Mục lục
Lăng Thiên Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!

Ánh mắt của Diệp Thiên đột nhiên lạnh băng.

Rảo mắt quanh sảnh một vòng, quả nhiên không thấy hình dáng Tiểu Vũ Mao

Cùng với sự di chuyển của ánh mắt Diệp Thiên, không khí trong phòng trở nên lạnh căm.

“Nói ngay, Tiểu Vũ Mao đang ở đâu

Ánh mắt Diệp Thiên nhìn chằm chằm Chung Ý Văn, mặt hắn đột nhiên biến sắc.

Diệp Thiên lúc này, tạo cho hắn cảm giác chết chóc.

“Hừm, một đứa nhóc con, tôi làm sao biết được!”

Chung Ý Văn hừm một tiếng, mặc dù không dám nhìn thẳng vào mặt của Diệp Thiên, nhưng miệng hắn thì cứng lại.

Nhưng hắn vừa nói hết câu, Diệp Thiên đã bước tới, túm lấy cổ áo hắn và nhấc lên.

“Cậu vẫn còn cơ hội cuối, không thì, chết!”

Âm thanh lạnh như tờ đến ngay cả Tô Trần Vân đứng đó không xa cũng cảm nhận được.

Huống chi là Chung Ý Văn.

“Anh, khụ khụ…”

Cảm giác ngột ngạt trong phòng nghỉ khiến khuôn mặt của Chung Ý Văn tái nhợt đi, hắn vùng vẫy dữ dội, thế nhưng không thể nói được lời nào.

Hít!!!

Mọi người hít vào một hơi khí lạnh.

Tên Diệp Thiên này, quả nhiên không nói đến câu thứ hai đã ra tay với Chung Thiếu Gia.

Là hắn quá kiêu ngạo hay không biết thân phận của Chung Thiếu Gia?

“Ngài Diệp, xin hãy nể mặt tôi!” Tô Trần Vân vội vàng nói như muốn giảng hoà.

“Ngài Diệp, ngài đây là Chung Thiếu Gia Chung Ý Văn của nhà họ Chung. Xin ngài nhẹ tay.”

Nói rồi, giọng ông ta trầm xuống: “Chú của cậu ấy là chiến tướng chiến khu Huyền Vũ. Ngộ nhỡ cậu ấy có mệnh hệ gì, chúng tôi cũng khó lòng giải thích!”

Dẫu biết vậy, Diệp Thiên vẫn không hề màng những lời nói ấy.

Diệp Thiên nới lỏng tay, lạnh lùng chất vấn.

“Nói, Tiểu Vũ Mao đang ở đâu?”

“Khụ khụ!” Cảm thấy cổ họng như được giải thoát, Chung Ý Văn ho dữ dội, vội vàng đưa hít thở.

“Anh, anh dám động đến tôi? Tôi cho anh chết”.

Những lời tức giận của Chung Ý Văn còn chưa dứt, trong phòng nghỉ cảm giác nghẹt thở ban nãy lại xuất hiện, thậm chí còn căng thẳng hơn lần trước.

Khuôn mặt của Chung Ý Văn trắng bệch không còn giọt máu. Trông như một con gà con đang vùng vẫy.

“Không nói à, là do cậu chọn cái chết!”

Giọng Diệp Thiên lạnh như băng, anh định ra tay giết chết hắn!

“Dừng tay!”

Giọng nói phẫn nộ bỗng chốc vang lên. Phía cửa chính, A Báo xồng xộc tiến vào.

“Anh Diệp Thiên, chính hắn, chính hắn đưa Tiểu Vũ Mao đi!” Diệp Na lập tức nói.

Không thấy Tiểu Vũ Mao theo sau A Báo, mặt cô bỗng cau lại.

“Nhóc con, mau buông tay ra, nếu không đừng trách tao ra tay không thương tiếc!”

Giống như một con báo, ánh mắt của A Báo nhìn chằm chằm Diệp Thiên đằng đằng sát khí.

A Báo là người mà chiến tướng đích thân giao nhiệm vụ bảo vệ Chung Ý Văn. Ngộ nhỡ hắn ta có mệnh hệ gì, A Báo khó bề xử lý!

Diệp Thiên lạnh lùng nhìn A Báo, hất tay một cái làm Chung Ý Văn ngã sõng soài trên mặt đất.

“Khụ khụ”

Chung Ý Văn thở không ra hơi, hét lên với Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, mày không biết tao là ai sao? Dám đánh tao sao? Mày chết chắc rồi!”

Chung Ý Văn vô cùng tức giận. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn phải chịu nỗi ô nhục như vậy!

“A Báo, còn đứng đơ ra đó làm gì? Đánh chết hắn cho tôi!”

Cùng với âm thanh đầy tức giận của Chung Ý Văn trút ra, miệng A Báo nhếch lên đầy tàn khốc.

Hắn chồm lên như một con báo, chĩa những móng tay sắc nhọn hướng thẳng về phía Diệp Thiên!

“Anh Diệp Thiên, cẩn thận!”

Diệp Na sợ đến nỗi vô thức lùi sau hai bước, trong lòng bất an không thôi.

Tô Trần Vân chứng kiến từ đầu đến cuối mà không hề có chút động thái nào, khuôn mặt cũng không chút biểu cảm.

Còn với những người khác, bọn họ lại như được mở cờ trong bụng.

Tên A Báo này cho thấy hắn rõ ràng là người của chiến tướng Huyền Vũ!

Diệp Thiên động tới hắn chẳng khác nào động tới chiến tướng Huyền Vũ.

Chà chà, Dung Thành xem ra ngày càng náo nhiệt rồi!

Động tác của A Báo nhanh như cắt, trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Thiên, khí thế đùng đùng hung dữ.

Trước thế ấy, Diệp Thiên không có chút động tĩnh nào, thậm chí còn không chớp mắt!

Với hắn, Diệp Thiên chỉ là có chút thủ đoạn!

So với những gì trước đây hắn từng đối mặt, Diệp Thiên chỉ được coi là tên côn đồ lưu manh không hơn không kém!

Còn hắn đường đường từng là sĩ quan huấn luyện của chiến khu Huyền Vũ.

Đánh bại Diệp Thiên chả phải chỉ cần dùng tay tóm là được sao?

Nghĩ đến đây, A Báo liếm môi, nắm đấm nắm chặt.

“Tên tiểu tử kia, mau nhận lấy cái chết”.

Cuối cùng chưa kịp hết lời, giọng nói A Báo đột nhiên dừng lại!

Bởi vì, hắn cảm nhận được một cảm giác rất đáng sợ.

Trực giác nói với hắn, người trước mặt vô cùng kinh khủng.

Chỉ cần một đấm có thể hạ gục hắn, hậu quả thật không dám nghĩ tới!

Mặt A Báo biến sắc, hắn vô thức thu nắm đấm lại. Nhưng có lẽ không kịp nữa rồi.

Chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng ma quỷ của Diệp Thiên vụt qua.

Ngay lập tức, nắm đấm của A Báo đã bị Diệp Thiên tóm gọn.

Sắc mặt A Báo đột nhiên thay đổi, hắn muốn rút thu tay về, nhưng chưa kịp trở tay thì đã không có cách nào nhúc nhích nổi.

Hắn vã hết mồ hôi trên trán.

Hắn biết, người đứng trước mặt hắn quả không dễ nhằn!

“Nói cho tao, Tiểu Vũ mao đang ở đâu!”

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên khiến A Báo run lẩy bẩy, vô thức nhìn đi chỗ khác!

“Con bé đó nghịch ngợm chạy lung tung, tôi nào biết được”.

Răng rắc!

Nắm đấm A Báo vỡ vụn trong tay Diệp Thiên.

Tiếng hét thảm thiết của A Báo khiến mọi người ngỡ ngàng.

Họ không tin vào mắt mình.

Chung Ý Văn sợ sệt nuốt nước bọt, mặt tái nhợt. Hắn không dám nói lời nào.

“Mày còn cơ hội cuối cùng để nói ra!”

Diệp Thiên lạnh lùng nhìn A Khuê và sự kiên nhẫn của anh hoàn toàn biến mất.

A Báo nén đau, nghiến răng nói: “Trời tối quá, tôi cũng không biết mình đã đưa con bé đi đâu!”

Vừa dứt lời, Diệp Thiên lập tức dùng chân đá vào ngực hắn.

A Báo bay văng ra, đập mạnh vào tường của đại sảnh!

Sau đó dần dần rơi xuống. Trên tường in hằn vết máu.

Tĩnh lặng!

Sự tĩnh lặng tuyệt đối!

Cả hội trường rộng lớn ấy vậy mà chỉ nghe thấy những tiếng thở nặng nề.

A Báo ttuy vẫn còn thở, song bị đánh đến nỗi người không ra người, ngợm không ra ngợm.

Dẫu cho là hắn gắng gượng sống tiếp, quãng đời còn lại cũng chỉ là kẻ tàn phề!

Tên Diệp Thiên này đến cả người của chiến khu Huyền Vũ cũng dám đánh. Vậy còn gì hắn không dám làm?

“Vì mày là lính nên tao cho mày con đường sống!”

Vẻ mặt của Diệp Thiên tuyệt nhiên dửng dưng, lấy điện thoại gọi cho Lâm Khuê.

“Lâm Khuê, tôi không cần biết cậu dùng cách nào. Nhưng trong năm phút, phải tìm bằng được Tiểu Vũ Mao cho tôi!”

Nói rồi anh lập tức tắt điện thoại, từng bước từng bước tiến về phía Chung Ý Văn.

“Mày, mày muốn làm gì?”

Chung Ý Văn vô thức lùi về sau, vì sự tác động của nỗi sợ hãi mà hơi rượu đã tan, khiến hắn tỉnh lại. Hắn run lẩy bẩy cả người.

“Gọi cho Chung Hoài Viễn, nhanh!” Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Câu nói ấy khiến ai nấy đều kinh ngạc!

Chung Hoài Viễn là tên của chiến tướng Huyền Vũ. Chỉ có ông ấy mới dám gọi tên người khác, hầu như không ai dám gọi tên ông ấy.

Vì thế mọi người dần dần quên tên ông ấy. Chỉ biết gọi ông ấy là chiến tướng Huyền Vũ.

Mọi người lập tức thay đổi biểu cảm với Diệp Thiên.

Tên Diệp Thiên này đã đánh người của chiến tướng Huyền Vũ, lại còn tát cháu trai của ông ta. Giờ còn muốn gọi điện sao?

Tên này chẳng nhẽ điên rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK