Một mặt là ông ta muốn xem xem mình có thể giúp gì cho nhà họ Lâm không, góp phần khắng khít mối quan hệ của hai gia tộc. Một mặt khác là bởi ông ta cũng muốn xem xem rốt cuộc Diệp Thiên ghê gớm nhường nào mà lại có thể khiến nhà họ Lâm tốn hơi tốn sức thế kia.
Lúc nãy ông ta còn định nói hai câu giúp nhà họ Lâm để mọi người chú ý đến sự góp mặt của mình, nhưng giờ ông ta thực sự là không dám nói gì nữa cả. Không thấy Lâm Trung Huyền với lão Thần còn quy đằng kia à? Ông ta không muốn trở thành kẻ thứ ba quỳ ở đó đâu. Mạc Hào nghĩ vậy, ông ta lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho người đứng đầu nhà họ Mạc.
"Bằng bất cứ giá nào cũng phải tra được thân phận thật sự của Diệp Thiên." Giờ ông ta không tin Diệp Thiên chỉ là thằng con hoang bị bỏ rơi của nhà họ Lâm và nhà họ Diệp nữa.
"Ông còn một cơ hội cuối cùng, đừng có khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của tôi." Diệp Thiên lẳng lặng nhìn ông ta, mỗi ánh nhìn ngắn vậy cũng khiến Lâm Viễn Khôn khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh chi chút trên trán của ông ta.
"Chuyện, chuyện này..." Thực sự là Lâm Viễn Khôn không biết nên kể ra sao cả, dù gì cũng đâu thể nói chuyện này do chính ông ta ra lệnh được: "Những, những chuyện này là hồi bố tôi còn sống, ông ấy đã ra lệnh." Lâm Viễn Khôn cúi đầu, ông ta thấy vô cùng bất đắc dĩ nên đổ hết mọi thứ lên người người cha đã mất.
"Thật sao?" Diệp Thiên nhìn ông ta với vẻ lạnh nhạt, giọng điệu hờ hững đó khiến Lâm Viễn Khôn chột dạ vô cùng.
"Thật." Lâm Viễn Khôn cắn chặt khớp hàm, giờ có đánh chết ông ta thì ông ta cũng không chịu nhận.
"Thế còn có những ai tham gia vào quyết sách đó, hoặc tự mình ra tay không?" Diệp Thiên hỏi cung nhàn nhã vô cùng, nhưng lại khiến Lâm Viễn Khôn khẽ giật mình.
Nếu nói ra hết thì có lẽ chẳng một người tầng lớp trên nào của nhà họ Lâm sẽ thoát được cả. Lâm Viễn Khôn càng nghĩ càng thấy chột dạ, ông ta vô tình nhìn thấy Lâm Trung Huyền quỳ ngay cạnh đó.
Nhưng ông ta mới nom có một giây thôi đã bị Diệp Thiên trông thấy: "Ông là một trong số đó sao?" Diệp Thiên nhìn về phía Lâm Trung Huyền, giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh như thường, chẳng ai thấu tỏ anh đang suy nghĩ gì thông qua nét mặt của anh cả.
"Sao có thể chứ? Cậu, cậu đừng nhắc, nó nói bậy không." Lâm Trung Huyền vội vã lắc đầu, mặt trắng toát vì sợ hãi.
"Thế ông nói xem, ngoài cha của ông ta ra còn có những ai?" Đôi con ngươi của Diệp Thiên sáng bừng như ngọn lửa, ánh mắt sắc bén của anh không cho phép Lâm Trung Huyền nói dối.
"Chuyện này..." Lâm Trung Huyền không biết nói sao, ông ta cúi đầu, nom chột dạ vô cùng.
Ai ai cũng biết ngay cả khi người đứng đầu cũ còn sống, thì vẫn có những hai người có quyền quyết định trong nhà họ Lâm. Sau khi người đứng đầu cũ qua đời, tuy Lâm Viễn Khôn lên làm người nắm quyền thật đấy, nhưng kẻ phía sau đứng ra chủ trì, quyết định mọi việc vẫn là Lâm Trung Huyền. Có thế nào cũng chẳng trốn tránh được chuyện này.
"Vậy ông, đã ra tay chưa?" Diệp Thiên không đợi ông ta trả lời, trông có vẻ đây là một câu hỏi tuỳ ý, nhưng giọng điệu của anh lại bắt đầu lạnh lẽo.
Lâm Trung Huyền nghe được giọng nói chắc nịch và đanh thép của anh, cuối cùng ông ta cũng cúi đầu. Mồ hôi lạnh cứ tí tách rơi, cũng chẳng biết là bởi ông ta đang sợ hay là chột dạ nữa.
"Nói vậy là ông đã đích thân ra tay phải không?"
"Tôi, tôi, tôi cũng không có cách nào khác cả." Lâm Trung Huyền lo sợ tột độ: "Tôi cũng bị ép thôi, tôi, tôi..."
Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì mọi âm thanh bỗng im bặt. Diệp Thiên chẳng rỗi hơi mà nghe ông ta nói nhảm, anh nhẹ nhàng đưa tay lên rồi lại hạ xuống, cổ của Lâm Trung Huyền đã bị bẻ gãy. Dường như ông ta còn chẳng kịp giãy giụa gì hết đã mất đi nhịp thở.
"Cái..." Tất cả mọi người đều đờ đẫn, chẳng ai ngờ được Diệp Thiên lại quả quyết như vậy cả. Nhất là người của nhà họ Lâm, mặt kẻ nào kẻ nấy trắng bệch. Còn lão Thần quỳ cạnh kia đã sợ mất hồn mất vía, nếu Diệp Thiên muốn giết chết lão ta thì đơn giản chẳng khác nào giết chết một con kiến cả.
