"Xin chúc mừng, bí mật của con gái ông đã cứu ông một mạng đấy!"
Dương Hải Sơn vừa nghe thấy liền vui mừng khôn xiết!
"Nhưng mà…" Diệp Thiên khịt mũi một cái. "Tất cả tài sản của nhà họ Dương bắt buộc phải được giao lại cho Tiểu Vũ Mao. Xem như đó là hình phạt của Thiên Thành!"
"Được, được, được!" Dương Hải Sơn nhanh chóng gật đầu đồng ý!
Sau khi trải qua kiếp nạn này, ông ta nghĩ, so với tính mạng thì tiền bạc thực sự chẳng đáng nhắc đến.
"Đa tạ cậu Diệp đã nương tay. Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của cậu."
Diệp Thiên ừ một tiếng, nói: "Sáng sớm ngày mai hãy rời khỏi Dung Thành và đừng bao giờ quay trở lại đây nữa!"
Nghe thấy thế, Dương Hải Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nghĩ ra điều gì đó.
"Thưa cậu, vậy hai người đó phải giải quyết thế nào?"
Dương Hải Sơn đang nói đến Vương Tiểu Phúc và Trần Quyên.
Trước khi đến trại trẻ mồ côi, Lâm Khuê đã bảo Phùng Viễn Huy khống chế người trước.
"Đối với người phụ nữ thì bí mật đứa về quê, cả đời không cho phép bước chân vào Dung Thành. Còn về Vương Tiểu Phúc…"
Ánh mắt của Diệp Thiên trở nên lạnh lùng "Cũng giống như nhà họ Từ và họ Lâm, tới quỳ xuống trước mộ của Thiên thành!"
"Quỳ tới chết!"
Dương Hải Sơn toàn thân run rẩy, nhanh chóng đồng ý, thấy Diệp Thiên không còn nói nữa, mới run rẩy rời khỏi biệt thự!
Đứng trên đỉnh núi nhìn thấy toàn bộ Dung Thành, Dương Hải Sơn lòng đầy xúc động!
Gia đình họ Dương giàu có, to lớn là thế, vậy mà chỉ sau đêm nay sẽ không còn tồn tại nữa.
Ông ta sống ở đây hơn nửa đời người rồi, vậy mà giờ đây lại phải xa rời quê hương!
Chao ôi!
Đời người, đúng thật là chạy từ nơi này tới nơi khác.
Thế sự đổi thay, có nhiều thứ bản thân không muốn nhưng vẫn phải làm.
Đây chính là chuộc tội!
Diệp Thiên ở trong biệt thự nhìn ra cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu, giống như một vực thẳm!
Bạch Cốt Hội khó đối phó hơn anh nghĩ rất nhiều.
Nhưng thế thì sao chứ? Cái Diệp Thiên cần là thời gian, là sự kiên nhẫn, là thủ đoạn!
Bên ngoài Dung Thành, đã có người của Huyền Vũ canh gác, không ai trong Bạch Cốt Hội có thể trốn thoát được.
Anh ấy cũng không phiền nếu bọn chúng tự muốn nộp mạng.
Cạch!
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Diệp Na đóng cửa lại một cách nhè nhẹ rồi đi tới trước mặt Diệp Thiên.
"Anh Diệp, Tiểu Vũ Mao đã ngủ say rồi. Con bé thực sự rất vui khi chuyển tới nhà mới đấy!"
Diệp Na thận trọng nói. Cô ấy đột nhiên được Diệp Thiên mời tới, vốn tưởng có chuyện gì gấp, không ngờ là đến để giúp một cô bé tắm rửa.
"Ừm, vậy thì tốt!" Diệp Thiên hiếm khi mỉm cười!
Diệp Na mỉm cười rồi thở dài một lúc lâu, "Tiểu Vũ Mao thực sự rất dễ thương, lúc trước nhất định là đã chịu không ít ấm ức? Thật là một đứa trẻ tội nghiệp!"
"Sau này sẽ không thế nữa!" Diệp Thiên tự tin lắc đầu: "Con của Thiên Thành sẽ không đi theo con đường cũ của anh ấy! Ngược lại, con bé sẽ lớn lên một cách vui vẻ hạnh phúc, sống một cuộc đời bình thường."
Diệp Na ừm một tiếng, rồi đột nhiên sực nhớ ra.
"Phải rồi, sáng nay, người của gia đình họ Từ và họ Lâm có tới tìm cha rồi tặng rất nhiều quà cáp, nhưng mà cha không nhận."
Sắc mặt của Diệp Thiên bỗng trở nên lạnh lùng. "Tà tâm chưa chừa, thực sự bọn chúng xem lời nói của anh là gió thoảng bên tai sao?"
"Xem ra, là anh đã quá nhân từ rồi!"
Khí thế của Diệp Thiên khiến Diệp Na phải ngạc nhiên.
"Vẫn còn một chuyện nữa! Hội trưởng Tô của hội thương mại Dung Thành đã mời tất cả mọi người từ các gia tộc lớn ba ngày sau tới thảo luận các vấn đề của hội đó! Nhà mình cũng nhận được lời mời rồi!"
"Vậy thì sao?" Diệp Thiên không chút ngạc nhiên!
Bốn gia tộc lớn đã bị tan vỡ, cho nên bây giờ các thế lực ở Dung Thành đều sẽ được cải tổ!
Mãi tới bây giờ hội thương mại mới hành động, xem ra là đã chậm rồi!
"Hình như điều này chẳng liên quan gì tới anh?"
Diệp Na lắc đầu, đáp lại.
"Em nghe cha nói, cụ Từ hình như đang trong tình trạng nguy kịch, bác sĩ đã kết luận rồi, sống không quá ba ngày nữa!"
"Chỉ còn duy nhất gia đình nhà họ Từ-gia đình thuộc bậc tam lưu, là chưa được mời thôi!"
"Ồ?" Diệp Thiên hơi ngạc nhiên!
Đây rõ ràng là cố ý! Hội trưởng Phương này cũng thú vị đấy!
"Tiểu Na, mấy ngày nay vất vả cho em rồi! Ở đây có phòng trống đấy, em có thể tùy ý ở, nếu muốn có thể đưa chú và dì tới đây luôn."
Diệp Na nhẹ gật đầu, trong lòng có chút vui mừng.
Một là, đây chính là biệt thự tốt nhất ở Dung Thành. Ngay cả gia đình họ Từ cũng không đủ tư cách để vào ở.
Có thể sống ở đây một thời gian cũng là một chuyện rất hãnh diện.
Hai là, sống ở đây, còn có thể gần gũi hơn với Diệp Thiên một chút.
Diệp Thiên cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Tiểu Vu Mao đã tỉnh, đang mở to mắt nhìn anh.
Tiểu Vũ Mao của lúc này, đã tắm rửa sạch sẽ lại còn thay cả quần áo mới.
Đôi môi chúm chím, mũi cao, lại kết hợp với đôi mắt to tròn, trông giống như một con búp bê sứ, vô cùng đáng yêu.
"Chú ơi, đây là nhà của Tiểu Vũ Mao sao ạ? Lớn quá!" Giọng nói trong trẻo lại vang lên, nhưng có chút kiềm nén.
Tiểu Vũ Mao đã ở trong trại trẻ mồ côi trong một thời gian dài rồi, cho nên dường như không dám nói chuyện to tiếng.
"Đúng vậy, đây là nhà của Tiểu Vũ Mao, cháu có thích không?" Diệp Thiên ngồi bên cạnh Tiểu Vũ Mao, mỉm cười đầy dịu dàng.
"Thích ạ!" Tiểu Vũ Mao nhẹ nhàng gật đầu.
"Chú ơi, vậy khi nào chú sẽ đưa Tiểu Vũ Mao đi tìm cha mẹ?"
Diệp Thiên đứng hình mất một lúc, rồi nhanh chóng trở về trạng thái cũ.
"Cha và mẹ của cháu đang ở một nơi rất xa, đợi Tiểu Vũ Mao lớn, chú sẽ dẫn cháu đi tìm họ nhé!"
"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Mao vui vẻ đáp, nhưng rồi lại cúi gầm mặt xuống.
"Nhưng mà, nếu cha mẹ không thích Tiểu Vũ Mao thì phải làm sao ạ?"
Diệp Thiên lắc đầu: "Không đâu, họ nhất định sẽ rất thích cháu đấy!"
"Vậy tại sao trước kia lại không cần cháu?" Chỉ một câu nói đã làm cho Diệp Thiên không nói nên lời, tâm trạng có chút chua xót.
"Chú ơi, lẽ nào Tiểu Vũ Mao thực sự là tai tinh sao? Tại sao cha mẹ đều không thích Tiểu Vũ Mao?"
Giọng nói của Tiểu Vũ Mao ngày càng nhỏ dần, cuối cùng, đôi mắt cô bé tràn đầy nước mắt.
Vẻ ngoài đáng yêu kéo theo chút đáng thương, quả thực là làm cho người ta đau lòng mà!
"Tiểu Vũ Mao đáng yêu như vậy, sao có thể là tai tinh được chứ? Nghe lời chú, ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! Ngoan!"
Giọng nói của Diệp Thiên có chút chua xót, anh nhẹ nhàng an ủi Tiểu Vũ Mao!
Có lẽ Tiểu Vũ Mao đã quá mệt rồi, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhìn hai hàng nước mắt trong veo trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, Diệp Thiên thở dài, lòng tràn đầy sự xót thương.
Anh đứng dậy, cẩn thận bước ra khỏi phòng. Quả nhiên Lâm Khuê đã trở về.
Trong tay cầm rất nhiều loại trái cây, còn có rất nhiều loại đồ chơi nhỏ.
Để anh ấy đi mua những thứ này, thực sự đã làm khó anh ấy mà.
"Thưa anh, có khách đến, đang đợi ở bên ngoài."
Lâm Khuê đặt từng thứ một xuống, nhìn Diệp Thiên như muốn xin sự chỉ dẫn!
Diệp Thiên ừ một tiếng, dường như là đã lường trước được rồi.
"Nếu đã là khách, vậy thì mời vào đi!"
"Vâng"
Lâm Khuê đáp lại xong, liền quay người đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, anh dẫn theo một người đàn ông trung niên đi vào.
Người đàn ông khoác bộ vest, trông khoảng độ năm mươi tuổi, đeo một cặp kính, trông có vẻ rất có tinh thần.
"Ngài Diệp, ngưỡng mộ đã lâu, lão già này xem như đã gặp được ngài rồi!"
Người đàn ông rất lịch sự chào hỏi Diệp Thiên, không chút thận trọng.