Từ lúc Cố Nguyệt Mẫn nói ra những lời này, Nguyên Thương giống như tìm được mục tiêu phấn đấu, sau đó rất quy củ, khiến Cố Nguyệt Mẫn thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút mất mát. Kỳ thật, có lẽ nàng thích nhìn thấy bộ dáng khả ái của Nguyên Thương mỗi ngày vây quanh lấy nàng nhưng lại không biết làm sao kia.
Cố Nguyệt Mẫn không trải qua cuộc sống ở hiện đại, cho nên sẽ không biết, đối với một người cả tâm lẫn thân đều là sát thủ, hai chữ ' có thể ', là chuyện đáng sợ cỡ nào - mặc kệ phía trước hai chữ này thêm bao nhiêu câu điều kiện.
Có lẽ Nguyên Thương võ nghệ quả thật không bằng Cố Nguyệt Mẫn, nhưng trước khi Nguyên Thương chưa gia nhập Thần Y Môn cũng có thể giết chết cao thủ Hung Nô, hơn nửa năm nay tu luyện võ công cùng nghiên cứu chế tạo độc dược cùng Thần Cơ Tử, nếu toàn lực xuất thủ, còn chưa biết sẽ đến trình độ nào?
Đời này, là một thiếu nữ, bộ dạng của Nguyên Thương lại có vài phần tuấn mỹ, sau khi trải qua dịch dung đơn giản, lại mặt mày như họa, thanh lệ tuyệt luân. Từ lúc đến thảo nguyên, nàng liền đeo khăn che mặt. Nguyên Thương kiếp trước ở phương diện tình yêu được giáo dục.... Khụ, vô cùng không giống bình thường. Dưới sự chỉ dẫn tận tình của một đám sát thủ không bình thường, cùng với kinh nghiệm khi chấp hành nhiệm vụ ảnh hưởng, Nguyên Thương cho rằng, muốn biểu đạt tình yêu thì địa điểm chỉ giới hạn ở trên giường - nếu địa điểm ngoài trên giường thì Nguyên Thập Tam cũng làm ra hành động câu dẫn tương tự, nếu phải chân tình biểu lộ thì không biết ; Nguyên Thương cũng cho rằng, hấp dẫn người khác phương thức chủ yếu nhất là bộ dáng bên ngoài, cho nên trong tiềm thức Nguyên Thương không muốn trở nên khó coi trong mắt Cố Nguyệt Mẫn, tình nguyện mang mạn che mặt cũng không muốn đổi lại nam trang.
Sát thủ coi trọng nhất là một kích tất trúng, từ khi Cố Nguyệt Mẫn nói ra “ Chờ ngươi có thể đánh thắng ta rồi nói!” Sau những lời này, Nguyên Thương đã hạ quyết tâm, xác định mục tiêu, chỉ chờ một cơ hội thích hợp.
Đêm khuya, bốn trăm binh mã lặng lẽ đi trong tuyết, khôi giáp đen ở dưới tuyết lạnh tản ra mùi sắt thép giống như mùi máu tươi, không có cờ hiệu, không nói chuyện với nhau, chỉ có tiếng va chạm vũ khí rất nhỏ, cùng với âm thanh ' lộp bộp ' khi đi trên tuyết. Bọn họ rời Lạc Dương Sơn, tránh đi nơi đóng quân của Tả Hiền vương ở Bắc thượng.
“ Đại công tử, Nguyên cô nương! “ Một tên thám báo cưỡi ngựa đi dò đường trở về, nói, “ Phía trước sơn cốc có khoảng một trăm lều trại bộ lạc! “
Trăm lều, là một trăm lều, tuy chỉ là ước chừng, nhưng mà cũng đủ nói lên thực lực của một bộ lạc.
Một trăm lều trại, cũng có khoảng một ngàn người.
Cố Nguyệt Mẫn hỏi: “ Có tra được là bộ lạc nào không? “
Thám báo nói: “ Là người Hung Nô. “
Cố Nguyệt Mẫn nghe vậy ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén, nhưng liền áp chế tâm trạng xuống, trầm ngâm nói: “ Chúng ta đi đường vòng! “Thám báo nói: “ Đại công tử, muốn đi đến chỗ trên bản đồ, nơi này là đường tắt, nếu đi đường vòng, phải mất thêm ba ngày lộ trình. “
Binh quý thần tốc, nay Tả Hiền vương đang ở cách Cổ Lan trấn không xa triệu tập nhân mã, ba ngày, thật sự quá lâu.
Cố Nguyệt Mẫn đôi mi thanh tú hơi nhíu, hỏi Nguyên Thương bên cạnh, nói: “ Có cách nào lặng lẽ đi qua được không? “
Nguyên Thương gật đầu nói: “ Có thể dùng mê hương làm bọn họ ngất xỉu, hoặc bỏ thuốc mê vào trong nước uống của bọn họ. “
Cố Nguyệt Mẫn vén tóc bên tai, hỏi: “ Có thể làm tất cả mọi người ngất xỉu? “ Dùng thuốc mê tuy tốt, nhưng muốn mê đảo tất cả mọi người, chỉ sợ không thể.
Nguyên Thương nói: “ Phần lớn đều có thể bị dính thuốc mê... Nếu ai tỉnh, giết là được. “
Phong Lão Nhị thấy Cố Nguyệt Mẫn có chút chần chờ, tiến lên nói: “ Đại công tử, không bằng để thuộc hạ và Nguyên cô nương đi đến gần hang cốc nhìn xem, rồi sau đó sẽ suy xét nên làm thế nào? “
Lôi kéo Nguyên Thương đi xa, Phong Lão Nhị mới nói với Nguyên Thương: “ Gia, hôm nay ta nói sai thì coi như lời đùa! Công... Đại Công tử cao cao tại thượng, chưa bao giờ giết người tay không tấc sắt. Cho dù là người Hung Nô, giết cũng chỉ là cao thủ võ lâm, tinh binh thiết kỵ, đại Công tử dù sao tâm địa mềm, đối với người dân du mục của bộ lạc này, nàng sao hạ thủ được? “
Phong Lão Nhị dù sao cũng là người phủ Phò mã, là người của Nguyên Thương. Tuy rằng phủ Công chúa cùng phủ Phò mã nghiễm nhiên đã là một thể, nhưng bên trong vẫn có chút khác biệt, nhìn vị trí thống lĩnh đội ngũ hai bên cao thấp là có thể thấy.
Thấy Nguyên Thương khẽ gật đầu, lại nói: “ Gia, chúng ta cứ bỏ thuốc những người du mục này, tỉnh thì giết chôn, rồi hẳn bẩm báo đại công tử, chuyện này cứ lừa gạt đại công tử là được. “
Nguyên Thương dừng một chút, đột nhiên hỏi: “ Nàng không thích giết người sao? “
Phong Lão Nhị không rõ ý, đáp: “ Là không thích lạm sát kẻ vô tội đi... Đại công tử khí độ ung dung, thương yêu bá tánh, ta chỉ là tiểu binh thì làm sao hiểu hết? Ở Đại Yến, lòng dạ này đương nhiên rất tốt, nhưng đây là thảo nguyên, cho dù gặp không phải là địch thì chắc chắn cũng không phải bằng hữu, không cần phải thủ hạ lưu tình! Vậy nên, đại công tử có chút lòng dạ đàn bà. Bất quá, loại chuyện này, chúng thuộc hạ như ta chỉ cần làm tốt, chỉ là lo lắng sau đó bị đại công tử trách cứ, chi bằng hướng gia xin ý chỉ. “
Làm tướng, kị nhất là bị thuộc hạ lừa dối, Phong Lão Nhị là thuộc hạ, nếu một mình tự ý hành động, khó tránh khỏi khiến Cố Nguyệt Mẫn nghi ngờ, nhưng nếu do Nguyên Thương phân phó, liền không tính phạm thượng.
Nguyên Thương gật đầu, cho bọn họ hành động, trong lòng không khỏi nghĩ đến những người vô tội từng chết trong tay của nàng. Tạm thời không nói đến những tên bảo vệ người giàu quyền quý, còn có những người không liên quan nhưng vô tình chứng kiến bị nàng giết người diệt khẩu, trong đó còn có người già, phụ nữ và trẻ em, Cố Nguyệt Mẫn nếu biết trong tay nàng từng dính đầy máu tươi, sẽ có cảm tưởng gì? Lúc này màn đêm đã buông xuống, lửa trại của đám người bộ lạc còn chưa tắt, xa xa có thể thấy được ánh lửa.
Phong Lão Nhị mang theo đội thám báo, chậm rãi thăm dò vị trí lều trại. Lại đợi thêm một canh giờ, đến giờ dần, đoán chừng mọi người chắc đã ngủ say, Phong Lão Nhị trở lại, đã thăm dò tốt vị trí phân bố, dẫn đường cho đội thám báo hành động, mang theo Trình Duyên, Lục Minh, Chu Đại Phong cùng vài vị thống lĩnh, từ bên ngoài âm thầm hướng bộ lạc thả mê hương.
Nguyên Thương quay lại nơi dừng chân, đối mặt với Cố Nguyệt Mẫn hỏi, Nguyên Thương chỉ nói mình vừa mới phối trí một loại mê dược cực mạnh, tuyệt đối không có sơ hở, cho nên để bọn thị vệ hạ mê hương.
Bốn trăm thị vệ, hơn nửa năm này đều được huấn luyện dựa theo phương pháp bộ đội đặc chủng, còn chưa có tiến hành thực chiến trên quy mô lớn. Lần này gặp phải bộ lạc Hung Nô, coi như luyện tập một chút.
Qua không bao lâu, đội thám báo trở về thông báo đã thành công. Trong đó một tên thám báo nhân lúc mọi người không chú ý lặng lẽ hướng Nguyên Thương gật đầu. Nguyên Thương hiểu được, Phong Lão Nhị đã đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ.
Đại quân ngay sau đó liền xuất phát, lần trong bóng đêm tiếp tục đi.
Đi không được bao lâu, Phong lão Nhị bỗng nhiên phóng ngựa đến, nói: “ Nguyên cô nương, bắt được một tên gian tế, người đến nhìn xem! “
Nguyên Thương hướng Cố Nguyệt Mẫn nhìn thoáng qua, Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Chúng ta đi nhìn xem! “
Nguyên Thương lại nói: “ Không cần, ta đến đó được rồi. “ Nguyên Thương nghĩ thầm, nàng tuy rằng âm thầm hạ lệnh đem bộ lạc tẩy trừ, nhưng có lẽ có một số binh sĩ do dự, Phong Lão Nhị mới tìm đến nàng. Tên gian tế này, chắc chỉ là lấy cớ thôi.
Cố Nguyệt Mẫn trong mắt hiện chút nghi hoặc, bất quá cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, nhìn bóng dáng Nguyên Thương và Phong Lão Nhị có chút đăm chiêu.
Vẫn theo bên cạnh, Cổ Nghiên là người hiểu rõ tâm tư Công chúa nhất, nhìn thấy thần sắc nàng, liền biết nàng đối với chuyện mọi người làm trong lòng đã rõ, chắp tay nói: “ Đại công tử, chúng ta đi cả ngày đêm, được ăn cả ngã về không, nếu có một người sống sót, sẽ đem hành tung của chúng ta tiết lộ ra ngoài... “
“ Ngươi nói ta đều hiểu được. “ Cố Nguyệt Mẫn đánh gãy lời nói của hắn, “ Nhiều năm nghiên cứu binh thư, đạo lý này ta hiểu được. “
“ Đại công tử không cần áy náy. Binh thư dạy như thế nào đánh bại địch nhân giành chiến thắng, nhưng cũng chưa có binh thư viết qua giết người diệt khẩu. Một năm trước, Mộ Dung Thanh Hoa tướng quân giết tù binh, mười năm trước Triệu quốc công Tô đại tướng quân cũng từng chôn sống tù binh, có thể bọn họ từng viết qua binh thư, nhưng chưa từng nhắc đến việc này một chữ. “ Cổ Nghiên nhìn phương hướng Nguyên Thương đi, nói, “ Đối với địch nhân từ, chính là đối với mình tàn nhẫn. “
“ Đây là Thập Tam nói với ngươi đi? Nói ta lòng dạ đàn bà? “ Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy chỗ kì diệu trong lời nói, liền biết xuất phát từ Nguyên Thương. Nguyên Thương ít nói, ở trước mặt người khác nhiều nhất vẫn là trầm mặc, đối với Cố Nguyệt Mẫn thì là có hỏi tất đáp. Mấy ngày nay, Nguyên Thương rất hay nói những lời kỳ lạ, những lời này, rất kỳ diệu, lại rất thâm ảo. Ban đầu ở Bạch Mã Tự gặp Nguyên Thương thời, Cố Nguyệt Mẫn cũng đã từng ' kinh diễm ' [ kinh động - thán phục ] qua, cũng không nghĩ đến, Nguyên Thương chính là một điều bí ẩn, luôn có thể khiến nàng ngạc nhiên không ngừng.Cố Nguyệt Mẫn lòng hiếu kỳ càng lúc càng nhiều, thật muốn biết là nơi nào có thể bồi dưỡng ra một diệu nhân [ người thần kì ] như vậy. Sau khi trở về nhất định phải điều tra phụ cận xung quanh Tiếu gia một phen. Cố Nguyệt Mẫn thầm nghĩ.
Cổ Nghiên nói: “ Người Hung Nô học cưỡi ngựa trước, mới học đi đường, bọn họ xuống ngựa là dân du mục, lên ngựa chính là binh, đừng xem thường những người già yếu trong bộ lạc này, nơi này gần Đại Yến, nói không chừng trong đám người này cũng đã từng đánh cướp người Đại Yến chúng ta. “
Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Đi đi. Giúp Thập Tam xử lý một chút. “ Tuy nói là vì đại nghĩa, là tình thế bắt buộc, nhưng giết hại địch nhân lại là phụ nữ, trẻ em khiến nàng canh cánh trong lòng, đành mắt không thấy tâm không phiền.
Theo Phong Lão Nhị đi ra xa, Nguyên Thương mới hỏi: “ Có chuyện gì? Có người không nỡ xuống tay? “
Phong lão Nhị nói: “ Gia, lưu lại ba mươi người, đều là lão binh Bắc cương, giết người Hung Nô sao lại nương tay? Chúng ta một bên phóng mê hương, một bên xử lý, vô cùng thuận lợi. Chính là vừa rồi lúc đội thám báo dọn dẹp phát hiện có người không bị mê đảo, thật vất vả mới bắt được, là một người Hán! “
“ Hả? “ Nguyên Thương nghĩ Phong Lão Nhị lấy cớ mà thôi, không nghĩ tới thực sự có gian tế. “ Đang làm gì? “ Trong lòng lại nghĩ: Sẽ không phải là Chu Vân Tuyền đuổi theo đi?
“ Tiểu tử này rất dối trá! Lúc đầu ta nghĩ hắn là người Hung Nô, bắt được liền muốn giết, ai ngờ hắn nói tiếng Trung Nguyên lưu loát luôn miệng cầu xin tha thứ, lúc thẩm vấn, cũng luôn xin tha, làm động tác chọc cười, nhìn qua nhìn lại, đến bây giờ cũng không hỏi ra được nguyên nhân. “
Nguyên Thương nói: “ Dùng hình chưa? “
“ Còn không có. Bất quá, hắn cũng không cứng rắn, nói gặp được người mới hàng. “
Nguyên Thương gật đầu, Phong Lão Nhị hiểu ý, cho hạ nhân đem người dẫn tới.
Người này thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, đầu trọc bóng loáng, tai phải đeo một cái khuyên tai thật to, mặt hơi tròn, nhưng không có mập, cả người săn chắc, nhìn thế nào cũng giống người Hung Nô. Chỉ là, người này thoạt nhìn cảm thấy có chút quen thuộc.
Hắn thấy Nguyên Thương là nữ tử, ngẩn người, nói: “ Ngươi chính là thủ lĩnh? “
Nguyên Thương lạnh lùng nhìn hắn một cái. Phong Lão Nhị nói: “ Không sai, đây là thủ lĩnh của chúng ta, ngươi là ai, sao lại tới nơi này? “
Người này lập tức nói, “ Tiểu nhân Ngô Từ Nhân *, làm nghề buôn bán ở Cổ Lan trấn... “
( *) Từ Nhân: Hiền lành, nhân hậu ^^.
Lời còn chưa nói xong, Phong Lão Nhị đã nhanh tát một cái, “ Ngô Từ Nhân? Ngươi? Con mẹ nó, ngươi muốn lừa gạt ai đó? Nhìn ánh mắt ngươi xoay chuyển như tên trộm, liền con mẹ nó không phải người tốt! Muốn học ta? Đợi thêm tám, mười năm nữa đi! “Bọn thị vệ bên cạnh nghe xong đều nhịn không được bật cười. Vừa rồi mọi người đều cảm thấy người này giả làm người Hung Nô thoạt nhìn có chút quen thuộc, hiện tại cuối cùng cũng biết vì sao quen thuộc - người này tính nết cùng Phong Lão Nhị y hệt a! Huynh đệ nơi này đều biết, Phong Lão Nhị từng bị đại quân bắt giữ, chính là đức hạnh như tên trước mặt này, nhưng Phong Nhị lang công lực so với hắn cao hơn nhiều, nghiêm hình bức cung cũng chưa từng khai, thành công lừa dối địch nhân.
Nguyên Thương nhìn kỹ người này, thấy hắn tuy rằng láu cá, nhưng lúc quỳ trên mặt đất thân hình vẫn không nhúc nhích, nội tâm vô cùng kiên nghị, không phải người có thể dễ dàng khuất phục, bây giờ còn muốn trốn, không cần phí sức thẩm vấn. Vì thế nói: “ Đừng cùng hắn nói lời vô ích, kéo xuống làm thịt! “
“ Vâng! “ Hai tên thị vệ lập tức kẹp hai bên hắn lôi đi.
“ Đừng! Đừng a! Ta chỉ nói nhảm vài câu a a a a a ——”
“ Khoan đã! “ Phong Lão Nhị ngăn nàng lại, nói, “ Ta cảm thấy người này có rất nhiều bí mật... Không bằng mang theo, từ từ thẩm vấn? “
Nguyên Thương gật đầu nói: “ Hắn quả thật rất không bình thường. Chỉ là, nếu hắn ở trên đường đùa giỡn quỷ kế... “
Phong Lão Nhị nói: “ Yên tâm, thuộc hạ sẽ coi chừng hắn, hắn trở mình cũng không được! “
Nguyên Thương nhìn thoáng qua Ngô Từ Nhân còn đang kêu trời trách đất, âm thanh lạnh lùng nói: “ Câm miệng! “
Tiếng khóc lóc thảm thiết đột nhiên ngừng lại.
“ Thành thành thật thật đi theo, chỉ cần một cử chỉ gây rối, lập tức làm thịt ngươi! “ Nguyên Thương đối với thị vệ nói, “ Mở trói cho hắn, cho hắn một con ngựa, để hắn tự đi, nếu hắn dám chạy trốn, lập tức giết, không cần lưu tình. “
Mấy tên thị vệ chung quanh đều không có hảo ý nhìn, khiến da đầu Ngô Từ Nhân run lên.
“ Đi! “
Bọn thị vệ đem toàn bộ người nơi này giết, thi thể để cùng một chỗ trong lều, sau đó hỏa thiêu. Một số vật đáng giá bị cướp không còn một mống, lấy đi cũng không bao gồm dê bò mà cũng hỏa thiêu. Có một nhóm ngựa khỏe, bị bọn thị vệ lấy cùng với đồ vật, đưa một con cho Ngô Từ Nhân.
“ Thập Tam, đây là... “ Cố Nguyệt Mẫn có chút kỳ quái.
Nguyên Thương đưa Ngô Từ Nhân đến trước mặt Cố Nguyệt Mẫn, chỉ vào hắn đem chuyện vừa rồi từng cái nói. Cố Nguyệt Mẫn nhìn Ngô Từ Nhân, khẽ mỉm cười, một bên nghe một bên gật đầu. Lúc Nguyên Thương nói đến hắn tính tình láu cá, cứng cỏi , Cố Nguyệt Mẫn không báo trước xuất thủ, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải hướng hai mắt hắn tiến tới.
Ngô Từ Nhân hoảng hốt, ngửa người né tránh. Cố Nguyệt Mẫn mặc nam trang, đánh nhau rất thuận tiện, bên hông là bảo kiếm năm đó Cố Thường Y đưa, theo đó liền ra khỏi vỏ, hướng hắn chém tới. Ngô Từ Nhân xoay người trên mặt đất tránh thoát, lăn đến dưới thân bạch mã, từ phía dưới ngựa xuyên qua.Có bạch mã ngăn giữa Cố Nguyệt Mẫn và Ngô Từ Nhân, bảo kiếm liền chém không được.
Cố Nguyệt Mẫn tuy rằng không có võ công cao bằng tuổi trẻ Cố Thường Y, nhưng cũng là võ lâm cao thủ, liếc mắt một cái liền nhìn ra Ngô Từ Nhân biết võ nghệ. Nàng bỗng nhiên xuất thủ, chính là muốn xem chiêu thức võ công của hắn. Ai biết hắn vô lại trốn tránh, cũng không tiếp chiêu.
