Từ đầu tới cuối, mặt Lâm Khuê vẫn không cảm xúc mà nêu ra kinh nghiệm của gã đàn ông ở tập đoàn Từ Thị như đếm của quý trong nhà.
“Nếm mật nằm gai ba năm ở bộ phận tài vụ, tháng trước mới được đề bạt làm phó tổng giám đốc, chỉ đáng tiếc, đột nhiên tập đoàn Từ Thị lại sống dở chết dở! Nửa tháng này, mặc dù anh là đại diện giám đốc của tập đoàn Từ Thị nhưng hoàn toàn nói không nói được gì nên chỉ có thể lén lút giở một vài mánh khóe!”
Nói rồi, ánh mắt nhìn gã đàn ông của Lâm Khuê đột nhiên trở nên sâu xa.
“Từ Thiên Trạch, anh nói đúng không?”
“Đây”
Gã đàn ông lùi sau hai bước trong vô thức, hắn ta cắn răng, không thốt nên lời.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ tới, đối phương lại điều tra mình một cách rõ ràng, thậm chí còn chính xác như vậy.
Rõ ràng là đã có chuẩn bị mới tới!
“Hứ, thì đã sao? Điều này cũng không thể là lý do anh cấm túc tôi! Mau tránh ra cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát!”
Mặc dù vậy, Lâm Khuê vẫn không nhúc nhích như cũ.
“Anh có thể thử xem, có điều, tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn ở đây đi.”
“Anh”
Từ Thiên Trạch có chút mất kiên nhẫn, muốn cố chấp lao ra ngoài!
Bụp!
Không chút dự báo trước!
Cửa sổ tầng tám của tập đoàn Từ Thị đột nhiên vỡ vụn, một đám gì đó lao thẳng xuống.
Từ Thiên Trạch ngây người ra rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ.
Lúc này hắn ta mới phát hiện ra, đó là một con người!
Bụp!
Còn chưa đợi hắn ta kịp phản ứng lại thì cơ thể đồ sộ mang theo những mảnh thủy tinh vỡ đã đập thật mạnh trước mặt hắn ta.
Một giọt máu tươi còn mang hơi nóng không lệch chút nào bắn lên mặt hắn ta.
Sụp! Từ Thiên Trạch bị dọa cho mềm nhũn xuống đất.
Từ hướng của hắn ta, vừa hay có thể nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của Tôn Trạch.
Miệng hắn ta mở ra, bên trong toàn là máu tươi.
Trong con ngươi thẫn thờ là hai chữ “bất an”.
Tôn Tường là tay sai của Đào Thành, thời gian này vẫn luôn dựa uy thế của thương hội Dung Thành mà chỉ tay năm ngón với hắn.
Chỉ vừa nãy thôi còn ngầm cổ vũ Đào Thành đưa Tô Thanh Thanh đi, thứ tiểu nhân điển hình!
Từ Thiên Trạch sớm đã hận hắn ta thấu xương.
Nhưng không ngờ, lúc này hắn ta lại chết ngay trước mặt mình bằng cách này.
“Sao lại như vậy?”
Đột nhiên Từ Thiên Trạch trở nên mơ hồ, ngoài sợ hãi, còn cảm thấy rất nghi ngờ.
“Lẽ nào là người đàn ông vừa nãy?”
Người hắn ta có thể nghĩ tới, chỉ có Diệp Thiên.
Nhất định là vì Tô Thanh Thanh nên Tôn Tường mới gặp phải tai họa.
Như vậy thì không phải nói, Đào Thành cũng toi rồi ư?
Nghĩ tới đây, Từ Thiên Trạch liền vội vàng lùi sau một chút, hắn ta sợ người sau đó rơi xuống sẽ đè chết hắn ta.
“Đó là ông chủ tôi!”
Lâm Khuê lại lạnh lùng nói, đối với cảnh tượng máu me này, anh sớm đã không thấy lạ lẫm nữa.
“Nếu như anh còn không ngoan ngoãn, kết cục chỉ có thể thảm hơn hắn ta!”
Câu nói chỉ vẻn vẹn có vậy nhưng đột nhiên lại dọa Từ Thiên Trạch kinh hồn bạt vía ôm chặt lấy vali, ngay cả cử động cũng không dám.
Âm thanh lớn như vậy, đương nhiên thu hút không ít sự chú ý.
Rất nhiều người xem náo nhiệt đang tò mò đi về phía này, trong sự bất lực, chỉ có thể tiện tay kéo miếng vải trắng che thi thể lại, nhưng vết máu tanh bên dưới lớp vải vẫn khiến người ta nhìn mà phát hoảng.
“Lang Thiên, đừng đứng bên đó nhìn nữa, mau đuổi những người này đi kẻo ông chủ nhìn thấy sẽ tức giận!” Lâm Khuê gọi một cuộc điện thoại trong sự bất lực không biết làm gì hơn.
Lúc sau, phía bên kia điện thoại mới hừ nhẹ một tiếng: “Hừ, đợi anh nhắc mới ra tay, chắc hoa hiên vàng cũng héo rồi.”
“Tút, tút, tút!”
Lâm Khuê có hơi bất lực, tên nhóc này đối với người khác thì ôn tồn lễ độ mà sao đối với mình cứ luôn lạnh lùng như băng?
“Này, anh bỏ em xuống đi, em có thể tự đi được!”
Tô Thanh Thanh vẫn luôn rúc đầu vào lòng Diệp Thiên, khuôn mặt nhỏ từ đầu tới giờ vẫn đỏ ửng, rất động lòng người.
Đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy với Diệp Thiên.
Hơi nóng trên cơ thể Diệp Thiên truyền tới và khí chất nồng đượm của người đàn ông đội trời đạp đất khiến cô gần say mê!
Nhưng sắp phải ra ngoài rồi, nghĩ tới việc ra ngoài chắc chắn sẽ có rất nhiều người, còn có cả Lâm Khuê đó nữa mà cô có chút ngại ngùng.
Nghe thấy lời cô nói, Diệp Thiên liền dừng chân lại rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
“Em không sao là tốt rồi!”
“Xía, bổn tiểu thư có thể có chuyện gì!”
Tô Thanh Thanh chỉnh đốn lại quần áo của mình rồi mới nghĩ tới tư liệu của tập đoàn Từ Thị rơi ở bên trên rồi.
Cô muốn tự mình đi lấy nhưng lại không dám nên chỉ có thể phụng phịu nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên vừa nhìn đã hiểu suy nghĩ của cô nên nhẹ nhàng đưa tay ra.
“Đi thôi, những thứ đồ kia đã không cần thiết nữa rồi.”
Nói rồi, anh liền đi ra ngoài trước.
“Này” Tô Thanh Thanh có chút sợ hãi nên cũng mau chóng đi theo.
“Vừa nãy có một người bị anh ném xuống, hắn ta chết rồi, liệu anh có xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Thiên không quay đầu mà nói: “Đi thôi!”
“Anh”
Chiếc miệng nhỏ của Tô Thanh Thanh nhếch lên!
Cái tên cố tình tỏ ra thâm trầm, giả tạo!
Trong lòng Tô Thanh Thanh không phục, muốn đi trước mặt Diệp Thiên nhưng vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy vết máu ghê rợn dưới lớp vải trắng liền sợ tới mức mặt tái nhợt đi, vội vàng nấp sau lưng Diệp Thiên.
Lông mày Diệp Thiên khẽ chau, chỉ một ánh mắt mà Lâm Khuê lập tức hiểu ý. Anh liền đậy hết thi thể lại và để người của chiến khu Huyền Vũ đích thân tới xử lý.
“Từ Thiên Trạch”
Diệp Thiên lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt lúc này mới chuyển hướng tới gã đàn ông đang ngồi liệt trên đất.
“Có lời gì muốn nói với tôi không?”
Ánh mắt giá băng dọa Từ Thiên Trạch sợ tới mức toàn thân run rẩy không ngừng lùi về phía sau nhưng bàn tay vẫn cầm chắc chiếc vali bảo mật trong tay.
Hắn lắc đầu quầy quâỵ!
“Nếu như không có di ngôn gì thì anh đi chết đi!”
Biểu cảm của Diệp Thiên càng lạnh lùng, dọa Từ Thiên Trạch toàn thân run rẩy, mặt cắt không còn một giọt máu.
“Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao muốn giết tôi?” Từ Thiên Trạch không cam lòng.
Lẽ nào là vì bán Tô Thanh Thanh cho Đào Thành mà muốn giết mình?
Hắn ta không phục!
Diệp Thiên lãnh đạm nhìn hắn ta như nhìn một người chết.
“Tôi là Diệp Thiên, có lẽ Từ Thiên Thành đã nhắc tới cái tên này cho anh rồi!”
Bịch!
Va ly bảo mật trong tay Từ Thiên Trạch rơi thẳng xuống đất, hắn ta càng mắt chữ O miệng chữ A.
Diệp Thiên, hắn ta không biết nghe thấy bao nhiêu lần cái tên này rồi.
Nhưng điều khiến hắn sợ hãi lại là ba chữ Từ Thiên Thành!
“Tôi, tôi”
Từng giọt mồ hôi nhễ nhại từ trán rơi xuống, Từ Thiên Trạch lại một lần nữa đổ sụp xuống đất một cách bất lực.
“Hắn vốn là anh nuôi của Thiên Thành, càng là người cậu ấy tin tưởng nhất, nhưng đáng tiếc ngay từ đầu, hắn đã bán đứng cậu ấy!”
Giọng Diệp Thiên bình thản nhưng từng từ, từng chữ đều xoáy thẳng vào nội tâm Từ Thiên Trạch.
“Hơn nữa còn thông đồng với Từ Thiên Minh, cướp đi tất cả tài sản Thiên Thành đứng tên!”
“Anh, đáng chết!”
Ngữ khí Diệp Thiên lạnh lùng như băng, thậm chí còn mang sát khí!
Từ Thiên Trạch từ nhỏ đã là cô nhi.
Cha Từ Thiên Thành vì mất vợ đầu, đau lòng quá độ mới nhận nuôi hắn.
Mãi tới sau này, cha nuôi đi bước nữa, Từ Thiên Thành mới ra đời.
Hai anh em cùng nhau trưởng thành từ nhỏ! Sau khi Từ Thiên Thành nhập ngũ lại yên tâm giao hết tài sản anh đứng tên cho anh nuôi quản lý, nhưng không ngờ vì lợi ích, Từ Thiên Trạch ngay từ đầu đã phản bội Từ Thiên Thành, làm chó theo đuôi Từ Thiên Minh.
Nếu không thì hắn ta có tư cách gì đi ngày tới hôm nay?