Cả hai ngồi trong xe, chiếc xe thể thao đời mới bon bon chạy trên đường. Quý Trình Chu thắc mắc chuyện này từ rất lâu rồi, đến bây giờ mới mở miệng hỏi.
Giang Dực xoay vô lăng, bật cười, lồng ngực vạm vỡ rung lên bần bật. Hắn đưa tay véo má cậu một cái, từng cử chỉ đều thật cưng chiều.
“Ngốc quá! Tôi cảm nhận được pheromone của cậu… Mùi thơm lắm, tôi suýt nữa cứng đấy!”
Mồm thúi! Lại bắt đầu nói bậy bạ rồi!!!
Bàn tay dâm dê lần mò xuống dưới, đặt lên chân cậu, mang theo hàm ý trêu chọc. Hôm nay Quý Trình Chu mặc một chiếc quần đùi kaki màu be, tuy rất mát nhưng lại tiện cho hắn giở trò đồi bại.
Giang Dực sờ đùi cậu, da thịt trắng nõn mềm mại như tơ lụa thượng hạng, dễ dàng khởi lên dục vọng của hắn. Bàn tay mon men lần mò vào đùi trong, muốn thương thương bé trym trym thì bị cậu bắt lại.
Sắc mặt Quý Trình Chu đỏ bừng, theo phản xạ khép chặt hai chân, đôi mắt nai mở to trừng trừng.
“… Đang trên xe, cậu tính làm gì vậy?”
Giang Dực nhếch miệng cười vô sỉ, nhéo da thịt non mềm ở đùi một cái, thấp giọng trả lời.
“Còn làm gì nữa, tất nhiên là làm cậu sướng rồi!”
Quý Trình Chu thẹn quá hóa giận vỗ bẹp vào tay hắn, cái tay giận giữ chui tọt vào trong ống quần. Gương mặt xinh đẹp tái mét, sợ hắn làm thật mà co người lại, cao giọng uy hiếp.
“Cậu… Bây giờ mà đụng vào tớ thì 1 tháng tới đừng hòng làm gì nữa, ngủ cùng cũng không được!”
Giang Dực nhấn phanh, chiếc xe sang trọng đỗ ngay bên đường, hắn như hổ đói, ngay lập tức nhảy bổ vào người cậu. Alpha vô sỉ cười khẽ, bàn tay không an phận kéo khóa quần cậu xuống.
“Em chắc chưa? Nếu vậy lần này sẽ hơi lâu đấy, làm bù cho cả tháng luôn mà…”
Một góc trắng tinh của quần lót lộ ra trước đôi mắt nóng rực của dã thú, Quý Trình Chu hoảng loạn lắc đầu. Nơi đường phố này không thiếu người đi lại, không chừng sẽ bị phát hiện mất.
Quý Trình Chu gấp rút lôi mỹ nhân kế ra dùng, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt ở khóe mắt, ấm ức sụt sùi. Nhưng có vẻ kế này phản tác dụng, chỉ thấy Giang Dực liếm đi tất cả trước con mắt ngơ ngác của cậu, vẻ mặt càng thêm điên cuồng hơn.
“Em đang khóc đấy ư? Bảo bối, em có biết vẻ mặt lúc này của em gợi tình đến mức nào không hửm??”
Giang Dực dâm tà cười cười, lần này Quý Trình Chu không giả vờ nữa mà khóc luôn rồi. Cậu ấm ức hôn lên môi hắn một cái, nhẹ giọng cầu xin.
“Huhu, tớ sai rồi! Dừng lại ở đây nha nha… Tớ sẽ bù lại vào buổi tối, cậu muốn làm bao nhiêu lần cũng được hết…”
Giang Dực vui sướng híp mắt, có vẻ khá hài lòng với yêu cầu của Omega nhỏ. Hắn khẽ chậc một cái, kéo khóa quần hẳn hoi lại cho cậu, nhéo mũi cậu một cách sủng nịnh.
“Bảo bối, đừng nuốt lời đấy! Vừa hay tôi vừa mua cho em vài bộ đồ mới, tối nay mặc cho tôi ngắm…”
Quý Trình Chu cắn môi gật đầu, chỉ là vài bộ quần áo thôi mà, muốn cậu mặc thì cậu mặc!!!
Chiếc xe thể thao lần nữa lăn bánh, lúc này khi nhìn qua cửa kính trong suốt, Quý Trình Chu mới phát hiện ra nơi này thật ít người qua lại, từng cành cây nhánh lá đều được tỉ mỉ chăm bón, cắt tỉa vô cùng tinh xảo.
“Chỗ này đâu phải đường về chung cư?”
“Tất nhiên! Tôi đưa em về gặp người nhà tôi mà…”
Giang Dực dửng dưng nói, ngay lập tức bánh xe chuyển hướng, chiếc cổng sắt nặng trịch tự động mở ra, dinh thự xa hoa hoành tráng bày ra trước mặt Quý Trình Chu.
Mặc dù trước đó được tới đây một lần rồi, nhưng sau vài tháng nhìn lại công trình đồ sộ này, cặp mắt trong trẻo của cậu vẫn không nhịn được mà mở to.
“Cậu đáng ghét, sao không thông báo cho tớ chuyện này trước… Tớ không mang quà gì tặng hai bác cả, bộ đồ này cũng trông không đàng hoàng lắm…”
Chiếc xe thẳng tiến hướng vào gara rộng lớn, Giang Dực tắt máy, nhìn bạn trai nhỏ lo lắng mà bật cười.
“Không sao, cha mẹ tôi không thiếu thứ gì đâu, không cần phải tặng. Với lại em mặc bộ này đẹp lắm, bảo bối mặc thứ gì cũng đều đẹp hết…”
Quý Trình Chu được vuốt mông ngựa đến vui vẻ, bật cười khanh khách, gương mặt xinh đẹp cười rộ lên thêm phần bầu bĩnh đáng yêu. Cậu khẽ đưa mắt hỏi.
“Thật không?”
“Thật! Bạn trai nhỏ của tôi mặc gì cũng đẹp hết!”
Giang Dực cúi người hôn nhẹ lên môi cậu, bàn tay to lớn nắm chặt lấy đôi tay nhỏ đang run rẩy không ngừng. Không nghĩ Quý Trình Chu lại căng thẳng như vậy, hắn khẽ xoa đầu trấn an cậu.
“Đừng sợ! Bọn họ cũng đâu có ăn thịt em, em lo cái gì?”
Quý Trình Chu mếu mặt nhìn hắn, lí nhí khẩn cầu.
“… Nhưng tớ vẫn sợ lắm, có thể để hôm khác được không? Cho tớ chuẩn bị tinh thần…”
Giang Dực lắc đầu từ chối, đợi đến hôm khác không chừng cậu theo thằng khác về ra mắt mất. Mặc kệ Quý Trình Chu nhõng nhẽo ra sao, hắn nhất quyết không đồng ý.
“Ngoan, ở lại ăn một bữa cơm thôi, rồi chúng ta cùng về…”
“Cậu hứa đấy!”
Quý Trình Chu giơ ngón út ra, Giang Dực phì cười, móc ngoéo đồng thuận. Cử chỉ nhỏ này khiến trái tim cậu ấm áp vô cùng, cơ thể cũng vô thức thả lỏng ra.
“Ừm, hứa với em.”