Cố Nguyệt Mẫn cười nói: “ Bằng chứng thật ra có, chỉ sợ ngươi không biết! “
Hoàn Nhan Nhã Đồ vừa nghe, trừng mắt nói: “ Ai nói? Ta từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu học tiếng Hán, phụ vương đã mời tú tài của Tần triều về dạy nho học cho ta cùng vương huynh, những thứ của đại Yến quốc, trên cơ bản ta đều biết! “
Cố Nguyệt Mẫn thầm nghĩ, khó trách Hoàn Nhan Nhã Đồ lại tinh thông quan thoại Trung Nguyên. Vừa mới chỉ nàng [ Kinh Thi ] thì liền phát hiện - kỳ thật nàng đều biết, chỉ là làm bộ như không hiểu, mình cũng không có vạch trần.
Cố Nguyệt Mẫn lấy ra bản văn thư nháp của Cố Duệ, bằng gấm vàng, trục cuốn bằng gỗ lim, đầu đuôi đều điểm một chút hoa văn hình rồng, chính văn chỉ viết bốn chữ to - ' Tuỳ cơ ứng biến ', cuối cùng là con dấu của Thái tử và giám quốc ngọc tỷ.
Cái gọi là ' Tuỳ cơ ứng biến ', cầm văn thư này tương đương với việc có quyền lợi điều động quan viên văn võ địa phương của đại Yến làm việc, quyền lực rất lớn.
Hoàn Nhan Nhã Đồ nhìn thế liền biết, nàng một bên vừa xem vừa nói: “ Ta cảm thấy, ngươi nhất định là hoàng tộc, là một Hoàng tử - thấp nhất cũng phải là Quận vương! Ta nghe nói, hoàng tử hoàng tôn của đại Yến đều là hậu duệ quý tộc của vua, quý tộc chân chính, giống như ngươi vậy! “
Cố Nguyệt Mẫn cười mà không nói.
Hoàn Nhan Nhã Đồ cầm văn thư lật qua lật lại nhìn kỹ, bỗng nhiên cười nói: “ Ở cạnh Cổ Lan trấn cho tộc ta một nơi thương phụ [ nơi thông thương buôn bán ], quả thật đối với Nữ Chân ta trăm lợi mà không hại, nhưng đối với đại Yến cũng vậy - như vậy xem ra, đại Yến cũng không chịu thiệt, ta dâng lên mật đạo vương đình Hung Nô, hiển nhiên là ta chịu thiệt! “
Nữ Chân lấy việc cướp bóc Hung Nô, Đột Quyết, cùng với phần lớn các bộ lạc lớn nhỏ trên thảo nguyên làm nguồn thu vào, mà rất nhiều chuyện bởi vì thông thương không tiện, đều phải bán tháo hoặc vứt bỏ, nếu có thể cùng đại Yến thành lập một nơi thương phụ chuyên dụng cho hai tộc, chẳng những đối với việc sinh sống của Nữ Chân có lợi thật lớn, càng khiến cho rất nhiều thế lực trên thảo nguyên đối địch với Nữ Chân tộc e dè núi dựa đại Yến này, nếu có thể đạt được sắc phong, vậy thì càng tốt! Thế lực của Đột Quyết, vốn Đông Đột Quyết kém xa Tây Đột Quyết, bởi vì thế Đông Đột Quyết hướng đại Yến xưng Thần, có được sắc phong của đại Yến, chiếm cứ thảo nguyên phía Đông, Trưởng Công chúa còn vì Đông Đột Quyết thành lập sáu nơi thương phụ, hiện tại địa vị cùng Tây Đột Quyết ngang nhau!
Khó trách thảo nguyên ai cũng muốn đi đến Trung Nguyên, đơn giản vì Trung Nguyên thật sự rất dồi dào a... Hiện tại Nữ Chân tộc đương nhiên không có ý nghĩ xâm lược Đại Yến như Đột Quyết, đại Yến trước mắt rất cường thịnh, Nữ Chân lại quá mức nhỏ yếu, Hoàn Nhan Nhã Đồ hy vọng, chỉ là hy vọng bộ lạc mình có thể được đại Yến che chở.Một Công chúa Nữ Chân có thực quyền, một người là quý tộc Hoàng thất đại Yến, hai người chỉ dùng miệng lưỡi, hiệp định này liền được quyết định, đều có tác dụng như văn bản cam kết của Liên hiệp quốc đời sau.
Chỉ là, hiện tại Hoàn Nhan Nhã Đồ bỗng nhiên nói một câu - “ Ta chịu thiệt “, rõ ràng là muốn nâng giá, thêm điều kiện. Cố Nguyệt Mẫn kiên nhẫn vô cùng tốt, thản nhiên cười nói: “ Cách cách còn yêu cầu gì? Nếu Nguyên Văn làm được, nhất định sẽ cố hết sức! “
“ Cái này thì ngươi có thể làm được! “ Hoàn Nhan Nhã Đồ mím môi, nói, “ Ngươi thú ta! “
Cho dù ở đại Yến, nữ tử có thể được phong tướng xưng hùng đứng ra cầm quyền, thì nữ tử Trung Nguyên cũng ít có người nào phóng khoáng như nữ tử thảo nguyên này.
Cố Nguyệt Mẫn sớm có chuẩn bị tâm lý, thản nhiên cười nói: “ Hoàn Nhan cô nương đã quên - ta đã thành thân. “
“ Hưu là được! “ Hoàn Nhan Nhã Đồ nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến tình địch kia cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nàng, nữ tử Nữ Chân, có ân báo ân, có thù báo thù, không thể quên ân phụ nghĩa, sửa lời nói, “ Người Hán các ngươi không phải có thể thú rất nhiều thê tử sao? Nếu không, cùng lắm cho nàng làm thiếp đi! “
Để Nguyên Thương làm thiếp? Không chừng nóng giận liền muốn diệt Nữ Chân đi! Cố Nguyệt Mẫn cười đang muốn trả lời, bỗng nhiên nhìn thấy lính liên lạc từ phía trước chạy vội đến, nói: “ Đại công tử, xảy ra việc lớn rồi! Mộ Dung tướng quân phái binh tới đưa tin nhưng không ngờ lại là người Hung Nô giả mạo, Nguyên đại nhân một mình chạy về phía Đông, Lục đội trưởng đã đuổi theo! “
Toàn đội quân yên lặng chừng thời gian một hơi thở, mới vang lên thanh âm của Cố Nguyệt Mẫn: “ À, ta không nghe rõ, ngươi nói lại một lần nữa! “ Cố Nguyệt Mẫn ngữ khí bình thường, như xưa bình tĩnh tự nhiên, chỉ là ngữ khí càng nhẹ nhàng, nhu hòa.
Thị vệ được Lục Minh sai về truyền tin cảm thấy có chút kỳ quái, hắn đã nói rất rõ ràng a, gằn từng chữ không có chút cẩu thả, nhìn bộ dáng sợ hãi của mọi người chung quanh, rõ ràng đều đã nghe rõ, nhưng Công chúa Điện hạ sao lại... Hắn là thuộc hạ của Lục Minh, vốn là người của phủ Công chúa, luôn xem lời nói của Cố Nguyệt Mẫn như mệnh lệnh, lập tức không chút do dự một chữ lặp lại cũng không sót: “ Mộ Dung tướng quân phái binh tới đưa tin nhưng không ngờ lại là người Hung Nô giả mạo, Nguyên đại nhân một mình chạy về phía Đông, Lục đội trưởng đã đuổi theo! “
Cố Nguyệt Mẫn là người hiểu rõ Nguyên Thương nhất trên đời, nghe thấy Nguyên Thương đi về phía Đông, liền biết suy nghĩ của Nguyên Thương, cũng gián tiếp từ hành động của Nguyên Thương đoán được nơi người Hung Nô mai phục.
“Phong Lão Nhị! “
“ Có thuộc hạ! “
“ Lập tức phái người xuống đồng bằng, tìm Mộ Dung Thanh Hoa! “
“ Vâng! “
Phong Lão Nhị vẻ mặt xanh mét cho hai tên thám báo phía sau một ánh mắt, kỵ binh chớp mắt lập tức theo hắn ra ngoài.Những thám báo này, đều là lão binh trải qua chiến trường, thuật cưỡi ngựa thành thạo, tâm trí cứng cỏi, bởi vì trên chiến trường bị thương quá nặng, nên có chút thương tật, phải lui về. Sau đó thương lành, nhưng lại có di chứng những người võ nghệ tốt ở lại Tô gia làm hộ vệ, để kiếm sống. Sau khi đưa đến phủ Phò mã, những người giỏi nhất được huấn luyện đặc biệt làm thám báo, một có thể so với mười người, ở trên chiến trường có thể so với võ lâm cao thủ, xem như là tâm phúc của Nguyên Thương, vô cùng lo lắng an nguy Nguyên Thương.
“ Cổ Nghiên! “
“ Có thuộc hạ! “
“ Ngươi thống lĩnh bốn trăm thị vệ, chờ thám báo dò được nơi đóng quân của Mộ Dung tướng quân, tụ hợp với Mộ Dung tướng quân. “
Cổ Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, “ Công tử, ngươi muốn... “
Cố Nguyệt Mẫn không để ý tới hắn, đối với Thành Thiên Thách vẫn thờ ơ, lạnh nhạt ở gần đó, nói: “ Thành sư huynh, thương thế của ngươi khỏi hẳn chưa? “
“ Sớm tốt rồi! “ Thành Thiên Phách ha ha cười nói, “ Chỉ là gãy mấy cái xương sườn thôi, công phu người Hoàng Tuyền Cốc ta vốn là đoạn cốt [ làm gãy xương ] công phu, này thì coi là gì? Không cần ngươi nói, ta theo ngươi đi cứu người là được! Lão Thành ta không phải còn thiếu ngươi một mạng sao? “ Tần Hoàng bảo tàng chỉ là vật ngoài thân, vì nghĩa khí giang hồ, Thành Thiên Phách ngay cả bảo tàng cũng không tìm nữa, ở lại muốn giúp đỡ! Nếu lúc này bảo tàng bị người khác mang đi, cũng do ý trời!
Cố Nguyệt Mẫn chắp tay nói: “ Làm phiền sư huynh! “
Cổ Nghiên chấn động, thất thanh nói: “ Không được! Ngài trăm ngàn lần không thể làm việc nguy hiểm? “
Vốn ngàn dặm bôn tập [ ngàn dặm hành quân ] đã khiến Cổ Nghiên ngày đêm lo lắng, Minh Huy Công chúa nếu xảy ra chút chuyện, thống lĩnh như hắn bị diệt cả tộc cũng không bù lại được, nghe được tin tức của Mộ Dung tướng quân, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật vất vả mới có thể nhìn thấy Mộ Dung tướng quân, vị chủ nhân còn muốn tự mình chạy đến chỗ nguy hiểm, làm sao có thể để như vậy?
Trầm ổn như Cổ Nghiên, đây là lần đầu tiên ngang nhiên phản đối mệnh lệnh của Công chúa Điện hạ, “ Không bằng để thủ hạ đi đi! Người thân thể thiên kim, sao có thể... “
“ Ta đã quyết định, ngươi lĩnh mệnh là được! “ Cố Nguyệt Mẫn luôn đối với thuộc hạ vô cùng khiêm tốn, nhưng khi đã quyết định, liền không dễ dàng thay đổi.
Cổ Nghiên không thể, cúi đầu không nói.
