• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

( *) Quân: Người thương.

Chu Vân Tuyền tức giận đến mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn về phía Nguyên Thương, mong từ trong mắt Nguyên Thương nhìn thấy một chút manh mối. Chỉ thấy Nguyên Thương lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, lại tựa vào bên người Cố Nguyệt Mẫn nhẹ giọng nói: “ Người không liên quan, để ý nhiều đến hắn làm gì? “

Bốn chữ ' người không liên quan ' này cùng với sự coi khinh của Nguyên Thương, giống như một cái búa nặng nề đánh vào lòng Chu Vân Tuyền.

Hắn khó thể tin nhìn Nguyên Thương, lẩm bẩm nói: “ Kì muội... “

Nguyên Thương lại không chút để ý tới hắn, theo Cố Nguyệt Mẫn lên lầu. Nếu đổi lại là một người bình thường xuyên qua, đa số cũng sẽ không tuyệt tình đến như vậy. Tuy rằng thay đổi linh hồn không còn thích hắn, nhưng chung quy cũng sẽ đối với hắn có chút thương hại hoặc ít nhất cũng sẽ bởi vì chiếm lấy thân thể người trong lòng của người ta nên có chút áy náy. Nhưng Nguyên Thương là ai? Nàng là một sát thủ lãnh huyết, trừ bỏ Cố Nguyệt Mẫn khiến nàng động tình, thế gian này, chỉ sợ cũng không có ai có thể khiến nàng mềm lòng, đừng thấy đám người Mộ Sính ở đây đối với nàng trung thành và tận tâm, coi nàng là chủ, nhưng nếu cần, nàng khẳng định sẽ không chút lưu tình vứt bỏ, cho dù là Tô Ấm - đối với nàng toàn tâm toàn ý, một lòng mù quáng, nàng cũng từng động qua sát tâm, chớ nói đến hắn.

Nàng vô tình đến cực điểm, người trong thiên hạ cũng không có trong lòng nàng, cũng vì nguyên nhân như thế, một khi động tâm, tâm duy nhất của nàng, tình duy nhất của nàng, cũng chỉ dành cho một người, nếu tình này thay đổi, nàng sẽ thành vạn kiếp bất phục.

Vào căn phòng trên lầu hai, đóng cửa lại, Tả tướng quân mới hướng Cố Nguyệt Mẫn ôm quyền hành lễ, hạ giọng nói: “ Tằng tướng quân lo lắng an nguy của Điện hạ cùng Phò mã nhưng không tiện đến gặp, thỉnh Điện hạ thứ tội. “

“ Bản cung còn muốn cảm tạ Tả tướng quân giải vây đây! “ Cố Nguyệt Mẫn lại đổi nụ cười nghề nghiệp, vẻ mặt thân thiện, nói, “ Tả tướng quân thỉnh chuyển cáo đến Tằng tướng quân, đa tạ hắn chiếu cố! “

“ Đa tạ Điện hạ! “ Tả phó tướng do dự một chút, hỏi, “ Nghe nói Phò mã cũng đến đây, không biết đang ở nơi nào? Có thể để cho thuộc hạ bái kiến không? “

Tả phó tướng là đệ tử của Tô Sách, đối với trưởng tử của sư phụ đương nhiên có chút quan tâm. Cố Nguyệt Mẫn áy náy nói: “ Tả tướng quân, Phò mã lúc này đã ra ngoài làm việc, không tiện gặp nhau. “

Tả phó tướng vội vàng nói: “ Thuộc hạ chỉ tùy tiện hỏi một chút, nếu không tiện, thuộc hạ xin được cáo lui trước! “

Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, nói: “ Phong Lão Nhị, ngươi tiễn Tả tướng quân, cũng gọi mấy thị vệ đầu lĩnh đến đây. “

“ Vâng! “ Phong Lão Nhị tươi cười thỏa đáng, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà lại lễ phép chu đáo, giống như trời sinh là tổng quản thế gia, dẫn Tả tướng quân rời đi.Gian phòng chỉ còn lại Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương, cùng vị quản gia xa lạ bộ dáng nho sinh kia.

Cố Nguyệt Mẫn cười nói: “ Thành sư huynh, thế nào, thuật dịch dung của Phò mã nhà ta không tệ chứ? “

Thành Thiên Phách cười ha ha, nói: “ Đâu chỉ không tệ, quả thực xảo đoạt thiên công [ khéo léo tuyệt vời ]! Ta đứng ở trước mặt Lam tiểu tử, hắn lại không nhận ra ta! “ Sờ sờ cằm, có chút tiếc hận nói, “ Đáng tiếc, chòm râu nhiều năm của ta! “

Cố Nguyệt Mẫn cười nói: “ Không có râu Thành sư huynh trông trẻ tuổi hơn nhiều, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi. “

Thành Thiên Phách sắc mặt suy sụp xuống, vẻ mặt buồn bực nói: “ Ngươi khen ta hay là chê ta đây, ta vốn cũng chỉ ba mươi bảy tuổi. “ Đem hai người Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn tinh tế đánh giá một phen, trong miệng chậc chậc lấy làm kỳ, “ Hai người các ngươi sống mái khó phân biệt, nếu Cố sư muội ngươi thêm chút râu, dù là sư thúc Cố Thường Y đến đây, cũng không nhận ra ngươi nha! “ Lại nhìn Nguyên Thương, bỗng nhiên nhếch miệng cười, nói, “ Không thể tưởng tượng được Tuyết Liên Hoa tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ là Tô muội phu giả trang, cao thủ, cao thủ! Ừ, ta nhưng đã một ngày một đêm không chợp mắt, trước đi nằm một chút! “ Nói xong ra khỏi phòng, đi vào một phòng trống khác trong hành lang.

Nguyên Thương nhìn bóng dáng hắn, nói: “ Hắn đã nhìn ra ta là nữ tử. “ Nguyên Thương ngữ khí bình thản, lại ngầm chứa sát ý.

Cố Nguyệt Mẫn kéo tay Nguyên Thương, tựa vào người nàng, nói: “ Thành sư huynh là người thừa kế của Hoàng Tuyền Cốc chủ, đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh, đừng lo lắng! “

Nguyên Thương híp mắt, không nói chuyện. Chuyện giới tính của nàng, nàng chưa bao giờ lo lắng sẽ bị tội khi quân, cho dù diệt cửu tộc của Tô gia thì có liên quan gì đến nàng? Chỉ là, không còn bối cảnh của Tô gia, nàng còn có thể là Phò mã của Minh Huy Công chúa sao?

Nguyên Thương hướng về phía Đông nơi Hoàng đế ngự giá nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: Hoàng đế lão nhân nếu dám gây trở ngại cho nàng, chớ trách nàng xuất ra vũ khí gì đó của đời sau đánh vỡ mất cân bằng thế giới. Không có cơ sở công nghiệp, cho dù chỉ xuất ra một ít vũ khí có uy lực cường đại, chỉ có thể công [ tấn công ] một lần, sẽ không tạo thành uy hiếp đối với triều đình Đại Yến, nhưng mà dùng để đe dọa Hoàng đế thì dư dả. Một người có thực lực cường đại ở xã hội hiện đại, ở cổ đại khó tránh khỏi có một chút cảm giác ưu việt hơn, đấy là chỗ tự tin của Nguyên Thương.

Không bao lâu sau, nhóm đầu lĩnh Mộ Sính, Phong Lão Nhị của phủ Phò mã cùng phủ Công chúa đều đến đây, bao gồm Cổ Nghiên cũng đã trở lại, hơn nữa đã lấy được công văn của Mạc gia, nói với Minh Huy Công chúa: “ Đại công tử, đây là công văn thông quan của Mạc gia, người nhìn xem. “

Nguyên Thương nhìn thoáng qua công văn, nói: “ Mẫn nhi, công văn này... Ta nghe nói hiệu buôn Mạc thị đối với thương đội đồng hành vô cùng hà khắc, mặc kệ là kiểm tra hàng hóa hay là điều động nhân lực. “Cố Nguyệt Mẫn vui vẻ nở nụ cười, tươi cười mang theo một chút đắc ý nhỏ, “ Hiệu buôn Mạc thị kỳ thật là sản nghiệp của cô cô, chủ sự chính là Mặc Ngôn. Tổ chức tình báo của ta chính là lấy hiệu buôn này làm cơ sở. “

Bốn người Cổ Nghiên, Trình Duyên, Lục Minh, Trương Hoa của phủ Công chúa đều là vẻ mặt hiểu rõ, hiển nhiên sớm biết. Mà bốn người Mộ Sính, Phong Lão Nhị, Chu Đại Phong, Vương Hoài vẻ mặt lại kinh ngạc, Mộ Sính nói: “ Hiệu buôn Mạc thị chính là một trong ba đại hiệu buôn, lại là sản nghiệp của Trưởng Công chúa? Khó trách khó trách! Khó trách Mạc gia quật khởi nhanh như vậy! “

Tiếu gia là võ lâm thế gia, Lam gia là thương nghiệp thế gia, đều là hiệu buôn sừng sững trên trăm năm, chỉ có Mạc gia là mới mười mấy năm quật khởi, lại cường đại như thế.

Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Hôm nay gọi các ngươi đến, là nói cho các ngươi - “ Chỉ vào Nguyên Thương bên cạnh nói, “ Biết nàng là ai không? “

“ Đây là sư tỷ của Phò mã, Nguyên Thập Tam - Nguyên tiểu thư của Thần Y Môn! “ Mộ Sính hướng Nguyên Thương khom người cười nói: “ Nguyên tiểu thư! Nhờ có Nguyên tiểu thư giả trang thành Trưởng Công chúa mới có thể giải nguy chuyện ở kinh thành! “

Cố Nguyệt Mẫn lại nói: “ Các ngươi biết Phò mã đi đâu sao? “

Đám người Mộ Sính sửng sốt. Vừa rồi mọi người cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Phò mã, nhưng làm thuộc hạ làm sao có thể chất vấn chủ tử đi đâu? Tuy rằng kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi. Nhưng Công chúa lúc này vạch ra, là có ý tứ gì?

Cố Nguyệt Mẫn không có giải thích nghi ngờ, lại chậm rãi nói: “ Cổ Nghiên, Trình Duyên, Lục Minh, Trương Hoa, các ngươi cùng Trần Khiêm năm người, đều từ chỗ cô cô đến, theo nhỏ đi theo ta, đối với ta trung thành và tận tâm, là người ta có thể giao phó tánh mạng. Ta ở đây cám ơn các ngươi đã đi theo nhiều năm lại không thay đổi! “

Chỉ có Cổ Nghiên hiểu được Cố Nguyệt Mẫn muốn nói gì. Hắn với ba người kia cùng nhau quỳ xuống, nói: “ Nguyện xả thân vì Công chúa! “

Cố Nguyệt Mẫn ý bảo bọn họ đứng lên, lại nói với đám người Mộ Sính: “ Các ngươi nửa năm trước đi theo ta, đều là trụ cột của phủ Phò mã, sau này an nguy của Phò mã giao phó cho các ngươi, ta rất yên tâm. Các ngươi đi theo hai người vợ chồng chúng ta đến Bắc thượng Hung Nô, chuyến này không biết sinh tử ra sao, vẫn không chút do dự đi theo, ta cũng muốn cám ơn các ngươi! “

Đám người Mộ Sính cũng cùng quỳ xuống: “ Điện hạ nói nghiêm trọng rồi! Chúng ta là đầu lĩnh thị vệ của phủ Phò mã, vì Công chúa Phò mã, núi đao biển lửa, không chối từ! “

Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt u buồn, thở dài một tiếng, nói: “ Ở đây có một chuyện, sự tình trọng đại, còn có tội khi quân, muốn cùng mọi người thương nghị, nhưng có chút khó có thể mở miệng. “

Mộ Sính ngạc nhiên nói: “ Khi quân? “

Phong Lão Nhị vốn quỳ gối phía sau Mộ Sính, lập tức vượt lên, nói: “ Không phải là khi quân sao? Chút can đảm ấy chúng ta vẫn phải có. “ Đối với Mộ Sính bên cạnh nói, “ Thủ lĩnh, ngươi nếu không dám, liền lui xuống đi, để cho lão Phong ta đến làm lão đại, gánh chuyện nguy hiểm này! “Mộ Sính bất quá chỉ sửng sốt một chút, liền bị Phong Lão Nhị trách móc, lúc này một quyền đem Phong Lão Nhị đánh nằm sấp xuống, “ Muốn làm lão đại, kiếp sau đi! Hừ! “ Ngẩng đầu dứt khoát nói, “ Công chúa có gì khó xử, chỉ cần phân phó! Mộ Sính ta vào phủ Phò mã, từ nay về sau chỉ là người phủ Phò mã, kiếp này quyết không làm chuyện bán chủ cầu vinh! Thuộc hạ nếu có nhị tâm, liền bị thiên lôi đánh, chết không tử tế! “

Chu Đại Phong cùng Vương Hoài cũng theo sau tỏ vẻ tuyệt không lùi bước.

Mộ Sính từng là ngự tiền thị vệ, hiểu rõ lục đục nơi quan trường, Cố Nguyệt Mẫn vừa hỏi, liền hiểu được ý tứ. Nhưng cũng vì hắn hiểu được, đối với người thông minh, có dã tâm, lại có gia nghiệp như Mộ Sính mà nói, nếu không suy nghĩ một chút, nếu như không chút do dự đáp ứng, mới là dối trá. Mà Phong Lão Nhị lại là người vô cùng thông minh, hắn vô khiên vô quải [ không có gánh nặng trên người ], trăm phần trăm là người Tô gia, tánh mạng của hắn cùng Nguyên Thương chặt chẽ chung một chỗ, Công chúa nói thế, xem ra cùng Phò mã có liên quan, nhưng Phò mã vô luận phạm vào chuyện gì, bọn họ cũng thoát thân không được, còn cần phải tự hỏi? Phong Lão Nhị không cần lo lắng những phương diện khác, nhanh nhất đã thấy rõ điểm mấu chốt, không chút do dự đáp lại, nhìn giống như cùng Mộ Sính tranh quyền, nhưng cũng là bù lại một chút do dự kia của Mộ Sính làm gây ra ngờ vực vô căn cứ.

Cố Nguyệt Mẫn vừa lòng gật đầu, mới chỉ vào Nguyên Thương nói: “ Các ngươi lại nhìn kỹ thân hình nàng một chút, giống ai? “

Phong Lão Nhị không hổ từng làm thám báo, thuần túy cũng giống như là gián điệp cổ đại cao cấp a, vừa thấy thân hình Nguyên Thương, liền nhớ lại biểu hiện của Chu Vân Tuyền: Lúc sáng đối với Phò mã hô một tiếng “ Kì muội “, hiện tại lại đối với Nguyên Thập Tam kêu “ Kì muội “, nói như vậy  ——

“ Ngươi, ngươi là Phò mã gia? “ Phong Lão Nhị một lời nói ra, trừ bỏ Cổ Nghiên những người khác đều quá sợ hãi.

“ Việc này các ngươi phải giữ bí mật. Nếu tiết lộ, hậu quả không cần ta phải nói. “ Cố Nguyệt Mẫn bưng chén trà bên cạnh lên, dùng nắp gạt lá trà, khẽ nhấp một ngụm. “ Đối với thuộc hạ các ngươi, thì nói Phò mã có việc quay về Thần Y Môn, Nguyên tiểu thư theo chúng ta lên Bắc thượng gặp cô cô. “

Trừ Cổ Nghiên bảy đầu lĩnh thị vệ người người cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nhưng Công chúa đã bưng lên chén trà, lại để cho bọn họ không cách nào hỏi ra miệng.

Từ thời xưa, chủ động mời khách rời đi là rất không lễ phép, cho nên hay dùng động tác hiện tại giống Minh Huy Công chúa tỏ vẻ tiễn khách, tục xưng ' bưng trà tiễn khách ', Cố Nguyệt Mẫn đây là muốn bọn hắn lui xuống.

Mọi người lui xuống, tụ cùng một chỗ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Phong Lão Nhị đối với Cổ Nghiên nói: “ Cổ thủ lĩnh, có phải ngươi đã sớm biết? Ta thấy ngươi một chút cũng không kinh ngạc! “

Cổ Nghiên cười khổ nói: “ Ta mới biết không bao lâu. “

Trình Duyên nắm vạt áo hắn nói: “ Thủ lĩnh, rốt cuộc sao lại thế này? Phò mã gia tại sao lại là... là nữ tử? “” Đúng vậy! Phò mã gia cùng Điện hạ vợ chồng tình thâm, nhìn một chút cũng không giả a, chẳng lẽ... “ Mộ Sính nói xong, bị suy đoán của mình dọa sợ, ngẩng đầu nhìn Cổ Nghiên, Cổ Nghiên như trước cười khổ, lại không phản bác.

Mọi người chỉ cảm thấy kinh thế hãi tục, trong nháy mắt mấy người trừ bỏ hô hấp cũng không có âm thanh khác.

“ Khụ khụ! Có muốn nghe ta nói một câu không? “ Lục Minh bỗng nhiên ho khan hai tiếng, “ Chúng ta vì sao đi theo Công chúa Điện hạ? Nam tử hay nữ tử có quan hệ gì? Chúng ta cái gì cũng không biết, chỉ cần làm tốt chuyện của chúng ta là được! “

Cổ Nghiên nói: “ Không sai, việc này chúng ta phải giữ kín như bưng, coi như không biết. Nên làm thế nào liền làm thế đó! “

“ Đúng đúng đúng! “ Phong Lão Nhị tỏ vẻ đồng ý, dừng một chút, bỗng nhiên thấp giọng hỏi, “ Lần trước ở phủ Công chúa, Phò mã gia cùng Công chúa thân thiết, các ngươi nói... “

“ Chuyện Điện hạ ngươi có thể nghe ngóng? Ngươi làm thám báo làm đến nghiện phải không? “ Mộ Sính nhìn hắn hung hăng một trận.

Cố Nguyệt Mẫn nói với Nguyên Thương: “ Ta xử lý như vậy, ngươi có vừa lòng không? “

“ Ngươi làm chủ là được. “ Nguyên Thương không sao cả. Nhưng nàng lại có thể hiểu được, Cố Nguyệt Mẫn lúc này nói ra, nhất là với mấy người nguyện ý đi Bắc thượng, đều là hán tử không sợ chết, lại có thời gian tiếp xúc lâu dài hiểu được tâm tính mọi người ; Mà hiện tại rời xa kinh thành, tám người cho dù trong lòng có dị tâm cũng không cần lo lắng ; ba là hiện tại sẽ đi qua thảo nguyên rồi về hướng Đông, dọc theo đường đi có thể gặp phải đạo phỉ, mã tặc cùng người Hung Nô, nếu trên đường không cẩn thận để lộ giới tính thật của Nguyên Thương, trung thành của mọi người có khả năng suy giảm. Bị người phát hiện cùng chủ động nói ra hoàn toàn có hiệu quả khác nhau, bị động phát hiện, bọn họ sẽ cảm thấy mình bị chủ tử nghi ngờ không tin tưởng, còn có khả năng bởi vì chủ tử là nữ tử mà trong lòng sinh khúc mắc ; Mà chủ động nói cho bọn họ, sẽ khiến bọn họ cảm thấy mình được tín nhiệm thật sâu, sẽ cho rằng Nguyên Thương thân là nữ tử lại có gan đi Bắc thượng mà tâm sinh kính nể.

Mấy ngày sau, lúc đám người Cố Nguyệt Mẫn xuất hiện ở thương đội Mạc thị, sắc mặt Lam Triệt cùng Chu Vân Tuyền đều dị thường khó coi. Ba thương đội tuy rằng đều phải xuất quan, thời gian cũng không giống nhau. Lam gia ngày hôm nay, Mạc thị hai ngày sau, Tiếu môn ba ngày sau.

Thương đội Mạc thị khoảng tám trăm người, hơn nữa thêm người của Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương tổng cộng hơn một ngàn một trăm người. Ra ngoài thành Cổ Lan, đi theo hướng Bắc khoảng ba mươi dặm, hơn bốn trăm thị vệ của hai phủ toàn bộ đều cởi ngoại sam thay đổi khôi giáp, bên ngoài mặc thêm ngoại bào để ngụy trang, cung tiễn mũi tên thì giấu ở túi bên cạnh yên ngựa, tùy thời có thể ra trận. Nguyên Thương vẫn là bộ dáng kiếp trước, nhưng mặc vào khôi giáp, bên trong còn mặc thêm Thiên Thiền Y.

Cố Nguyệt Mẫn lúc đem Thiên Thiền Y đưa cho Nguyên Thương, Nguyên Thương một chút ý từ chối cũng không có, thiếu chút nữa làm cho Thành Thiên Phách ở cách đó không xa nghẹn họng, thầm nghĩ: Cố sư muội tốt xấu cũng là Công chúa đi, như thế nào ngươi so với lão Thành ta còn tiêu sái hơn? Kia là ba đại kỳ bảo a! Nếu không phải vì vị Cố Nguyệt Mẫn - Trưởng công chúa tương lai này nên muốn đầu cơ kiếm lợi, ta vì tương lai của Hoàng Tuyền Cốc không thể không nhịn đau bỏ ra thứ yêu thích, cho dù Lam Triệt vây đánh chết ta, ta cũng sẽ không tặng người khác!

Trong đám người, Cổ Nghiên đối với Nguyên Thập Tam là hiểu biết nhất, đối với huynh đệ của hắn nói: “ Mặc ở trên người ai có cái gì khác nhau đâu? Nếu gặp nguy hiểm, vô luận trên người Nguyên cô nương có mặc bảo y hay không, cũng sẽ chắn đao ngăn kiếm cho đại công tử. “ Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đối với vị nữ Phò mã gia này thêm một phần khâm phục.

Nhưng bọn họ dù sao cũng là ngoại nhân, không thể nghĩ sâu xa. Nguyên Thương vốn muốn đi Triều Tiên, đến hải ngoại xa xôi tiêu dao cả đời. Chỉ vì Cố Nguyệt Mẫn mà quay về hoàng thành, vì Cố Nguyệt Mẫn mà đến Mạc Bắc, vì Cố Nguyệt Mẫn mà Đông tiến đi Tấn Dương - Trấn Bắc đại doanh. Một đường về phía Đông lên Bắc thượng, không tiếc tánh mạng, chỉ vì quân.

Chủ sự của thương đội Mạc thị lần này là Mạc Dật, đương nhiên là tên giả. Mạc Dật nói với Cố Nguyệt Mẫn: “ Nguyên đại công tử, không lâu sau sẽ đến Lạc Dương Sơn, từ Lạc Dương Sơn đi hướng Đông, có một con đường nhỏ thông đến Tấn Dương. Ta phái một người tùy tùng đi theo dẫn đường cho đại công tử, hắn biết nói tiếng Hung Nô, đối với Nữ Chân tộc cũng rất quen thuộc, dễ dàng tránh né nguy hiểm dọc đường. “

Cố Nguyệt Mẫn lúc nhỏ cũng theo Tiêu Dao Chân Nhân học qua tiếng Hung Nô, nhưng không có khả năng để đường đường một Công chúa đến làm phiên dịch đi? Hơn nữa, ở quan ngoại, người dẫn đường có tác dụng vô cùng quan trọng. Nếu lạc đường, có nguy cơ sẽ chết. Thương đội Mạc thị dẫn đường so với người dẫn đường bình thường đáng tin cậy hơn nhiều lắm.

Người Hung Nô vốn sinh hoạt ở vùng sông Hà Sáo [ khúc sông cong ], bị Hán Vũ Đế đuổi tới cực Tây, sau lại không rõ nguyên nhân hồ điệp vỗ cánh *, người Hung Nô lại quay trở về. Nhưng lúc này Đột Quyết cùng một ít danh tộc muốn từ từ quật khởi, đem dân tộc Hung Nô đuổi tới phía Đông Mông Cổ và vùng phía nam sông Hắc Long.

----------

( *) Hồ điệp vỗ cánh: Ở đây nói đến khi có một sự việc thay đổi sẽ dẫn đến hàng loạt sự việc khác thay đổi theo.

Hiệu ứng cánh bướm:

Năm 1961, Lorenz vô tình nhập các dữ liệu đã được máy tính làm tròn để tiết kiệm thời gian thí nghiệm. Chẳng hạn, các con số như 0,506127 được Lorenz nhập vào máy là 0,506. Ông hoàn toàn bất ngờ khi máy tính đưa ra một dự báo hoàn toàn khác xa so với dữ liệu gốc, dù giá trị làm tròn hoàn toàn không đáng kể.

Từ đó, Lorenz kết luận rằng, việc cố gắng dự báo thời tiết nhiều hơn 1 tuần là hoàn toàn vô nghĩa do độ nhạy cảm của hệ thống thời tiết với những điều kiện ban đầu. Năm 1969, ông công bố phát hiện này của mình với câu nói nổi tiếng: “ Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas. “

----------

Sự hấp dẫn của hiệu ứng cánh bướm đã trở thành một đề tài gây sốt trong điện ảnh. Trong phim “ Havana “ năm 1990, nhân vật nam chính do Robert Redford thủ vai đã nói: “ Một con bướm có thể vỗ cánh trên một bông hoa Trung Quốc và gây ra một cơn bão ở biển Caribbean. “

Năm 2004, bộ phim “ The Butterfly Effect “ ra mắt với nhân vật chính do Ashton Kutcher đóng ; anh ta có khả năng trở về quá khứ và tạo ra những thay đổi lớn trong hiện tại.

----------

P/S: Ta cũng tự thấy ta chú thích có tâm! (¬‿¬) Chương này không khó nên lẹ quá trời, tốt bụng đăng luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK