Minh Huy Công chúa thản nhiên tươi cười, quyến rũ mà không tầm thường, thanh âm giống như chim hoàng oanh, lại như nước trong khe suối. Hương khí trên người Minh Huy thản nhiên lượn lờ quanh quẩn, Nguyên Thương nhịn không được nhớ tới ngày ấy ở trên giường bệnh, mùi hương khi giúp nàng lau mồ hôi, còn có tay ngọc trắng mịn mát lạnh, đặt trên trán nàng, ôn nhuận mềm mại.
Nguyên Thương dư quang nhìn đến tay Minh Huy Công chúa, thấy tay Công chúa cầm khăn lụa thuần trắng trông có vài phần nhỏ bé yếu ớt, vô tình nhìn chỗ hổ khẩu ( *) có vết chai nhàn nhạt, bị khăn lụa trong tay che khuất, như ẩn như hiện, khó có thể phát hiện.
( *) Hổ khẩu: Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.
Nguyên Thương trong lòng miên man suy nghĩ, mặt ngoài bất động thanh sắc, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tao nhã, nói: “ Ta chính là người trong Đường tộc ở phía nam.”
Trong Hắc Sắc Chỉ Vân, tính cả Thường Tùy đã qua đời, tổng cộng hai mươi bảy người, trừ bỏ lão ngũ Sắt Lâm Na là con lai ra, toàn bộ đều là người phương Đông, tóc đen mắt đen. Tuy rằng bọn họ không biết mình có phải là người Trung Quốc hay không, nhưng Thường Tuỳ là người bọn hắn kính trọng nhất mà nàng là người Trung Quốc, cho nên tất cả mọi người đều đem bản thân trở thành người Hoa. Ở nước ngoài, mỗi khi đi đến phố người Hoa, đều phá lệ cảm thấy thân thiết. Thời điểm Công chúa hỏi tới, Nguyên Thương tự nhiên mà nói vậy, là người Đường tộc.
Minh Huy Công chúa tú mi hơi nhíu, nghĩ nghĩ, nói: “ Đường tộc? Ta tại sao chưa từng nghe nói qua? “
Nguyên Thương cười nhạt, nói: “ Chúng ta ít người, tính ra cũng là người Hán, chính là ở ẩn đã lâu, các ngươi không có nghe nói qua mà thôi. “
“ Ở ẩn? “ Minh Huy Công chúa con ngươi sáng chút, cười khẽ, hỏi, “ Có phải giống như chốn đào nguyên dưới ngòi bút của Ngũ Liễu tiên sinh? “
Ngũ Liễu tiên sinh, chính là Đào Minh Uyên. Đào Minh Uyên là người Đông Tấn, dị thế thời không này từ thời Ngũ Liễu thời gian lịch sử mới thay đổi, mọi chuyện phía trước đều cùng thế giới kiếp trước tương tự nhau, cho nên, Đào Minh Uyên [ Đào hoa nguyên ký ] tại thời không này cũng rất nổi danh.
Nguyên Thương trong lòng biết Công chúa đang bẫy để tìm hiểu lai lịch của nàng, nhưng nàng có thể có lai lịch gì? Cũng chỉ nói bậy bạ lung tung, vì thế xuất ra từ chuyện tình của kiếp trước, nửa thật nửa giả nói: “ Tộc nhân của chúng ta ở thâm sơn phía Nam, sư huynh đệ tỷ muội tổng cộng có hai mươi bảy người. Tiền triều thiên hạ đại loạn, lan đến gần chỗ chúng ta, vì tránh né chiến loạn, Đại sư tỷ mang theo huynh đệ tỷ muội bọn ta đi ra biển. Ta bị thương, trên đường cùng người nhà thất lạc, liền lưu lại. Lúc đó, người thân của ta đều đã rời bến, hiện nay trời đất bao la, cũng chỉ có ta một người. Tiền triều bị diệt, Đại Yến thành lập, ta liền đến kinh thành nhìn xem. Nghe nói Không Văn đại sư của Bạch Mã Tự tinh thông phật pháp, võ nghệ cao cường, đang muốn đi thỉnh giáo một phen.”Cảnh giới nói dối cao nhất, chính là có thể làm cho bản thân mình cũng bị lừa. Nguyên Thương tuy rằng còn chưa tới cảnh giới này, nhưng trong thời điểm nói dối lại dung hòa tình cảm chân thật của nàng vào, thật giả khó phân biệt, vẫn có thể làm được. Nói xong câu cuối cùng - “ Trời đất bao la, cũng chỉ có ta một người “, Nguyên Thương không khỏi thở dài một tiếng, phát ra từ nội tâm, có một loại cô tịch khôn tả.
Nàng đi đến thế giới này, có được chân chính tự do. Nếu thật sự không để ý đại giới muốn chạy trốn, ai cũng ngăn không được. Chỉ là, thời điểm đối mặt với vị Công chúa này, làm cho nàng có chút tiến thoái lưỡng nan. Chẳng lẽ nàng lại tham luyến chút quan tâm kia dù biết rõ đó là hư tình giả ý sao?
Minh Huy Công chúa ôm Tâm nhi, cùng nàng đồng bộ mà đi. Mưa bụi chạm vào da thịt, có chút cảm giác mát lạnh.
Minh Huy Công chúa tất nhiên không giống Ngọc Khanh Hồng dễ dàng bị lừa gạt như vậy, nhưng nàng như trước vẫn thật sự nghe, cười gật đầu, cũng không phản bác, coi như tin đó là thật.
Cho dù là một nữ tử bình thường, lúc nói chuyện với người bên cạnh, nếu người đó có thể mặt mang mỉm cười, chuyên chú lắng nghe, cũng sẽ làm cho người nói chuyện cảm thấy thư thái, huống chi nữ tử này còn có thân phận cao quý, đường đường là Công chúa hoàng thất của thiên triều, Đại Yến quốc, dung mạo khuynh quốc khuynh thành?
Chờ Nguyên Thương nói xong, lúc này mới nói: “ Thập Tam muốn tìm Không Văn đại sư thỉnh giáo? Ta xem ngươi vác kiếm, hay ngươi cũng là người trong giang hồ? “
Nguyên Thương nói: “ Chỗ có người ở thì có ân oán, có ân oán thì là giang hồ. Người chính là giang hồ, giang hồ không chỗ nào không phải, ta thế nào lại là ngoại lệ đây? Cho dù không mang kiếm, ngươi ta đã ở trong giang hồ. “
Minh Huy Công chúa có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, cũng không biết là thực sự kinh ngạc hay là giả vờ: “Thập Tam rất có khí độ tông sư. Ta cũng từng nghe một đại nhân vật võ lâm nói qua, giang hồ ở trong lòng người. “
Nguyên Thương thầm nghĩ, vị nhân vật võ lâm này là sư phụ Tiêu Dao Chân Nhân của ngươi đi? Có thể nói ra lời như vậy, thực sự là một người tiêu sái. Nguyên Thương nàng cũng là một người tiêu sái, chẳng qua là đạo văn lời nói của người khác. Đừng hy vọng sát thủ đạo văn sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi, ở nàng nhìn nhận, hết thảy mọi thứ có thể lợi dụng thì đều có thể dùng, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Minh Huy Công chúa lại nói: “ Thập Tam luyện là kiếm thuật? Hai cái hộ vệ của ta là Cổ Nghiên và Trần Khiêm ; Cổ Nghiên được truyền thừa kiếm thuật của bậc thầy Trình Bất Phiền, Trần Khiêm từng theo Kim Đao Vương học tập, đều là võ học Trung Nguyên chính tông, Thập Tam nếu không ghét bỏ, sau khi trở về, có thể cùng bọn họ luận bàn thử xem. “
Nguyên Thương nói: “ Với kiếm giả, kiếm là hung khí, không thấy huyết, không trở về. Kiếm của ta, là kiếm giết người , chỉ giết địch, không luận bàn. Ta tìm đến Không văn đại sư, cũng là thỉnh giáo phật pháp, hoặc là thỉnh giáo tâm đắc luyện võ, sẽ không luận bàn võ nghệ. “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Hai cái hộ vệ đều võ nghệ cao cường, bọn họ là hộ vệ bên người Minh Huy, tâm phúc thân tín, tự nhiên là biết Minh Huy Công chúa võ nghệ bất phàm, Công chúa đối võ nghệ cao đàm khoát luận ( *), bọn họ tất nhiên là tâm phục khẩu phục. Nhưng nghe một cái người xa lạ, lại là một nữ tử nói cái gì kiếm nàng là “ Kiếm giết người “, còn tuyên bố nàng “ Chỉ giết địch, không luận bàn “, bọn họ sao có thể nhịn được. Dựa theo lời này, chẳng phải là nói bọn họ thường xuyên cùng người so tài chẳng khác gì là hầu tử nhảy nhót?
( *) Cao đàm khoát luận: Bàn phiếm, luận suông, không có nội dung thật sự.
Hộ vệ vóc dáng hơi cao to nói: “ Nói như vậy, cô nương là bậc thầy về kiếm pháp? Tại hạ Cổ Nghiên, xin hỏi cô nương luyện kiếm bao nhiêu năm, dưới kiếm giết qua bao nhiêu người? “
Nguyên Thương đang lo như thế nào thu phục hai cái hộ vệ này, liền có người tự mình đưa đến cửa. Đừng nói là hai cái hộ vệ, chính là một tên thôi, chính diện giao thủ, nàng cũng đánh không lại. Nhưng nếu nói về khua môi múa mép, làm sao có thể là đối thủ của nàng?
Nguyên Thương cầm gậy gõ lên cây trúc bên cạnh, rồi tùy tiện vứt trên mặt đất, cũng không trả lời, ngược lại ngâm:
“Triệu khách mạn hồ anh, Ngô câu sương tuyết minh.
Ngân an chiếu bạch mã, Táp đạp như lưu tinh.
Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành.
Sự liễu phất y khứ, Thâm tàng thân dữ danh.
Nhàn quá Tín Lăng ẩm, Thoát kiếm tất tiền hoành.
Tương chích đạm Chu Hợi, Trì thương khuyến Hầu Doanh.
Tam bôi thổ nhiên nặc, Ngũ nhạc đảo vi khinh.
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu, Ý khí tố nghê sinh.
Cứu Triệu huy kim chuỳ, Hàm Đan tiên chấn kinh.
Thiên thu nhị tráng sĩ, Huyên hách Đại Lương thành.
Túng tử hiệp cốt hương, Bất tàm thế thượng anh.
Thuỳ năng thư các hạ, Bạch thủ “Thái huyền kinh.”
[ Dịch nghĩa:
Khách Triệu vải mũ bay, Ánh gươm sương tuyết lay.
Yên bạc lưng ngựa trắng, Lấp lánh sao dặm dài.
Mười bước giết một người, Cần đi đâu xa xôi.
Xong việc cởi bỏ áo, Tiếng tăm mặc kệ đời.
Qua Tín Lăng uống rượu, Ngang gối kiếm một thanh.
Gắp chả mời Chu Hợi, Nâng chén cùng Hầu doanh.
Ba chén lòng hừng hực, Ngũ nhạc coi nhẹ tênh.
Mắt hoa, tai bừng lửa, Ý chí ngùn ngụt lên.
Vung chùy cứu nước Triệu, Chấn động Hàm Đan thành.
Ngàn thu hai tráng sỹ, Đại Lương còn lưu danh.
Dù chết xương vẫn thơm, Không thẹn cùng anh hùng.Ai chép kinh dưới gác? Bạc đầu còn chưa xong.
Bài Hiệp khách hành - Lý Bạch, dịch nghĩa: Đào Thái Sơn.]
“ Hiệp khách hành “ của Bạch tiên sinh rất hợp với giọng xướng trong trẻo, lạnh lùng khéo léo của Nguyên Thương, tuy là nữ tử, lại tiêu sái dũng cảm, thập phần anh khí.
Cổ Nghiên, Trần Khiêm lần đầu nghe đến, cũng không khỏi khuynh đảo. Từ thơ có thể thấy được tâm tình, Nguyên Thương có thể làm ra bài thơ như thế, chắc chắn là một vị hiệp sĩ chân chính trọng nghĩa không màng bản thân, vô luận công phu có như thế nào.
“ Hiệp khách hành “ là Lý Bạch dựa theo chuyện xưa về Tín Lăng Quân cùng Hầu Doanh, Chu Hợi, ca tụng hiệp khách trong đó cất dấu hy vọng muốn vì minh quân góp sức gây dựng công lao sự nghiệp . Này cũng là nguyện vọng của đám người Cổ Nghiên, Trần Khiêm.
Năm đó thủ lĩnh giặc cỏ Đậu Uyên bị Trưởng công chúa Cố Thường Y dùng ba câu nói để thuyết phục, soái tướng binh mã sẵn sàng góp sức vì Thường Y Công chúa. Hiện tại, Đậu Uyên đã là tả phó tướng mấy vạn tinh binh Trấn Bắc quân Thiên triều, tấn phong là Hoài Hóa đại tướng quân, làm thủ hạ dưới trướng giúp đỡ Trưởng Công chúa chống lại Hung Nô, bức ép Ngụy Lữ đế, làm cho bao nhiêu tướng sĩ hâm mộ cùng ghen tị.
Còn có một người tên là Tả Hiền, năm đó chỉ là lưu dân đi ngang qua phủ Thường Y Công chúa, vì sống tạm nên làm thuê cho Thường Y Công chúa. Thời điểm khởi nghĩa, Thường Y Công chúa cho hạ nhân nghỉ việc, chỉ để lại tôi tớ coi nhà. Tả Hiền không muốn rời đi, nàng không để ý Công chúa chỉ là nữ lưu, dứt khoát lấy thủ cấp của viên quan địa phương, hướng Cố Thường Y thề nguyện ý trung thành, nguyện đi theo Công chúa làm tùy tùng, cùng đi Bắc thượng. Ở Bắc thượng, Cố Thường Y từng nhiều lần đối mặt tuyệt cảnh, đều nhờ Tả Hiền xả thân cứu giúp, được Cố Thường Y vô cùng tính nhiệm.
Hiện tại, Tả Hiền là hữu phó tướng của Trấn Bắc đại quân.
Nếu lúc trước, Đậu Uyên không có đầu nhập dưới trướng Công chúa, không hứa hẹn vì Công chúa quên mình phục vụ, bọn họ có thể như hiện tại công thành danh toại, chỉ huy thiên quân vạn mã, ở trước mặt người Hung Nô hăm hở?
Nhưng hiện tại, Trưởng công chúa Cố Thường Y đã là Trấn Bắc đại tướng quân, thủ hạ không thiếu tinh binh mãnh tướng, tất cả đều là tâm phúc, nếu đầu nhập vào thì bất quá chỉ có thể làm tiểu lâu la mà thôi. Vì thế, phần đông võ quan đem ánh mắt chuyển đến trên người vị Trưởng Công chúa tiếp theo, Công chúa dòng chính duy nhất của Hoàng đế - Cố Nguyệt Mẫn. Bọn họ hy vọng, cho dù không thể trở thành Đậu Uyên, cũng muốn được như Tả Hiền. Vì vậy chỉ cần Minh Huy Công chúa ra lệnh một tiếng, núi đao biển lửa cũng tuyệt không do dự.
Nguyên Thương ngâm bài “ Hiệp khách hành “ lập tức lấy được hảo cảm của hai người hộ vệ.
“ Hiệp khách hành “ nói về những hiệp khách lòng mang quốc gia, cùng với Nguyên Thương mới vừa nói “ Kiếm giết người, chỉ giết địch, không luận bàn” lại phù hợp. Hai người nhất thời cảm thấy, trong lòng mang chí hướng lớn , đao kiếm hẳn là hướng về địch nhân, không giết địch không trở về, có thể nào bởi vì lòng mang đố kị lấy danh luận bàn mà rút đao rút kiếm?Quân nhân là trực tiếp nhất, Cổ Nghiên, Trần Khiêm hai người liếc nhau, cùng nhau chắp tay nói: “ Thụ giáo! “
Này hai cái hộ vệ vũ phu chỉ có thể hiểu một chút, Minh Huy Công chúa lại có thể hiểu được toàn bộ, trên mặt hơi động dung. Minh Huy Công chúa tâm cơ thâm trầm, có thể làm cho nàng không tự giác động dung, có thể thấy được đã bị rung động sâu sắc. Hoàng đế Đại Yến quốc hiện nay chú trọng khoa khảo văn thơ, văn nhân địa vị từ từ nâng cao, mơ hồ còn hơn cả quân nhân tướng lĩnh. Một bài thơ tuyệt diệu như vậy, miêu tả phong phạm hiệp khách, nếu xuất hiện ở kinh thành, mặc kệ văn nhân hay là võ tướng, đều sẽ động dung. Đây là mị lực của thi thánh.
Toàn bộ núi rừng xung quanh đều thuộc phạm vi của Bạch Mã Tự, còn bao gồm cả các chùa miếu phía dưới và hơn vạn mẫu ruộng tốt. Không biết năm đó Không Văn đại sư đáp ứng điều kiện gì với Yến thái tổ, mà có thể có nhiều ưu đãi như vậy.
Ước chừng đi khoảng thời gian một chun trà, còn chưa tới trong thiền viện Bạch Mã Tự. Đường núi càng lúc càng dóc. Đi qua một chỗ ngoặt, mơ hồ có thể thấy được phía trước có một khe núi nhỏ.
Nguyên Thương nhìn khe núi dày đặc mưa bụi kia, híp mắt, đối với Minh Huy Công chúa nói: “ Ngươi thường xuyên tìm Không Văn đại sư? Mỗi lần đều phiền toái như vậy? “
Minh Huy nghe ra nàng trong giọng nói hàm chứa ý bóng gió, nhìn lướt qua phụ cận, nhẹ giọng đáp: “ Không Văn đại sư đã lâu không màn thế tục, hiện tại trụ trì Bạch Mã Tự là đại đệ tử của hắn Phương Sinh đại sư. Không Văn đại sư thanh tu tại thiền viện ngay bên này, đi qua một đỉnh núi là tới. “
Nguyên Thương lại nói: “ Nơi này ai cũng có thể tiến vào? “
“ Đương nhiên không phải, Không Văn đại sư sẽ không tùy tiện gặp khách. Tuy rằng ta thời điểm nào cũng có thể đến, nhưng không nhất định có thể gặp mặt. Có đôi khi Không Văn đại sư ở đỉnh núi đó ngồi thiền, ngồi xuống ngắn thì ba đến năm ngày, dài thì có thể đến mấy tháng, lúc này cũng chưa chắc gặp được. “ Bàn tay mềm mại của Minh Huy Công chúa chỉ về phía xa, xa xa một ngọn núi cao ngất thẳng đứng, bên sườn núi là vách đá bóng loáng trơn nhẵn.
Vách đá bóng loáng, thuyết minh nơi đó gió núi rất lớn, trường kỳ ở chỗ này tu hành, chẳng những phải có nội lực cao thâm chống đỡ, còn phải là cao tăng phật môn có nghị lực lớn. Bởi vậy có thể thấy được, Không Văn đại sư này danh xứng với thực, có nghị lực vượt xa người thường.
Minh Huy Công chúa nhẹ giọng nói: “ Nay Đại Yến kiến quốc, thiên hạ sơ định, tứ phương loạn thế chưa bình, rất cần hào kiệt nghĩa sĩ bình định thiên hạ. Thi từ nói lên chí hướng, Thập Tam, ta xem ý thơ của ngươi, cũng sẵn lòng ra sức vì minh quân, có tâm kiến công lập nghiệp. Không biết ở trong cảm nhận của ngươi, đương kim Hoàng đế Đại Yến có tính là minh quân? “
Nguyên Thương lắc đầu nói: “ Yến Hoàng thật là minh quân, nhưng mà triều đình nhiều quy củ, trói tay vướng chân, không phải mong muốn của ta. Giang hồ thoải mái, cũng đều có thể Bắc đánh Hung Nô, Đông cầm Ngụy đế.”Minh Huy Công chúa vẻ mặt tiếc hận, thần sắc đau buồn: “ Đáng tiếc! Văn thơ của Thập Tam hào hùng, lòng có thao lược, không ra sĩ, quả thật là chuyện đáng tiếc.”
Nguyên Thương nhìn sương mù phía trước, nói: “ Thi từ là chuyện nhỏ mà thôi, thiên hạ còn chưa bình định, trị quốc bình thiên hạ, mới là chuyện lớn.”
Minh Huy cười nói: “Đại đạo trị quốc, tiểu đạo trị người a! Thiên hạ bình định sau, có thể đối xử tử tế với dân chúng mới là đạo lập quốc căn bản.”
Nguyên Thương thầm nghĩ: Người cùng ta nói trị quốc thao lược có ích lợi gì? Ta lại không muốn cấp triều đình làm công bán mạng, cho dù ta thật là một cái lánh đời mới ra ngoài, cũng sẽ không bởi vì mấy câu nói này mà bị ngươi thuyết phục!
Tuy rằng không biết năm đó Cố Thường Y nói với Đậu Uyên cái gì mà làm cho hắn không chiến mà hàng, nhưng nàng tuyệt không quan tâm mấy thứ này. Minh Huy Công chúa tuy rằng rất nổ lực học hỏi Cố Thường Y, nhưng chung quy khuyết thiếu kinh nghiệm từng trải, chưa qua khói lửa chiến tranh, còn chút non nớt, chuyện đấu đá quen thuộc thành thục, lại khiếm khuyết đại khí chỉ huy thiên quân vạn mã.
Nguyên Thương không nói nữa, gật đầu, đổi tay cầm ô, đưa tay nắm lấy tay Minh Huy Công chúa. Minh Huy Công chúa cũng tự nhiên buông ra lòng bàn tay nắm lấy tay nàng.
Nàng đi ở bên trái Minh Huy Công chúa, nguyên bản tay phải cầm ô. Hiện tại đã ném đi gậy trúc, chuyển sang tay trái, tay phải nắm lấy tay trái cầm khăn lụa của Minh Huy Công chúa. Vì thế nguyên bản đi song song hai người, hiện tại cơ hồ là ôm nhau mà đi.
Tay trái Minh Huy cùng tay phải Nguyên Thương nắm lấy nhau, lòng bàn tay đối lập với nhau, vừa nói chuyện, một bên gấp khúc ngón giữa tay trái, ở lòng bàn tay Nguyên Thương viết: Chuyện gì?
Nguyên Thương chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi hơi ngứa, chỗ cùng Minh Huy da thịt tương thiếp, nhẵn nhụi bóng loáng.
Nàng cũng dùng ngón giữa ở lòng bàn tay Minh Huy viết: Phía trước sơn cốc có mai phục!
---------------------------
P/S: Chương này thật dài, làm hoài không thấy hết.....< ( ~ o ~) >!!!! Bạn Công chúa tật cũ không bỏ tham quá, thấy ai cũng muốn lôi kéo.
...................................
[ Ngoài lề ]
Bài thơ Hiệp khách hành này mình thấy rất hay, dù không hiểu lắm nội dung. Nhưng phải công nhận thơ văn Trung Quốc rất tuyệt vời, lời ít ý nhiều, chỉ một câu thơ lại bao hàm cả một câu chuyện hay nhiều triết lý. Ai cũng biết thêm về câu chuyện mà bài thơ nói thì xem phía dưới.
- Triệu, Ngụy, Tần là các nước thời chiến quốc
- Hàm Đan: kinh đô nước Triệu thời Chiến Quốc, nay thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.