Cố Nguyệt Mẫn hướng Hoàn Nhan Nhã Đồ nói: “ Hoàn Nhan cô nương, ngươi thấy đấy, ta phải đi tìm nàng, ngươi cùng thuộc hạ của ta đi đến chỗ Mộ Dung tướng quân đi! “
Hoàn Nhan Nhã Đồ nói: “ Ta đi với ngươi! “
A Nhĩ Cáp Đồ kinh hô: “ Cách cách! “
Hoàn Nhan Nhã Đồ trừng mắt nói: “ Sao thế? Ngươi dám quản ta? “
A Nhĩ Cáp Đồ vội vàng nói: “ Nô tài không dám! Chỉ là... Hiện tại Nữ Chân tộc chúng ta đang đối mặt với thời khắc sống chết, cách cách sao có thể vứt bỏ con dân của người? “
Hoàn Nhan Nhã Đồ nắm roi da trong tay quất tới, trợn mắt trách mắng: “ A Nhĩ Cáp Đồ, cẩu nô tài như ngươi dám trách ta sao? “
A Nhĩ Cáp Đồ cúi đầu nói: “ Nô tài không dám! “
Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Hiện tại người Hung Nô đang bao vây tiêu diệt người Nữ Chân, biên giới của đại Yến ta cũng đang gặp nguy cơ lớn, chỉ có thể bất ngờ tập kích vương đình mới có thể thoát hiểm, mà vương đình mật đạo chỉ có người Hoàn Nhan các ngươi biết. Ta đi cứu thê tử của ta, ngươi đi cứu người nhà của ngươi, chờ lúc thành công gặp lại cũng không muộn. “
Nữ tử tính tình giống như Hoàn Nhan Nhã Đồ, chỉ có dùng lời nói nhẹ nhàng mới có tác dụng.
Hoàn Nhan Nhã Đồ nghe thế mới gật đầu: “ Được! Ngươi chờ ta, ta sẽ đến đại Yến tìm ngươi! “ Không biết Hoàn Nhan Nhã Đồ biết được thân phận của Cố Nguyệt Mẫn có rút roi chạy đến kinh thành giết người hay không. Thật may Cố Nguyệt Mẫn tâm tư đủ trầm ổn, nhóm tham báo Phong Lão Nhị cũng khôn khéo hơn người, đã đưa cờ hiệu ' Tìm kiếm tung tích Mộ Dung tướng quân ' trước tiên thông báo cho Mộ Dung Thanh Hoa, nếu không, trên đường vị Công chúa Nữ Chân bốc đồng này biết Cố Nguyệt Mẫn lừa gạt nàng, không mang bọn họ đi đến mật đạo liền phiền toái.
Trình Duyên nói: “ Tuy rằng thuộc hạ cũng muốn tiến đến hang ổ của người Hung Nô giết bọn hắn, nhưng an nguy của người bọn Hung Nô mạng chó sao có thể so? Xin cho thuộc hạ đi theo! “
Những thủ lĩnh thị vệ khác cũng rối rít: “ Đúng vậy, người sao có thể lấy thân mạo hiểm? Xin cho thuộc hạ đi cùng! “ Bốn trăm thuộc hạ cũng đồng loạt quỳ xuống: “ Xin cho thuộc hạ đi cùng! “
Cố Nguyệt Mẫn nhìn người vẫn luôn hiểu đạo lý bên cạnh - Cổ Nghiên cũng yên lặng, sau đó nhìn nàng không nói, liền nổi giận: “ Ngươi cũng muốn kháng lệnh không nghe? “
“ Thuộc hạ không dám kháng mệnh, chỉ mong Điện hạ suy nghĩ lại! “
Cố Nguyệt Mẫn mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, nói: “ Ngươi theo kịp ngựa của ta sao? “ Nói xong kẹp bụng ngựa, tuyết sắc bảo mã lao như bay. Thành Thiên Phách cười hắc hắc, cũng thúc giục bảo mã đỏ thẫm đuổi theo, lưu lại một đám thị vệ ngây ngốc nhìn bóng dáng bọn họ.
------------------
P/S: Trong lúc Công chúa dụ gái thì người ta bi thảm muốn chết!