Tiếng nói chuyên nghiệp của nữ tiếp viên hàng không vang vọng khắp khoang máy bay. Lúc này ở khoang hạng sang, một thiếu niên với đầu tóc vàng óng chậm rãi mở mắt, cử động thân thể đang mỏi nhừ của mình.
Lục Nghiêu đưa mắt nhìn bầu trời xanh thẳm qua lớp kính trong suốt của máy bay, lẳng lặng ngắm nhìn những khối mây trắng bồng bềnh. Nhận ra cuối cùng cũng đến nơi, khóe miệng của hắn khẽ câu lên một đường cong mờ nhạt…
Sân bay quốc tế đông nghịt người, Lục Nghiêu đeo một chiếc kính râm to đùng, nhằm che đi khuôn mặt mang theo nhiều nét Tây phương đẹp đẽ.
Hành lí của hắn chẳng có gì cả, không có quần áo hay bất kỳ vật dụng nào, chỉ có một túi đồ khá to. Lục Nghiêu xách túi đồ đó ra trước cổng sân bay, nhanh chóng leo lên một chiếc taxi đang đỗ cạnh đó.
Hắn lạnh nhạt nói ra một địa chỉ bằng tiếng anh, sau đó dựa lưng vào thành ghế êm ái đằng sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếc xe chầm chậm dừng bánh trước cổng một bệnh viện phía đông thành phố, Lục Nghiêu trả tiền rồi bước xuống xe. Cùng lúc này, điện thoại trong túi rung liên hồi, hắn lấy ra, trên đó hiển thị một chữ ‘cha’ vô cùng ngắn gọn.
Theo đó, trên thanh thông báo cũng hiện vô số cuộc gọi nhỡ của ông ấy. Mới đầu, Lục Nghiêu còn định làm ngơ, nhưng xem ra phải nhận cuộc gọi này rồi.
“Chào cha, có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia là tiếng hít thở nặng nhọc, dường như bị chọc giận không hề nhẹ, một giọng nói uy nghiêm truyền đến, đè nén cơn giận vô hạn.
“Lục Nghiêu, con chạy ra nước ngoài làm gì hả? Ta nghe vệ sĩ thuật lại rằng, sau khi cuộc thi kết thúc liền không thấy bóng dáng con đâu…”
Lục Nghiêu không để tâm lời của cha mình lắm, chọn ra một lí do rất đàng hoàng.
“Hôm nay con nhận cúp ở đại hội thể thao nên muốn chia sẻ niềm vui với bà ngoại một chút… không thể sao?”
Lục Tầm giật giật khóe môi, thằng nhóc này có hiếu từ lúc nào vậy, ông nhớ hồi Tết bảo nó bay sang Anh thăm nhà ngoại, nó có chết cũng không chịu đi mà.
“Não con bị úng nước rồi đúng không, nếu muốn chia sẻ niềm vui thì về đây chia sẻ với cha của con này.”
“Vô vị!”
Hắn lạnh nhạt thả ra hai chữ này, như muốn nói hắn không chút hứng thú muốn chia sẻ cùng cha. Lục Nghiêu bước vào bệnh viện, vẻ ngoài đẹp đẽ không góc cạnh đã thu hút vô số ánh nhìn, hắn muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
“Con gặp bà ngoại rồi, tắt máy đây…”
Lục Tầm vội ngăn hắn lại “Chờ chút…” Sau đó lại lộ ra vẻ âm dương quái khí, hoài nghi hỏi hỏi “Nghe nói đại thiếu gia nhà họ Giang mất tích từ mấy hôm trước, chuyện này không liên quan gì đến con chứ?”
Lục Nghiêu khẽ nhếch miệng, vươn tay vuốt mái tóc rối trước mặt mình, làm ra vẻ vô tội.
“Con có thể làm gì chứ, mấy hôm trước con đang bận lo cho cuộc thi mà…”
Đầu dây bên kia có vẻ an tâm hơn phần nào, hắn có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của cha kèm theo tiếng nói nhàn nhạt.
“Tốt nhất là nên vậy… Mà bà ngoại con mặc áo màu gì vậy?”
Lục Nghiêu đứng trước cửa thang máy, nghe câu hỏi kì lạ của cha thì khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói ra một đáp án.
“Màu xanh lục…” Trong trí nhớ của hắn, bà ngoại hay mặc áo màu xanh nhất.
Lục Tầm gật gù tỏ ý đã hiểu, cuộc gọi vài phút nhanh chóng kết thúc. Ông nhìn màn hình máy tính trước mặt, cuộc gọi video trên máy tính vẫn đang tiếp tục, thậm chí nó còn xuất hiện trước cuộc gọi với Lục Nghiêu.
“… Mẹ vợ.”
Lục Tầm ái ngại chào hỏi một tiếng, liền nhận được một cái hừ lạnh giận dữ. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẻ uy nghiêm của bà vẫn không hề mất đi, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm cậu con rể khiến ông đổ cả mồ hôi hột.
Trên người bà mặc một chiếc áo dạ màu xám nhạt dệt kim chứ không phải màu xanh lục mà Lục Nghiêu nói, điều này chứng tỏ hắn chưa hề tới gặp bà, chắn chắn đang giấu giếm chuyện gì sau lưng.
Mà chuyện xấu của đứa cháu ngoại này, bà không cần nghĩ cũng đoán ra được, chắc hẳn liên quan đến Omega nhà họ Giang.
“Anh nuôi cháu tôi kiểu gì vậy hả?” Nuôi ra một thằng biến thái, đủ lông đủ cánh rồi trực tiếp mang con nhà người ta đi, bây giờ trên dưới Giang gia đều loạn cả lên.
Lục Tầm khẽ thở dài, ông cũng không ngờ con trai mình lại liều lĩnh như vậy, ấp úng hỏi bà.
“Mẹ… bây giờ chúng ta tính sao đây? Giang gia mà biết chuyện tốt mà thằng nhóc này làm, chắc chắn không để yên cho nhà chúng ta đâu…”
“Hừ, chuyện này tự anh xử lý đi.”
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Lục Tầm nhìn màn hình máy tính đen sì mà trong lòng cũng chẳng thắp nổi tia hy vọng nào.
Ông quyết định sẽ làm mọi cách che giấu chuyện này cho thằng nghịch tử đó, chỉ cần ngày nào Giang gia chưa phát hiện ra chuyện này, nhà họ Lục sẽ sống yên ổn ngày đó…