Cố Nguyệt Mẫn nhìn Ngô Từ Nhân tránh bên kia của bạch mã, lộ ra nụ cười giảo hoạt, nhẹ giọng nói: “ Dung Dung! “
Con ngựa trắng này chính là năm đó Cố Thường Y cưỡi, tên con ngựa này, khiến Cố Thường Y bị Túc Sa Duyệt Dung phạt ngủ sàn nhà vài ngày.
Dung Dung vốn trêu tức đứng tại chỗ nhìn Cố Nguyệt Mẫn cùng người xa lạ ' chơi đùa ', nghe thấy nàng gọi, cũng không thấy nó phát lực như thế nào, liền đã quay lại hướng Ngô Từ Nhân một cước đạp xuống.
Ngô Từ Nhân sợ tới mức ' lăn ' nhanh đến bên cạnh Nguyên Thương, phủ phục trên mặt đất hô: “ Công chúa tha mạng! “
Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt khẽ biến, nhìn thoáng qua xung quanh, thấy đều là thị vệ hai phủ, không có người ngoài, nói: “ Ngươi gọi nàng là gì? “
Ngô Từ Nhân hạ giọng nói: “ Minh Huy Công chúa, Phò mã gia, thuộc hạ chính là thám báo dưới trướng Mộ Dung tướng quân! “
Cố Nguyệt Mẫn có chút buồn cười. Người này, nhận thức, tuy rằng không tính là sai, nhưng mà... lại đem mình xem thành Phò mã, đem Nguyên Thương xem thành Công chúa.
Cố Nguyệt Mẫn thu liễm sắc mặt, hướng Cổ Nghiên bên cạnh ra dấu, cho người xung quanh lui, thản nhiên nói: “ Ngươi làm sao biết chúng ta là ai? “
Ngô Từ Nhân nói: “ Năm xưa thuộc hạ từng may mắn được Trưởng công chúa giáo huấn, nhận ra Quân Tử kiếm cùng Hãn huyết bảo mã của Trưởng Công chúa. “
Cố Nguyệt Mẫn lạnh lùng nói: “ Ngươi sao lại giả dạng làm người Hung Nô? Chớ không phải là đào binh đi? “
Ngô Từ Nhân vội đáp: “ Thuộc hạ phụng mệnh của Mộ Dung đại tướng quân, giả dạng thành người Hung Nô, điều tra nơi phân bố bộ lạc của Hung Nô. “ Nói xong từ trong y phục lấy ra tờ giấy, “ Lúc đi, để tránh ngộ thương, bị người nhà bắt được, tướng quân cho một thứ để làm chứng. “
Trên tờ giấy có đại ấn của Bình Tây đại tướng quân, chỉ viết tám chữ:
- Thấy ấn, thả người! Mộ Dung Thanh Hoa!
Mộ Dung Thanh Hoa không hổ là ' Phỉ * tướng quân ' nổi tiếng thiên hạ, khi nói chuyện đều mang theo ngữ khí cuồng ngạo.
( *) Phỉ: Cướp.
Cố Nguyệt Mẫn lúc này mới thu hồi hoài nghi, nói: “ Mộ Dung tướng quân phái bao nhiêu người? “
Ngô Từ Nhân nói: “ Tướng quân của chúng ta phái ra ba mươi tên thám báo, toàn bộ cải trang thành người Hung Nô. Chúng ta hàng năm cùng người thảo nguyên giao tiếp, tập tính ngôn ngữ đều hiểu rõ ràng. Lần này thuộc hạ phát giác bộ lạc này có dấu hiệu điều binh, vì thế giả mạo người Nữ Chân tới nơi này tìm hiểu tin tức, ai ngờ bộ lạc này cùng người Nữ Chân có cừu oán, thuộc hạ còn chưa kịp nói lời khách sáo, đã bị bọn họ bắt lại. “Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Bọn họ đương nhiên muốn bắt ngươi. Tả Hiền vương đã âm thầm hạ lệnh truy nã đối với Nữ Chân tộc, cũng phái thiết kỵ tinh nhuệ truyền tin, chuẩn bị bao vây tiêu diệt Nữ Chân. “
“ Bao vây tiêu diệt Nữ Chân? Vì sao? “ Ngô Từ Nhân lòng đầy nghi hoặc, “ Hiện tại người Hung Nô đang cùng Trưởng Công chúa giằng co, bọn họ lại còn dám khởi chiến? “ Người Nữ Chân tuy rằng nhân số ít, nhưng đều là dũng mãnh thiện chiến, lại âm hiểm xảo trá, dùng lời của người Hung Nô, đó là so với người Hung Nô còn Hung Nô hơn, bình thường người Hung Nô cùng người Đột Quyết cũng sẽ không dễ dàng khai chiến.
Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Không chỉ thế. Tả Hiền vương chuẩn bị triệu tập mười vạn binh mã, tấn công Cổ Lan trấn, thẳng tiến kinh thành. Người Nữ Chân trong lúc vô tình phát giác ra đường tới hang ổ của người Hung Nô, bọn họ lo lắng người Nữ Chân sau lưng phá rối, không thể không tiêu diệt người Nữ Chân. “
“ A? “ Ngô Từ Nhân quá sợ hãi, “ Người Hung Nô từ lúc nào thì dám công thành? Tả Hiền vương thế nhưng cùng tướng quân suy nghĩ giống nhau! “
Cố Nguyệt Mẫn trong lòng khẽ động: “ Mộ Dung tướng quân muốn làm cái gì? “
Ngô Từ Nhân nói: “ Mộ Dung tướng quân nói, đại quân Hung Nô đang cùng Trưởng Công chúa giằng co, nội bộ trống rỗng, nếu có thể dẫn ba ngàn tinh kỵ, tập kích bất ngờ sau lưng Hung Nô, dọc theo đường đi một bên cướp đoạt lương thảo bộ lạc Hung Nô, thiêu hủy lều trại người Hung Nô, dĩ chiến dưỡng chiến ( lấy chiến nuôi chiến), nhất định có thể tạo được kết quả không ngờ. “
Ai nói người cổ đại không thông minh? Dĩ chiến dưỡng chiến, đây là chiến lược của người Mông Cổ sau này, nhưng Mộ Dung Thanh Hoa đã có thể suy nghĩ được, ở dưới tình huống không có tin tức điều binh của Tả Hiền vương, liền định ra chiến thuật. Tựa như Mộ Dung Thanh Hoa chính mình thường nói: “ Con bà nó! Dựa vào cái gì người Hung Nô có thể cướp của chúng ta, còn chúng ta không thể cướp của người Hung Nô? “
Cố Nguyệt Mẫn trong mắt kinh hỉ, trong miệng lại nói, “ Mộ Dung Thanh Hoa thật to gan! Dám một mình xuất chiến! “
“ Phò mã... “ Ngô Từ Nhân bồn chồn, Công chúa còn chưa phát hỏa, Phò mã gia là sư đệ Mộ Dung tướng quân, như thế nào ngược lại tức giận lớn như vậy? Chẳng lẽ là để Công chúa nhìn? Kỳ quái, không phải đều nói Công chúa ôn nhã cao quý, sao lại đối xử với người khác lạnh lùng như vậy?
Cố Nguyệt Mẫn tâm tình tiểu nữ nhi không lui, cũng không giải thích, ngược lại cố ý đâm lao phải theo lao, mặc kệ hắn đem nàng xem là Phò mã, nói: “ Ba ngàn tinh binh của Mộ Dung tướng quân ở đâu? “
Ngô Từ Nhân nói: “ Hiện tại hẳn là đã xuống vùng đất bằng... “
“ Xuống bằng? “ Cố Nguyệt Mẫn nhìn thoáng qua Nguyên Thương, Nguyên Thương lắc đầu, ý bảo không biết, từ trong lấy ra bản đồ Bắc Cương giản lược.
Ngô Từ Nhân ở trên bản đồ chỉ, nói: “ Dựa theo tốc độ, hẳn là gần chỗ này. “
“ Ước chừng bao nhiêu ngày lộ trình? “” Năm, sáu ngày. “
Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, nói: “ Vậy ngươi mang theo thư của ta cùng Mộ Dung Thanh Hoa hội hợp, ta phái vài tên thị vệ bảo hộ ngươi. Chúng ta đi đến bộ lạc Nữ Chân tìm đường tắt đến vương đình, sau đó sẽ cùng hắn hội hợp. “
Ngô Từ Nhân gật đầu đáp ứng. Hắn biết Cố Nguyệt Mẫn cũng không có hoàn toàn tin tưởng hắn, đây là phái người giám thị hắn.
