• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ gara xe ra đến nhà chính cách một đoạn rất xa, Quý Trình Chu ngượng ngùng nắm tay mặc cho Giang Dực dẫn đường, lâu lâu sẽ gặp vài cô chú đang tất bận chuẩn bị cho bữa tối.

Ngày thường Quý Trình Chu là bé ngoan, bây giờ còn ngoan hơn, hễ gặp người làm trong nhà, cách ba bước chân liền lễ phép cúi chào.

“Cháu chào bác!”

“Chào chị ạ!”

“Chào chú ạ, chú nhớ cẩn thận nhé, đừng để bị thương…”

“…”

Giọng nói trong trẻo vang lên khắp dinh thự, Quý Trình Chu còn đang vui vẻ chào hỏi, nhận ra bản thân đã đứng trước cửa nhà chính, khuôn mặt trở nên khẩn trương lại.

“Đừng lo lắng!”

Giang Dực xoa xoa bàn tay cậu, cả hai cùng tiến vào bên trong, toàn bộ nội thất xa xỉ ngay lập tức đập thẳng vào mắt cậu, thậ… thật chói mắt!!

Cả hai thay giày, Giang Dực quỳ gối, cúi người nâng chân cậu lên, sau đó xỏ vào một đôi dép bông trắng tinh. Quý Trình Chu ngượng đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

“Tớ có thể tự làm được…”

“Không sao, để tôi giúp…”

Cả hai đi qua huyền quan rộng lớn, tiến về phía phòng khách ở bên trong. Giang Dực khẽ liếc mắt, hôm nay hắn về bất ngờ, không kịp thông báo trước, may là cha mẹ đều ở nhà đủ.

Phía phòng khác nói chuyện rất rôm rả, Giang Quần ngồi ở vị trí gia trưởng cầm tách trà xem tin tức, người mẹ xinh đẹp ngồi ở sô pha kế bên, cười vui vẻ với hai người ở phía đối diện.

“Mẹ à, từ trước tới giờ con không có hứng thú với phim ảnh lắm, bởi diễn viên diễn nhìn rất giả… nhưng tất cả phim mẹ đóng, mỗi ngày con đều theo dõi, diễn rất giỏi đấy ạ…”

Mộc Cẩm Oánh được vuốt mông ngựa đến sung sướng, cười không khép được miệng. Giang Quần có vẻ không vui lắm, hừ lạnh một cái rồi lườm nguýt liếc tên nịnh hót không biết xấu hổ kia…

“Ha ha, con rể quá khen rồi! Không biết con còn hiểu về nghệ thuật đến vậy đó… thật là tuổi trẻ tài cao!”

Giang Quần hừ thêm một cái thật to, ngay lập tức nhận được một cái nhìn cảnh cáo của Mộc Cẩm Oánh.

Bà chậm rãi thu lại tầm mắt, như một người khác mà nhoẻn miệng cười với các con, trình độ diễn xuất này còn nhanh hơn lật bánh tráng. Bỗng nhiên hai mắt bà sáng rực, ngay lập tức đứng lên gọi.

“Tiểu Dực bé bỏng của mẹ, cuối cùng con cũng chịu về nhà rồi…”

Giang Dực giật giật khóe miệng, lớn đến tuổi này rồi nghe lại tên gọi lúc bé của mình mà xấu hổ muốn chết, Quý Trình Chu phía sau chắc cũng nghe được rồi, thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Mộc Cẩm Oánh chạy đến muốn ôm con trai bé bỏng vào lòng vỗ về, Giang Dực theo phản xạ lùi lại mấy bước chân, một thiếu niên tò mò ló ra từ sau lưng hắn.

“Chào, chào bác ạ!”

Quý Trình Chu đứng cạnh hắn, lúng túng chào hỏi. Cậu cúi đầu mím môi, khi nãy chào nhiều không bị vấp, sao lại nói vấp ngay lúc này.

“Chá… Cháu, cháu… ờm, chào cháu!”

So với Quý Trình Chu thì Mộc Cẩm Oánh còn lúng túng hơn nhiều, lượng thông tin cần tiêu hóa quá tải, khiến bà cứng đò mất vài giây.

Bà chớp mắt, không ngờ con trai nhỏ khi không lạnh lùng thái quá mà cũng thuộc tuýp người yêu sớm. Mà bé con bên cạnh nhìn đáng yêu quá, thành niên chưa vậy, thật muốn thử nhéo cái má mềm kia!!

Chân tay của Mộc Cẩm Oánh bắt đầu không yên, bà bối rối cầu cứu chồng mình. Giang Quần hừ lạnh, đến lúc cần thiết mới nhớ ra mình còn một người chồng này sao??

“Hừ, hai đứa ngồi đi!”

Giang Dực cười mỉm với cậu như muốn nói: Không quá đáng sợ đúng không? Hắn nắm chặt tay cậu tiến đến sô pha.

Sắc mặt Giang Dực đột nhiên xám xịt khi thấy sự xuất hiện của Lục Nghiêu, bên cạnh là anh trai mà mấy tháng trước cha than thở với hắn là mất tích.

“Lục Nghiêu, cậu ở đây làm gì?”

Giang Dực lạnh mặt hỏi, vẻ mặt người trong nhà rất đặc sắc. Giang Quần bực bội hừ lạnh, Giang Tịch chột dạ xoa bụng, tránh ánh mắt của em trai, còn Lục Nghiêu thì đắc ý nhướng mày.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Mộc Cẩm Oánh đã nhanh chóng trả lời thay, lí lẽ bảo vệ con rể rất rõ ràng.

“Con không thường xuyên về nhà nên chắc không biết… Lục Nghiêu hiện tại là anh rể con, cũng là một thành viên trong gia đình chúng ta nên không được thất lễ! Còn không mau xin lỗi anh rể?”

Lục Nghiêu nở một nụ cười sáng chói, khiến Giang Dực ghét càng thêm ghét. Hắn không để tâm tính khí thất thường của em vợ, rộng lượng bỏ qua.

“Em vợ, đã lâu không gặp!”

Sắc mặt hắn không mấy vui vẻ, liếc nhìn Giang Quần - kẻ bán con trai: Sao ngài có thể để tên tóc vàng này cướp con trai của mình đi vậy?

Giang Quần đau lòng truyền tin cho hắn: Lục Nghiêu tên này là một con cáo già gian xảo, nó dám ăn cơm trước trả tiền sau, ta cản không kịp!

Giang Dực nhíu mày, nhất thời chưa hiểu câu nói “ăn cơm trước trả tiền sau” của cha. Tầm mắt hắn chạm đến cái bụng phệ của anh trai, thầm nghĩ.

Tên tóc vàng này nuôi anh hắn kiểu gì vậy, làm người ta béo phì rồi kìa!

Đột nhiên vài lời tình tứ của đôi nam nam đối diện lọt vào tai hắn, Lục Nghiêu xoa xoa cái bụng tròn vo của Giang Tịch, ghé mặt vào gần ngọt ngào cất lời.

“Bảo bảo hư quá, nếu con đạp mạnh ba nhỏ sẽ đau, nên con nhớ nhẹ chân thôi nhé!”

“…” Bà mịa nó, Giang Dực tức sôi máu, có suy nghĩ muốn phang tên tóc vàng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK