Thành ra mỗi khi vô tình gặp những người có vài nét giống cậu, hắn lại vô cùng chán ghét và nảy sinh thứ cảm giác bài xích, giống như người mẫu ảnh mạng trong máy Chu Dương…
Trong khi hắn còn đang thẫn thờ trong đống suy nghĩ ngổn ngang của mình thì hai thiếu niên bên cạnh hết nhìn đồng hồ rồi lại ngó vào cổng trường, vò đầu lẩm bẩm.
“Sao cậu ấy lâu quá vậy, trời tối luôn rồi nè, hay do dưa cải muối quản giáo nghiêm quá, không cho cậu ấy đi chơi…”
Lương Đại Nghĩa vung tay đập đầu tên ngốc bên cạnh một cái khiến Chu Dương ôm đầu la oái oăm, ánh mắt tủi thần nhìn thằng bạn bên cạnh.
“Oái, Đại Ngốc sao cậu đánh tôi…”
“Cậu mới là Đại Ngốc ấy, nếu cậu ấy không ra được thì sẽ gửi tin nhắn cho chúng ta chứ không bao giờ để người khác leo cây đâu, chờ chút đi…”
Giang Dực bên cạnh nghe loáng thoáng bọn họ còn định chờ người, lạnh nhạt nói một câu tạm biệt rồi leo lên chiếc xe motor bên cạnh.
Thật lòng thì Lương Đại Nghĩa và Chu Dương rất hâm mộ Giang Dực, vì vậy đều nguyện ý kêu hắn một tiếng Dực ca dù họ bằng tuổi. Bởi vẻ ngoài và thành tích của hắn vô cùng xuất sắc, trong khi bọn họ đang ăn bám cha mẹ thì hắn đã kiếm được tiền mua nhà mua xe riêng rồi.
Bọn họ nhìn chiếc Kawasaki Ninja H2R bóng loáng như một con chiến mã đầy dữ dằn mà thèm nhỏ dãi, Chu Dương vươn tay quệt nước bọt, khóc ròng, khi nào thì cậu mới mua được chiếc xe này đây…
Cùng lúc này một thân ảnh nhỏ nhắn từ trong trường chạy ra, trên người còn đeo một chiếc túi đeo chéo màu đen vướng víu khi di chuyển, thở hồng hộc vui vẻ vẫy tay với đám bạn cùng phòng.
“Xin lỗi tớ đến muộn quá, hai cậu đừng giận nhé…”
Quý Trình Chu áy náy xin lỗi, Chu Dương nhìn khuôn mặt thấm ướt mồ hôi của cậu cũng chẳng dám buông lời khó nghe, chỉ lầm bầm trong miệng.
“Hừ, tất cả là tại dưa cải muối hết…”
Chu Dương cảm thấy bản thân đã kiềm chế âm lượng đến mức thấp nhất rồi, không ngờ rằng vẫn để Quý Trình Chu nghe được, cậu lau khô bên trán ướt nước của mình, ngơ ngác mở to mắt.
“Dưa cải muối gì cơ??”
“Khụ… không có gì cả, cậu nghe nhầm rồi!”
Chu Dương vội vã xua tay, cậu ta không muốn Quý Trình Chu biết vài biệt danh mà các sinh viên trong trường ngầm đặt cho giảng viên, dưa cải muối là một ví dụ điển hình.
Bọn họ định bắt taxi đi đến nơi liên hoan như đã thống nhất trước, nhưng ở đây có tận 3 người, không biết có chiếc taxi nào rộng lượng cho cả đám bon chen không? Chu Dương vừa mới phát hiện ra vấn đề, lúng túng gãi đầu, lúc này mới để ý Giang Dực chưa rời đi.
“Dực ca, anh chưa có ý định về nhà sao?”
Cả khuôn mặt của Giang Dực bị mũ bảo hiểm trùm đầu che kín, thế nên việc hắn nhìn Quý Trình Chu đến say đắm không một ai biết, bị điểm tên mới nhẹ giật người phản ứng, giọng nói mang theo uy hiếp.
“Về về cái shit!! Không phải chúng ta cùng đi liên hoan sao?”
Ể? Xung quanh Chu Dương đầy dấu chấm hỏi, chẳng phải vừa nãy hắn nói không hứng thú sao, bây giờ lại thay đổi rồi?? Chu Dương còn đang muốn lắm lời, Lương Đại Nghĩa bên cạnh đã nhanh chóng ngăn cậu ta lại, gượng gạo nở nụ cười.
“Vậy thì tốt quá, càng đông càng vui mà… Bọn em sẽ đi taxi trước, còn anh nhớ chở Quý Trình Chu đến nơi an toàn nhé.”
Lương Đại Nghĩa nói xong liền nhanh chóng lôi Chu Dương vào chiếc taxi bọn họ vừa gọi, sợ rằng tên ngốc này sẽ nói chuyện gì đó không nên…
Buồn nhất vẫn là Quý Trình Chu, vất vả lắm mới ra khỏi trường, bây giờ bản thân phải trông chờ vào một thiếu niên không quen không biết, ngập ngừng chẳng biết nói sao.
Quý Trình Chu không giỏi giao tiếp, mà khuôn mặt của hắn lại được che lại bởi mũ bảo hiểm trùm đầu khiến cậu lúng túng, rối bời, đứng đấy hồi lâu mới e dè cất giọng.
“Xin chào, tớ là Quý Trình Chu khoa Mỹ thuật, rất vui vì làm quen được với cậu. Nếu cậu không phiền thì chở tớ đến chỗ liên hoan được chứ??”
Quý Trình Chu biết gương mặt của mình chẳng có bao nhiêu giá trị nhan sắc, nên dù đã cố gắng duy trì sắc mặt một cách tốt nhất nhưng vẫn có phần gượng gạo, cậu xấu hổ cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Bất ngờ tầm mắt cậu đen kịt, cả đầu như đội lên một thứ hơi nặng, Quý Trình Chu ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện nam sinh này thế mà giúp cậu đội mũ. Giang Dực liếc phần sau xe, lạnh lùng cất giọng.
“Lên xe.”
Nghe vậy, Quý Trình Chu không chút chậm chạp leo lên xe, chỉ là chiếc xe này quá cao, chật vật hồi lâu mới tìm được vị trí thỏa mái. Giang Dực nắm lấy tay cậu vòng qua eo hắn, nhẹ nhàng nhắc nhở bằng một giọng nói trầm thấp.
“Ôm chặt.”
Vừa dứt lời, tiếng động cơ điên cuồng vang lên, chiếc xe nhanh như chớp phóng vụt trên các tuyến đường đông nghịt xe cộ.
Giang Dực vặn tay ga vượt qua những chiếc ô tô đang nối đuôi nhau ở phía trước, nhanh chóng bỏ lại dòng xe cộ ấy ở phía sau, hai bên đường là những cột đèn nhạt nhòa không bao giờ dứt cùng tiếng gió như lưỡi dao sắc bén vụt qua tai.
Tối nay Quý Trình Chu chủ yếu mặc quần áo mỏng, gió rét tạt qua da thịt khiến cậu lạnh run người, một phần cũng do quá sợ hãi khi lần đầu ngồi xe với tốc độ nhanh chóng mặt, vòng tay nhỏ ôm eo hắn càng siết chặt hơn, rúc đầu vào tấm lưng vạm vỡ phía trước.