Đợi cho cao thủ Hậu thiên từ từ lên đài, Lữ Thiên Tứ rốt cuộc cũng lên.
Lữ Thiên Tứ đã là Hậu thiên đỉnh, cùng Cố Nguyệt Mẫn tương đương. Ở đây có Tiên thiên cao thủ, theo thứ tự là Lữ Hoàng đế, Tuệ Thông, cùng với Nguyên Thương. Cao thủ Hậu thiên khoảng hơn mười người, nhưng cao thủ Hậu thiên đỉnh chỉ có bốn người - Lữ Thiên Tứ, Cố Nguyệt Mẫn, Ngọc Khanh Hồng, cùng với thiếu chủ Lục Hắc Quan.
"Tô thiếu hiệp! Đã lâu không gặp!" Một người trung niên khoảng ba mươi tuổi cùng một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi đi đến bàn của Nguyên Thương, chắp tay chào hỏi, mặt đầy ý cười.
Nguyên Thương hướng hắn chắp tay đáp lễ.
Cố Nguyệt Mẫn ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh A Sử Na là một tiểu cô nương mặc thanh y, nhìn Nguyên Thương liếc mắt một cái, ánh mắt chợt sáng lên, hỏi: "Sao ngươi đi lại không nói một tiếng?"
Nguyên Thương ngồi nghiêm chỉnh, ngữ khí ôn hòa thản nhiên đáp: "Ta gặp cô cô Cố Thường Y, chưa kịp cùng các ngươi cáo biệt."
Khả Nhị cười nói: "Ta nghe nói ngươi thành thiếu chủ Thiên Cơ Môn, có phải là rất lợi hại hay không?"
"Khả Nhị cô nương." Nguyên Thương còn không kịp trả lời, Cố Nguyệt Mẫn dùng ánh mắt ngăn nàng lại.
Cố Nguyệt Mẫn tươi cười chức nghiệp mẫu mực thiên hạ, thanh nhã như gió. Cố Nguyệt Mẫn trước giờ đều ung dung cao quý, nhìn xuống thương sinh [ bá tánh ], đồng thời cũng có thể thu liễm tự nhiên. Đại hội võ lâm là vũ đài của Nguyên Thương, vì thế nàng thu liễm hào quang, không nói, bất động, như cây liễu ngày xuân, im lặng nhu hòa bầu bạn bên cạnh Nguyên Thương.
"A, ngươi là tỷ tỷ tối hôm qua..."
"Đúng vậy!" Cố Nguyệt Mẫn thân thiết nắm tay nàng ngồi bên cạnh mình, "Ngươi đã cứu phu quân ta, ta muốn cám ơn ngươi thật tốt."
"A, phu quân?" Khả Nhị vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nguyên Thương, "Nhưng mà nàng là..."Nàng là nữ tử a...
"Suỵt ——" Cố Nguyệt Mẫn hướng nàng làm động tác chớ có lên tiếng, "Đây là bí mật!"
Khả Nhị cái hiểu cái không gật đầu.
A Sử Na quắc nhìn thoáng qua trang phục Nguyên Thương, lại nhìn Cố Nguyệt Mẫn, vẻ mặt ý cười ngồi xuống, giống như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phát hiện.
"Vị nữ hiệp này, ta thấy ngươi thiên đình [ giữa trán ] no đủ, là tướng đại phú đại quý!" Một đạo sĩ trẻ không biết từ khi nào cũng đi tới bàn này, nắm lấy tay trái Ngọc Khanh Hồng sờ tới sờ lui.
Ngọc Khanh Hồng tát hắn một cái, "Dâm tặc đáng chết, dám chiếm tiện nghi của lão nương!"
Đạo sỉ trẻ che má, vẻ mặt vô tội cùng ủy khuất: "Ta xem tướng miễn phí cho cô nương, cô nương sao lại đánh người?"
Ngọc Khanh Hồng tuy rằng có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng cùng Ngọc Lâu chủ có sáu bảy phần giống nhau, xinh đẹp động lòng người, phần lớn những hiệp sĩ gần đó từ sớm đã có suy nghĩ muốn tiến lại gần, chỉ là thấy nàng ngồi cùng đám người Cố Nguyệt Mẫn, không biết thân phận của nàng là thị vệ Công chúa hay là người trong võ lâm, trong lúc nhất thời do dự chưa xuất thủ, thế nhưng lại để một đạo sĩ như tiểu bạch kiểm đoạt trước!
Lúc này thấy hắn bị đánh một bạt tai, trong lòng đồng thời đều cảm thấy thoải mái.
Mà Cố Nguyệt Mẫn... Quên đi, chuyện Tô thiếu chủ mấy ngày trước đá Lữ Thiên Tứ một cước bay vào trong hồ còn sờ sờ trước mắt. Hơn nữa, Công chúa Điện đã là danh hoa có chủ, người bình thường không dám quấy rầy, dám quấy rầy cũng sẽ không tùy tiện xuất thủ.
Ngọc Khanh Hồng tức giận nói không ra lời. Rõ ràng là nàng bị tên đăng đồ tử này quấy rầy mà? Vì sao bây giờ lại giống như mình khi dễ hắn? Nàng tuy rằng không có lộ mặt ở trên giang hồ, nhưng mà hung danh rõ ràng cũng là thiếu lâu chủ Thiên Ngọc Lâu, hậu nhân duy nhất trong ngũ đại tông sư, sao có thể bị người khác khinh bạc trước mặt mọi người?
Lập tức vỗ bàn đứng lên, rút kiếm đâm tới!
Đạo sĩ trẻ thân hình chợt lóe, liền cùng nàng ở trong buổi tiệc truy đuổi qua lại.
Nguyên Thương nhìn thân hình hắn, thấp giọng nói: "Đó chắc là Lục Hắc Quan thiếu chủ - Trang Thanh Tuyền, cao thủ Hậu thiên đỉnh?"
Cố Nguyệt Mẫn sẳng giọng: "Ở trước mặt Tiên thiên ngươi, hậu thiên sao được coi là cao thủ?"
Ngọc Khanh Hồng bắt không được hắn, ngược lại vạ lây người vô tội. Phần đông người xung quanh đều bị nàng " ngộ thương ".
Rốt cuộc có người phát hiện nhóm người Lục Hắc Quan trốn ở một góc, liền mắng: "Thiếu chưởng môn Lục Hắc Quan các ngươi sao không biết liêm sỉ? Khinh bạc tiên tử, quả thực vô sỉ vô cùng!"
Vài đạo sĩ trẻ Lục Hắc Quan vốn muốn tránh ở một góc làm bộ như không quen biết Thanh Tuyền, nhưng người khác đã chỉ vào mũi mà mắng, còn có thể tiếp tục tránh?
Bọn họ nháy mắt mấy cái, hỏi: "Chư vị, thiếu chủ nhà ta quang minh chính đại, sao lại không biết liêm sỉ, vô sỉ vô cùng?"
"Hắn không vô sỉ, sao lại khinh bạc tay tiên tử?"
Chúng đạo sĩ trẻ lại nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mê muội, "" Tiểu thư " nhà ta giúp vị cô nương đó coi chỉ tay thôi mà, có nghiêm trọng như vậy sao? Lại nói thêm, còn bị hiểu lầm chịu một cái tát, " tiểu thư " nhà ta mới là người chịu thiệt đi?"
Đạo sĩ nói chuyện hai lần nói " tiểu thư " còn đè trọng âm, khiến cho mọi người ở lầu ba Yên Vũ Lâu đều ngây ngẩn cả người.
Đạo sĩ tiểu bạch kiểm này, lại là một cô nương?
Ngọc Khanh Hồng cũng sửng sốt một chút, nhìn kỹ, đối phương tuy rằng thoạt nhìn rất giống nam tử, nhưng mặt mày vẫn có thể nhìn ra vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử. Nhưng Ngọc Khanh Hồng cũng không có vì vậy mà dừng tay, ngược lại tức giận hơn.
—Nàng biết tâm ý của mẫu thân với Trưởng Công chúa, lại thấy qua Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn thân thiết, ở trong cảm nhận của nàng, chỉ có hai loại, nam nhân là một loại sinh vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, còn nữ tử, thì phải như mẫu thân nàng đối với Cố Thường Y toàn tâm toàn ý; như Nguyên Thương đối với Cố Nguyệt Mẫn sinh tử không thay đổi, mà người trước mắt, cũng là nữ tử, vậy mà, vậy mà lại là một nữ sắc lang!
Vì thế hai Hậu thiên đỉnh một đường đánh ra khỏi Yên Vũ Lâu, đảo mắt liền không thấy bóng người. Bốn hậu thiên đỉnh, hai người chạy, một người ngồi ngay ngắn bên cạnh Nguyên Thương căn bản không có ý định lên sân khấu, chỉ còn một vị Hậu thiên đỉnh - tiểu vương gia đang ở trên đài chiến đấu quần hùng, đáng ghét hơn là tiểu tử này tay phải cầm kiếm, tay trái cầm một vò rượu!
"Chư vị, còn có ai lên không? Không có, vậy vị trí Đệ nhất thiên hạ này là của Tô thiếu chủ rồi! Này này, sao không có ai lên? Ta đang chờ một người so với ta cao siêu hơn thay ta đánh tình địch Tô Kì này nữa!"
Lữ Thiên Tứ ở trên đài đùa giỡn, khiến Lữ Hoàng đế tức giận muốn đau tim!
Lữ Thiên Tứ thua bởi Nguyên Thương mọi người đều biết, trừ bỏ Tiên thiên cao thủ, không có ai so được với Nguyên Thương. Mà cao thủ Tiên thiên - Tuệ Thông là một hòa thượng giảo hoạt, không màng danh lợi cả ngày nghĩ giúp Bạch Mã Tự " quyên tiền, khất thực [ xin thức ăn ] ", đương nhiên sẽ không cùng Nguyên Thương đối nghịch. Mà Lữ Hoàng đế... Chẳng lẽ Lữ Hoàng đế tự mình đi lên đánh con mình xuống rồi khiêu chiến " Tô thiếu chủ " thuộc bối phận cháu của mình?
Thắng cũng không vẻ vang, thua lại càng mất mặt! Như vậy, Đệ nhất thiên hạ nhẹ nhàng thuộc về Nguyên Thương!
Hừ, thôi! Chỉ là hư danh! Chuyện kia trước buổi tối sẽ bắt đầu, dựa theo kế hoạch của hắn, vốn ngày mai mới tuyển võ lâm minh chủ, nếu chuyện xảy ra, đương nhiên sẽ không thành! Ai ngờ nghiệt tử Lữ Thiên Tứ này càn quấy, trước tiên chọn ra minh chủ. Đến lúc đó đành phải lấy binh lực trong tay tạo áp lực, khiến chúng quần hùng nghe theo hiệu lệnh của hắn!
Chỉ là, luôn cảm thấy sự tình sẽ không thuận lợi như vậy... Sao thế được chứ? Rõ ràng đã hết sức cẩn thận...
Lữ Hoàng đế âm thầm suy tư chỗ thiếu sót của sự việc, mà trên đài Lữ Thiên Tứ, vị Đông Hải tiểu vương gia - chủ nhà đã tuyên bố kết quả Nguyên Thương là Đệ nhất thiên hạ.
Thuận lợi giống như trò đùa.
Nguyên Thương nhíu mày. Kết quả này, tuy rằng cùng kế hoạch của nàng giống nhau, nhưng quá trình không có đạt tới hiệu quả nàng cần. Đệ nhất thiên hạ này, không đủ lực uy hiếp.
Cố Nguyệt Mẫn cười nhạt, khẽ tựa vào bên tai nàng, nói: "Thập Tam, ngươi xem, trò hay còn chưa bắt đầu đâu!"
Nguyên Thương nghi hoặc nhìn nàng, thấp giọng nói: "Ngươi lại chơi cái gì?"
Cố Nguyệt Mẫn không nói cho nàng, "Ngươi xem rồi sẽ biết."
Đang lúc Lữ Hoàng đế suy đoán do dự, bỗng nhiên có thị vệ truyền tin của Đại Lữ tiến đến báo cáo: "Bệ hạ, không tốt! Giặc Oa từ tiền phương tiến công đến đây!"
"Cái gì? Tiền phương?" Lữ Hoàng đế cực kỳ hoảng sợ, sao lại là tiền phương? Hắn rõ ràng cùng Thừa tướng kế hoạch tốt lắm, dẫn giặc Oa đi Hoàng Hà...
Lúc này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, lập tức quát: "Giặc Oa xâm lấn, lập tức triệu Thừa tướng nghị sự!"
"Mẫn nhi, là ngươi... "
Cố Nguyệt Mẫn cười gật đầu, "Đây là một phần trong đó."
"Ngươi muốn..." Nguyên Thương vừa hỏi ra hai chữ, Cố Nguyệt Mẫn ngón tay liền đặt trên môi nàng, ngăn lời kế tiếp.
"Chuyện này, ngươi không cần nhúng tay." Cố Nguyệt Mẫn thần sắc ôn nhu lại kiên quyết. "Mưu kế đại nghịch bất đạo, để ta làm là đủ rồi!"
Nguyên Thương trong lòng trầm xuống. Nàng nghĩ Cố Nguyệt Mẫn cùng Lữ Thiên Tứ làm chỉ là chuyện liên quan đến đại hội võ lâm, không nghĩ đến dĩ nhiên lại có bốn chữ " đại nghịch bất đạo ".
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Nguyên Thương nắm tay nàng không buông, "Nói cho ta biết."
Bên ngoài Yên Vũ Lâu đã muốn lật trời, Lữ Thiên Tứ ở trên đài tự phong Phó minh chủ võ lâm, triệu tập thị vệ giải thích tình huống cho mọi người. Mà Nguyên Thương mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn Cố Nguyệt Mẫn; ánh mắt trong suốt, chân thành, tha thiết khiến Cố Nguyệt Mẫn tâm thần dao động.
"Ngươi có nhớ đêm mà chúng ta đã cùng nhau quỳ gối trong hoàng cung."
Từ lúc Nguyên Thương gặp Cố Nguyệt Mẫn, liên tiếp vạch kế hoạch xung động. Tựa như ở Bạch Mã Tự nhịn không được xuất thủ, thân thể hành động trước ý nghĩ. Đêm đó ở hoàng cung, thấy nàng quỳ gối ở cầu thang, thấy nàng trong mắt tịch mịch, lần đầu tiên sinh lòng thương tiếc, cảm thấy chỉ có cùng nàng quỳ, cùng nàng đồng hành, đồng sinh [ cùng sống ], đồng tử[ cùng chết ], mới có thể an tâm.
Cố Nguyệt Mẫn nhìn vào mắt nàng, sau một lúc lâu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói, "Thập Tam."
Thiên ngôn vạn ngữ, đủ loại tình cảm, đều ở bên trong hai chữ này.