- Đại Lương: kinh đô nước Ngụy thời chiến quốc, nay thuộc Khai Phong, Hà Nam, Trung Quốc
- Thái huyền kinh: là một bộ kinh đồ sộ của Dương Hùng. Dương Hùng, tự Tử-vân, là người Thành-đô, Thục-quận, thời Tây-Hán. Theo “ Gia-điệp”, ông sinh năm Cam-lộ nguyên-niên và mất vào Thiên-phụng ngũ-niên. Thời Hán Thành-đế, ông làm chức Lang, cấp “Sự Hoàng-môn“. Thời Vương Mãng, nhà Tân, ông giữ chức Đại-trung Đại-phu, Hiệu-thư Thiên-lộc-các- Ngô câu: là tên một loại gươm, loại binh khí này vừa giống như kiếm nhưng lại vừa giống đao vì cong phần đầu giống móc câu nên gọi là Ngô Câu. Loại này thường có một cặp, gọi là thư hùng( trống - mái)
XUNG QUANH BÀI THƠ HIỆP KHÁCH HÀNH
Đây là một bài thơ rất hào sảng của Lý Bạch ca ngợi hai vị hiệp khách là Chu Hợi và Hầu Doanh. Sau được nhà văn Kim Dung lấy làm nguồn cảm hứng để viết nên bộ tiểu thuyết võ hiệp lừng danhHiệp khách hành. Bài thơ Hiệp khách hành được viết theo lối đẩu văn ( chữ như con nòng nọc) trên vách đá ở đảo Long Mộc, mỗi nét chữ là mỗi chiêu kiếm và bài thơ là một pho bí kíp võ công thượng thặng.
Theo sách sử ký của Tư Mã Thiên, phần Ngụy công tử liệt truyện thì Tín Lăng Quân là công tử Ngụy Vô Kỵ. Vốn là người có tâm hồn cao khiết, nhân hậu, tính thích chiêu hiền đãi sĩ, không phân biệt giàu nghèo, thường lấy lễ để giao tiếp với kẻ sĩ.
Nước Ngụy có kẻ ẩn sĩ tên là Hầu Doanh, tuổi đã 70, nhà nghèo, làm nghề giữ cửa thành Di Môn ở Đại Lương. Ngụy công tử nghe tiếng, tìm đến kính cẩn kết giao. Lòng công tử chí thành khiến Hầu Doanh không thể từ chối. Hầu Doanh giới thiệu với công tử một người mổ heo ở chợ tên là Chu Hợi. Ngụy công tử vẫn thành tâm lui tới thăm viếng Chu Hợi, Hợi chưa từng đáp lễ, công tử không hề có ý phiền. Ngày kia, nhà công tử có đặt tiệc mời các tân khách. Công tử tự mình đánh xe mời Hầu Doanh, rồi vào chợ đón Chu Hợi. Giữa tiệc đông đảo mọi người cao quý, hoàng thân quốc thích, Tể tướng, đại phu, tướng quân, phu nhân, kiều nữ vọng tộc... Công tử vẫn xem Hầu Doanh và Chu Hợi là thượng khách. Nhiều người thấy vậy chửi thầm Hầu Doanh và Chu Hợi.
Năm thứ hai mươi, đời An Ly Vương nước Ngụy tức năm 237 trước công nguyên, Tần Chiêu Vương sai Đại tướng Vương Hạt đem quân vây kín Hàm Đan của Triệu đánh phá suốt ngày đêm. Tướng quốc của Triệu là Bình Nguyên Quân Triệu Thắng cứ muốn đầu hàng.
Trước nay Triệu Thắng vốn kết thân với Tín Lăng Quân, lại quen biết với vua Ngụy là An Ly Vương. Triệu Thắng sai sứ giả sang Ngụy vương mượn quân. Vua Ngụy sai tướng Tấn Bỉ đem 10 vạn quân sang cứu Triệu. Vua Tần biết vậy nên nói rằng: Nước nào cứu Triệu ta diệt nước đó.
Ngụy Vương nghe vậy cả sợ, liền ra lệnh cho Tấn Bỉ án binh bất động ở Nghiệp Hạ. Còn Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ vốn có mối giao tình thâm đậm với Bình Nguyên Quân, nên ông cố vào triều cố thuyết phục vua Ngụy tiến quân. Vua Ngụy quyết khước từ. Tín Lăng Quân đau đớn không biết làm cách nào để giúp bạn mình, liền nói với đám thực khách: Các vị có vì ta mà hy sinh cứu Triệu không? Cả ngàn tân khách đều hưởng ứng lời hiệu triệu đó. Tín Lăng Quân dẫn đám thực khách đi ngang qua Di Môn, ghé lại thăm Hầu Doanh, Hầu Doanh nói: Chúc công tử cố gắng. Doanh này già rồi không theo công tử được.
Thấy Hầu Doanh không nói gì thêm, Tín Lăng Quân từ giã ra đi lòng buồn vẩn vơ. Đi được mấy dặm, Tín Lăng Quân chợt nghĩ điều gì đó, bèn quay lại, thấy Hầu Doanh đứng trước cửa đón mình. Hầu Doanh mỉm cười nói: Tôi đoán công tử thế nào cũng trở lại.
Tín Lăng Quân hỏi: Sao biết?
Hầu Doanh nói: Công tử đãi Doanh này rất hậu. Giờ này công tử vào nơi nguy hiểm mà Doanh này không có một ý kiến gì, tất công tử sẽ giận, nên trở lại hỏi cho ra lẽ?!
Vô Kỵ nói: Tôi ngờ rằng đãi tiên sinh có điều gì sơ sót nên tiên sinh mới giận mà ghét bỏ, vì thế tôi quay lại hỏi cho biết.
Hầu Doanh nói: Công tử nuôi ba ngàn thực khách đã vài chục năm rồi thế mà không có vị nào nghĩ ra diệu kế. Công tử và đám thực khách liều mạng xông vào trại Tần có khác nào ném thịt cho hổ đói? Có phải trước đây công tử có ơn với Vương Phi Như Cơ không?
Tín Lăng Quân chợt nhớ ra... Liền quay về thành Ngụy gặp Vương Phi Như Cơ, nhờ Vương Phi lấy cắp binh phù đưa cho mình rồi tức tốc trở lại gặp Hầu Doanh. Hầu Doanh nói: Tướng ngoài mặt trận có thể không tuân theo mệnh vua. Công tử phải mời Chu Hợi mới được.
Tín Lăng Quân cùng Hầu Doanh đến gặp Chu Hợi. Hợi nói: Tôi là đứa mổ heo ở chợ, thân phận hèn hạ, bấy lâu đội ơn công tử hạ cố. Sở dĩ Hợi tôi không nói lời ơn nghĩa vụn vặt là đợi đến lúc này đây.
Hầu Doanh nói: Binh hung chiến nguy! Doanh này đã già không đi cùng công tử được. Khi công tử tới trận, ở đây Doanh này xin lấy cái chết để tạ ơn công tử.
Ba người bái biệt nhau. Tín Lăng Quân đến Nghiệp Hạ cùng với Chu Hợi vào yết kiến lão tướng Tấn Bỉ. Tín Lăng Quân nói: Đại vương thấy tướng quân mấy mươi năm dầm sương dãi gió cực khổ về binh nghiệp, nay sai Vô Kỵ đến cầm quân thay cho lão tướng.
Nói rồi đưa binh phù ra, hai bên so, ăn khớp nhau. Nhưng Tấn Bỉ nói: Làm tướng ngoài mặt trận có lúc vì tình thế mà không tuân theo mệnh vua, tuy rằng công tử có binh phù này nhưng hãy chờ ít hôm, tôi làm sổ sách và cho người về hỏi lại nhà vua lần nữa.
Tín Lăng Quân nói: Cứu binh như cứu lửa. Thành Hàm Đan đang khắc khoải tứng giây phút lẽ nào phải chờ tin đi tin lại?
Chu Hợi hét: Nguyên soái không tuân theo mệnh vua, ý muốn làm phản chăng? Nói rồi lấy dùi sắt đập đầu Tấn Bỉ chết ngay.
Tín Lăng Quân cùng Chu Hợi đoạt lấy binh quyền, đánh vào trại Tần. Tướng Tần là Vương Hạt đại bại, kéo tàn quân chạy về Hàm Cốc quan đóng kín cửa ải. Công tử Ngụy Vô Kỵ cứu được nước Triệu, danh tiếng lẫy lừng.