• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ vì hôm qua chơi bời trên club hăng quá, nên sáng nay nguyên đám sinh viên đến lớp với tinh thần uể oải, chán nản. Duy chỉ có Giang Dực vẫn là tỉnh táo nhất, nghe giáo sư giảng bài không sót một chữ nào.

Cuối cùng tiết học buổi sáng cũng kết thúc, chuông reo, Chu Dương ngáp ngắn ngáp dài bò dậy từ bàn học, đôi mắt díu lại, sảng khoái vươn vai nhìn giáo sư đã rời khỏi lớp.

Cậu ta đi đến chỗ Giang Dực ở bàn cuối, sáng nay Chu Dương dậy rất muộn, thật sự chẳng có tâm trạng lên giảng đường, định đánh thêm một giấc thì bị Quý Trình Chu lôi dậy. Vì đi vội nên Chu Dương còn chẳng có thời gian ăn sáng, hiện tại bụng dạ đã cồn cào biểu tình.

“Dực ca, anh có muốn xuống căn tin trường ăn chút gì không?”

Thực ra Chu Dương cũng chẳng chờ mong hắn sẽ đồng ý, bởi Giang Dực cực kỳ không thích nơi đông người, mà căn tin trường lại nằm trong số đó nên phần lớn hắn đều ra ngoài ăn. Ai ngờ lần này Giang Dực lại gật đầu nhận lời.

“Vừa đúng lúc, chúng ta đi thôi.”

Giang Dực nói xong liền thu dọn đồ rời khỏi giảng đường, để mặc Chu Dương vẫn đang ngẩn tò te đứng đó. Cậu ta liếc nhìn bóng lưng to lớn kia, vội vã gọi lại, nói hắn đi chậm thôi rồi nhanh chóng chạy theo, trong lòng không ngừng lẩm bẩm.

“Dực ca trúng phải gió sao, hôm nay khác quá…”

Trên đoạn đường đến căn tin, cả hai vô tình bắt gặp Lương Đại Nghĩa ở khoa kiến trúc, đội hình 3 người thẳng tiến đến nhà ăn…

Điều này khiến Omega trong nhà ăn náo loạn một hồi, đang dùng bữa mà trong lòng không ngừng phấn khích hú hét, đồng tử lấp lánh hình trái tim, các Alpha thấy vậy liền ngán ngẩm, vô cùng chán ghét với sự xuất hiện của Giang Dực.

Tuy rằng các Omega đều ao ước được đứng cạnh hắn nhưng không một ai dám đứng ra bày tỏ lòng ái mộ của mình, bởi bọn họ biết Giang Dực rất ghét pheromone của Omega, từ trước tới nay vẫn giữ thân trong sạch, ngay cả Beta cũng chưa từng một lần qua lại.

Nghe đồn thời điểm Giang Dực đang là sinh viên năm nhất, còn sống trong ký túc xá, có một Omega thầm mến hắn đã lâu, nhân lúc bản thân đang trong kỳ phát tình mà dùng pheromone cám dỗ hắn, muốn một lần gạo chín thành cơm…

Nhưng tính tự chủ của Giang Dực rất lớn, hương pheromone không dụ dỗ nổi hắn, ngược lại còn chọc hắn giận dữ, xông đến đấm nam sinh đó một trận, mặc kệ người ta là một Omega yếu đuối.

Hắn từng học boxing, lực đấm lớn đến kinh người, nghe nói Omega đó ngất ngay tại chỗ, thời điểm có người phát hiện ra sự việc, muốn ngăn lại cũng chẳng kịp, khuôn mặt nam sinh đó bầm dập lên hết, nhiều chỗ bươm máu rách da…

Chu Dương rất quen thuộc với kết cấu của căn tin trường nên xung phong tìm chỗ, cậu ta bưng phần ăn của mình, vừa đi vừa lải nhải.

“Dực ca à, anh được yêu thích thật đấy, mỗi lần tới đây là mọi người trở nên vô cùng ồn ào… Em có bạn gái rồi nên không sao, chứ Lương Đại Ngốc có vẻ không được vui lắm, Omega chỉ đăm đăm nhìn anh thôi mà, hắc hắc…”

Lương Đại Nghĩa nghe vậy lườm nguýt Chu Dương, hừ lạnh quay mặt đi. Chính vì tính nết lạnh lùng và cái mỏ câm như hến nên suốt ngày bị Chu Dương càm ràm cậu ta không có người yêu là phải.

Chu Dương đi sau Giang Dực, thấy hắn lấy tay che mũi, tránh ngửi phải đống pheromones hỗn loạn ở nhà ăn liền thở dài, chán nản nói.

“Dực ca, không phải em nhiều chuyện đâu, em chỉ là nghĩ cho anh thôi… Anh không muốn thử tiếp xúc với Omega sao, mọi thứ không tệ như anh nghĩ đâu…”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
2. Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
3. Tôi Rất Có Tiền Nha
4. Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A
=====================================

Lần này đến lượt Giang Dực quay người lườm cậu ta, cặp mắt dài hẹp đầy sát ý, như thể cậu ta còn lắm lời thì hôm nay chẳng yên ổn ăn xong bữa trưa đâu. Chu Dương gượng gạo ngậm mồm lại, tinh mắt phát hiện ra Quý Trình Chu đang ngồi một mình, cách họ không xa.

“Dực ca, chúng ta tới ngồi cùng Trình Chu đi.”

Chu Dương sợ hắn không đồng ý, lon ton chạy lên trước, đặt khay cơm lên bàn ngồi đối diện cậu, sau đó hào hứng vẫy tay với hai người đi sau. Ngoài mặt Giang Dực tỏ ra không mấy quan tâm nhưng trong lòng lại hào hứng hơn cả, bước chân cũng bước nhanh hơn vài phần.

Khóe miệng hắn nhẹ nhàng câu lên một đường cong tà mị, vốn còn đang trăn trở suy nghĩ xem làm cách nào để có thể gặp cậu, thật không ngờ cơ hội lại xuất hiện. Giang Dực đặt khay cơm xuống bàn, rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh Quý Trình Chu.

“Tôi ngồi đây được chứ?”

Quý Trình Chu nhìn phía đối diện thấy Lương Đại Nghĩa cũng vừa ngồi cạnh Chu Dương mới nhẹ gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn phần cơm trên bàn, nên không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của người ngồi kế.

Chu Dương đói không chịu được, phải mau chóng lấp đầy cái bụng trống rỗng bên dưới mới thỏa lòng, cậu ta vừa ngồi xuống đã cắm đầu vào ăn, không phát hiện cái nhìn đầy gian tình của Dực ca.

Thức ăn không hợp khẩu vị của hắn lắm, Giang Dực gắp đôi ba đũa rồi thôi, chống cằm âm thầm nhìn người bên cạnh. Bé mập của hắn hồi bé tròn tròn đáng yêu bao nhiêu, lớn lên mặc dù có gầy đi chút ít, nhưng vẫn xinh đẹp chẳng kém gì…

Nhìn Quý Trình Chu chọc chọc phần cơm đã nguội lạnh trong khay, Giang Dực đoán rằng cậu chẳng ăn được bao nhiêu nên mới gầy như vậy, trong lòng không khỏi đau lòng, thề rằng phải nuôi béo cậu lên mới được…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK