• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiên ngoại 4: Cố thị có nữ tên Duyệt Dung [ 4 ].

Ngọc Hoàn Điền xoay người đang muốn tiến vào phòng của Túc Sa Duyệt Dung thì ngây người.

Túc Sa Duyệt Dung đứng ở cửa, trong lòng ôm Cố Nguyệt Mẫn. Túc Sa Duyệt Dung mười chín tuổi điềm tĩnh tao nhã, đạm nhiên nhưng không che giấu được quyến rũ. Đương nhiên, những thứ này cũng không đủ để cho Ngọc Hoàn Điền lùi bước, chỉ là, nàng phát hiện Cố Thường Y nhìn thấy Túc Sa Duyệt Dung trong nháy mắt, biểu tình lạnh lùng lập tức thu liễm, triển lộ ra nụ cười nhu hòa yêu thương, tiến lên ôm lấy Cố Nguyệt Mẫn, nói: “ Mẫn nhi, đến đây, cô cô ôm! “

Cố Nguyệt Mẫn tiểu phản đồ này cũng không quan tâm nương nàng ý kiến ra sao, lập tức mặt mày hớn hở sà vào lòng ' Cô cô lợi hại '.

Ngọc Hoàn Điền biến sắc, ” Ngươi... ngươi chưa từng cười như thế với ta... “

Cố Thường Y nhíu mày, thật lâu sau mới dần giãn ra, nói: “ Hoàn Điền, ngươi là một trong những bạn hữu tốt nhất của ta... “

“ Ai là bạn hữu của ngươi? Lão nương không thèm! “ Ngọc Hoàn Điền tay phải rút roi da bên hông ra, hung hăng quất tới, tức giận nói, “ Đừng quên, ngươi thiếu lão nương một mạng! Có người ra một nghìn lượng bạc trắng, muốn mạng của ngươi! Ta không có được, người khác cũng đừng hòng! “

Cố Thường Y khiêu mi, vỗ vỏ kiếm bên hông một chút, trường kiếm tự động ra khỏi vỏ nghênh hướng trường tiên, ngạo nghễ nói: “ Mạng của Cố Thường Y này, ai dám lấy? “ Nàng cứ như vậy đứng, phong thái không gì sánh được, liền khiến cho thiên địa thất sắc, làm hai nữ tử tuyệt đỉnh này trong mắt chỉ có mình nàng.

Trường tiên cuốn lấy trường kiếm, ở không trung giao triền cùng một chỗ, kéo căng chặt chẽ. Cố Thường Y một tay ôm Cố Nguyệt Mẫn, một tay nắm trường kiếm, bất động như núi, thản nhiên nhìn đối phương.

Nữ tử mạnh mẽ này, gắt gao nhìn Cố Thường Y, dần dần, trong mắt tràn đầy hơi nước, bỗng nhiên buông roi ra, nói: “ Cố Thường Y, ngươi điên rồi! Ngươi đối với người bên ngoài ngoan tuyệt, đối với chính mình còn ác liệt hơn! Ta lại không có nhẫn tâm như ngươi! “ Lại đối với Túc Sa Duyệt Dung đang lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn, nói: “ Túc Sa Duyệt Dung, ngươi nhớ kỹ, vụ giao dịch này lần sau ta nhất định đòi lại! “ Sau đó xoay người nhảy lên tường viện cũng không quay đầu lại rời đi.

Túc Sa Duyệt Dung hiển nhiên không có đem nữ tử thương tâm đó đặt trong lòng, nhìn về phía Cố Thường Y, nói: “ Công phu của ngươi... đã đạt tới cao thủ hậu thiên đỉnh phong? “

Luyện võ có ba cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất, luyện võ cường thân, xem như cao thủ võ lâm nhị lưu ; Cảnh giới thứ hai, gọi là Hậu thiên cảnh giới ; Sau hậu thiên, sẽ tiến nhập Tiên thiên, đó là võ học tông sư. Sư phụ của Túc Sa Duyệt Dung, sư phụ của Cố Thường Y, đều là Tiên thiên cao thủ.

Cố Thường Y tuổi còn trẻ, mới mười sáu tuổi, đã đạt tới hậu thiên đỉnh, thêm vài năm nữa, sẽ là Tiên thiên cao thủ, trở thành Võ học tông sư trẻ tuổi nhất thiên hạ. Cố Thường Y gật đầu, tùy ý để Cố Nguyệt Mẫn đầy lòng hiếu kỳ khom lưng, đưa tay muốn sờ lấy trường kiếm bên hông nàng, ánh mắt dừng ở Túc Sa Duyệt Dung, nhìn đến Túc Sa Duyệt Dung tâm thần không yên. Nhưng Túc Sa Duyệt Dung là ai? So với Cố Nguyệt Mẫn sau này, còn là người giỏi che giấu hơn, trên mặt nửa điểm cũng không nhìn ra dị thường.

Hai người cứ như vậy đứng ở đình viện. Mùa đông gió nhẹ mang theo rét lạnh, lại không thể tiêu tan ấm áp thản nhiên ở nơi này.

-------------------------

Túc Sa Duyệt Dung dần dần phát hiện, Cố Thường Y thay đổi, trở nên trầm ổn hơn rất nhiều. Mới trước đây Cố Thường Y thẳng thắn, hăng hái. Hiện tại Cố Thường Y, trầm mặc, nội liễm ; giơ tay nhấc chân, đều mang theo kiên nghị sau khi được rèn dũa trong bão cát mạc Bắc trở về.

Nàng chỉ mười sáu tuổi, cái gì đã khiến cho nàng trở nên thành thục nhanh như vậy? Là trải qua huyết vũ tinh phong? Là giang hồ ngươi lừa ta gạt? Hay là, dần dần hiểu rõ tình cảm luyến ái?

Quyền binh bên trong Cố gia dần dần giao cho Cố Thường Y. Túc Sa Duyệt Dung tuy rằng thủ đoạn cao siêu, là dâu cũng là người ngoài, bởi vì có Cố lão thái quân làm núi dựa mới miễn cưỡng chống đỡ, bất quá, trong tộc Cố gia ít nhiều cũng có người đối với nàng ghen tỵ bất mãn.

Nay Cố Thường Y trở về, dù sao cũng là hài tử Cố gia con vợ cả, những người từng bị Túc Sa Duyệt Dung chèn ép, liền đầu tiên nhảy ra ủng hộ Cố Thường Y đoạt lại quyền binh. Đại đa số trưởng bối trong tộc cũng cảm thấy dựa vào người trong nhà yên tâm hơn, mà Túc Sa Duyệt Dung cũng vô cùng phối hợp. Vì thế, theo tự nhiên, chỉ mất một buổi chiều, quyền binh liền giao cho Cố Thường Y.

Nhưng trong mắt đại đa số người, Túc Sa Duyệt Dung trước nay đều là người bất động thanh sắc, cho nên Túc Sa Duyệt Dung tuy rằng mỉm cười, thành thật vui vẻ đem quyền binh giao lại, người bên ngoài lại vẫn ' vui sướng khi thấy người gặp họa ' nghĩ: Nhìn cười đến giả mù sa mưa thế kia, không biết đau lòng thế nào đâu!

“ Mặc Ngôn, bảo phòng bếp làm thêm đồ ăn. Nấu canh tuyết điêu, buổi tối đem cho đại tiểu thư. “

Mặc Ngôn nhu thuận gật đầu. Hiện tại trời đã chuyển tối, Cố Kiến Khôn cùng hai huynh đệ Túc Sa Tín, Túc Sa Lượng đi tửu lâu mở tiệc chiêu đãi một ít thương nhân, buổi tối hôm nay chỉ có Cố Thường Y, Túc Sa Duyệt Dung cùng với hai hài tử Cố Duệ, Cố Nguyệt Mẫn ở phòng ăn dùng cơm. Mặc Ngôn là nha hoàn từ Túc Sa gia, được Túc Sa Duyệt Dung mang theo làm nha hoàn thiếp thân, đồng thời cũng giúp Túc Sa Duyệt Dung thu xếp tình báo, tương đương với ' Trợ lý trưởng của bí thư thông tin ', địa vị không cần phải nói. Dưới sự chỉ huy của nàng, phòng bếp lập tức gà bay chó sủa bận bịu lên xuống.

“ Cô cô, cô cô, dạy ta đi! “ Cố Nguyệt Mẫn ở trong lòng Cố Thường Y, ôm cổ Cố Thường Y làm nũng, “ Mẫn nhi cũng muốn học bay! Mẫn nhi cũng muốn học kiếm! “

Cố Thường Y một tay ôm Cố Nguyệt Mẫn, một tay cầm tiểu lão hổ được làm bằng trúc mài nhẵn bóng đùa bên chân bé. Trên cổ tiểu hổ có hai cái chuông, vang lên âm thanh tinh tinh tang tang, tiểu Cố Duệ vây quanh Cố Thường Y lượn qua lượn lại, túm lấy quần Cố Thường Y, đôi mắt nhìn chăm chú tiểu lão hổ, nhưng không với tới, gấp đến độ kêu to: “ Cô cô, Duệ Nhi muốn lão hổ! Duệ Nhi muốn lão hổ! “Cố Thường Y cười tủm tỉm hỏi: “ Người các ngươi thích nhất là ai a? “

“ Là mẫu thân! “ Cố Duệ không chút do dự đáp. Cố Nguyệt Mẫn con mắt vòng vo chuyển, không trả lời.

Cố Thường Y nhìn tiểu chất nữ, vẻ mặt khó xử nói: “ Ừm, làm sao bây giờ? Nếu như người Mẫn nhi thích nhất là cô cô, cô cô liền đem thanh kiếm này đưa cho Mẫn nhi. “

“ Thật sự? “ Cố Nguyệt Mẫn đôi mắt nhỏ mở thật to, dùng sức ở trên mặt Cố Thường Y hôn một cái, nói, “ Cô cô, Mẫn nhi thích người nhất! “

--- Mẫu thân, Mẫn nhi cũng thích người nhất!

Cố Nguyệt Mẫn trong lòng nói thầm, sau đó yên tâm thoải mái vùi vào lòng Cố Thường Y. Ừ, ở trong lòng cô cô thật ấm áp!

“ Cô cô, kiếm là của Mẫn nhi? “

Cố Thường Y cười ha ha nói: “ Đương nhiên là của ngươi! Cô cô, đều cho ngươi! “

“ Cô cô, Duệ Nhi cũng thích người! “ Ôm đùi Cố Thường Y, Cố Duệ nói, “ Duệ Nhi muốn lão hổ! Muốn lão hổ! “

“ Được được! “

Hai huynh muội có được thứ mình thích, đều mặt mày hớn hở. Cố Duệ ôm lão hổ trúc nhảy lên nhảy xuống, Cố Nguyệt Mẫn ôm thanh kiếm lại không xong, ' Kịch ' một tiếng rơi xuống đất.

Túc Sa Duyệt Dung đến cửa, vừa vặn thấy Cố Nguyệt Mẫn xuất hết lực bú sữa mẹ tha bảo kiếm trên đất, Cố Duệ nghiêng vẹo muốn bò lên trên con hổ trúc, mà Cố Thường Y hai tay ôm ngực đứng bên cạnh, chẳng những không có ngăn lại, còn chỉ cho Cố Nguyệt Mẫn làm thế nào để tha trường kiếm kia. Hai huynh muội này tính cách tương phản, ca ca thích đồ chơi, muội muội thích đao kiếm.

“ Thường Y! “ Túc Sa Duyệt Dung oán trách nhìn nàng.

Đi giang hồ, chiến trường lịch lãm suốt ba năm Cố Thường Y cũng không còn là đứa trẻ bị Túc Sa Duyệt Dung đùa giỡn xoay vòng, thân so với Túc Sa Duyệt Dung còn cao hơn một chút, võ nghệ tăng nhanh, tâm tư trở nên xấu xa, da mặt cũng dày hơn rất nhiều!

Cố Thường Y anh khí mười phần, không có phụ danh xưng ' Thiên hạ đệ nhất cao thủ thiếu niên ' - ' Đệ nhất kiếm khách hào hiệp '. Nàng nhíu mày, tươi cười như ánh mặt trời: “ Yên tâm, thanh kiếm này bằng huyền thiết, nàng cầm không nổi ; lão hổ trúc của Duệ nhi, ta đã tự mình mài bóng, còn quấn vải bông, sẽ không làm hắn bị thương. “

Túc Sa Duyệt Dung cười ngồi bên cạnh, nhìn thoáng qua hai đứa bé đang ngoạn nháo, nói: “ Ngươi a, vẫn nghịch ngợm như vậy! “ Nàng cố ý dùng giọng điệu như trước đây, đem Cố Thường Y coi như hài tử, đột nhiên đem thân phận hai người cứng rắn xem như ' Trưởng bối ' và ' Vãn bối '.

Cố Thường Y dừng một chút, bỗng nhiên quay đầu hướng nàng cười, tươi cười mang theo chút ái muội, nói: “ Duyệt Dung ngươi mới nghịch ngợm! Trước đây bắt ta làm thư đồng, làm phu xe, còn làm nha hoàn. Hôm nay không bằng để ta một lần nữa làm nha hoàn của ngươi, giúp ngươi cởi áo nới thắt lưng? “

Cố Thường Y đáp như thế, ngược lại khiến cho những lời vừa rồi của Túc Sa Duyệt Dung như là lời tình nhân đùa giỡn trêu chọc nhau, cho dù là Túc Sa Duyệt Dung, đối mặt với Cố Thường Y mặt dày như thế, có thể làm gì?

Túc Sa Duyệt Dung chỉ đành cười, xem như không nghe thấy, đối với Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Mẫn nhi, lại đây! “

Cố Nguyệt Mẫn không làm gì được thanh kiếm, lực hấp dẫn giảm bớt, nghe thấy mẫu thân mình thích nhất gọi, lập tức buông tha bảo kiếm chạy tới. Cố Thường Y đến ôm nàng, không biết từ đâu lấy một cây kiếm mộc giống như đúc đưa cho nàng, nói: “ Mẫn nhi, cái này cho ngươi, cùng ca ca ra ngoài chơi đi! “

Cố Nguyệt Mẫn lần này lấy được, lập tức chạy tới chỗ Cố Duệ. Nếu là người khác, có lẽ Cố Nguyệt Mẫn không dám làm trái lời mẫu thân, nhưng rõ ràng vị cô cô này có thể làm chỗ dựa cho nàng, lập tức kéo Cố Duệ đang thử sức cùng món đồ chơi oai phong. Tiểu hài tử rất nhạy cảm, có lẽ nàng không rõ nguyên nhân, nhưng nhất định nhìn ra được ai dễ chọc hơn ai.

Bia đỡ của Túc Sa Duyệt Dung đi rồi, Cố Thường Y khuôn mặt tươi cười mang theo chút đắc ý, giống như tranh công ở lại, liền lôi kéo Túc Sa Duyệt Dung ngồi xuống. Túc Sa Duyệt Dung nghiêng người né, Cố Thường Y sao có thể cho nàng trốn, động tác nhanh như tia chớp, cầm tay cổ tay nàng. Túc Sa Duyệt Dung muốn giãy, phản xạ có điều kiện dùng tới nội lực.

Cố Thường Y bày thế sẵn sàng đón địch, muốn cùng nàng chơi trò quyền cước một phen. Nhưng cảm nhận được nội lực của nàng, không khỏi ngây ngẩn cả người.

“ Duyệt Dung, nội lực của ngươi sao lại lui bước? “

Bối rối khi mới gặp Cố Thường Y đã qua, hiện tại tinh thần Túc Sa Duyệt Dung đã ổn định lại, khó khiến nàng động dung hơn. Trong mắt bình thản không gợn sóng, khẽ cười nói: “ Là ngươi trở nên mạnh hơn. “

Cố Thường Y tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không thể tưởng tượng được Túc Sa Duyệt Dung nội lực tiêu hao là để duy trì sinh mệnh.

Túc Sa Duyệt Dung thấy ánh mắt nàng sáng quắc, lo lắng nàng nhìn ra manh mối, nói sang chuyện khác: “ Ba năm nay, ngươi đi đến những địa phương nào? “ Khi nói chuyện, ngón tay mềm mại, ấm áp trắng mịn, trở ngược lại nắm lấy nơi hổ khẩu * của Cố Thường Y. Cố Thường Y bị sắc đẹp mê hoặc, lập tức quên nghi vấn trong lòng, mặt mày hớn hở kể lại trải nghiệm ba năm đi lịch lãm.

( *) Hổ khẩu: Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.

Mỗi khi nói đến chỗ mạo hiểm, Cố Thường Y cố ý nói càng thêm nguy hiểm, cửu tử nhất sinh ra sao, nhiều lần trải qua khó khăn để giành giật sự sống thế nào. Sau đó, Cố Thường Y cảm nhận được vô cùng rõ ràng lực mạnh yếu của bàn tay đang nắm lấy tay mình kia.

Túc Sa Duyệt Dung trên mặt bất động thanh sắc, có lẽ ngay chính nàng cũng không phát hiện trên tay dùng sức ra sao. Nàng càng che giấu, càng khiến Cố Thường Y thấy rõ tâm tình nàng muốn che giấu.

---------------------

P/S: Đọc chắc không đã rồi =]].

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK