Nếu chỉ xoa bóp bình thường thì Quý Trình Chu rất sẵn lòng, còn lên mạng học cách mát xa cho hắn. Nhưng Giang Dực tên sống bằng nửa thân dưới này, hắn phụ công học tập của cậu, mới làm giữa chừng đã không nhịn được mà đè cậu xuống tập thể dục cả đêm.
Báo hại Quý Trình Chu phải lết cái lưng như sắp gãy của mình lên giảng đường, cũng may Giang Dực tự biết chừng mực mà không để lại quá nhiều dấu, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện.
Mặc dù Giang Dực trong việc giường chiếu cực kỳ ôn nhu săn sóc nhưng với tần suất dày đặc trong tuần thế này, Quý Trình Chu nhất quyết từ chối, làm nhiều quá thận của cậu không chịu nổi.
“Đàn anh, em nghĩ chỗ này anh nên điểm chút màu sáng nhìn sẽ đẹp mắt hơn đấy…”
Quý Trình Chu vốn đang lơ đãng chìm trong đống suy nghĩ của bản thân thì bị gọi về, đứng cạnh cậu là nam sinh có mái tóc được nhuộm màu vàng ánh kim rực rỡ, không ai khác là Nghê Trừng.
Ánh mắt của cậu trai bên cạnh tập trung vào bức vẽ đối diện, còn vươn tay chỉ ra một vị trí nhất định. Quý Trình Chu ậm ừ gật đầu, không nói quá hai câu mà tiếp tục trộn màu nước.
Cặp mắt trong trẻo khẽ cụp xuống cùng mái tóc mềm mại trước trán tạo một loại cảm giác ngoan ngoãn, Nghê Trừng đỏ mặt rời tầm mắt đi, vô tình chạm phải tuyến thể sưng vù rải rác vết cắn nông sâu.
Tâm tình cậu ta bỗng trùng xuống, nhìn da thịt mẫn cảm bị dày xéo quá mức mà nghiến răng ken két. Nghê Trừng đi đến kết luận, người đánh dấu chủ quyền một cách mãnh liệt như vậy, còn ai ngoài đàn anh điển trai đi cùng cậu sáng tối…
Nghê Trừng không phục hậm hực, cậu ta tự cảm thấy mình tốt hơn tên đàn anh hai mặt kia gấp trăm lần, ấy vậy mà đàn anh Quý vẫn không nhìn đến cậu ta lấy một lần, mỗi lần hỏi gì sẽ không nói quá hai câu.
Nhưng khi ở bên cạnh Giang Dực thì khác, mọi biểu cảm ở Quý Trình Chu mà cậu ta chưa từng nhìn thấy đều bày ra trước mặt hắn, từ ngại ngùng xấu hổ đến tức giận lo toan… Không phủ nhận Nghê Trừng cũng muốn thưởng thức tất cả biểu cảm khác nhau của cậu nên mới chủ động tiếp cận.
“Đàn anh Quý, tối nay chúng ta cùng ăn tối đi! Em biết một nhà hàng Nhật bán sushi rất ngon…”
Quý Trình Chu cẩn thận tô màu vẽ, một cái liếc mắt cũng không dành cho đàn em tóc vàng đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, cậu dường như không quan tâm lắm, nhàn nhạt mở miệng.
“Cậu rủ người khác đi, tôi có hẹn rồi…”
Sau bao nhiêu lần Quý Trình Chu từ chối cùng đi ăn đi uống đi chơi, Nghê Trừng đã quá quen nên không cảm thấy quá thất vọng. Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu ta nản chí, tiếp tục dồn cậu vào ngõ cụt.
“Đàn anh Quý có phải hay không, anh không vừa mắt em nên lúc nào em mời anh đi ăn, anh cũng có lí do để từ chối…”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi có hẹn thật…”
Điệu bộ của Quý Trình Chu rất tùy ý, nhàn nhạt trả lời. Nghê Trừng ngậm ngùi nhận ra có vẻ người này không quá quan tâm cậu ta có hiểu sai hay không, dù sao cũng chẳng quan trọng gì. Không cam lòng, Nghê Trừng cắn môi vờ như lơ đãng nhớ tới.
“Anh có hẹn với đàn anh Giang Dực sao? Tình cảm của cả hai tốt thật, nghe nói hắn ta rất ghét Omega, ấy vậy mà vẫn rất thân thiết với anh…”
Động tác tô màu của Quý Trình Chu đột nhiên cứng đờ, cả người chấn động không nhẹ, nhưng vài giây sau đã khôi phục lại như thường. Bên tai văng vẳng lời nói bâng quơ của Nghê Trừng, như muốn xoáy sâu vào chuyện mà cậu đã trăn trở bấy lâu.
Giang Dực ghét Omega, vì sao bây giờ lại ở bên cậu?
Quý Trình Chu không biết.
Quý Trình Chu nắm chặt cây cọ, lời nói khi nãy vô tình đụng đến giới hạn của cậu, ngay lập tức quay người lại trừng mắt với đàn em tóc vàng vẫn đang lải nhải bên cạnh.
“Cậu đủ rồi đấy!!”
Không ngờ Quý Trình Chu lại giận dữ như vậy, Nghê Trừng biết điều mà ngậm mồm lại. Cậu ta cười thầm vui vẻ, đoán chắc rằng quan hệ của cả hai cũng không quá bền vững, rất nhanh thôi sẽ tan vỡ.
Nghĩ vậy, liên tiếp vài ngày sau Nghê Trừng đều lảng vảng xung quanh Quý Trình Chu nói bóng nói gió, mặc dù bị mắng mất hết mặt mũi nhưng vẫn đi theo sau gọi anh ơi anh à, khiến cậu cảm thấy quá mức phiền phức.
Nghê Trừng biết Quý Trình Chu đã dọn ra ngoài kí túc cùng Giang Dực, còn biết chiều nào hắn ta cũng tới trường đón cậu. Tuy vậy nhưng cậu ta vẫn mặt dày đi theo sau, tỏ ra hòa nhã mà cười tươi tạm biệt.
“Đàn anh, anh về nhà cẩn thận! Còn nữa, đừng quên những gì mà em nói đấy…”
Không nhận được lời đáp, nụ cười của Nghê Trừng trở nên cứng đờ. Cậu ta đứng ở kia hồi lâu, nhìn chiếc xe thể thao đời mới chậm rãi rời đi, nụ cười trên môi tắt ngúm…