Hắn như vậy đã hơn hai tiếng, đứng trước gương thử đi thử lại đống quần áo đến khi hài lòng mới dừng lại. Giang Dực chải chuốt mái tóc vuốt keo mượt mà của mình, chọn một chiếc đồng hồ trong đống đồ xa xỉ trong ngăn kéo, cuối cùng xịt thêm chút nước hoa đắt tiền lên người.
Mùi nước hoa sang trọng ngay lập tức phủ kín căn phòng ngủ, gương mặt Quý Trình Chu không chút cảm xúc, trong lòng đè nén hũ giấm chua đang bốc mùi cùng sự nghi hoặc vô hạn.
Hắn định soi gương đến khi nào đây? Ăn mặc bảnh bao như vậy để đi gặp ai chứ, hẹn hò cùng cậu cũng không cầu toàn như vậy mà?? Ha hả, chán cậu rồi nên định đi gặp người khác sao???
Quý Trình Chu lườm nguýt tấm lưng rộng lớn của nam nhân, mím môi im bặt, không thèm quan tâm thêm nữa. Cậu nằm trên giường trùm chăn kín mít, trong miệng hậm hực vài âm tiết không rõ.
Hắn ngắm nghía bản thân từ mọi góc độ trước gương, nhìn gương mặt điển trai của bản thân mà đắc ý xoa cằm. Giang Dực liếc đồng hồ rồi xoay người, phát hiện cục bông nhỏ đang nằm trên giường cuộn tròn kín mít.
Hắn không phát hiện ra sự khác thường, vén chăn hôn chụt lên trán cậu một cái, cất giọng trầm thấp dễ nghe.
“Bảo bối, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi! Khi nào về sẽ mua bánh kem cho em…”
Quý Trình Chu không thèm trả lời, lạnh nhạt đẩy hắn ra, nói là mình buồn ngủ, đừng quấy rầy… Giang Dực nhận ra có gì đó không ổn, tuy vậy vẫn giữ im lặng, phàm là chuyện cậu không muốn nói, hắn sẽ không hỏi.
Tầm nhìn bị lớp chăn mền che mất, những giác quan còn lại làm việc hết công suất. Không gian bên ngoài tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng bước chân rất nhẹ, tiếp đó là tiếng đóng cửa, mọi thứ bắt đầu rơi vào khoảng không im lặng.
Hắn rời khỏi nhà rồi.
____________________
Tại một quán cà phê sang trọng bậc nhất thành phố, nội thất bên trong đều được trang hoàng vô cùng xa hoa, người tinh mắt sẽ nhìn ra những món đồ được đặt trong quán đều có giá trị liên thành.
Nghê Trừng nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê đen, hương vị đắng ngắt nghẹn lại cổ họng. Tuy vậy vẫn không tỏ ra ghét bỏ thứ đồ uống này, vẻ mặt vạn phần vui vẻ, khóe môi cậu ta cong lên không khép lại được.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến những thanh âm ồn ào, nghe kĩ mới nhận ra đây là tiếng hú hét điên cuồng của đám nữ sinh trong quán. Dường như có chuyện gì đó, Nghê Trừng tò mò nhìn theo, nhưng không để cậu ta kịp xoay người, bàn tay to lớn từ đâu xuất hiện, vỗ lên vai cậu ta một cái.
“Đàn em Nghê, đã lâu không gặp.”
Giang Dực vô cùng tự nhiên đi đến phía đối diện rồi ngồi xuống, chào hỏi tình địch một cách nhàn nhã. Vẻ mặt hắn vô cùng hòa nhã, nhưng đáy mắt không giấu nổi sự chán ghét.
“Anh tới đây làm gì? Đàn anh Quý đâu??”
Nghê Trừng lạnh lùng liếc hắn ta, ánh mắt cả hai chạm nhau tóe ra tia lửa chói mắt. Trước đó, cậu ta đã lên sẵn kế hoạch, sau khi uống cà phê xong sẽ cùng Quý Trình Chu đi ăn đi chơi, rồi nhanh chóng bày tỏ tình cảm của mình. Nhưng tất cả mộng tưởng đó đều vỡ nát trước sự xuất hiện của Giang Dực.
“Lẽ ra tôi định sẽ giữ im lặng, nhưng nhìn vẻ mặt thảm hại của cậu lúc này, không nói ra thật có lỗi với lương tâm… Người nhắn tin hẹn cậu vào tối đó là tôi chứ không phải em ấy, vậy nên đừng phí công tìm kiếm nữa…”
Giang Dực thong dong tiết lộ bí mật, trên môi nở nụ cười vô cùng chói mắt. Đàn em bị chọc giận không hề nhẹ, nghẹn đến đỏ mặt, chỉ muốn phát tiết cơn cuồng nộ ra ngoài. Nghê Trừng đứng dậy hùng hổ đập bàn, thành công khiến mọi người nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì dị.
“Anh con mẹ nó làm vậy là có ý gì? Tính chơi tôi sao??”
Giọng nói giận dữ vang lên khắp quán, Giang Dực không có vẻ gì là chột dạ. Hắn nhàn nhạt thưởng thức tách trà thơm trên tay, đôi chân vắt chéo vô cùng cao quý, tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Sao lại hét toáng lên thế, mọi người đang nhìn cậu kìa! Không định ngồi xuống sao?”
Giang Dực nở một nụ cười rực rỡ, biểu cảm hả hê khi người khác gặp nạn. Nhận ra có vô số ánh mắt như ngàn lưỡi dao phóng về phía này, Nghê Trừng mới hậm hực ngồi xuống, vẻ mặt có phần miễn cưỡng.
“Nói đi, anh gặp tôi nhằm mục đích gì?”
Trà xanh không hổ là trà xanh, lúc nào cũng tỏ ra thật quang minh chính đại, mùi trà nồng nặc thật khiến người khác chán ghét. Giang Dực tựa lưng vào ghế, nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài, lạnh lẽo cất giọng.
“Mục đích gì nhỉ? Cậu đừng tỏ ra ngây thơ trước mặt tôi… Ngoài chuyện của bảo bối nhà tôi ra, cậu nghĩ còn chuyện gì khác để tôi ngồi đây sao?”