" Hửm? " Chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy vành tai ửng đỏ của nàng.
"... A... Ta quên... trong đại sảnh... " Cố Nguyệt Mẫn có chút mơ hồ nói không rõ, cánh tay tuyết trắng giãy giụa.
" Để sau rồi nói. " Hơi thở ẩm ướt phun ở bên cổ, lý trí của nàng lần nữa bị chìm đắm.
Triền miên hơn nửa canh giờ, Cố Nguyệt Mẫn đôi môi từ trong hít thở không thông dần tỉnh táo lại. Chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại, chính là điểm huyệt đạo Nguyên Thương.
Cố Nguyệt Mẫn là cao thủ nội công, sau khi triền miên nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này thần thanh khí sảng [ tâm tình thư sướng ] , lập tức bắt đầu thu thập vị Phò mã gia một tấc lại muốn tiến một thước.
Nàng tốt xấu gì cũng là Công chúa Đại Yến - con vợ cả, cùng Phò mã lăn lộn trên giường ở thanh lâu, sao có thể không khiến nàng cảm thấy thẹn thùng, cáu giận? Cũng gần một canh giờ đi? Tiêu Tiêu - chủ nhân của căn phòng này còn đang chờ mình ở ngoài sân, người này lại...
Có Cố Thường Y dốc hết sức truyền thụ, Nguyên Thương sớm không còn là Nguyên Thương hai tháng trước, bây giờ nội lực của nàng tiến bộ rất nhanh, khả năng phản ứng cũng nhanh hơn rất nhiều, cảm thấy Cố Nguyệt Mẫn có dị động, thân mình vừa chuyển, phản đòn muốn bắt lấy cổ tay non mềm của Công chúa Điện hạ.
Cố Nguyệt Mẫn không cho nàng được như ý rụt tay trở về, đang muốn tiếp tục ' giáo huấn ' nàng, bỗng nhiên nhíu mày nhìn về phía cửa, quát một tiếng " Ai? " , dùng viên châu trên khóa giường làm ' ám khí ' bắn ra ngoài.
Ngoài cửa lập tức truyền đến một tiếng hô nhỏ, sau đó là tiếng né tránh.
Nguyên Thương sắc mặt lạnh lùng, từ trên giường đứng dậy, tùy tiện khoác ngoại bào, đang muốn đuổi theo, còn chưa xuống giường liền bị Công chúa Điện hạ giữ lại.
" Quay lại! " Cố Nguyệt Mẫn giữ chặt cổ tay nàng, vận khí hướng phía ngoài quát, " Tô Ấm, bắt lại! "
Không có nghe thấy tiếng trả lời, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm đánh nhau.
" Tô Ấm đến đây? " Tô Ấm vốn là người Tô gia, đệ tử của Công Tôn Kì, tuy rằng đối Tô gia có chút ngu trung [ trung thành một cách ngu muội ], nhưng từ nhỏ cùng Nguyên Thương lớn lên, là người làm việc xúc động nhiệt tình, chỉ cần Nguyên Thương không phải muốn ' giết cha diệt vua ' , đảm bảo sẽ cùng Nguyên Thương đứng chung trận tuyến." Vừa rồi không phải đã nói với ngươi sao? " Vừa rồi vốn muốn nói cho nàng, lại bị Nguyên Thương hôn chặn lại, Cố Nguyệt Mẫn đem áo lót đưa cho nàng, sẳng giọng, " Ngươi xem ngươi, như vậy còn muốn chạy loạn! "
Nguyên Thương cúi đầu nhìn mình, áo ngủ bằng gấm quấn lấy thân từ đùi đến xương quai xanh, hình như ở thời đại này có chút không lịch sự.
Nguyên Thương nghĩ nghĩ, nói: " Ta nghe thanh âm có lẽ là Ngọc Khanh Hồng, nàng hẳn sẽ không nói ra ngoài. " Nguyên Thương nghĩ, Ngọc Khanh Hồng đã sớm biết thân phận nàng là nữ Phò mã, bởi vì giao tình của Trưởng Công chúa - Cố Thường Y cùng Ngọc Lâu chủ, Thiên Ngọc Lâu cùng Thiên Cơ Môn là quan hệ minh hữu vững chắc nhất, nàng cùng Ngọc Khanh Hồng là người thừa kế của hai môn phái, ở lợi ích trước mắt sẽ không cùng Đại Yến phát sinh mâu thuẫn. Lấy ích lợi làm điều kiện tiên quyết - là quan hệ minh hữu chắc chắn nhất.
Cố Nguyệt Mẫn tựa tiếu phi tiếu [ cười như không cười ] nhìn nàng một cái, " Phò mã cùng Ngọc Khanh Hồng xem ra thật quen thuộc a! "
Cố Nguyệt Mẫn nếu gọi " Thập Tam " , kia hơn phân nửa là quan tâm, nếu gọi " Phò mã " , Nguyên Thương hơn phân nửa sẽ xui xẻo. Bạn học Nguyên Thương đã được cô cô đại nhân chỉ dạy, thu hồi tâm lo được lo mất, tư duy tài trí dần dần khôi phục, nghe ngữ khí của Công chúa Điện hạ chỉ biết chính mình sẽ không tốt đẹp, nhanh chóng nghiêm trang giải thích, đem chuyện cùng Cố Thường Y đi hoàng cung Đông Lữ rủ rỉ nói hết.
Về phần Cố Thường Y giấu giếm hành tung của mình với Cố Nguyệt Mẫn? Nguyên Thương hợp tình hợp lý ở trong lòng nói: Ta cũng không dám nói dối với Mẫn nhi, cho nên, ' Sư phụ cô cô ', ngài tự cầu nhiều phúc đi!
Cố Thường Y chẳng những dạy nàng phương pháp nhanh chóng tăng cường nội lực, chỉ dẫn chiêu thức cho nàng, còn dạy cho nàng nhiều thủ đoạn để đối phó với Cố Nguyệt Mẫn.
Ở trước mặt Túc Sa Duyệt Dung, Cố Thường Y chính là thiên hạ đệ nhất đăng đồ tử [ kẻ xấu ] - vô sỉ, da mặt dày ; dạy đệ tử đương nhiên cũng muốn dạy nàng thủ đoạn vô lại.
☾ Ta rời khỏi Tô gia, rời khỏi Tiếu gia, ngươi có thể rời khỏi ta hay không? ☽
Nguyên Thương với tình cảm không có lòng tin, cũng sẽ không hỏi những vấn đề não tàn như vậy. Muốn kết hôn với nữ tử như Cố Nguyệt Mẫn, tuyệt đối không có khả năng trông cậy nàng sẽ vì người trong lòng buông tha cho tôn nghiêm hoàng thất, buông tha cho trách nhiệm. Chỉ có thể đứng ở chỗ cao như nàng, trải qua gian khổ, làm xong những chuyện nên làm, nàng mới có thể buông tha tất cả cùng mình đi.
Có tiền, có quyền, còn phải có võ nghệ siêu quần.
Nguyên Thương không có tiền, nhưng chiết phiến, rượu mạnh của nàng đều bị Cố Thường Y đem đi cũng quy thành tiền ở Mạc thị thương hành, tương lai còn có thể kế thừa tài vật đời đời tương truyền của chưởng môn Thiên Cơ Môn - nghe nói là mỗi một đời Thiên Cơ Tử dùng đủ các loại thủ đoạn cướp đoạt được, bảo bối không ít!
Nguyên Thương không quyền, nhưng có thanh danh, thiên hạ dân chúng đều biết Phò mã của Minh Huy ' Quang huy lịch sử ' [ Điểm sáng của lịch sử ] , đến khi Hoàng đế Đại Yến hồi triều, nàng chắc chắn sẽ được phong quan, huống chi còn có thân phận chưởng môn Thiên Cơ Môn tương lai, tương lai hiệu lệnh thiên hạ võ lâm, ra lệnh một số đại nhân vật cũng không có vấn đề...Tóm lại, Phò mã đại nhân vì có thể ngồi ổn vị trí Phò mã, chỉ có thể theo con đường kiếm tiền, thượng vị, rèn luyện võ công.
Đương nhiên, trước khi thành thục, một chút thủ đoạn nhỏ cũng không thể thiếu. Ví dụ như, vị Công chúa Điện hạ tâm cơ thâm trầm này, ghen tuông luôn nhớ kỹ, không thể nói trước được khi nào bản thân gặp xui xẻo.
Liền ví dụ ở hiện tại. Phò mã đại nhân vì tranh thủ đồng tình của Công chúa Điện hạ, chuyện bị thương chẳng những nói cho Cố Nguyệt Mẫn, còn nói một cách bài bản rất sống động, không cần khuyếch đại, nhưng cũng không che giấu.
Không biết có phải vì sức khỏe trước đó bị tổn hại, Nguyên Thương ở trong mắt Cố Nguyệt Mẫn có vẻ thêm gầy yếu. Vốn Thập Tam nhà nàng đã gầy yếu, sau đó cùng lão bất tử - Thần Cơ Tử đi đến phía Nam luyện võ, nghĩ đến có lẽ bị lão bất tử kia sai sử lao động hái thuốc, sau lại đi thảo nguyên, một mình cùng mấy ngàn binh Hung Nô sinh tử, còn bị đông lạnh trong tuyết, không biết ngoài tâm mạch còn có lưu lại bệnh kín gì không?
Trừ bỏ vết bầm lúc trước, trên vai Nguyên Thương có thêm hai dấu răng thật sâu, sau lưng còn có vài vết móng tay, máu còn chưa ngưng kết. Nguyên Thương trước kia rèn luyện không gián đoạn gần một năm, võ nghệ tinh tiến, toàn thân cao thấp không có chút mỡ thừa, toàn thân đều tràn đầy sức sống.
Cố Nguyệt Mẫn nhìn thấy, không nhịn được đỏ mặt. Nàng không phải xấu hổ chuyện giường chiếu, mà đã quen ' dáng vẻ giả bộ ' , cao cao tại thượng, Công chúa Điện hạ ở trước mặt thuộc hạ, tôi tớ cao quý đến mức không dám nhìn thẳng, nếu để cho người bên ngoài nghe thấy nàng kịch liệt thở gấp cùng tiếng rên rỉ khó kiềm chế, mặt mũi của nàng biết để ở đâu?
Cũng may, nơi này không có người quen.
Nghĩ đến vừa mới bị Ngọc Khanh Hồng nghe thấy... Công chúa Điện hạ cắn chặt răng, trên mặt lại tươi cười, khiến Nguyên Thương sợ run cả người. " Không cho phép ngươi nói cho nàng biết thân phận của ta. "
" Nàng nhận ra ngươi. " Nguyên Thương đã đeo xong ám khí trên cổ tay, phủ thêm ngoại bào, một bên thật vô tội trả lời, một bên giúp Công chúa Điện hạ buộc dây yếm.
Cố Nguyệt Mẫn thật sự là tức đến hồ đồ, Ngọc Khanh Hồng sao lại không biết nàng? Ngọc Khanh Hồng năm đó ở Vi hồ ám sát Nguyên Thương, đương nhiên gặp qua bộ dạng của Cố Nguyệt Mẫn.
Mặc xong y phục, Cố Nguyệt Mẫn cuối cùng khôi phục cơ trí, nói: " Nếu cô cô phân phó, vậy ngươi cùng ta đi Gia Hưng, tham gia đại hội võ lâm! "
Nguyên Thương nói: " Ta xông vào hoàng cung Đại Lữ, có lẽ đã bị truy nã. "
" Sợ cái gì? Ta còn là Công chúa địch quốc đây! " Công chúa Điện hạ trong mắt tự nhiên biểu lộ, thần thái bễ nghễ thiên hạ," Đại Lữ ở các quốc gia phát lệnh truy nã bọn cướp biển, cũng không thấy ai bị bắt. Phò mã của ta ở hoàng cung Đại Lữ đi lại tự nhiên, đó là do Đại Lữ võ nghệ thấp kém không có bản lĩnh, chúng ta càng muốn đi trên đường lớn, nhìn Lữ Chấn Hải hắn làm sao bắt giữ! "Đương nhiên, này là nói đùa. Cố Nguyệt Mẫn tuy rằng võ nghệ bất phàm, nhưng còn không có khả năng bằng vào thực lực của bản thân chế phục Đại Lữ. Cố Nguyệt Mẫn dựa vào, là thế lực của Đại Yến.
" Lữ chấn hải ở trên đất liền, cũng không còn là ' Hải long vương ' năm đó tung hoành biển lớn. Sau khi phụ hoàng ta đăng cơ, hắn càng không còn tâm xưng bá. Vì tạo đường lui cho mình, hắn không dám làm quá phận. " Cố Nguyệt Mẫn thay cẩm bào, ít đi một phần thướt tha quyến rũ, nhiều hơn một phần tiêu dao [ ung dung ] tự nhiên.
Hai người ra khỏi phỏng, liền thấy dưới ánh trăng trong viện, Tô Ấm đang ngăn cản Ngọc Khanh Hồng, đánh túi bụi, xem ra trong chốc lát không thể dừng.
Ngọc Khanh Hồng căm giận bất bình. Đánh không lại Cố Nguyệt Mẫn còn chưa tính, lúc trước Phò mã của Minh Huy võ công tam lưu cũng có thể mau chóng trở thành cao thủ Hậu thiên, hiện tại ngay cả một hạ nhân cùng xấp xỉ cao thủ Hậu thiên giống nàng, này là đạo lý gì?
" Dừng tay hết đi! "
Nguyên Thương hạ lệnh, hai bên đều ngừng lại. Tô Ấm không chút do dự báo cáo: " Thiếu gia, nữ nhân này chính là thích khách lần trước! "
Ngọc Khanh Hồng không để ý tới nàng, nhìn thoáng qua anh khí bừng bừng Cố Nguyệt Mẫn, hừ lạnh một tiếng.
Cố Nguyệt Mẫn tuy rằng trong lòng còn tức giận lúc chiều Nguyên Thương tươi cười với Ngọc Khanh Hồng, còn bị người ta ' nghe giường ' mà canh cánh trong lòng, trên mặt mỉm cười không một khe hỡ, cười nói: " Ngọc sư muội, đã lâu không gặp! "
Ngọc Khanh Hồng thấy nàng diễn xuất, cũng không nguyện ý mất phong độ, chắp tay nói: " Cố sư tỷ. "
Rõ ràng hỏi thăm hòa hợp êm thấm, nhưng không không khí như có xẹt điện.
" Ha ha, vài vị thiếu hiệp, nữ hiệp Đại Yến quang lâm Đại Lữ, sao không có ai tiếp khách? " Một giọng nói như tiếng nổ vang trong không trung, ngay sau đó ba vị đại hán thi triển khinh công từ trên không bay vọt đến, dừng ở trong viện.
Không biết là do Tô Ấm cùng Ngọc Khanh Hồng đánh nhau đưa tới, hay là vừa vặn nghe được hành tung của đám người Cố Nguyệt Mẫn.
Nguyên Thương liếc mắt một cái nhìn lại, thấy ba người ăn mặc rất ít, một kiện áo mỏng, ống quần đều xắn lên, trên đầu quấn dây thừng to, ba người diện mạo vóc dáng không giống nhau, nhưng khí chất lại giống nhau, giống như người kéo thuyền ở bờ sông.
Nguyên Thương ánh mắt lợi hại đảo quanh, ba người không khỏi bị sát khí của Nguyên Thương hấp dẫn, hướng nàng nhìn đến, kẻ cầm đầu ra vẻ kinh ngạc nói: " Ra là ' mãnh long quá giang ' * , thì ra là ' Diệt lỗ [ giết bắt ] Phò mã ' trong truyền thuyết!? "
( * ) Mãnh long quá giang: Đại loại là: chỉ có những con rồng dũng mãnh mới vượt sông.
Tên bên cạnh cười nhạo nói: " Tam ca, ta xem tin tồn có lẽ không thể tin! Vị anh hùng Phò mã bộ dạng cùng các cô gái không khác biệt, nào giống như biết công phu quyền cước, con mẹ nó ngược lại giống tú tài hơn! "
Người thấp nhất chắp tay sau lưng, giọng nói âm u: " Ta nói a, nói không chừng còn là Thố nhi gia * ! "
( * ) Thố nhi gia = Ông già thỏ: Là đồ chơi tết trung thu của trẻ em. Thố Nhi Gia cũng là thỏ tiên, chuyên cai quản tình yêu đồng giới ở nhân gia. ( Ở đây chắc chắc chỉ giống nhìn đoạn tụ).
Cố Nguyệt Mẫn lâu rồi còn chưa gặp loại mãng phu thô bỉ không học như vậy, tươi cười đã chứa vài phần sát ý, Tô Ấm vẻ mặt xanh mét, Ngọc Khanh Hồng cũng lạnh mặt.
Nguyên Thương ở hắc đạo đã gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy, bất vi sở động [ đứng yên bất động ] , không biết từ đâu lấy ra một cây chiết phiến, ung dung phe phẩy, ngữ khí lãnh đạm, không chút tức giận, cố tình kích thích người khác nổi giận: " Chó điên ở đâu, cũng dám ở trước mặt gia làm càn! "
Nàng ánh mắt cao ngạo, nếu để cho Tô Ấm dắt một con chó, hay một con chim ưng, cùng bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn, Ngọc Khanh Hồng - hai vị đại mỹ nhân, sống động hình tượng ăn chơi trác táng.