• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Thương tỉnh lại, nhìn thấy lều bạt trên đỉnh đầu, trên người đang được đắp áo da dê, bên cạnh là một nữ tử xa lạ đưa lưng về phía nàng, đang lục lọi y phục và đồ vật của nàng.

Nguyên Thương xoay người đứng dậy, một chiêu bóp cổ người này, khẽ quát: “ Ngươi là ai? “

Nữ tử sợ hãi nhìn nàng, chỉ là một cô gái mười hai mười ba tuổi, gầy nhom, da hơi đen, trên mặt hơi thô ráp do bão cát, hơi đỏ, dưới khóe mắt có một ít tàn nhang, chỉ có đôi mắt vừa đen vừa sáng, trong suốt thấy đáy, mang theo ý cười dịu dàng. Nàng bộ dạng bình thường, chất liệu y phục lại không tệ, chắc là quý tộc trên thảo nguyên.

Nguyên Thương nhìn vật trong tay nàng, phát hiện trong tay nàng là kim khâu, thì ra đang giúp nàng vá áo.

Nguyên Thương buông tay ra, dừng một chút, nói: “ Thực xin lỗi, ta... “ Nàng chưa bao giờ hướng người khác giải thích, không biết nói sao mới tốt. Nói xong bỗng nhiên giật mình - người này nhìn không giống người Hán, không biết có hiểu tiếng Hán không?

Cô gái ho khan hai tiếng, miễn cưỡng cười cười, cúi đầu nói: “ Không sao. “ Nói tiếng quan thoại của đại Yến. Nàng chỉ vào chén gỗ trên chiếc bàn dài, nói: “ Ta đi lấy cho ngươi chén nước. “ Nói xong liếc mắt nhìn Nguyên Thương, có chút sợ hãi. Thấy Nguyên Thương gật đầu, tay chân luống cuống đi nấu nước, sau một lúc lâu mới bưng vào một chén nước trắng. Nguyên Thương uống một ngụm, ngọt lành sảng khoái, có chút vị bùn đất, hẳn là nấu nước tuyết.

Cô gái cẩn thận nhìn nàng, nói: “ Tỷ tỷ, ngươi hết bệnh rồi sao? Ngày đó thấy ngươi bị thương rất nặng... “

Nguyên Thương phóng nhẹ âm thanh, hỏi: “ Là ngươi đã cứu ta? “

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, “ Đoàn đội của chúng ta đi qua địa phương nơi ngươi hôn mê, ta đi đến gần đó nhặt củi, thấy ngươi ngồi tựa bên vách núi đen, bị thương... “ Cô gái chậm rãi nói xong, dần dần lá gan lớn hơn một chút, Nguyên Thương hỏi bóng gió vài câu, rốt cuộc hiểu được sự việc đã xảy ra.

Thì ra cô gái này là người Đông Đột Quyết, tên là A Sử Na Ngải Nhị. Đoàn ngựa của nàng, đang trên đường từ Đông Đột Quyết đến Tây Đột Quyết, đây là đoàn đội thay mặt cho chính quyền đến ' Hội nghị trao đổi tình hữu nghị '.

Đột Quyết đang trong quá trình dần trở nên cường đại, người Hung Nô bỗng nhiên di chuyển đến phía Đông, hai phương giao chiến, đem người Đột Quyết mới trỗi dậy đè ép. Phần lớn người muốn nghị hòa, cùng nhau xâm chiếm đại Tần. Một bộ phận nhỏ người Đột Quyết do Ô Chất Lặc cầm đầu phản đối. Ngày trước, Ô Chất Lặc cùng Đột Quyết Khả Hãn tình thế như nước với lửa, chỉ là gia tộc của Ô Chất Lặc dũng mãnh thiện chiến, chưa thể khinh động, Đột Quyết Khả Hãn * quyết định cùng Hung Nô liên binh xuôi Nam đại chiến, sau khi thắng lợi trở về sẽ thu thập hắn.

( *) Khả Hãn: Chỉ vua Đột Quyết.

Trưởng tử của Ô Chất Lặc - A Sử Na Hà Khánh ra giá ba ngàn thạch lương thực [ 90 tấn ], bí mật thông báo cho thủ thành biên quan - Tướng Cố Hóa Tuyên. Cố gia nhận được tin tức, sau mới xuất hiện [ Khu lỗ giang hồ lệnh ] tiếng tăm lừng lẫy, Cố gia mới thừa thế xông lên, thành lập Đại Yến. Từ đó về sau Ô Chất Lặc mang theo một bộ phận người Đột Quyết tách ra, xưng làm Đông Đột Quyết. Thủ lĩnh hiện tại của Đông Đột Quyết là A Sử Na Hà Khánh được xưng là ' Duệ Khả Hãn ' [ Khả hãn cơ trí ], Cố Kiến Khôn sau khi đăng, phong hắn là ' Hà Đông Quận Thủ '.

Đông - Tây Đột Quyết trong những năm gần đây vẫn duy trì quan hệ như địch như bạn, Đông Đột Quyết hy vọng kết hợp Tây Đột Quyết tiêu diệt Hung Nô, mà tân Khả Hãn -Tây Đột Quyết không muốn, nhưng cũng không cùng A Sử Na Hà Khánh trở mặt, chính là hàng năm dây dưa kéo dài, bày tỏ ' từ từ bàn lại ' muốn mời toàn thể quan viên mở cuộc nghiên cứu và thảo luận.

Năm nay vẫn như thế, cho nên mới có đoàn đội này. Trên đường cũng gặp phải đội của người Hung Nô, nhưng người Hung Nô không rõ họ là người Đông Đột Quyết hay là Tây Đột Quyết, thấy bọn họ có văn thư của Khả Hãn Đông Đột Quyết, chính diện đại chiến thì người Hung Nô không muốn đắc tội Đột Quyết, liền thả bọn họ đi, dọc theo đường đi cũng là bình an vô sự.

Thủ lĩnh đoàn đội này là A Sử Na Quắc, là một tiểu tướng hoàng tộc chi thứ, theo chức quan thì là võ quan ngũ phẩm của đại Yến, A Sử Na Khả Nhị là cháu gái của hắn. Tô gia thủ vệ mấy năm ở phương Bắc, cùng Khả Hãn Đông Đột Quyết- Hà Khánh giao tình tốt lắm, A Sử Na Quắc thấy nàng là người Hán, trong người lại có lệnh bài của Tô Môn, liền cứu nàng trở về, để cháu gái của mình cẩn thận dò xét.

Người Hung Nô đuổi theo Chu Vân Tuyền, còn Cố Nguyệt Mẫn lại đuổi theo tung tích của người Hung Nô, hoàn toàn không có gặp gỡ đoàn đội này, chứ đừng nói tới Nguyên Thương.

Nguyên Thương vén lều trại nhìn ra bên ngoài, bây giờ là buổi trưa, mọi người gần đó đang nấu cơm trong tuyết.

Khả Nhị nói: “ Ngươi hôn mê hơn một tháng... A, phải rồi! Thúc thúc nói ngươi tỉnh lại phải lập tức thông báo cho hắn! Ngươi chờ, ta đi tìm thúc thúc! “

Nguyên Thương giữ chặt nàng, hỏi: “ Hiện tại đang ở đâu? “

A Sử Na Khả Nhị lắc đầu nói: “ Ta cũng không biết... Nhưng nghe bọn hắn nói sắp đến Tấn Dương. “

“ Tấn Dương? Các ngươi không trở về bộ lạc sao? “

“ Cái này ta biết! Một tiểu Công chúa cùng Phò mã của Đại yến đốt cháy vương đình Hung Nô, Thiền Vu tức giận đến hộc máu, sau đó thì bị Trưởng Công chúa đánh bại. Mấy ngày nay mọi người trong thiên hạ đều nói về chuyện của Minh Huy Công chúa cùng với Phò mã đấy! Khả Hãn của chúng ta là thủ hạ của Trưởng Công chúa lập công lớn, Hoàng đế hạ chỉ thăng quan cho Khả Hãn của chúng ta, chúng ta đi Tấn Dương tiếp thánh chỉ. “Nguyên Thương kỳ quái nói: “ Vì sao phải đi Tấn Dương? “

Khả Nhị nói: “ Hoàng đế còn đang cùng Đông Lữ đánh giặc, thánh chỉ giao cho Trưởng Công chúa ở Tấn Dương. Khả Hãn hạ lệnh cho thúc thúc trước đến Tấn Dương chuẩn bị chỗ ở cho Khả Hãn, bái kiến Trưởng Công chúa, còn muốn đem một trăm kiện da tuyết hồ quý giá trong tộc đưa cho Trưởng Công chúa. Thúc thúc nói, hoàng đế đại Yến có tiền, Công chúa cũng có tiền, chúng ta tặng bảo bối, Công chúa sẽ cho chúng ta càng nhiều bảo bối. “

Khả Nhị tâm tư đơn thuần, chuyện này cũng có thể đem ra nói. May mắn Nguyên Thương vô tâm không phế, không thích xen vào việc của người khác, nhúng tay vào chuyện của người khác, lời này nếu rơi vào trong tay Hoàng đế Đại Yến, có lẽ sẽ không bị trị tội, nhưng khẳng định đối với Đông Đột Quyết không thể hữu hảo.

Đông Đột Quyết có thể chống đỡ đến bây giờ, bên trong đều nhờ vào Đại Yến. Lấy thủ đoạn của Hoàng đế hùng tài đại lược như Cố Kiến Khôn, đã sớm đem mạch máu của Đông Đột Quyết nắm trong tay, đem tiểu dân tộc này ép đến dễ bảo, không tới vài năm, Đột Quyết này liền trở thành nội thần của đại Yến.

Không bao lâu, Quắc thúc thúc của Khả Nhị đi đến.

Người này khoảng ba mươi tuổi, mặt mày sáng sủa có râu, bộ dạng không giống hán tử trên thảo nguyên, thật ra thì giống tú tài của Đại Yến hơn.

Người này làm việc hay nói chuyện cũng rất ' tú tài ', khách khách khí khí đối với Nguyên Thương ân cần hỏi thăm, còn mang ý tứ lấy lòng, hơn nữa còn bóng gió hỏi nàng là người nào của Tô gia.

Thấy Nguyên Thương không để ý hắn, rất thức thời lui ra, để Nguyên Thương hảo hảo dưỡng thương, hơn nữa lưu lại cháu gái của mình chăm sóc nàng. Lúc gần đi cho Khả Nhị một ánh mắt. Chỉ là uổng phí thôi, Khả Nhị không rõ thúc thúc mình có ý tứ gì.

Nguyên Thương đã hiểu được vì sao Khả Hãn Đông Đột Quyết phái vị này đi trước đến Tấn Dương chuẩn bị ' Tiếp giá ', quả nhiên một chút cũng không giống hán tử thảo nguyên, ngược lại cực kỳ giống văn thần Trung Nguyên, có lẽ hắn ở Đông Đột Quyết là người hiểu biết nhất thế lực phân bố ở Trung Nguyên, biết phải cư xử như thế nào.

Ba ngày sau, đoàn đội đi đến thành Tấn Dương. Vết thương của Nguyên Thương đã tốt lắm. Nàng luyện nội công của Thần Y Môn, được Thần Cơ Tử cải tạo, thích hợp nhất để khôi phục cơ thể, di chứng của lọ ' thuốc kích thích ' khiến nàng hôn mê một tháng, thương thế đã sớm tốt, chính là tâm mạch để lại di chứng, không thể động võ trong thời gian dài, cho dù võ nghệ luyện đến cực hạn cũng thế. Lúc trước ngay cả Thần Cơ Tử cũng nói không có biện pháp, chỉ sợ là đã không còn hy vọng chữa khỏi.

Thành Tấn Dương vô cùng phồn hoa, người dân dũng mãnh, so với Cổ Lan trấn càng tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. Bọn họ tự nhận là thần dân của Trưởng Công chúa ' Vĩ đại ', bởi vậy cũng tự cho mình rất cao, các khác không nói, liền nhìn đã thấy, không thành trấn nào của đại Yến có thể so được.

Đến Tấn Dương, Nguyên Thương thay đổi y phục nam tử, từ dịch quán bước ra, đến hiệu thuốc bắc mua dược vật điều dưỡng tâm mạch. Nàng ở Cổ Lan trấn dịch dung cũng là dùng vài dược vật đặc thù, không có dược vật chuyên dụng tẩy rửa thì không thể tẩy trừ, hình dạng sẽ không thay đổi, vẫn là bộ dáng của kiếp trước.Theo thói quen tìm hiểu hoàn cảnh để đề phòng mọi tình huống, Nguyên Thương tìm một tửu lâu ngồi xuống ăn chút đồ, nghe người trên đài kể chuyện.

Trên đài người kể chuyện giống như người chứng kiến, kể về chuyện ngàn dặm bôn tập của Minh Huy Công chúa và Phò mã Tô Kì: 

 Kể việc Minh Huy công chúa và Phò mã trong lúc vô tình mà biết được tin tức Hung Nô Tả Hiền vương chuẩn bị tấn công Cổ Lan trấn ra sao, hai người lẻn vào trướng bồng của Tả Hiền vương như vào chỗ không người, đem một tên thân tín của Tả Hiền vương bắt lấy, ép hỏi nói ra mật đạo vương đình, sau đó một bên suất lĩnh bốn trăm thị vệ võ nghệ siêu quần, thẳng đến vương đình Hung Nô, một bên dùng bồ câu đưa tin cho Mộ Dung tướng quân, Bình Tây tướng quân Mộ Dung Thanh Hoa suất lĩnh ba ngàn tinh kỵ, ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ, tới đồng bằng cùng Công chúa Phò mã hội hợp, cuối cùng tiến hành một hồi chiến đấu mạo hiểm, đặc biệt nói đến Công chúa điện hạ bày mưu nghĩ kế như thế nào, Phò mã gia dũng mãnh phi thường vô địch ra sao, Mộ Dung tướng quân cùng vài vị đầu lĩnh thị vệ đại chiến ba trăm hiệp với người Hung Nô lực thế nào, cuối cùng chính nghĩa chiến thắng tà ác, Đại Yến lấy ít thắng nhiều, sau cùng một phen hỏa thiêu vương đình, khiến Thiền Vu Hung Nô đang cùng Trưởng Công chúa Cố Thường Y giao chiến, tức giận thiếu chút nữa hộc máu chết tại chỗ...

Nguyên Thương nghe mình đem đao chém chết vài vị tướng của vương đình Hung Nô, trong lòng khó hiểu - mình trải qua những việc này khi nào?

Người kể chuyện phía trên còn đang nước miếng tung bay nói: “... Cùng ngày, thủ hạ của Trưởng Công chúa - Tả Hiền đại nhân dẫn dắt ba ngàn Thanh Lang kỵ đi về phía Đông tiến đến phối hợp tác chiến, khi đó vừa lúc gặp gỡ Tả Hiền vương - Hô Diên Hài đang từ bên ngoài Cổ Lan trấn chật vật trốn về vương đình, vừa thấy cờ hiệu Thanh Lang Kỵ của Trưởng Công chúa, nhất thời trong lòng lạnh một nửa! Lúc đó... “

Nguyên Thương tỉ mỉ nghe xong mọi việc, tuy rằng hắn nói rất nhiều việc hư cấu, nhưng kết quả không giả - Đại Yến toàn thắng, hơn nữa Mẫn nhi cũng an toàn.

Nguyên Thương nghĩ, Khả Nhị chắc đã cùng thúc nàng thuê được sân viện, chờ đón Khả Hãn Đông Đột Quyết - A Sử Na Hà Khánh, ngày mai sẽ đến ' Trấn Bắc đại tướng quân phủ ' bái phỏng Trưởng Công chúa, đến lúc đó nàng đi theo vào trong là được. Hy vọng có thể hỏi được an nguy của Cố Nguyệt Mẫn.

Nguyên Thương vốn định trực tiếp đi tìm Trưởng Công chúa, ' bất quá Diêm vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó chơi ', đừng nói cửa phủ Trưởng Công chúa, chỉ nói đến con đường nơi Trưởng Công chúa ở cũng đều canh phòng nghiêm ngặt, lạ mặt một chút dám đứng ở đường lớn cũng sẽ bị kiểm tra. Nghe nói vị Thiền Vu đại nhân kia hộc máu lại không chết, não tàn phái vài nhóm thích khách, lại tạo cơ hội cho thủ hạ của Trưởng Công chúa lập công. Ngươi nói ở đại thảo nguyên cũng khó khăn lắm mới đánh ngang tay được với Trưởng Công chúa, đến Tấn Dương - địa bàn của Trưởng Công chúa thì có thể làm gì?

Đang lúc Nguyên Thương ngồi dùng bữa ăn dinh dưỡng bồi bổ, bên ngoài bổng nhiên xông vào một người. Nguyên Thương tay đồng thời cũng đặt lên chuôi kiếm, nhưng đợi khi nàng nhìn đến người đến, nhạy cảm của sát thủ khiến nàng cảm thấy được một cỗ hơi thở hư vô mờ mịt lại rộng lớn như biển chợt lóe lên rồi biến mất, thậm chí làm cho nàng tìm không được khe hở để xuất đao.

Còn chưa thấy rõ tướng mạo của người này, liền thấy người cúi người, lướt đến, hướng nàng chấp tay nói: “ Vị tiểu cô nương nà y, cho ta mượn chỗ của ngươi trốn một chút! “ Người này cúi mình, chui dưới bàn.

Nguyên Thương cả kinh - nàng mặc nam trang, tự tin nhìn bên ngoài không thể nhìn ra giới tính, thế nhưng bị người này một hơi nói toạc ra!

Nguyên Thương chiếc đũa trong tay dừng một chút, làm như cái gì cũng không thấy, đứng dậy đóng phòng cửa gỗ, quay lại tiếp tục dùng bữa. Người này võ công cực kì cao, so với Thần Cơ Tử chỉ có hơn chứ không kém, nếu đối với nàng bất lợi nàng cũng không có sức phản kháng, không bằng yên tĩnh theo dõi kỳ biến.

Không bao lâu, cửa gỗ bị người ta đá một cước văng ra. Lần này đến là hai người, trong đó có một người quen. Cầm đầu là một mỹ phụ hai mươi ba mươi tuổi, mặc cẩm bào màu đen, giơ tay nhấc chân rõ ràng lưu loát, trong tay là một trường tiên dài hai trượng, khí thế bức người. Bên cạnh là một thiếu nữ mười mấy tuổi, mặc võ sĩ phục màu xám bạc, tay trái cầm bảo kiếm, nhu thuận theo sau mỹ phụ.

Nguyên Thương vừa thấy mỹ phụ này, liền cảm thấy nàng công lực thâm sâu.

Lại một cao thủ cấp tông sư! Tấn Dương thật đúng là ngọa hổ tàng long!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK