Trong đại sảnh thị vệ phủ Công chúa - phủ Phò mã đã bày sẵn thế trận sẵn sàng đón địch, phân tán khắp nơi trong đại sảnh, đứng canh gác các lối đi chính, ngồi bên cửa sổ, tay cầm lấy chuôi đao. Lam gia mang theo hơn mười gia đinh, người người tinh hãn, tên thanh niên cầm đầu vốn có chút lo lắng nay sắc mặt càng thêm âm trầm.
Mộ Sính mạnh mẽ, đỉnh đạc ngồi ở đối diện cửa khách điếm, bưng tách trà có nắp, con mắt cũng không liếc hắn một cái, cầm lấy tách trà, chậm rãi đẩy đám trà trên mặt nước.
Ngồi bên cạnh hắn là đám người Trình Duyên, Chu Đại Phong cười quái dị nhìn khí thế rào rạt của Lam gia, trên mặt khinh thường cùng khinh miệt vô cùng rõ ràng.
Tên thanh niên Lam gia sắc mặt xanh mét, nói: “ Lão bản các ngươi đâu? Gọi hắn xuống đây, nói Lam Triệt - Lam gia cầu kiến! “
Mộ Sính nhàn nhã tựa vào bàn, không để ý hắn nói, chỉ thản nhiên nhìn bậc cửa, ý cảnh cáo rất rõ ràng. Lam Triệt hừ một tiếng, mang theo gia đinh không hề cố kỵ tiêu sái đi vào. Vừa mới bước qua cửa, ba mươi hộ vệ trong đại sảnh đồng loạt đứng lên, “ Xoát “ một tiếng, lưỡi đao kéo khỏi vỏ hai tấc.
Lam Triệt hoảng sợ.
Mấy chục năm trước cái vị Lam gia đùa giỡn Công chúa, chỉ là tên đầu óc ngu dốt ăn chơi trác táng thôi, chân chính giống như Lam Triệt con cháu dòng chính của gia tộc, trường hợp lớn gì chưa thấy qua? Nhưng Lam Triệt vẫn bị hành động này dọa nhảy dựng, thật ra bởi vì hai điểm — Động tác đồng loạt đứng lên của những người này đều chỉnh tề, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Bình thường tôi tớ của các đại gia tộc, cho dù mỗi người đều không sợ chết, chỉ cần có thể đánh có thể liều mạng là tốt rồi, nào có thời gian rỗi đi huấn luyện những động tác chi tiết nhỏ này? Như thế xem ra, những người này tất nhiên lai lịch không nhỏ. Đây là thứ nhất ; thứ hai, một cây đao có rút ra khỏi vỏ, hắn cũng không để trong mắt, mười thanh một trăm thanh hắn cũng xem thường. Nhưng hơn mấy chục thanh đao đồng thời rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao cùng vỏ đao ma sát rất nhỏ như đè xuống sát khí cuộn trào mãnh liệt, tiếng rút đao càng yên lặng, chỉnh tề, càng làm cho hắn kinh hãi, đè nén sát khí đập vào mặt, so với quát to nổi giận càng khiến hắn kinh hãi run sợ.
Lam Triệt trong lòng hung hăng mắng mình một tiếng, thầm nghĩ: Lam Triệt, một đám tiểu tử cấp ngươi ra oai phủ đầu lại có thể dọa sợ ngươi, mệt ngươi là người Lam gia!
Lam Triệt nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Mộ Sính nói: “ Ngươi... “ Câu tiếp theo còn chưa nói, lại đón nhận ánh mắt của Mộ Sính. Mộ Sính không nhanh không chậm, không đầu không đuôi nói một chữ, nhất thời đem Lam Triệt hoàn toàn chọc giận. Hắn nói —
“ Cút! “
Tốt xấu gì lần này đi Bắc thượng cũng là Phó thống lĩnh, vị thống lĩnh Cổ Nghiên thương còn chưa lành lặn, lúc này cũng đã đi liên lạc Tằng tướng quân lấy con dấu công văn để thông quan - không hổ là tướng đắc lực nhất của Công chúa, huynh đệ hai phủ đều nhìn nhận như vậy.Nay an nguy Công chúa Phò mã đặt ở trong tay phó thống lĩnh là hắn, nếu xử lý không chu toàn, làm sao có mặt mũi nhìn Cổ Nghiên?
Đúng lúc này, trên lầu truyền đến thanh âm thân vệ Công chúa: “ Đại công tử có lệnh, tự tiện xâm nhập đánh ra ngoài! “
Dưới lầu mọi người vang dội đáp: “ Tuân mệnh! “ Một đám nhe răng cười rút đao ở thắt lưng.
Lam Triệt nhíu mày. Những người này biết rõ mình là người Lam gia còn kiêu ngạo như thế, rốt cuộc là nông cạn, không biết địa vị Lam gia ở Cổ Lan, hay là đối với thực lực bản thân vô cùng tin tưởng?
Nhìn đám tuổi trẻ đối diện biểu tình tràn ngập trào phúng, một đám ánh mắt tràn ngập sát khí, Lam Triệt tức giận ngược lại dần dần bình ổn. Muốn cùng Lam gia đối địch đúng không? Lam gia ta không cần tốn nhiều sức cũng có thể khiến các ngươi nửa bước cũng khó đi!
Lam Triệt cười lạnh một tiếng, xoay người đi. Chúng gia đinh tựa hồ rất kính sợ Lam Triệt, thấy Lam Triệt xoay người rời đi, tuy rằng vẻ mặt khó chịu, nhưng cũng không có ai dám dừng lại. Ra cửa, Lam Triệt nói với một hạ nhân bên cạnh: “ Điều tra những người này đến Cổ Lan từ khi nào. “
Hạ nhân kia nói: “ Thiếu gia, không cần tra, chuyện này ta biết, bọn họ sáng nay vừa mới đến! “
“ Ta nhớ rõ khách điếm Phúc Lai không có quy định sẵn... Vậy người vốn trong khách điếm đâu? “
“ Hiện tại khách điếm ở gần đây cũng không đầy, hẳn đều ở trong mấy khách điếm gần đây. “
Lam Triệt cho hắn một cái ánh mắt, nói: “ Biết làm như thế nào chưa? “
Tên tiểu nhân kia hiểu ý gật đầu, nói: “ Tiểu nhân hiểu được! “
Mộ Sính thấy Lam gia rời đi, cười ha ha nói: “ Tương Phàn Lam gia, hắc, bất quá cũng chỉ như thế! “
Mọi người cũng theo hắn cười to, tiếng cười từ Phúc Lai khách điếm truyền ra, Lam Triệt còn chưa đi xa sắc mặt càng thêm khó coi.
Lam Triệt đi khỏi khách điếm không bao lâu, tìm đến một tửu lâu, để cho chúng gia đinh chờ ở phía dưới, dẫn theo hai cái tùy tùng lên lầu ba, vào căn phòng lớn nhất ở bên trong.
“ Ôi, đây không phải Lam tam thiếu gia sao? “ Trong phòng, có mấy vị nam tử mặc khôi giáp dùng cơm, tên nam tử trung niên cầm đầu thấy hắn, cười tiếp đón hắn nói, “ Lam tam thiếu gia không phải đi bắt kẻ trộm? Thế nào lại rảnh rỗi tới nơi này uống rượu? “
Lam Triệt tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống, nói: “ Trương tướng quân, ta vì chuyện đó mà đến. “
Trương Lợi bất quá là một giáo úy, nghe Lam Triệt gọi hắn là tướng quân, trên mặt ý cười càng đậm, nói: “ Chuyện của Lam tam thiếu gia, chính là chuyện của lão Trương ta! Có phải hay không bắt đạo tặc kia, thiếu trợ thủ? “ Bên cạnh vài người đang ăn cơm đều là thủ hạ thân tín của Trương Lợi, ngày thường cũng chiếm được chỗ tốt từ Lam Triệt, ngay cả Lam Triệt thương đội mua bán cũng được một chút phần, nghe đến việc này, cũng đều tỏ thái độ: “ Người nào, dám ở Cổ Lan trấn giương oai? Chúng ta đi thu thập hắn! “Lam Triệt bưng bầu rượu rót rượu cho mấy người, nói: “ Là một hiệu buôn gọi là ' Nguyên thị ', hộ vệ của thương đội này không tầm thường, cứng rắn chỉ sợ không được, cần phải tìm được một lý do thích hợp! “
Trương Lợi ha ha cười nói: “ Nói vậy Lam thiếu gia đã có kế sách? “
Lam Triệt mỉm cười, đem chủ ý nói ra.
Trương Lợi đập bàn nói: “ Hảo! Này đơn giản, chúng ta nghe theo Lam thiếu gia mà làm! “
Không bao lâu, khách điếm Phúc Lai lại ồn ào lên, một đội binh lính, khoảng chừng trăm người, hùng hổ hướng khách điếm đi tới. Người qua đường thấy Lam gia cùng Trương giáo úy, đều né ra, tránh thành người vô tội bị vạ lây.
Cổ Nghiên vừa vặn trở về, đi tới cửa, lại bị mấy chục gia đinh Lam gia cùng chừng trăm binh lính ngăn ở cửa, thành thật tránh xa ở trong đám người qua đường, cũng không sốt ruột đi vào.
Bên cạnh vài người bày sạp thấp giọng nói chuyện với nhau. Cổ Nghiên đi đến một sạp bán bánh nướng, mua hai cái, hỏi: “ Lão bá, tên tướng quân cầm đầu kia là ai a? “
Lão bá vui vẻ hớn hở nhận lấy đồng tiền, nói: “ Đó là Trương tướng quân của binh doanh, rất hung ác... Ta nghe nói hắn giết qua mấy chục người Hung Nô! “ Nói tới đây trên mặt cảm thấy tự hào. Vùng biên cương dân chúng bị người Hung Nô gây đau khổ vô cùng sâu, đối với tướng sĩ Đại Yến giúp bọn họ chống đỡ người Hung Nô vô cùng có hảo cảm.
Cổ Nghiên trong lòng âm thầm lo lắng, tình hình như vậy, nếu nổi lên xung đột, dưới hoàn cảnh này chúng tướng sĩ có vẻ vô cùng bị động. Cổ Nghiên lại hỏi: “ Đó là Lam gia thương đội đi? Bọn họ tại sao kiêu ngạo như vậy? Chẳng lẽ là thân thích Trương tướng quân? “
Lão bá lắc đầu nói: “ Ta nghe nói, Lam gia đại thương đội, cùng Trương tướng quân rất quen thuộc. “
Cổ Nghiên nhíu mày, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Lam gia rõ ràng là mượn sức triều đình đối phó Công chúa Phò mã, Công chúa chính là cải trang xuất cung, không tiện lộ ra thân phận. Người Hung Nô ở trong tay Thái tổ sau khi bị ôn dịch mà thất bại, dần dần học được khôn ngoan, không còn làm bừa, cũng dần dần biết ám sát, xúi giục, mượn sức cùng thủ đoạn, nơi này ở gần Hung Nô, nói không chừng còn có thám tử của Hung Nô, nếu thân phận của Công chúa Phò mã bị tiết lộ, chẳng phải sẽ đưa tới rất nhiều nhóm người Hung Nô vây quét sao? Nếu không lộ ra thân phận, cùng tướng sĩ Đại Yến nổi lên xung đột, mặc kệ Trương Lợi này là mãnh tướng hay là phản tặc, cũng không thể xử lý tốt.
Nghĩ nghĩ, Cổ Nghiên đối với mấy thị vệ trong chỗ tối gật đầu, xoay người bước nhanh quay trở lại phủ Tằng Nghị tướng quân.
Trong đại sảnh khách điếm, Phong Lão Nhị đang ở một góc sáng sủa lắc xúc xắc, bao vây chung quanh là mười mấy thị vệ phủ Công chúa, một đám nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bát xúc xắc. Phong Lão Nhị cười tủm tỉm đặt bát xuống, mở nắp ra, lộ ra ba con năm, cười đến càng thêm thoải mái, “ Ai nha nha, lại là con báo, các huynh đệ, xin lỗi! “ Nói xong liền đem đống bạc gom về trước mặt mình, có bạc vụn, có bạc nén, thậm chí còn có một xâu đồng tiền.” Khoan đã! “ Trình Duyên mặt đen kéo cổ tay hắn lại, “ Làm sao có khả năng liên tục hai lần đều là con báo? “ Trình Duyên là người hay xúc động, cũng không phải không có đầu óc.
Phong Lão Nhị gắt gao ôm lấy đống bạc, nói: “ Nguyện đổ nguyện chịu thua! Trình hắc tử, ngươi muốn quịt nợ phải không? “
Trình Duyên trên mặt có chút do dự, hắn cũng không thể khẳng định đây có phải là hoàn toàn trùng hợp hay không. Đúng lúc này, vài thị vệ ở cửa bổng nhiên đứng lên, còn có tiếng động đao ở thắt lưng. Nơi này mọi người đều cùng làm việc hơn nửa năm, cũng cùng thị vệ phủ Công chúa có mấy năm giao tình, nghe thấy động tĩnh, một đám đều đứng lên, một ít người bình tĩnh nhìn về phía cửa, một ít người ở cửa sổ cảnh giác chờ có khả năng bị tập kích.
Mộ Sính ở trong đại sảnh vốn cùng Trương Hoa chơi vật tay, lúc này thấy Lam Triệt cùng Trương Lợi, trên mặt lộ ra châm chọc cười, nói:“Ôi, Lam thiếu gia, lại đến rồi?”
Mộ Sính xuất thân quân đội, Trương Lợi thân phận cấp bậc, không chỉ nhìn khôi giáp trên người nhận ra, theo khí chất của người đó cũng nhìn ra được. Mộ Sính ở kinh thành, người thế nào mà chưa thấy qua? Dù là đại nguyên soái Tô Phong, Bình Tây đại tướng quân Mộ Dung Thanh Hoa cũng gặp qua nhiều lần, Trương Lợi một tiểu tướng nơi biên cương, có lẽ mùi máu tươi dày đặc, nhưng Mộ Sính sao lại đặt trong mắt?
Trương Lợi thấy mặt hắn lộ rõ miệt thị, không khỏi giận dữ: “ Ngươi là người nào? Thấy bản quan vì sao không ra nghênh đón? “
Tướng sĩ biên cương liều mạng đánh mà ra cùng quan tướng cấp thấp xuất thân thế gia ở kinh thành, khác nhau lớn nhất là huyết khí — tướng sĩ thị vệ kinh thành đối với lục đục đấu đá chính trị có vẻ hiểu biết, cho nên bọn họ sau khi đi ra hoặc là đùa giỡn khôn vặt trốn tránh nguy hiểm, đầu cơ trục lợi, hoặc là trở thành cả hai, lãnh binh một phương, trở thành cánh tay lương tướng có thể cùng văn thần giao thiệp thoải mái ; Mà quan tướng cấp thấp nơi biên cương, có lẽ thô lỗ không học thức, có lẽ hung ác ương ngạnh, có lẽ thị huyết bạo ngược, nhưng cơ hồ đều là mãnh tướng.
Trương Lợi đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn vốn chính là đến làm chổ dựa cho Lam Triệt, mà vốn nên đối với hắn tôn kính có thêm - Mộ Sính cũng dám ngang nhiên coi rẻ hắn, mặc kệ Mộ Sính có hậu thuẫn phía sau hay không, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ — Những tên hán tử ngang bướng này tuyệt đối so với Trình Duyên càng khó dây dưa.
Mộ Sính ngồi ở băng ghế sau bàn ăn, đối diện đại môn, chúng huynh đệ đứng vây quanh hắn, coi hắn như là đại quan, bọn người Trương Lợi Lam Triệt giống như đến yết kiến hắn, bày ra tư thế, không nhanh không chậm nói: “ Chúng ta đã bao khách điếm này, chúng ta là chủ, các ngươi là khách, khách liền tùy theo chủ. “
Lam Triệt khá tốt, vừa rồi kiến thức qua kiêu ngạo của những người này, Trương Lợi thì lại nổi giận, chỉ vào Mộ Sính nói: “ Hay cho tên điêu dân nhà ngươi! Biết đây là địa phương nào sao? Nơi này là Cổ Lan, là trọng trấn của biên cương, dám đến nơi của gia gia giương oai, ta xem ngươi là chán sống đi! “Mộ Sính vẫn không gợn sóng không sợ hãi cười lạnh, “ Vị đại nhân này nói quá đi? Chúng ta chưa từng phạm vào luật nào của Đại Yến? Sao xứng với hai chữ ' điêu dân '? “
Trương Lợi chỉ vào mặt hắn, nói: “ Đối với bản quan bất kính, không phải điêu dân thì là cái gì? Người đâu! Đem tên điêu dân chứa chấp đạo phỉ, bắt lại cho ta! “
“ Ai gan lớn như vậy, muốn bắt người của bổn thiếu gia? “ Một thanh âm nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên bên tai mọi người, thanh âm nói chuyện rõ ràng không lớn, lại khiến mỗi người đều có thể nghe được rành mạch.
Trương Lợi là võ quan ở biên cương, tại đây lui tới với không ít thương đội, kiến thức tự nhiên cũng không tầm thường, bởi vậy liền biết người này đến từ trong võ lâm, lại võ nghệ không thấp. Ngẩng đầu hướng âm thanh truyền đến từ lầu hai, nhất thời ánh mắt đều thẳng.
Chỉ thấy một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, tay cầm chiết phiến, bước chậm xuống. Bên trái thiếu niên, đi theo một người thanh niên thanh tú chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo văn sĩ, còn có một chòm râu sơn dương, thân mang trường kiếm, sắc mặt nghiêm túc, nghiễm nhiên là bộ dáng một cận vệ ; bên phải thiếu niên, là một lục y nữ tử cùng theo xuống lầu, khoảng mười tám, mười chín tuổi, mang khăn che mặt, còn đeo một vòng tai xanh biếc, vòng tai có một vết tích đỏ, ánh mắt lãnh đạm, con mắt cũng không nhìn Trương Lợi liếc mắt một cái.
Lam Triệt cũng không chuyển mắt nhìn lục y nữ tử kia. Hắn từng nghe nói, nửa năm qua, ở Giang Nam nghe đồn có một vị nữ đệ tử của Thần Y Môn, thích mặc lục sắc sa y, mang theo trang sức xanh biếc tích máu, nghe nói đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nhưng chưa bao giờ tin. Người giang hồ đồn bậy rất nhiều chuyện, cho dù có xinh đẹp như thế nào, mang theo cái khăn che mặt làm sao nhìn ra?
Nhưng hôm nay vừa thấy, mới biết được cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại [ hào hoa phong nhã ]. Mặt nàng thanh lãnh đạm mạc, nhưng ánh mắt lại ngẫu nhiên lộ ra một tia sắc bén, đôi mắt trong trẻo động lòng người, quyến rũ mà không yêu mị, như có khả năng câu hồn đoạt phách, khiến vị thiếu gia dòng chính của thế gia - Lam Triệt lập tức động tâm.
Thẳng đến khi ba người từ lầu hai đi xuống đại sảnh, mọi người mới hồi phục tinh thần lại. Đám người Mộ Sính thấy bộ dáng Nguyên Thương hiện tại cũng rất là cao hứng, bọn họ đều cho rằng đây là sư tỷ của Phò mã gia - Nguyên Thập Tam.
“ Tại hạ chính là thiếu chủ của hiệu buôn Nguyên thị - Nguyên Văn, đây là nội tử [ vợ ] . Nhị vị đại nhân, xin hỏi có chuyện gì sao? “ Cố Nguyệt Mẫn mặt đầy mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại ôn hòa có lễ, nhất thời khiến Trương Lợi nói không ra lời.
Kỳ thật Cố Nguyệt Mẫn hẳn phải xưng hô là ' thảo dân ', ngoài Cố Thường Y ra nàng là Công chúa cao quý nhất Đại Yến quốc, trong tiềm thức không muốn tự xưng thảo dân. Nếu là đối với dân chúng bình thường, hay địch nhân sau lưng đều có thể giả trang, nhưng mà đối với thần tử của mình, thật sự không muốn bôi nhọ thân phận.
Nguyên Thương ở bên cạnh không nói một lời nhìn nàng biểu diễn. Nguyên Thương tuy rằng là người hiện đại, nhưng cũng có thể hiểu được vị Công chúa xã hội phong kiến này trong khung bao nhiêu cao ngạo. Nàng ở trước mặt mình có thể phóng hạ cấp bậc, nhưng mình tốt xấu gì cũng là tôn tử Triệu quốc công, nếu mình là một tiểu nha đầu không xu dính túi? Cố Nguyệt Mẫn có hay không đối với mình như thế?
Nguyên Thương đã biết người Tô gia tính kế nàng, dựa theo thủ đoạn nàng xử lý mọi chuyện, nói không chừng có một ngày thật sự sẽ cùng Tô gia đoạn tuyệt quan hệ. Một khi nàng không còn là trưởng tôn của Tô gia, thân phận của nàng về mặt chính trị cũng sẽ không có giá trị gì, liền biến thành ' Thiếu nữ yếu đuối ' không quyền không thế, đến ngày đó, Công chúa Điện hạ sẽ như thế nào? Sẽ ở giữa quyền thế và tình cảm với nàng mâu thuẫn, nhưng cuối cùng, Nguyên Thương biết, cuối cùng, Công chúa Điện hạ cũng sẽ không bỏ xuống tôn vị Công chúa cùng nàng rời khỏi hoàng thành.
Nguyên Thương mỗi lần nghĩ đến vấn đề tương tự như vậy sẽ chặn lại ý niệm trong đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Trương Lợi chính là nhìn chằm chằm Nguyên Thương, nhìn không chớp mắt. Bản thân Nguyên Thương kiếp trước cũng không có đẹp gì lắm, có hiệu quả nhiều như vậy là dựa vào khí chất cùng hóa trang, ánh mắt như vậy ở lúc nàng thi hành nhiệm vụ cũng thấy nhiều, hơn nữa Nguyên Thương tâm lý tố chất quá cứng rắn, căn bản đối với nàng không hề ảnh hưởng. Nhưng Cố Nguyệt Mẫn thân mình lại hơi nghiêng, không chịu được chặn lại ánh mắt của Trương Lợi, cười nói: “ Trương tướng quân? “
---------------------
P/S: Nguyên Thương nghĩ vậy ta cũng thấy đúng ^o^. Công chúa thích Nguyên Thương thật nhưng không thích đến mù quáng bỏ cả địa vị rời xa triều đình, tâm nàng có kiêu ngạo, có đất nước! Còn tâm Nguyên Thương chỉ có Cố Nguyệt Mẫn.