• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dinh thự nhà họ Giang vô cùng hoàng tráng, riêng khuôn viên quanh ngôi biệt thự nghìn tỷ này cũng đã rất rộng rồi, Quý Trình Chu phải đi bộ rất lâu mới ra được cổng lớn, nhận ra nơi này xe cộ vô cùng thưa thớt, thật khó để bắt taxi.

Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành mở app gọi xe, bỗng nhiên tiếng động cơ quen thuộc ở sau lưng truyền đến. Quý Trình Chu vui vẻ quay người lại, đập vào mắt cậu là chiếc xe thể thao mui trần vô cùng bắt mắt, người ngồi trong xe không ai khác là Giang Dực.

Khuôn mặt cậu trở nên xám xịt, lạnh mặt đi tiếp, coi như không quen biết gì sất. Chiếc xe thể thao phóng lên trên mấy bước chân, Giang Dực vội vã mở cửa xe bước xuống.

“Cậu sao vậy? Để tôi đưa cậu về…”

Quý Trình Chu lắc đầu tỏ ý không cần, cậu cũng không biết tại sao bản thân lại tỏ ra giận dỗi như vậy nữa. Cậu chỉ biết khi nghe tin hắn là con trai của người đàn ông kia, cảm giác cách biệt khiến cậu hoảng loạn và mất mát.

“Không cần đâu, cậu về trường trước đi, tớ gọi xe tới đón rồi…”

Giang Dực rất để tâm đến từng biểu cảm của Quý Trình Chu, ánh mắt cậu như đang tránh né, lời nói xa cách ấy khiến tim hắn đau nhói

“Hủy chuyến xe đó đi, tôi đưa cậu về…”

Lí lẽ ngang ngược gì đây, những lời này chắc chắn chỉ có hắn mới thốt ra được. Quý Trình Chu không thích cảm giác bị trói buộc, đáy mắt gợn sóng li ti, không khỏi to tiếng.

“Cậu không hiểu lời tớ nói sao? Bây giờ về trường cùng ai đâu có quan trọng, tớ chính là không thích ở cùng cậu một chỗ đấy…”

Nói xong, như hết thảy tủi nhục cũng trôi theo, Quý Trình Chu thở hồng hộc, tâm trạng cũng tốt lên không ít, mặc kệ thiếu niên to xác đang bất động chắn trước mặt mình, lạnh nhạt bước lên trước.

Đột nhiên, pheromone hương rượu Pinot Noir nồng đậm xộc thẳng vào mũi khiến đầu óc cậu tê dại, cả người chuếnh choáng như thể vừa nếm xong men cay đặc trưng.

Giang Dực sẽ không tùy ý tỏa pheromone của mình ra ngoài, hắn không thích ai khác cảm nhận

pheromone của mình ngoài Quý Trình Chu. Mà hiện tại hắn dường như đã mất khiểm soát, pheromone tỏa ra không khống chế được.

Hắn vội vã đuổi theo nắm lấy tay cậu, cặp mắt hung hăng ngày thường đã cụp xuống từ bao giờ, lí trí hắn mách bảo mau mau níu kéo cậu không để cậu rời đi, nhưng con tim lại không ngừng quanh quẩn bên tai rằng hãy chiếm lấy người này, để cậu ngay cả rời đi cũng không nghĩ đến.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, dồn cậu vào thân cây bằng lăng cạnh đó, pheromone của Alpha cấp cao vẫn có tác dụng với Beta, khiến hai chân của cậu run rẩy, va đập vào nhau.

Khuôn mặt điển trai của hắn sát lại gần cậu, trong khi cậu còn đang hoảng loạn vẫy vùng thì gương mặt ấy khẽ cúi xuống nếm trọn đôi môi nhỏ, ngăn không cho những lời phiền phức kịp thốt khỏi miệng.

“… Ưm ưm…”

Quý Trình Chu xem ra vẫn quá hoảng sợ, bàn tay đặt trước ngực hắn chẳng có bao nhiêu tác dụng, rõ ràng muốn đẩy ra nhưng chẳng đủ sức, nắm chặt vạt áo khiến nó nhăn nhúm.

Hắn muốn thô bạo hôn bờ môi căng mọng này, trừng phạt cậu việc cậu không nghe lời, giận dỗi linh tinh, nhưng suy cho cùng vẫn là không nỡ, bàn tay to lớn bao trọn đầu cậu, tránh nơi đó bị cụng vào thân cây.

Vì là lần đầu hôn nhau nên có chút trắc trở nhưng Giang Dực vừa thực hành vừa học rất nhanh, hắn mút nhẹ môi dưới mềm mại mà bản thân thèm muốn bấy lâu, duỗi cái lưỡi của mình vào trong khuấy đảo khoang miệng cậu.

Mặc dù đã từng nghĩ tới nhưng hắn không ngờ xúc cảm khi hôn môi lại tuyệt như vậy, dụ người muốn nghiện, muốn đắm chìm trong khoảnh khắc này mãi mãi. Khoang miệng của cậu non nớt ấm nóng, rõ ràng không ăn kẹo mà lại ngọt như đường, khiến hắn yêu thích không buông.

Tán lá rộng của cây bằng lăng che đi cảm xúc nồng nhiệt của đôi bạn trẻ mới lớn, những cánh hoa màu tím phất phới rơi trong gió tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp, trong không khí là hương thơm ngào ngạt của hoa tươi cùng hương rượu đắm say.

Không biết qua bao nhiêu lâu Giang Dực mới thỏa mãn rời khỏi nơi đó, nhìn hai cánh môi đang hé mở cùng sợi chỉ bạc kéo dài từ đầu lưỡi khiến hắn không khỏi nuốt nước bọt, liếm môi như thể còn thèm lắm.

Đầu óc của cậu ong ong, hai mắt khép hờ ẩn ẩn một tầng sương mỏng, kết hợp với sắc đỏ trên khuôn mặt cùng đôi môi ướt át kia càng gợi lên thú tính muốn bắt nạt của hắn hơn. Cả người Quý Trình Chu như thiếu dưỡng khí, lúc này mới hít lấy hít để, trên đỉnh đầu truyền đến giọng cười trầm ấm.

“Ngốc thật, cậu phải thở chứ…”

Quý Trình Chu lườm hắn, trong lòng tủi thân không thôi, người này ngang nhiên chiếm đi nụ hôn đầu của cậu, còn chê cậu ngốc nữa chứ, thật sự không thể tha thứ được.

“Ừ, tớ ngốc đấy! Phiền cậu tránh ra cho tên ngốc này đi qua…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK