Từng luồng khí tức khủng khiếp tản ra nhưng lại
đem theo sự ôn hoà thấy rõ.
Chu Càn ngạc nhiên không thôi. Ông ta không
dám ở lại lâu, càng không dám lên tiếng kinh động
Diệp Thiên mà chỉ khẽ lùi về sau đợi sau khi rỡi khỏi
căn phòng, Chu Càn mới thở dài một hơi.
Trên trán ông ta toàn là mồ hôi.
“Cậu Diệp... rốt cục có thực lực thế nào?“ Chu
Cần run rầy kinh ngạc.
Vừa rồi luồng khí tức tự nhiên bộc phát ra ngoài
đủ đè nát cả linh hồn ông ta.
Cần biết rằng ông ta đã sống hơn một trăm tuồi
rồi, đã từng gặp qua không biết bao nhiêu kè mạnh,
gặp qua nhiều cảnh tượng nhưng chưa bao giờ gặp
được một người như Diệp Thiên.
Chỉ là một sự tuỳ ý của Diệp Thiên trong bất giác
cũng đã có thể khiến ông ta sợ hãi và có thề huỷ đi
mọi thứ.
Chu Quý nãy giờ vẫn đứng bên ngoài canh cửa,
thấy ông cố Chu ra ngoài liền vội vàng tiến lên đón.
“Ông à, cậu Diệp nói thế nào?” Chu Quý không
biết ông cố vừa trải qua việc gì.
Chu Càn ọc ra luôn ra khí tàn dư, sau đó làm tư
thế tay.
Chu Quý hiểu ý, hai người mau chóng rời khỏi căn
phòng đó đến một khoảng sân bên ngoài.
Lúc này Chu Càn mới chậm rãi nói: “Những ngày
này có lẽ ta sẽ đi theo cậu Diệp một chuyến tới Bắc
Thiên Các."
“Gì cơ?" Chu Quỷ sững người.
“Ông cố à, không thể được đâu ”
“Gần đây tình hình của Bắc Cương nghiêm trọng,
cao thủ ngày càng nhiều. Người tự do thì còn dễ nói,
nhưng không thiếu các thế lực manh động âm thầm
câu kết nhau”
“Nhà họ Chu chúng ta không ít kẻ thù địch, ngộ
nhỡ bọn họ kiếm cơ hội hại ông thì sao?“
Ông cố Chu chính là trụ cột của nhà họ Chu,
tuyện đối không thể xảy ra chuyện được.