Chờ Ngô Từ Nhân lui ra, Cố Nguyệt Mẫn cười nói: “ Thập Tam, lần này có Mộ Dung tướng quân gia nhập, chúng ta càng nắm chắc hơn. “
Dọc theo đường đi, mọi người ban ngày ẩn núp ban đêm đi ra, đi suốt đêm. Dưới sự chỉ huy của Nguyên Thương, thị vệ hai phủ một đường hỏa thiêu đánh cướp, cực kỳ tàn ác, Cố Nguyệt Mẫn lại mở một con mắt nhắm một con mắt, làm bộ như không biết. Các bộ lạc có binh mã thiện chiến đều đáp ứng lời triệu hồi của Tả Hiền vương đến tụ họp, một đường đi tới, dĩ hữu tâm toán vô tâm * , tất chiến tất thắng, cho dù gặp phải chống cự, cũng đều rất nhỏ.
( *) Dĩ hữu tâm toán vô tâm: Chủ tâm đối phó kẻ vô tâm.
Lúc tiếp cận địa bàn Nữ Chân tộc, lần đầu tiên gặp phải binh mã chính quy của Hung Nô. Nguyên Thương lập tức phái đội thám báo bắt vài tên binh Hung Nô lạc đàn, thẩm vấn.
“ Nói! Các ngươi tới làm gì? “ Lều trại Phong lão Nhị bắt đầu thẩm vấn, lúc này nói là tiếng Hung Nô.
Có vài người hộ săn lúc trước một đường đi theo thị vệ hai phủ giết người Hung Nô, có cừu hận nên xuống tay cực đoan tàn nhẫn, bởi vì bọn họ vài người biết tiếng Hung Nô, dần dần thành người của đội thám báo, giúp đỡ tra tấn - cũng không thể để cho Công chúa đến tra tấn đi?
“ Phi! Người Hung Nô là đại hán của thảo nguyên! Các ngươi... đều là đám Nam Man * ti tiện, là thức ăn của hùng ưng! “ Hung Nô Đại Hán hô lớn.
( *) Nam Man: Dân tộc phía Nam.
“ Hừ! “ Ngồi trên tảng đá Nguyên Thương nghe xong một tên thợ săn phiên dịch, lạnh lùng phất tay, nói, “ Kéo xuống, giết! “
Đại hán không chút nào sợ hãi: “ Thần Côn Luân! Con cháu của người... “ Còn chưa nói xong, liền bị Phong Lão Nhị chặn miệng, kéo ra ngoài, ngay trước mặt vài tên Hung Nô còn lại, đem từng ngón tay, rồi từng tấc từng tấc chặt bỏ luôn hai tay hai chân của hắn. Còn không làm xong, hắn đã mất máu nhiều mà chết.
“ Ta cũng không tin, người Hung Nô ai cũng cứng rắn. “ Nguyên Thương nhìn đám tù binh Hung Nô sắc mặt nhợt nhạt, cười lạnh, nói, “ Kế tiếp! “
Lúc trước gặp gỡ Thiết trướng lang kỵ, là quân tiên phong của người Hung Nô, là bộ đội tinh nhuệ, tương đương với bộ đội đặc chủng ở hiện đại, đương nhiên ai cũng kiên cường. Nhưng những người này bất quá đều là đám binh Hung Nô bình thường, sao có thể chịu đựng được?
Phong Lão Nhị đi tới, chọn một tên sắc mặt tái nhợt, đang run rẩy, vừa mới kéo, liền nghe thấy hắn kêu to quang quác quang quác, nghe ngữ khí hẳn là cầu xin tha thứ.
Trong đám người, có một người đột nhiên nhìn hắn quát lớn. Thị vệ bên cạnh tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng có thể biết người này ngăn cản hắn cung khai. Lập tức có hai người xông lên phía trước, chặn miệng của hắn, kéo ra ngoài một đao giết. Những thị vệ còn lại cũng hung tợn nhìn những tên Hung Nô khác.
Phong Lão Nhị chỉ vào trong tay người Hung Nô, đối với người mình nói: “ Nói với hắn, chỉ cần thành thật, gia chẳng những không giết hắn, còn cho hắn ăn ngon! “
Phiên dịch gật đầu.
Chỉ một chiêu, những người khác, chốc lát liền hỏi ra kết quả.
“ Đã hỏi rõ ràng, hắn nói, Đại tướng quân bọn họ dẫn theo ba ngàn tinh binh bao vây ở phụ cận tiêu diệt một người trong Nữ Chân vương tộc. “
-----------------
P/S: Up sớm nè ^-^.