Lúc bắt đầu tra tấn rất không thuận lợi.
Đầu tiên là ngôn ngữ, nhóm binh Hung Nô đều nghe không hiểu tiếng Hán. Về mặt này rất nhanh bị Cố Nguyệt Mẫn giải quyết - nếu thời đại này có thi lấy bằng ngoại ngữ, Cố Nguyệt Mẫn có thể nói tiếng Hung Nô thuần thục ít nhất cũng đến cấp tám. Đám binh Hung Nô này nếu có thể đảm nhiệm nhiệm vụ xâm nhập nội quan, trường kỳ ở biên giới Đại Yến, như thế nào có khả năng không biết tiếng Hán? Nô lệ của người Hung Nô hầu hết đều là người Hán, lâu dài mưa dầm thấm đất đều biết một chút. Sau cùng quả nhiên năm người Hung Nô này đều biết tiếng Hán, nói không tệ, ít nhất lúc dùng tiếng Hán chửi bậy rất tốt.
Tiếp theo, những tên binh Hung Nô này vẫn ngoan cố không đổi. Cố Nguyệt Mẫn đối với tra tấn không rõ ràng lắm, lão binh Phong Lão Nhị cùng Chu Đại Phong đã được Nguyên Thương chỉ giáo một số biện pháp ở trong quân doanhnhưng vẫn không thể cạy miệng bọn hán tử thảo nguyên này. Kết quả vẫn phải do người có kinh nghiệm về tâm lý tra tấn như Nguyên Thương nói: Cái gì đối với bọn quan trọng nhất, liền từ nơi đó ra tay.
Cố Nguyệt Mẫn lục soát hành lý của bọn họ, tìm được tên cùng với một số đồ liên quan, Phong lão Nhị đã bắt đầu đợt tra tấn thứ hai. Lần này tra tấn rất văn minh, chính là đem người Hung Nô một tên rồi một tên lôi ra, tìm hai tên binh sĩ biết chữ, ngồi ở một góc trong hình phòng [ phòng tra tấn ] , theo Phong lão Nhị nói mà ghi lại: Ngày này tháng này năm này, người Hung Nô, cảm hóa trước Thiên triều thịnh uy, dứt khoát đầu hàng, dẫn đường cho tám kỵ binh ' thiết trướng lang kỵ ' Hung Nô tiến vào vòng vây phục kích của Đại Yến, hướng Đại Yến khai báo âm mưu của người Hung Nô, thỉnh cầu triều đình lấy lòng nhân đức của Thiên triều cảm hóa người man di, ban thưởng phong người Hung Nô là ' Nghĩa sĩ '.
Cuối cùng, Phong lão Nhị còn đối với vẻ mặt tái nhợt của Hung Nô binh ' trấn an ' nói: Văn thư này sẽ được bố cáo cho toàn bộ Đại Yến cùng thảo nguyên, đem chiến tích của bọn họ ' Quảng vi tán dương ' [ ca ngợi khắp nơi ].
Binh lính Hung Nô này, đều là quân tinh nhuệ, còn có một số tên là con cháu quan trọng trong tiểu gia tộc của tiểu bộ lạc. Nếu chuyện bọn họ ' đi theo địch ' loan truyền đến thảo nguyên, đại Thiền Vu vốn cũng lây nhiễm tinh thần ' Tru di cửu tộc ' của Hoàng đế Trung Nguyên, nhất định sẽ không nhượng bộ buông tha khiến cho gia tộc bọn họ gặp phải tai ương ngập đầu.
Cuối cùng Phong lão Nhị tỏ vẻ đau lòng, nếu bọn họ kiên trì làm chuyện tốt không cần lưu danh, kia cũng không phải không thể, chỉ cần thành thành thật thật khai báo, lập tức đem ' Thông cáo biểu dương ' đổi thành ' Thông cáo phê phán ', còn xuất ra một phần văn thư lên án công khai người Hung Nô, ngôn từ khắc sâu nhưng thật ra cũng không trọng yếu, mấu chốt là tên bọn hắn cuối cùng vẫn nằm trong ' Sổ đen ' của Đại Yến.
Chỉ cần một câu đầu tiên, phía sau thế nào cũng được. Dù sao có thế nào đi nữa - một câu cũng là đi theo địch, mười câu trăm câu cũng là đi theo địch, vì thế rất nhanh có hai người thành thành thật thật khai báo. Còn lại ngoan cố không muốn khai báo liền đưa cho vài cái đồ đệ của Phong lão Nhị luyện tập.Trải qua việc này, Cố Nguyệt Mẫn đối với lai lịch võ nghệ Nguyên Thương nghi hoặc càng sâu. Nguyên Thương ở phương diện ám sát cùng bức cung triển lộ thủ đoạn càng ngày càng thuần thục, Mạc Bắc này nàng hẳn là chưa bao giờ tới, nhưng đối với phục kích trong tuyết quen thuộc vô cùng, giống như đã trải qua trăm ngàn lần. Ở trận chiến Bạch Mã Tự cùng với trận đánh tường thành hoàng cung ở kinh thành, đều đã chứng kiến thân thủ của Nguyên Thương, nay lại chứng kiến thủ pháp mai phục ở trong tuyết của nàng, có thể không làm Cố Nguyệt Mẫn hoài nghi sao?
Bản lãnh của Thập Tam, tuyệt đối không có khả năng ở Tiếu gia học được.
Cố Nguyệt Mẫn lén hỏi Tô gia Phong lão Nhị, Phong Lão Nhị ở Tô gia nhiều năm mọi việc đều biết cũng chưa từng nghe nói qua cái tên ' Văn Túc '. Tiếu gia có bảy đệ tử dòng chính, mỗi người đều rất nổi danh, nhưng không có ai gọi là ' Văn Túc '. Thập Tam lúc nhắc tới còn gọi hắn là ' Lão bát ', còn có một người tên là ' Vu Linh ', Thập Tam rất là tôn kính.
Tiếu gia không có, thuyết minh Thập Tam là ở nơi khác học được. Hơn nữa, bản lãnh của Thập Tam, càng giống như là thuật ám sát, mà không phải võ nghệ. Nhìn phản ứng của Thập Tam, rõ ràng là quanh năm chịu sự huấn luyện máu lạnh. Rốt cuộc là môn phái gì, lại lãnh khốc như vậy?
Cố Nguyệt Mẫn mặc dù khó hiểu, nhưng cũng chỉ đặt ở đáy lòng. Nàng biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Nàng có thể tự mình chậm rãi điều tra, chậm rãi chứng thực, cũng không muốn trực tiếp đi hỏi Nguyên Thương, khiến Nguyên Thương khó xử. Có đôi khi đây là một loại quan tâm, có đôi khi lại khiến cho vấn đề đơn giản trở nên phức tạp. Chỉ là Cố Nguyệt Mẫn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Nguyên Thương vốn chỉ là một luồng u hồn đến từ thế kỉ hai mươi mốt.
Đêm khuya, Cố Nguyệt Mẫn đi thăm bốn người sơn dân được cứu, lấy thủ đoạn của Cố Nguyệt Mẫn, chắc hẳn khi trở về thì đã đem bí mật của sơn dân đào ra ; Thành Thiên Phách tiếp tục giả bộ mượn danh ' tịnh dưỡng ' đi đến lều trại ăn miễn phí đại tiệc, cũng không thấy bóng người. Nguyên Thương cầm Kinh Lôi đao, ngồi bên lều trại, theo thói quen tính bắt đầu lau chùi lưỡi đao. Bỗng nhiên, ánh mắt nhất ngưng trọng, đao phong chuyển hướng, đặt trên cổ của người dáng vẻ thấp bé bên cạnh.
Người vừa đến nhất thời đông cứng tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám. Kinh Lôi đao sắc bén, nó đã chặt đứt thân thể kỵ binh Hung Nô, cũng đã được nghiệm chứng.
Nguyên Thương thấy rõ ràng người đến là Nhị Hổ, thản nhiên thu hồi ánh mắt cùng Kinh Lôi đao, không hề để ý tới hắn, tiếp tục lau đao.
Nhị Hổ thấy nàng coi rẻ có chút xấu hổ, nhưng cũng không biết làm sao.
Thấy Nguyên Thương không để ý tới hắn, Nhị Hổ cắn chặt răng, hạ thấp giọng, hai chân quỳ ở trước mặt Nguyên Thương nói: “ Nguyên... Nguyên tiền bối, người thu nhận ta đi! “
Hai chữ ' Tiền bối ' có chút không được tự nhiên, nhưng trong giọng nói không có chút nào ghét bỏ còn mang theo chút sùng bái.Nguyên Thương không ở trong hoàn cảnh bình thường lớn lên, một chút cũng không quan tâm tình thầy trò gì, trong nhìn nhận của nàng, sát thủ chỉ là một nghề nghiệp mà thôi, Nhị Hổ tự đưa đến cửa đòi làm tay chân, đối với nàng mà nói không có thiệt chỉ có tiện nghi, năm đó huấn luyện viên, huấn luyện nàng chẳng phải vì lợi dụng nàng sao?
Nguyên Thương hoàn toàn không có ý cự tuyệt, hay khảo nghiệm gì gì đó, trực tiếp đem Nhị Hổ trở thành sát thủ thuộc hạ, chỉ vào đất trống bên cạnh, cũng không ngẩng đầu lên nói: “ Đi chạy hai mươi vòng. “ Đây là bước thứ nhất trong quá trình huấn luyện sát thủ.
Nhị Hổ ngây người quỳ trên mặt đất, trong lúc nhất thời không có phản ứng. Thật lâu sau đột nhiên hỏi: “ Ngươi, à không, Nguyên tiền bối, người thu nhận ta? “
Cho Kinh lôi đao vào vỏ, Nguyên Thương đứng lên, nói: “ Nếu ngươi có thể trong huấn luyện của ta sống sót, ngươi chính là đệ tử của ta. “
Nhị Hổ quỳ thẳng thân mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi tất cả đều là kiên nghị, trong ánh mắt có thể thấy huyết hải thâm thù, nói: “ Ta nhất định sẽ không phụ lòng sư phụ! Ta muốn học bản lãnh thật giỏi, giết sạch người Hung Nô, báo thù! “
Hai chữ báo thù như đinh đóng cột, thanh âm tuy non nớt cũng không giấu được trong đó quyết tâm.
Nguyên Thương thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: “ Đó là chuyện của ngươi.” Muốn giết người Hung Nô, muốn báo thù, đó là chuyện của ngươi.
Đi trở về lều trại nghỉ ngơi, Nguyên Thương thấy Cố Nguyệt Mẫn đang đứng cạnh lều trại.
Tuyết đã muốn ngừng, không có ánh trăng, nhưng lửa trại cháy rừng rực, bụi tro vang lên thanh âm lốp bốp, bay vào không trung, mang theo mùi hương yêu dị lan khắp bốn phía, sau cùng dần dần yên lặng, rơi trên mặt đất. Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú nam nữ khó phân biệt của Cố Nguyệt Mẫn, hơi nhuộm một tầng ánh vàng.
“ Đã trở lại? “ Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy tiếng bước chân của nàng, hướng nàng lộ ra nụ cười mệt mỏi, thiếu một chút nụ cười nghề nghiệp, nhiều hơn một chút quyến rũ. Nguyên Thương lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nguyệt Mẫn mệt mỏi như thế. Cho dù là trong hoàn cảnh tuyệt vọng như ở Bạch Mã Tự hay lúc tường thành bị vây công, Cố Nguyệt Mẫn cũng là vẻ mặt kiên định, cũng chưa từng đánh mất lòng tin.
Có lẽ bởi vì buổi tối yên tĩnh, có lẽ bởi vì nơi này không có thuộc hạ, có lẽ bởi vì, người trước mặt này là Nguyên Thương, cho nên, Cố Nguyệt Mẫn rốt cục tạm thời bỏ xuống mặt nạ.
Nguyên Thương gật đầu, đang muốn đi qua, Cố Nguyệt Mẫn nhìn về phía sau Nguyên Thương, bỗng nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi. Nguyên Thương phản ứng đầu tiên đó là có địch tập kích. Địch nhân có thể khiến Cố Nguyệt Mẫn động dung không nhiều lắm, tất nhiên đều là cao thủ - Nếu không, không có khả năng tiếp cận đến bên cạnh còn không phát hiện, mình dưới tình huống bị đánh lén tất nhiên không phải là đối thủ. Vì thế Nguyên Thương quyết định thật nhanh nhào tới, ôm lấy Cố Nguyệt Mẫn, bảo hộ ở phía sau, Kinh lôi đao lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhắm ngay phương hướng phía trước.
Nguyên Thương là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nguyệt Mẫn thất thố như thế. Lý tính như nàng, lúc trước gặp phải cường địch, cũng sẽ không giữ chặt tay Nguyên Thương, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng Nguyên Thương giết địch. Hiển nhiên Cố Nguyệt Mẫn hiện tại đã có chút mất lý trí.
Nguyên Thương ngưng mắt nhìn, lại không thấy bất kỳ bóng người nào.
Dư quang nhìn qua, Cố Nguyệt Mẫn vẫn như trước gắt gao trừng mắt nhìn nơi đó, hai tay nắm chặt tay Nguyên Thương.
Này? Còn có thể ẩn thân? Chẳng lẽ là Ninja Nhật Bản đến đây? Nguyên Thương càng thêm cảnh giác quan sát bốn phía, nhẹ giọng hỏi Cố Nguyệt Mẫn: “ Ở nơi nào? “
Cố Nguyệt Mẫn tay chỉ về chỗ trống phía trước, đầu ngón tay run nhè nhẹ, trực tiếp nhảy vào trong lòng Nguyên Thương ôm cổ nàng không buông, vội vàng nói: “ Giết nó... giết nó! “
Nguyên Thương vẫn không nhìn thấy ai, bằng vào trực giác của nàng không khó nhận thấy nguy hiểm, nhưng chỉ đành cầm đao nhìn về phương hướng kia, nhíu mày nói: “ Ngươi nhìn thấy? Là ai? “
Cố Nguyệt Mẫn chợt lôi kéo vạt áo của nàng kêu lên: “ Nó lại ra! Thập Tam, mau giết nó! “
Nguyên Thương dọc theo nàng ngón tay chỉ nhìn đến, chỉ thấy một lỗ nhỏ từ bụi cây trong tuyết, lộ ra một đầu chuột nhỏ, kêu ' chít chít ', phát hiện Cố Nguyệt Mẫn chỉ vào nó, tò mò hướng bên này nhìn.
“ Giết nó! Thập Tam ngươi mau giết nó! “
“... “
Nguyên Thương khua tay, ba cây châm màu bạc chuẩn xác không lệch đính con chuột trên mặt đất, kêu thút thít hai tiếng, liền bất động.
Cố Nguyệt Mẫn thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ trong lòng Nguyên Thương nhảy xuống, thấy Nguyên Thương nhìn nàng chăm chú không chớp mắt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, không khỏi hơi đỏ mặt, gắt giọng, nói: “ Nhìn cái gì! “
Nguyên Thương vào sống ra chết, bên cạnh đều là những người dũng mãnh, đừng nghĩ mấy nữ nhân giết người không chớp mắt lại sợ chuột, thời điểm không có thức ăn thì ăn thịt chuột cũng là bình thường. Cho nên Nguyên Thương rất khó lý giải, một võ lâm cao thủ như Cố Nguyệt Mẫn vì sao lại sợ một thứ không có lực sát thương là ' lương thực dự phòng ' này. Hiển nhiên Nguyên Thương về mặt tình cảm này còn chưa trưởng thành, là người lý trí có tri thức kỹ năng lại dị thường cường hãn không phải người bình thường chắc chắn sẽ không lý giải được cái gì gọi là kẻ thù của phụ nữ, loại kẻ thù này mặc kệ là tiểu thư tay trói gà không chặt hay là với Cố Nguyệt Mẫn thiên chi kiêu nữ võ nghệ cao cường đều có lực sát thương như nhau.
Nếu Nguyên Thương có chút lý giải, tuyệt đối sẽ làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh qua, nhưng cố tình Nguyên Thương lại không hiểu được, cho nên hướng Cố Nguyệt Mẫn hỏi: “ Con chuột đồng đó có vấn đề gì? “ Hiển nhiên bạn học Nguyên Thương đã nghĩ con chuột đó có lẽ có ' thân phận ' không tầm thường.
Cố Nguyệt Mẫn tức giận không nhẹ, cắn răng dậm chân nói: “ Ngươi quên việc này cho ta! “
Nguyên Thương không rõ cho nên gật đầu. Nhưng, thật hiển nhiên, nhìn nhãn thần đen bóng trong suốt kia của Nguyên Thương liền biết, đây là chuyện không thể nào.