong, Chu Khuê thừa dịp cảm giác say, cười hắc hắc nói:
- Trần thiếu. Ngày đó ta ở Càn Lam Nam Cung, nghe Phí lão ca nói, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, Thần Tú Tạo Hóa Đan, còn có Tứ Quý Thường Thanh Đan gì đó, đều là bút tích của Trần thiếu ngươi. Lão Chu ta trở lại, cùng bà nương nói khoác vài câu, lại gây ra đại phiền toái a. Hôm nay, mỗi ngày ta đều có chút không dám về nhà. Đau đầu vô cùng.
- A? Chu lão ca, lời này nói như thế nào?
Giang Trần thấy ngữ khí của Chu Khuê có chút khoa trương, cũng cười nói.
- Ai, chỉ trách ta lắm miệng, nhắc tới Tứ Quý Thường Thanh Đan, nói Ninh trưởng lão phục dụng Tứ Quý Thường Thanh Đan, dung mạo ít nhất trẻ mười tuổi, làm cho bà nương nhà ta thoáng cái như bị điên, cả đêm không ngủ lôi kéo ta hỏi ba bốn lần. Những ngày này, chỉ cần ta về nhà, nàng liền nói sự tình Tứ Quý Thường Thanh Đan. Trần thiếu, ngươi đưa tặng đan phương cho Càn Lam Nam Cung nghiên cứu chế tạo, không biết lúc nào bọn hắn có thể sản xuất?
Giang Trần nở nụ cười, xem như minh bạch ý tứ của Chu Khuê.
Cũng may, lần trước luyện chế Tứ Quý Thường Thanh Đan, còn có một ít. Tuy đã không có Thượng phẩm, nhưng mà Trung phẩm vẫn còn mấy viên.
Lập tức lấy ra một viên:
- Chu lão ca, Càn Lam Nam Cung sản xuất, chỉ sợ không nhanh như vậy. Ta vừa vặn còn một viên, đưa cho chị dâu a. Chút lòng thành, không thành kính ý.
Loại đan dược này, Giang Trần căn bản không coi là chuyện quan trọng, đối với Giang Trần mà nói, tựa như cải trắng, không có bất kỳ giá trị tiếc rẻ.
Tặng người, để người thiếu ta một nhân tình, cớ sao không làm?
Chu Khuê luống cuống tay chân:
- Cái này... Cái này sao có thể chứ? Thứ này, giá trị liên thành, ta không thể thu a. Nếu không, ta trả tiền được không?
Điền Thiệu cười nói:
- Chu phó tổng quản, Trần thiếu coi ngươi là bằng hữu mới đưa, ngươi muốn trả tiền, hắn sẽ mất hứng.
- Lão Điền nói có lý. Chu lão ca coi Giang Trần ta là bằng hữu, giúp ta xử lý chuyện lớn như vậy. Này chỉ là một viên thuốc, còn nói tiền? Đây không phải xem thường ta sao?
Chu Khuê cười hắc hắc, ở dưới Giang Trần cùng Điền Thiệu khuyên bảo, thu đan dược vào.
Đừng nhìn Chu phó tổng quản ở Long Nha vệ quyền cao chức trọng, nhưng mà ở nhà, chỉ có thể là con ngoan. Bà nương của hắn, mới là người đứng đầu nói một không hai trong nhà.
Nghĩ đến cầm đan dược này, về nhà có thể làm bà nương vui vẻ, ở trước mặt bà nương thẳng eo, để cho bà nương đến hầu hạ hắn, trong nội tâm liền kích động, vô cùng chờ mong cảm giác hãnh diện sau khi về nhà kia.
Tiệc rượu tản ra, Giang Trần chợt nhớ tới một chuyện, giữ Điền Thiệu lại, đưa một bình Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu nói:
- Lão Điền, bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, ngươi giúp ta đưa cho Thượng Quan Đại tổng quản.
Ở Long Nha vệ uống Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, loại sự tình này, sớm muộn gì sẽ rơi vào tai Thượng Quan Dực, hơn nữa còn cùng Phó tổng quản và một Đô thống uống, việc này tuy nói là việc nhỏ, nhưng nếu như bỏ qua Đại tổng quản, sẽ không tốt.
Giang Trần không sợ cái gì, nhưng Điền Thiệu còn là thủ hạ của Thượng Quan Dực.
Một bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, có thể phát ra tác dụng rất lớn.
Ly khai Long Nha vệ, Giang Trần lại đi Đa Bảo Đạo Tràng một chuyến, nhiều Linh Dược như vậy, thoáng cái ủy thác cho Đa Bảo Đạo Tràng, ngược lại là một đại sinh ý.
Mà Giang Trần, cũng từ Đa Bảo Đạo Tràng đổi về rất nhiều Linh Dược hắn cần. Bộ phận còn lại, Giang Trần ủy thác Đa Bảo Đạo Tràng bán đi. Giang Trần không cần tiền, chỉ cần những vật hắn thiếu, về sau chỉ cần Đa Bảo Đạo Tràng có, toàn bộ đổi thành.
Đương nhiên Đa Bảo Đạo Tràng không dám lợi nhuận chênh lệch giá của Giang Trần, cơ hồ là đồng giá trao đổi.
Giao dịch xong, Thạch Tiêu Dao chết sống kéo Giang Trần uống rượu, Giang Trần biết rõ, chỉ sợ thằng này lại nhớ thương Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu của hắn rồi.
Bất đắc dĩ chỉ phải tống ra một bình.
Từ Đa Bảo Đạo Tràng nhận được Linh Dược mình cần, Giang Trần thắng lợi trở về.
Lúc xế chiều, Điền Thiệu mang một ngàn khối Minh Bài phi hành đến, hiệu suất làm việc này, có thể nói là cao đến thần kỳ, để cho Giang Trần rất thoả mãn.
- Trần thiếu, Đại tổng quản thu Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu của ngươi, rất là cao hứng, nói có rảnh mời ngươi đi chỗ của hắn tâm sự.
Trong lời nói của Điền Thiệu, đối với Giang Trần tràn đầy bội phục. Rốt cuộc hiểu rõ tại sao Giang Trần phải đưa cho Đại tổng quản một bầu rượu.
Rượu chỉ là phụ, trọng yếu là một loại quan hệ hòa hoãn, bỏ đi ngăn cách, kéo gần lại với nhau.
Lấy được lệnh bài phi hành, Giang Trần gọi Câu Ngọc tới.
- Câu Ngọc, cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi mang theo những Minh Bài phi hành này, đi biên cảnh kéo đại quân Kim Dực Kiếm Điểu tới.
Đám đại quân Kim Dực Kiếm Điểu kia, dừng lại ở biên cảnh rất lâu, Giang Trần cũng có chút nhớ.
Điền Thiệu ở một bên, lại chủ động xin đi giết giặc:
- Trần thiếu, lần này đi biên cảnh, phải qua Càn Lam Bắc Cung, tới tới lui lui, tránh không được bị Càn Lam Bắc Cung nhìn chằm chằm vào. Không bằng, ta mang một đám Long Nha vệ, đi cùng Câu Ngọc tiểu thư? Như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau!
Giang Trần hồi tưởng lại phong cách làm việc của Càn Lam Bắc Cung, nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu:
- Lão Điền, như vậy sẽ không khiến ngươi khó xử chứ?
Điền Thiệu cười nói:
- Trần thiếu, ngươi bây giờ là đối tượng Long Nha vệ chúng ta trọng điểm chiếu cố, hầu hạ ngươi, chính là một trong những công việc của ta a.
- Ha ha, lão Điền, ngươi cũng học nói năng ngọt xớt rồi.
Có Điền Thiệu đi theo, Giang Trần càng thêm yên tâm. Nói thật ra, để cho một mình Câu Ngọc đi, Giang Trần có chút lo lắng.
Chương 415 Thuấn lão âm thầm chú ý Giang Trần 1
Càn Lam Bắc Cung, cái kia là cường đạo nổi danh, ở trong địa bàn của mình coi trời bằng vung. Tăng thêm sự tình cầu hôn lần trước, đối với Giang Trần chỉ sợ là càng thêm thống hận.
Điền Thiệu dẫn đội đi cùng, coi như là lo trước khỏi hoạ.
Trong một chỗ u tĩnh của vương đô Thiên Quế Vương Quốc, có một tiểu viện bình thường, ở nửa năm trước, bị một thần bí nhân thuê lại.
Trong tiểu viện, trồng rất nhiều hoa hoa thảo thảo, một thiếu nữ bạch y thắng tuyết, toàn thân tản ra khí chất phiêu nhiên xuất trần, xoáy tay áo lên, lộ ra cánh tay xanh nhạt, tưới nước cho những hoa hoa thảo thảo kia.
Một lão giả thì ở một bên cầm cái kéo, sửa chữa lấy chạc cây.
- Hoàng Nhi, Thiên Quế Vương Quốc này, hơn nửa năm đi qua, ngươi ở có quen không?
Lão giả cười ha hả hỏi, trong ánh mắt nhìn qua thiếu nữ, tràn đầy trìu mến.
- Chỉ cần ly khai những hỗn loạn kia, có thể im lặng như vậy hưởng thụ ánh mặt trời, Hoàng Nhi ở đâu, cũng có thể vui vẻ.
Cô gái kia nhất cử nhất động, như là khinh vân che nguyệt, có một khí chất phiêu hốt như thần, một lời nói một nụ cười tầm đó, lại để cho tiểu viện như tiên cảnh, đầy đình sinh huy.
- Ai! Những năm này, cho ngươi chịu khổ.
Lão giả than nhẹ một tiếng, ngữ khí hơi có chút trầm trọng, bất quá lập tức xoay chuyển chủ đề.
- Bất quá, chúng ta tới Thiên Quế Vương Quốc, cũng không phải không có thu hoạch. Tiểu tử Giang Trần kia, tới Thiên Quế Vương Quốc không đến một năm, liền đem thế cục Thiên Quế Vương Quốc, quấy long trời lở đất. Tiểu tử này, thật đúng là không đơn giản.
- Thuấn lão cảm thấy không đơn giản, chắc hẳn Giang Trần này, xác thực có chỗ hơn người.
Hoàng Nhi mỉm cười, nàng qua hơn một năm này, nghe Thuấn lão luôn nhắc tới Giang Trần, tuy chưa từng thấy tận mắt, nhưng trong lòng khó tránh khỏi lưu lại một chút ấn tượng.
Thiếu nữ này tựa như u lan, khí chất thoát tục, con ngươi giống như thu thủy, tìm không thấy nửa phần tạp chất.
- Hoàng Nhi, hiện tại càng ngày lão phu càng cảm thấy, một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, nói không chừng thật sự ứng nghiệm trên người Giang Trần.
Thuấn lão nhắc tới Giang Trần, cũng hào hứng dạt dào, trên gương mặt già nua, tràn đầy nụ cười hiền lành.
Thuấn lão cùng Hoàng Nhi này, đến từ chỗ thần bí, đi tới thế tục chi địa, cũng là bởi vì có một Thuật Sĩ thần kỳ từng bói một quẻ, tính toán đến bệnh trên người Hoàng Nhi, sẽ tìm được manh mối ở thế tục.
Xem bói chi đạo, phi thường phiêu miểu, chỉ tốt ở bề ngoài, huyễn hoặc khó hiểu.
Nhưng mà Thiên Cơ lão nhân rất ít xem bói, một khi tính quẻ, lại bách phát bách trúng.
Thiên Cơ lão nhân đã nói, bệnh tình của Hoàng Nhi, sẽ ở Đông Phương Vương Quốc tìm được một tia manh mối, cho dù chỉ có một đường hi vọng, Thuấn lão cũng không bỏ qua.
Tu luyện chi đạo, vốn là sự tình huyễn hoặc khó hiểu.
Thuấn lão thà rằng tin là có, cũng không thể tin là không.
Đúng là xuất phát từ nguyên nhân này, hắn mang Hoàng Nhi đi ra Thánh địa, tới Đông Phương Vương Quốc
Bởi vì, trong quẻ của Thiên Cơ lão nhân nói, bọn hắn có thể ở Đông Phương Vương Quốc, tìm được một tia manh mối về bệnh tình của Hoàng Nhi.
Nói thật ra, một quẻ này, mặt ngoài nhìn rất vớ vẩn.
Dù sao, thế giới của Thuấn lão cùng Hoàng Nhi, so với Vương Quốc thế tục cường đại hơn rất nhiều, căn bản không phải một cấp bậc.
Vị trí thế giới của bọn hắn, cũng không thể cởi bỏ bệnh tình của Hoàng Nhi, ngược lại chỉ là Vương Quốc thế tục, có thể tìm được manh mối sao?
Đổi lại người bình thường, là sẽ không tin tưởng.
Nhưng Thuấn lão không phải người bình thường, ở Tu Luyện Giới, càng cường đại, càng hiểu nhiều, thì càng biết rõ Thiên Đạo tối tăm, nhiều khi, sẽ xuất hiện một ít vận mệnh chuyển cơ kỳ kỳ quái quái.
Tuy Vương Quốc thế tục này nhỏ yếu, nhưng không có nghĩa là, Vương Quốc thế tục không thể xuất hiện kỳ nhân.
Thiên Đạo tuần hoàn, lấy chỗ thừa mà bù chỗ thiếu.
Tại Đông Phương Vương Quốc, Thuấn lão ở Dược Sư Điện tùy tùy tiện tiện lộ chút thân thủ, liền hỗn đến thân phận khách khanh trưởng lão.
Thân phận khách khanh này, là để hắn dễ dàng dừng chân tại Đông Phương Vương Quốc.
Mới đầu, Thuấn lão rất thất vọng, bởi vì ở Dược Sư Điện ngây người thời gian dài như vậy, lại không thu hoạch được gì, nửa điểm manh mối cũng tìm không thấy.
Thẳng đến ngày đó, Giang Chính mang theo đan phương Thần Tú Tạo Hóa Đan xuất hiện.
Thượng Cổ đan phương này xuất hiện, làm cho Thuấn lão phát hiện một tia khả nghi. Phải biết rằng, loại Thượng Cổ đan phương này, ở địa phương của Thuấn lão, cũng là tồn tại tương đối trân quý.
Ở Vương Quốc thế tục, tuyệt đối là trăm năm, thậm chí là ngàn năm cũng khó gặp được một lần.
Bởi vì Thượng Cổ đan phương kia, Thuấn lão chú ý tới Giang Trần, đem một tia manh mối này, ký thác vào trên người Giang Trần.
Sau đó Giang Trần biểu hiện, càng đưa tới Thuấn lão chú ý.
Yến hội ở Long Đằng Hầu phủ phản kích cùng vẽ mặt, nghịch tập trên khảo hạch trụ cột, Tiềm Long hội thử bỗng nhiên nổi tiếng, đến trấn áp Long gia phản loạn khiếp sợ thiên hạ...
Một loạt sự tình này, cơ hồ là phát sinh trong một năm ngắn ngủn, xuất hiện trên người một thiếu niên chán nản, tuyệt đối có thể coi là không thể tưởng tượng nổi.
Sự ra khác thường tất có yêu dị.
Thuấn lão kiến thức quảng đại, từ đó chứng kiến, Giang Trần này là dị số.
Nếu như nói ngay từ đầu hắn chỉ là hoài nghi Giang Trần, như vậy tới Thiên Quế Vương Quốc ở gần một năm, chứng kiến Giang Trần quật khởi ở Thiên Quế Vương Quốc, Thuấn lão đã không còn hoài nghi, bọn hắn đau khổ truy tìm một tia manh mối kia, cơ hồ có thể khẳng định ở trên người Giang Trần.
Tứ Quý Thường Thanh Đan, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, hai loại vật này, lấy độ cao như Thuấn lão, cũng không thể không bội phục, cái đan phương này, dùng kiến thức của hắn, cũng chưa từng nghe nói qua.
Mà bản thân Giang Trần tiến bộ, càng là không thể tưởng tượng nổi, lúc trước ngay cả điểm mấu chốt của khảo hạch trụ cột, ba mạch chân khí cũng qua không được, ngắn ngủn một hai năm thời gian, vậy mà như thoát thai hoán cốt, trực tiếp tiến nhập Tiên cảnh, hơn nữa ba mũi tên bắn chết ba Võ Giả đồng cấp.
Muốn nói tu vi Tiên cảnh, Thuấn lão cũng không có để ở trong lòng.
Để cho Thuấn lão giật mình chính là tốc độ tiến bộ của Giang Trần, còn có Giang Trần biểu hiện ra tiềm lực cùng phách lực.
Ở trên người người trẻ tuổi này, Thuấn lão thấy được tiềm chất vượt xa thế tục.
Thậm chí, trong thế giới của Thuấn lão, thiên phú thực lực của người trẻ tuổi, là hơn xa Vương Quốc thế tục, nhưng muốn nói ở phương diện khí chất, Giang Trần này lại không kém, thậm chí có nhiều chỗ còn hơn lúc trước.
- Hắc hắc, tiểu tử Giang Trần này, càng ngày càng có ý tứ rồi. Nhìn ý tứ của hắn, đối với tiến vào Bảo Thụ Tông, tựa hồ không có bao nhiêu nhiệt tình a. Ta ngược lại hiếu kỳ, một thiếu niên xuất thân Vương Quốc thế tục nho nhỏ, rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Từ đạo lý mà nói, một thiếu niên thế tục, đối với cái gọi là Ẩn Thế Tông Môn, nên tràn ngập hướng tới mới đúng. Thế nhưng mà, ta ở trên người Giang Trần, hoàn toàn không có chứng kiến loại hướng tới này.