Lâm Trung Huyền chính là con át chủ bài mạnh nhất của nhà họ Lâm, giờ ông ta chết thế kia thì nhà họ Lâm không chết cũng tàn, rơi từ đỉnh núi xuống chân đèo. Vẻ mặt của Lâm Viễn Khôn khó coi ở mức tận cùng, tim như rỉ máu.
Diệp Thiên đứng thẳng người dậy, anh chẳng màng chi đến Lâm Trung Huyền - kẻ đã chết rồi kia nữa, anh chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Viễn Khôn: "Xem ra, có vài chuyện phải do tôi tự nói rõ." Diệp Thiên hờ hững cất lời, vẻ mặt của anh thâm sâu, khó dò.
"Nhà họ Lâm không chịu tha cho mẹ của tôi là bởi chúng sợ khi bà gả vào nhà họ Diệp, bà sẽ thay thế vị trí của bọn chúng. Mà trùng hợp làm sao, người đàn ông kia cũng không được nhà họ Diệp chào đón. Vậy nên hai nhà đã bắt tay nhau trong công cuộc đuổi giết bọn họ." Diệp Thiên nói đến đây, khuôn mặt của anh lạnh lẽo tột độ.
"Các người còn không chịu tha cho đứa trẻ mới vừa ra đời kia." Diệp Thiên nói khái quát là vậy nhưng rốt cuộc có bao nhiêu chua xót cùng trắc trở suốt hai mươi mấy năm qua đây? Có thể tưởng tượng được lúc ấy Lâm Tú Tuyết dắt theo đứa con còn nhỏ dại của mình trốn khỏi Thủ đô, bước sang tận Dung Thành, bà đã phải chịu biết bao vất vả suốt chặng đường xa.
Vẻ mặt của Lâm Viễn Khôn khó coi muôn phần, bởi lời Diệp Thiên nói chính là sự thực bản giản lược của câu chuyện. Nếu lúc ấy nhà họ Lâm không làm vậy, chúng sẽ không có cơ hội giao dịch với nhà họ Diệp, có lẽ giờ chúng vẫn mãi là một gia tộc hạng hai. Nhìn lại chặng đường phát triển suốt hơn hai mươi năm qua, việc hy sinh một người phụ nữ và một đứa trẻ mới ra đời để xây dựng tương lai của nhà họ Lâm rất đáng giá.
Nhưng ai cũng không ngờ đứa trẻ còn quấn tã khi vừa rời khỏi Thủ đô ngày nào nay lại về Thủ đô, và rồi dùng cách thức này để xé toạc tất cả mọi chuyện của hơn hai mươi năm về trước.
"Giờ ông còn định nói gì nữa không?" Diệp Thiên nhìn Lâm Viễn Khôn, giọng điệu bình thản.
Nhưng giờ phút này, Lâm Viễn Khôn chẳng còn phấn khởi như trước nữa, thậm chí ông ta còn không dám nhìn thẳng Diệp Thiên: "Diệp Thiên, năm ấy, tất, tất cả là do nhà họ Diệp ép chúng tôi làm cả." Lâm Viễn Khôn sợ hãi khôn nguôi, ông ta giơ cờ đầu hàng, ông ta nhìn Diệp Thiên, nói với cái giọng đáng thương tội nghiệp: "Diệp Thiên, dù gì tôi cũng là cậu ruột của cậu, cậu không thể làm thế được."
Lâm Viễn Khôn biết mình đánh không lại, ông ta chỉ có thể giở tình nghĩa ra, đổ mọi tội lỗi lên đầu nhà họ Diệp: "Ấy là lúc cuộc chiến nội bộ giành chức kẻ đứng đầu của nhà họ Diệp nổ ra dữ dội nhất, mà người mẹ cậu định lấy chính là người có hi vọng trở thành kẻ đứng đầu của nhà họ Diệp nhất, bởi vậy..."
"Lâm Viễn Khôn, ông im đi cho tôi." Lâm Viễn Khôn đang nói đến chỗ quan trọng thì Diệp Thành Phi bỗng gầm lên ngắt lời ông ta, Nét mặt của Diệp Thành Phi cũng ở vào mức khó coi vô cùng. Nếu Lâm Viễn Khôn cứ nói tiếp thì sẽ liên quan đến một bí mật của nhà họ Diệp, có khi cả Diệp Chính Phi cũng phải đi đời khi bí mật bị tiết lộ mất.
"Bốp." Nhưng ông ta vừa mới gầm xong đã phải ăn một cái tát như trời giáng. Bàn tay chẳng mấy dùng sức của Diệp Thiên khiến ông ta xoay một vòng ngay tại chỗ, bên má phải sưng rõ to.
"Ông có ý kiến gì sao? Tôi không hỏi ông thì ông đừng có nói." Diệp Thiên hờ hững nhìn ông ta, Diệp Thành Phi cụp đầu xuống, dù ông ta có tức giận cỡ nào cũng không dám hó hé một câu.
Diệp Quân đứng cạnh chứng kiến sự việc từ đầu đến đuôi, hắn ta thở dài đầy bất lực. Hắn ta đã nhắc nhở chú hai của mình từ lâu rồi kia mà, tiếc là chú ấy vẫn luôn xem thường chẳng để tâm. Giờ thì hay rồi, Diệp Thiên đã nắm lấy quyền chủ động. Thôi coi như chú ấy tự làm tự chịu vậy.