Quý Trình Chu không phủ nhận rằng bản thân có tâm tư muốn chạy trốn, nhưng không ngờ sau cuộc lăn lộn bất chấp ngày đêm ấy, thân thể vô cùng nhức mỏi, hiện giờ muốn trốn đi cũng không còn sức nữa, chỉ có thể lực bất tòng tâm nằm đấy.
Đợi một lúc lâu sau, Alpha nằm cạnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc, Quý Trình Chu bất mãn lầm bầm vài tiếng, cậu còn phải nằm như thế này đến lúc nào đây? Hiện tại cử động cũng khó, cậu chỉ có thể giữ nguyên tư thế ban đầu, nằm quay mặt về phía hắn.
Phải công nhận rằng gương mặt Giang Dực rất ưa nhìn, ngũ quan điển trai đập thẳng vào mặt khiến Quý Trình Chu khó lòng rời mắt. Ngày thường hắn đều trưng ra bộ mặt lạnh nhạt cùng hung bạo khiến người đối diện phải dè chừng, cẩn trọng hơn mấy phần…
Nhưng khi ngủ, Giang Dực như rũ hết lớp mặt nạ cùng phòng bị thường ngày xuống, lộ ra chút ôn nhu hiếm thấy. Cặp mắt sắc bén nhẹ nhàng cụp xuống, nhường chỗ cho rèm mi cong dài nhạt nhòa.
Dời mắt xuống phía dưới là đôi môi mỏng nhạt lạnh lẽo, ấy vậy mà xúc cảm hôn môi lại nóng bỏng đến lạ thường. Tim của cậu đập nhanh một nhịp, vươn tay muốn chạm vào, sau đó bối rối thu lại, nhưng nửa đường lại bị một bàn tay hữu lực nắm chặt.
“Đáng tiếc thật, tôi còn tưởng là cậu sẽ hôn tôi chứ, tôi đã chờ rất lâu đó…”
Alpha đang ngủ bỗng choàng mở mắt khiến Quý Trình Chu giật nảy một cái, khuôn mặt đỏ bừng mất kiểm soát, giống như đang làm chuyện xấu mà bị bắt tại trận vậy, nhưng cậu vẫn chưa kịp làm gì mà…
Giang Dực tà mị nhếch môi, hắn không dùng quá nhiều sức nhưng Quý Trình Chu dù có cố gắng cách nào cũng không gỡ ra nổi, để mặc cho hắn đặt một hôn nhẹ lên mu bàn tay.
“… Cậu mau buông ra! Chúng ta không nên như vậy.”
Quý Trình Chu nhàn nhạt cất giọng, cậu phát hiện ra sau khi nói xong những lời đó cổ họng bỗng nhiên nghẹn ứ không thông, ngay cả trái tim cũng âm ỉ rỉ máu như bị đâm xuyên. Cậu rũ mi, che đi chút buồn tủi nơi đáy mắt, không dám trực diện nhìn thẳng vào hắn.
“Chúng ta không nên như nào cơ? Hôn cũng đã hôn rồi, ngay cả làm tình cũng đã làm luôn rồi… Chính cậu đã quyến rũ tôi trước mà, hiện tại cậu định rũ bỏ trách nhiệm đi sao?”
Giang Dực không chút vô sỉ mà thuật lại, ngữ khí hắn rất bình tĩnh, giọng điệu lại ngả ngớn gợn đòn. Nếu không phải nghe những lời bộc bạch của cậu trong kì phát tình, hắn đã sớm tin rằng cậu không có chút tình cảm nào với hắn…
Nhưng rõ ràng cậu thích hắn như thế, cớ gì phải giấu nhẹm thứ tâm tư ấy đi?
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Quý Trình Chu khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt. Cậu bối rối ngước đôi mắt nai trong trẻo lên, nhận ra Giang Dực cũng đang trìu mến nhìn lại, trong đôi mắt hắn tràn ngập sóng tình mạnh mẽ.
“Cậu không muốn chịu trách nhiệm với tôi cũng không sao… Tôi chịu trách nhiệm với cậu là được!”
Suy cho cùng cậu đã phải lòng hắn, nghe Giang Dực thốt ra những lời như vậy, không hiểu sao hai má lại bất giác đỏ lên. Quý Trình Chu lườm nguýt Alpha trước mắt, lầm bầm cất giọng.
“Chịu trách nhiệm gì chứ? Những lời này không nên tùy tiện nói ra đâu…”
Nhận ra cuối cùng cậu cũng mở lòng hơn một chút, Giang Dực sung sướng cười ngây ngô, phấn khích tiến đến hôn chụt lên môi cậu một cái rõ to, lúc rời đi còn vươn lưỡi liếm môi như thể thèm thuồng lắm.
“Như thế nào gọi là tùy tiện? Chẳng lẽ cậu không muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu… Huống hồ tất cả tinh hoa của tôi đều ở trong đây, không khéo nơi này có thêm một đứa bé đấy…”
Dưới lớp chăn tối tăm, như có linh tính mách bảo mà bàn tay của hắn chuẩn xác chạm đến bụng nhỏ phía dưới mà xoa xoa, kéo theo một dòng điện chạy qua người cậu, tê dại khắp cơ thể.
“Cậu điên rồi!.. Đứa bé gì chứ?”
Khuôn mặt của Quý Trình Chu trở nên hoảng loạn, vỗ bẹp một cái lên cái tay đang làm loạn trong lớp áo. Nhìn vẻ mặt hết sức đáng yêu ấy, Giang Dực rất tận hưởng mà hết lực trêu chọc.
“Con của chúng ta, chắn chắn em bé sẽ rất đẹp…”
Trước đó Quý Trình Chu chỉ là một Beta nên kiến thức sinh học về Omega là bằng không, thậm chí còn không biết rằng nếu không bắn vào khoang sinh sản thì tỉ lệ có thai rất thấp.
Nghe những lời trêu chọc không khác gì nói thật của Giang Dực, Quý Trình Chu không chút nghi ngờ mà tin theo, sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, nếu ba và bà ngoại biết chuyện sẽ đánh gãy chân cậu mất.
“Huhu, sẽ có em bé thật sao? Tớ không muốn đâu… hức…phải làm sao đây…”
Giang Dực nhịn cười muốn nội thương, nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh. Bàn tay to lớn của hắn vẫn đặt trên bụng cậu mà vuốt ve, nói về một sinh linh không có thật.
“Thì cưới. Cậu sinh em bé ra, tôi nuôi cả hai… Nhưng mà cậu phải đồng ý làm bạn trai nhỏ của tôi trước đã…”
Quý Trình Chu cố nén nước mắt, thực ra cậu chưa muốn gả đi sớm đến vậy đâu, cậu còn muốn học vẽ, muốn mở phòng triển lãm… Nhưng nghĩ đến bé con trong bụng không có ba lớn, cậu chỉ có thể cắn răng gật đầu đồng ý.