"Nếu cậu dám nói hai chữ ấy nữa thì kêu ông ta chuẩn bị nhặt xác cho cậu đi." Giọng nói của Diệp Thiên lạnh lẽo tột độ. Anh chẳng có quan hệ gì với nhà họ Lâm cả. Mặc dù mẹ anh, bà Lâm Tú Tuyết đúng là người của nhà họ Lâm.
"Chết tiệt." Lâm Kha lẩm bẩm chửi thầm, hắn ta lấy tay che gò má aâu rát kia, chẳng dám hó hé thêm một lời nào nữa.
"Cậu Diệp, chuyện giữa chúng ta cần phải rõ ngọn ngành đầu đuôi, mong cậu không làm khó chúng tôi." Trịnh Hùng nghiến răng, bắt buộc phải mở miệng.
"Tô Hồ, Ngô Báo, mau mời cậu Diệp lên đường." Nhưng khi Trịnh Hùng vừa dứt lời, hai tướng tài dưới trướng của ông ta lại chẳng có ý định ra tay.
"Anh Hùng, nếu anh Diệp không muốn đi, tôi đây cũng chẳng dám ép uổng. Tôi bị Diệp Thiên ức hiếp sợ lắm rồi, thôi anh cứ mời kẻ cao tay khác đi." Tô Hồ cười đầy quyến rũ, trên khuôn mặt của cô chẳng có thay đổi gì lớn. Như kiểu cô ta mới là chủ của Trịnh Hùng vậy.
"Cô!" Trịnh Hùng cứng đờ mặt mày, nhưng ông ta cũng không thể làm gì Tô Hồ. Đã ba năm kể từ ngày Tô Hồ gia nhập, ông ta chưa từng ra lệnh bắt ép Tô Hồ làm một chuyện gì cả. Dù cho không dằn lòng được nỗi bồng bột, ông ta cũng không dám chạm vào một góc áo nào của Tô Hồ. Bởi Trịnh Hùng biết người phụ nữ này vô cùng nguy hiểm. Một kẻ có thể nắm trọn biết bao cậu ấm, thiếu gia nhà quyền thế của cả Vũ Thành trong lòng bàn tay, đùa giỡn với họ như một thú tiêu khiển như kia sao có thể là một kẻ đơn giản được.
"Ngô Báo, cậu còn đứng đực ra đấy làm gì? Còn không mau làm theo lời của tôi đi?" Trịnh Hùng thấy vô cùng bất lực, ông ta chỉ có thể nhìn về phía Ngô Báo, giờ ông ta chỉ muốn mạnh chân giày xéo cô ả Tô Hồ kia.
"Anh Hùng, tôi..." Ngô Báo sắp khóc đến nơi, hắn ta vừa mới bị Diệp Thiên tàn phá một một cánh tay, giờ nào có gan chống đối với Diệp Thiên nữa.
"Tôi gì mà tôi? Sao không nhanh lên?" Ngô Báo nuốt một ngụm nước miếng rõ to khi bị Trịnh Hùng giở giọng bực tức hòng thúc giục. Hắn ta nhìn Diệp Thiên đầy e ngại, cố lắm mới dám mở miệng: "Cậu Diệp, cậu thấy sao..."
Hắn ta cảm thấy lạnh toát cả sống lưng ngay khi vừa dứt lời. Diệp Thiên giơ tay phải lên, vỗ liên hồi vào người hắn ta. Cả cơ thể to con, vạm vỡ của Ngô Báo oằn mình trên nền đất, miệng tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà, trông thảm thương cực kì. Cảnh tượng bất ngờ ấy doạ Trịnh Hùng và Lâm Kha giật mình trong vô thức. Diệp Thiên làm gì cũng không đoán trước được, bởi thế khiến họ chẳng biết nên làm sao cho phải.
"Hừ, mới tí tuổi đầu đã ngông cuồng như thế, phải giết." Ngay lúc này, một giọng nói oai nghiêm ủ đầy sát khí vang lên ngay phía sau lưng Lâm Kha. Ai cũng đồng loạt quay qua nhìn. Một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi mặc một bộ đồ của thời Đường đang sải bước tiến vào. Ông ta để râu dê, trông khá quắc thuớc, cho người ta cái cảm giác không hề già cả. Khí thế của kẻ bề trên của ông ta khiến cả Lâm Kha và Trịnh Hùng đều thấy ngột ngạt, khó thở. Chúng vội vàng nhường đường, cúi đầu đầy kính cẩn xen lẫn sợ sệt.
"Ba." "Lâm Nhị gia." Đúng vậy, người này chính là Nhị gia của nhà họ Lâm, Lâm Viễn Hà.
Tần Vũ lo sợ không thôi, cô vội cúi đầu xuống. Nhị gia của nhà họ Lâm đã đích thân ra mặt, phen này Diệp Thiên tiêu rồi.
Chỉ có Diệp Thiên là vẫn hờ hững như thường, trên khuôn mặt của anh chẳng có một sự biến hoá nào cả.
"Diệp Thiên, gặp tôi sao không quỳ xuống hành lễ? Còn ra thể thống gì nữa." Lâm Viễn Hà vừa bước vào văn phòng, ánh mắt của ông ta dừng hình trên người Diệp Thiên, nghiêm giọng trách hỏi. Giọng nói oai phong của ông ta suýt nữa thì doạ cả Lâm Kha và Trịnh Hùng mềm oặt, chẳng còn sức đứng vững.
Nhưng Diệp Thiên vẫn không hề hấn gì, anh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Lâm Viễn Hà: "Mau nói chuyện về hai mươi bảy năm trước cho tôi, ông có thể sống sót."
Ai nghe lời anh nói cũng giật mình thảng thốt. Chẳng lẽ ngay cả Lâm Nhị gia mà diệp Thiên cũng dám giết ư? Lâm Kha và Trịnh Hùng nhìn nhau, mặt chúng rõ vẻ cười trên nỗi đau của kẻ khác.
"Hừ, con nít con nôi ăn nói ngông cuồng. Con hoang cũng chỉ là con hoang mà thôi, phép lịch sự tối thiểu cũng không hiểu." Với uy danh của ba chữ Lâm Nhị gia, ông ta đi đến đâu cũng được người người tôn kính. Vậy mà Diệp Thiên lại dám ăn nói với ông ta như thế, Lâm Viễn Hà tức bể phổi. Hai chữ "con hoang" này lại có thể kích thích tâm trí của Diệp Thiên. Lâm Viễn Hà cười lạnh lùng, ông ta đang định nói gì đó thì thấy mờ cả mắt, vừa ổn định lại thì thấy Diệp Thiên đứng ngay trước mặt mình.
Diệp Thiên không nói một lời, giơ tay bóp chặt lấy cổ của ông ta: "Lâm Viễn Hà, tôi chỉ là thằng con hoang trong mắt ông. Vậy ông nghĩ mình là gì trong mắt tôi?" Giọng nói lạnh lùng ấy khiến nhiệt độ chung quanh như hạ xuống vài độ. Sát khí nồng nặc làm tất cả mọi người phải kinh hồn bạt vía.
"Diệp Thiên, anh định làm phản à? Mau thả ba tôi ra."
"Diệp Thiên, cậu đừng có mà xằng bậy, không thì chẳng ai cứu được cậu đâu." Lâm Kha và Trịnh Hùng hồi hồn, vội mở miệng ngăn cản.
Ngay cả Tần Vũ cũng căng thẳng tột độ. Nếu Diệp Thiên mà ra tay giết chết Lâm Nhị gia thật thì cả cái Long Quốc sẽ rung chuyển mất.
"Câm mồm." Diệp Thiên quay đầu lại, anh lạnh lùng nói mỗi hai con chữ ngắn ngủi. Khí thế mạnh mẽ ấy khiến Trịnh Hùng và Lâm Kha lẩy bẩy không thôi. Chúng đổ mình, quỳ ngay trước mặt Diệp Thiên, ngay cả tư cách phản kháng cũng không có nốt.
Cả văn phòng im phăng phắc, chỉ còn sót lại tiếng giãy giụa, chống tar luôn mồm của Lâm Viễn Hà. Ông ta cũng không ngờ được rằng Diệp Thiên lại dám ra tay với ông ta.
"Hừ, mỗi cái nhà họ Lâm bé con con, tôi chẳng coi là cái thá gì." Diệp Thiên hừ lạnh, anh dồn một lực nhẹ vào bàn tay, cả cơ thể của Lâm Viễn Hà nện thẳng xuống đất, trông vô cùng chật vật.
"Cậu, thằng con hoang kia, cậu dám đánh cả tôi cơ à." Lâm Viễn Hà cố lắm mới ổn định lại, mặt ông ta sầm lại, dáng vẻ kia như kiểu chỉ hận không thể nuốt sống Diệp Thiên.
"Ông còn một cơ hội cuối cùng." Diệp Thiên lẳng lặng nhìn ông ta, dáng vẻ hằn học mà Lâm Viễn Hà thể hiện ra chỉ đang xách dép cho khí thế oai nghiêm của anh.
"Hừ, không phải cậu biết từ lâu rồi sao? Nhà họ Lâm chúng tôi bắt tay với nhà họ Diệp để giết chết một tên phản bội cùng một đứa con hoang ấy mà. Tiếc thay, năm ấy lại không giết chết cậu. Để cậu nhởn nhơ suốt hai mươi bảy năm qua, cậu kiếm lời rồi đấy." Lâm Viễn Hà cười lạnh đầy khinh thường: "Diệp Thiên, sự tồn tại của cậu là một sai lầm. Là nỗi sỉ nhục đối với uy nghiêm của nhà họ Lâm, hôm nay tôi sẽ xoá bỏ nỗi ô nhục này thay cho nhà họ Lâm."
"Nói khoác không biết ngượng mồm." Diệp Thiên lẳng lặng nhìn ông ta, sát khí thiêu đốt đôi con ngươi của anh. Kẻ phản bội? Con hoang? Sai lầm? Vết nhơ? Với Diệp Thiên mà nói, thì những lời nguỵ biện hùng hồn phun ra từ miệng Lâm Viễn Hà là một trò cười.
"Diệp Thiên, tôi biết cậu đánh nhau giỏi. Nhưng tốt nhất là cậu đừng có đắc chí sớm làm gì. Trên người còn có người, trên trời còn có trời, khối người có thể xử lý cậu."
Diệp Thiên vẫn chẳng hề hấn gì: "Một tên Lang Mộc cỏn con mà thôi, nếu anh ta dám xuất hiện, tôi giết luôn một thể." Diệp Thiên nhìn ông ta với vẻ lạnh nhạt, trong giọng nói của anh đầy sự tự tin.
Trịnh Hùng kinh hoảng tột độ. Ông ta là kẻ cầm đầu xã hội đen ở Vũ Thành, vậy nên hai chữ Lang Mộc kia chẳng khác nào sấm giật bên tai cả. Đó chính là một nhân vật tai to mặt lớn của cả vùng Đông Nam, kẻ nào lăn lộn thế lực ngầm cũng biết đến anh ta. Vậy mà Diệp Thiên lại không thèm để ý. Hắn ta quả ta vô cùng ngông cuồng.