Tên thợ săn hỏi, đáp: “ Hắn nói người dẫn đội là tướng quân Hách Liên Đa Đạc - thân tín của Tả Hiền vương, ba ngàn binh mã, vây bắt tiểu Công chúa Nữ Chân tộc - Hoàn Nhan Nhã Đồ. “
“ Hoàn Nhan Nhã Đồ? “ Phong Lão Nhị mừng rỡ, “ Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu * a! “
----------------
( *) Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
Nghĩa: Đi mòn gót giày cũng không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công, ý là lúc dụng tâm dùng sức tìm kiếm thì tìm không được, nhưng vô tình không để ý thì lại đột nhiên tìm ra.
----------------
Việc này ngay cả Nguyên Thương cũng cảm thấy thật đúng lúc. Bọn họ nghe nói Hoàn Nhan Nhã Đồ rất thích đồ vật ở Trung Nguyên, thường xuyên đi đến phụ cận Lạc Dương Sơn giao dịch nên đặc biệt phái thám báo tìm kiếm tung tích Công chúa, nhưng lại không thu hoạch được gì, chỉ có thể nói vận khí không tốt. Không nghĩ tới vừa đến bên ngoài địa bàn Nữ Chân, chuẩn bị tự mình mang đội đi bắt một tên vương tộc đến thẩm vấn, thì ngược lại có tung tích của nàng.
“ Phong Lão Nhị, hỏi kỹ càng một chút, nơi phân bố binh lực, rồi phái vài người cùng ta đi thăm dò. “
“ Vâng! “
Nguyên Thương ngực buộc chặt, thân mặt nam trang màu tối, tóc dài rối tung, chỉ dùng một sợi dây đỏ buộc thành đuôi ngựa thật cao, cầm trong tay kiếm thích khách, lưng đeo Kinh Lôi đao, cổ tay, ống quần cũng quấn chặt, toàn thân cao thấp quần áo đều bó sát người, sạch sẽ gọn gàng, giống hệt sát thủ chuyên nghiệp ở hiện đại.
“ Thập Tam, ngươi đi đâu vậy? “ Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên ngăn cản nàng.
Nguyên Thương bước chân lệch một bên, suy nghĩ loạn chuyển, nói: “ Ta mang vài tên thám báo đi thăm dò quân doanh Hung Nô một chút. “
Cố Nguyệt Mẫn nắm chặt cổ tay nàng, “ Đừng đi! “
“ Vì sao? “ Nguyên Thương con ngươi đen nhánh nhìn nàng. Cố Nguyệt Mẫn tuy rằng không dùng nội lực, thậm chí không dùng lực, hơi lạnh lòng bàn tay bao quanh cổ tay nàng, dần dần ấm áp.
“ Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ngươi muốn đi ám sát Hách Liên Đa Đạc! “ Nhìn y phục của nàng liền biết.
Nguyên Thương lập tức lên tiếng phủ nhận: “ Ta chỉ đi điều tra một chút. “
Cố Nguyệt Mẫn nhìn vào mắt nàng, “ Ngươi biết không? Khi ngươi nói dối, mày trái sẽ nhảy một cái. “
Ngay tức thì, mày trái Nguyên Thương lại nhảy một cái.
“ Nhìn đi, ngươi lại muốn nói dối. “ Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười, “ Ngươi phải biết, ngươi không chỉ có một mình. “—— Ngươi không chỉ có một mình.
Nguyên Thương cảm thụ được ấm áp nơi cổ tay truyền đến, đáy lòng lập tức nóng bỏng.
Đúng vậy, nàng còn có Cố Nguyệt Mẫn.
Hai người thâm tình nhìn nhau, bọn thị vệ ở xa lại nghị luận.
“ Ngươi xem ngươi xem, đại công tử cùng Nguyên cô nương lại thân thiết. “
“ Ta dám cược, Nguyên cô nương chính là Phò... Tô đại nhân dịch dung! “
“ Ta thấy không giống! Ngươi xem Nguyên cô nương xinh đẹp giống như tiên nữ! “ Nói lời này là người của phủ Công chúa, đè thấp thanh âm nói, “ Các ngươi nói, đại công tử chúng ta sẽ không phải là thích nữ nhân đi? “
“ Nói bậy! “ Một người của phủ Phò mã siết chặt nắm tay, “ Đại công tử chỉ thích gia của chúng ta! “
“ Được rồi được rồi, đều là người một nhà, tranh cãi cái gì? Hai bên đều đúng, hai bên đều đúng! “
“ Hai bên đều đúng! Sao hai bên đều đúng được? “
“ Sao lại không được? Nói không chừng gia chính là nữ... “ Lời còn chưa dứt, người này bỗng nhiên câm mồm. Đa số những người xung quanh đều trợn mắt nhìn hắn.
Lời này quả thực là đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng, là vũ nhục Phò mã gia... Nhưng, hình như cũng có chút khả năng...
“ Khụ, được rồi được rồi, chuyện chủ tử chúng ta sao có thể nghị luận? Đừng nói nữa, lau đao đi! “
“ Ngươi a! “ Bên kia Cố Nguyệt Mẫn thấy Nguyên Thương bộ dáng sợ run, chọt vào đầu nàng, nói, “ Hách Liên Đa Đạc là đệ nhất cao thủ bộ lạc Bạch Dương, ngươi có thể là đối thủ của hắn sao? Lại nói tiếp, hắn cùng ta còn có thâm cừu. Lúc trước hai tên ở Bạch Mã Tự ám sát ta, chính là hai đệ đệ của Hách Liên Đa Đạc. “
“ Hách Liên Cẩm - Bạch Mã Tự? “ Hách Liên Cẩm võ công so với Cố Nguyệt Mẫn không kém nhiều lắm, nhị ca Hách Liên Cẩm cùng Cố Nguyệt Mẫn cũng không chênh lệch mấy, nếu gặp phải Hách Liên Đa Đạc, không biết có bao nhiêu phần thắng. “ Công phu của Hách Liên Đa Đạc so với ngũ đại tông sư thì sao? “
Cố Nguyệt Mẫn lắc đầu, nói: “ Hách Liên Đa Đạc tuy rằng là đệ nhất cao thủ bộ lạc Bạch Dương, nhưng đó là so với dân tộc Hung Nô - hắn đứng thứ nhất, đương nhiên không đạt được cảnh giới tông sư. Lúc trước đệ nhất cao thủ Hung Nô, cũng không phải đối thủ của sư phụ ta - Tiêu Dao Tử. Hách Liên Đa Đạc so với ta hiện tại, hẳn cũng chỉ hơn một chút. Nhưng tuổi hắn so với ta lớn hơn, lại lãnh binh nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, ta không phải đối thủ của hắn. “
“ Chỉ cần hắn không đạt tới cảnh giới tông sư, thì sẽ có sơ hở. Trừ phi đạt tới cảnh giới của Thần Cơ Tử, làm được tùy tâm hành động, bách độc bất xâm. “ Nguyên Thương tràn đầy tự tin. Lúc trước cùng Thần Cơ Tử ở một chỗ đã thực nghiệm vô số lần, độc dược của Nguyên Thương đương nhiên thần kỳ vô cùng, Thần Cơ Tử nội lực mạnh mẽ, cho dù là độc dược cường đại cỡ nào đều có thể bức ra ngoài. Ví dụ như độc phấn của Nguyên Thương có tính ăn mòn, Thần Cơ Tử chân khí phát động một cái, độc phấn gì cũng không thể tiến gần đến thân thể. Muốn giết tông sư, phải mất rất nhiều công phu, xác suất thành công còn rất thấp.Nhưng nếu không phải tông sư, vậy thì đơn giản hơn nhiều. Hạ độc này, ám khí này, cạm bẫy này, làm sao cũng đều được.
Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Hắn cũng là võ lâm cao thủ, là thống soái của một quân, có thân binh hộ vệ. Ta từng nghiên cứu qua tư liệu về tướng lãnh Hung Nô, phát hiện Hách Liên Đa Đạc rất được Tả Hiền vương tín nhiệm. Tả Hiền vương thậm chí còn phái hai mươi Ngân Trướng Ưng Kỵ cho hắn. Nếu đơn đả độc đấu, với thủ đoạn của ngươi, thu thập hắn dư sức, nhưng bên trong ngàn quân, ngươi không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa, giết hắn vô dụng, phải bắt giữ hắn, sau đó phối hợp với bốn trăm binh sĩ, mới có thể phá địch. “
Nguyên Thương nhíu mày. Như vậy quả thật không dễ.
Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Để cho Cổ Nghiên điều binh, ta đi giúp ngươi. “
Nguyên Thương lập tức nổi giận: “ Không được! “
Trong nhìn nhận của Nguyên Thương, tuy rằng hành động này chỉ có năm phần thành công, nhưng nàng đã quen quanh quẩn ở ranh giới sinh tử, không có gì đáng ngại. Nàng là sát thủ, đối với người khác ngoan độc, đối với chính mình còn ác hơn, chỉ duy nhất không thể đối với Cố Nguyệt Mẫn như vậy.
“ Ngươi ta chẳng lẽ không thể đồng sinh cộng tử *? “ Cố Nguyệt Mẫn hướng nàng cười, “ Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, ta chính là một đóa hoa cao quý quen được chiều chuộng, không thể chịu được mưa gió? “
( *) Đồng sinh cộng tử: Cùng sống cùng chết.
Nguyên Thương nói: “ Ngươi tuy là cao thủ võ lâm, nhưng sát thủ và cao thủ là hai chuyện khác nhau, không tinh thông thuật ám sát sao có thể đi? “
Cố Nguyệt Mẫn nhướn mày cười nói: “ Hay là ngươi có thể ngăn cản ta? “
Nguyên Thương không thể nói ra lời. Đúng vậy, mình ngăn không được nàng. Ở trong tình huống có phòng bị, Nguyên Thương cũng không thể ở trong thời gian ngắn hạ gục được một cao thủ Hậu thiên trung cấp như Cố Nguyệt Mẫn. Hơn nữa, nữ nhân càng thông minh càng không thể đắc tội, trước mắt vị nữ tử thông minh tuyệt đỉnh này cũng giống nhau - nàng sẽ ghi hận ở trong lòng.
---------
Người Hung Nô giỏi về chế tạo vũ khí. Thời Hán triều, người Hung Nô bị đuổi đến Tây Vực, sau lại ở phương Tây học kỹ thuật luyện sắt, phát triển một bước lớn, sau đó khi trở về, vốn sức chiến đấu đã hung hãn lại càng tăng hơn. Chỉ là người Hung Nô cũng học luôn cả thói xa xỉ hưởng lạc, nội đấu lại nghiêm trọng, Trung Nguyên mới có thể chống lại. Thẳng đến lúc Đại Yến bước vào thời kỳ mới, sinh ra được những kẻ ngông cuồng, lợi dụng độc bệnh ổn định lại vị thế.
Đối với người Hung Nô, trừ bỏ chiến mã và dê bò ; khôi giáp cùng vũ khí đó là ba loại tài phú mà họ quý trọng nhất.
Người Hung Nô coi chiến mã là huynh đệ, yên ngựa là giường ngủ, cung tiễn là đồng bọn, loan đao là tánh mạng.
Xa xa nhìn thấy, Hách Liên Đa Đạc cưỡi hắc kỵ tỏa ra sắc khí băng lãnh. Khôi giáp của bọn họ vẫn còn tản ra hỗn hợp mùi bụi đất và máu tươi.Lúc này thảo nguyên rải rác nhiều đống tuyết lẻ tẻ, thỉnh thoảng lộ ra vài bụi cỏ vàng khô, bền bỉ lay động ở trong gió tuyết đại mạc.
Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn từ dưới gò núi ló đầu ra, trốn trong bụi cỏ tinh tế quan sát. Các nàng đều khoác áo choàng đỏ, để tránh Hải Đông Thanh * trên trời phát hiện. Hải Đông Thanh là liệt ưng [ chim ưng săn ] tốt nhất trên thảo nguyên, ánh mắt lợi hại, Hải Đông Thanh được huấn luyện bài bản còn có thể từ trên không phát hiện tung tích của địch, các nàng thân thủ nhanh nhẹn, lại giỏi ẩn giấu, không sợ lính gác thám báo, nhưng cũng phải tránh ' Trinh sát ' ở trên trời.
( *) Hải Đông Thanh: Là tên một loài chim ưng hung mãnh, hiếm có.
Người Hung Nô xuống ngựa nghỉ ngơi, nhưng chiến mã luôn ở bên người, bọn họ kết thành vòng tròn lớn nhỏ, vừa ăn lương khô vừa cười đùa, giọng nói đặc biệt lớn.
Nguyên Thương thấp giọng hỏi: “ Bọn họ nói cái gì? “
Cố Nguyệt Mẫn làm sao phiên dịch chuyện phiếm của nhóm tiểu binh, oán trách nhìn nàng một cái, nói: “ Đều là lời nói thô tục, nghe hay không cũng thế! “
Nguyên Thương nhìn vẻ mặt dâm loạn của những người đó, nghĩ đến chắc hơn phân nửa là nói chuyện nữ nhân, hơn nữa có thể là Hoàn Nhan Nhã Đồ.
Thám báo chỉ phía rừng cây ở xa xa, nhỏ giọng nói: “ Người Nữ Chân trốn ở rừng cây phía trước, Hách Liên Đa Đạc đang bao vây nơi này. “
Nguyên Thương hỏi: “ Bọn họ có thể phóng hỏa đốt rừng hay không? “
Mùa đông cây cỏ khô rất nhiều, một phen phóng hỏa, không biết còn lại bao nhiêu người Nữ Chân.
Cố Nguyệt Mẫn trong mắt hiện ý cười bí ẩn, lại thở dài: “ Đúng vậy, những người Nữ Chân này có khả năng gặp nguy hiểm... “
Nguyên Thương nhíu chặt chân mày. Cùng Cố Nguyệt Mẫn ở chung lâu ngày, Cố Nguyệt Mẫn ở trước mặt Nguyên Thương liền giống như một cô gái mười sáu tuổi thật sự, càng ngày càng không che giấu biểu tình của mình. Nghĩ đến việc này khó khăn hơn không ít, không khỏi nhíu mày.
Cố Nguyệt Mẫn nhìn nàng ánh mắt hơi phiền não đáng yêu, khóe miệng cười khẽ, xoa nhẹ trán nàng, nói: “ Đứa ngốc, ngươi không thấy Hách Liên Đa Đạc có ý định đốt lửa hay sao? Bọn họ phụng mệnh Tả Hiền vương, muốn tiêu diệt Nữ Chân tộc, đương nhiên sẽ không để Hoàn Nhan Nhã Đồ chết như vậy. Ta thấy bọn họ có lẽ muốn bắt Hoàn Nhan Nhã Đồ, dụ vương tộc Nữ Chân lộ diện. “
Người Nữ Chân là giảo hoạt nhất, bọn họ vừa là du mục * vừa là mã tặc, cho nên hang ổ của bọn họ vô cùng thần bí. Thỏ khôn có ba hang, Hoàn Nhan vương tộc có đến vài nơi ẩn thân. Mà Hách Liên Đa Đạc phụng mật lệnh của Tả Hiền vương, muốn tiêu diệt vương tộc Nữ Chân, tìm ra lối đi bí mật thông đến vương đình.
( *) Dân du mục: Sống di cư, vừa đi vừa ở, lang thang trên đồng cỏ, chăn nuôi gia súc.
Nguyên Thương trầm mặc. Nàng mặc dù không hiểu chính trị, cũng không hiểu hành quân bày trận, giết người bắt cóc lưu mới là bản sự, nhưng mà không ngờ chỉ số thông minh của mình càng ngày càng thấp, hay là càng ngày càng không động não, chuyện rõ ràng như vậy cũng không thấy, ngược lại, ỷ lại vào Cố Nguyệt Mẫn, suy nghĩ cũng chậm nửa nhịp. Nghĩ đến đây, Nguyên Thương bỗng nhiên cảnh giác - Linh đại nhân nói ' Ôn nhu hương, anh hùng trủng ' * quả nhiên không sai, gần đây chính mình càng ngày càng lơi lỏng, không thể như thế được! Hiện tại trên thảo nguyên khắp nơi tràn đầy nguy hiểm , nhất định phải xốc lại tinh thần.
( *) Ôn nhu hương, anh hùng trủng: Sự dịu dàng của phụ nữ là mồ chôn của anh hùng.
Nguyên Thương trong lòng rối rắm, mặt ngoài biểu tình đạm mạc, chính là ánh mắt suy nghĩ xuất thần. Không biết biểu tình này ở trong mắt Cố Nguyệt Mẫn, càng có vẻ thanh thuần mê người, nhịn không được đưa tay vuốt ve hai má của nàng.
Nguyên Thương khó hiểu nhìn nàng, tùy ý nàng vuốt ve, hơi lạnh lòng bàn tay kề sát hai má bóng loáng của nàng, mềm mại nhẵn nhụi chạm phải nhau, Nguyên Thương cảm thấy lòng bàn tay nhu tình, không khỏi ngây ngốc.
Đúng lúc này, một âm thanh sát phong cảnh vang lên: “ Đại công tử, người Nữ Chân đi ra! “
Cố Nguyệt Mẫn thu tay, cùng Nguyên Thương đồng loạt nhìn về phía trước.
Mọi người cảm thấy mặt đất chấn động, nghe tiếng vó sắt vang vọng, cuối cùng, nhìn thấy thiết kỵ từ trong rừng cây hiện ra.
Hơn mười kỵ binh đầu tiên lộ ra, bọn họ khôi giáp sáng rõ, đón gió đạp tuyết, người thảo nguyên trời sinh bưu hãn dũng mãnh, so với bộ hạ tinh nhuệ của Cố Nguyệt Mẫn, sát khí nặng hơn rất nhiều. Bọn họ giục ngựa tiến ra, bị vây trong hiểm cảnh khiến bọn họ mang theo một cỗ khí tức quyết tuyệt và nặng nề, an tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa, cùng trận doanh ồn ào huyên náo của người Hung Nô tạo thành một thế đối lập rõ ràng.
Cầm đầu là một tướng lãnh không mang mũ giáp, lộ ra nửa đầu trơn bóng, phía sau là một bím tóc vắt quanh cổ, vành tai là hai cái khuyên vàng thật to, rất là uy mãnh. Hắn che chở nữ tử bên cạnh, vẫn không nhúc nhích.
Nữ tử này không khôi giáp, đầu đội mũ nhung tuyết sắc, mặc áo gấm màu đỏ, chân mang giày bó màu trắng, tay phải cầm trường tiên, ở trong thế đối trận hai quân càng thêm nổi bật. Nhìn từ xa không rõ diện mạo, nhưng mơ hồ cũng có thể thấy được dung nhan thanh tú đường hoàng, khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, không hề khiếp sợ, hệt một đóa mạn châu sa hoa * trong trời tuyết.
--------------
( *) Mạn châu sa hoa: Bỉ Ngạn hoa.
Ý nghĩa ở Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.
--------------
Không chỉ có người Hung Nô, Nguyên Thương và Cố Nguyệt Mẫn cũng nhìn về phía nàng ta.
“ Là Hoàn Nhan Nhã Đồ? “